Chương 61: Vua cao nguyên đấu với vua đồng bằng
Chỉ là bọn họ không hiểu Chu Lợi Quân dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, gã ta chắc chắn con chó ngao Tây Tạng của mình Đông Doanh định có thể thắng được con chó ngao Đông Doanh do Trần Văn học mang đến sao?
Lý Dục Thần cũng cảm thấy kỳ quái.
Con chó ngao Tây Tạng này đúng là sự lựa chọn tốt Đông Doanh, nhưng giống chó ngao Tây Tạng là vua ở núi rừng, còn ở đồng bằng thì hiệu quả chiến đấu của nó sẽ giảm đi rất nhiều.
Mặc dù chó ngao Đông Doanh có kích thước nhỏ hơn một chút nhưng nó có cơ bắp săn chắc và khớp xương chắc khỏe, rõ ràng là giống chó chiến đấu đã được huấn luyện đặc biệt.
Chỉ cần nó có thể trụ lại sự tấn công dữ dội của con chó ngao Tây Tạng thì con chó ngao Tây Tạng Đông Doanh định sẽ thua.
Nhưng Chu Lợi Quân lại tỏ ra rất tự tin.
Lý Dục Thần tin rằng không nhìn lầm.
Nếu vấn đề không nằm ở con chó, vậy thì vấn đề có thể nằm ở người huấn luyện chó.
Ông lão lại nhắc nhở Trần Văn Học: "Cậu ba, đây rõ ràng là một cái bẫy, đừng để mắc bẫy".
Trần Văn Học rõ ràng cũng đang do dự.
Anh ta nhìn sang Lý Dục Thần.
"Những gì anh vừa nói có thật không?"
“Đương nhiên là thật”, Lý Dục Thần nói.
"Được, tôi tin anh, cho dù là bẫy thì tôi cũng bước vào".
Trần Văn Học nghiến răng, nói xong liền lấy bút ra ký vào hợp đồng.
Ông lão thở dài, lắc đầu bất lực.
"Cậu Trần thật quyết đoán!", Chu Lợi Quân cười lớn nói: "Ông chủ Thái, bắt đầu thôi".
"Chờ đã", Trần Văn Học đột nhiên nói: "Ông chủ Thái, một vụ cá cược lớn thế này, sao anh lại không cho mọi người cùng tham dự?"
Thái Vĩ Dân nói: "Bây giờ bắt đầu đặc cược, vẫn quy tắc cũ, mọi người đặt cược tùy ý".
Trần Văn Học mỉm cười nói với Lý Dục Thần: "Anh Lý, nếu như anh đã khen con chó của tôi như vậy thì sao anh không đặt cược hết một triệu bốn trăm ngàn của mình vào tôi thắng nhỉ?"
Lý Dục Thần sửng sốt, này, đây chẳng phải là tống tiền sao?
Anh không khỏi cười khổ, lắc đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ cược toàn bộ".
Trần Văn Học rất phấn khởi, cứ như thể việc đặt cược của Lý Dục Thần có nghĩa là anh ta sẽ chắc chắn thắng vậy.
Khi Lý Dục Thần đặt cược, những người khác cũng làm theo.
Lần này không còn là trận cược nghiêng về một phía nữa mà cả hai bên đều có người cược vào.
Vì con chó ngao Tây Tạng của Chu Lợi Quân đã được nuôi dưỡng ở đây vài ngày cho nên có rất nhiều người đã nhìn thấy được uy phong và kích thước khổng lồ của nó, tất nhiên số người nghiêng về phía nó cũng nhiều hơn.
Tính luôn cả một triệu bốn trăm ngàn của Lý Dục Thần thì số cược hai bên cũng gần tương đương nhau.
Đối với nhà cái mà nói thì đây là một thế cục khá ổn, có thể kiếm được tiền mà không cần bồi nhiều.
Hai con chó được hai người huấn luyện chó dẫn xuống sân đấu.
Cô gái huấn luyện chó người Đông Doanh ngồi xổm xuống thì thầm vào tai con chó ngao Đông Doanh.
Cô gái huấn luyện chó có làn da trắng mịn, hình thể nhỏ xinh, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến các nữ diễn viên phim hành động trong một số bộ phim điện ảnh Đông Doanh.
Dưới sự huấn luyện của cô gái, con chó ngao Đông Doanh càng trông mạnh mẽ cường tráng hơn.
Ở phía bên kia, người huấn luyện chó Tây Tạng chỉ đứng đó, một tay nhẹ nhàng xoa đầu con chó ngao Tây Tạng, tay kia thì đặt lên ngực nó, miệng lẩm bẩm như đang cầu nguyện.
Không ai hiểu những gì người đó đang lẩm bẩm, nhưng chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Mà con chó ngao Tây Tạng lại dần trở nên bồn chồn đứng lên, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Cô gái huấn luyện chó đến từ Đông Doanh vỗ mạnh vào con chó ngao rồi nói: "Đi!"
Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng cũng thốt lên một loạt những tiếng nói kỳ lạ…
Hai con chó gần như nhảy ra cùng một lúc.
Rào chắn đóng lại.
Đây sẽ là một trận đấu sinh tử.
Tất cả mọi người đều biết hôm nay chắc chắn sẽ có một con chó chết ở chỗ này.
Một là thần của cao nguyên, còn một là vua của các loài chó châu Á.
Ngay khi hai con chó gặp nhau trong rào chắn, chúng đã lao vào nhau công kích mãnh liệt.
Con chó ngao Tây Tạng rất hung dữ, dựa vào lợi thế về kích thước, nó nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Nhưng con chó ngao Đông Doanh rất linh hoạt, mặc dù mấy lần bị đánh lật nhào trên mặt đất nhưng nó đều tránh thoát được vị trí chí mạng.
Thỉnh thoảng, người đẹp Đông Doanh bên cạnh lại lên tiếng, cũng không biết là mệnh lệnh chỉ dẫn hay câu cảm thán:
"Gannbare! Suoga! Yamai! Hayaku! Baka!..."
Con chó dường như hiểu được lời của cô ta, cũng nhận được một số hỗ trợ tinh thần nào đó.
Dù đang ở thế bất lợi, nhưng chỉ cần giọng của nữ huấn luyện viên vang lên thì con chó sẽ giống như bị phê thuốc kích thích, bất chấp tất cả mà xông lên.
Khoảng mười phút đã trôi qua.
Khí thế hung mãnh của con chó ngao Tây Tạng rốt cuộc cũng đã giảm bớt, hàm lượng oxy cao ở vùng đồng bằng khiến nó hít vào quá nhiều dưỡng khí.
Nếu như cứ tiếp tục tấn công mạnh mẽ như vậy thì phổi của nó sẽ nổ tung.
"Gannbare!"
Người đẹp huấn luyện thú hô lên một tiếng, con chó ngao Đông Doanh liền tung đòn phản công.
Đúng như dự đoán của Lý Dục Thần, chỉ cần trụ lại được sau đợt tấn công mãnh liệt đầu tiên thì ưu thế sẽ nghiêng về phía con chó ngao Đông Doanh.
Quả nhiên, con chó ngao Tây Tạng liện tục lui về phía sau, chỉ dựa vào bộ lông dày mới tránh được chuyện bị con chó ngao Đông Doanh cắn xuyên qua cổ.
Rất nhanh thì nó đã rút lui đến sát rào chắn.
Người huấn luyện thú đứng sau rào chắn cũng có chút sốt ruột.
Người đó lại đưa tay ra vỗ đầu con chó ngao Tây Tạng, rồi phát ra một loạt tiếng hú kỳ lạ.
Tiếng kêu này khiến đầu mọi người như muốn nổ tung.
Con chó ngao Tây Tạng giống như bị thứ gì kích thích, nó gầm lên rồi lao về phía trước.
Ngay lập tức nó đã đánh con chó ngao Đông Doanh ngã xuống đất.
"Yamete!"
Người đẹp huấn luyện thú thốt lên một tiếng kinh hãi.
Nghe thấy tiếng của cô ta, con chó ngao Đông Doanh lấy lại tinh thần, liền tung chi đá mạnh, thoát khỏi gọng kìm của con chó ngao Tây Tạng.
Nhưng con chó ngao Tây Tạng không cho nó cơ hội để thở dốc, lại vồ lấy nó một lần nữa.
Con chó ngao Đông Doanh cũng ra sức phản kháng, hai con chó lại xông vào nhau.
Lý Dục Thần nheo mắt lại.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy kỳ quái.
Con chó ngao Tây Tạng này đúng là sự lựa chọn tốt Đông Doanh, nhưng giống chó ngao Tây Tạng là vua ở núi rừng, còn ở đồng bằng thì hiệu quả chiến đấu của nó sẽ giảm đi rất nhiều.
Mặc dù chó ngao Đông Doanh có kích thước nhỏ hơn một chút nhưng nó có cơ bắp săn chắc và khớp xương chắc khỏe, rõ ràng là giống chó chiến đấu đã được huấn luyện đặc biệt.
Chỉ cần nó có thể trụ lại sự tấn công dữ dội của con chó ngao Tây Tạng thì con chó ngao Tây Tạng Đông Doanh định sẽ thua.
Nhưng Chu Lợi Quân lại tỏ ra rất tự tin.
Lý Dục Thần tin rằng không nhìn lầm.
Nếu vấn đề không nằm ở con chó, vậy thì vấn đề có thể nằm ở người huấn luyện chó.
Ông lão lại nhắc nhở Trần Văn Học: "Cậu ba, đây rõ ràng là một cái bẫy, đừng để mắc bẫy".
Trần Văn Học rõ ràng cũng đang do dự.
Anh ta nhìn sang Lý Dục Thần.
"Những gì anh vừa nói có thật không?"
“Đương nhiên là thật”, Lý Dục Thần nói.
"Được, tôi tin anh, cho dù là bẫy thì tôi cũng bước vào".
Trần Văn Học nghiến răng, nói xong liền lấy bút ra ký vào hợp đồng.
Ông lão thở dài, lắc đầu bất lực.
"Cậu Trần thật quyết đoán!", Chu Lợi Quân cười lớn nói: "Ông chủ Thái, bắt đầu thôi".
"Chờ đã", Trần Văn Học đột nhiên nói: "Ông chủ Thái, một vụ cá cược lớn thế này, sao anh lại không cho mọi người cùng tham dự?"
Thái Vĩ Dân nói: "Bây giờ bắt đầu đặc cược, vẫn quy tắc cũ, mọi người đặt cược tùy ý".
Trần Văn Học mỉm cười nói với Lý Dục Thần: "Anh Lý, nếu như anh đã khen con chó của tôi như vậy thì sao anh không đặt cược hết một triệu bốn trăm ngàn của mình vào tôi thắng nhỉ?"
Lý Dục Thần sửng sốt, này, đây chẳng phải là tống tiền sao?
Anh không khỏi cười khổ, lắc đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ cược toàn bộ".
Trần Văn Học rất phấn khởi, cứ như thể việc đặt cược của Lý Dục Thần có nghĩa là anh ta sẽ chắc chắn thắng vậy.
Khi Lý Dục Thần đặt cược, những người khác cũng làm theo.
Lần này không còn là trận cược nghiêng về một phía nữa mà cả hai bên đều có người cược vào.
Vì con chó ngao Tây Tạng của Chu Lợi Quân đã được nuôi dưỡng ở đây vài ngày cho nên có rất nhiều người đã nhìn thấy được uy phong và kích thước khổng lồ của nó, tất nhiên số người nghiêng về phía nó cũng nhiều hơn.
Tính luôn cả một triệu bốn trăm ngàn của Lý Dục Thần thì số cược hai bên cũng gần tương đương nhau.
Đối với nhà cái mà nói thì đây là một thế cục khá ổn, có thể kiếm được tiền mà không cần bồi nhiều.
Hai con chó được hai người huấn luyện chó dẫn xuống sân đấu.
Cô gái huấn luyện chó người Đông Doanh ngồi xổm xuống thì thầm vào tai con chó ngao Đông Doanh.
Cô gái huấn luyện chó có làn da trắng mịn, hình thể nhỏ xinh, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến các nữ diễn viên phim hành động trong một số bộ phim điện ảnh Đông Doanh.
Dưới sự huấn luyện của cô gái, con chó ngao Đông Doanh càng trông mạnh mẽ cường tráng hơn.
Ở phía bên kia, người huấn luyện chó Tây Tạng chỉ đứng đó, một tay nhẹ nhàng xoa đầu con chó ngao Tây Tạng, tay kia thì đặt lên ngực nó, miệng lẩm bẩm như đang cầu nguyện.
Không ai hiểu những gì người đó đang lẩm bẩm, nhưng chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Mà con chó ngao Tây Tạng lại dần trở nên bồn chồn đứng lên, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Cô gái huấn luyện chó đến từ Đông Doanh vỗ mạnh vào con chó ngao rồi nói: "Đi!"
Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng cũng thốt lên một loạt những tiếng nói kỳ lạ…
Hai con chó gần như nhảy ra cùng một lúc.
Rào chắn đóng lại.
Đây sẽ là một trận đấu sinh tử.
Tất cả mọi người đều biết hôm nay chắc chắn sẽ có một con chó chết ở chỗ này.
Một là thần của cao nguyên, còn một là vua của các loài chó châu Á.
Ngay khi hai con chó gặp nhau trong rào chắn, chúng đã lao vào nhau công kích mãnh liệt.
Con chó ngao Tây Tạng rất hung dữ, dựa vào lợi thế về kích thước, nó nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Nhưng con chó ngao Đông Doanh rất linh hoạt, mặc dù mấy lần bị đánh lật nhào trên mặt đất nhưng nó đều tránh thoát được vị trí chí mạng.
Thỉnh thoảng, người đẹp Đông Doanh bên cạnh lại lên tiếng, cũng không biết là mệnh lệnh chỉ dẫn hay câu cảm thán:
"Gannbare! Suoga! Yamai! Hayaku! Baka!..."
Con chó dường như hiểu được lời của cô ta, cũng nhận được một số hỗ trợ tinh thần nào đó.
Dù đang ở thế bất lợi, nhưng chỉ cần giọng của nữ huấn luyện viên vang lên thì con chó sẽ giống như bị phê thuốc kích thích, bất chấp tất cả mà xông lên.
Khoảng mười phút đã trôi qua.
Khí thế hung mãnh của con chó ngao Tây Tạng rốt cuộc cũng đã giảm bớt, hàm lượng oxy cao ở vùng đồng bằng khiến nó hít vào quá nhiều dưỡng khí.
Nếu như cứ tiếp tục tấn công mạnh mẽ như vậy thì phổi của nó sẽ nổ tung.
"Gannbare!"
Người đẹp huấn luyện thú hô lên một tiếng, con chó ngao Đông Doanh liền tung đòn phản công.
Đúng như dự đoán của Lý Dục Thần, chỉ cần trụ lại được sau đợt tấn công mãnh liệt đầu tiên thì ưu thế sẽ nghiêng về phía con chó ngao Đông Doanh.
Quả nhiên, con chó ngao Tây Tạng liện tục lui về phía sau, chỉ dựa vào bộ lông dày mới tránh được chuyện bị con chó ngao Đông Doanh cắn xuyên qua cổ.
Rất nhanh thì nó đã rút lui đến sát rào chắn.
Người huấn luyện thú đứng sau rào chắn cũng có chút sốt ruột.
Người đó lại đưa tay ra vỗ đầu con chó ngao Tây Tạng, rồi phát ra một loạt tiếng hú kỳ lạ.
Tiếng kêu này khiến đầu mọi người như muốn nổ tung.
Con chó ngao Tây Tạng giống như bị thứ gì kích thích, nó gầm lên rồi lao về phía trước.
Ngay lập tức nó đã đánh con chó ngao Đông Doanh ngã xuống đất.
"Yamete!"
Người đẹp huấn luyện thú thốt lên một tiếng kinh hãi.
Nghe thấy tiếng của cô ta, con chó ngao Đông Doanh lấy lại tinh thần, liền tung chi đá mạnh, thoát khỏi gọng kìm của con chó ngao Tây Tạng.
Nhưng con chó ngao Tây Tạng không cho nó cơ hội để thở dốc, lại vồ lấy nó một lần nữa.
Con chó ngao Đông Doanh cũng ra sức phản kháng, hai con chó lại xông vào nhau.
Lý Dục Thần nheo mắt lại.