Chương : 20
.
Lời nói Vân Nhiễm dọa Đường Tử Khiên, chỉ cảm thấy trên đầu mây đen cuồn cuồn, tiền đồ một mảnh ảm đạm, nhân sinh của hắn từ nay về sau sẽ vô cùng thê thảm không có ngày trở mặt, giờ phút này hắn không có cuồng vọng như trước nữa, cả người u sầu.
“Vân Nhiễm, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại muốn hại ta như vậy?”
Vân Nhiễm nhìn mặt hắn đau khổ, cũng thấy buồn cười, cưới nàng thật đáng sợ thế sao.
“Kỳ thật muốn ta không lấy chồng cũng có thể, nhưng mà?”
Đường Tử Khiên như bắt được sợi dây cứu mạng, tiến đến bên người Vân Nhễm nịnh nọt: “Vân Nhiễm chỉ cần việc ngươi nói, ta có thể làm nhất định sẽ tận lực, chỉ cầu xin người đừng gả cho ta.”
Vân Nhiễm vươn tay vỗ vỗ vai hắn vẻ mặt thương hại cười: “Thật đáng thương bị ta dọa thành như vậy, ta là sư tử hay lão hổ sao?”
Đường Tử Khiên hùng tráng đáp một câu: “Lão hổ, sư tử đều không đáng sợ bằng cưới ngươi vào cửa.”
Vân Nhiễm nhịn không được nói một tiếng: “Ngươi muốn làm cho ta gả cho ngươi có phải không?”
“Không dám, về sau ta không dám nói thế nữa.” Đường Tử Khiên xin tha, thật muốn đánh chính mình, hắn nói câu đó thật đúng là không có đầu óc, phải làm sao nàng mới chịu tha cho hắn đây?
“Như vậy đi, về sau nếu ta có chuyện gì cần ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không ta nhất định sẽ gả cho ngươi, hại chết ngươi?”
“Được, ta nhất định sẽ làm.”
“Được rồi, vậy ngươi trở về đi” Vân Nhiễm phất tay nói, vốn tâm tình àng đang không tốt, hiện tại lại rất vui vẻ.
Đường Tử Khiên lúc rời đi còn không quên nhắc nhở nàng: “Vân Nhiễm, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, ngày mai thưởng hoa yến, trăm ngàn lần đừng gả cho ta.”
“Còn không đi nhanh, ta liền thay đổi ý định.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Đường đại công tử đã biến mất không thấy bóng dáng. Vân Nhiễm không nhịn được nở nụ cười, cách đs không xa ngồi tựa trên ngọn cây Long Nhị hoang mang nghĩ, quận chúa sao lại vui vẻ như vaayjbij cự hôn nàng không nên phát hỏa sao? Nghĩ nửa này cũng không hiểu được cuôi s cùng kết luận lòng nữ nhân sâu như biển.
Anh Đào cùng Lệ Chi đi tới nhìn thấy quận chúa nhà mình bộ dáng vui vẻ, cũng thấy vui mừng,
“Quận chúa công tử kia là ai,” Anh Đào nhìn xung quanh không tìm thấy thân ảnh kia.
Vân Nhiễm yếu ớt mở miệng: “Trưởng tử phủ hộ quốc tướng quân, Đường Tử Khiên, ở cách vách phủ đệ nhà chúng ta,”
Thì ra là thế hai nha hoàn cuối cùng cũng hiểu vì sao người kia ra vào Vân phủ dễ dàng như vậy.
Bất quá tên kia cũng làm cho quận chúa thật vui vẻ.
“Quận chúa, người hình như rất vui vẻ.”
Anh Đào sảng khoái nói, Vân Nhiễm cũng không có ý định trách nàng, nhíu mi tùy ý trả lời: “Tự nhiên có thêm một khoản thu nhập, sao ta lại không vui ?Trở về thôi.”
Buổi tối Long Nhất mang tư liệu tới.
Tân hoàng Sở Dật Kỳ là ngũ hoàng tử được tiên đế sắc phong Tín vương,, cưới trưởng đích nữ phủ hộ quốc tướng quân làm tín vương phi, ôn hòa khiêm nhường biết tiến biết lui, lúc các hoàng tử đang tranh giành ngôi vị, hắn lại án binh bất động, mọi người đều nghĩ hắn không có tâm tư xưng đế nên bỏ qua, ai biết vào lúc thời điểm mấu chôt, hắn dựa vào thế lực hộ quốc tướng quân đánh thẳng về phía trước, còn có Tĩnh Xuyên hầu phủ chống lưng, hai mươi vạn quan Đường gia cùng Mai gia khống chế toàn bộ phòng tuyến kinh thành, cho nên cuối cùng hắn giành thắng lợi đăng cơ lên ngôi tành tân hoàng Đại Tuyên quốc.
Vị tân hoàng này sau khi đăng cơ, đã sắc phong đệ đệ mình là Sở Dật Lâm làm Định vương, vị khác là Tiêu Dương vương, còn các huynh đệ khác đều đã tử nạn khi tranh đấu.
Tân đế sau khi kế vị, trọng dụng đại thần, gần gũi với dân chúng, hơn nữ còn hạ chỉ vì tiên hoàng giữ đạo hiếu ba năm không cưới gả nữ nhân, trước mắt trong cung chỉ có một vị chiêu nghi hai vị cửu tần. Mọi người đều tôn sùng hắn.
Vân Nhiễm nhìn tư liệu đánh giá, vị hoàng đế này cũng thật là một nhân tài.
Lại nhìn đến một phần tư liệu khác, Định Vương Sở Dật Lam, là thân hoàng đệ của tân hoàng, lúc tranh giành đã toàn tâm toàn ý giúp huynh trưởng mình đăng cơ, Định vương vừa mới qua tuổi hai tư, cũng chưa có chính phi, trong phủ chỉ có hai vị tiểu thiếp, giữ mình trong sạch, tay nắm Kinh Vệ quân quyền duy trì trật tự trong kinh thành.
Vân Nhiễm nhìn tư liệu Định vương, thấy người này có chút thần bí, dựa theo đạo lý hắn cũng là người có năng lực, vì cái gì lại không có tranh giành ngai vị ngược lại đi trợ giúp huynh trưởng của mình đăng cơ. Có thể nói hoặc là hắn tự mình biết ta hoặc có dã tâm lớn hơn, xem ra cũng là một đại nhân vật
Vân Nhiễm xem xong tư liệu đêm cũng đã khuya, liền thu dọn ột chú rồi đi nghỉ, nghĩ đến thưởng hoa yến ngày mai có chút đau đầu. Nàng không nghĩ tới một yến hội lại biến thành tiệc xem mắt, thật không ngờ phụ vương lại nóng nòng muốn gả nàng đi như vậy.
Thưởng hoa yến, được bố trí tại hoa vu hiên của vương phủ sân viện này thực chất được dùng để tổ chức tiệc mừng được trồng rất nhiều hoa cỏ, cho nên dù đã vào đông cảnh sắc vẫn rực rỡ như mùa xuân.
Phía đông được dùng để chiểu đãi nam nhân, phía tây là nữ nân, dùng một bình phong ngăn làm hai bên, ở Đại Tuyên cũng không quá nghiêm khắc trong việc nam nữ thân cận.
Thưởng hoa yến được tổ chức vào giữa trưa, khách mời cũng đã sớm đớn.
Lời nói Vân Nhiễm dọa Đường Tử Khiên, chỉ cảm thấy trên đầu mây đen cuồn cuồn, tiền đồ một mảnh ảm đạm, nhân sinh của hắn từ nay về sau sẽ vô cùng thê thảm không có ngày trở mặt, giờ phút này hắn không có cuồng vọng như trước nữa, cả người u sầu.
“Vân Nhiễm, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại muốn hại ta như vậy?”
Vân Nhiễm nhìn mặt hắn đau khổ, cũng thấy buồn cười, cưới nàng thật đáng sợ thế sao.
“Kỳ thật muốn ta không lấy chồng cũng có thể, nhưng mà?”
Đường Tử Khiên như bắt được sợi dây cứu mạng, tiến đến bên người Vân Nhễm nịnh nọt: “Vân Nhiễm chỉ cần việc ngươi nói, ta có thể làm nhất định sẽ tận lực, chỉ cầu xin người đừng gả cho ta.”
Vân Nhiễm vươn tay vỗ vỗ vai hắn vẻ mặt thương hại cười: “Thật đáng thương bị ta dọa thành như vậy, ta là sư tử hay lão hổ sao?”
Đường Tử Khiên hùng tráng đáp một câu: “Lão hổ, sư tử đều không đáng sợ bằng cưới ngươi vào cửa.”
Vân Nhiễm nhịn không được nói một tiếng: “Ngươi muốn làm cho ta gả cho ngươi có phải không?”
“Không dám, về sau ta không dám nói thế nữa.” Đường Tử Khiên xin tha, thật muốn đánh chính mình, hắn nói câu đó thật đúng là không có đầu óc, phải làm sao nàng mới chịu tha cho hắn đây?
“Như vậy đi, về sau nếu ta có chuyện gì cần ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không ta nhất định sẽ gả cho ngươi, hại chết ngươi?”
“Được, ta nhất định sẽ làm.”
“Được rồi, vậy ngươi trở về đi” Vân Nhiễm phất tay nói, vốn tâm tình àng đang không tốt, hiện tại lại rất vui vẻ.
Đường Tử Khiên lúc rời đi còn không quên nhắc nhở nàng: “Vân Nhiễm, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, ngày mai thưởng hoa yến, trăm ngàn lần đừng gả cho ta.”
“Còn không đi nhanh, ta liền thay đổi ý định.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Đường đại công tử đã biến mất không thấy bóng dáng. Vân Nhiễm không nhịn được nở nụ cười, cách đs không xa ngồi tựa trên ngọn cây Long Nhị hoang mang nghĩ, quận chúa sao lại vui vẻ như vaayjbij cự hôn nàng không nên phát hỏa sao? Nghĩ nửa này cũng không hiểu được cuôi s cùng kết luận lòng nữ nhân sâu như biển.
Anh Đào cùng Lệ Chi đi tới nhìn thấy quận chúa nhà mình bộ dáng vui vẻ, cũng thấy vui mừng,
“Quận chúa công tử kia là ai,” Anh Đào nhìn xung quanh không tìm thấy thân ảnh kia.
Vân Nhiễm yếu ớt mở miệng: “Trưởng tử phủ hộ quốc tướng quân, Đường Tử Khiên, ở cách vách phủ đệ nhà chúng ta,”
Thì ra là thế hai nha hoàn cuối cùng cũng hiểu vì sao người kia ra vào Vân phủ dễ dàng như vậy.
Bất quá tên kia cũng làm cho quận chúa thật vui vẻ.
“Quận chúa, người hình như rất vui vẻ.”
Anh Đào sảng khoái nói, Vân Nhiễm cũng không có ý định trách nàng, nhíu mi tùy ý trả lời: “Tự nhiên có thêm một khoản thu nhập, sao ta lại không vui ?Trở về thôi.”
Buổi tối Long Nhất mang tư liệu tới.
Tân hoàng Sở Dật Kỳ là ngũ hoàng tử được tiên đế sắc phong Tín vương,, cưới trưởng đích nữ phủ hộ quốc tướng quân làm tín vương phi, ôn hòa khiêm nhường biết tiến biết lui, lúc các hoàng tử đang tranh giành ngôi vị, hắn lại án binh bất động, mọi người đều nghĩ hắn không có tâm tư xưng đế nên bỏ qua, ai biết vào lúc thời điểm mấu chôt, hắn dựa vào thế lực hộ quốc tướng quân đánh thẳng về phía trước, còn có Tĩnh Xuyên hầu phủ chống lưng, hai mươi vạn quan Đường gia cùng Mai gia khống chế toàn bộ phòng tuyến kinh thành, cho nên cuối cùng hắn giành thắng lợi đăng cơ lên ngôi tành tân hoàng Đại Tuyên quốc.
Vị tân hoàng này sau khi đăng cơ, đã sắc phong đệ đệ mình là Sở Dật Lâm làm Định vương, vị khác là Tiêu Dương vương, còn các huynh đệ khác đều đã tử nạn khi tranh đấu.
Tân đế sau khi kế vị, trọng dụng đại thần, gần gũi với dân chúng, hơn nữ còn hạ chỉ vì tiên hoàng giữ đạo hiếu ba năm không cưới gả nữ nhân, trước mắt trong cung chỉ có một vị chiêu nghi hai vị cửu tần. Mọi người đều tôn sùng hắn.
Vân Nhiễm nhìn tư liệu đánh giá, vị hoàng đế này cũng thật là một nhân tài.
Lại nhìn đến một phần tư liệu khác, Định Vương Sở Dật Lam, là thân hoàng đệ của tân hoàng, lúc tranh giành đã toàn tâm toàn ý giúp huynh trưởng mình đăng cơ, Định vương vừa mới qua tuổi hai tư, cũng chưa có chính phi, trong phủ chỉ có hai vị tiểu thiếp, giữ mình trong sạch, tay nắm Kinh Vệ quân quyền duy trì trật tự trong kinh thành.
Vân Nhiễm nhìn tư liệu Định vương, thấy người này có chút thần bí, dựa theo đạo lý hắn cũng là người có năng lực, vì cái gì lại không có tranh giành ngai vị ngược lại đi trợ giúp huynh trưởng của mình đăng cơ. Có thể nói hoặc là hắn tự mình biết ta hoặc có dã tâm lớn hơn, xem ra cũng là một đại nhân vật
Vân Nhiễm xem xong tư liệu đêm cũng đã khuya, liền thu dọn ột chú rồi đi nghỉ, nghĩ đến thưởng hoa yến ngày mai có chút đau đầu. Nàng không nghĩ tới một yến hội lại biến thành tiệc xem mắt, thật không ngờ phụ vương lại nóng nòng muốn gả nàng đi như vậy.
Thưởng hoa yến, được bố trí tại hoa vu hiên của vương phủ sân viện này thực chất được dùng để tổ chức tiệc mừng được trồng rất nhiều hoa cỏ, cho nên dù đã vào đông cảnh sắc vẫn rực rỡ như mùa xuân.
Phía đông được dùng để chiểu đãi nam nhân, phía tây là nữ nân, dùng một bình phong ngăn làm hai bên, ở Đại Tuyên cũng không quá nghiêm khắc trong việc nam nữ thân cận.
Thưởng hoa yến được tổ chức vào giữa trưa, khách mời cũng đã sớm đớn.