Chương 21: Tin tưởng một người giống như vừa gặp đã yêu
Lâm Mộng Đình nhìn về phía Lý Dục Thần.
Anh đi qua, cười nói với cô: “Hôm nay cảm ơn cô nhé, chúng ta đi thôi”.
Cõ nguýt mắt nhìn anh, không trả lời mà xoay người dẫn Đinh Hương đi ra ngoài.
Lý Dục Thần và Mã Sơn cũng đi ra theo.
Châu Na nhìn họ rời đi, thắc mắc hỏi Phùng Thiên Minh: “Chú Minh,vừa rồi là aỉ gọi thế, sao anh lại…”
“ông Khôn”, Phùng Thiên Minh trả lời: “Tôi không ngờ thằng nhóc này lại là người của ông Khôn, hôm nay suýt thì đã gây ra hoạ lớn rồi”.
“Ông Khôn?”, Châu Na nghĩ mãi cũng không nghĩ ra thành phố Hòa có nhân vật nào tên này: “ông Khôn nào cơ?”
“Ông Khôn của Tiền Đường”, Phùng Thiên Minh đáp.
Châu Na kinh hãi: “Người của nhà họ Tiền?”
“Đúng thế”, Phùng Thiên Minh thở dài: “ở tỉnh Nam Giang có ai mà dám không nể mặt nhà họ Tiền chứ!”
“Ông Khôn có địa vị rất cao ở nhà họ Tiền hả?”, Châu Na hỏi.
“Rất cao, rất cao!”, Phùng Thiên Minh lặp lại hai lần, chợt bảo: “Nếu có cơ hội, nhớ làm thân với thằng nhóc này”.
Châu Na thừ người ra, sau đỏ lập tức hiểu ý của Phùng Thiên Minh, chị ta không khỏi hơi thất vọng, nhưng lại không cầm lòng được mà trông chờ.
Đám người Trương Nhất Bình còn đang đợi ở ngoài quán bar, thấy Lâm Mộng Đình đi ra, họ vội vàng đi tới.
“Mộng Đình, may nhờ em có máu mặt, có thể cứu người khỏi tay chú Minh, quá giỏi!”, Trương Nhất Bình giơ ngón cái lên khen.
“Đúng đó, Mộng Đình là ai chứ, cô cả nhà họ Lâm cơ mà, ở thành phố Hòa có ai lại không chịu nế mặt người nhà họ Lâm chứ”, Diêu Lệ Lệ cũng nịnh hót.
“Đinh Hương, em có sao khồng?”, Chu Húc lại gần quan tâm hỏi: “Lần này may mà nhờ có cô Lâm, không thì em sẽ thảm lắm đấy”.
Sau đó anh ta nhìn sang Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Hai ông tướng các cậu còn phải đế phụ nữ đi cứu mình, thật mất mặt!”
“Các anh nói đủ chưa?”, Lâm Mộng Đình lạnh mặt: “Ai mất mặt mà không tự biết sao?”
Chu Húc đỏ mặt, quay sang nhìn Trương Nhất Bình.
vẻ mặt của Trương Nhất Bình hơi khó coi, hôm nay đúng thật là đã mất sạch thế diện rồi.
Nhưng cho dù có lần sau, bảo anh ta bốp chát lại Lưu mặt sẹo hay đi cầu xin chú Minh, anh ta vẫn không dám.
Trương Nhất Bình nhìn Lý Dục Thần, cảm thấy cái tên này đúng là đồ sao chổi.
“Chúng ta về thôi”.
Anh ta muốn mau mau tránh xa đồ sao chối này.
Sau này tìm cách dố Lâm Mộng Đình sau, làm cô vui lên là cô sẽ quên chuyện hôm nay thôi.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại đáp: Xác anh đi trước đi, tôl đưa Đinh Hương về nhà”.
Đương nhiên Trương Nhất Bình sẽ không đồng ý, anh ta nói: “Không được, Mộng Đình, hôm nay tụi anh rủ em đi chơi, em đi một mình anh không yên tâm, ngộ nhỡ có chuyện gì, anh cũng không tiện ăn nói với chú Lâm nữa”.
“Không cần anh nói gì với bố tôi đâu”, Lâm Mộng Đình lạnh lùng đáp.
Một tên đàn ông không có trách nhiệm như anh ta, sao cô có thể thích cho được?
So với anh ta, cô càng thích Lý Dục Thần và Mã Sơn hơn.
Hai người họ không có gia thế và địa vị cao sang nhưng lại dũng cảm, sẵn sàng bất chấp cả gian nguy vì em gái của mình.
Đôi khi cô cũng khá hâm mộ Đỉnh Hương vì có hai người anh chăm sóc cho.
Lâm Mộng Đình dứt khoát bắt một chiếc xe, bảo Đinh Hương, Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng lên xe.
Trương Nhất Bình nhìn họ rời đi, tức giận đến mức đứng đực ra trong gió.
Chu Húc đi tới khuyên nhủ: “Anh Trương, đừng nóng giận, sớm muộn gì cô Lâm cũng là của anh thôi. Chuyện hôm nay cũng không thế trách cô ấy, đều tại cái thằng Lý Dục Thần đó cả, mọi chuyện đều do cậu ta gây ra, cũng chính cậu ta nhờ cô Lâm chăm sóc cho Đinh Hương, không thì cô ấy cũng đã không quay lại tìm chú Minh đòi người rồi”.
Trương Nhất Bình căm thù đấm một cú vào cột đèn đường: “Cái thằng Lý Dục Thần này, phải tìm cơ hội dạy cho nó một bài học mới được”.
“Anh Trương, dăm ba cái chuyện vặt vãnh này cứ giao cho em đi”, Chu Húc nói.
Trương Nhất Bình biết anh ta muốn tìm cơ hội tiếp cận Đinh Hương nên cũng không vạch trần, vỗ vai anh ta, bảo: ‘Vậy thì vất vả cho cậu rồi”.
Đinh Hương lo lắng cho Lâm Mộng Đình khi phải về nhà một mình, bèn nhờ Mã Sơn và Lý Dục Thần đưa cô về.
Hiến nhiên nhiệm vụ này đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình không từ chối.
Lý Dục Thần đứng bên đường bắt xe taxi, nhưng không ngờ vào giờ này có rất ít xe trống, đợi cả buối cũng chẳng có lấy một chiếc.
Nhìn Lý Dục Thần cứ liên tục vẫy tay, Lâm Mộng Đình cười hỏi: “Anh không có Didi hả?”
Lý Dục Thần ngây người: “Đệ đệ? Tất nhiên là tôi có rồi”.
“Vậy thì dùng đi”.
“Hờ? Dùng luôn bây giờ á?”
Biểu cảm của Lý Dục Thần cực kì khoa trương, cứ như thế nhìn thấy quái vật vậy.
Dường như Lâm Mộng Đình cũng nhận ra điều gì đó, bèn giải thích: “Cái tôi nói là Didi, ứng dụng đế đặt xe ấy”.
“Gì cơ?”, Lý Dục Thần nghĩ mãi vẫn không hiểu đặt xe bằng đệ đệ như thế nào?
Lâm Mộng Đinh lấy điện thoại ra xem, bảo: “Không có gì đâu”.
Lý Dục Thần tiếp tục đưa tay ra bắt
xe.
Lâm Mộng Đình nói: “Hay là anh đi bộ về với tôi đi”.
“Đi bộ về?”, Lý Dục Thần nhìn xuống chân cô: “Xa lắm, cô có đi nổi không đấy?”
‘Tôi đi được”, nói xong Lâm Mộng Đình đi thẳng tới trước, rồi bổng quay phắt đầu lại nở một nụ cười xinh đẹp: ‘Tôi có tập thể dục nhịp điệu, quãng đường ngắn ngủn ấy chẳng là gì đâu”.
Thể dục nhịp điệu là môn thể thao gì vậy?
Lý Dục Thần lắc đầu, cất bước đi theo.
‘Tại sao lúc đó anh lại giao Đinh Hương cho tôi thế?”, Lâm Mộng Đình đột nhiên hỏi.
“Bởi vì tỏl không tin tưởng những người khác”, Lý Dục Thần trả lời.
“Anh tin tưởng tôi?”, Lâm Mộng Đình nhìn anh.
“Đúng vậy”, anh đáp không hề do dự.
“Vì sao?”, cô rất tò mò.
“Không vì sao cả, tin tưởng một người giống như vừa gặp đã yêu vậy, không có lý do nào hết cả”, Lý Dục Thần nói với nụ cười bất cần đời trên môi.
Lâm Mộng Đình sửng sốt, rồi phụt cười: “Lý do kiểu gì thế này?”
‘Tỏi đã nói đó là lý do đâu”.
Anh đi qua, cười nói với cô: “Hôm nay cảm ơn cô nhé, chúng ta đi thôi”.
Cõ nguýt mắt nhìn anh, không trả lời mà xoay người dẫn Đinh Hương đi ra ngoài.
Lý Dục Thần và Mã Sơn cũng đi ra theo.
Châu Na nhìn họ rời đi, thắc mắc hỏi Phùng Thiên Minh: “Chú Minh,vừa rồi là aỉ gọi thế, sao anh lại…”
“ông Khôn”, Phùng Thiên Minh trả lời: “Tôi không ngờ thằng nhóc này lại là người của ông Khôn, hôm nay suýt thì đã gây ra hoạ lớn rồi”.
“Ông Khôn?”, Châu Na nghĩ mãi cũng không nghĩ ra thành phố Hòa có nhân vật nào tên này: “ông Khôn nào cơ?”
“Ông Khôn của Tiền Đường”, Phùng Thiên Minh đáp.
Châu Na kinh hãi: “Người của nhà họ Tiền?”
“Đúng thế”, Phùng Thiên Minh thở dài: “ở tỉnh Nam Giang có ai mà dám không nể mặt nhà họ Tiền chứ!”
“Ông Khôn có địa vị rất cao ở nhà họ Tiền hả?”, Châu Na hỏi.
“Rất cao, rất cao!”, Phùng Thiên Minh lặp lại hai lần, chợt bảo: “Nếu có cơ hội, nhớ làm thân với thằng nhóc này”.
Châu Na thừ người ra, sau đỏ lập tức hiểu ý của Phùng Thiên Minh, chị ta không khỏi hơi thất vọng, nhưng lại không cầm lòng được mà trông chờ.
Đám người Trương Nhất Bình còn đang đợi ở ngoài quán bar, thấy Lâm Mộng Đình đi ra, họ vội vàng đi tới.
“Mộng Đình, may nhờ em có máu mặt, có thể cứu người khỏi tay chú Minh, quá giỏi!”, Trương Nhất Bình giơ ngón cái lên khen.
“Đúng đó, Mộng Đình là ai chứ, cô cả nhà họ Lâm cơ mà, ở thành phố Hòa có ai lại không chịu nế mặt người nhà họ Lâm chứ”, Diêu Lệ Lệ cũng nịnh hót.
“Đinh Hương, em có sao khồng?”, Chu Húc lại gần quan tâm hỏi: “Lần này may mà nhờ có cô Lâm, không thì em sẽ thảm lắm đấy”.
Sau đó anh ta nhìn sang Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Hai ông tướng các cậu còn phải đế phụ nữ đi cứu mình, thật mất mặt!”
“Các anh nói đủ chưa?”, Lâm Mộng Đình lạnh mặt: “Ai mất mặt mà không tự biết sao?”
Chu Húc đỏ mặt, quay sang nhìn Trương Nhất Bình.
vẻ mặt của Trương Nhất Bình hơi khó coi, hôm nay đúng thật là đã mất sạch thế diện rồi.
Nhưng cho dù có lần sau, bảo anh ta bốp chát lại Lưu mặt sẹo hay đi cầu xin chú Minh, anh ta vẫn không dám.
Trương Nhất Bình nhìn Lý Dục Thần, cảm thấy cái tên này đúng là đồ sao chổi.
“Chúng ta về thôi”.
Anh ta muốn mau mau tránh xa đồ sao chối này.
Sau này tìm cách dố Lâm Mộng Đình sau, làm cô vui lên là cô sẽ quên chuyện hôm nay thôi.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại đáp: Xác anh đi trước đi, tôl đưa Đinh Hương về nhà”.
Đương nhiên Trương Nhất Bình sẽ không đồng ý, anh ta nói: “Không được, Mộng Đình, hôm nay tụi anh rủ em đi chơi, em đi một mình anh không yên tâm, ngộ nhỡ có chuyện gì, anh cũng không tiện ăn nói với chú Lâm nữa”.
“Không cần anh nói gì với bố tôi đâu”, Lâm Mộng Đình lạnh lùng đáp.
Một tên đàn ông không có trách nhiệm như anh ta, sao cô có thể thích cho được?
So với anh ta, cô càng thích Lý Dục Thần và Mã Sơn hơn.
Hai người họ không có gia thế và địa vị cao sang nhưng lại dũng cảm, sẵn sàng bất chấp cả gian nguy vì em gái của mình.
Đôi khi cô cũng khá hâm mộ Đỉnh Hương vì có hai người anh chăm sóc cho.
Lâm Mộng Đình dứt khoát bắt một chiếc xe, bảo Đinh Hương, Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng lên xe.
Trương Nhất Bình nhìn họ rời đi, tức giận đến mức đứng đực ra trong gió.
Chu Húc đi tới khuyên nhủ: “Anh Trương, đừng nóng giận, sớm muộn gì cô Lâm cũng là của anh thôi. Chuyện hôm nay cũng không thế trách cô ấy, đều tại cái thằng Lý Dục Thần đó cả, mọi chuyện đều do cậu ta gây ra, cũng chính cậu ta nhờ cô Lâm chăm sóc cho Đinh Hương, không thì cô ấy cũng đã không quay lại tìm chú Minh đòi người rồi”.
Trương Nhất Bình căm thù đấm một cú vào cột đèn đường: “Cái thằng Lý Dục Thần này, phải tìm cơ hội dạy cho nó một bài học mới được”.
“Anh Trương, dăm ba cái chuyện vặt vãnh này cứ giao cho em đi”, Chu Húc nói.
Trương Nhất Bình biết anh ta muốn tìm cơ hội tiếp cận Đinh Hương nên cũng không vạch trần, vỗ vai anh ta, bảo: ‘Vậy thì vất vả cho cậu rồi”.
Đinh Hương lo lắng cho Lâm Mộng Đình khi phải về nhà một mình, bèn nhờ Mã Sơn và Lý Dục Thần đưa cô về.
Hiến nhiên nhiệm vụ này đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Lâm Mộng Đình không từ chối.
Lý Dục Thần đứng bên đường bắt xe taxi, nhưng không ngờ vào giờ này có rất ít xe trống, đợi cả buối cũng chẳng có lấy một chiếc.
Nhìn Lý Dục Thần cứ liên tục vẫy tay, Lâm Mộng Đình cười hỏi: “Anh không có Didi hả?”
Lý Dục Thần ngây người: “Đệ đệ? Tất nhiên là tôi có rồi”.
“Vậy thì dùng đi”.
“Hờ? Dùng luôn bây giờ á?”
Biểu cảm của Lý Dục Thần cực kì khoa trương, cứ như thế nhìn thấy quái vật vậy.
Dường như Lâm Mộng Đình cũng nhận ra điều gì đó, bèn giải thích: “Cái tôi nói là Didi, ứng dụng đế đặt xe ấy”.
“Gì cơ?”, Lý Dục Thần nghĩ mãi vẫn không hiểu đặt xe bằng đệ đệ như thế nào?
Lâm Mộng Đinh lấy điện thoại ra xem, bảo: “Không có gì đâu”.
Lý Dục Thần tiếp tục đưa tay ra bắt
xe.
Lâm Mộng Đình nói: “Hay là anh đi bộ về với tôi đi”.
“Đi bộ về?”, Lý Dục Thần nhìn xuống chân cô: “Xa lắm, cô có đi nổi không đấy?”
‘Tôi đi được”, nói xong Lâm Mộng Đình đi thẳng tới trước, rồi bổng quay phắt đầu lại nở một nụ cười xinh đẹp: ‘Tôi có tập thể dục nhịp điệu, quãng đường ngắn ngủn ấy chẳng là gì đâu”.
Thể dục nhịp điệu là môn thể thao gì vậy?
Lý Dục Thần lắc đầu, cất bước đi theo.
‘Tại sao lúc đó anh lại giao Đinh Hương cho tôi thế?”, Lâm Mộng Đình đột nhiên hỏi.
“Bởi vì tỏl không tin tưởng những người khác”, Lý Dục Thần trả lời.
“Anh tin tưởng tôi?”, Lâm Mộng Đình nhìn anh.
“Đúng vậy”, anh đáp không hề do dự.
“Vì sao?”, cô rất tò mò.
“Không vì sao cả, tin tưởng một người giống như vừa gặp đã yêu vậy, không có lý do nào hết cả”, Lý Dục Thần nói với nụ cười bất cần đời trên môi.
Lâm Mộng Đình sửng sốt, rồi phụt cười: “Lý do kiểu gì thế này?”
‘Tỏi đã nói đó là lý do đâu”.