Chương 24: Đưa cô về nhà
Lảm Mộng Đình muốn hỏ hoán nhưng không kêu được, chí có thế phát ra tiếng “hu hu”.
Tay của gã ta rất mạnh, cô không thế nào giãy ra được.
Một người đàn ông khác ném chiếc túi xách xuống đất, cười dâm tà đi tới trước mặt cô: “Cô em này, hôm nay hây cho hai anh em tụi anh được thoải mái đi, chỉ cần em phục vụ tụi anh sung sướng, tụi anh sẽ không làm em bị thương đảu”.
Nói rồi, gã ta cong bàn tay thành hình móng vuốt, vừa định nhào qua.
Trong lòng Lâm Mộng Đình tràn đầy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô.
“Thả cô ấy ra!”
Lâm Mộng Đình mừng rỡ, cô nhận ra là giọng của Lý Dục Thần.
Hai tẻn côn đồ giật nảy mình.
“Nhóc con, bớt lo chuyện bao đồng lại đi!”
Một tên trong số đó lấy ra một con dao gấp, lưỡi dao loé lẽn ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn lờ mờ.
Gã ta đã nhận ra người đến chính là người ăn khuya cùng cô gái này lúc nãy.
“Tao nói một lần cuối, thả cô ấy ra”, Lý Dục Thần lặp lại.
“Thả cô ta?”, tên côn đồ cười nham hiểm: “Mày phá hỏng chuyện tốt của tao, hỏm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!”
Con dao nhỏ xoay vòng vòng tạo thành bóng lưỡi dao lờ mờ trên tay gã ta.
Nhưng bổng nhiên trước mắt gã bị mờ đi, không biết bằng cách nào mà con dao gã cầm đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Còn anh thì đã đứng trước mặt gã ta, một tay lướt nhẹ qua ngực gã.
Gã côn đồ lập tức bay ra ngoài rồi đâm sầm vào thân cây.
Gã ta trượt từ trẽn cây xuống, chản vừa mới chạm đất, còn chưa đứng vững thì nghe thấy một tiếng “phụt”, con dao kia đã cắm vào thân cây sát bên cổ gã.
Chuôi dao vẫn còn rung rinh phát ra tiếng vù vù.
Cổ có thể cảm nhận được khí lạnh từ lưỡi dao.
Gã sợ tới mức đứng yẻn không dám nhúc nhích.
Tên côn đồ còn lại thả Lâm Mộng Đình ra, hùng hổ giơ nắm đấm xông tới.
Lý Dục Thần dùng chiêu tay gảy đàn tỳ bà của Thái Cực Quyền vừa mới học hôm nay đánh gã ta văng ra xa.
Hai tên côn đồ thấy tình hình không ốn, bỏ lại dao, vắt giò lẽn bỏ chạy, chật vật trốn vào trong bụi cây công trình rậm rạp, không còn bóng dáng đâu.
Lâm Mộng Đình ôm cần cố đau nhức do bị bóp chặt, ho khan vài tiếng.
Lý Dục Thần nhặt túi xách và điện thoại từ dưới đất lên đưa cho cô, hỏi: “Cỏ có sao không?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn nhé”.
Lúc nói cảm ơn, ánh mắt cô hơi phức tạp.
“Sao anh lại quay lại thế?”
Anh cười đáp: “Tôi đâu có đi”.
“Vậy ban nãy anh…”
“Tôi chỉ tránh mặt một lát thôi. Đã bảo cô đi đêm cấn thận rồi, nhất là với đàn ông xa lạ, cô còn đi một mình trên con đường nhỏ vắng vẻ thế này nữa”.
Lâm Mộng Đình thắc mắc: “Anh cứ như biết trước có người muốn…”
Lý Dục Thần trả lời: “Hai người này đã bám theo cô từ đầu rồi, lúc ăn đồ nướng, họ ngồi bàn bên cạnh chúng ta”.
Lâm Mộng Đình nhớ lại, hình như cũng có hai người này.
“Thế sao anh không nói trước?”
“Bắt trộm phải bắt tại trận”, anh giải thích: “Với lại không cho cô chịu chút đau khổ, làm sao cô nhớ tôi được”.
“Cái tên khốn nạn này!”, Lâm Mộng Đình nổi giận.
Lý Dục Thần tỏ vẻ vô tội: ‘Tôi vừa mới cứu cô đấy, sao lại khốn nạn được? Cô khó hầu hạ quá đi”.
“Ai cần anh hầu hạ chứ”, Lâm Mộng Đình trợn mắt.
“Hầy”, anh thở dài: “Chưa cưới đã hung dữ thế rồi, nếu mà lấy nhau, tôi không chịu nối đâu”.
‘Cút đi!”
Lâm Mộng Đình thấy anh càng nói càng quá đáng, quyết định mặc kệ anh luôn, thở phì phò bỏ đi trước.
Vừa đi được vài bước, nhìn con đường tối tăm này, nhớ lại chuyện vừa rồi, cô không khỏi còn sợ hãi.
Đằng sau không có tiếng động nào.
Đừng nói mình vừa bảo “cút”, cái tên này lại bỏ đi thẳng luôn nhé?
Cô vội vàng xoay người lại để xem Lý Dục Thần có còn ở đó hay không, bất chọt phát hiện anh đang đứng sau lưng mình.
Cô vừa quay lại, hai người đã đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Á!”, Lâm Mộng Đình giật nảy mình, lùi lại hai bước: “Sao anh lại nhưthế chứ?”
“Tôi sao nào?”, Lý Dục Thần tỏ ra vô tội.
“Anh, anh đi gần thế làm gì?”
“Không thích tôi đi theo cô à? Vậy tôi đi đây”.
Anh quay lưng định đi.
“Này, đợi đã!”, Lâm Mộng Đình gọi lại.
“Sao nữa?“, anh quay đầu lại hỏi.
“Anh đi thật hả?”
“Vậy rốt cuộc cô muốn tôi đi hay muốn tõi đi theo cô?”
“Tôi…“, Lâm Mộng Đình cắn môi, vẻ mặt tủi thân.
Lý Dục Thần lắc đầu, cười bảo: “Được rồi, đi thôi, tôi đưa cô về nhà“.
Lâm Mộng Đình khẽ “ừ“ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Dục Thần.
Đèn đường lờ mờ, đường quanh co tối tăm, lũ côn trùng nấp trong bụi cỏ kêu to từng đợt.
Lần đầu tiên Lâm Mộng Đình cảm thấy ban đêm vào mùa hè thật đẹp làm sao.
Còn người đàn ông bẽn cạnh cho cô cảm giác cực kì an toàn, nổi sợ khi nãy đẵ biến mất dạng, cùng với tiếng kêu âm ỉ của côn trùng vào mùa hè, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng.
Chỉ mất một lúc hai người đã ra khỏi công viên, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Cô có thế dạy cho tôi cách dùng đệ đệ được không?”
“Gì cơ?”, Lâm Mộng Đình sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.
“Lúc nãy tôi có thử”, Lý Dục Thần ngượng ngùng sờ đầu: “Lần đầu tiên nên không biết dùng”.
“Lúc nãy anh… thử rồi… ư?”, cô chi vào Lý Dục Thần: “Anh…”
Lý Dục Thần không biết tại sao biểu cảm của Lâm Mộng Đình lại trở nên quái lạ như vậy, bèn nói: “Hay là cô giúp tôi làm đi”.
“Cút!”
Lần này Lâm Mộng Đình tức giận thật, cô quyết định không để ý đến cái tên này nữa.
Lý Dục Thần đứng đằng sau la lên: “Ê, không đặt xe thì sao tôi đưa cô về được, chẳng lẽ phải đi bộ về thật hả?”
Lâm Mộng Đình dừng chân, quay phắt người lại: “Anh nói gì cơ, đặt xe?”
“Đúng rồi, đệ đệ đặt xe, cái cô nói ây”, Lý Dục Thần quơ chiếc điện thoại trong tay.
Lâm Mộng Đình im lặng đứng một lúc, cuối cùng không nhịn cười được nữa, cô “phụt” một tiếng, lấy tay che miệng, sau đó thả tay ra cười ầm lên môt cách that thoải mái.
Tay của gã ta rất mạnh, cô không thế nào giãy ra được.
Một người đàn ông khác ném chiếc túi xách xuống đất, cười dâm tà đi tới trước mặt cô: “Cô em này, hôm nay hây cho hai anh em tụi anh được thoải mái đi, chỉ cần em phục vụ tụi anh sung sướng, tụi anh sẽ không làm em bị thương đảu”.
Nói rồi, gã ta cong bàn tay thành hình móng vuốt, vừa định nhào qua.
Trong lòng Lâm Mộng Đình tràn đầy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô.
“Thả cô ấy ra!”
Lâm Mộng Đình mừng rỡ, cô nhận ra là giọng của Lý Dục Thần.
Hai tẻn côn đồ giật nảy mình.
“Nhóc con, bớt lo chuyện bao đồng lại đi!”
Một tên trong số đó lấy ra một con dao gấp, lưỡi dao loé lẽn ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn lờ mờ.
Gã ta đã nhận ra người đến chính là người ăn khuya cùng cô gái này lúc nãy.
“Tao nói một lần cuối, thả cô ấy ra”, Lý Dục Thần lặp lại.
“Thả cô ta?”, tên côn đồ cười nham hiểm: “Mày phá hỏng chuyện tốt của tao, hỏm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!”
Con dao nhỏ xoay vòng vòng tạo thành bóng lưỡi dao lờ mờ trên tay gã ta.
Nhưng bổng nhiên trước mắt gã bị mờ đi, không biết bằng cách nào mà con dao gã cầm đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Còn anh thì đã đứng trước mặt gã ta, một tay lướt nhẹ qua ngực gã.
Gã côn đồ lập tức bay ra ngoài rồi đâm sầm vào thân cây.
Gã ta trượt từ trẽn cây xuống, chản vừa mới chạm đất, còn chưa đứng vững thì nghe thấy một tiếng “phụt”, con dao kia đã cắm vào thân cây sát bên cổ gã.
Chuôi dao vẫn còn rung rinh phát ra tiếng vù vù.
Cổ có thể cảm nhận được khí lạnh từ lưỡi dao.
Gã sợ tới mức đứng yẻn không dám nhúc nhích.
Tên côn đồ còn lại thả Lâm Mộng Đình ra, hùng hổ giơ nắm đấm xông tới.
Lý Dục Thần dùng chiêu tay gảy đàn tỳ bà của Thái Cực Quyền vừa mới học hôm nay đánh gã ta văng ra xa.
Hai tên côn đồ thấy tình hình không ốn, bỏ lại dao, vắt giò lẽn bỏ chạy, chật vật trốn vào trong bụi cây công trình rậm rạp, không còn bóng dáng đâu.
Lâm Mộng Đình ôm cần cố đau nhức do bị bóp chặt, ho khan vài tiếng.
Lý Dục Thần nhặt túi xách và điện thoại từ dưới đất lên đưa cho cô, hỏi: “Cỏ có sao không?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn nhé”.
Lúc nói cảm ơn, ánh mắt cô hơi phức tạp.
“Sao anh lại quay lại thế?”
Anh cười đáp: “Tôi đâu có đi”.
“Vậy ban nãy anh…”
“Tôi chỉ tránh mặt một lát thôi. Đã bảo cô đi đêm cấn thận rồi, nhất là với đàn ông xa lạ, cô còn đi một mình trên con đường nhỏ vắng vẻ thế này nữa”.
Lâm Mộng Đình thắc mắc: “Anh cứ như biết trước có người muốn…”
Lý Dục Thần trả lời: “Hai người này đã bám theo cô từ đầu rồi, lúc ăn đồ nướng, họ ngồi bàn bên cạnh chúng ta”.
Lâm Mộng Đình nhớ lại, hình như cũng có hai người này.
“Thế sao anh không nói trước?”
“Bắt trộm phải bắt tại trận”, anh giải thích: “Với lại không cho cô chịu chút đau khổ, làm sao cô nhớ tôi được”.
“Cái tên khốn nạn này!”, Lâm Mộng Đình nổi giận.
Lý Dục Thần tỏ vẻ vô tội: ‘Tôi vừa mới cứu cô đấy, sao lại khốn nạn được? Cô khó hầu hạ quá đi”.
“Ai cần anh hầu hạ chứ”, Lâm Mộng Đình trợn mắt.
“Hầy”, anh thở dài: “Chưa cưới đã hung dữ thế rồi, nếu mà lấy nhau, tôi không chịu nối đâu”.
‘Cút đi!”
Lâm Mộng Đình thấy anh càng nói càng quá đáng, quyết định mặc kệ anh luôn, thở phì phò bỏ đi trước.
Vừa đi được vài bước, nhìn con đường tối tăm này, nhớ lại chuyện vừa rồi, cô không khỏi còn sợ hãi.
Đằng sau không có tiếng động nào.
Đừng nói mình vừa bảo “cút”, cái tên này lại bỏ đi thẳng luôn nhé?
Cô vội vàng xoay người lại để xem Lý Dục Thần có còn ở đó hay không, bất chọt phát hiện anh đang đứng sau lưng mình.
Cô vừa quay lại, hai người đã đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Á!”, Lâm Mộng Đình giật nảy mình, lùi lại hai bước: “Sao anh lại nhưthế chứ?”
“Tôi sao nào?”, Lý Dục Thần tỏ ra vô tội.
“Anh, anh đi gần thế làm gì?”
“Không thích tôi đi theo cô à? Vậy tôi đi đây”.
Anh quay lưng định đi.
“Này, đợi đã!”, Lâm Mộng Đình gọi lại.
“Sao nữa?“, anh quay đầu lại hỏi.
“Anh đi thật hả?”
“Vậy rốt cuộc cô muốn tôi đi hay muốn tõi đi theo cô?”
“Tôi…“, Lâm Mộng Đình cắn môi, vẻ mặt tủi thân.
Lý Dục Thần lắc đầu, cười bảo: “Được rồi, đi thôi, tôi đưa cô về nhà“.
Lâm Mộng Đình khẽ “ừ“ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Dục Thần.
Đèn đường lờ mờ, đường quanh co tối tăm, lũ côn trùng nấp trong bụi cỏ kêu to từng đợt.
Lần đầu tiên Lâm Mộng Đình cảm thấy ban đêm vào mùa hè thật đẹp làm sao.
Còn người đàn ông bẽn cạnh cho cô cảm giác cực kì an toàn, nổi sợ khi nãy đẵ biến mất dạng, cùng với tiếng kêu âm ỉ của côn trùng vào mùa hè, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng.
Chỉ mất một lúc hai người đã ra khỏi công viên, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Cô có thế dạy cho tôi cách dùng đệ đệ được không?”
“Gì cơ?”, Lâm Mộng Đình sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.
“Lúc nãy tôi có thử”, Lý Dục Thần ngượng ngùng sờ đầu: “Lần đầu tiên nên không biết dùng”.
“Lúc nãy anh… thử rồi… ư?”, cô chi vào Lý Dục Thần: “Anh…”
Lý Dục Thần không biết tại sao biểu cảm của Lâm Mộng Đình lại trở nên quái lạ như vậy, bèn nói: “Hay là cô giúp tôi làm đi”.
“Cút!”
Lần này Lâm Mộng Đình tức giận thật, cô quyết định không để ý đến cái tên này nữa.
Lý Dục Thần đứng đằng sau la lên: “Ê, không đặt xe thì sao tôi đưa cô về được, chẳng lẽ phải đi bộ về thật hả?”
Lâm Mộng Đình dừng chân, quay phắt người lại: “Anh nói gì cơ, đặt xe?”
“Đúng rồi, đệ đệ đặt xe, cái cô nói ây”, Lý Dục Thần quơ chiếc điện thoại trong tay.
Lâm Mộng Đình im lặng đứng một lúc, cuối cùng không nhịn cười được nữa, cô “phụt” một tiếng, lấy tay che miệng, sau đó thả tay ra cười ầm lên môt cách that thoải mái.