Chương : 11
.
Lời nói của Vân Nhiễm như sấm động bên tai, thiên lôi đánh lên đỉnh đầu mọi người, mọi người tràn đây nghi hoặc nhìn nhau, đây là có ý gì? Quận chúa ngày càng lạ, nàng không phải ghét nhất bà tử Triệu sao, hiện tai sao lại ôn nhu dịu dàng, còn gọi nàng là Triệu ma ma.
Bà tử Triệu ngây người như mộng, không biết nói gì, nhìn quận chúa không chớp mắt. Đây là đứa nhỏ mình nuôi lớn, tuy nàng thân phận cao quý, nhưng vẫn tinh khiết như mây, lương thiện, thế nhưng trước đây bà bị người vu khống trộm đồ của quận chúa, bị nàng đuổi đi nơi xa, mấy năm nay nàng chịu bao nhiêu khổ, trong lòng không phải không có oán hận, nhất là đứa con duy nhất của nàng cũng bị đuổi đến thôn trang bị người khi dễ, bà sao có thể không oán, nhưng chỉ cần nhớ tới tiểu quận chúa xinh đẹp đáng yêu dịu dàng trước đây, bà không hận được.
Chinh là hôm nay quận chúa lại muốn làm gì đây, Triệu ma ma cảm thấy chân tay lạnh toát không nhúc nhích được.
Vân Nhiễm nhẹ nhàng kéo tay nàng vỗ vỗ: “Triệu ma ma, có phải vì quá lâu không nhìn thấy ta, cho nên mới kích động vội vàng như vậy?”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Triệu ma ma lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng gật đầu.
“Nô tỳ ba năm không có gặp quận chúa, cho nên mới vôi vàng thất lễ, thỉnh quận chúa trách phạt.”
Vân Nhiễm lôi kéo nàng nhẹ cười nói: “Người là nhũ mẫu của ta luôn luôn yêu thương ta, nhất thời không để ý đến lễ nghĩa có thì có sao đâu.”
Nàng nói xong nâng mắt nhìn lại phía sau, mẫu tử Vân vương phi đang hóa đá, đây là có chuyện gì? Ba người có chút ngốc rồi, không biết trước mắt là tình huống gì, Vân Nhiễm đây là Vân Nhiễm sao? Tại sao nàng không tức giận, không xúc động đánh người, nàng không phải rất ghét Triệu ma ma sao, đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Giọng nói êm tai của Vân Nhiễm lại vang lên: “Vân vương phim có thể để Triệu ma ma đến chỗ ta không?”
Hiện tại Triệu ma ma chỉ là hạ đẳng nô bộc ở vương phủ, chuyên làm việc nặng nhọc, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay sở dĩ nàng tới là vi Vân vương phi có lệnh, Vương gia hồi phủ, trừ bỏ lão phu nhân không cần đi ra, những người khác đều phải tới.
Mẫu tử Vân vương phi đã hồi phục lại tinh thần, Vân Vãn Tuyết xúc động mở miệng: “Đại tỷ tỷ, tỷ cần nô tài làm cái gì, nếu muốn đánh muốn mắng thì động thủ ngay tại đây là được rồi, sao phải mang về làm bẩn sân viện.”
Vân Vãn Tuyết vừa nói xong mọi người giật mình, nguyên lai là quận chúa muốn mang Triệu ma ma về viện để trừng phạt, như vậy có thể che mát ngừi khác, không nghĩ tới ba năm ở Phượng Thai Huyền, quận chúa lại thôn minh lên.
Vân Nhiễm ánh mắt trầm xuống, khóe môi nén nụ cươi, Vân Vãn Tuyết tuy rằng dễ xúc động nhưng cũng không phải loại ngu ngốc, quả nhiên là do Vân vương phi dạy, một câu liền làm người khác hiểu sai ý của nàng, được, thật sự là rất được.
“Tứ muội cứ như đi guốc trong bụng ta” Vì cái gì sao không nghĩ ta nhớ Triệu ma ma muốn cùng bà ôn chuyện cũ, lại nghĩ ta muốn trừng phạt bà?”
Văn Vãn Tuyết lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng có lửa mà không có chỗ phát tác, tiểu tiện nhân Vân Nhiễm này thật khó chơi hơn so với lúc trước.
Hạ nhân vương phủ cũng nghi nghi hoặc hoặc, không đoán được nàng muốn làm gì.
Vân vương phi ánh mắt lóe lên, trong lòng vẫn nhận định Vân Nhiễm sẽ trừng phạt Triệu bà tử, chẳng qua hiện tại nàng thông minh hơn trước kia,không có lỗ mãng, vốn là làm cho nàng trừng phạt bà ta trước mặt mọi người, cứ như ậy sáng sớm mai mọi người Lương Thành đều biết nàng trở về cũng không có gì thay đổi so với lúc trước.
Bất quá tính toán hiện tại thất bại, nhưng chỉ cần nàng trừng trị Triệu bà tử, nàng sẽ có biện pháp làm cho những chuyện đó truyền ra bên ngoài.
Vân vương phi cười âm hiểm, hòa ái mở miệng: “Nếu Nhiễm Nhi đã muốn Triệu ma ma, vậy để cho bà đến hầu hạ Nhiễm Nhi đi.”
Nói xong nhìn về phía Triệu ma ma: “Tốt rồi, nếu quận chúa đã đồng ý cho ngươi đến bên hầu hạ, về sau nhớ tận tâm, đừng làm ra chuyện gì xấu xa, đã nghe rõ chưa?”
Triệu ma ma trong lòng chua xót lại bất an, không biết ý quận chúa muốn thế nào, nhưng vẫn nhận mệnh.
“Ân, vương phi.”
Mọi người một đường tiến vào phủ, hạ nhân đều giải tán đi làm việc, rất nhều người đều bán tán quận chúa hiện tại thật khó nắm bắt, vẫn là nên cẩn thận đừng đi trêu chọc nàng, cảm giác nàng bây giờ còn đáng sợ hơn so với lúc trước. Bởi không ai biết nàng đang nghĩ gì muốn làm gì.
Mẹ con Vân vương phi cực kỳ căm tức trong lòng, cố gắng trưng ra vẻ mặt tươi cười, cùng Vân Nhiễm nói vài câu quan tâm, phân phó Triệu ma ma dẫn Vân Nhiễm về sân viện trước kia, sau đó rời khỏi.
Đợi Vân Nhiễm rời đi, Vân Vãn Tuyết nổi giận: “Mẫu phi, tiểu tiện nhân này có ý gì? Vì sao không có đánh Triệu ma ma.”
Nếu nàng hành động, thanh danh của nàng chỉ sợ càng xấu hơn so với lúc trước vì hiện tại nàng đã trưởng thành, nếu vẫn giống như tiểu hài tử, Yến vương phủ còn muốn cưới nàng sao, mà Yên vương phủ từ nàng, nhà nào còn dám cưới nàng, cuối cùng nàng chỉ có thể gả thấp, đến lúc đó có thể tùy tiện cưỡi trên đầu nàng, không nghĩ tới hiện tại lại không xảy ra như dự tính.
Ánh mắt Vân vương phi u ám, hơi nhíu mày, lúc này ngay cả nàng cũng cảm thấy Vân Nhiễm rất khó điều khiển, ba năm ở Phượng Thai Huyền đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại có thay đổi lớn như vậy, từ một nha đầu lỗ mãng, xúc động thô bạo trở nên cẩn trong, sắc xảo, làm cho người khác không nắm bắt được.
Bất quá Vân vương phi tin tưởng, tâm tính của một người sao có thể hthay đổi trong một sáng một chiều, mặc dù có chút thông minh, Vân Nhiễm vẫn là Vân Nhiễm, tuy rằng hôm nay không có trực tiếp đánh Triệu ma ma, không có nghĩa là nàng sẽ không trừng phạt bà, cho nên các nàng chỉ chờ cơ hội để hành động.
“Được rồi, về sau con cẩn thận một chút, nha đầu này giờ thông minh hơn so với lúc trước, nên đừng có đứng trước mặt nàng hô to gọi nhỏ.”
Vân vương phi nhìn về phía Vân Vãn Tuyết bất mãn nói, nữ nhi nyaf tuy thông minh, nhưng lại manh động, người như vậy dễ làm hỏng chuyện, so với nàng bà thấy hài lòng với Vãn Sương hơn.
Vân Vãn Sương nhìn về phía vương phi: “Mẫu phi, nàng lần này trở về thay đổi quá lớn, trước tiên chúng ta không nên có bất cứ hành động gì.”
“Chuyện này sao có thể? Giờ nàng ta đã mười bảy, dựa theo ý chỉ, nên gả đến phủ Yến vương, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn nàng thành Yến vương phi."
Phủ Yến vương so ra cũng không kém phủ Vân vương, nếu nữ nhân này tiến đến phủ Yến vương, về không phải nàng sẽ diễu võ dương oai đè đầu các nàng sao, Vân Vãn Tuyết càng nghĩ càng không cam lòng.
Vân vương phi dĩ nhiên cũng không cam tâm, nha đầu kia chính là vết nhơ trong lòng nàng, nàng khiến bà nhớ tới mình chỉ là bình thê, nữ nhi của nàng cũng không có phong hào quận chúa, vậy mà nha đầu kia lại được tiên hoàng sắc phong hào Trường bình quận chúa.
Nhất là vương gia còn rất yêu thương nàng, che chở nàng, làm cho bà cang thêm hận, bất quá biết bọn họ sủng nha đầu này, nàng liền đưa nàng lên cao để nàng tự tung tự tác, tự làm hỏng thanh danh của chính mình.
Vân vương phi lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm đi, ta sẽ không để cho nàng thuận lợi tiến vào phủ Yến vương.”
Lời nói của Vân Nhiễm như sấm động bên tai, thiên lôi đánh lên đỉnh đầu mọi người, mọi người tràn đây nghi hoặc nhìn nhau, đây là có ý gì? Quận chúa ngày càng lạ, nàng không phải ghét nhất bà tử Triệu sao, hiện tai sao lại ôn nhu dịu dàng, còn gọi nàng là Triệu ma ma.
Bà tử Triệu ngây người như mộng, không biết nói gì, nhìn quận chúa không chớp mắt. Đây là đứa nhỏ mình nuôi lớn, tuy nàng thân phận cao quý, nhưng vẫn tinh khiết như mây, lương thiện, thế nhưng trước đây bà bị người vu khống trộm đồ của quận chúa, bị nàng đuổi đi nơi xa, mấy năm nay nàng chịu bao nhiêu khổ, trong lòng không phải không có oán hận, nhất là đứa con duy nhất của nàng cũng bị đuổi đến thôn trang bị người khi dễ, bà sao có thể không oán, nhưng chỉ cần nhớ tới tiểu quận chúa xinh đẹp đáng yêu dịu dàng trước đây, bà không hận được.
Chinh là hôm nay quận chúa lại muốn làm gì đây, Triệu ma ma cảm thấy chân tay lạnh toát không nhúc nhích được.
Vân Nhiễm nhẹ nhàng kéo tay nàng vỗ vỗ: “Triệu ma ma, có phải vì quá lâu không nhìn thấy ta, cho nên mới kích động vội vàng như vậy?”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Triệu ma ma lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng gật đầu.
“Nô tỳ ba năm không có gặp quận chúa, cho nên mới vôi vàng thất lễ, thỉnh quận chúa trách phạt.”
Vân Nhiễm lôi kéo nàng nhẹ cười nói: “Người là nhũ mẫu của ta luôn luôn yêu thương ta, nhất thời không để ý đến lễ nghĩa có thì có sao đâu.”
Nàng nói xong nâng mắt nhìn lại phía sau, mẫu tử Vân vương phi đang hóa đá, đây là có chuyện gì? Ba người có chút ngốc rồi, không biết trước mắt là tình huống gì, Vân Nhiễm đây là Vân Nhiễm sao? Tại sao nàng không tức giận, không xúc động đánh người, nàng không phải rất ghét Triệu ma ma sao, đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Giọng nói êm tai của Vân Nhiễm lại vang lên: “Vân vương phim có thể để Triệu ma ma đến chỗ ta không?”
Hiện tại Triệu ma ma chỉ là hạ đẳng nô bộc ở vương phủ, chuyên làm việc nặng nhọc, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay sở dĩ nàng tới là vi Vân vương phi có lệnh, Vương gia hồi phủ, trừ bỏ lão phu nhân không cần đi ra, những người khác đều phải tới.
Mẫu tử Vân vương phi đã hồi phục lại tinh thần, Vân Vãn Tuyết xúc động mở miệng: “Đại tỷ tỷ, tỷ cần nô tài làm cái gì, nếu muốn đánh muốn mắng thì động thủ ngay tại đây là được rồi, sao phải mang về làm bẩn sân viện.”
Vân Vãn Tuyết vừa nói xong mọi người giật mình, nguyên lai là quận chúa muốn mang Triệu ma ma về viện để trừng phạt, như vậy có thể che mát ngừi khác, không nghĩ tới ba năm ở Phượng Thai Huyền, quận chúa lại thôn minh lên.
Vân Nhiễm ánh mắt trầm xuống, khóe môi nén nụ cươi, Vân Vãn Tuyết tuy rằng dễ xúc động nhưng cũng không phải loại ngu ngốc, quả nhiên là do Vân vương phi dạy, một câu liền làm người khác hiểu sai ý của nàng, được, thật sự là rất được.
“Tứ muội cứ như đi guốc trong bụng ta” Vì cái gì sao không nghĩ ta nhớ Triệu ma ma muốn cùng bà ôn chuyện cũ, lại nghĩ ta muốn trừng phạt bà?”
Văn Vãn Tuyết lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng có lửa mà không có chỗ phát tác, tiểu tiện nhân Vân Nhiễm này thật khó chơi hơn so với lúc trước.
Hạ nhân vương phủ cũng nghi nghi hoặc hoặc, không đoán được nàng muốn làm gì.
Vân vương phi ánh mắt lóe lên, trong lòng vẫn nhận định Vân Nhiễm sẽ trừng phạt Triệu bà tử, chẳng qua hiện tại nàng thông minh hơn trước kia,không có lỗ mãng, vốn là làm cho nàng trừng phạt bà ta trước mặt mọi người, cứ như ậy sáng sớm mai mọi người Lương Thành đều biết nàng trở về cũng không có gì thay đổi so với lúc trước.
Bất quá tính toán hiện tại thất bại, nhưng chỉ cần nàng trừng trị Triệu bà tử, nàng sẽ có biện pháp làm cho những chuyện đó truyền ra bên ngoài.
Vân vương phi cười âm hiểm, hòa ái mở miệng: “Nếu Nhiễm Nhi đã muốn Triệu ma ma, vậy để cho bà đến hầu hạ Nhiễm Nhi đi.”
Nói xong nhìn về phía Triệu ma ma: “Tốt rồi, nếu quận chúa đã đồng ý cho ngươi đến bên hầu hạ, về sau nhớ tận tâm, đừng làm ra chuyện gì xấu xa, đã nghe rõ chưa?”
Triệu ma ma trong lòng chua xót lại bất an, không biết ý quận chúa muốn thế nào, nhưng vẫn nhận mệnh.
“Ân, vương phi.”
Mọi người một đường tiến vào phủ, hạ nhân đều giải tán đi làm việc, rất nhều người đều bán tán quận chúa hiện tại thật khó nắm bắt, vẫn là nên cẩn thận đừng đi trêu chọc nàng, cảm giác nàng bây giờ còn đáng sợ hơn so với lúc trước. Bởi không ai biết nàng đang nghĩ gì muốn làm gì.
Mẹ con Vân vương phi cực kỳ căm tức trong lòng, cố gắng trưng ra vẻ mặt tươi cười, cùng Vân Nhiễm nói vài câu quan tâm, phân phó Triệu ma ma dẫn Vân Nhiễm về sân viện trước kia, sau đó rời khỏi.
Đợi Vân Nhiễm rời đi, Vân Vãn Tuyết nổi giận: “Mẫu phi, tiểu tiện nhân này có ý gì? Vì sao không có đánh Triệu ma ma.”
Nếu nàng hành động, thanh danh của nàng chỉ sợ càng xấu hơn so với lúc trước vì hiện tại nàng đã trưởng thành, nếu vẫn giống như tiểu hài tử, Yến vương phủ còn muốn cưới nàng sao, mà Yên vương phủ từ nàng, nhà nào còn dám cưới nàng, cuối cùng nàng chỉ có thể gả thấp, đến lúc đó có thể tùy tiện cưỡi trên đầu nàng, không nghĩ tới hiện tại lại không xảy ra như dự tính.
Ánh mắt Vân vương phi u ám, hơi nhíu mày, lúc này ngay cả nàng cũng cảm thấy Vân Nhiễm rất khó điều khiển, ba năm ở Phượng Thai Huyền đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại có thay đổi lớn như vậy, từ một nha đầu lỗ mãng, xúc động thô bạo trở nên cẩn trong, sắc xảo, làm cho người khác không nắm bắt được.
Bất quá Vân vương phi tin tưởng, tâm tính của một người sao có thể hthay đổi trong một sáng một chiều, mặc dù có chút thông minh, Vân Nhiễm vẫn là Vân Nhiễm, tuy rằng hôm nay không có trực tiếp đánh Triệu ma ma, không có nghĩa là nàng sẽ không trừng phạt bà, cho nên các nàng chỉ chờ cơ hội để hành động.
“Được rồi, về sau con cẩn thận một chút, nha đầu này giờ thông minh hơn so với lúc trước, nên đừng có đứng trước mặt nàng hô to gọi nhỏ.”
Vân vương phi nhìn về phía Vân Vãn Tuyết bất mãn nói, nữ nhi nyaf tuy thông minh, nhưng lại manh động, người như vậy dễ làm hỏng chuyện, so với nàng bà thấy hài lòng với Vãn Sương hơn.
Vân Vãn Sương nhìn về phía vương phi: “Mẫu phi, nàng lần này trở về thay đổi quá lớn, trước tiên chúng ta không nên có bất cứ hành động gì.”
“Chuyện này sao có thể? Giờ nàng ta đã mười bảy, dựa theo ý chỉ, nên gả đến phủ Yến vương, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn nàng thành Yến vương phi."
Phủ Yến vương so ra cũng không kém phủ Vân vương, nếu nữ nhân này tiến đến phủ Yến vương, về không phải nàng sẽ diễu võ dương oai đè đầu các nàng sao, Vân Vãn Tuyết càng nghĩ càng không cam lòng.
Vân vương phi dĩ nhiên cũng không cam tâm, nha đầu kia chính là vết nhơ trong lòng nàng, nàng khiến bà nhớ tới mình chỉ là bình thê, nữ nhi của nàng cũng không có phong hào quận chúa, vậy mà nha đầu kia lại được tiên hoàng sắc phong hào Trường bình quận chúa.
Nhất là vương gia còn rất yêu thương nàng, che chở nàng, làm cho bà cang thêm hận, bất quá biết bọn họ sủng nha đầu này, nàng liền đưa nàng lên cao để nàng tự tung tự tác, tự làm hỏng thanh danh của chính mình.
Vân vương phi lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm đi, ta sẽ không để cho nàng thuận lợi tiến vào phủ Yến vương.”