Chương 52: Chọi chó
Mắt Hoàng Tam sáng rực: “Anh, anh là con rể nhà họ Lâm thật à?”
Mã Sơn suýt bật cười thành tiếng, không ngờ Lý Dục Thần lại diễn đạt như vậy.
“Hoàng Tam, để tôi nói anh nghe, từ nhỏ anh đã độc miệng, ở trước mặt bọn tôi thì coi như bỏ, trước mặt cậu Lý, chậc chậc”.
Mã Sơn lắc đầu, bày ra bộ dạng tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Hoàng Tam nửa tin nửa ngờ: “Sao con rể nhà họ Lâm lại chịu ra đây hợp tác làm ăn với chúng ta?”
Lý Dục Thần dựa vào ghế, bắt chéo hai chân.
“Tôi thích chơi, thích lăn lộn giang hồ, chỉ cần anh dẫn tôi đến nơi vui vẻ thì sẽ không để anh chịu thiệt đâu”.
Nói rồi anh lấy mười ngàn tệ từ trong túi ra, ném đến trước mặt Hoàng Tam.
“Lúc nãy đánh anh một bạt tai, đây xem như bồi thường”.
Hoàng Tam nhận lấy tiền, lập tức cười rạng rỡ.
Anh ta chỉ ước gì cậu Lý trước mắt có thể tát mình thêm vài cái nữa.
Một cái tát mười ngàn tệ, anh ta có thể quỳ xuống đất cho người ta đánh cả một ngày cũng được.
Mã Sơn cũng thấy bất ngờ, trơ mắt nhìn mười ngàn tệ đó cứ thế bay vào trong tay Hoàng Tam, tim đau thắt.
Nhưng anh ta tin Lý Dục Thần có thể kiếm lại được số tiền đó.
Chỉ là tạm thời gửi ở chỗ Hoàng Tam thôi.
“Cậu Lý thích chơi cái gì?”, Hoàng Tam thấp giọng hỏi: “Chơi gái, kẽ bột, đỏ đen… chỉ cần giang hồ có, tôi đều có thể phục vụ anh”.
“Mấy thứ đó tôi đã chơi chán từ lâu rồi!”, Lý Dục Thần nói: “Nghe nói anh có một trường đấu chó, có thể chọi chó không?”
Hoàng Tam nói: “Biết nhưng nơi đó không phải do tôi mở, nếu cậu Lý có hứng thú, tôi có thể dẫn anh đến chơi”.
“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, đi thôi”.
Mã Sơn lập tức đứng dậy, khởi động chiếc Porsche màu đỏ đậu bên đường, cung kính mở cửa xe giúp Lý Dục Thần.
Thấy thế, Hoàng Tam không còn nghi ngờ nữa, cậu Lý này đúng thật là con rể nhà họ Lâm.
Hoàng Tam lái chiếc xe tải của anh ta chạy trước dẫn đường, Mã Sơn lái Porsche theo đuôi.
Hai chiếc xe nhanh chóng tiến vào nhà máy bỏ hoang cạnh giao lộ Thành Nam.
Vừa dừng xe lại, họ đã nghe thấy tiếng chó sủa ăng ẳng vang lên bên trong nhà máy.
Có không ít xe đậu ở bãi đỗ, loại xe nào cũng có, trong đó còn có khá nhiều xe hạng sang.
Mã Sơn còn tưởng đây là nơi chọi chó ngầm, chiếc Porsche mình lái đã đủ ngon.
Nhưng khi đậu xe ở đây, so với chiếc Rolls-Royce, Bugatti Veyron thì xe của họ vẫn chưa là gì.
“Ha, đừng bảo chỗ này buôn xe đấy nhé?”, Mã Sơn nói.
“Mã Sơn, tầm nhìn hạn hẹp quá đấy! Anh đừng xem thường nơi này, Tiền Đường- ông chủ lớn ở Thân Châu thường đến đây chơi đó”.
Hoàng Tam cảm thấy tự hào như thể nơi này do anh ta mở vậy.
“Chiếc Rolls-Royce này là của ông chủ Chu từ Vụ Châu đến, ông ta nuôi một con Ngao Tạng thuần chủng, chơi ở nơi đây mấy ngày rồi, nếu chẳng phải ông ta đến thì anh Thái cũng sẽ không có mặt ở trường đấu chó mỗi ngày”.
Lý Dục Thuần “ồ” một tiếng, giả vờ tùy ý nghe ngóng: “Anh Thái là ai?”
“Anh Thái là ông chủ trường đấu chó này”.
“Có thể mở được một trường đấu như vậy không phải là người tầm thường nhỉ?”
“Đúng thế, anh Thái là ai cơ chứ, là người rất lợi hại”.
Hoàng Tam đang giơ ngón cái lên, bỗng nhớ đến cậu Lý trước mặt này là con rể nhà họ Lâm, anh ta bèn mỉm cười.
“Đương nhiên rồi, so với nhà họ Lâm thì vẫn kém hơn một chút, nhưng trên giới giang hồ thành phố Hòa chúng tôi, anh Thái cũng là người có tiếng”.
“Anh hiểu biết rất nhiều về anh Thái?”
“Đúng thế, người anh em!”, Hoàng Tam hất tóc.
Lý Dục Thần chỉ vào chiếc Bugatti Veyron biển số Thân Châu bên cạnh hỏi: “Đây là xe của ai?”
Hoàng Tam lắc đầu: “Tôi không biết chiếc này, trước đây chưa từng thấy, có lẽ là khách mới”.
Cách bãi đậu xe không xa là một nhà xưởng lớn.
Trước cửa có hai bảo vệ.
Hoàng Tam quen với họ nên chào một tiếng rồi đi vào.
“Chọi chó mà còn có bảo vệ canh nữa à?”, Mã Sơn thắc mắc hỏi.
“Hầy, là hai người thu vé vào cửa thôi. Trong sân chọi chó này có xảy ra chuyện gì, dựa vào hai người họ cũng không trấn áp nổi!”, Hoàng Tam nói.
“Nơi này còn bán vé nữa à?”
“Mỗi người một trăm, nhưng hai người là khách do tôi dẫn đến nên được miễn phí, tôi bao”.
Bên trong nhà xưởng được cải tạo thành một sân chọi chó.
Ở giữa có lan can sắt bao quanh tạo thành một khoảng trống rộng chừng ba mét vuông, bên trong có hai con chó đang cắn xé lẫn nhau.
Xung quanh là khán đài hình bậc thang, có thể chứa mấy trăm khách.
Hiện tại đang có không ít người, một phần ba chỗ trống đã được lấp đầy.
Trong nhà xưởng cũng được trang bị máy lạnh, nhưng vì nơi này quá lớn, lại có nhiều người nên không khí vẫn khá nóng.
Rất nhiều người đều để trần cánh tay, ra sức cổ vũ cho chó trên đấu trường.
Hoàng Tam dẫn họ chen vào trong, tìm một chỗ thoải mái.
Hai con chó trên đấu trường vẫn đang cắn xé nhau, toàn thân đầy máu, cũng không biết đó là của con nào.
Xem được một lúc, con chó đen ngoạm vào cổ con chó vàng.
Con chó vàng lúc đầu còn liều mạng giãy giụa, mấy phút sau thì không còn sức nữa.
Con chó đen bắt đầu cắn xé, muốn cắn nát cổ con chó vàng.
Bên lan can có người tỏ vẻ lo lắng, lập tức hét lên: “Thả ra! Tôi nhận thua”.
Sau đó là tiếng thở dài của người xung quanh.
Có người cầm súng bắn nước cao áp đến, xịt vào thân con chó đang cắn xé để tách cả hai ra.
Người hét lên nhận thua mặt mày ủ rũ đi vào, kéo con chó chỉ còn lại hơi tàn đi ra ngoài.
Con chó thắng cuộc cũng bị thương không nhẹ, chủ của nó vui mừng chạy vào vẫy tay với khán giả bốn phía.
Có người bưng cái khay lên.
Trên khay là một đống tiền và một huy chương.
Một người trung niên khoảng bốn mươi bước đến, đeo tấm huy chương lên cổ con chó, sau đó đưa tiền cho chủ của nó.
Tiếng vỗ tay và hò reo như sấm vang lên.
Mã Sơn suýt bật cười thành tiếng, không ngờ Lý Dục Thần lại diễn đạt như vậy.
“Hoàng Tam, để tôi nói anh nghe, từ nhỏ anh đã độc miệng, ở trước mặt bọn tôi thì coi như bỏ, trước mặt cậu Lý, chậc chậc”.
Mã Sơn lắc đầu, bày ra bộ dạng tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Hoàng Tam nửa tin nửa ngờ: “Sao con rể nhà họ Lâm lại chịu ra đây hợp tác làm ăn với chúng ta?”
Lý Dục Thần dựa vào ghế, bắt chéo hai chân.
“Tôi thích chơi, thích lăn lộn giang hồ, chỉ cần anh dẫn tôi đến nơi vui vẻ thì sẽ không để anh chịu thiệt đâu”.
Nói rồi anh lấy mười ngàn tệ từ trong túi ra, ném đến trước mặt Hoàng Tam.
“Lúc nãy đánh anh một bạt tai, đây xem như bồi thường”.
Hoàng Tam nhận lấy tiền, lập tức cười rạng rỡ.
Anh ta chỉ ước gì cậu Lý trước mắt có thể tát mình thêm vài cái nữa.
Một cái tát mười ngàn tệ, anh ta có thể quỳ xuống đất cho người ta đánh cả một ngày cũng được.
Mã Sơn cũng thấy bất ngờ, trơ mắt nhìn mười ngàn tệ đó cứ thế bay vào trong tay Hoàng Tam, tim đau thắt.
Nhưng anh ta tin Lý Dục Thần có thể kiếm lại được số tiền đó.
Chỉ là tạm thời gửi ở chỗ Hoàng Tam thôi.
“Cậu Lý thích chơi cái gì?”, Hoàng Tam thấp giọng hỏi: “Chơi gái, kẽ bột, đỏ đen… chỉ cần giang hồ có, tôi đều có thể phục vụ anh”.
“Mấy thứ đó tôi đã chơi chán từ lâu rồi!”, Lý Dục Thần nói: “Nghe nói anh có một trường đấu chó, có thể chọi chó không?”
Hoàng Tam nói: “Biết nhưng nơi đó không phải do tôi mở, nếu cậu Lý có hứng thú, tôi có thể dẫn anh đến chơi”.
“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, đi thôi”.
Mã Sơn lập tức đứng dậy, khởi động chiếc Porsche màu đỏ đậu bên đường, cung kính mở cửa xe giúp Lý Dục Thần.
Thấy thế, Hoàng Tam không còn nghi ngờ nữa, cậu Lý này đúng thật là con rể nhà họ Lâm.
Hoàng Tam lái chiếc xe tải của anh ta chạy trước dẫn đường, Mã Sơn lái Porsche theo đuôi.
Hai chiếc xe nhanh chóng tiến vào nhà máy bỏ hoang cạnh giao lộ Thành Nam.
Vừa dừng xe lại, họ đã nghe thấy tiếng chó sủa ăng ẳng vang lên bên trong nhà máy.
Có không ít xe đậu ở bãi đỗ, loại xe nào cũng có, trong đó còn có khá nhiều xe hạng sang.
Mã Sơn còn tưởng đây là nơi chọi chó ngầm, chiếc Porsche mình lái đã đủ ngon.
Nhưng khi đậu xe ở đây, so với chiếc Rolls-Royce, Bugatti Veyron thì xe của họ vẫn chưa là gì.
“Ha, đừng bảo chỗ này buôn xe đấy nhé?”, Mã Sơn nói.
“Mã Sơn, tầm nhìn hạn hẹp quá đấy! Anh đừng xem thường nơi này, Tiền Đường- ông chủ lớn ở Thân Châu thường đến đây chơi đó”.
Hoàng Tam cảm thấy tự hào như thể nơi này do anh ta mở vậy.
“Chiếc Rolls-Royce này là của ông chủ Chu từ Vụ Châu đến, ông ta nuôi một con Ngao Tạng thuần chủng, chơi ở nơi đây mấy ngày rồi, nếu chẳng phải ông ta đến thì anh Thái cũng sẽ không có mặt ở trường đấu chó mỗi ngày”.
Lý Dục Thuần “ồ” một tiếng, giả vờ tùy ý nghe ngóng: “Anh Thái là ai?”
“Anh Thái là ông chủ trường đấu chó này”.
“Có thể mở được một trường đấu như vậy không phải là người tầm thường nhỉ?”
“Đúng thế, anh Thái là ai cơ chứ, là người rất lợi hại”.
Hoàng Tam đang giơ ngón cái lên, bỗng nhớ đến cậu Lý trước mặt này là con rể nhà họ Lâm, anh ta bèn mỉm cười.
“Đương nhiên rồi, so với nhà họ Lâm thì vẫn kém hơn một chút, nhưng trên giới giang hồ thành phố Hòa chúng tôi, anh Thái cũng là người có tiếng”.
“Anh hiểu biết rất nhiều về anh Thái?”
“Đúng thế, người anh em!”, Hoàng Tam hất tóc.
Lý Dục Thần chỉ vào chiếc Bugatti Veyron biển số Thân Châu bên cạnh hỏi: “Đây là xe của ai?”
Hoàng Tam lắc đầu: “Tôi không biết chiếc này, trước đây chưa từng thấy, có lẽ là khách mới”.
Cách bãi đậu xe không xa là một nhà xưởng lớn.
Trước cửa có hai bảo vệ.
Hoàng Tam quen với họ nên chào một tiếng rồi đi vào.
“Chọi chó mà còn có bảo vệ canh nữa à?”, Mã Sơn thắc mắc hỏi.
“Hầy, là hai người thu vé vào cửa thôi. Trong sân chọi chó này có xảy ra chuyện gì, dựa vào hai người họ cũng không trấn áp nổi!”, Hoàng Tam nói.
“Nơi này còn bán vé nữa à?”
“Mỗi người một trăm, nhưng hai người là khách do tôi dẫn đến nên được miễn phí, tôi bao”.
Bên trong nhà xưởng được cải tạo thành một sân chọi chó.
Ở giữa có lan can sắt bao quanh tạo thành một khoảng trống rộng chừng ba mét vuông, bên trong có hai con chó đang cắn xé lẫn nhau.
Xung quanh là khán đài hình bậc thang, có thể chứa mấy trăm khách.
Hiện tại đang có không ít người, một phần ba chỗ trống đã được lấp đầy.
Trong nhà xưởng cũng được trang bị máy lạnh, nhưng vì nơi này quá lớn, lại có nhiều người nên không khí vẫn khá nóng.
Rất nhiều người đều để trần cánh tay, ra sức cổ vũ cho chó trên đấu trường.
Hoàng Tam dẫn họ chen vào trong, tìm một chỗ thoải mái.
Hai con chó trên đấu trường vẫn đang cắn xé nhau, toàn thân đầy máu, cũng không biết đó là của con nào.
Xem được một lúc, con chó đen ngoạm vào cổ con chó vàng.
Con chó vàng lúc đầu còn liều mạng giãy giụa, mấy phút sau thì không còn sức nữa.
Con chó đen bắt đầu cắn xé, muốn cắn nát cổ con chó vàng.
Bên lan can có người tỏ vẻ lo lắng, lập tức hét lên: “Thả ra! Tôi nhận thua”.
Sau đó là tiếng thở dài của người xung quanh.
Có người cầm súng bắn nước cao áp đến, xịt vào thân con chó đang cắn xé để tách cả hai ra.
Người hét lên nhận thua mặt mày ủ rũ đi vào, kéo con chó chỉ còn lại hơi tàn đi ra ngoài.
Con chó thắng cuộc cũng bị thương không nhẹ, chủ của nó vui mừng chạy vào vẫy tay với khán giả bốn phía.
Có người bưng cái khay lên.
Trên khay là một đống tiền và một huy chương.
Một người trung niên khoảng bốn mươi bước đến, đeo tấm huy chương lên cổ con chó, sau đó đưa tiền cho chủ của nó.
Tiếng vỗ tay và hò reo như sấm vang lên.