Chương 65
“Thiệt ra Du Hạo bị bỏ thuốc!”
“Mình biết chuyện này rồi, nhưng ai là kẻ hạ thuốc? Mà đó là thuốc gì?”
Nhược Hy nhỏ giọng lại “Lúc trước khi cậu về đây mình vẫn là đồ chơi của Du Lạc, mình ở trên lầu đã nhìn thấy…”
Quay về cảnh trước khi Du Hạo và Vy Vy trở về nhà.
Nhược Hy trên người với vô vàn vết bầm tím trên cơ thể nằm sợ hãi trên chiếc giường phòng ngủ của Du Lạc.
Có vẻ vừa rồi Du Lạc đã làm chuyện quá đáng với cô vì thế cô chỉ biết nằm đó mà nước mắt tuôn rơi.
“Đây đâu phải lần đầu, sao cô lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi thế hả, có biết làm như vậy ta mất hứng lắm không?” Du Lạc vừa chỉnh trang lại quần áo vừa mở miệng trách móc.
“Cốc…Cốc…!!!”
Du Lạc gắt gỏng quá ra “Ai?”
“Là dì!” Tiếng Ngọc Đình nói vọng vào.
“Có chuyện gì?”
“Theo quạ đen báo ba con chuẩn bị về rồi, còn mang theo một cô gái… Nghe nói cô ta còn là pháp sư…”
Du Lạc vội ra ngoài nói chuyện với Ngọc Đình để mặc Nhược Hy vẫn còn khóc trên giường.
Nhược Hy vực dậy lại tinh thần “…” Nghe họ nói thì cô gái đó có phải là Vy Vy không?
Cô vội vàng chỉnh trang lại y phục, vuốt ve lại mái tóc rối rồi lặng lẽ xuống nhà nghe lén câu chuyện của Du Lạc.
Nhược Hy đứng trên tầng cao nhìn xuống chỉ thấy Du Lạc và Ngọc Đình đang nói chuyện với ai đó, cô không nhìn rõ mặt chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của người đó.
Đó là một người đàn ông mặc chiếc quần jean và đi giày thể thao bản cũ.
Nhược Hy thấy giọng nói của hắn rất quen nhưng cô không nhớ ra được đã nghe thấy ở đâu.
Đang định tiến bước xuống thêm một chút thì bản thân cô đã bị phát hiện.
“Ai đang đứng trên đó?” Du Lạc quay phắt người lại giọng nói quát lớn.
Do quá sợ hãi nên Nhược Hy vội vã chạy về phòng nhưng những ý chính cô cũng đã nghe được.
“Đêm 14 sang sáng ngày 15 âm hàng tháng gặp nhau trước lăng mộ phía sau nhà…”
“Hạ thuốc này vào tên quỷ vương đó …”
Đã ở đây mấy năm nên cô cũng biết được lăng mộ phía sau nhà là của ông nội Du Lạc còn về hạ thuốc, nó có tác dụng gì thì thực sự cô không biết.
Tất nhiên với một người thông minh như Du Lạc biết rõ người nào vừa nãy nghe trộm vì thế hắn hùng hổ vào hỏi tội Nhược Hy cả đêm đó.
Quay lại hiện thực.
“Cậu thực sự không biết đó là ai sao?” Vy Vy cố gắng gặng hỏi
Nhược Hy chỉ có thể lắc đầu.
“Khi tên quỷ vương đó nhận lầm mình là cậu do quá sợ hãi Du Lạc nên mình đành đâm lao theo lao. Mình thực sự không biết ràng cậu lại thích tên quỷ vương đó thế nên mình…” Nhược Hy cầm lấy tay Vy Vy “Trong nhà này chỉ có cậu là người thân của mình thôi, mình biết mình ích kỷ chỉ bảo vệ mình nhưng nếu mình không giả làm cậu thì tên Du Lạc đó sẽ không tha cho mình.”
Nghe được lỗi khổ của Nhược Hy Vy Vy cũng chỉ biết gật đầu tỏ ra mình ổn. Thứ cô quan tâm lúc này có lẽ tên người đàn ông đó rốt cuộc là ai?
Vy Vy “…” Mặc quần jean, đi giày thể thao bản cũ… chẳng lẽ là người cô đang suy nghĩ.
Thấy Vy Vy ngẩn người Nhược Hy nói tiếp “Mặc dù trong mắt tên quỷ vương đó mình là cậu nhưng hắn chưa từng chạm vào người mình, hắn chỉ ôm lấy mình nhưng còn chuyện đó chưa từng làm. Hắn luôn nói hắn không khỏe, mình nghĩ trong thâm tâm hắn biết Vy Vy trước mắt có vấn đề đó, đường đường là quỷ vương một phương bị hạ thuốc cũng không ngu ngốc đến mức không biết người trước mắt là ai.”
Vy Vy không trả lời vẫn luôn lắng nghe lời Nhược Hy nói.
“Chả bù cho Du Lạc, nếu mình không nhận làm cậu thì cuộc sống của mình bây giờ không yên ổn thế đâu. Đừng vì thấy tên Du Lạc này còn nhỏ mà tỏ ra khinh thường nó, so với tên quỷ vương thì hắn đáng sợ gấp nghìn lần.”
“Phú An cũng nói với mình về nó rồi…” Vy Vy vẫn luôn suy nghĩ về tên người đàn ông đó.
Nhược Hy nhớ tới Phú An “Anh Phú An đó à… Anh ấy vẻ mặt hơi ngốc nhưng thực chất cái quái gì cũng biết…”Từ nụ cười trên môi bỗng chợt tắt “Anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều nhưng…”
Vy Vy nhìn thấu hồng trần “Cậu thích Phú An à?”
Nhược Hy đánh nhẹ vào người Vy Vy “Đâu có!” Cô ngập ngừng “Thì… cũng có chút chút. So với game thì anh ấy xếp sau thôi.”
“Game là mạng sống của cậu mà Phú An xếp ngay phía sau luôn á? Được nha… không ngờ đấy!”
Nhược Hy thở dài “Đã mấy năm rồi không được chơi game, tóc cũng dài ra rồi, mình nhớ nhà quá đi…”
Vy Vy cảm thấy đồng cảm với người bạn trước mắt “Mình cũng vậy…”
“Hay cậu dẫn mình chạy trốn khỏi đây được không? Mình sợ hãi ở đây lắm rồi…”
Vy Vy đành bỏ tay ra khỏi đôi bàn tay ấm nóng của Nhược Hy “Hiện cậu đang là Vy Vy, cậu cứ diễn bản thân là Vy Vy là được. Mình sẽ lợi dụng bản thân là cậu để tìm hiểu cái người đàn ông mặc quần jean đó!”
Nhược Hy đành gật đầu.
“…” Đừng bao giờ là người đó…
“Mình biết chuyện này rồi, nhưng ai là kẻ hạ thuốc? Mà đó là thuốc gì?”
Nhược Hy nhỏ giọng lại “Lúc trước khi cậu về đây mình vẫn là đồ chơi của Du Lạc, mình ở trên lầu đã nhìn thấy…”
Quay về cảnh trước khi Du Hạo và Vy Vy trở về nhà.
Nhược Hy trên người với vô vàn vết bầm tím trên cơ thể nằm sợ hãi trên chiếc giường phòng ngủ của Du Lạc.
Có vẻ vừa rồi Du Lạc đã làm chuyện quá đáng với cô vì thế cô chỉ biết nằm đó mà nước mắt tuôn rơi.
“Đây đâu phải lần đầu, sao cô lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi thế hả, có biết làm như vậy ta mất hứng lắm không?” Du Lạc vừa chỉnh trang lại quần áo vừa mở miệng trách móc.
“Cốc…Cốc…!!!”
Du Lạc gắt gỏng quá ra “Ai?”
“Là dì!” Tiếng Ngọc Đình nói vọng vào.
“Có chuyện gì?”
“Theo quạ đen báo ba con chuẩn bị về rồi, còn mang theo một cô gái… Nghe nói cô ta còn là pháp sư…”
Du Lạc vội ra ngoài nói chuyện với Ngọc Đình để mặc Nhược Hy vẫn còn khóc trên giường.
Nhược Hy vực dậy lại tinh thần “…” Nghe họ nói thì cô gái đó có phải là Vy Vy không?
Cô vội vàng chỉnh trang lại y phục, vuốt ve lại mái tóc rối rồi lặng lẽ xuống nhà nghe lén câu chuyện của Du Lạc.
Nhược Hy đứng trên tầng cao nhìn xuống chỉ thấy Du Lạc và Ngọc Đình đang nói chuyện với ai đó, cô không nhìn rõ mặt chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của người đó.
Đó là một người đàn ông mặc chiếc quần jean và đi giày thể thao bản cũ.
Nhược Hy thấy giọng nói của hắn rất quen nhưng cô không nhớ ra được đã nghe thấy ở đâu.
Đang định tiến bước xuống thêm một chút thì bản thân cô đã bị phát hiện.
“Ai đang đứng trên đó?” Du Lạc quay phắt người lại giọng nói quát lớn.
Do quá sợ hãi nên Nhược Hy vội vã chạy về phòng nhưng những ý chính cô cũng đã nghe được.
“Đêm 14 sang sáng ngày 15 âm hàng tháng gặp nhau trước lăng mộ phía sau nhà…”
“Hạ thuốc này vào tên quỷ vương đó …”
Đã ở đây mấy năm nên cô cũng biết được lăng mộ phía sau nhà là của ông nội Du Lạc còn về hạ thuốc, nó có tác dụng gì thì thực sự cô không biết.
Tất nhiên với một người thông minh như Du Lạc biết rõ người nào vừa nãy nghe trộm vì thế hắn hùng hổ vào hỏi tội Nhược Hy cả đêm đó.
Quay lại hiện thực.
“Cậu thực sự không biết đó là ai sao?” Vy Vy cố gắng gặng hỏi
Nhược Hy chỉ có thể lắc đầu.
“Khi tên quỷ vương đó nhận lầm mình là cậu do quá sợ hãi Du Lạc nên mình đành đâm lao theo lao. Mình thực sự không biết ràng cậu lại thích tên quỷ vương đó thế nên mình…” Nhược Hy cầm lấy tay Vy Vy “Trong nhà này chỉ có cậu là người thân của mình thôi, mình biết mình ích kỷ chỉ bảo vệ mình nhưng nếu mình không giả làm cậu thì tên Du Lạc đó sẽ không tha cho mình.”
Nghe được lỗi khổ của Nhược Hy Vy Vy cũng chỉ biết gật đầu tỏ ra mình ổn. Thứ cô quan tâm lúc này có lẽ tên người đàn ông đó rốt cuộc là ai?
Vy Vy “…” Mặc quần jean, đi giày thể thao bản cũ… chẳng lẽ là người cô đang suy nghĩ.
Thấy Vy Vy ngẩn người Nhược Hy nói tiếp “Mặc dù trong mắt tên quỷ vương đó mình là cậu nhưng hắn chưa từng chạm vào người mình, hắn chỉ ôm lấy mình nhưng còn chuyện đó chưa từng làm. Hắn luôn nói hắn không khỏe, mình nghĩ trong thâm tâm hắn biết Vy Vy trước mắt có vấn đề đó, đường đường là quỷ vương một phương bị hạ thuốc cũng không ngu ngốc đến mức không biết người trước mắt là ai.”
Vy Vy không trả lời vẫn luôn lắng nghe lời Nhược Hy nói.
“Chả bù cho Du Lạc, nếu mình không nhận làm cậu thì cuộc sống của mình bây giờ không yên ổn thế đâu. Đừng vì thấy tên Du Lạc này còn nhỏ mà tỏ ra khinh thường nó, so với tên quỷ vương thì hắn đáng sợ gấp nghìn lần.”
“Phú An cũng nói với mình về nó rồi…” Vy Vy vẫn luôn suy nghĩ về tên người đàn ông đó.
Nhược Hy nhớ tới Phú An “Anh Phú An đó à… Anh ấy vẻ mặt hơi ngốc nhưng thực chất cái quái gì cũng biết…”Từ nụ cười trên môi bỗng chợt tắt “Anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều nhưng…”
Vy Vy nhìn thấu hồng trần “Cậu thích Phú An à?”
Nhược Hy đánh nhẹ vào người Vy Vy “Đâu có!” Cô ngập ngừng “Thì… cũng có chút chút. So với game thì anh ấy xếp sau thôi.”
“Game là mạng sống của cậu mà Phú An xếp ngay phía sau luôn á? Được nha… không ngờ đấy!”
Nhược Hy thở dài “Đã mấy năm rồi không được chơi game, tóc cũng dài ra rồi, mình nhớ nhà quá đi…”
Vy Vy cảm thấy đồng cảm với người bạn trước mắt “Mình cũng vậy…”
“Hay cậu dẫn mình chạy trốn khỏi đây được không? Mình sợ hãi ở đây lắm rồi…”
Vy Vy đành bỏ tay ra khỏi đôi bàn tay ấm nóng của Nhược Hy “Hiện cậu đang là Vy Vy, cậu cứ diễn bản thân là Vy Vy là được. Mình sẽ lợi dụng bản thân là cậu để tìm hiểu cái người đàn ông mặc quần jean đó!”
Nhược Hy đành gật đầu.
“…” Đừng bao giờ là người đó…