Chương : 23
Hợp đồng lao động nên được nộp tại Phòng Nhân Sự và An sinh Xã hội, hợp đồng lúc trước của Úc Hoa hợp cũng được tiến hành như thế.
Chân Lê không có ý thức về vấn đề pháp luật này, nhưng sau khi thuê Úc Hoa, Úc Hoa đã nhắc nhở hắn đúng như chức trách của người quản lý nhân sự.
Nguyên Lạc Nhật ngồi trên ghế của Chân Lê, hai chân ngạo nghễ gác trên bàn, thấy Úc Hoa chuẩn bị rời khỏi sau khi sửa sang lại hợp đồng, hắn trực tiếp đứng dậy từ tư thế nửa người nằm trên ghế, đứng ở trên bàn, kiễng nhẹ mũi chân trên bàn một chút, giống như một con mèo đen vô thanh vô tức đến bên cạnh Úc Hoa.
"Mày muốn làm cái gì?" Nguyên Lạc Nhật cảnh giác hỏi.
Úc Hoa rũ mắt xuống, tránh cho Nguyên Lạc Nhật và con vẹt nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh, dùng giọng điệu nhận mênh nói: "Muốn thuê người mới, tôi cần phải đến cục nhân sự và an sinh xã hội nộp hồ sơ, đây là quy định của pháp luật."
"Hả, pháp luật?" Nguyên Lạc Nhật đem dao găm vứt chơi, "Pháp luật là cái gì? Có thể ăn sao? Cuộc sống của dân bản địa các ngươi thật là hãm, ở trong mắt sấm quan giả tụi tao, pháp luật còn không bằng một miếng bánh mì, hừ!"
Chân Lê che mặt khổ sở thảm không nỡ nhìn, không dám nhìn biểu tình đắc ý kiêu ngạo của Nguyên Lạc Nhật, hắn lần đầu tiên cảm thấy biết quá nhiều cũng thật là khổ.
"Các người đều là người có siêu năng lực, tự nhận có thể chà đạp luật pháp, nhưng tôi thì khác, tôi chỉ là một con người bình thường, nửa đời đầu của tôi sống theo kỷ cương và tuân thủ pháp luật, tôi hy vọng quãng đời còn lại cũng sẽ vượt qua như thế." Úc Hoa nói.
"Muốn nộp hồ sơ thì tùy mày, nhưng mà......" Nguyên Lạc Nhật chỉ vào vết thương trên mặt anh, "Nếu có ai đó hỏi mày về vết thương này, mày sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ nói...... Bị một con mèo đen hoang dã cào trúng." Úc Hoa đánh giá quần áo của Nguyên Lạc Nhật.
Nguyên Lạc Nhật nghe thấy Úc Hoa gọi hắn là "Mèo đen hoang dã", hắn cũng không để ý. Hoang dã là biểu tượng cho tự do, động vật họ mèo là sinh vật thích hợp nhất làm sát thủ với sự tấn công và cảnh giác mạnh mẽ, kỹ năng của Nguyên Lạc Nhật cũng ngụy trang theo động vật họ mèo, nói hắn là con mèo đen đồng nghĩa với việc ca ngợi hắn là sát thủ trong bóng tôi, hắn không thấy phản cảm với cái xưng hô này.
"Mày cũng chỉ có thể dùng miệng chiếm tiện nghi, nhớ kỹ, dám nói ra, không chỉ mình mày trúng độc mà chết, người nhà của mày cũng xong đời." Ngữ khí Nguyên Lạc Nhật nguy hiểm nói.
Úc Hoa liếc mắt nhìn Nguyên Lạc Nhật, sau khi để lại ánh mắt ý vị thâm trường thì rời đi với bản hợp đồng.
Chân Lê nghe cuộc nói chuyện của hai người, bưng kín mặt.
Hắn thật sự hiểu ra y tứ của đại thần, đại thần cầm hợp đồng đi làm hồ sơ, có nghĩa là mèo đen hoang đã được nuôi trong nhà, mà mèo hoang nuôi trong nhà thì nên tiêm vắc–xin phòng bệnh để loại bỏ các yếu tố nguy cơ khỏi cơ thể trước khi được nuôi nhốt? Nói không chừng còn có thể thiến luôn cặp trứng.
Nghĩ đến đây, Chân Lê lại có chút hưng phấn. Hắn thầm nghĩ "Không biết gì cũng thật hạnh phúc nha", bèn thò lại gần nói: "Giám đốc Nguyên, chúng ta bàn luận về phương pháp xào CP đi? Tôi thấy xương cốt anh rất lạ, mềm mại giống như động vật họ mèo, học múa nhất định là vô cùng dễ dàng?"
Thái độ của Nguyên Lạc Nhật đối với Chân Lê còn có chút tốt, không có cái loại thái độ cao cao tại thượng như đối với Úc Hoa, hắn lạnh lùng nói: "Cậu muốn chơi trò khỉ gì thì tùy cậu, nhưng đừng có mơ tôi với cậu tạo ba cái dáng õng à õng ẹo! Tôi cùng lắm chỉ có thể lộ mặt trong phát sóng trực tiếp, muốn xào CP như thế nào thì cậu phụ trách."
"À." Chân Lê không chút nào để ý gật gật đầu, nhưng ở trong lòng thì căn cứ vào dáng người và thân thể của Nguyên Lạc Nhật để thiết kế một vài động tác khiêu vũ.
Hiện tại đại thần muốn che dấu thân phận của mình, tạm thời hắn phối hợp, nhưng mà trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng. Chân Lê cảm thấy, đối với cái thái độ này của Nguyên Lạc Nhật, không chừng vài ngày nữa sẽ cùng với hắn học cách quỳ trượt.
À, tư thế quỳ gối trượt cũng nên đưa vào dạy khiêu vũ, đến lúc đó phát sóng trực tiếp thì có thể thu hút được rất nhiều fans. Chân Lê âm thầm nghĩ.
Sau khi hot thì cũng nên thuê một người dạy múa...... Còn chưa có kiếm được tiền đã tiêu tiền rồi, đại thần có đồng ý không đây? Chân Lê vô cùng đau đầu.
Thời điểm Chân Lê vắt óc suy nghĩ kế hoạch kiếm tiền trong tương lai, Úc Hoa đã tới Cục Nhân Sự và An sinh Xã hội, ngay phía trên sảnh thị trường lao động. Sau khi nộp hồ sơ hợp đồng, anh lưu lại một phần hợp đồng gốc, bỏ hai bản còn lại vào cặp, sau khi trở về thì đưa một bản cho Nguyên Lạc Nhật.
Chờ tới lúc Nguyên Lạc Nhật ngừng coi thường pháp luật, phát hiện bản thân mình không thể không vận dụng các biện pháp hợp pháp để bảo vệ chính mình, không biết liệu hắn có khóc hay không. Úc Hoa nghĩ ngợi có chút sung sướng.
Anh đưa tay sờ lên miệng vết thương trên mặt, sau khi rời khỏi phòng làm việc, anh lập tức đến tiệm thuốc mua miếng băng keo cá nhân dán lên miệng vết thương mình.
Vì để chuẩn bị một hòm thuốc cấp cứu trong công ty, sắp tới lại sẽ xảy ra nhiều tranh chấp nhỏ như vậy, không phải lúc nào cũng có thể đến bệnh viện. Úc Hoa viết ra kế hoạch mua sắm vào một quyển sổ nhỏ.
Sau khi nộp hồ sơ, anh lợi dụng thời gian làm việc để làm việc riêng, đi đến tòa nhà văn phòng phía sau khu thị trường lao động, tiền vào phòng tư vấn tâm lý.
Úc Hoa vốn là hẹn khám vào thời gian này, bất kể có sự kiện nộp hồ sơ cho Nguyên Lạc Nhật hay không, anh đều sẽ đến đúng giờ hẹn.
Bây giờ bắt đầu tư vấn tâm lý, lấy những lý do như căng thẳng, lo lắng, hưng phấn và những lý do khác để che đậy hành vi cũng chính mình, thì phải tiến hành trước sau vẹn toàn, anh cần thiết phải có hồ sơ bệnh án mà trong đó tâm lý đã dần dần cải thiện từ sau khi thay đổi công việc, vì vậy anh nhấn mạnh lý do làm việc tại văn phòng của Chân Lê thì mới có thể đứng vững trên đôi chân của mình.
Kệ hoạch này Úc Hoa dự định sẽ kéo dài trong vòng ba tháng, một vài cuộc tư vấn đầu tiên sẽ diễn ra hàng ngày hoặc cách ngày, sau khi tình hình thuyên giảm, có thể đi khám các lần cách nhau chừng một tuần. Ba tháng sau, anh nhất định sẽ khiến người tư vấn tâm lý đưa ra kết luận "Cơ bản đã hồi phục". Mặc kệ Tổ Chức Thủ Hộ có điều tra các hồ sơ kế tiếp của anh hay không, nếu như anh đã bắt đầu làm, thì sẽ làm cho đến tận cùng.
Trong buổi tư vấn kép dài một tiếng đồng hồ, Úc Hoa dưới sự "hướng dẫn" của cố vấn tâm lý, nói rằng sau khi tìm được công việc mới, ông chủ tương đối ngốc, áp lực công việc rất nhỏ. Đơn vị mới thích hợp giúp anh có thể kinh hoạt cơ bắp, tâm lý dần dần vững vàng, ham muốn phá hoại cũng giảm bớt.
Anh nói rằng lúc trước anh mua vài chiếc gương trang điểm nhỏ bỏ vào túi, một khi cảm xúc không ổn định, anh có thể đập nát gương để giảm bớt.
Tuy nhiên anh cũng biết rằng hành động như vậy chẳng qua là uống thuốc độc để giải cơn khát, và không thể chữa tận gốc chứng bệnh tâm lý này của anh.
Cũng may anh đã học được cách chấp nhận bản thân không hoàn hảo này của mình, chấp nhận sự yếu ớt, đê tiện và có chút ích kỷ, có thể thẳng thắn đối diện với chính mình mà không lảng tránh vấn đề nữa,.
Cố vấn tâm lý cũng khen ngợi Úc Hoa, sau khi kết thúc buổi nói chuyện, cố vấn tâm lý do dự nói: "Bởi vì nguyên nhân gia đình, địa điểm công tác của tôi sắp thay đổi, có thể cách cậu rất xa, cậu có để ý gì nếu như chúng ta liên lạc với nhau trên internet không?"
Úc Hoa dừng lại, nhìn chằm chằm vào vị cố vấn tâm lý, thấy vị cố vấn hơn 40 tuổi này lộ ra một chút mất tự nhiên, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra Tổ Chức Thủ Hộ Thế Giới đã điều tra được hồ sơ tư vấn tâm lý của anh, vì muốn quan sát kỹ càng hơn, Tổ Chức Thủ Hộ hy vọng rằng anh sẽ đổi sang một chuyên gia tư vấn tâm lý bên nội bộ của bọn họ. Thông qua internet thì có thể thay đổi người mà không bị phát hiện, nếu Úc Hoa không thể nhận việc tư vấn qua internet, bọn họ có thể trực tiếp đề cử với anh một người tư vấn chuyên nghiệp hơn.
Úc Hoa săn sóc nói: "Tôi không quá thích phương thức internet, luôn cảm thấy không an toàn về việc rò rỉ thông tin cá nhân. Nhưng tôi tin tưởng và ánh mắt của ngài, ngài có thể giới thiệu cho tôi một chuyên gia tư vấn tâm lý ở trong khu Húc Dương không?"
Quả nhiên cố vấn của anh nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói: "Đương nhiên có thể, tôi có thể giới thiệu cho cậu một vị tiền bối của tôi, so với tôi càng chuyên nghiệp hơn, giá cả cũng sẽ không thay đổi."
"Được, cảm ơn ngài." Úc Hoa nói.
Xem ra Tổ Chức Thủ Hộ cũng biết hiện tại tình trạng tài chính của anh tương đối eo hẹp, sẽ không lấy mức giá quá cao, cũng coi như có tính săn sóc.
Úc Hoa cũng không chán ghét Tổ Chức Thủ Hộ, nếu như không có bọn họ bí mật bảo vệ thế giới này, hệ thống đã sớm âm thầm chiếm lĩnh thế giới.
Hệ thống thu được năng lượng bằng cách chiếm các thế giới và trích xuất các cơ thể sống tiềm năng trong thế giới để phục vụ cho nó, đầu tiên nó sử dụng năng lượng để chiếm một hai thế giới, sau đó lại sắp xếp cái chết ngẫu nhiên cho những sinh mệnh có trí tuệ, cái gọi là tử vong chỉ là biểu hiện giả dối, tình huống thực tế là hệ thống trích xuất các sinh mệnh trước khi chết gửi chúng để các thế giới khác nhau để thực hiện nhiệm vụ.
Mà những sinh mệnh là những sấm quan giả, thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau, nhưng bản chất mục đích chỉ có một, chính là phá vỡ các quy tắc của thế giới, tạo điều kiện cho sự xâm nhập năng lượng hệ thống.
Sấm quan giả là bị lợi dụng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô tội. Bởi vì sau khi hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, bọn họ thân là những tay sai do hệ thống lựa chọn, cũng sẽ nhận được một phần năng lượng của thế giới đó và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hệ thống bắt tất cả những sấm quan giả "Thông quan", điều này không bao giờ có thể thực hiện được, sử dụng sự "Giả dối" "Thế giới trò chơi" này để hạ thấp điểm mấu chốt đạo đức của những sấm quan giả. Chờ cho sấm quan giả đã giết chết nhiều người ở các thế giới, hệ thống mới nói ra chân tướng.
Số ít sấm quan giả sau khi biết mình đã giết người ở thế giới thực, tâm lý của họ sẽ suy sụp, hoàn toàn hỗn loạn, hệ thống có thể nhân cơ hội này để hấp thu năng lượng của người đó. Mà hầu hết các sấm quan giả sau khi qua nhiều thế giới, tâm lý và lý trí sớm đã chết lặng. Một ít người thông minh có khả năng đã sớm phát hiện đây không phải là thế giới trò chơi, bản thân thì bị lợi dụng thành những đao phủ. Nhưng thế thì sao? Luôn muốn sống, luôn muốn thông quan.
Trải qua nhiều năm, nhóm sấm quan giả đã sớm mất đi lương tâm và đạo đức, nhưng lại không biết rằng mỗi người đều chỉ là một nhánh yếu ớt của hệ thống, không chỉ không có khả năng thông quan, hệ thống còn có thể thu hồi năng lượng của những nhánh đó bất cứ lúc nào.
Cái gọi là người ta là dao thớt, chúng ta là cá thịt*, chính là ý này.
*Nguyên văn: 人为刀俎我为鱼肉 (nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục): mang nghĩa tùy ý chém giết.
Úc Hoa là một Thông Quan Giả, khác với tất cả những sấm quan giả khác ở chỗ anh là một dị nhân.
Nếu như so sánh sấm quan giả như một tế bào của hệ thống, thì Úc Hoa sẽ tiếp tục phân chia và nuốt chửng các tế bào ung thư. Anh sống sót sau vô số nhiệm vụ, lấy năng lượng từ hệ thống, cuối cùng trở thành một khối u mà hệ thống không thể không cắt bỏ. Cái khối u này trước khi rời đi còn hung hăng đâm chủ thể một đao, lấy đi phần lớn năng lượng từ hệ thống.
Đáng tiếc là anh không thể hoàn toàn diệt trừ hệ thống, nếu không các tế bào nằm trong hệ thống sẽ theo chủ thể mà chết đi. Nhưng Úc Hoa đã để lại hạt giống của mầm mống ung thư, chỉ cần nhóm tế bào có thể nắm lấy cơ hội này, mỗi một người đều có thể thoát ly khỏi hệ thống.
Úc Hoa biết thế giới này là một thế giới mà hệ thống không thể phá vỡ được, anh cũng không biết trên thế giới này có gì và liệu anh có thể sống một cuộc sống bình yên mà anh khao khát hay không. Nhưng đây là thế giới mà hệ thống khó khống chế nhất, cho dù là thế giới như thế nào, anh cũng nguyện ý dành cả cuộc đời cuối cùng của mình ở đây.
Sau khi đến đây, Úc Hoa đã bị thu hút bởi sự yên bình của thế giới này, an tâm mà sinh sống, lại gặp Vưu Chính Bình vào đúng thời điểm.
Anh cảm ơn Tổ Chức Thủ Hộ đã bảo vệ thế giới này, nhưng mà sau khi kết thúc điều tra, nếu có thể đem xác điện thoại trả lại cho anh thì càng tốt.
Sau khi kết thúc bận rộn, Úc Hoa trở lại công ty, thấy Chân Lê mang theo Nguyên Lạc Nhật phát sóng trực tiếp.
Chân Lê giới thiệu với mọi người về giám đốc bảo vệ môi trường của công ty, cũng nói rằng sau này giám đốc Nguyên sẽ cùng với mình phát sóng trực tiếp. Giám đốc Nguyên là một người học giỏi, cũng có chút nền tảng vũ đạo, bọn họ sẽ nhờ fan giám sát toàn bộ quá trình học nhảy, chờ sau khi ra thành phẩm, sẽ thuê sân khấu chuyên nghiệp rồi cho mọi người xem.
【 Ông chủ Chân nói một hơi quá nhiều điều, tui cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, mọi người tốt hơn là nên xếp hàng đi. 】
【 mị muốn biết, một công ty chỉ có ba người, giám đốc bảo vệ môi trường cùng người dọn dẹp có cái gì khác nhau? 】
【 vẫn có một sự khác biệt, có thể hiểu là bảo vệ môi trường là bảo vệ an toàn cho công ty, cho nên hẳn là người vệ sinh bảo an. 】
【 công ty bọn họ cái thiết bị gì cũng không có, ông chủ thì nghèo đến mức dùng một chiếc điện thoại để phát sóng trực tiếp, hình ảnh vô cùng hẹp, động tác của ông chủ Chân chỉ cần lớn hơn một chút thì sẽ thoát ra khỏi màn hình. Một công ty nghèo như vậy, muốn một nhân viên bảo vệ làm gì? 】
【 bảo vệ khuôn mặt của ông chủ Chân nha! Khuôn mặt đẹp như vậy chẳng lẽ không cần bảo vệ sao? 】
【 giám đốc Úc không thể bảo vệ được khuôn mặt Chân sao? Tại sao lại đăng thêm thông báo tuyển dụng tuyển thêm một giám đốc Nguyên? Mị không cần CP Chân Viên, mị muốn CP Ngọc Chẩm (Úc Chân)! 】
【 nhưng mà giám đốc Úc đã có gia đình rồi, chú cảnh sát cũng rất đẹp trai mà, không dễ gì phá được đâu, chúng ta vẫn là chèo Chân Viên đi......】
【 Chân Viên một chút cũng không thơm, Nguyên Lạc Nhật đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng căn bản vẫn không chịu động đậy gì hết! Ngay cả một ánh mắt hỗ động cũng không cho ông chủ Chân, thuyền này bảo đảm sứt mẻ chìm xuống cho coi! Tố chất doanh nghiệp của Nguyên Lạc Nhật kém, mãnh liệt yêu cầu thay người! 】
Đạn mạc liên tiếp "Tui không đồng ý hôn sự này", "Thay đổi người thay đổi người", Chân Lê không dám ảo tưởng ra lệnh cho Nguyên Lạc Nhật nữa, xấu hổ phát sóng trực tiếp trong hai tiếng, sau đó tắt đi với vẻ mặt lo âu.
Không ngoa khi nói rằng Nguyên Lạc Nhật là một người bảo vệ, giám đốc Nguyên tồn tại chính là vì giữ được gương mặt của Chân Lê, cư dân mạng không đoán sai chút nào.
Úc Hoa ngược lại không nhanh không chậm, anh giữ lại Nguyên Lạc Nhật vì vẫn còn hữu dụng.
Khi Tổ Chức Thủ Hộ thấy một người nữa gia nhập vào phòng làm việc của Chân Lê, chắc chắn sẽ điều tra thân phận của Nguyên Lạc Nhật. Nguyên Lạc Nhật là một sấm quan giả không hơn không kém, hoàn toàn sẽ không chịu nổi cuộc điều tra.
Úc Hoa suy đoán Tổ Chức Thủ Hộ chắc chắn sẽ còn một vòng thử nghiệm đối với anh, thay vì để đối phương động thủ, chi bằng anh cũng có thể tự mình lên kế hoạch. Để Nguyên Lạc Nhật, người bất luận không có chút tình cảm gì với dân bản địa tấn công anh, Úc Hoa thân bị trọng thương, Nguyên Lạc Nhật sẽ bị bại lộ trước mắt Tổ Chức Thủ Hộ, Úc Hoa sẽ trở thành người qua đường vô tội trong mắt Nguyên Lạc Nhật, thành công thoát thân.
Anh lập kế hoạch chức nghiệp tương lai một cách hợp lý, giả bộ bận rộn làm việc cho đến lúc tan tầm, trên thực tế thì trong lúc lơ đãng nói chuyện, ám chỉ nhiều việc với Chân Lê, những việc sau đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của ông chủ Chân.
Khi Úc Hoa về nhà, Vưu Chính Bình mới vừa tỉnh ngủ, ngồi trên giường với đôi mắt còn ngái ngủ, bộ dáng vẻ mặt mờ mịt.
Úc Hoa đổi dép lê, áo khoác cũng không cởi liền đi vào phòng ngủ, cúi người ôm lấy cậu, hôn lên mặt Vưu Chính Bình. Ngày hôm nay nghe quá nhiều lời nói ngu xuẩn và cuồng vọng của Nguyên Lạc Nhật, đầu óc anh có chút hỗn loạn, trở về thì nhanh chóng tìm Vưu Chính Bình nạp điện.
Lần trước sức mạnh của anh thức tỉnh rất đột ngột, hoàn toàn không hề báo trước, Úc Hoa không chuẩn bị kịp thời để khống chế năng lượng, làm cho toàn bộ năng lượng đều tập trung ở sức mạnh cơ thể. Lần này do nọc độc của Nguyên Lạc Nhật kích thích, Úc Hoa thức tỉnh năng lượng còn nhiều hơn lần trước, nhưng mà lần này anh đã sớm chuẩn bị, trong nháy mắt năng lượng thức tỉnh thì đem toàn bộ nguồn năng lượng đó bao phủ lại, sức mạnh không có tăng lên, có thể thân mật với người yêu một cách bình thường.
Vưu Chính Bình được hôn một cái vừa muốn cười, thì lại nhìn thấy miếng băng keo cá nhân trên mặt Úc Hoa, quan tâm hỏi: "Đây là cái gì? Chân Lê đánh anh?"
Vưu Chính Bình luôn cảm thấy rằng Chân Lê không có tâm chút nào hết.
Úc Hoa rất hưởng thụ sự quan tâm của Tiểu Vưu, anh giơ tay lên chạm vào băng keo cá nhân nói: "Không có, hôm nay công ty có một nhân viên mới, tên là Nguyên Lạc Nhật. Hắn có vẻ như là người quen của ông chủ Chân, hai người gặp mặt liền đánh nhau một trận, anh tiến lên khuyên can thì bị thương."
"Lại tới thêm một người?" Vưu Chính Bình cảnh giác lên, "Hắn trông như thế nào?"
Vốn dĩ khu Húc Dương khu chỉ cần có gió thổi cỏ lay đều phải thông báo với đội trưởng Vưu Chính Bình, nhưng trước mắt cậu là người nhà đang trong thời kỳ thẩm tra, Vưu Chính Bình tạm thời bị đình chỉ, công việc liên quan đều chuyển sang cho tiểu đội Liên Vũ Phàm tạm thời xử lý, tin tức đến tai cậu liền trở nên trì độn.
Úc Hoa nhìn thấy hồi chuông cảnh báo của Vưu Chính Bình điên cuồng vang lên, đoán rằng cậu lại ghen tuông, không khỏi có chút vui vẻ: "Em yên tâm đi, hắn thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với ông chủ Chân, anh ở trong văn phòng, bọn họ liền cùng nhau khe khẽ nói nhỏ cùng phát sóng trực tiếp, anh có cảm giác mình là cái bóng đèn nè."
Chân Lê có quan hệ tốt với Nguyên Lạc Nhật sao? Hay thật là đồng đảng kẻ phá hoại? Vưu Chính Bình lập tức không thể nằm nữa, cậu tháo miếng băng keo cá nhân của Úc Hoa ra, nhìn thấy miệng vết thương thì giật mình nói: "Đây sao gọi là vết thương do xô sát bình thường được, rõ ràng vết thương này do dao gây ra!"
"Nguyên Lạc Nhật là có chút ngang tàng, thích ném dao găm để chơi. Anh đã ngăn hắn lại, nhưng ông chủ Chân nói giám đốc Nguyên rất có chừng mực, sẽ không tùy tiện đả thương người, hơn nữa chỉ là một con dao nhỏ mà thôi, vết thương cũng không sâu, rất nhanh sẽ tốt mà." Úc Hoa nắm lấy tay Vưu Chính Bình nói.
"Tốt cái rắm á!" Vưu Chính Bình tức giận nói, "Miệng vết thương này thoạt nhìn rất nhỏ, trên thực tế thì rất sâu, con dao găm kia nhất định vừa nhẹ vừa mỏng, vô cùng sắc bén, rõ ràng là cầm dao hại người, chiều sâu của vết thương này nhất định sẽ để lại sẹo!"
Cậu thoát khỏi lồng ngực của Úc Hoa, nhảy xuống giường nói: "Thứ gì? Em sẽ đi tìm hắn!"
"Từ từ!" Úc Hoa không thể để người yêu mình đối diện trực tiếp với Nguyên Lạc Nhật, vội vàng kéo Vưu Chính Bình nói, "Em đối với vết đao thương thật hiểu biết nha."
"Em......" Vưu Chính Bình bốc đồng hít thở một hơi, chột dạ nhìn về phía Úc Hoa, cậu đương nhiên là hiểu biết rồi, Vưu Chính Bình đứng hạng nhất trong cuộc thi võ thuật quốc gia, tinh thông mười tám loại vũ khí, dạng vũ khí nào tạo thành vết thương như thế nào cậu đều biết rõ hết.
"Em có phải lúc làm trợ lý cảnh sát chấp hành nhiệm vụ thấy qua loại vết thương này không, hay là trước kia lúc chơi thể thao mạo hiểm có chơi dao?" Úc Hoa khẩn trương hỏi, "Để anh xem thử trên người em có miệng vết thương nào hay không? Bị thương thì đừng có gạt anh."
"Không không không! Em không bị thương." Vưu Chính Bình vội nói, "Thì...... Anh biết rồi đó, trước kia em có chút phản nghịch, quả thật có chơi dao, bọn Sầm Tiêu cũng vậy. Nhưng mà bây giờ em đã hồi tâm hướng về gia đình, đám người Sầm Tiêu còn chơi hay không thì em cũng rõ lắm."
"Không có việc gì thì tốt," Úc Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút ghen tuông, "Anh gặp em quá quá muộn, rất nhiều chuyện của em anh không hề biết."
Sầm Tiêu tham gia quá nhiều vào quá khứ của Vưu Chính Bình, Úc Hoa khó tránh khỏi có chút hơi mất cân bằng.
Đổi lại thành trước đây, Vưu Chính Bình sẽ không hiểu được ẩn ý của câu nói này, sau khi xem qua nhật ký lịch để bàn thì cậu đã hiểu. Cậu hôn Úc Hoa một chút, thấp giọng nói: "Vậy thì từ nay về sau em sẽ kể cho anh nghe."
"Được." Úc Hoa đắc ý cười rộ lên.
"Em đói bụng, ngủ một ngày, không ăn cái gì hết." Vưu Chính Bình xoa xoa bụng nói.
"Lập tức." Úc Hoa lập tức cởi cà vạt, thay bộ quần áo mặc ở nhà, buộc chặt dây cột tạp dề, chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho người yêu đang đói bụng.
Anh vừa vào nhà bếp, Vưu Chính Bình lập tức nghiến răng nghiến lợi cầm lấy điện thoại, nhắn cho Liên Vũ Phàm bằng tiếng lóng, hỏi hắn tin tức mới ngày hôm nay tại sao lại không nói cho cậu.
Vưu Chính Bình vừa rồi kiểm tra điện thoại, một tin nhắn cũng không có, Liên Vũ Phàm quả thật không để cậu vào trong mắt!
Liên Vũ Phàm: Công ty lại có thêm một kẻ phá hoại gia nhập, thân phận của Úc Hoa càng đáng ngờ hơn. Chúng tôi đang ngồi xổm trong tầng hầm mà Chân Lê thuê, chờ hắn trở về thì thẩm vấn. Hiện tại tin tức cậu không có quyền biết, tất cả phải chờ sau khi buổi hẹn hò kết thúc rồi hãy nói.
Lúc trước Úc Hoa là người nhà của người thủ hộ, tổ chức có chút băn khoăn về việc điều tra, không tiện trực tiếp thẩm vấn Chân Lê. Hiện tại có một người mới tiến vào công ty rõ ràng là kẻ phá hoại, Tổ Chức Thủ Hộ cần phải triển khai hành động.
Vưu Chính Bình nhanh chóng xóa tin nhắn, thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Chân Lê thì cậu đã gặp qua, có chút kinh sợ, Tổ Chức Thủ Hộ có thể dễ dàng khống chế Chân Lê. Nhưng Nguyên Lạc Nhật vừa nhìn là thấy đây là bộ dạng khó đối phó, chỉ mới gặp mặt đã làm Úc Hoa bị thương, cậu thực sự lo lắng khi Úc Hoa làm việc chung với hai người này.
Liên Vũ Phàm sau đó đã gửi hồ sơ tư vấn tâm lý của ngày hôm nay bằng mật mã, Vưu Chính Bình nhìn thấy Úc Hoa nói rằng anh đang càng ngày càng tốt, trong lòng lại cảm thấy dày vò.
Công việc mới mang đến niềm vui cho Úc Hoa, giúp anh đi ra khỏi bóng tối, cậu thân là người nhà của anh không thể ép buộc anh từ chức được.
Khi Bản Tin Thời Sự bắt đầu, Úc Hoa vừa vặn làm xong một bàn thức ăn phong phú, Vưu Chính Bình ngồi vào bàn với tâm tình phức tạp, nhìn thấy bốn món mặn một món canh mà lại ứa nước mắt.
Úc Hoa vừa ngâm nga một bài hát vừa phục vụ bữa ăn cho Vưu Chính Bình, tâm trạng rõ ràng vô cùng tốt.
Vưu Chính Bình chịu đựng sự khổ sở ở trong lòng, bắt đầu ăn ngấu nghiến, mới ăn được hai ngụm thì bị sặc, kịch liệt ho khan.
"Ăn chậm một chút, nhai kỹ nuốt chậm mới tốt do dạ dày." Úc Hoa đưa tới một ly trà lúa mạch, vỗ nhẹ sau lưng Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình nuốt xuống một ngụm trà, gật gật đầu nói: "Ăn quá ngon, em cũng quá đói nên không nhịn được."
Hai người vừa xem tin tức, quan tâm một chút sự kiện trong nước, vừa ăn hết một bữa cơm.
Úc Hoa ăn nhiều gấp đôi so với trước đây, sau khi năng lượng được giải phóng, anh ăn càng ngày càng nhiều, lượng cơm của anh cũng tăng lên một cách vô thức. Vưu Chính Bình thấy anh ăn ngon miệng, nghĩ thầm quả nhiên tâm tình tốt nên sức ăn cũng tốt hơn.
"Cuối tuần chúng ta đi hẹn hò ở đâu?" Ăn cơm xong, Úc Hoa dọn dẹp rồi rửa chén, nói với Vưu Chính Bình lười biếng làm ổ trên sô pha.
"Đi...... Công viên giải trí ở ngoại thành đi, hồi còn nhỏ em có tới đó chơi, có chút nhớ nhớ." Vưu Chính Bình nói.
"Xào xào", tiếng nước rửa chén cùng với nhạc nền hát trên thuyền đánh cá dự báo thời tiết hòa vào nhau, Úc Hoa ngạc nhiên nói: "Chỗ đó không phải đã đóng cửa vì đã quá cũ rồi sao? Anh nghe nói rằng chính phủ có kế hoạch xây dựng lại công viên giải trí. Hiện tại còn chưa có đóng cửa, nhưng có du khách ra vào sao?"
Chính là bởi vì ít người mới dễ ra tay, lựa chọn công viên sắp bỏ đi mới dễ dàng cải tạo được!
"Không phải em đã đồng ý với anh sẽ chậm rãi kể chuyện hồi nhỏ sao?" Vưu Chính Bình đi vào phòng bếp, ôm lấy Úc Hoa từ phía sau, vùi mặt vào lưng của anh nói, "Em có rất nhiều kỷ niệm ở công viên giải trí đó."
"Được nha." Úc Hoa nhẹ nhàng mà nói, "Ít người cũng khá tốt, tiện ở cùng một chỗ, không cần sợ lạc nhau."
Hai ngày nữa chính là cuối tuần, mấy ngày nay Úc Hoa không chờ được sự thăm dò của Tổ Chức Thủ Hộ, nhưng Chân Lê lại bị Liên Vũ Phàm chỉnh một phen.
Ông chủ Chân theo chỉ thị của cấp dưới, đầu tiên nói với Tổ Chức Thủ Hộ là hai vị giám đốc đều không phải kẻ phá hoại, hắn chỉ là muốn gây dựng sự nghiệp và sống một cuộc sống yên bình mà thôi, sau khi bị vạch trần thì nói cả hai đều phải, sau đó lại nói Úc Hoa phải, Nguyên Lạc Nhật không phải, cuối cùng bị ăn hai đấm mới nói Úc Hoa không phải Nguyên Lạc Nhật mới phải, tóm lại không có câu nào là sự thật hết.
Liên Vũ Phàm biết hỏi như vậy thì sẽ không hỏi ra được sự thật gì, liền nói với Chân Lê cuối tuần mang theo Nguyên Lạc Nhật đi công viên giải trí.
Chân Lê khéo léo nói với Úc Hoa bằng ngôn ngữ bí mật, Úc Hoa, người đang mong đợi chuyện hẹn hò của hai người bỗng trở nên nghiêm túc.
Cho dù là người thủ hộ hay là sấm quan giả, tất cả đều đang muốn phá hủy thế giới hai người bọn anh.
"Được rồi, cứ việc đến đây đi." Úc Hoa thâm trầm nói.
Chân Lê không có ý thức về vấn đề pháp luật này, nhưng sau khi thuê Úc Hoa, Úc Hoa đã nhắc nhở hắn đúng như chức trách của người quản lý nhân sự.
Nguyên Lạc Nhật ngồi trên ghế của Chân Lê, hai chân ngạo nghễ gác trên bàn, thấy Úc Hoa chuẩn bị rời khỏi sau khi sửa sang lại hợp đồng, hắn trực tiếp đứng dậy từ tư thế nửa người nằm trên ghế, đứng ở trên bàn, kiễng nhẹ mũi chân trên bàn một chút, giống như một con mèo đen vô thanh vô tức đến bên cạnh Úc Hoa.
"Mày muốn làm cái gì?" Nguyên Lạc Nhật cảnh giác hỏi.
Úc Hoa rũ mắt xuống, tránh cho Nguyên Lạc Nhật và con vẹt nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh, dùng giọng điệu nhận mênh nói: "Muốn thuê người mới, tôi cần phải đến cục nhân sự và an sinh xã hội nộp hồ sơ, đây là quy định của pháp luật."
"Hả, pháp luật?" Nguyên Lạc Nhật đem dao găm vứt chơi, "Pháp luật là cái gì? Có thể ăn sao? Cuộc sống của dân bản địa các ngươi thật là hãm, ở trong mắt sấm quan giả tụi tao, pháp luật còn không bằng một miếng bánh mì, hừ!"
Chân Lê che mặt khổ sở thảm không nỡ nhìn, không dám nhìn biểu tình đắc ý kiêu ngạo của Nguyên Lạc Nhật, hắn lần đầu tiên cảm thấy biết quá nhiều cũng thật là khổ.
"Các người đều là người có siêu năng lực, tự nhận có thể chà đạp luật pháp, nhưng tôi thì khác, tôi chỉ là một con người bình thường, nửa đời đầu của tôi sống theo kỷ cương và tuân thủ pháp luật, tôi hy vọng quãng đời còn lại cũng sẽ vượt qua như thế." Úc Hoa nói.
"Muốn nộp hồ sơ thì tùy mày, nhưng mà......" Nguyên Lạc Nhật chỉ vào vết thương trên mặt anh, "Nếu có ai đó hỏi mày về vết thương này, mày sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ nói...... Bị một con mèo đen hoang dã cào trúng." Úc Hoa đánh giá quần áo của Nguyên Lạc Nhật.
Nguyên Lạc Nhật nghe thấy Úc Hoa gọi hắn là "Mèo đen hoang dã", hắn cũng không để ý. Hoang dã là biểu tượng cho tự do, động vật họ mèo là sinh vật thích hợp nhất làm sát thủ với sự tấn công và cảnh giác mạnh mẽ, kỹ năng của Nguyên Lạc Nhật cũng ngụy trang theo động vật họ mèo, nói hắn là con mèo đen đồng nghĩa với việc ca ngợi hắn là sát thủ trong bóng tôi, hắn không thấy phản cảm với cái xưng hô này.
"Mày cũng chỉ có thể dùng miệng chiếm tiện nghi, nhớ kỹ, dám nói ra, không chỉ mình mày trúng độc mà chết, người nhà của mày cũng xong đời." Ngữ khí Nguyên Lạc Nhật nguy hiểm nói.
Úc Hoa liếc mắt nhìn Nguyên Lạc Nhật, sau khi để lại ánh mắt ý vị thâm trường thì rời đi với bản hợp đồng.
Chân Lê nghe cuộc nói chuyện của hai người, bưng kín mặt.
Hắn thật sự hiểu ra y tứ của đại thần, đại thần cầm hợp đồng đi làm hồ sơ, có nghĩa là mèo đen hoang đã được nuôi trong nhà, mà mèo hoang nuôi trong nhà thì nên tiêm vắc–xin phòng bệnh để loại bỏ các yếu tố nguy cơ khỏi cơ thể trước khi được nuôi nhốt? Nói không chừng còn có thể thiến luôn cặp trứng.
Nghĩ đến đây, Chân Lê lại có chút hưng phấn. Hắn thầm nghĩ "Không biết gì cũng thật hạnh phúc nha", bèn thò lại gần nói: "Giám đốc Nguyên, chúng ta bàn luận về phương pháp xào CP đi? Tôi thấy xương cốt anh rất lạ, mềm mại giống như động vật họ mèo, học múa nhất định là vô cùng dễ dàng?"
Thái độ của Nguyên Lạc Nhật đối với Chân Lê còn có chút tốt, không có cái loại thái độ cao cao tại thượng như đối với Úc Hoa, hắn lạnh lùng nói: "Cậu muốn chơi trò khỉ gì thì tùy cậu, nhưng đừng có mơ tôi với cậu tạo ba cái dáng õng à õng ẹo! Tôi cùng lắm chỉ có thể lộ mặt trong phát sóng trực tiếp, muốn xào CP như thế nào thì cậu phụ trách."
"À." Chân Lê không chút nào để ý gật gật đầu, nhưng ở trong lòng thì căn cứ vào dáng người và thân thể của Nguyên Lạc Nhật để thiết kế một vài động tác khiêu vũ.
Hiện tại đại thần muốn che dấu thân phận của mình, tạm thời hắn phối hợp, nhưng mà trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng. Chân Lê cảm thấy, đối với cái thái độ này của Nguyên Lạc Nhật, không chừng vài ngày nữa sẽ cùng với hắn học cách quỳ trượt.
À, tư thế quỳ gối trượt cũng nên đưa vào dạy khiêu vũ, đến lúc đó phát sóng trực tiếp thì có thể thu hút được rất nhiều fans. Chân Lê âm thầm nghĩ.
Sau khi hot thì cũng nên thuê một người dạy múa...... Còn chưa có kiếm được tiền đã tiêu tiền rồi, đại thần có đồng ý không đây? Chân Lê vô cùng đau đầu.
Thời điểm Chân Lê vắt óc suy nghĩ kế hoạch kiếm tiền trong tương lai, Úc Hoa đã tới Cục Nhân Sự và An sinh Xã hội, ngay phía trên sảnh thị trường lao động. Sau khi nộp hồ sơ hợp đồng, anh lưu lại một phần hợp đồng gốc, bỏ hai bản còn lại vào cặp, sau khi trở về thì đưa một bản cho Nguyên Lạc Nhật.
Chờ tới lúc Nguyên Lạc Nhật ngừng coi thường pháp luật, phát hiện bản thân mình không thể không vận dụng các biện pháp hợp pháp để bảo vệ chính mình, không biết liệu hắn có khóc hay không. Úc Hoa nghĩ ngợi có chút sung sướng.
Anh đưa tay sờ lên miệng vết thương trên mặt, sau khi rời khỏi phòng làm việc, anh lập tức đến tiệm thuốc mua miếng băng keo cá nhân dán lên miệng vết thương mình.
Vì để chuẩn bị một hòm thuốc cấp cứu trong công ty, sắp tới lại sẽ xảy ra nhiều tranh chấp nhỏ như vậy, không phải lúc nào cũng có thể đến bệnh viện. Úc Hoa viết ra kế hoạch mua sắm vào một quyển sổ nhỏ.
Sau khi nộp hồ sơ, anh lợi dụng thời gian làm việc để làm việc riêng, đi đến tòa nhà văn phòng phía sau khu thị trường lao động, tiền vào phòng tư vấn tâm lý.
Úc Hoa vốn là hẹn khám vào thời gian này, bất kể có sự kiện nộp hồ sơ cho Nguyên Lạc Nhật hay không, anh đều sẽ đến đúng giờ hẹn.
Bây giờ bắt đầu tư vấn tâm lý, lấy những lý do như căng thẳng, lo lắng, hưng phấn và những lý do khác để che đậy hành vi cũng chính mình, thì phải tiến hành trước sau vẹn toàn, anh cần thiết phải có hồ sơ bệnh án mà trong đó tâm lý đã dần dần cải thiện từ sau khi thay đổi công việc, vì vậy anh nhấn mạnh lý do làm việc tại văn phòng của Chân Lê thì mới có thể đứng vững trên đôi chân của mình.
Kệ hoạch này Úc Hoa dự định sẽ kéo dài trong vòng ba tháng, một vài cuộc tư vấn đầu tiên sẽ diễn ra hàng ngày hoặc cách ngày, sau khi tình hình thuyên giảm, có thể đi khám các lần cách nhau chừng một tuần. Ba tháng sau, anh nhất định sẽ khiến người tư vấn tâm lý đưa ra kết luận "Cơ bản đã hồi phục". Mặc kệ Tổ Chức Thủ Hộ có điều tra các hồ sơ kế tiếp của anh hay không, nếu như anh đã bắt đầu làm, thì sẽ làm cho đến tận cùng.
Trong buổi tư vấn kép dài một tiếng đồng hồ, Úc Hoa dưới sự "hướng dẫn" của cố vấn tâm lý, nói rằng sau khi tìm được công việc mới, ông chủ tương đối ngốc, áp lực công việc rất nhỏ. Đơn vị mới thích hợp giúp anh có thể kinh hoạt cơ bắp, tâm lý dần dần vững vàng, ham muốn phá hoại cũng giảm bớt.
Anh nói rằng lúc trước anh mua vài chiếc gương trang điểm nhỏ bỏ vào túi, một khi cảm xúc không ổn định, anh có thể đập nát gương để giảm bớt.
Tuy nhiên anh cũng biết rằng hành động như vậy chẳng qua là uống thuốc độc để giải cơn khát, và không thể chữa tận gốc chứng bệnh tâm lý này của anh.
Cũng may anh đã học được cách chấp nhận bản thân không hoàn hảo này của mình, chấp nhận sự yếu ớt, đê tiện và có chút ích kỷ, có thể thẳng thắn đối diện với chính mình mà không lảng tránh vấn đề nữa,.
Cố vấn tâm lý cũng khen ngợi Úc Hoa, sau khi kết thúc buổi nói chuyện, cố vấn tâm lý do dự nói: "Bởi vì nguyên nhân gia đình, địa điểm công tác của tôi sắp thay đổi, có thể cách cậu rất xa, cậu có để ý gì nếu như chúng ta liên lạc với nhau trên internet không?"
Úc Hoa dừng lại, nhìn chằm chằm vào vị cố vấn tâm lý, thấy vị cố vấn hơn 40 tuổi này lộ ra một chút mất tự nhiên, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra Tổ Chức Thủ Hộ Thế Giới đã điều tra được hồ sơ tư vấn tâm lý của anh, vì muốn quan sát kỹ càng hơn, Tổ Chức Thủ Hộ hy vọng rằng anh sẽ đổi sang một chuyên gia tư vấn tâm lý bên nội bộ của bọn họ. Thông qua internet thì có thể thay đổi người mà không bị phát hiện, nếu Úc Hoa không thể nhận việc tư vấn qua internet, bọn họ có thể trực tiếp đề cử với anh một người tư vấn chuyên nghiệp hơn.
Úc Hoa săn sóc nói: "Tôi không quá thích phương thức internet, luôn cảm thấy không an toàn về việc rò rỉ thông tin cá nhân. Nhưng tôi tin tưởng và ánh mắt của ngài, ngài có thể giới thiệu cho tôi một chuyên gia tư vấn tâm lý ở trong khu Húc Dương không?"
Quả nhiên cố vấn của anh nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói: "Đương nhiên có thể, tôi có thể giới thiệu cho cậu một vị tiền bối của tôi, so với tôi càng chuyên nghiệp hơn, giá cả cũng sẽ không thay đổi."
"Được, cảm ơn ngài." Úc Hoa nói.
Xem ra Tổ Chức Thủ Hộ cũng biết hiện tại tình trạng tài chính của anh tương đối eo hẹp, sẽ không lấy mức giá quá cao, cũng coi như có tính săn sóc.
Úc Hoa cũng không chán ghét Tổ Chức Thủ Hộ, nếu như không có bọn họ bí mật bảo vệ thế giới này, hệ thống đã sớm âm thầm chiếm lĩnh thế giới.
Hệ thống thu được năng lượng bằng cách chiếm các thế giới và trích xuất các cơ thể sống tiềm năng trong thế giới để phục vụ cho nó, đầu tiên nó sử dụng năng lượng để chiếm một hai thế giới, sau đó lại sắp xếp cái chết ngẫu nhiên cho những sinh mệnh có trí tuệ, cái gọi là tử vong chỉ là biểu hiện giả dối, tình huống thực tế là hệ thống trích xuất các sinh mệnh trước khi chết gửi chúng để các thế giới khác nhau để thực hiện nhiệm vụ.
Mà những sinh mệnh là những sấm quan giả, thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau, nhưng bản chất mục đích chỉ có một, chính là phá vỡ các quy tắc của thế giới, tạo điều kiện cho sự xâm nhập năng lượng hệ thống.
Sấm quan giả là bị lợi dụng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô tội. Bởi vì sau khi hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, bọn họ thân là những tay sai do hệ thống lựa chọn, cũng sẽ nhận được một phần năng lượng của thế giới đó và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hệ thống bắt tất cả những sấm quan giả "Thông quan", điều này không bao giờ có thể thực hiện được, sử dụng sự "Giả dối" "Thế giới trò chơi" này để hạ thấp điểm mấu chốt đạo đức của những sấm quan giả. Chờ cho sấm quan giả đã giết chết nhiều người ở các thế giới, hệ thống mới nói ra chân tướng.
Số ít sấm quan giả sau khi biết mình đã giết người ở thế giới thực, tâm lý của họ sẽ suy sụp, hoàn toàn hỗn loạn, hệ thống có thể nhân cơ hội này để hấp thu năng lượng của người đó. Mà hầu hết các sấm quan giả sau khi qua nhiều thế giới, tâm lý và lý trí sớm đã chết lặng. Một ít người thông minh có khả năng đã sớm phát hiện đây không phải là thế giới trò chơi, bản thân thì bị lợi dụng thành những đao phủ. Nhưng thế thì sao? Luôn muốn sống, luôn muốn thông quan.
Trải qua nhiều năm, nhóm sấm quan giả đã sớm mất đi lương tâm và đạo đức, nhưng lại không biết rằng mỗi người đều chỉ là một nhánh yếu ớt của hệ thống, không chỉ không có khả năng thông quan, hệ thống còn có thể thu hồi năng lượng của những nhánh đó bất cứ lúc nào.
Cái gọi là người ta là dao thớt, chúng ta là cá thịt*, chính là ý này.
*Nguyên văn: 人为刀俎我为鱼肉 (nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục): mang nghĩa tùy ý chém giết.
Úc Hoa là một Thông Quan Giả, khác với tất cả những sấm quan giả khác ở chỗ anh là một dị nhân.
Nếu như so sánh sấm quan giả như một tế bào của hệ thống, thì Úc Hoa sẽ tiếp tục phân chia và nuốt chửng các tế bào ung thư. Anh sống sót sau vô số nhiệm vụ, lấy năng lượng từ hệ thống, cuối cùng trở thành một khối u mà hệ thống không thể không cắt bỏ. Cái khối u này trước khi rời đi còn hung hăng đâm chủ thể một đao, lấy đi phần lớn năng lượng từ hệ thống.
Đáng tiếc là anh không thể hoàn toàn diệt trừ hệ thống, nếu không các tế bào nằm trong hệ thống sẽ theo chủ thể mà chết đi. Nhưng Úc Hoa đã để lại hạt giống của mầm mống ung thư, chỉ cần nhóm tế bào có thể nắm lấy cơ hội này, mỗi một người đều có thể thoát ly khỏi hệ thống.
Úc Hoa biết thế giới này là một thế giới mà hệ thống không thể phá vỡ được, anh cũng không biết trên thế giới này có gì và liệu anh có thể sống một cuộc sống bình yên mà anh khao khát hay không. Nhưng đây là thế giới mà hệ thống khó khống chế nhất, cho dù là thế giới như thế nào, anh cũng nguyện ý dành cả cuộc đời cuối cùng của mình ở đây.
Sau khi đến đây, Úc Hoa đã bị thu hút bởi sự yên bình của thế giới này, an tâm mà sinh sống, lại gặp Vưu Chính Bình vào đúng thời điểm.
Anh cảm ơn Tổ Chức Thủ Hộ đã bảo vệ thế giới này, nhưng mà sau khi kết thúc điều tra, nếu có thể đem xác điện thoại trả lại cho anh thì càng tốt.
Sau khi kết thúc bận rộn, Úc Hoa trở lại công ty, thấy Chân Lê mang theo Nguyên Lạc Nhật phát sóng trực tiếp.
Chân Lê giới thiệu với mọi người về giám đốc bảo vệ môi trường của công ty, cũng nói rằng sau này giám đốc Nguyên sẽ cùng với mình phát sóng trực tiếp. Giám đốc Nguyên là một người học giỏi, cũng có chút nền tảng vũ đạo, bọn họ sẽ nhờ fan giám sát toàn bộ quá trình học nhảy, chờ sau khi ra thành phẩm, sẽ thuê sân khấu chuyên nghiệp rồi cho mọi người xem.
【 Ông chủ Chân nói một hơi quá nhiều điều, tui cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, mọi người tốt hơn là nên xếp hàng đi. 】
【 mị muốn biết, một công ty chỉ có ba người, giám đốc bảo vệ môi trường cùng người dọn dẹp có cái gì khác nhau? 】
【 vẫn có một sự khác biệt, có thể hiểu là bảo vệ môi trường là bảo vệ an toàn cho công ty, cho nên hẳn là người vệ sinh bảo an. 】
【 công ty bọn họ cái thiết bị gì cũng không có, ông chủ thì nghèo đến mức dùng một chiếc điện thoại để phát sóng trực tiếp, hình ảnh vô cùng hẹp, động tác của ông chủ Chân chỉ cần lớn hơn một chút thì sẽ thoát ra khỏi màn hình. Một công ty nghèo như vậy, muốn một nhân viên bảo vệ làm gì? 】
【 bảo vệ khuôn mặt của ông chủ Chân nha! Khuôn mặt đẹp như vậy chẳng lẽ không cần bảo vệ sao? 】
【 giám đốc Úc không thể bảo vệ được khuôn mặt Chân sao? Tại sao lại đăng thêm thông báo tuyển dụng tuyển thêm một giám đốc Nguyên? Mị không cần CP Chân Viên, mị muốn CP Ngọc Chẩm (Úc Chân)! 】
【 nhưng mà giám đốc Úc đã có gia đình rồi, chú cảnh sát cũng rất đẹp trai mà, không dễ gì phá được đâu, chúng ta vẫn là chèo Chân Viên đi......】
【 Chân Viên một chút cũng không thơm, Nguyên Lạc Nhật đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng căn bản vẫn không chịu động đậy gì hết! Ngay cả một ánh mắt hỗ động cũng không cho ông chủ Chân, thuyền này bảo đảm sứt mẻ chìm xuống cho coi! Tố chất doanh nghiệp của Nguyên Lạc Nhật kém, mãnh liệt yêu cầu thay người! 】
Đạn mạc liên tiếp "Tui không đồng ý hôn sự này", "Thay đổi người thay đổi người", Chân Lê không dám ảo tưởng ra lệnh cho Nguyên Lạc Nhật nữa, xấu hổ phát sóng trực tiếp trong hai tiếng, sau đó tắt đi với vẻ mặt lo âu.
Không ngoa khi nói rằng Nguyên Lạc Nhật là một người bảo vệ, giám đốc Nguyên tồn tại chính là vì giữ được gương mặt của Chân Lê, cư dân mạng không đoán sai chút nào.
Úc Hoa ngược lại không nhanh không chậm, anh giữ lại Nguyên Lạc Nhật vì vẫn còn hữu dụng.
Khi Tổ Chức Thủ Hộ thấy một người nữa gia nhập vào phòng làm việc của Chân Lê, chắc chắn sẽ điều tra thân phận của Nguyên Lạc Nhật. Nguyên Lạc Nhật là một sấm quan giả không hơn không kém, hoàn toàn sẽ không chịu nổi cuộc điều tra.
Úc Hoa suy đoán Tổ Chức Thủ Hộ chắc chắn sẽ còn một vòng thử nghiệm đối với anh, thay vì để đối phương động thủ, chi bằng anh cũng có thể tự mình lên kế hoạch. Để Nguyên Lạc Nhật, người bất luận không có chút tình cảm gì với dân bản địa tấn công anh, Úc Hoa thân bị trọng thương, Nguyên Lạc Nhật sẽ bị bại lộ trước mắt Tổ Chức Thủ Hộ, Úc Hoa sẽ trở thành người qua đường vô tội trong mắt Nguyên Lạc Nhật, thành công thoát thân.
Anh lập kế hoạch chức nghiệp tương lai một cách hợp lý, giả bộ bận rộn làm việc cho đến lúc tan tầm, trên thực tế thì trong lúc lơ đãng nói chuyện, ám chỉ nhiều việc với Chân Lê, những việc sau đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của ông chủ Chân.
Khi Úc Hoa về nhà, Vưu Chính Bình mới vừa tỉnh ngủ, ngồi trên giường với đôi mắt còn ngái ngủ, bộ dáng vẻ mặt mờ mịt.
Úc Hoa đổi dép lê, áo khoác cũng không cởi liền đi vào phòng ngủ, cúi người ôm lấy cậu, hôn lên mặt Vưu Chính Bình. Ngày hôm nay nghe quá nhiều lời nói ngu xuẩn và cuồng vọng của Nguyên Lạc Nhật, đầu óc anh có chút hỗn loạn, trở về thì nhanh chóng tìm Vưu Chính Bình nạp điện.
Lần trước sức mạnh của anh thức tỉnh rất đột ngột, hoàn toàn không hề báo trước, Úc Hoa không chuẩn bị kịp thời để khống chế năng lượng, làm cho toàn bộ năng lượng đều tập trung ở sức mạnh cơ thể. Lần này do nọc độc của Nguyên Lạc Nhật kích thích, Úc Hoa thức tỉnh năng lượng còn nhiều hơn lần trước, nhưng mà lần này anh đã sớm chuẩn bị, trong nháy mắt năng lượng thức tỉnh thì đem toàn bộ nguồn năng lượng đó bao phủ lại, sức mạnh không có tăng lên, có thể thân mật với người yêu một cách bình thường.
Vưu Chính Bình được hôn một cái vừa muốn cười, thì lại nhìn thấy miếng băng keo cá nhân trên mặt Úc Hoa, quan tâm hỏi: "Đây là cái gì? Chân Lê đánh anh?"
Vưu Chính Bình luôn cảm thấy rằng Chân Lê không có tâm chút nào hết.
Úc Hoa rất hưởng thụ sự quan tâm của Tiểu Vưu, anh giơ tay lên chạm vào băng keo cá nhân nói: "Không có, hôm nay công ty có một nhân viên mới, tên là Nguyên Lạc Nhật. Hắn có vẻ như là người quen của ông chủ Chân, hai người gặp mặt liền đánh nhau một trận, anh tiến lên khuyên can thì bị thương."
"Lại tới thêm một người?" Vưu Chính Bình cảnh giác lên, "Hắn trông như thế nào?"
Vốn dĩ khu Húc Dương khu chỉ cần có gió thổi cỏ lay đều phải thông báo với đội trưởng Vưu Chính Bình, nhưng trước mắt cậu là người nhà đang trong thời kỳ thẩm tra, Vưu Chính Bình tạm thời bị đình chỉ, công việc liên quan đều chuyển sang cho tiểu đội Liên Vũ Phàm tạm thời xử lý, tin tức đến tai cậu liền trở nên trì độn.
Úc Hoa nhìn thấy hồi chuông cảnh báo của Vưu Chính Bình điên cuồng vang lên, đoán rằng cậu lại ghen tuông, không khỏi có chút vui vẻ: "Em yên tâm đi, hắn thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với ông chủ Chân, anh ở trong văn phòng, bọn họ liền cùng nhau khe khẽ nói nhỏ cùng phát sóng trực tiếp, anh có cảm giác mình là cái bóng đèn nè."
Chân Lê có quan hệ tốt với Nguyên Lạc Nhật sao? Hay thật là đồng đảng kẻ phá hoại? Vưu Chính Bình lập tức không thể nằm nữa, cậu tháo miếng băng keo cá nhân của Úc Hoa ra, nhìn thấy miệng vết thương thì giật mình nói: "Đây sao gọi là vết thương do xô sát bình thường được, rõ ràng vết thương này do dao gây ra!"
"Nguyên Lạc Nhật là có chút ngang tàng, thích ném dao găm để chơi. Anh đã ngăn hắn lại, nhưng ông chủ Chân nói giám đốc Nguyên rất có chừng mực, sẽ không tùy tiện đả thương người, hơn nữa chỉ là một con dao nhỏ mà thôi, vết thương cũng không sâu, rất nhanh sẽ tốt mà." Úc Hoa nắm lấy tay Vưu Chính Bình nói.
"Tốt cái rắm á!" Vưu Chính Bình tức giận nói, "Miệng vết thương này thoạt nhìn rất nhỏ, trên thực tế thì rất sâu, con dao găm kia nhất định vừa nhẹ vừa mỏng, vô cùng sắc bén, rõ ràng là cầm dao hại người, chiều sâu của vết thương này nhất định sẽ để lại sẹo!"
Cậu thoát khỏi lồng ngực của Úc Hoa, nhảy xuống giường nói: "Thứ gì? Em sẽ đi tìm hắn!"
"Từ từ!" Úc Hoa không thể để người yêu mình đối diện trực tiếp với Nguyên Lạc Nhật, vội vàng kéo Vưu Chính Bình nói, "Em đối với vết đao thương thật hiểu biết nha."
"Em......" Vưu Chính Bình bốc đồng hít thở một hơi, chột dạ nhìn về phía Úc Hoa, cậu đương nhiên là hiểu biết rồi, Vưu Chính Bình đứng hạng nhất trong cuộc thi võ thuật quốc gia, tinh thông mười tám loại vũ khí, dạng vũ khí nào tạo thành vết thương như thế nào cậu đều biết rõ hết.
"Em có phải lúc làm trợ lý cảnh sát chấp hành nhiệm vụ thấy qua loại vết thương này không, hay là trước kia lúc chơi thể thao mạo hiểm có chơi dao?" Úc Hoa khẩn trương hỏi, "Để anh xem thử trên người em có miệng vết thương nào hay không? Bị thương thì đừng có gạt anh."
"Không không không! Em không bị thương." Vưu Chính Bình vội nói, "Thì...... Anh biết rồi đó, trước kia em có chút phản nghịch, quả thật có chơi dao, bọn Sầm Tiêu cũng vậy. Nhưng mà bây giờ em đã hồi tâm hướng về gia đình, đám người Sầm Tiêu còn chơi hay không thì em cũng rõ lắm."
"Không có việc gì thì tốt," Úc Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút ghen tuông, "Anh gặp em quá quá muộn, rất nhiều chuyện của em anh không hề biết."
Sầm Tiêu tham gia quá nhiều vào quá khứ của Vưu Chính Bình, Úc Hoa khó tránh khỏi có chút hơi mất cân bằng.
Đổi lại thành trước đây, Vưu Chính Bình sẽ không hiểu được ẩn ý của câu nói này, sau khi xem qua nhật ký lịch để bàn thì cậu đã hiểu. Cậu hôn Úc Hoa một chút, thấp giọng nói: "Vậy thì từ nay về sau em sẽ kể cho anh nghe."
"Được." Úc Hoa đắc ý cười rộ lên.
"Em đói bụng, ngủ một ngày, không ăn cái gì hết." Vưu Chính Bình xoa xoa bụng nói.
"Lập tức." Úc Hoa lập tức cởi cà vạt, thay bộ quần áo mặc ở nhà, buộc chặt dây cột tạp dề, chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho người yêu đang đói bụng.
Anh vừa vào nhà bếp, Vưu Chính Bình lập tức nghiến răng nghiến lợi cầm lấy điện thoại, nhắn cho Liên Vũ Phàm bằng tiếng lóng, hỏi hắn tin tức mới ngày hôm nay tại sao lại không nói cho cậu.
Vưu Chính Bình vừa rồi kiểm tra điện thoại, một tin nhắn cũng không có, Liên Vũ Phàm quả thật không để cậu vào trong mắt!
Liên Vũ Phàm: Công ty lại có thêm một kẻ phá hoại gia nhập, thân phận của Úc Hoa càng đáng ngờ hơn. Chúng tôi đang ngồi xổm trong tầng hầm mà Chân Lê thuê, chờ hắn trở về thì thẩm vấn. Hiện tại tin tức cậu không có quyền biết, tất cả phải chờ sau khi buổi hẹn hò kết thúc rồi hãy nói.
Lúc trước Úc Hoa là người nhà của người thủ hộ, tổ chức có chút băn khoăn về việc điều tra, không tiện trực tiếp thẩm vấn Chân Lê. Hiện tại có một người mới tiến vào công ty rõ ràng là kẻ phá hoại, Tổ Chức Thủ Hộ cần phải triển khai hành động.
Vưu Chính Bình nhanh chóng xóa tin nhắn, thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Chân Lê thì cậu đã gặp qua, có chút kinh sợ, Tổ Chức Thủ Hộ có thể dễ dàng khống chế Chân Lê. Nhưng Nguyên Lạc Nhật vừa nhìn là thấy đây là bộ dạng khó đối phó, chỉ mới gặp mặt đã làm Úc Hoa bị thương, cậu thực sự lo lắng khi Úc Hoa làm việc chung với hai người này.
Liên Vũ Phàm sau đó đã gửi hồ sơ tư vấn tâm lý của ngày hôm nay bằng mật mã, Vưu Chính Bình nhìn thấy Úc Hoa nói rằng anh đang càng ngày càng tốt, trong lòng lại cảm thấy dày vò.
Công việc mới mang đến niềm vui cho Úc Hoa, giúp anh đi ra khỏi bóng tối, cậu thân là người nhà của anh không thể ép buộc anh từ chức được.
Khi Bản Tin Thời Sự bắt đầu, Úc Hoa vừa vặn làm xong một bàn thức ăn phong phú, Vưu Chính Bình ngồi vào bàn với tâm tình phức tạp, nhìn thấy bốn món mặn một món canh mà lại ứa nước mắt.
Úc Hoa vừa ngâm nga một bài hát vừa phục vụ bữa ăn cho Vưu Chính Bình, tâm trạng rõ ràng vô cùng tốt.
Vưu Chính Bình chịu đựng sự khổ sở ở trong lòng, bắt đầu ăn ngấu nghiến, mới ăn được hai ngụm thì bị sặc, kịch liệt ho khan.
"Ăn chậm một chút, nhai kỹ nuốt chậm mới tốt do dạ dày." Úc Hoa đưa tới một ly trà lúa mạch, vỗ nhẹ sau lưng Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình nuốt xuống một ngụm trà, gật gật đầu nói: "Ăn quá ngon, em cũng quá đói nên không nhịn được."
Hai người vừa xem tin tức, quan tâm một chút sự kiện trong nước, vừa ăn hết một bữa cơm.
Úc Hoa ăn nhiều gấp đôi so với trước đây, sau khi năng lượng được giải phóng, anh ăn càng ngày càng nhiều, lượng cơm của anh cũng tăng lên một cách vô thức. Vưu Chính Bình thấy anh ăn ngon miệng, nghĩ thầm quả nhiên tâm tình tốt nên sức ăn cũng tốt hơn.
"Cuối tuần chúng ta đi hẹn hò ở đâu?" Ăn cơm xong, Úc Hoa dọn dẹp rồi rửa chén, nói với Vưu Chính Bình lười biếng làm ổ trên sô pha.
"Đi...... Công viên giải trí ở ngoại thành đi, hồi còn nhỏ em có tới đó chơi, có chút nhớ nhớ." Vưu Chính Bình nói.
"Xào xào", tiếng nước rửa chén cùng với nhạc nền hát trên thuyền đánh cá dự báo thời tiết hòa vào nhau, Úc Hoa ngạc nhiên nói: "Chỗ đó không phải đã đóng cửa vì đã quá cũ rồi sao? Anh nghe nói rằng chính phủ có kế hoạch xây dựng lại công viên giải trí. Hiện tại còn chưa có đóng cửa, nhưng có du khách ra vào sao?"
Chính là bởi vì ít người mới dễ ra tay, lựa chọn công viên sắp bỏ đi mới dễ dàng cải tạo được!
"Không phải em đã đồng ý với anh sẽ chậm rãi kể chuyện hồi nhỏ sao?" Vưu Chính Bình đi vào phòng bếp, ôm lấy Úc Hoa từ phía sau, vùi mặt vào lưng của anh nói, "Em có rất nhiều kỷ niệm ở công viên giải trí đó."
"Được nha." Úc Hoa nhẹ nhàng mà nói, "Ít người cũng khá tốt, tiện ở cùng một chỗ, không cần sợ lạc nhau."
Hai ngày nữa chính là cuối tuần, mấy ngày nay Úc Hoa không chờ được sự thăm dò của Tổ Chức Thủ Hộ, nhưng Chân Lê lại bị Liên Vũ Phàm chỉnh một phen.
Ông chủ Chân theo chỉ thị của cấp dưới, đầu tiên nói với Tổ Chức Thủ Hộ là hai vị giám đốc đều không phải kẻ phá hoại, hắn chỉ là muốn gây dựng sự nghiệp và sống một cuộc sống yên bình mà thôi, sau khi bị vạch trần thì nói cả hai đều phải, sau đó lại nói Úc Hoa phải, Nguyên Lạc Nhật không phải, cuối cùng bị ăn hai đấm mới nói Úc Hoa không phải Nguyên Lạc Nhật mới phải, tóm lại không có câu nào là sự thật hết.
Liên Vũ Phàm biết hỏi như vậy thì sẽ không hỏi ra được sự thật gì, liền nói với Chân Lê cuối tuần mang theo Nguyên Lạc Nhật đi công viên giải trí.
Chân Lê khéo léo nói với Úc Hoa bằng ngôn ngữ bí mật, Úc Hoa, người đang mong đợi chuyện hẹn hò của hai người bỗng trở nên nghiêm túc.
Cho dù là người thủ hộ hay là sấm quan giả, tất cả đều đang muốn phá hủy thế giới hai người bọn anh.
"Được rồi, cứ việc đến đây đi." Úc Hoa thâm trầm nói.