Chương 66: Muốn có ánh sáng
Cùng lắm là liều mạng, muốn chết cũng chết chung với anh em.
Lý Dục Thần dừng lại, mỉm cười với anh ta: “Anh Mã Sơn, anh quay lại đi, em có thể xử lý”.
Mã Sơn thấy Lý Dục Thần tự tin như vậy bèn gật đầu.
Nhưng anh ta không lùi về sau mà đứng tại đó, lo lắng nhìn theo.
Một khi anh em của mình gặp nguy hiểm, anh ta sẽ không do dự mà lao đến.
Lý Dục Thần tiếp tục đi về phía trước.
Đám linh hồn chó bao vây lấy anh nhưng vẫn giữ khoảng cách, không dám tấn công như thể trên người anh có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi.
Anh bước đến bên cạnh Cố Ngôn Châu.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ vào người ông ta.
Cố Ngôn Châu đang vận chuyển chân khí, đã đến cực hạn, ông ta sắp tự nổ rồi.
Lý Dục Thần vừa vỗ vào người ông ta, năng lượng như được giải phóng, cơ thể chẳng khác nào quả bóng xì hơi.
“Ông lão, về chăm sóc cho cậu chủ của ông đi, ở đây cứ giao lại cho tôi”.
Cố Ngôn Châu nửa tin nửa ngờ.
Nhưng lúc này, chân khí của ông ta đã cạn kiệt, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều, cũng chỉ còn cách tin tưởng vào Lý Dục Thần.
Ông lão gật đầu, lặng lẽ quay về bên cạnh Trần Văn Học.
Trần Văn Học thấp giọng hỏi: “Chú Cố, chú không sao chứ?”
Cố Ngôn Châu lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lý Dục Thần.
Lúc này, những bóng ma lơ lửng trong không trung bao vây bên cạnh Lý Dục Thần.
Nhưng chúng giống đám chó kia, dường như cũng đang sợ thứ gì đó nên vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh.
“Chú Cố, chú nghĩ anh Lý có thể thắng không?”
“Khó nói lắm. Chắc chắn trên người cậu Lý có thứ gì đó xua đuổi được tà ma khiến chúng không thể đến gần, nhưng muốn phá vỡ cục diện này thì nhất định phải chế ngự được thầy pháp kia. Võ lực của người này không thấp, chẳng những biết vu thuật, mà còn sử dụng ám khí, e là cậu Lý…”
Cố Ngôn Châu lắc đầu.
“Cho dù thế nào, người này không chạy trốn một mình cũng đã là nghĩa khí lắm rồi”.
Nghe Cố Ngôn Châu nói thế, những người bị đám chó vây quanh lập tức nản lòng, cảm giác hôm nay mình chắc chắn phải chết.
Họ nghĩ Lý Dục Thần sang đó chỉ là tìm chết mà thôi.
Mỗi Cố Ngôn Châu nhìn ra được Lý Dục Thần có thứ gì đó mới khiến anh tự tin như thế, nhưng ông ta cũng chỉ cho rằng trên người anh có mấy thứ như là bùa trừ tà.
Chu Lợi Quân mặt mày hung tợn khẽ cười.
“Tên họ Trần kia, vốn dĩ tôi chỉ muốn lấy một chiếc thuyền từ nhà cậu, tiện thể làm chút kinh doanh ở bến tàu Thân Châu. Là do cậu ép tôi! Ha ha ha, nếu biết thức thời, bây giờ gọi cho bố cậu, bảo ông ta giao một nửa việc kinh doanh của nhà họ Trần ra đây, tôi sẽ tha cho cậu, ha ha ha…”
Cố Ngôn Châu nói: “Cậu chủ, gọi điện đi! Tên họ Chu này muốn tiền, để ông chủ ra mặt thì chúng ta vẫn còn cơ hội sống”.
Trần Văn Học do dự một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Không được, dù có chết cháu cũng không thể để mẹ cháu mất mặt”.
Nghe thế, Cố Ngôn Châu thở dài, cũng không nói gì thêm.
Chu Lợi Quân cười nhạo: “Sắp chết đến nơi rồi mà còn sĩ diện, cậu có biết mình sẽ chết rất thảm không? Đến lúc đó tôi sẽ cầm theo chứng từ cá cược có chữ ký của cậu đi tìm bố cậu, ông ta vẫn sẽ đưa cho tôi thuyền và bến tàu. Còn cậu đã chết rồi, ông ta làm sao biết được cho đến lúc chết cậu vẫn bảo vệ thể diện của nhà họ Tần như thế? Nhà họ Trần chỉ cảm thấy cậu là một tên nhu nhược vô dụng, chết rồi cũng là một tên nhu nhược! Ha ha ha…”
Sắc mặt Trần Văn Học tái nhợt, thân thể run rẩy.
Anh ta biết những gì Chu Lợi Quân nói là thật.
Nhưng dù như thế, anh ta vẫn không muốn gọi điện thoại cho bố mình.
Chỉ có thể thầm nói: Mẹ, không thể làm cho mẹ tự hào, con trai rất xin lỗi mẹ…
“Thầy Kampot, mau giết đám người này cho tôi, phụ nữ, tiền đều là của thầy”, Chu Lợi Quân lớn giọng nói.
Nhưng Kampot không đáp lời hắn.
“Thầy Kampot…”
Chu Lợi Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt Kampot cực kỳ nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng cách Kampot không đến hai mét.
Có rất nhiều bóng ma trắng xám lơ lửng xung quanh anh.
Oan hồn của mấy chục con chó cũng xúm lại xung quanh, dày đặc.
Kampot liên tục niệm thần chú, ngón tay liên tục thay đổi mấy pháp ấn.
Lại gõ mấy cái lên cái bát được làm bằng xương đó.
Âm thanh vang dội vang vọng, cánh cửa trên không trung ngày càng mở rộng hơn.
Có càng nhiều oan hồn lao ra từ trong bóng đêm vô tận đó.
“Triệu hồi linh hồn, anh không sợ chúng cắn ngược lại mình sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Cậu… không sợ ma quỷ à?”
Phù thủy Kampot ngẩng đầu lên nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Chỉ có người làm việc thẹn với lòng mới sợ ma quỷ, tại sao tôi phải sợ chứ?”
“Tôi… muốn cậu chết!”
Đôi mắt Kampot hiện lên vẻ hung tàn, gã ta tháo chuỗi hạt châu trên cổ xuống.
Cái đầu trên chuỗi hạt châu rất lớn, mỗi cái như thế lớn bằng nắm đấm của trẻ con.
Mỗi hạt châu đều được khắc thành hình đầu lâu, đã bị sờ đến bóng loáng nên khi không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
Kampot nắm chặt một hạt châu trong đó, dùng sức bóp.
Hạt châu vỡ ra, một làn khói trắng bay lên.
Làn khói nhanh chóng ngưng tụ thành hình người, lơ lửng giữa không trung như âm hồn.
Có điều âm hồn này không có đầu.
Chẳng mấy chốc, một khuôn mặt bay đến, dán lên trên cổ âm hồn không đầu này, vừa vặn tạo thành một cơ thể.
Cơ thể âm hồn chuyển động phát ra tiếng rít chói tai, sau đó nó lao đến chỗ Lý Dục Thần.
“Điếc không sợ súng!”
Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay như đao chém xuống.
Lý Dục Thần dừng lại, mỉm cười với anh ta: “Anh Mã Sơn, anh quay lại đi, em có thể xử lý”.
Mã Sơn thấy Lý Dục Thần tự tin như vậy bèn gật đầu.
Nhưng anh ta không lùi về sau mà đứng tại đó, lo lắng nhìn theo.
Một khi anh em của mình gặp nguy hiểm, anh ta sẽ không do dự mà lao đến.
Lý Dục Thần tiếp tục đi về phía trước.
Đám linh hồn chó bao vây lấy anh nhưng vẫn giữ khoảng cách, không dám tấn công như thể trên người anh có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi.
Anh bước đến bên cạnh Cố Ngôn Châu.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ vào người ông ta.
Cố Ngôn Châu đang vận chuyển chân khí, đã đến cực hạn, ông ta sắp tự nổ rồi.
Lý Dục Thần vừa vỗ vào người ông ta, năng lượng như được giải phóng, cơ thể chẳng khác nào quả bóng xì hơi.
“Ông lão, về chăm sóc cho cậu chủ của ông đi, ở đây cứ giao lại cho tôi”.
Cố Ngôn Châu nửa tin nửa ngờ.
Nhưng lúc này, chân khí của ông ta đã cạn kiệt, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều, cũng chỉ còn cách tin tưởng vào Lý Dục Thần.
Ông lão gật đầu, lặng lẽ quay về bên cạnh Trần Văn Học.
Trần Văn Học thấp giọng hỏi: “Chú Cố, chú không sao chứ?”
Cố Ngôn Châu lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lý Dục Thần.
Lúc này, những bóng ma lơ lửng trong không trung bao vây bên cạnh Lý Dục Thần.
Nhưng chúng giống đám chó kia, dường như cũng đang sợ thứ gì đó nên vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh.
“Chú Cố, chú nghĩ anh Lý có thể thắng không?”
“Khó nói lắm. Chắc chắn trên người cậu Lý có thứ gì đó xua đuổi được tà ma khiến chúng không thể đến gần, nhưng muốn phá vỡ cục diện này thì nhất định phải chế ngự được thầy pháp kia. Võ lực của người này không thấp, chẳng những biết vu thuật, mà còn sử dụng ám khí, e là cậu Lý…”
Cố Ngôn Châu lắc đầu.
“Cho dù thế nào, người này không chạy trốn một mình cũng đã là nghĩa khí lắm rồi”.
Nghe Cố Ngôn Châu nói thế, những người bị đám chó vây quanh lập tức nản lòng, cảm giác hôm nay mình chắc chắn phải chết.
Họ nghĩ Lý Dục Thần sang đó chỉ là tìm chết mà thôi.
Mỗi Cố Ngôn Châu nhìn ra được Lý Dục Thần có thứ gì đó mới khiến anh tự tin như thế, nhưng ông ta cũng chỉ cho rằng trên người anh có mấy thứ như là bùa trừ tà.
Chu Lợi Quân mặt mày hung tợn khẽ cười.
“Tên họ Trần kia, vốn dĩ tôi chỉ muốn lấy một chiếc thuyền từ nhà cậu, tiện thể làm chút kinh doanh ở bến tàu Thân Châu. Là do cậu ép tôi! Ha ha ha, nếu biết thức thời, bây giờ gọi cho bố cậu, bảo ông ta giao một nửa việc kinh doanh của nhà họ Trần ra đây, tôi sẽ tha cho cậu, ha ha ha…”
Cố Ngôn Châu nói: “Cậu chủ, gọi điện đi! Tên họ Chu này muốn tiền, để ông chủ ra mặt thì chúng ta vẫn còn cơ hội sống”.
Trần Văn Học do dự một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Không được, dù có chết cháu cũng không thể để mẹ cháu mất mặt”.
Nghe thế, Cố Ngôn Châu thở dài, cũng không nói gì thêm.
Chu Lợi Quân cười nhạo: “Sắp chết đến nơi rồi mà còn sĩ diện, cậu có biết mình sẽ chết rất thảm không? Đến lúc đó tôi sẽ cầm theo chứng từ cá cược có chữ ký của cậu đi tìm bố cậu, ông ta vẫn sẽ đưa cho tôi thuyền và bến tàu. Còn cậu đã chết rồi, ông ta làm sao biết được cho đến lúc chết cậu vẫn bảo vệ thể diện của nhà họ Tần như thế? Nhà họ Trần chỉ cảm thấy cậu là một tên nhu nhược vô dụng, chết rồi cũng là một tên nhu nhược! Ha ha ha…”
Sắc mặt Trần Văn Học tái nhợt, thân thể run rẩy.
Anh ta biết những gì Chu Lợi Quân nói là thật.
Nhưng dù như thế, anh ta vẫn không muốn gọi điện thoại cho bố mình.
Chỉ có thể thầm nói: Mẹ, không thể làm cho mẹ tự hào, con trai rất xin lỗi mẹ…
“Thầy Kampot, mau giết đám người này cho tôi, phụ nữ, tiền đều là của thầy”, Chu Lợi Quân lớn giọng nói.
Nhưng Kampot không đáp lời hắn.
“Thầy Kampot…”
Chu Lợi Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt Kampot cực kỳ nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng cách Kampot không đến hai mét.
Có rất nhiều bóng ma trắng xám lơ lửng xung quanh anh.
Oan hồn của mấy chục con chó cũng xúm lại xung quanh, dày đặc.
Kampot liên tục niệm thần chú, ngón tay liên tục thay đổi mấy pháp ấn.
Lại gõ mấy cái lên cái bát được làm bằng xương đó.
Âm thanh vang dội vang vọng, cánh cửa trên không trung ngày càng mở rộng hơn.
Có càng nhiều oan hồn lao ra từ trong bóng đêm vô tận đó.
“Triệu hồi linh hồn, anh không sợ chúng cắn ngược lại mình sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Cậu… không sợ ma quỷ à?”
Phù thủy Kampot ngẩng đầu lên nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Chỉ có người làm việc thẹn với lòng mới sợ ma quỷ, tại sao tôi phải sợ chứ?”
“Tôi… muốn cậu chết!”
Đôi mắt Kampot hiện lên vẻ hung tàn, gã ta tháo chuỗi hạt châu trên cổ xuống.
Cái đầu trên chuỗi hạt châu rất lớn, mỗi cái như thế lớn bằng nắm đấm của trẻ con.
Mỗi hạt châu đều được khắc thành hình đầu lâu, đã bị sờ đến bóng loáng nên khi không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
Kampot nắm chặt một hạt châu trong đó, dùng sức bóp.
Hạt châu vỡ ra, một làn khói trắng bay lên.
Làn khói nhanh chóng ngưng tụ thành hình người, lơ lửng giữa không trung như âm hồn.
Có điều âm hồn này không có đầu.
Chẳng mấy chốc, một khuôn mặt bay đến, dán lên trên cổ âm hồn không đầu này, vừa vặn tạo thành một cơ thể.
Cơ thể âm hồn chuyển động phát ra tiếng rít chói tai, sau đó nó lao đến chỗ Lý Dục Thần.
“Điếc không sợ súng!”
Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay như đao chém xuống.