Chương 27
Lần này không cần ai chỉ lối Vy Vy tự một mình tiến tới nhà của Du Hạo.
Vẫn là chiếc cổng chạm rồng chạm phượng đó, vẫn tòa nhà đồ sộ tráng lệ đó nhưng không hề treo hoa đỏ, lồng đèn đỏ. Căn nhà rất tăm tối giống như cuộc đời của Vy Vy vào lúc này vậy.
Đi vào khuôn viên ngôi nhà, toàn bộ hoa hồng trắng lúc trước cô nhìn thấy thì toàn bộ đã héo úa nhiều bông chảy nước phân hủy từ lúc nào không hay. Cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với trong giấc mơ.
Chạm vào cánh cửa nhà của Du Hạo, quả thật cô không muốn bước chân vào chỗ chết một lần nữa như vậy nhưng cô không còn cách nào khác.
Cánh cửa khẽ hở ra, ánh sáng ban ngày chiếu vào căn phòng khách đồ sộ của tòa nhà, nhờ ánh sáng ban ngày mà cô có thể nhìn thấy trong không khí có rất nhiều bụi, căn nhà giống như đã rất lâu rồi chưa có ai dọn dẹp.
Bức tranh lớn của cô ở phòng khách cũng không thấy đâu, khác xa hoàn toàn với giấc mơ.
Vy Vy nghi hoặc gọi lớn cái tên cô khá sợ " Du… Du Hạo…!!! Anh có ở đây không?"
Bên ngoài có tiếng chim lợn kêu từ đâu vọng tới đáp lại lời chào của cô.
Đột nhiên một cánh cửa mở ra, nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là từ đường nơi thờ phụng tổ tiên cũng như Du Hạo ở trong đó.
Rõ ràng không có gió mà cánh cửa bỗng mở ra mặc dù sợ nhưng cô vẫn can đảm bước vào không quên bật đèn flash trên điện thoại lên.
Vừa vào trong cô nhận ra ngay thứ đồ quen thuộc được đặt ở trung tâm căn phòng chính là chiếc quan tài đó, ánh sáng yếu ớt của ban ngày càng làm căn phòng trở nên âm u đáng sợ.
Bước tới gần cô khẽ chạm vào thì có cả lớp bụi dày cộp, giống như cái này được để đây lâu lắm rồi.
Cả căn phòng được đốt rất nhiều nến thơm nhưng đèn cũng đã cạn từ lâu.
Lấy hết can đảm cô mở chiếc quan tài đó ra, một gương mặt vừa quen vừa lạ hiện ra theo ánh đèn flash, người nằm trong đó là Du Hạo.
Anh ta không hề bị phân hủy mà toàn bộ thân xác vẫn không hề thay đổi.
Thấy điểm bất thường trên gương mặt hắn Vy Vy khẽ chạm vào gương mặt hắn thì rất ngạc nhiên “Anh ta có hơi ấm.”
Dù chuyện này thật điên rồ nhưng hắn ta không thể là người sống được. Cô đã chứng kiến hắn làm rất nhiều chuyện phản khoa học nên cô chắc chắn rằng anh ta đã chết.
Chẳng lẽ tay cô có vấn đề về thân thiệt.
Cánh cửa mở ra lần nữa nhưng lại là Du Lạc.
Vừa thấy có người lạ đứng đó thằng bé đó cô cùng cảnh giác mà lấy súng đồ chơi chĩa thẳng vào cô.
“Cô là ai? Sao vào được đây. Cô đã làm gì rồi hả?”
Đúng là tính khí cha nào con lấy, Vy Vy vội ném một lá bùa xuống chỗ Du Lạc đang đứng để xác nhận, cậu ta nhanh chân lé được nhưng vạt áo vẫn bị cháy xén một góc.
Lúc này cô có thể xác nhận thằng bé này không phải người.
“Nói mau mụ phù thủy cô là ai?” Du Lạc bỗng hét lớn hù dọa nhưng vẫn dè chừng mất tấm bùa của Vy Vy.
“Du Lạc không được làm mẹ giật mình.”
Một giọng nói quen thuộc vang khẽ lên làm Vy Vy giật mình hắn tiến lại gần căn phòng.
Người bước vào có gương mặt rất giống Phú An, đôi mắt hắn ta đỏ rực gương mặt thì trắng bệch, đôi môi thì đỏ thắm. Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Du Lạc định mách nẻo “Ba, có kẻ lạ mặt ở trong này.”
Du Lạc định chỉ thì Vy Vy đã niệm chú tàn hình và đứng một góc không dám phát ra tiếng động.
" Rõ ràng con nghe nhìn thấy một người ở trong này mà, cô ta khá xinh nhưng không xinh bằng mẹ. "
" Tất nhiên rồi mẹ con là xinh nhất."
Vy Vy lấy tay bịt chặt miệng lại, đôi tay cô bất giác run lên cầm cập. Ánh mắt mở thật lớn vì không tin chuyện gì xảy ra trước mắt.
Phú An khuyên bảo thằng con trai “Mẹ con nằm ngủ phòng bên cạnh con nói nhỏ thôi để mẹ nghỉ ngơi nhé.”
“Dạ ba”
Con thằng bé cũng rời đi không quan tâm tới Vy Vy nữa. Cả căn phòng lúc này chỉ còn Vy Vy và Phú An.
Hắn nhìn vào chiêc quan tài đã bị mở không ngừng than phiền “Chắc thằng nhóc Du Lạc mở ra rồi.”
Phú An tiến lại xắn tay vào lên nâng nhẹ gương mặt Du Hạo đang nằm trong quan tài mà ngắn nghía.
“Đến bao giờ để ta chiếm lấy được cơ thể của ngươi đây.”
Nói xong hắn ta cũng rời khỏi căn phòng, Vy Vy lúc này tiến lại gần chiếc quan tài, dù tai nghe mắt thấy nhưng cô vẫn không hiểu chuyện gì.
Người đang nằm này là ai?
Cô chạm vào gương mặt anh lần nữa, vẫn có hơi ấm, anh ta chưa chết.
Du Lạc gọi Phú An là ta thì chẳng lẽ kẻ có gương mặt Phú An đó là Du Hạo, còn người nằm đây là Phú An hay sao?
Mọi chuyện thật sự ngày càng rối rắm, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này ở phòng kế bên có tiếng bát đĩa vỡ giống như có kẻ nào đang đập phá đồ.
Vì muốn tìm hiểu mọi chuyện nên Vy Vy đã tới đó xem, vừa bước vào phòng cô đã rất kinh ngạc với kẻ điên trước mắt, quần áo thì xộc xệch, đầu bù tóc rối. Thế nhưng cô vẫn có thể nhận ra…
“Đây…đây là mình mà…”
Vẫn là chiếc cổng chạm rồng chạm phượng đó, vẫn tòa nhà đồ sộ tráng lệ đó nhưng không hề treo hoa đỏ, lồng đèn đỏ. Căn nhà rất tăm tối giống như cuộc đời của Vy Vy vào lúc này vậy.
Đi vào khuôn viên ngôi nhà, toàn bộ hoa hồng trắng lúc trước cô nhìn thấy thì toàn bộ đã héo úa nhiều bông chảy nước phân hủy từ lúc nào không hay. Cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với trong giấc mơ.
Chạm vào cánh cửa nhà của Du Hạo, quả thật cô không muốn bước chân vào chỗ chết một lần nữa như vậy nhưng cô không còn cách nào khác.
Cánh cửa khẽ hở ra, ánh sáng ban ngày chiếu vào căn phòng khách đồ sộ của tòa nhà, nhờ ánh sáng ban ngày mà cô có thể nhìn thấy trong không khí có rất nhiều bụi, căn nhà giống như đã rất lâu rồi chưa có ai dọn dẹp.
Bức tranh lớn của cô ở phòng khách cũng không thấy đâu, khác xa hoàn toàn với giấc mơ.
Vy Vy nghi hoặc gọi lớn cái tên cô khá sợ " Du… Du Hạo…!!! Anh có ở đây không?"
Bên ngoài có tiếng chim lợn kêu từ đâu vọng tới đáp lại lời chào của cô.
Đột nhiên một cánh cửa mở ra, nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là từ đường nơi thờ phụng tổ tiên cũng như Du Hạo ở trong đó.
Rõ ràng không có gió mà cánh cửa bỗng mở ra mặc dù sợ nhưng cô vẫn can đảm bước vào không quên bật đèn flash trên điện thoại lên.
Vừa vào trong cô nhận ra ngay thứ đồ quen thuộc được đặt ở trung tâm căn phòng chính là chiếc quan tài đó, ánh sáng yếu ớt của ban ngày càng làm căn phòng trở nên âm u đáng sợ.
Bước tới gần cô khẽ chạm vào thì có cả lớp bụi dày cộp, giống như cái này được để đây lâu lắm rồi.
Cả căn phòng được đốt rất nhiều nến thơm nhưng đèn cũng đã cạn từ lâu.
Lấy hết can đảm cô mở chiếc quan tài đó ra, một gương mặt vừa quen vừa lạ hiện ra theo ánh đèn flash, người nằm trong đó là Du Hạo.
Anh ta không hề bị phân hủy mà toàn bộ thân xác vẫn không hề thay đổi.
Thấy điểm bất thường trên gương mặt hắn Vy Vy khẽ chạm vào gương mặt hắn thì rất ngạc nhiên “Anh ta có hơi ấm.”
Dù chuyện này thật điên rồ nhưng hắn ta không thể là người sống được. Cô đã chứng kiến hắn làm rất nhiều chuyện phản khoa học nên cô chắc chắn rằng anh ta đã chết.
Chẳng lẽ tay cô có vấn đề về thân thiệt.
Cánh cửa mở ra lần nữa nhưng lại là Du Lạc.
Vừa thấy có người lạ đứng đó thằng bé đó cô cùng cảnh giác mà lấy súng đồ chơi chĩa thẳng vào cô.
“Cô là ai? Sao vào được đây. Cô đã làm gì rồi hả?”
Đúng là tính khí cha nào con lấy, Vy Vy vội ném một lá bùa xuống chỗ Du Lạc đang đứng để xác nhận, cậu ta nhanh chân lé được nhưng vạt áo vẫn bị cháy xén một góc.
Lúc này cô có thể xác nhận thằng bé này không phải người.
“Nói mau mụ phù thủy cô là ai?” Du Lạc bỗng hét lớn hù dọa nhưng vẫn dè chừng mất tấm bùa của Vy Vy.
“Du Lạc không được làm mẹ giật mình.”
Một giọng nói quen thuộc vang khẽ lên làm Vy Vy giật mình hắn tiến lại gần căn phòng.
Người bước vào có gương mặt rất giống Phú An, đôi mắt hắn ta đỏ rực gương mặt thì trắng bệch, đôi môi thì đỏ thắm. Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Du Lạc định mách nẻo “Ba, có kẻ lạ mặt ở trong này.”
Du Lạc định chỉ thì Vy Vy đã niệm chú tàn hình và đứng một góc không dám phát ra tiếng động.
" Rõ ràng con nghe nhìn thấy một người ở trong này mà, cô ta khá xinh nhưng không xinh bằng mẹ. "
" Tất nhiên rồi mẹ con là xinh nhất."
Vy Vy lấy tay bịt chặt miệng lại, đôi tay cô bất giác run lên cầm cập. Ánh mắt mở thật lớn vì không tin chuyện gì xảy ra trước mắt.
Phú An khuyên bảo thằng con trai “Mẹ con nằm ngủ phòng bên cạnh con nói nhỏ thôi để mẹ nghỉ ngơi nhé.”
“Dạ ba”
Con thằng bé cũng rời đi không quan tâm tới Vy Vy nữa. Cả căn phòng lúc này chỉ còn Vy Vy và Phú An.
Hắn nhìn vào chiêc quan tài đã bị mở không ngừng than phiền “Chắc thằng nhóc Du Lạc mở ra rồi.”
Phú An tiến lại xắn tay vào lên nâng nhẹ gương mặt Du Hạo đang nằm trong quan tài mà ngắn nghía.
“Đến bao giờ để ta chiếm lấy được cơ thể của ngươi đây.”
Nói xong hắn ta cũng rời khỏi căn phòng, Vy Vy lúc này tiến lại gần chiếc quan tài, dù tai nghe mắt thấy nhưng cô vẫn không hiểu chuyện gì.
Người đang nằm này là ai?
Cô chạm vào gương mặt anh lần nữa, vẫn có hơi ấm, anh ta chưa chết.
Du Lạc gọi Phú An là ta thì chẳng lẽ kẻ có gương mặt Phú An đó là Du Hạo, còn người nằm đây là Phú An hay sao?
Mọi chuyện thật sự ngày càng rối rắm, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này ở phòng kế bên có tiếng bát đĩa vỡ giống như có kẻ nào đang đập phá đồ.
Vì muốn tìm hiểu mọi chuyện nên Vy Vy đã tới đó xem, vừa bước vào phòng cô đã rất kinh ngạc với kẻ điên trước mắt, quần áo thì xộc xệch, đầu bù tóc rối. Thế nhưng cô vẫn có thể nhận ra…
“Đây…đây là mình mà…”