Chương 36: Cậu cả nhà họ Tra
Mã Sơn vừa nghe đã hiểu: “Người anh em của tôi nói không ăn lời của người khác, chúng tôi phải mua khối đá đó cho bằng được“.
Lần này ông chủ không nhịn nữa, mắng thắng vào mặt họ: “Ha ha, hai thằng nhóc không biết tốt xấu này, được thôi, tôi không bán cho các cậu nữa, trả tiền lại cho cậu này, cậu đi sang gian hàng khác mà mua đi”.
Mã Sơn cũng nối đoá lẽn, túm chặt lấy cố áo ông ta, giận dữ hỏi: “ông mắng ai đó?”
“Cậu… Cậu còn dám đánh người nữa à?”, ông chù hét toáng lẻn: “Đánh người! Đánh người này!”
Có vài nhân viên bảo vệ không biết từ đâu xuất hiện lớn tiếng quát: “Dừng tay lại! Đế tôi xem ai dám đánh người khác ở đây!”
Họ nhìn Mã Sơn chằm chằm.
Anh ta không hề sợ hãi, vẫn không chịu thả tay ra.
Bổng nghe có người nói: “Chú Minh đến rồi kìa”.
Phùng Thiên Minh chen vào trong đám đông, sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Mã Sơn mới thả tay ra, trả lời: “Chú Minh, người này không uy tín, chúng tôi đã trả tiền rồi mà ông ta muốn đối ý”.
ông chủ thấy chú Minh đến thì hơi bối rối, giải thích: “Chú Minh, không phải tôi không bán, chúng tôi chỉ mới thương lượng giá chứ chưa bán. Họ ra giá hai nghìn, có người ra giá một trăm nghìn, chú nói xem tôi nên bán sao đay?”
Nghe xong, chú Minh nhìn sang người đàn ông nhỏ con, hỏi: “ông bạn này trỏng lạ mặt quá, không biết ông được người nào dần tới nhỉ?”
“Ông hai Phùng, ông ấy là người tôi dẫn vào”, mọi người tránh ra nhường đường, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trông khá phúc hậu, ngậm một cái tẩu thuốc bước tới: “ông hai Phùng không chào đón à?”
Vừa nhìn thấy người đến, Phùng Thiên Minh cười ha hả nói: “Hoá ra là cậu Tra, sao tôi lại không chào đón bạn của cậu được chứ”.
Trong đám đông có người xì xào bàn tán.
“Đây là cậu cả của nhà họ Tra, Tra Minh Huy, không ngờ lại gặp được anh ta ờ đây”.
“Nhà họ Tra nào thế?”
“ủa, ngay cả nhà họ Tra ở Hải Thành mà cậu cũng không biết, còn ra ngoài đây làm gì nữa!”
Đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần nghe nói đến nhà họ Tra, anh cũng hơi tò mò.
Lúc này Châu Na đi đến bên cạnh Lý Dục Thần, nói nhỏ: ‘Trong các gia tộc ở thành phố Hòa, xét về sức mạnh, nhà họ Tra thua nhà họ Lảm, nhà họ Phùng và nhà họ Triệu, nhưng nếu xét về độ lâu đời thì tất cả đều thua nhà họ Tra. Trong lịch sử nhà họ Tra từng có rất nhiều quan lớn, căn cơ vững chắc. Có điều nhà họ Tra ở huyện Hải Thành, hầu hết con cháu trong nhà đều sống rải rác ở nước ngoài nẽn trước giờ rất ít xuất hiện”.
Lý Dục Thần không biết vì sao Châu Na lại muốn nói cho mình biết những điều này, anh chí im lặng gật đầu.
Tra Minh Huy bước tới bên cạnh người đàn ông nhỏ con, giới thiệu với Phùng Thiên Minh: “ông ấy là bạn của chú hai tỏi ở Nam Dương, đến thành
phố Hòa chơi vài ngày, biết ông ấy thích đồ cổ và đá nên tôi dẫn ông ấy đến chỗ của chú Minh dạo xem”.
Phùng Thiên Minh gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh, không biết ông tên là gì?”
“Lại Sĩ Công”.
Giọng điệu của người đàn ông nhỏ con nghe không được tự nhiên lắm.
Phùng Thiên Minh hơi bực mình, sầm mặt lại.
Tra Minh Huy có vẻ cũng không để ý lắm, anh ta ngậm tẩu thuốc, híp mắt lại, trông như chỉ là một người ngoài cuộc hóng hớt.
“Cậu Tra, khó được lần cậu ghé chơi, đến chỗ tôi uống trà đi”.
“Uống trà thì thôi, hôm nay chúng tôi chỉ đến chơi thôi, ồng hai, đồ ở chỗ ông có tiền cũng không mua được hả?”
“Cậu Tra, đây chỉ là một khối đá bình thường thôi, không tốn nhiều tiền như vậy đâu, cần gì phải thế? Chỗ tôi cũng có mấy viên ngọc tốt, hay là hai người qua đó xem xem?”
Tra Minh Huy xoè tay ra nhún vai: “Tôi không có hứng thú với ngọc, có tiền hay không cũng không quan trọng, chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, ông Lại thích khối đá này thì tôi sẽ mua nó.
Hay là thế này đi, lúc nãy ông ấy trả một trăm nghìn, tôi trả thêm năm trăm nghìn, coi như đền bù cho các cậu đay”._________________________________
ồng chủ bán đá đã choáng váng, ông ta không biết rốt cuộc mình đang bán cái gì.
Những người khác cũng bàn tán ầm ĩ.
Phùng Thiên Minh nhìn qua Lý Dục Thần.
Anh cũng đang nhìn ông ta.
Anh nhất định phải có được khối đá đen này.
Nhưng anh rất muốn xem thử thái độ của Phùng Thiên Minh ra sao.
Nếu xét về lý, thật ra cả hai bên đều có lý cả, chỉ còn xem xem Phùng Thiên Minh sẽ đứng về phía ai thôi.
ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu Tra, thế thì e là sẽ làm cậu thất vọng rồi. Đã báo giá thì không hối hận, đảy là quy tắc của sảnh giao dịch chúng tôi. Nếu họ đã thương lượng xong, thứ này sẽ là của cậu Lý. Nếu hai người muốn thì có thế mua lại từ cậu Lý đây”.
Thái độ của Phùng Thiên Minh khiến cho Châu Na cảm thấy rất bất ngờ.
Một bên là nhà họ Tra ở Hải Thành và thương nhân Nam Dương, dù nhà họ Phùng không sợ, nhưng dẩu sao đắc tội nhà họ Tra vẫn là chuyện rắc rối.
Một bên chỉ là hai cậu thanh niên không có tiếng tăm gì, ngoài giỏi võ ra thì hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mặc dù chị ta cũng thiên về Lý Dục Thần và Mã Sơn hơn, trên người tên họ Lại đó có một cảm giác khiến chị ta rất khó chịu.
Nhưng đế giải quyết chuyện này vẫn còn có rất nhiều cách điều hoà khác.
Thế nhưng chú Minh lại rất thẳng thừng, không nể mặt cậu Tra chút nào.
Lẽ nào thực lực mà Lý Dục Thần thế hiện đã giúp chú Minh nhìn ra được lợi ích trong đó?
Hay là vì ông Khôn của Tiền Đường?
Châu Na rất tò mò, không biết rốt cuộc ông Khôn đã nói gì với chú Minh trong cuộc gọi ngày hôm đó.
Tra Minh Huy cũng không tức giận, vằn ngậm tẩu thuốc đứng đó cười giả dối, nhưng trong mât lại có vẻ phấn khích như thế đang chờ đợi điều gì đó.
Mã Sơn hớn hở cầm khối đá từ dưới đất lên.
“Cậu không được lấy”.
Lại Sĩ Công đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Mã Sơn.
Mã Sơn chỉ cảm thấy cố tay mình cứng đờ như đang bị kìm sắt kẹp thật chặt.
Anh ta tự nhận mình rất mạnh, nhưng lại khỏng thế rút tay ra khỏi tay Lại Sĩ Công.
Tay thả lỏng, khối đá từ trong tay anh ta rơi xuống.
Lại Sĩ Công dùng tay còn lại đỡ lấy khối đá, sau đó cười mía với Mã Sơn.
Nhưng nụ cười của ông ta rất nhanh đã cứng đơ.
Bởi vì cố tay ỏng ta cũng bị Lý Dục Thần nắm lấy, giống y hệt cách ông ta nắm cố tay Mã Sơn vậy.
Ông ta giãy hai lần vẫn không rút ra được, ngón tay thả lòng, khối đá rơi xuống.
Rơi vào tay còn lại của Lý Dục Thần.
Anh cười khấy: “Không cần ông giúp đâu, chúng tôi tự lấy được”.
Lại Sĩ Công biến sắc mặt: “Cậu là ai?’
Lần này ông chủ không nhịn nữa, mắng thắng vào mặt họ: “Ha ha, hai thằng nhóc không biết tốt xấu này, được thôi, tôi không bán cho các cậu nữa, trả tiền lại cho cậu này, cậu đi sang gian hàng khác mà mua đi”.
Mã Sơn cũng nối đoá lẽn, túm chặt lấy cố áo ông ta, giận dữ hỏi: “ông mắng ai đó?”
“Cậu… Cậu còn dám đánh người nữa à?”, ông chù hét toáng lẻn: “Đánh người! Đánh người này!”
Có vài nhân viên bảo vệ không biết từ đâu xuất hiện lớn tiếng quát: “Dừng tay lại! Đế tôi xem ai dám đánh người khác ở đây!”
Họ nhìn Mã Sơn chằm chằm.
Anh ta không hề sợ hãi, vẫn không chịu thả tay ra.
Bổng nghe có người nói: “Chú Minh đến rồi kìa”.
Phùng Thiên Minh chen vào trong đám đông, sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Mã Sơn mới thả tay ra, trả lời: “Chú Minh, người này không uy tín, chúng tôi đã trả tiền rồi mà ông ta muốn đối ý”.
ông chủ thấy chú Minh đến thì hơi bối rối, giải thích: “Chú Minh, không phải tôi không bán, chúng tôi chỉ mới thương lượng giá chứ chưa bán. Họ ra giá hai nghìn, có người ra giá một trăm nghìn, chú nói xem tôi nên bán sao đay?”
Nghe xong, chú Minh nhìn sang người đàn ông nhỏ con, hỏi: “ông bạn này trỏng lạ mặt quá, không biết ông được người nào dần tới nhỉ?”
“Ông hai Phùng, ông ấy là người tôi dẫn vào”, mọi người tránh ra nhường đường, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trông khá phúc hậu, ngậm một cái tẩu thuốc bước tới: “ông hai Phùng không chào đón à?”
Vừa nhìn thấy người đến, Phùng Thiên Minh cười ha hả nói: “Hoá ra là cậu Tra, sao tôi lại không chào đón bạn của cậu được chứ”.
Trong đám đông có người xì xào bàn tán.
“Đây là cậu cả của nhà họ Tra, Tra Minh Huy, không ngờ lại gặp được anh ta ờ đây”.
“Nhà họ Tra nào thế?”
“ủa, ngay cả nhà họ Tra ở Hải Thành mà cậu cũng không biết, còn ra ngoài đây làm gì nữa!”
Đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần nghe nói đến nhà họ Tra, anh cũng hơi tò mò.
Lúc này Châu Na đi đến bên cạnh Lý Dục Thần, nói nhỏ: ‘Trong các gia tộc ở thành phố Hòa, xét về sức mạnh, nhà họ Tra thua nhà họ Lảm, nhà họ Phùng và nhà họ Triệu, nhưng nếu xét về độ lâu đời thì tất cả đều thua nhà họ Tra. Trong lịch sử nhà họ Tra từng có rất nhiều quan lớn, căn cơ vững chắc. Có điều nhà họ Tra ở huyện Hải Thành, hầu hết con cháu trong nhà đều sống rải rác ở nước ngoài nẽn trước giờ rất ít xuất hiện”.
Lý Dục Thần không biết vì sao Châu Na lại muốn nói cho mình biết những điều này, anh chí im lặng gật đầu.
Tra Minh Huy bước tới bên cạnh người đàn ông nhỏ con, giới thiệu với Phùng Thiên Minh: “ông ấy là bạn của chú hai tỏi ở Nam Dương, đến thành
phố Hòa chơi vài ngày, biết ông ấy thích đồ cổ và đá nên tôi dẫn ông ấy đến chỗ của chú Minh dạo xem”.
Phùng Thiên Minh gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh, không biết ông tên là gì?”
“Lại Sĩ Công”.
Giọng điệu của người đàn ông nhỏ con nghe không được tự nhiên lắm.
Phùng Thiên Minh hơi bực mình, sầm mặt lại.
Tra Minh Huy có vẻ cũng không để ý lắm, anh ta ngậm tẩu thuốc, híp mắt lại, trông như chỉ là một người ngoài cuộc hóng hớt.
“Cậu Tra, khó được lần cậu ghé chơi, đến chỗ tôi uống trà đi”.
“Uống trà thì thôi, hôm nay chúng tôi chỉ đến chơi thôi, ồng hai, đồ ở chỗ ông có tiền cũng không mua được hả?”
“Cậu Tra, đây chỉ là một khối đá bình thường thôi, không tốn nhiều tiền như vậy đâu, cần gì phải thế? Chỗ tôi cũng có mấy viên ngọc tốt, hay là hai người qua đó xem xem?”
Tra Minh Huy xoè tay ra nhún vai: “Tôi không có hứng thú với ngọc, có tiền hay không cũng không quan trọng, chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, ông Lại thích khối đá này thì tôi sẽ mua nó.
Hay là thế này đi, lúc nãy ông ấy trả một trăm nghìn, tôi trả thêm năm trăm nghìn, coi như đền bù cho các cậu đay”._________________________________
ồng chủ bán đá đã choáng váng, ông ta không biết rốt cuộc mình đang bán cái gì.
Những người khác cũng bàn tán ầm ĩ.
Phùng Thiên Minh nhìn qua Lý Dục Thần.
Anh cũng đang nhìn ông ta.
Anh nhất định phải có được khối đá đen này.
Nhưng anh rất muốn xem thử thái độ của Phùng Thiên Minh ra sao.
Nếu xét về lý, thật ra cả hai bên đều có lý cả, chỉ còn xem xem Phùng Thiên Minh sẽ đứng về phía ai thôi.
ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu Tra, thế thì e là sẽ làm cậu thất vọng rồi. Đã báo giá thì không hối hận, đảy là quy tắc của sảnh giao dịch chúng tôi. Nếu họ đã thương lượng xong, thứ này sẽ là của cậu Lý. Nếu hai người muốn thì có thế mua lại từ cậu Lý đây”.
Thái độ của Phùng Thiên Minh khiến cho Châu Na cảm thấy rất bất ngờ.
Một bên là nhà họ Tra ở Hải Thành và thương nhân Nam Dương, dù nhà họ Phùng không sợ, nhưng dẩu sao đắc tội nhà họ Tra vẫn là chuyện rắc rối.
Một bên chỉ là hai cậu thanh niên không có tiếng tăm gì, ngoài giỏi võ ra thì hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mặc dù chị ta cũng thiên về Lý Dục Thần và Mã Sơn hơn, trên người tên họ Lại đó có một cảm giác khiến chị ta rất khó chịu.
Nhưng đế giải quyết chuyện này vẫn còn có rất nhiều cách điều hoà khác.
Thế nhưng chú Minh lại rất thẳng thừng, không nể mặt cậu Tra chút nào.
Lẽ nào thực lực mà Lý Dục Thần thế hiện đã giúp chú Minh nhìn ra được lợi ích trong đó?
Hay là vì ông Khôn của Tiền Đường?
Châu Na rất tò mò, không biết rốt cuộc ông Khôn đã nói gì với chú Minh trong cuộc gọi ngày hôm đó.
Tra Minh Huy cũng không tức giận, vằn ngậm tẩu thuốc đứng đó cười giả dối, nhưng trong mât lại có vẻ phấn khích như thế đang chờ đợi điều gì đó.
Mã Sơn hớn hở cầm khối đá từ dưới đất lên.
“Cậu không được lấy”.
Lại Sĩ Công đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Mã Sơn.
Mã Sơn chỉ cảm thấy cố tay mình cứng đờ như đang bị kìm sắt kẹp thật chặt.
Anh ta tự nhận mình rất mạnh, nhưng lại khỏng thế rút tay ra khỏi tay Lại Sĩ Công.
Tay thả lỏng, khối đá từ trong tay anh ta rơi xuống.
Lại Sĩ Công dùng tay còn lại đỡ lấy khối đá, sau đó cười mía với Mã Sơn.
Nhưng nụ cười của ông ta rất nhanh đã cứng đơ.
Bởi vì cố tay ỏng ta cũng bị Lý Dục Thần nắm lấy, giống y hệt cách ông ta nắm cố tay Mã Sơn vậy.
Ông ta giãy hai lần vẫn không rút ra được, ngón tay thả lòng, khối đá rơi xuống.
Rơi vào tay còn lại của Lý Dục Thần.
Anh cười khấy: “Không cần ông giúp đâu, chúng tôi tự lấy được”.
Lại Sĩ Công biến sắc mặt: “Cậu là ai?’