Chương 48: Cố chấp với chuyện kết hôn
Chưa nói đến nhà họ Lý ở thủ đô và bố mẹ chưa từng gặp mặt, chỉ riêng ông nội Lý Hữu Toàn chết thảm trước mặt anh thôi, anh đã quyết tâm muốn trả mối thù này rồi.
“Vậy cậu định báo thù bằng cách nào?”
“Cháu…”
Lý Dục Thần lập tức cứng họng.
Không có manh mối, chỉ biết kẻ thù có liên quan đến thế lực siêu nhiên, ba nghìn bàng môn, vô số tà đạo ngoài kia, cổ vu và ma giáo lại càng không biết đang ẩn nấp ở đâu, biết đi tìm ai để báo thù đây?
Lâm Thượng Nghĩa mỉm cười: “Thật ra tôi đã nghĩ ra cách giúp cậu từ trước rồi, có lẽ sẽ rất khó để tìm được kẻ thù, thế sao không để người ta tự đến tìm cậu?”
“Để người ta đến tìm cháu?”
“Nhà họ Lý diệt vong nhưng không bị tổn thất về tài sản, chứng tỏ họ không cần tiền bạc mà đang sợ hãi thứ gì đó. Những thứ này đang nằm trong tay nhà họ Lý các cậu, chỉ khi nào người nhà họ Lý chết hết thì họ mới có thể yên tâm”.
“Ý ông là…”
“Gây dựng lại nhà họ Lý”.
“Gây dựng lại nhà họ Lý?”
“Đúng vậy”, Lâm Thượng Nghĩa hơi kích động nói: “Gây dựng lại nhà họ Lý, để nhà họ Lý đã biến mất hai mươi năm tái xuất hiện ở thủ đô, lấy lại những thứ mà ông nội và bố cậu đã mất năm xưa. Đến lúc đó bọn chúng sẽ sợ hãi, sẽ tự đến tìm cậu”.
Lý Dục Thần gật đầu lia lịa: “Ông nội Lâm có ý kiến rất hay, vậy cháu nên làm gì đây ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa cười bảo: “Khôi phục nhà họ Lý cần có hai thứ”.
“Hai thứ gì cơ?”
“Đầu tiên là tiền vốn, nếu không có tiền vốn, dù cậu có năng lực cũng không thể tái hiện lại sự huy hoàng của nhà họ Lý ngày xưa trong một khoảng thời gian ngắn”.
Advertisement
“Thế còn cái thứ hai?”
“Thứ hai là phải có một cô vợ giúp cậu sinh con dưỡng cái, gia tăng nhân khẩu trong gia đình”.
Lý Dục Thần sa sầm mặt.
Ông cụ này, nói đi nói lại vẫn muốn gả cháu gái cho anh.
Làm con rể của nhà họ Lâm sẽ có được một nửa tài sản của nhà họ Lâm, đây chính là tiền vốn để gây dựng lại nhà họ Lý.
Còn về cưới Lâm Mộng Đình, đương nhiên là có thể giúp anh sinh con dưỡng cái.
Nhưng sao Lý Dục Thần có thể chịu làm con rể nhà người khác?
Dù có muốn cưới Lâm Mộng Đình, anh cũng sẽ dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, quang minh chính đại cưới người ta về nhà, chứ không phải dựa vào một tờ giấy hôn ước, ăn cơm chùa của người ta.
“Ông nội Lâm, chuyện này để nói sau đi ạ, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm ra kẻ muốn hại ông”.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Thượng Nghĩa cũng không thể không nhíu mày.
Lý Dục Thần nói đúng, nếu không tìm ra được người này, nhà họ Lâm sẽ mãi mãi sống trong bóng tối.
Hôm nay đã có thể dùng sách Đinh Đầu Tiễn nguyền rủa Lâm Thượng Nghĩa, ngày mai sẽ có thể nguyền rủa Lâm Thu Thanh.
“Ông nội Lâm, ông có kẻ thù không?”
“Kẻ thù dĩ nhiên là có, theo nghề kinh doanh cả đời, gây dựng nên một gia tộc to lớn thế này, nếu nói không có ai muốn tôi chết thì đến chính tôi cũng không tin. Chỉ tính mấy gia tộc lớn ở thành phố Hòa thôi, mặt ngoài mọi người hoà thuận với nhau, nhưng rất có thể sau lưng đều đang nguyền rủa tôi đấy”.
Lâm Thượng Nghĩa cười tự giễu.
“Cũng chỉ có thể bắt đầu từ kẻ nội gián thôi, tôi sẽ bảo Thiền Minh đi điều tra”.
Lý Dục Thần khuyên: “Trước hết không nên bứt dây động rừng. Ông đừng bận tâm, cứ giao chuyện này cho cháu, có điều trước khi cháu tìm được người này, tốt nhất là ông nên tiếp tục giả bệnh để tránh bị người ta phát hiện”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Được, tôi sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của cậu, cái mạng già này của tôi giao cho cậu đấy”.
Anh vừa định an ủi vài câu để cho cụ ấy yên tâm.
Thì bỗng nghe ông cụ hỏi tiếp: “Cậu không suy xét việc kết hôn trước thật hả?”
Lý Dục Thần lập tức cạn lời.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, bà Lâm và Lâm Mộng Đình cùng đi vào.
Nghiêm Tuệ Mẫn xách bình giữ nhiệt, cười nói: “Bố, thuốc sắc xong rồi, bố uống lúc còn ấm đi ạ”.
Sau đó bà ta đổ thuốc ra bát.
Lý Dục Thần cầm bát lên ngửi, hỏi: “Lúc sắc thuốc bác có ở đó không?”
Nghiêm Tuệ Mẫn cười đáp: “Theo lời dặn của cậu, tôi đã ở đó lúc sắc thuốc, tôi tận mắt nhìn họ bốc thuốc, sau đó kiểm tra từng loại thuốc một, tôi cũng tự tay sắc thuốc, ngay cả nồi sắc thuốc tôi cũng tự rửa luôn, không để cho người khác chạm vào”.
Lý Dục Thần mỉm cười đặt bát thuốc xuống.
Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình cùng nhau đỡ ông cụ dậy, rồi lại tự tay đút cụ ấy uống thuốc.
Lâm Thượng Nghĩa khen: “Cảm ơn con”.
Nghiêm Tuệ Mẫn đáp: “Đây là việc con phải làm mà. May là bố có tính toán trước, tìm một anh chồng chưa cưới tốt cho Mộng Đình. Đợi khi nào bố khoẻ lại, con sẽ thu xếp tổ chức lễ cưới cho chúng”.
Lâm Mộng Đình đỏ mặt: “Mẹ nói nhăng gì thế ạ!”
“Mẹ nói nhăng chỗ nào, mẹ đang rất nghiêm túc đấy”.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn về phía Lý Dục Thần, càng nhìn càng thấy anh chàng này sáng sủa đẹp trai.
Đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích.
Lý Dục Thần cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi bị bà ta nhìn kiểu đó, bèn lấy cớ đi về.
“Ông nội Lâm, ông nghỉ ngơi cho tốt nhé, hai ngày nay cháu sẽ đến thăm ông mỗi ngày”.
Lâm Mộng Đình nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, vừa khéo anh cũng nhìn sang cô.
Cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại lập tức cúi đầu.
Trong lòng dường như có niềm mong chờ nào đó, trái tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lý Dục Thần, mãi cho đến khi cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, lòng cô trở nên trống rỗng cứ như vừa mất đi thứ gì đó.
…
Khi anh quay lại quán cơm Thân Dân cũng là thời điểm bận rộn nhất vào buổi trưa.
Giờ phút này, vị thần y vừa mới thể hiện kĩ năng thần thánh trong phòng bệnh ban nãy đã biến thành anh chàng phục vụ bận rộn.
Thần tiên ở trong tưởng tượng của mọi người đều có dáng vẻ ngập tràn tiên khí, tay áo bồng bềnh.
Nhưng ngoài thực tế lại thường là hoà thượng quét rác, mấy bác bảo vệ, đó mới là những cao thủ đang ẩn mình trong thành phố.
Và nhân viên phục vụ trong tiệm cơm nhỏ dưới lầu nhà bạn cũng có thể là một vị tiên nhân biết phi kiếm phù phép.
Lý Dục Thần tranh thủ gọi cho Mã Sơn, bảo anh ta nhanh chóng sắp xếp thời gian đi đến trường đấu chó của anh Thái.
Anh muốn bắt đầu từ anh Thái, điều tra xem là ai đang có ý đồ với Lâm Mộng Đình.
Người này rất có thể chính là người đã ra tay hại ông cụ Lâm.
“Vậy cậu định báo thù bằng cách nào?”
“Cháu…”
Lý Dục Thần lập tức cứng họng.
Không có manh mối, chỉ biết kẻ thù có liên quan đến thế lực siêu nhiên, ba nghìn bàng môn, vô số tà đạo ngoài kia, cổ vu và ma giáo lại càng không biết đang ẩn nấp ở đâu, biết đi tìm ai để báo thù đây?
Lâm Thượng Nghĩa mỉm cười: “Thật ra tôi đã nghĩ ra cách giúp cậu từ trước rồi, có lẽ sẽ rất khó để tìm được kẻ thù, thế sao không để người ta tự đến tìm cậu?”
“Để người ta đến tìm cháu?”
“Nhà họ Lý diệt vong nhưng không bị tổn thất về tài sản, chứng tỏ họ không cần tiền bạc mà đang sợ hãi thứ gì đó. Những thứ này đang nằm trong tay nhà họ Lý các cậu, chỉ khi nào người nhà họ Lý chết hết thì họ mới có thể yên tâm”.
“Ý ông là…”
“Gây dựng lại nhà họ Lý”.
“Gây dựng lại nhà họ Lý?”
“Đúng vậy”, Lâm Thượng Nghĩa hơi kích động nói: “Gây dựng lại nhà họ Lý, để nhà họ Lý đã biến mất hai mươi năm tái xuất hiện ở thủ đô, lấy lại những thứ mà ông nội và bố cậu đã mất năm xưa. Đến lúc đó bọn chúng sẽ sợ hãi, sẽ tự đến tìm cậu”.
Lý Dục Thần gật đầu lia lịa: “Ông nội Lâm có ý kiến rất hay, vậy cháu nên làm gì đây ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa cười bảo: “Khôi phục nhà họ Lý cần có hai thứ”.
“Hai thứ gì cơ?”
“Đầu tiên là tiền vốn, nếu không có tiền vốn, dù cậu có năng lực cũng không thể tái hiện lại sự huy hoàng của nhà họ Lý ngày xưa trong một khoảng thời gian ngắn”.
Advertisement
“Thế còn cái thứ hai?”
“Thứ hai là phải có một cô vợ giúp cậu sinh con dưỡng cái, gia tăng nhân khẩu trong gia đình”.
Lý Dục Thần sa sầm mặt.
Ông cụ này, nói đi nói lại vẫn muốn gả cháu gái cho anh.
Làm con rể của nhà họ Lâm sẽ có được một nửa tài sản của nhà họ Lâm, đây chính là tiền vốn để gây dựng lại nhà họ Lý.
Còn về cưới Lâm Mộng Đình, đương nhiên là có thể giúp anh sinh con dưỡng cái.
Nhưng sao Lý Dục Thần có thể chịu làm con rể nhà người khác?
Dù có muốn cưới Lâm Mộng Đình, anh cũng sẽ dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, quang minh chính đại cưới người ta về nhà, chứ không phải dựa vào một tờ giấy hôn ước, ăn cơm chùa của người ta.
“Ông nội Lâm, chuyện này để nói sau đi ạ, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm ra kẻ muốn hại ông”.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Thượng Nghĩa cũng không thể không nhíu mày.
Lý Dục Thần nói đúng, nếu không tìm ra được người này, nhà họ Lâm sẽ mãi mãi sống trong bóng tối.
Hôm nay đã có thể dùng sách Đinh Đầu Tiễn nguyền rủa Lâm Thượng Nghĩa, ngày mai sẽ có thể nguyền rủa Lâm Thu Thanh.
“Ông nội Lâm, ông có kẻ thù không?”
“Kẻ thù dĩ nhiên là có, theo nghề kinh doanh cả đời, gây dựng nên một gia tộc to lớn thế này, nếu nói không có ai muốn tôi chết thì đến chính tôi cũng không tin. Chỉ tính mấy gia tộc lớn ở thành phố Hòa thôi, mặt ngoài mọi người hoà thuận với nhau, nhưng rất có thể sau lưng đều đang nguyền rủa tôi đấy”.
Lâm Thượng Nghĩa cười tự giễu.
“Cũng chỉ có thể bắt đầu từ kẻ nội gián thôi, tôi sẽ bảo Thiền Minh đi điều tra”.
Lý Dục Thần khuyên: “Trước hết không nên bứt dây động rừng. Ông đừng bận tâm, cứ giao chuyện này cho cháu, có điều trước khi cháu tìm được người này, tốt nhất là ông nên tiếp tục giả bệnh để tránh bị người ta phát hiện”.
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Được, tôi sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của cậu, cái mạng già này của tôi giao cho cậu đấy”.
Anh vừa định an ủi vài câu để cho cụ ấy yên tâm.
Thì bỗng nghe ông cụ hỏi tiếp: “Cậu không suy xét việc kết hôn trước thật hả?”
Lý Dục Thần lập tức cạn lời.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, bà Lâm và Lâm Mộng Đình cùng đi vào.
Nghiêm Tuệ Mẫn xách bình giữ nhiệt, cười nói: “Bố, thuốc sắc xong rồi, bố uống lúc còn ấm đi ạ”.
Sau đó bà ta đổ thuốc ra bát.
Lý Dục Thần cầm bát lên ngửi, hỏi: “Lúc sắc thuốc bác có ở đó không?”
Nghiêm Tuệ Mẫn cười đáp: “Theo lời dặn của cậu, tôi đã ở đó lúc sắc thuốc, tôi tận mắt nhìn họ bốc thuốc, sau đó kiểm tra từng loại thuốc một, tôi cũng tự tay sắc thuốc, ngay cả nồi sắc thuốc tôi cũng tự rửa luôn, không để cho người khác chạm vào”.
Lý Dục Thần mỉm cười đặt bát thuốc xuống.
Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình cùng nhau đỡ ông cụ dậy, rồi lại tự tay đút cụ ấy uống thuốc.
Lâm Thượng Nghĩa khen: “Cảm ơn con”.
Nghiêm Tuệ Mẫn đáp: “Đây là việc con phải làm mà. May là bố có tính toán trước, tìm một anh chồng chưa cưới tốt cho Mộng Đình. Đợi khi nào bố khoẻ lại, con sẽ thu xếp tổ chức lễ cưới cho chúng”.
Lâm Mộng Đình đỏ mặt: “Mẹ nói nhăng gì thế ạ!”
“Mẹ nói nhăng chỗ nào, mẹ đang rất nghiêm túc đấy”.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn về phía Lý Dục Thần, càng nhìn càng thấy anh chàng này sáng sủa đẹp trai.
Đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích.
Lý Dục Thần cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi bị bà ta nhìn kiểu đó, bèn lấy cớ đi về.
“Ông nội Lâm, ông nghỉ ngơi cho tốt nhé, hai ngày nay cháu sẽ đến thăm ông mỗi ngày”.
Lâm Mộng Đình nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, vừa khéo anh cũng nhìn sang cô.
Cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại lập tức cúi đầu.
Trong lòng dường như có niềm mong chờ nào đó, trái tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lý Dục Thần, mãi cho đến khi cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, lòng cô trở nên trống rỗng cứ như vừa mất đi thứ gì đó.
…
Khi anh quay lại quán cơm Thân Dân cũng là thời điểm bận rộn nhất vào buổi trưa.
Giờ phút này, vị thần y vừa mới thể hiện kĩ năng thần thánh trong phòng bệnh ban nãy đã biến thành anh chàng phục vụ bận rộn.
Thần tiên ở trong tưởng tượng của mọi người đều có dáng vẻ ngập tràn tiên khí, tay áo bồng bềnh.
Nhưng ngoài thực tế lại thường là hoà thượng quét rác, mấy bác bảo vệ, đó mới là những cao thủ đang ẩn mình trong thành phố.
Và nhân viên phục vụ trong tiệm cơm nhỏ dưới lầu nhà bạn cũng có thể là một vị tiên nhân biết phi kiếm phù phép.
Lý Dục Thần tranh thủ gọi cho Mã Sơn, bảo anh ta nhanh chóng sắp xếp thời gian đi đến trường đấu chó của anh Thái.
Anh muốn bắt đầu từ anh Thái, điều tra xem là ai đang có ý đồ với Lâm Mộng Đình.
Người này rất có thể chính là người đã ra tay hại ông cụ Lâm.