Chương : 27
Bên ngoài phòng có nhân vội tiến vào, Triệu ma ma cùng hai nha hoàn đi đến, hai nha hoàn kia là người bên cạnh Vân vương phi, hai nha hoàn vội vàng hành lệ rồi nói: “Quận chúa, không xong rồi, Vương gia cùng Yến quận vương đánh nhau, ai can cũng không được, Vân vương phi sai nô tỳ đi mời quận chúa tới một chuyến, hiện tạu chỉ có quận chúa mới có thể ngăn cản vương gia.”
“Phụ vương” Vân Nhiễm lo lắng đứng lên, nói thật, nàng thật sự nhận thức Vân Tử Khiếu là người thân, ngoại trừ sư phụ người còn lại chính là ông.
Vân Nhiễm giãu dụa, Lệ Chi cùng Anh Đào lo lắng: “Quận chúa, thân thể của người.”
Vân Nhiễm ho khan một tiếng lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, phụ vương truyện nội lực cho ta, cũng đã uống thuốc, chỉ hơi mệt mỏi thôi không có gì đáng ngai.”
Hai nha hoàn cuối cùng cũng không nói, hầu hạ Vân Nhiễm mặc quần áo sửa sang thỏa đáng, đỡ nàng ra viện Như Hương.
Hoa vu hiên lúc này một mảnh gà bay chó sủa, đồ ăn mỹ mỹ bị nắm dady trên đấy, hoa cỏ tàn tạ, bình ngọc vỡ tan tành, các phu nhân tiểu thư hoảng loạn la hét thất thanh, các nam nhân thì nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang đánh nhau lợi hại trong không trung.
Quận chúa Minh Tuệ sợ Yến Kỳ chịu thiêt, thỉnh thoảng lại kếu khé: “Vương gia con không mau ngừng tay, người muốn giết Yến quận vương sao? Nếu YẾn quận vương có chuyện gì, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho người.”
Hai đạo thân ảnh giữa không trung không để ý đến nàng, vẫn kịch liệt chiến dấu, nàng quay lại nhìn Định vương Sở Dật Lâm: “Biểu ca, mau ngăn bọn họ đi, làm cho bọn họ dừng tay, còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Sở Dật Lam nhìn quận chúa Minh Tuệ khóe môi nở nụ cười u ám, cũng không có ngăn cản chỉ đứng nhìn như trước.
Yến Vân hai đại vương phủ cuối cùng cũng đã náo loạn, đây là chuyện hắn cầu còn không được.
Cách đó không xa có người lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình đến, Qquanj chúa Trường Bình đến đây.”
Quận chúa Minh Tuệ vừa nghe thấy, giống như bắt được cứu tinh, liền chạy nhanh đén cửa hoa viên, rất nhiều người cũng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy trước mặt có một đạo thân ảnh mảnh mai xuất hiện, trên mặt còn có chút tái nhợt tiều tụy, trong mắt có sự lo lắng, cũng không để ý đến người khác, hướng giữ không trung gọi: “Phụ vương, đừng đánh nữa, người mau dừng tay.”
Vân Tử Khiếu vừa nghe nữ nhi gọi không khỏi đau lòng, liền nhanh chóng hạ thủ, rơi xuống trên mặt đất, Yến Kỳ cũng hạ xuống bên cạnh. Bọn họ vừa xuống, Vân Nhiễm đã đi tới ngăn ông cùng với Yến Kỳ nhìn từ trên xuống dưới: “Phụ vương không sao chứ.”
Vân Tử Khiếu thấy nữ nhi toàn tâm toàn ý quan tâm hắn, trong lòng vừa tự hào vừa ấm áp, đồng thời cũng lo lắng cho thân thể của Nhiễm Nhi.
“Nhiễm Nhi, con thân thể không tốt, ra đây làm gì?”
“Con không sao,” Vân Nhiễm thản nhiên cười, xác định phụ vương không có bị thương, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hoa vu hiên nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi khen ngợi Vân Nhiễm, quận chúa Trường Bình thật là hiếu thuận, rõ ràng rơi vào hồ thiếu chút mất mạng, nhưng vừa nghe phụ vương cùng người khác đánh nhau liền không quan tâm đến thân thể chạy lại đây, quận chúa thật sự đã thay đổi, trước đây trẻ người non dạ gây ra nhiều chuyện bồng bột.
Trong đám người Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan, ánh mắt như rắn độc nhìn một đôi phụ tử bọn họ vĩnh viễn mới là người thân, mà bà là ngoại nhân. Điều này khiến nàng phẫn nộ căm tức, nàng không cam lòng, nhiều năm qua nàng đã tạo ra Vân Nhiễm người gặp người ghét, nữ mà đầu, không ngờ giờ mọi người lại quy kết cho rằng nàng trở ngườ non dạ. Tất cả những việc bà làm không phải đều vô nghĩa sao. Nàng còn hại chết nhũ mẫu của bà chỉ nghĩ đến lửa hận đã bốc lên đầu, nhũ mẫu là cánh tay của bà, rất nhiều chuyện đều thay bà làm việc, giờ nhũ mẫu đã chết, bà thiếu đi một trợ thủ, hôm nay nữ nhi còn bị rơi hồ, thiếu chút nữa cũng mất mạng.
Vân Nhiễm bà nhất định sẽ không bỏ qua.
Vân Nhiễm lực chú ý rơi vào trên người Yến Kỳ, đây là lần đâu tiên nàng thậ sự đánh giá nam nhân này, một thân trường bào màu trắng, khuôn mặt tinh xảo như ngọc mắt đen như mực, quanh thân tỏa ra khí chất đạm mạc xa cách nhưng lại trong trẻo như hoa quỳnh làm người ta chỉ dám ngắm mà không dám lại gần.
Quả nhiên là hoàn mỹ như một bức tranh thủy mặc, bất quá hiện tại nàng khôn có chút hảo cảm nào với hắn, nam nhân này sắc đẹp chỉ làm nàng kinh diễm lúc đầu, sau đó là bình thường, chỉ nghĩ đến hắn từ hôn, còn làm nàng ngâm nước, lòng nàng lại bốc hỏa, hận không thể trừng trị hắn, làm cho hắn bớt cuồng vọng tự đại.
Sớm biết hắn là người như thế, lúc trước nàng đã để mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, Vân Nhiễm nở nụ cười cổ quái.
Yến Kỳ nhìn thấy nụ cười cổ quái của nàng, liền nhớ đến nụ cười lúc nàng rơi hồ, trong lòng không khỏi u ám, nữ nhân này chỉ sợ lại muốn tính kế hắn. Yê nệm vừa hiện lên, trong người Yến Kỳ đã dâng lên một cỗ khô nóng, chân tay ngứa ngáy chỉ muốn cào da thịt, hắn nghĩ muốn cởi quần áo.
Bất quá chuyện như vậy hắn sẽ không làm, Yến Kỳ xoay mình nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt tối sầm, thấy nàng nhẹ nhàng cùng người bên cạnh nói chuyện như không chuyện gì xảy ra.
Yến Kỳ khóe môi lạnh lẽo, lãnh khí trên người càng mãnh liệt, lạnh đế tận xương tủy, hắn bỗng dưng hiểu được vì sao nữ nhân nà lại cười cổ quái như vậy, nàng hạ dược hắn.
Ánh mắt Yến Kỳ sâu như vực không đáy, khẽ cắn răng, thật sự là rất khá, Vân Nhiễm bản quận vương nhớ kỹ ngươi.
Yến Kỳ giờ phút này thập phần thống khổ, người ngoài cũng không có phát hiện ra, chỉ thấy hắn chi lan ngọc thụ, bên cạnh quận chúa Minh Tuệ còn huyên náo: Yến Kỳ người không sao chứ, có cần mời đại phu đến kiểm tra không.”
“Không cần,” Yến Kỳ chỉ cảm thấy càng lúc càng ngứa ngáy, xung quanh rịn ra mồ hôi, bàn tay nắm chặt một chút nội lực bung ra, áp chế sự khó chịu trong cơ thể.
Ở đối diện Vân Nhiễm đang chờ, từ lúc nàng bị rơi hồ đã dự liệu trước phụ vương sẽ cùng Yến Kỳ gây sự, khi đó nàng đã vì hắn chuẩn bị dược, dược này cực kỳ bá đạo, chỉ cần bị dính sẽ ngứa vô cùng, không những muốn gãi, mà còn muốn cởi đồ để gãi mới có thể hết ngứa, cho nên lúc nàng đến bên Vân Tử Khiếu đã tranh thủ đem dược hạ trên người YẾn Kỳ.
Nếu bình thường khó lòng mà tiếp cận được hắn, nhưng hôm nay hắn không có phòng bị, chính là cơ hội của nàng, hiện tại nàng muốn xem. Nam nhân mà nữ tử Đại Tuyên luôn mong nhớ ngày đêm có thể thoát được mất thanh danh, danh dương thiên hạ.
“Phụ vương” Vân Nhiễm lo lắng đứng lên, nói thật, nàng thật sự nhận thức Vân Tử Khiếu là người thân, ngoại trừ sư phụ người còn lại chính là ông.
Vân Nhiễm giãu dụa, Lệ Chi cùng Anh Đào lo lắng: “Quận chúa, thân thể của người.”
Vân Nhiễm ho khan một tiếng lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, phụ vương truyện nội lực cho ta, cũng đã uống thuốc, chỉ hơi mệt mỏi thôi không có gì đáng ngai.”
Hai nha hoàn cuối cùng cũng không nói, hầu hạ Vân Nhiễm mặc quần áo sửa sang thỏa đáng, đỡ nàng ra viện Như Hương.
Hoa vu hiên lúc này một mảnh gà bay chó sủa, đồ ăn mỹ mỹ bị nắm dady trên đấy, hoa cỏ tàn tạ, bình ngọc vỡ tan tành, các phu nhân tiểu thư hoảng loạn la hét thất thanh, các nam nhân thì nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang đánh nhau lợi hại trong không trung.
Quận chúa Minh Tuệ sợ Yến Kỳ chịu thiêt, thỉnh thoảng lại kếu khé: “Vương gia con không mau ngừng tay, người muốn giết Yến quận vương sao? Nếu YẾn quận vương có chuyện gì, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho người.”
Hai đạo thân ảnh giữa không trung không để ý đến nàng, vẫn kịch liệt chiến dấu, nàng quay lại nhìn Định vương Sở Dật Lâm: “Biểu ca, mau ngăn bọn họ đi, làm cho bọn họ dừng tay, còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Sở Dật Lam nhìn quận chúa Minh Tuệ khóe môi nở nụ cười u ám, cũng không có ngăn cản chỉ đứng nhìn như trước.
Yến Vân hai đại vương phủ cuối cùng cũng đã náo loạn, đây là chuyện hắn cầu còn không được.
Cách đó không xa có người lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình đến, Qquanj chúa Trường Bình đến đây.”
Quận chúa Minh Tuệ vừa nghe thấy, giống như bắt được cứu tinh, liền chạy nhanh đén cửa hoa viên, rất nhiều người cũng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy trước mặt có một đạo thân ảnh mảnh mai xuất hiện, trên mặt còn có chút tái nhợt tiều tụy, trong mắt có sự lo lắng, cũng không để ý đến người khác, hướng giữ không trung gọi: “Phụ vương, đừng đánh nữa, người mau dừng tay.”
Vân Tử Khiếu vừa nghe nữ nhi gọi không khỏi đau lòng, liền nhanh chóng hạ thủ, rơi xuống trên mặt đất, Yến Kỳ cũng hạ xuống bên cạnh. Bọn họ vừa xuống, Vân Nhiễm đã đi tới ngăn ông cùng với Yến Kỳ nhìn từ trên xuống dưới: “Phụ vương không sao chứ.”
Vân Tử Khiếu thấy nữ nhi toàn tâm toàn ý quan tâm hắn, trong lòng vừa tự hào vừa ấm áp, đồng thời cũng lo lắng cho thân thể của Nhiễm Nhi.
“Nhiễm Nhi, con thân thể không tốt, ra đây làm gì?”
“Con không sao,” Vân Nhiễm thản nhiên cười, xác định phụ vương không có bị thương, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hoa vu hiên nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi khen ngợi Vân Nhiễm, quận chúa Trường Bình thật là hiếu thuận, rõ ràng rơi vào hồ thiếu chút mất mạng, nhưng vừa nghe phụ vương cùng người khác đánh nhau liền không quan tâm đến thân thể chạy lại đây, quận chúa thật sự đã thay đổi, trước đây trẻ người non dạ gây ra nhiều chuyện bồng bột.
Trong đám người Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan, ánh mắt như rắn độc nhìn một đôi phụ tử bọn họ vĩnh viễn mới là người thân, mà bà là ngoại nhân. Điều này khiến nàng phẫn nộ căm tức, nàng không cam lòng, nhiều năm qua nàng đã tạo ra Vân Nhiễm người gặp người ghét, nữ mà đầu, không ngờ giờ mọi người lại quy kết cho rằng nàng trở ngườ non dạ. Tất cả những việc bà làm không phải đều vô nghĩa sao. Nàng còn hại chết nhũ mẫu của bà chỉ nghĩ đến lửa hận đã bốc lên đầu, nhũ mẫu là cánh tay của bà, rất nhiều chuyện đều thay bà làm việc, giờ nhũ mẫu đã chết, bà thiếu đi một trợ thủ, hôm nay nữ nhi còn bị rơi hồ, thiếu chút nữa cũng mất mạng.
Vân Nhiễm bà nhất định sẽ không bỏ qua.
Vân Nhiễm lực chú ý rơi vào trên người Yến Kỳ, đây là lần đâu tiên nàng thậ sự đánh giá nam nhân này, một thân trường bào màu trắng, khuôn mặt tinh xảo như ngọc mắt đen như mực, quanh thân tỏa ra khí chất đạm mạc xa cách nhưng lại trong trẻo như hoa quỳnh làm người ta chỉ dám ngắm mà không dám lại gần.
Quả nhiên là hoàn mỹ như một bức tranh thủy mặc, bất quá hiện tại nàng khôn có chút hảo cảm nào với hắn, nam nhân này sắc đẹp chỉ làm nàng kinh diễm lúc đầu, sau đó là bình thường, chỉ nghĩ đến hắn từ hôn, còn làm nàng ngâm nước, lòng nàng lại bốc hỏa, hận không thể trừng trị hắn, làm cho hắn bớt cuồng vọng tự đại.
Sớm biết hắn là người như thế, lúc trước nàng đã để mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, Vân Nhiễm nở nụ cười cổ quái.
Yến Kỳ nhìn thấy nụ cười cổ quái của nàng, liền nhớ đến nụ cười lúc nàng rơi hồ, trong lòng không khỏi u ám, nữ nhân này chỉ sợ lại muốn tính kế hắn. Yê nệm vừa hiện lên, trong người Yến Kỳ đã dâng lên một cỗ khô nóng, chân tay ngứa ngáy chỉ muốn cào da thịt, hắn nghĩ muốn cởi quần áo.
Bất quá chuyện như vậy hắn sẽ không làm, Yến Kỳ xoay mình nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt tối sầm, thấy nàng nhẹ nhàng cùng người bên cạnh nói chuyện như không chuyện gì xảy ra.
Yến Kỳ khóe môi lạnh lẽo, lãnh khí trên người càng mãnh liệt, lạnh đế tận xương tủy, hắn bỗng dưng hiểu được vì sao nữ nhân nà lại cười cổ quái như vậy, nàng hạ dược hắn.
Ánh mắt Yến Kỳ sâu như vực không đáy, khẽ cắn răng, thật sự là rất khá, Vân Nhiễm bản quận vương nhớ kỹ ngươi.
Yến Kỳ giờ phút này thập phần thống khổ, người ngoài cũng không có phát hiện ra, chỉ thấy hắn chi lan ngọc thụ, bên cạnh quận chúa Minh Tuệ còn huyên náo: Yến Kỳ người không sao chứ, có cần mời đại phu đến kiểm tra không.”
“Không cần,” Yến Kỳ chỉ cảm thấy càng lúc càng ngứa ngáy, xung quanh rịn ra mồ hôi, bàn tay nắm chặt một chút nội lực bung ra, áp chế sự khó chịu trong cơ thể.
Ở đối diện Vân Nhiễm đang chờ, từ lúc nàng bị rơi hồ đã dự liệu trước phụ vương sẽ cùng Yến Kỳ gây sự, khi đó nàng đã vì hắn chuẩn bị dược, dược này cực kỳ bá đạo, chỉ cần bị dính sẽ ngứa vô cùng, không những muốn gãi, mà còn muốn cởi đồ để gãi mới có thể hết ngứa, cho nên lúc nàng đến bên Vân Tử Khiếu đã tranh thủ đem dược hạ trên người YẾn Kỳ.
Nếu bình thường khó lòng mà tiếp cận được hắn, nhưng hôm nay hắn không có phòng bị, chính là cơ hội của nàng, hiện tại nàng muốn xem. Nam nhân mà nữ tử Đại Tuyên luôn mong nhớ ngày đêm có thể thoát được mất thanh danh, danh dương thiên hạ.