Chương 59: Tạo dựng tên tuổi
Sau khi kiểm đếm xong, Thái Vĩ Dân lấy ra hai triệu tiền mặt, đặc biệt sai người đóng gói trong một chiếc vali nhỏ đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, phần này là của cậu".
Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.
Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.
Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.
Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.
Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.
Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.
Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.
Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.
Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.
Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.
Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.
Trần Văn Học nói: "Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi".
Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: "Vậy thì cảm ơn anh".
Trần Văn Học cười nói: "Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai".
Lý Dục Thần không chút do dự nói: "Tùy anh".
"Cậu Lý", Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: "Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm".
"Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?"
Lý Dục Thần cười nhẹ.
Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.
"Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa".
Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.
Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.
Hai bên luôn là nước sông không phạm nước giếng.
Ngay cả con ruột của nhà họ Lâm còn không dám nói như vậy thì huống gì là một đứa con rể?
Nhưng Thái Vĩ Dân phải dựa vào nhà họ Lâm để kiếm ăn, nên cho dù lời nói của Lý Dục Thần có không đáng tin cậy đến đâu thì gã ta cũng chỉ có thể khẽ cau mày.
Dù sao gã ta cũng đã nhắc nhở, nghe hay không thì tùy.
Những người khác không nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Trần Văn Học và Mã Sơn, mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ ngốc.
Muốn khiến cho thành phố hòa không còn nhà họ Tra nữa?
Hai chữ cuồng vọng cũng không đủ để diễn tả.
Ông chủ Chu chế nhạo nói: "Nhà họ Tra ở thành phố Hòa có thế lực không kém nhà họ Lâm, cậu có thể về hỏi bố vợ xem ông ấy có dám nói như vậy không. Chỉ là một đứa con rể, thắng được một triệu thì cứ biết điều mà cuốn gói đi, cẩn thận gió lớn cắt mất đầu lưỡi".
Lý Dục Thần nhìn ông chủ Chu nói: "Anh cho rằng chỗ dựa vững chắc của tôi là nhà họ Lâm sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy nói cho tôi biết, người chống lưng cho cậu là ai?"
"Người chống lưng cho tôi trước giờ luôn là chính tôi", Lý Dục Thần nói: "Hãy nhớ kỹ, tôi họ Lý, Lý Dục Thần đến từ thủ đô".
Ông lão bên cạnh Trần Văn Học nhướng mày nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Ông chủ Chu bật cười thành tiếng.
Đám người ngồi xung quanh cũng bật cười.
Đây không giống lời nói của một đứa trẻ xuất thân từ gia đình quyền quý, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc chưa từng nhìn thấy thế giới thật sự bao giờ.
Sao nhà họ Lâm có thể tuyển được một đứa con rể như vậy chứ?
Trong số những người ngồi ở đây có không ít người đã từng nghe nói nhà họ Lâm gần đây gặp xui xẻo, công việc làm ăn phát sinh nhiều rắc rối.
Mà chuyện ông cụ Lâm nhập viện tất nhiên cũng không giấu được những người thạo tin.
Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc của nhà họ Lâm sao?
"Tôi còn tưởng rằng cậu có chỗ dựa vững chắc nào khác, nhưng nói qua nói lại hóa ra cậu chỉ là một kẻ điên. Nhóc con, tôi cũng có liên hệ làm ăn với nhà họ Lâm, vì lợi ích của nhà họ Lâm, tôi khuyên cậu làm con rể nhà người ta thì đừng có ra ngoài nói lung tung nữa, ở ngoài giả bộ hung hăng, trở về quỳ trên ván giặt cũng không đáng, ha ha ha..."
Ông chủ Chu vẫn cười không ngừng.
Lý Dục Thần vẫn tỏ ra lãnh đạm.
Lời đã nói ra, mục đích cũng đã đạt được.
Đây là bước đầu tiên trong việc chấn hưng nhà họ Lý.
Anh muốn tạo dựng tên tuổi ở tỉnh Nam Giang trước.
Mà đám người trước mặt đây chính là những chiếc loa truyền thanh tốt nhất.
Chẳng bao lâu nữa, hắc bạch lưỡng đạo ở Nam Giang đều sẽ biết cậu Lý từ
thủ đô đã đến đây.
"Cậu Lý, phần này là của cậu".
Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.
Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.
Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.
Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.
Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.
Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.
Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.
Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.
Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.
Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.
Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.
Trần Văn Học nói: "Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi".
Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: "Vậy thì cảm ơn anh".
Trần Văn Học cười nói: "Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai".
Lý Dục Thần không chút do dự nói: "Tùy anh".
"Cậu Lý", Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: "Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm".
"Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?"
Lý Dục Thần cười nhẹ.
Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.
"Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa".
Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.
Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.
Hai bên luôn là nước sông không phạm nước giếng.
Ngay cả con ruột của nhà họ Lâm còn không dám nói như vậy thì huống gì là một đứa con rể?
Nhưng Thái Vĩ Dân phải dựa vào nhà họ Lâm để kiếm ăn, nên cho dù lời nói của Lý Dục Thần có không đáng tin cậy đến đâu thì gã ta cũng chỉ có thể khẽ cau mày.
Dù sao gã ta cũng đã nhắc nhở, nghe hay không thì tùy.
Những người khác không nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Trần Văn Học và Mã Sơn, mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ ngốc.
Muốn khiến cho thành phố hòa không còn nhà họ Tra nữa?
Hai chữ cuồng vọng cũng không đủ để diễn tả.
Ông chủ Chu chế nhạo nói: "Nhà họ Tra ở thành phố Hòa có thế lực không kém nhà họ Lâm, cậu có thể về hỏi bố vợ xem ông ấy có dám nói như vậy không. Chỉ là một đứa con rể, thắng được một triệu thì cứ biết điều mà cuốn gói đi, cẩn thận gió lớn cắt mất đầu lưỡi".
Lý Dục Thần nhìn ông chủ Chu nói: "Anh cho rằng chỗ dựa vững chắc của tôi là nhà họ Lâm sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy nói cho tôi biết, người chống lưng cho cậu là ai?"
"Người chống lưng cho tôi trước giờ luôn là chính tôi", Lý Dục Thần nói: "Hãy nhớ kỹ, tôi họ Lý, Lý Dục Thần đến từ thủ đô".
Ông lão bên cạnh Trần Văn Học nhướng mày nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Ông chủ Chu bật cười thành tiếng.
Đám người ngồi xung quanh cũng bật cười.
Đây không giống lời nói của một đứa trẻ xuất thân từ gia đình quyền quý, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc chưa từng nhìn thấy thế giới thật sự bao giờ.
Sao nhà họ Lâm có thể tuyển được một đứa con rể như vậy chứ?
Trong số những người ngồi ở đây có không ít người đã từng nghe nói nhà họ Lâm gần đây gặp xui xẻo, công việc làm ăn phát sinh nhiều rắc rối.
Mà chuyện ông cụ Lâm nhập viện tất nhiên cũng không giấu được những người thạo tin.
Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc của nhà họ Lâm sao?
"Tôi còn tưởng rằng cậu có chỗ dựa vững chắc nào khác, nhưng nói qua nói lại hóa ra cậu chỉ là một kẻ điên. Nhóc con, tôi cũng có liên hệ làm ăn với nhà họ Lâm, vì lợi ích của nhà họ Lâm, tôi khuyên cậu làm con rể nhà người ta thì đừng có ra ngoài nói lung tung nữa, ở ngoài giả bộ hung hăng, trở về quỳ trên ván giặt cũng không đáng, ha ha ha..."
Ông chủ Chu vẫn cười không ngừng.
Lý Dục Thần vẫn tỏ ra lãnh đạm.
Lời đã nói ra, mục đích cũng đã đạt được.
Đây là bước đầu tiên trong việc chấn hưng nhà họ Lý.
Anh muốn tạo dựng tên tuổi ở tỉnh Nam Giang trước.
Mà đám người trước mặt đây chính là những chiếc loa truyền thanh tốt nhất.
Chẳng bao lâu nữa, hắc bạch lưỡng đạo ở Nam Giang đều sẽ biết cậu Lý từ
thủ đô đã đến đây.