Chương : 21
Sáng sớm, Úc Hoa mở kênh tin tức TV, đeo tạp dề rồi chỉnh âm lượng của bản tin buổi sáng, thất thần băm nhân, cán bột, làm sủi cảo.
Vưu Chính Bình một đêm hôm qua không hề gửi tin nhắn cho anh, Úc Hoa sợ quấy rầy tới công việc của cậu cho nên cũng không nhắn.
Không biết phạm vi làm việc của trợ lý cảnh sát, nhưng trong lúc làm việc mà lén xem tin nhắn thì chắc chắn vi phạm quy định. Úc Hoa muốn trở thành một người nhà đức hạnh, không muốn gây thêm rắc rối cho Vưu Chính Bình.
Mặc dù lo lắng cho Vưu Chính Bình cả một đêm, Úc Hoa vẫn là cảm thấy có chút may mắn vì người yêu tăng ca. Anh không chắc chắn là trong nhà có máy theo dõi hay không, nếu biết trong nhà xảy ra chuyện gì sau khi anh ra ngoài thì tốt rồi, Úc Hoa vừa cán vỏ sủi cảo vừa nghĩ.
Đúng lúc này, trước mặt anh đột ngột xuất hiện vài bóng người, cầm đầu chính là ông chú đẹp trai ngày đó chơi bóng rổ với Chân Lê, đang dẫn theo mọi người điều tra nhà bếp.
Úc Hoa vươn tay, chạm phải là hư ảnh, trong lòng anh rõ ràng.
Đây là "Phát lại thời không", một năng lực bị Úc Hoa phong ấn nào đó, có thể giống như máy theo dõi, phát lại những gì đã xảy ra ở nơi này vài giờ hoặc thậm chí là vài năm trước, chỉ có người sử dụng mới có thể nhìn thấy.
Bởi vì muốn biết nhóm người thủ hộ đã làm gì trong nhà anh vào ngày hôm qua, Úc Hoa trong lúc vô tình lại mở khóa một năng lực khác.
Úc Hoa dụi dụi mắt, năng lực phong ấn của anh thực giống như sản phẩm ba không* nào đó, không hề chất lượng chút nào.
*Sản phẩm ba không: Không có ngày sản xuất, không có giấy chứng nhận chất lượng, không rõ nguồn gốc.
Cũng may là năng lượng khổng lồ của hoạt động công suất hỗ trợ vẫn bị phong ấn, Úc Hoa chỉ có thể xem phát lại trong vòng 24 giờ. Vừa vặn anh chỉ muốn biết nhóm người thủ hộ đã làm những gì vào ngày hôm qua, vì vậy liền đi theo để xem hành động của bọn họ.
Úc Hoa hơi suy nghĩ, điều chỉnh tốc độ lên 128 lần, vài giờ đồng hô trôi qua.
Úc Hoa nhìn thấy toàn bộ hành trình của Liên Vũ Phàm sử dụng mặt nạ ông chú đẹp trai, không nói lời nào, luôn dùng cử chỉ và ánh mắt để chỉ dẫn cho cấp dưới làm việc, cử chỉ này là mật mã chuyên dụng của nhóm người thủ hộ, Úc Hoa chỉ có thể hiểu ý nghĩa chung chung chứ không hoàn toàn giải mã được.
Bọn họ kiểm tra xung quanh, tìm thấy chiếc két sắt được Úc Hoa giấu bên trong tủ khi đang trang trí. Vẻ mặt ông chú đẹp trai trở nên vui mừng cạy két sắt ra, chụp lại những cuốn nhật ký lịch để bàn mà Úc Hoa nâng niu để trong két sắt.
Sau đó những người này tìm thấy điện thoại di động được Úc Hoa giấu đi, Úc Hoa cau mày khi thấy chiếc điện thoại bị lấy mất.
Số tiền anh dùng để mua điện thoại di động và một số đồ đạc đắt tiền là tiền trong tài khoản ẩn của hệ thống, số tiền này không rõ nguồn gốc, nếu bị tra ra được hì sẽ vô cùng phiền phức. Cũng may tính cách Úc Hoa cẩn thận, bất cứ khi nào anh sử dụng tiền trong hệ thống thì sẽ thanh toán bằng tiền mặt.
Vì để khiến người thủ hộ bối rối, Úc Hoa thậm chí còn lấy ra một phần tiền mặt cất vào két sắt, không nhiều lắm, chỉ đủ trả khoản vay trong vòng hai tháng mà thôi.
Anh từng làm việc trong công ty, những bao lì xì cuối năm đều được dát vàng trực tiếp, anh thường bỏ một phần tiền thưởng vào két sắt trước mặt Vưu Chính Bình. Tiền mặt lưu thông trên thị trường, muốn điều tra thì vô cùng khó khăn, nhóm người thủ hộ không có khả năng tìm ra nguồn vốn mua điện thoại di động.
Sở dĩ Úc Hoa không vui không phải là lo lắng bọn họ nghi ngờ về số tiền, mà là lo lắng bọn họ không trả lại điện thoại cho anh. Cho dù vỡ vụn, cũng là món quà Vưu Chính Bình tặng cho anh mà.
Sau khi mang mấy thứ này rời đi, ông chú đẹp trai cùng những người khác nhanh chóng dọn dẹp rồi rời khỏi nhà, không hề cài thiết bị nghe lén hay thiết bị theo dõi nào, điều này khiến cho Úc Hoa thoáng dâng lên một chút hảo cảm đối với Tổ Chức Thủ Hộ.
Úc Hoa tắt "Phát lại thời không", vừa suy nghĩ vừa niết vỏ bánh, ngoại trừ ngoài ý muốn không có thiết bị giám sát được lắp đặt, thì mọi sự kiện hoàn toàn đúng với kế hoạch của anh.
Nếu như nhóm người thủ hộ đã phát hiện ra phòng tư vấn tâm lý, như vậy thì phương pháp của bọn họ chỉ còn lại một, đó chính là thiết kế một hiện trường giả để xem liệu anh có sử dụng năng lực khi tính mạng bản thân bị de dọa hay không. Nếu như không có, thì mối nghi ngờ về anh sẽ được rửa sạch.
Trong khi Úc Hoa đang suy nghĩ, cửa nhà được mở ra, Vưu Chính Bình đã trở lại.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của nhân thịt, tay chân Vưu Chính Bình nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng Úc Hoa đang làm sủi cảo, nhớ tới nội dung trên tờ lịch để bàn, Vưu Chính Bình liền nhịn không được từ đằng sau ôm lấy Úc Hoa.
Cậu biết tình trạng tâm lý của Úc Hoa, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể hỏi ý kiến của bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp sau khi đội thủ hộ điều tra xong. Bây giờ Vưu Chính Bình chỉ có thể ôm Úc Hoa thật chặt để truyền hơi ấm đến cho anh.
Liên Vũ Phàm ép Vưu Chính Bình đưa Úc Hoa đi làm kiểm tra nguy cơ, cục trưởng Tiêu cũng chấp thuận, Vưu Chính Bình kháng nghị nguyên một đêm nhưng cuối cùng cũng bị bác bỏ.
Đến lúc đó nếu như Úc Hoa thật sự gặp nguy hiểm, thì cho dù cậu bại lộ thân phận cũng phải ra tay bảo vệ Úc Hoa.
"Em đã về rồi." Úc Hoa đã sớm nghe thấy tiếng mở cửa, cảm thấy Vưu Chính Bình ôm lấy mình, không khỏi hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ấm áp với người yêu.
Vưu Chính Bình nhón chân hôn vào sườn mặt Úc Hoa, chợt đem đầu vùi vào tấm lưng vững chãi của anh, cọ cọ nói: "Lại là một đêm không ngủ, em mệt mỏi quá à."
"Em vất vả rồi." Giọng nói Úc Hoa có phần đè nén, "Chờ khi công việc của anh có chút khởi sắc, em hãy nghỉ việc đi được không? Trở về làm việc ở Tổ dân phố, giống như lúc trước đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh."
"Muốn trở lại như trước thì khó lắm, ít nhất phải làm một khoảng thời gian đã. Em đã nhờ người thân của Sầm Tiêu giúp em chuyển cương vị, nếu từ chức quá sớm thì sẽ khiến cho đối phương mất mặt." Vưu Chính Bình nói.
Nghe thấy tên Sầm Tiêu, cơ bắp sau lưng của Úc Hoa căng chặt, yên lặng không tiếng động mà tiếp tục làm sủi cảo.
Vưu Chính Bình sờ sờ phía sau lưng Úc Hoa, nhạy cảm nhận ra biến hóa rất nhỏ này.
Hóa ra là sự thật! Tinh thần Úc Hoa sẽ khẩn trương khi nghe thấy tên Sầm Tiêu, nhật ký của anh ấy là sự thật, anh ấy thật sự ghen tị với Sầm Tiêu! Vưu Chính Bình sau khi nhận ra điều này thì vô cùng vui vẻ.
Biểu hiện của Úc Hoa luôn tỏ ra rất lãnh đạm, Sầm Tiêu và đám đàn em tới nhà làm khách, anh ấy sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon, anh chưa bao giờ bài xích tình bạn giữa Vưu Chính Bình với đám người Sầm Tiêu. Vưu Chính Bình vẫn luôn cho rằng người yêu mình rất rộng lượng, sẽ không phát giận ăn dấm, không ngờ thế nhưng anh ấy cũng sẽ ghen tị với người khác.
Mặc dù đối tượng ghen tị là tên đầu đất Sầm Tiêu kia, Vưu Chính Bình vẫn là cực kỳ hạnh phúc.
Cậu cố ý nói: "Nếu không phải sáng nay Sầm Tiêu tới tiếp quản, sáng nay em cũng không về được."
"Phải không?" Úc Hoa giống như một con mèo đen trầm lặng, trong lòng sóng gió mãnh liệt, mặt ngoài lại gợn sóng bất kinh, "Vậy thì phải cảm ơn người ta cho tốt, lần sau lúc em đi làm, anh sẽ làm thêm ít món ăn. Còn nữa, có thời gian thì mời bạn bè tới nhà ăn cơm."
Vưu Chính Bình chọc chọc phía sau lưng Úc Hoa, cảm thấy cơ bắp hình như săn chắc hơn, cái người này đúng là trong ngoài bất nhất mà.
"Được." Vưu Chính Bình quyết định không để lộ chuyện này, đem niềm vui này giấu ở trong lòng, giữ riêng cho bản thân vụng trộm.
Bữa sáng được chuẩn bị trong một không gian ấm áp, Vưu Chính Bình ăn vô cùng thỏa mãn, sau khi ăn xong bữa sáng, Úc Hoa phải đi làm.
Anh mặc quần áo vào xong, soi gương chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, trước khi đi, Úc Hoa hỏi: "Tối nay em có tăng ca không?"
"Không tăng ca, nghỉ ngơi một ngày." Vưu Chính Bình nói.
Sau đó cậu do dự hỏi: "Chủ nhật này anh có được nghỉ không?"
Úc Hoa hiện tại muốn nghỉ bao lâu mà không được, anh nói: "Trên hợp đồng ghi rằng ngày nghỉ theo quy định của nhà nước."
"Vậy thì chủ nhật này chúng ta đi hẹn hò đi," Vưu Chính Bình nói, "Em cảm thấy gần đây hai ta kề cận thì ít mà xa cách thì nhiều, công việc và nghỉ ngơi cũng có chút lộn xộn, muốn đi ra ngoài thư giản, chỉ có hai chúng ta."
Một câu "Chỉ có hai chúng ta" khiến Úc Hoa cảm động, từ hẹn hò đến đính hôn, từ đính hôn đến kết hôn, từ kết hôn đến hưởng tuần trăng mật, toàn bộ hành trình đều góp mặt đám người Sầm Tiêu (lo lắng dị năng của Vưu Chính Bình bạo tẩu đánh chết Úc Hoa), Úc Hoa chưa bao giờ trải qua một buổi hẹn hò mà chỉ có hai người bọn họ.
"Được." Anh đáp lại một cách ẩn ý, mở cửa ra, "Buổi tối gặp lại."
"Tối gặp." Vưu Chính Bình cười sang sảng.
Úc Hoa đi rồi, Vưu Chính Bình nằm hình chữ "đại" ơ trên giường, không vui mà nhắm mắt lại. Căn bản không phải chỉ có "Hai người bọn họ", còn có một đám người thủ hộ bố trí gãi bẫy!
-
Khi Úc Hoa đến công ty, phòng làm việc khoá cửa, Chân Lê cũng không đến làm việc.
Anh mở cửa ra thì thấy Chân Lê tối hôm quay không hề đóng cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống, trên bàn tràn bám đầy bụi.
"Hẳn là nên thuê một người dọn vệ sinh." Úc Hoa lẩm bẩm.
Anh thích làm việc nhà, chăm sóc Vưu Chính Bình, nhưng không hề có ý định dọn dẹp văn phòng.
Phòng làm việc rộng khoảng 300 mét vuông, Chân Lê không có trang hoàng, chỉ có một chiếc bàn. Sau khi Úc Hoa nhận chức thì mua một chiếc bàn làm việc trên app second-hand, trước mắt hai quỷ nghèo đang định kiếm sống bằng cách này, chờ tìm được dự án kiếm (rửa) tiền thì lại trùng tu.
Trong phòng có toilet, Úc Hoa tìm một cái giẻ lau, đinh vào toilet làm ướt khăn rồi lau bàn.
Vừa bước vào, anh nhìn thấy Chân Lê bị trói và bồn cầu, trên miệng dán băng dính, nhìn thấy Úc Hoa, Chân Lê giãy giụa kịch liệt, hắn dùng sức thổi mạnh khiến băng dính trên miệng lỏng ra một chút.
Úc Hoa nhìn thấy bộ dáng này của Chân Lê, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh nhanh chóng ra khỏi toilet, móc điện thoại ra bấm số "110".
Đây mới là một lựa chọ chính xác nhất khi một người bình thường đối mặt với việc ông sếp bị bắt cóc.
"Đừng nhúc nhích." Một con dao găm dí sát vào cổ Úc Hoa, cứa vào động mạch chủ, "Quăng điện thoại xuống, không được báo cảnh sát."
Úc Hoa quăng điện thoại tự mình mua, tất nhiên là hoàn toàn không đau lòng, tùy tay ném trên mặt đất, điện thoại cũng chưa kịp quay số.
"Hai tay ôm đầu, rời khỏi phòng, cái gì cũng đừng hỏi, toàn bộ quá trình không được quay đầu lại, không được nhìn mặt tao." Người nọ cố tình đổi giọng nói, "Mày mau rời khỏi chỗ này, không được quay về, mày bị đuổi việc, ra ngoài tìm công việc mới đi."
Úc Hoa: "......"
Muốn tìm công việc mới cũng không có khả năng đâu, một trăm triệu còn chưa tới tay anh mà.
Hai tay anh ôm đầu, đại não nhanh chóng chuyển động, tự hỏi người này là sấm quan giả hay là người thủ hộ. Nếu như là sấm quan giả thì đơn giản rồi, làm càn như vậy, trực tiếp đánh chết là xong. Nếu là người thủ hộ, nói không chừng chính là nguy cơ mà anh dự đoán từ trước, toàn bộ hành trình anh cần phải biểu hiện giống một người bình thường.
Úc Hoa chậm rãi đi về phía cửa phòng, ánh mắt quét qua một cái lồng chim phía sau cánh cửa, có một con vẹt bên trong.
Con vẹt này xuất hiện khi nào? Nó đã có ở đó khi anh bước vào không? Tính cảnh giác của Úc Hoa còn chưa hoàn toàn khôi phục nên anh cũng không quá chắc chắn.
Con vẹt kiên quyết nhìn chằm chằm Úc Hoa, như thể là đang nhớ kỹ đến anh.
Tối hôm qua anh đã dùng gương trang điểm để nhắn tin cho Chân Lê, kêu Chân Lê hủy dung, khi đó là khoảng 20h30p, thông qua gương trang điểm có thể nhìn thấy khi đó khuôn mặt của Chân Lê vẫn còn nguyên vẹn.
Chân Lê, người bị trói trong toilet vừa rồi không có dấu vết bị đánh, hắn ta bị trói ở chỗ này dưới tình huống vô ý thức hay là tự nguyện, quan trọng nhất chính là hắn không hủy dung.
Khi Chân Lê nhìn thấy anh liền nôn nóng muốn tháo miếng băng dính ra, như thế muốn nói tin tức gì đó với Úc Hoa. Ánh mắt hắn chân thành không nao núng, không hề có biểu hiện của sự phản bội.
Úc Hoa từ lâu đã mong đợi người thủ hộ có thể dò hỏi tình huống của Chân Lê, nếu là người thủ hộ, Chân Lê có thể hành sự dựa theo kế hoạch ban đầu, không cần phải hoảng loạn như vậy.
Trong chớp nhoáng, Úc Hoa đã xác định thân phận đối phương là sấm quan giả, còn Chân Lê thì chưa nói ra sự thật "Úc Hoa chính là mục tiêu nhiệm vụ của hệ thống".
Vấn đề duy nhất chính là, con vẹt này là thứ gì?
Úc Hoa nhìn chằm chằm con vẹt, không hề có tiếng động mở miệng, làm ra khẩu hình "hợp tác".
"Hợp tác, hợp tác!" Con vẹt thế nhưng mở miệng nói.
"Chờ một chút," người sau lưng gọi Úc Hoa lại, dao găm nhắm ngay huyệt thái dương của anh, "Mày đang nói hợp tác cái gì?"
- ---------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Nên giết hay không nên giết hay không nên giết hay không nên giết hay không?
-
Về vấn đề sức mạnh của Úc Hoa, phong ấn đã bắt đầu lỏng lẻo, sức mạnh cánh tay ban đầu hàng chục kg trở thành mấy tấn, nhẹ nhàng đỡ lấy lưng lãnh đạo lại biến thành đập lãnh đạo vào tường. Lực là tay anh ta phát ra, phương hướng lực đạo không sai, chẳng qua sức mạnh của lực thay đổi, cuối cùng ở trong mắt người khác biến thành Úc Hoa đột nhiên đẩy lãnh đạo đập và tường.
Trước giờ Úc Hoa cũng không phải là chạm vào đồ đạc để phá, chỉ là không khống chế được sức mạnh, chỉ là hơi mất tập trung thì sức mạnh quá lớn sẽ làm hư đồ đạc, không phải là cái loại sức mạnh hủy diệt nha!
Mặt khác, trước đây tôi đã đề cập tới vấn đề Úc Hoa đến thị trường lao động tìm việc làm. Lần đầu tiên, chương 11, Úc Hoa giả vờ đến thị trường lao động tìm việc làm; lần thứ hai, chương 17, sau khi Vưu Chính Bình và Úc Hoa ăn cơm, đám người Sầm Tiêu ở trong thị trường lao động thấy Úc Hoa vẫn luôn tìm việc. Cũng không phải là đột nhiên tìm được việc mà không có nhắc đến.
Vưu Chính Bình một đêm hôm qua không hề gửi tin nhắn cho anh, Úc Hoa sợ quấy rầy tới công việc của cậu cho nên cũng không nhắn.
Không biết phạm vi làm việc của trợ lý cảnh sát, nhưng trong lúc làm việc mà lén xem tin nhắn thì chắc chắn vi phạm quy định. Úc Hoa muốn trở thành một người nhà đức hạnh, không muốn gây thêm rắc rối cho Vưu Chính Bình.
Mặc dù lo lắng cho Vưu Chính Bình cả một đêm, Úc Hoa vẫn là cảm thấy có chút may mắn vì người yêu tăng ca. Anh không chắc chắn là trong nhà có máy theo dõi hay không, nếu biết trong nhà xảy ra chuyện gì sau khi anh ra ngoài thì tốt rồi, Úc Hoa vừa cán vỏ sủi cảo vừa nghĩ.
Đúng lúc này, trước mặt anh đột ngột xuất hiện vài bóng người, cầm đầu chính là ông chú đẹp trai ngày đó chơi bóng rổ với Chân Lê, đang dẫn theo mọi người điều tra nhà bếp.
Úc Hoa vươn tay, chạm phải là hư ảnh, trong lòng anh rõ ràng.
Đây là "Phát lại thời không", một năng lực bị Úc Hoa phong ấn nào đó, có thể giống như máy theo dõi, phát lại những gì đã xảy ra ở nơi này vài giờ hoặc thậm chí là vài năm trước, chỉ có người sử dụng mới có thể nhìn thấy.
Bởi vì muốn biết nhóm người thủ hộ đã làm gì trong nhà anh vào ngày hôm qua, Úc Hoa trong lúc vô tình lại mở khóa một năng lực khác.
Úc Hoa dụi dụi mắt, năng lực phong ấn của anh thực giống như sản phẩm ba không* nào đó, không hề chất lượng chút nào.
*Sản phẩm ba không: Không có ngày sản xuất, không có giấy chứng nhận chất lượng, không rõ nguồn gốc.
Cũng may là năng lượng khổng lồ của hoạt động công suất hỗ trợ vẫn bị phong ấn, Úc Hoa chỉ có thể xem phát lại trong vòng 24 giờ. Vừa vặn anh chỉ muốn biết nhóm người thủ hộ đã làm những gì vào ngày hôm qua, vì vậy liền đi theo để xem hành động của bọn họ.
Úc Hoa hơi suy nghĩ, điều chỉnh tốc độ lên 128 lần, vài giờ đồng hô trôi qua.
Úc Hoa nhìn thấy toàn bộ hành trình của Liên Vũ Phàm sử dụng mặt nạ ông chú đẹp trai, không nói lời nào, luôn dùng cử chỉ và ánh mắt để chỉ dẫn cho cấp dưới làm việc, cử chỉ này là mật mã chuyên dụng của nhóm người thủ hộ, Úc Hoa chỉ có thể hiểu ý nghĩa chung chung chứ không hoàn toàn giải mã được.
Bọn họ kiểm tra xung quanh, tìm thấy chiếc két sắt được Úc Hoa giấu bên trong tủ khi đang trang trí. Vẻ mặt ông chú đẹp trai trở nên vui mừng cạy két sắt ra, chụp lại những cuốn nhật ký lịch để bàn mà Úc Hoa nâng niu để trong két sắt.
Sau đó những người này tìm thấy điện thoại di động được Úc Hoa giấu đi, Úc Hoa cau mày khi thấy chiếc điện thoại bị lấy mất.
Số tiền anh dùng để mua điện thoại di động và một số đồ đạc đắt tiền là tiền trong tài khoản ẩn của hệ thống, số tiền này không rõ nguồn gốc, nếu bị tra ra được hì sẽ vô cùng phiền phức. Cũng may tính cách Úc Hoa cẩn thận, bất cứ khi nào anh sử dụng tiền trong hệ thống thì sẽ thanh toán bằng tiền mặt.
Vì để khiến người thủ hộ bối rối, Úc Hoa thậm chí còn lấy ra một phần tiền mặt cất vào két sắt, không nhiều lắm, chỉ đủ trả khoản vay trong vòng hai tháng mà thôi.
Anh từng làm việc trong công ty, những bao lì xì cuối năm đều được dát vàng trực tiếp, anh thường bỏ một phần tiền thưởng vào két sắt trước mặt Vưu Chính Bình. Tiền mặt lưu thông trên thị trường, muốn điều tra thì vô cùng khó khăn, nhóm người thủ hộ không có khả năng tìm ra nguồn vốn mua điện thoại di động.
Sở dĩ Úc Hoa không vui không phải là lo lắng bọn họ nghi ngờ về số tiền, mà là lo lắng bọn họ không trả lại điện thoại cho anh. Cho dù vỡ vụn, cũng là món quà Vưu Chính Bình tặng cho anh mà.
Sau khi mang mấy thứ này rời đi, ông chú đẹp trai cùng những người khác nhanh chóng dọn dẹp rồi rời khỏi nhà, không hề cài thiết bị nghe lén hay thiết bị theo dõi nào, điều này khiến cho Úc Hoa thoáng dâng lên một chút hảo cảm đối với Tổ Chức Thủ Hộ.
Úc Hoa tắt "Phát lại thời không", vừa suy nghĩ vừa niết vỏ bánh, ngoại trừ ngoài ý muốn không có thiết bị giám sát được lắp đặt, thì mọi sự kiện hoàn toàn đúng với kế hoạch của anh.
Nếu như nhóm người thủ hộ đã phát hiện ra phòng tư vấn tâm lý, như vậy thì phương pháp của bọn họ chỉ còn lại một, đó chính là thiết kế một hiện trường giả để xem liệu anh có sử dụng năng lực khi tính mạng bản thân bị de dọa hay không. Nếu như không có, thì mối nghi ngờ về anh sẽ được rửa sạch.
Trong khi Úc Hoa đang suy nghĩ, cửa nhà được mở ra, Vưu Chính Bình đã trở lại.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của nhân thịt, tay chân Vưu Chính Bình nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng Úc Hoa đang làm sủi cảo, nhớ tới nội dung trên tờ lịch để bàn, Vưu Chính Bình liền nhịn không được từ đằng sau ôm lấy Úc Hoa.
Cậu biết tình trạng tâm lý của Úc Hoa, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể hỏi ý kiến của bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp sau khi đội thủ hộ điều tra xong. Bây giờ Vưu Chính Bình chỉ có thể ôm Úc Hoa thật chặt để truyền hơi ấm đến cho anh.
Liên Vũ Phàm ép Vưu Chính Bình đưa Úc Hoa đi làm kiểm tra nguy cơ, cục trưởng Tiêu cũng chấp thuận, Vưu Chính Bình kháng nghị nguyên một đêm nhưng cuối cùng cũng bị bác bỏ.
Đến lúc đó nếu như Úc Hoa thật sự gặp nguy hiểm, thì cho dù cậu bại lộ thân phận cũng phải ra tay bảo vệ Úc Hoa.
"Em đã về rồi." Úc Hoa đã sớm nghe thấy tiếng mở cửa, cảm thấy Vưu Chính Bình ôm lấy mình, không khỏi hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ấm áp với người yêu.
Vưu Chính Bình nhón chân hôn vào sườn mặt Úc Hoa, chợt đem đầu vùi vào tấm lưng vững chãi của anh, cọ cọ nói: "Lại là một đêm không ngủ, em mệt mỏi quá à."
"Em vất vả rồi." Giọng nói Úc Hoa có phần đè nén, "Chờ khi công việc của anh có chút khởi sắc, em hãy nghỉ việc đi được không? Trở về làm việc ở Tổ dân phố, giống như lúc trước đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh."
"Muốn trở lại như trước thì khó lắm, ít nhất phải làm một khoảng thời gian đã. Em đã nhờ người thân của Sầm Tiêu giúp em chuyển cương vị, nếu từ chức quá sớm thì sẽ khiến cho đối phương mất mặt." Vưu Chính Bình nói.
Nghe thấy tên Sầm Tiêu, cơ bắp sau lưng của Úc Hoa căng chặt, yên lặng không tiếng động mà tiếp tục làm sủi cảo.
Vưu Chính Bình sờ sờ phía sau lưng Úc Hoa, nhạy cảm nhận ra biến hóa rất nhỏ này.
Hóa ra là sự thật! Tinh thần Úc Hoa sẽ khẩn trương khi nghe thấy tên Sầm Tiêu, nhật ký của anh ấy là sự thật, anh ấy thật sự ghen tị với Sầm Tiêu! Vưu Chính Bình sau khi nhận ra điều này thì vô cùng vui vẻ.
Biểu hiện của Úc Hoa luôn tỏ ra rất lãnh đạm, Sầm Tiêu và đám đàn em tới nhà làm khách, anh ấy sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon, anh chưa bao giờ bài xích tình bạn giữa Vưu Chính Bình với đám người Sầm Tiêu. Vưu Chính Bình vẫn luôn cho rằng người yêu mình rất rộng lượng, sẽ không phát giận ăn dấm, không ngờ thế nhưng anh ấy cũng sẽ ghen tị với người khác.
Mặc dù đối tượng ghen tị là tên đầu đất Sầm Tiêu kia, Vưu Chính Bình vẫn là cực kỳ hạnh phúc.
Cậu cố ý nói: "Nếu không phải sáng nay Sầm Tiêu tới tiếp quản, sáng nay em cũng không về được."
"Phải không?" Úc Hoa giống như một con mèo đen trầm lặng, trong lòng sóng gió mãnh liệt, mặt ngoài lại gợn sóng bất kinh, "Vậy thì phải cảm ơn người ta cho tốt, lần sau lúc em đi làm, anh sẽ làm thêm ít món ăn. Còn nữa, có thời gian thì mời bạn bè tới nhà ăn cơm."
Vưu Chính Bình chọc chọc phía sau lưng Úc Hoa, cảm thấy cơ bắp hình như săn chắc hơn, cái người này đúng là trong ngoài bất nhất mà.
"Được." Vưu Chính Bình quyết định không để lộ chuyện này, đem niềm vui này giấu ở trong lòng, giữ riêng cho bản thân vụng trộm.
Bữa sáng được chuẩn bị trong một không gian ấm áp, Vưu Chính Bình ăn vô cùng thỏa mãn, sau khi ăn xong bữa sáng, Úc Hoa phải đi làm.
Anh mặc quần áo vào xong, soi gương chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, trước khi đi, Úc Hoa hỏi: "Tối nay em có tăng ca không?"
"Không tăng ca, nghỉ ngơi một ngày." Vưu Chính Bình nói.
Sau đó cậu do dự hỏi: "Chủ nhật này anh có được nghỉ không?"
Úc Hoa hiện tại muốn nghỉ bao lâu mà không được, anh nói: "Trên hợp đồng ghi rằng ngày nghỉ theo quy định của nhà nước."
"Vậy thì chủ nhật này chúng ta đi hẹn hò đi," Vưu Chính Bình nói, "Em cảm thấy gần đây hai ta kề cận thì ít mà xa cách thì nhiều, công việc và nghỉ ngơi cũng có chút lộn xộn, muốn đi ra ngoài thư giản, chỉ có hai chúng ta."
Một câu "Chỉ có hai chúng ta" khiến Úc Hoa cảm động, từ hẹn hò đến đính hôn, từ đính hôn đến kết hôn, từ kết hôn đến hưởng tuần trăng mật, toàn bộ hành trình đều góp mặt đám người Sầm Tiêu (lo lắng dị năng của Vưu Chính Bình bạo tẩu đánh chết Úc Hoa), Úc Hoa chưa bao giờ trải qua một buổi hẹn hò mà chỉ có hai người bọn họ.
"Được." Anh đáp lại một cách ẩn ý, mở cửa ra, "Buổi tối gặp lại."
"Tối gặp." Vưu Chính Bình cười sang sảng.
Úc Hoa đi rồi, Vưu Chính Bình nằm hình chữ "đại" ơ trên giường, không vui mà nhắm mắt lại. Căn bản không phải chỉ có "Hai người bọn họ", còn có một đám người thủ hộ bố trí gãi bẫy!
-
Khi Úc Hoa đến công ty, phòng làm việc khoá cửa, Chân Lê cũng không đến làm việc.
Anh mở cửa ra thì thấy Chân Lê tối hôm quay không hề đóng cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống, trên bàn tràn bám đầy bụi.
"Hẳn là nên thuê một người dọn vệ sinh." Úc Hoa lẩm bẩm.
Anh thích làm việc nhà, chăm sóc Vưu Chính Bình, nhưng không hề có ý định dọn dẹp văn phòng.
Phòng làm việc rộng khoảng 300 mét vuông, Chân Lê không có trang hoàng, chỉ có một chiếc bàn. Sau khi Úc Hoa nhận chức thì mua một chiếc bàn làm việc trên app second-hand, trước mắt hai quỷ nghèo đang định kiếm sống bằng cách này, chờ tìm được dự án kiếm (rửa) tiền thì lại trùng tu.
Trong phòng có toilet, Úc Hoa tìm một cái giẻ lau, đinh vào toilet làm ướt khăn rồi lau bàn.
Vừa bước vào, anh nhìn thấy Chân Lê bị trói và bồn cầu, trên miệng dán băng dính, nhìn thấy Úc Hoa, Chân Lê giãy giụa kịch liệt, hắn dùng sức thổi mạnh khiến băng dính trên miệng lỏng ra một chút.
Úc Hoa nhìn thấy bộ dáng này của Chân Lê, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh nhanh chóng ra khỏi toilet, móc điện thoại ra bấm số "110".
Đây mới là một lựa chọ chính xác nhất khi một người bình thường đối mặt với việc ông sếp bị bắt cóc.
"Đừng nhúc nhích." Một con dao găm dí sát vào cổ Úc Hoa, cứa vào động mạch chủ, "Quăng điện thoại xuống, không được báo cảnh sát."
Úc Hoa quăng điện thoại tự mình mua, tất nhiên là hoàn toàn không đau lòng, tùy tay ném trên mặt đất, điện thoại cũng chưa kịp quay số.
"Hai tay ôm đầu, rời khỏi phòng, cái gì cũng đừng hỏi, toàn bộ quá trình không được quay đầu lại, không được nhìn mặt tao." Người nọ cố tình đổi giọng nói, "Mày mau rời khỏi chỗ này, không được quay về, mày bị đuổi việc, ra ngoài tìm công việc mới đi."
Úc Hoa: "......"
Muốn tìm công việc mới cũng không có khả năng đâu, một trăm triệu còn chưa tới tay anh mà.
Hai tay anh ôm đầu, đại não nhanh chóng chuyển động, tự hỏi người này là sấm quan giả hay là người thủ hộ. Nếu như là sấm quan giả thì đơn giản rồi, làm càn như vậy, trực tiếp đánh chết là xong. Nếu là người thủ hộ, nói không chừng chính là nguy cơ mà anh dự đoán từ trước, toàn bộ hành trình anh cần phải biểu hiện giống một người bình thường.
Úc Hoa chậm rãi đi về phía cửa phòng, ánh mắt quét qua một cái lồng chim phía sau cánh cửa, có một con vẹt bên trong.
Con vẹt này xuất hiện khi nào? Nó đã có ở đó khi anh bước vào không? Tính cảnh giác của Úc Hoa còn chưa hoàn toàn khôi phục nên anh cũng không quá chắc chắn.
Con vẹt kiên quyết nhìn chằm chằm Úc Hoa, như thể là đang nhớ kỹ đến anh.
Tối hôm qua anh đã dùng gương trang điểm để nhắn tin cho Chân Lê, kêu Chân Lê hủy dung, khi đó là khoảng 20h30p, thông qua gương trang điểm có thể nhìn thấy khi đó khuôn mặt của Chân Lê vẫn còn nguyên vẹn.
Chân Lê, người bị trói trong toilet vừa rồi không có dấu vết bị đánh, hắn ta bị trói ở chỗ này dưới tình huống vô ý thức hay là tự nguyện, quan trọng nhất chính là hắn không hủy dung.
Khi Chân Lê nhìn thấy anh liền nôn nóng muốn tháo miếng băng dính ra, như thế muốn nói tin tức gì đó với Úc Hoa. Ánh mắt hắn chân thành không nao núng, không hề có biểu hiện của sự phản bội.
Úc Hoa từ lâu đã mong đợi người thủ hộ có thể dò hỏi tình huống của Chân Lê, nếu là người thủ hộ, Chân Lê có thể hành sự dựa theo kế hoạch ban đầu, không cần phải hoảng loạn như vậy.
Trong chớp nhoáng, Úc Hoa đã xác định thân phận đối phương là sấm quan giả, còn Chân Lê thì chưa nói ra sự thật "Úc Hoa chính là mục tiêu nhiệm vụ của hệ thống".
Vấn đề duy nhất chính là, con vẹt này là thứ gì?
Úc Hoa nhìn chằm chằm con vẹt, không hề có tiếng động mở miệng, làm ra khẩu hình "hợp tác".
"Hợp tác, hợp tác!" Con vẹt thế nhưng mở miệng nói.
"Chờ một chút," người sau lưng gọi Úc Hoa lại, dao găm nhắm ngay huyệt thái dương của anh, "Mày đang nói hợp tác cái gì?"
- ---------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Nên giết hay không nên giết hay không nên giết hay không nên giết hay không?
-
Về vấn đề sức mạnh của Úc Hoa, phong ấn đã bắt đầu lỏng lẻo, sức mạnh cánh tay ban đầu hàng chục kg trở thành mấy tấn, nhẹ nhàng đỡ lấy lưng lãnh đạo lại biến thành đập lãnh đạo vào tường. Lực là tay anh ta phát ra, phương hướng lực đạo không sai, chẳng qua sức mạnh của lực thay đổi, cuối cùng ở trong mắt người khác biến thành Úc Hoa đột nhiên đẩy lãnh đạo đập và tường.
Trước giờ Úc Hoa cũng không phải là chạm vào đồ đạc để phá, chỉ là không khống chế được sức mạnh, chỉ là hơi mất tập trung thì sức mạnh quá lớn sẽ làm hư đồ đạc, không phải là cái loại sức mạnh hủy diệt nha!
Mặt khác, trước đây tôi đã đề cập tới vấn đề Úc Hoa đến thị trường lao động tìm việc làm. Lần đầu tiên, chương 11, Úc Hoa giả vờ đến thị trường lao động tìm việc làm; lần thứ hai, chương 17, sau khi Vưu Chính Bình và Úc Hoa ăn cơm, đám người Sầm Tiêu ở trong thị trường lao động thấy Úc Hoa vẫn luôn tìm việc. Cũng không phải là đột nhiên tìm được việc mà không có nhắc đến.