Chương : 10
Sáng sớm hôm sau, Chân Lê bị ông chú thủ hộ đẹp trai ném vào trong không gian, mơ mơ màng màng trở lại khu Húc Dương, bị bỏ lại trong một công viên không người.
Chân Lê ngơ ngác đi hai vòng trong công viên, nhìn thấy các bác gái đang đi dạo gần đó, trong lòng một mảnh mê mang, như vậy là hắn được thả ra hả?
Vì cái gì lại thả hắn ra? Chân Lê hoàn toàn không hiểu.
Nói thật, Chân Lê cảm thấy chỉ số thông minh của mình có chút không theo kịp với vị cao nhân truyền thông tin cho hắn qua gương, hắn không rõ vị cao nhân kia có chiêu thức gì.
Vì thế Chân Lê nhỏ giọng thầm thì trong công viên: "Cao nhân, đại thần, tiền bối? Ngài ở đâu? Tiếp theo tôi nên làm gì bây giờ?"
Trong phút chốc hắn hô lên như một tên trộm, một ông chú mặc đường trang mang theo một con chim đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Chân Lê.
Chân Lê: "......"
Hắn véo véo giọng nói: "Khụ khụ, tôi đang luyện cổ họng."
Ông chú cười cười: "Hiếm khi thấy người trẻ tuổi nào dậy sớm như cậu."
Con vẹt trong tay ông chú đập đập cánh, cao giọng nói: "Đại thần, ngài ở đâu? Đại thần, ngài ở đâu?"
Chân Lê hít hà một hơi, âm thanh của hắn rất nhỏ mà, sao con vẹt này lại nghe thấy được chứ?
Với khuôn mặt cứng đờ, hắn lấy chiếc tai nghe không dây từ trong túi ra, đeo vào tai và nói: "Đại thần, đại thần chơi game, ngài ở đâu? Có phải ngài ngủ rồi hay không? Tôi nên làm gì tiếp theo sau khi tôi chơi một nước đi lớn đây?"
Sau khi biểu diễn một lúc mà không có vật gì kết nối với tai nghe Bluetooth, Chân Lê gãi đầu gượng cười với ông chú: "Con không phải là dậy sớm, còn chưa ngủ đâu, con nghĩ dù sao cũng là sáng sớm, liền vào công viên đi loanh quanh hoạt động thân thể, cơm nước xong rồi ngủ tiếp."
Ông chú lắc đầu, vừa định nói gì đó, Chân Lê vội vàng trả lời: "Người trẻ tuổi chúng con chính là làm việc và nghỉ ngơi không lành mạnh."
Con vẹt học theo Chân Lê nói: "Không lành mạnh, không lành mạnh."
Sau đợt sai lầm chồng chất mà lấp liếm cho qua, Chân Lê chậm rãi rời khỏi công viên, muốn tìm một tấm gương liên lạc với đại thần nha!
Sau khi Chân Lê rời đi, ông chú đã sớm ở công viên nhìn chằm chằm vào lai lịch của Chân Lê, gõ gõ đầu con vẹt, hiền lành cười nói: "Vẹt à vẹt, nói xem hắn ta ngốc thật hay ngốc giả?"
Chú vẹt dang rộng đôi cánh nói: "Thật ngốc, thật ngốc!"
"Ta cũng cảm thấy thật ngốc." Ông chú sờ râu, bàn tay dùng một chút lực, râu giả liền bị kéo ra.
"Thật ngốc, thật ngốc!" Chú vẹt ở trong lồng nhay loạn xạ, không biết là châm chọc Chân Lê hay là ông chú làm rớt râu của mình.
Chân Lê chạy trốn khỏi chỗ ông chú, trở lại căn phòng tối tăm của mình ở tầng hầm, một trận hãi hùng khiếp vía.
Hắn có chút hiểu là tại sao ở thế giới này mất đi rất nhiều sấm quan giả, người bản địa ở thế giới này có năng lực vượt trội hơn người thường, bọn họ có tổ chức có kỷ luật ẩn nấp trong đám đông như người bình thường nên rất khó lòng phòng bị.
Sức mạnh thân thể của họ có thể không mạnh lắm, nhưng tập hợp cùng nhau, dưới sự bảo vệ của thế giới, họ có thể phát huy thực lực cường đại.
Trừ khi sấm quan giả có sức mạnh lật đổ toàn bộ thế giới, nếu không tuyệt đối không thể chiến thắng cái tổ chức khổng lồ không có bao nhiêu người biết tới này.
Không có gì ngạc nhiên khi hệ thống không thể khai phá được thế giới này.
Làm thế nào để boss mà hệ thống muốn diệt trừ ẩn nấp trong thế giới này? Người vừa rồi thông qua gương liên lạc với hắn là ai? Có mối liên hệ nào giữa mục tiêu nhiệm vụ của hệ thống và tổ chức người thủ hộ thế giới không? Trong đầu Chân Lê đầy những dấu chấm hỏi, hoàn toàn tìm không thấy đáp án.
Đại thần thông qua gương nói cho hắn, tổ chức thủ hộ thế giới thả hắn ra là để câu cá, bắt những sấm quan giả khác để hoàn thành nhiệm vụ, liệu nhất cử nhất động của hắn có gây hại cho những sấm quan giả khác không?
Chân Lê sờ sờ ngực, hắn biết sấm quan giả cũng có người tốt và người xấu, cũng có nhiều người rơi vào trạng thái hoang mang giống như hắn. Những người buộc hắn tới dò dường thế giới chưa được khai phá là kẻ xấu, Chân Lê không ngại hợp tác với tổ chức thủ hộ thế giới để thủ tiêu những người này; nhưng vẫn còn rất nhiều người bị mắc kẹt trong hệ thống, họ không muốn gây thương tổn gì với những người khác, chỉ muốn sống sót, khả năng bọn họ sẽ lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, Chân Lê không muốn tổn thương những người này.
Hắn đi vào toilet, trước bồn rửa tay có một tấm gương, Chân Lê nhỏ giọng nói với tấm gương: "Đại thần, nếu ngài nhìn thấy tôi thông qua tấm gương, có thể nói cho tôi biết tiếp theo phải làm gì không?"
Chân Lê đợi một lúc, tấm gương trước bồn rửa tay vẫn phản chiếu khuôn mặt của hắn.
Nhân viên lắp đặt đã tới lắp chiếc gương trước bồn rửa tay, một bên lắp ráp một bên nói chuyện phiếm với Úc Hoa: "Sao không thay một chiếc gương tốt hơn?"
Úc Hoa nói: "Nếu thay gương tốt thì sẽ không hợp với bồn rửa tay, chờ khoảng hai năm nữa rồi đổi luôn một lượt."
"Cũng đúng." Nhân viên lắp đặt canh vị trí của chiếc gương ban đầu, bắt đầu làm việc.
Mặc dù Vưu Chính Bình nói tới chiều cậu mới về nhà, nhưng mà Úc Hoa vẫn không yên tâm, cảm thấy lắp gương càng sớm thì càng thoải mải hơn. Anh vào sáng sớm đã gọi điện thoại cho quản lý, thêm tiền để nhân viên lắp gương tới sớm hơn.
Sau khi chiếc gương được lắp vào, Úc Hoa vẫn phải tìm cách làm chiếc gương mới toanh này sao cho cũ hơn một chút.
Trong lúc anh nhìn chằm chằm vào nhân viên lắp đặt, bên ngoài có người dùng chìa khóa mở cửa nhà, Vưu Chính Bình với vẻ mặt mệt mỏi trở về, vừa mở cửa vừa nói: "Úc Hoa, em đói quá à, cơm nước xong chưa...... Mới sáng sớm sao trong nhà có nhiều người quá vậy?"
Úc Hoa: "......"
Úc Hoa vào lúc Vưu Chính Bình lấy chìa khóa ra thì đã nghe thấy, trong lúc ấy trong lòng anh hiện ra ba phương án giải quyết ——
Đầu tiên, đóng cửa toilet lại, để nhân viên sau khi lắp đặt xong thì nhảy ra ngoài từ cửa sổ toilet, tránh Vưu Chính Bình. Nhưng anh mới vừa nhớ ra là nhà anh ở tầng 26, người bình thường không thể nhảy từ độ cao mấy chục mét này đi.
Thứ hai, thủ tiêu nhân viên lắp đặt, hủy thi diệt tích. Nhưng mà anh đã liên lạc với công ty quản lý rồi, cảnh sát có thể thông qua danh sách cuộc gọi mà tra ra anh, chắc chắn là không được, hơn nữa Úc Hoa cũng không muốn thương tổn người thường.
Thứ ba, khi Vưu Chính Bình mở cửa bước vào, cho em ấy một cái hôn nồng nhiệt, nói vơi em ấy chưa có làm bữa sáng, hai người đi ra ngoài ăn đi, như vậy có thể mang người yêu ra ngoài, nhân viên lắp đặt có thể yên tĩnh trong phòng làm việc. Nhưng xong việc thì không có ai thanh toán tiền bạc với nhân viên, hơn nữa anh cũng không có thời gian xử lý hậu sự, ngụy trang gương mới thành gương cụ.
Trong chớp nhoáng, trong đầu Úc Hoa lóe lên vô số ý nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không thực hiện.
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn Vưu Chính Bình mở cửa, điều chỉnh tốt cơ mặt, lộ ra biểu tình kinh ngạc nói: "Sao sớm vậy mà em đã về rồi? Không phải nói buổi chiều sao?"
"Nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn, em có thể nghỉ ngơi một ngày." Vưu Chính Bình dáo dác ngó về phía phòng bếp, "Đây là đang làm gì vậy?"
Úc Hoa bất động thanh sắc nói: "Tối hôm qua anh không cẩn thận làm vỡ gương, bọn họ tới để lắp gương."
Dưới tình huống này, chỉ có thể thẳng thắn. Sau đó nếu Vưu Chính Bình hỏi anh sao lại làm vỡ gương, anh cũng có thể nghĩ ra một số nguyên nhân như trơn tay, dù sao trong nhà cũng thường xuyên hư cái này cái kia, sáng sớm nay anh đã đem những mảnh gương tan nát thành bụi phấn ném ra ngoài, sau đó thấy xe rác đi thu gom, sẽ không có người phát hiện dị thường của chiếc gương.
Ai ngờ Vưu Chính Bình không có hỏi tại sao lại làm vỡ gương, mà là quan tâm nắm tay Úc Hoa: "Các mảnh vỡ thủy tinh không dễ xử lý, anh có bị thương không?"
Vưu Chính Bình cẩn thận kiểm tra vùng da bàn tay, cánh tay, mặt, cổ của Úc Hoa, cái cớ mà Úc Hoa nghĩ ra cũng vô dụng, anh lẳng lặng nhìn Vưu Chính Bình, trong lòng anh dâng lên một làn nước ấm dâng đầy.
Úc Hoa ôn nhu nói: "Anh rất cẩn thận, không có gì đâu."
Anh muốn rút tay về, đôi tay lại bị Vưu Chính Bình nắm chắc. Úc Hoa không dám dùng sức, anh sợ mình vừa kéo tay, thuận tay kéo hai cánh tay Vưu Chính Bình đứt xuống dưới, đó chính là thảm án.
Vưu Chính Bình cũng là lấy hết dũng khí mới nắm lấy tay Úc Hoa, cậu có chuyện gạt Úc Hoa, trong lòng hổ thẹn, không dám dùng quá sức. Úc Hoa chỉ cần thoáng dùng sức, Vưu Chính Bình cũng không dám bắt lấy tay người yêu.
Ai ngờ Úc Hoa chỉ là vùng vẫy một cách tượng trưng, hoàn toàn không dùng lực, điều này khiến cho Vưu Chính Bình dũng khí vô tận.
Cậu nhìn chăm chú Úc Hoa nói: "Gương vỡ rồi thì anh lắp một cái mới cũng không sao; không còn công việc cũng không có vấn đề gì, lại tìm thì tốt rồi, không phải còn có em sao, em được anh nuôi lâu như vậy, em cũng có thể nỗ lực làm việc kiếm tiền. Anh mấy ngày nay tâm tình không tốt, em cũng rất khổ sở."
Úc Hoa trong lòng mềm nhũn, anh biết gần đây mình cố ý phớt lờ Vưu Chính Bình vì sức mạnh tăng lên, hai người đã không nói chuyện đàng hoàng trong vòng một tuần rồi.
Từ lúc yêu tới lúc kết hôn, bọn họ rất hợp nhau, trước nay chưa bao giờ cãi nhau. Lần này không hiểu tại sao lại chiến tranh lạnh, trong lòng hai người đều không dễ chịu, cả hai đều muốn hòa giải với nhau.
Lý do chiến tranh lạnh không quan trọng, quan trọng là bọn họ còn quan tâm lẫn nhau.
Hai người càng dựa càng gần, Úc Hoa sợ làm Vưu Chính Bình bị thương, chỉ là nhẹ nhàng dán nhẹ môi lên cánh môi của cậu.
Vưu Chính Bình là người có tính cách chủ động nhiệt liệt, thấy Úc Hoa vươn cành ôliu, vội vàng thuận theo ôm chặt Úc Hoa, vừa muốn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt thì lại nghe thấy có người bên cạnh nói: "Cái kia, gương đã được lắp vào rồi, tổng cộng 200 tệ cho chiếc gương và tiền nhân công."
Có người ngoài ở đây, hai người mặt đỏ nhanh chóng tách ra, Vưu Chính Bình nhanh chóng lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, Úc Hoa bởi vì lo lắng bóp nát điện thoại nên chậm một chút.
Người lắp đặt đã thu dọn xong dụng cụ của mình, trước khi đi còn nói: "Tôi đi đây, hai người cứ tiếp tục."
Bỏ lỡ cơ hội, cả hai lúng túng không dám tiếp tục, mà thật ra Vưu Chính Bình cũng không ngại ban ngày đâu, khụ khụ, nhưng Úc Hoa là một người hàm súc, vẫn là thu liễm một chút thì tốt hơn, chờ đến tối rồi lại nói.
"Anh đi nấu cơm." Úc Hoa tâm trạng vui vẻ nói.
"Không cần đâu, ngày nào cũng là anh nấu cơm, hôm nay em...... Mời khách ăn bữa sáng." Vưu Chính Bình nói.
"Được." Úc Hoa thuận thế gật đầu, thật tốt, anh cũng lo lắng là vỡ chén đĩa ở trước mặt người yêu.
Hai người đến cửa hàng ăn sáng, toàn bộ quá trình Úc Hoa không hề làm gì, Vưu Chính Bình chọn bữa sáng rồi bưng lên bàn. Úc Hoa liếc nhìn đôi đũa dùng một lần mỏng manh yếu ớt, cười bất động, chỉ nhìn Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình đột nhiên hiểu lầm, trong lòng mừng như điên, chẳng lẽ Úc Hoa hôm nay làm nũng sao?
Ở chung bốn năm, vẫn luôn là Vưu Chính Bình làm nũng chơi xấu, Úc Hoa trầm ổn trước nay không biểu hiện ra một vẻ mặt ấu trĩ nào, hôm nay thoạt nhìn có chút tùy hứng, cảm giác thật mới lạ!
Nội tâm Vưu Chính Bình vui sướng ngất ngây, cầm một cái bánh bao nhỏ, đút cho Úc Hoa.
Úc Hoa định nói là anh không đói bụng, nhìn Vưu Chính Bình ăn là được, không nghĩ tới thế nhưng người yêu chủ động gánh vác việc của chén và đũa, điều này khiến Úc Hoa vui sướng khó tả, xem ra bữa ăn này có thể chịu đựng được.
Anh hé miệng, ăn bánh bao nhỏ mà Vưu Chính Bình đút vào.
Người trong tiệm ăn sáng nhìn thấy hai người đàn ông nổi lên tình thú đút cơm ăn, lập tức không nỡ nhìn thẳng, sôi nổi cúi đầu bới cơm, bị đút một bụng thức ăn cho chó.
Trong lúc đút cơn, một đám đàn em đồng nghiệp Sầm Tiêu cũng một đêm không ngủ tới cửa hàng này ăn sáng, đây là cửa hàng cố định của bọn họ, thường thì sau một đêm, một vài người sẽ tới cửa hàng này ăn sáng xong trở về ngủ một ngày. Nhưng mà Vưu Chính Bình, sau khi kết hôn với Úc Hoa thì chỉ ăn đồ ở nhà, rất ít khi ra ngoài ăn.
"Ôi chu choa trời ơi!" Sầm Tiêu che lại đôi mắt, thảm không nỡ nhìn mà nói, "Anh có thể chú ý một chút sự ảnh hưởng không, nhìn Úc Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ kìa."
Vưu Chính Bình cười vui vẻ với Úc Hoa, nhìn thấy một đám đàn em đi tới, đặt đũa xuống "Cạch" một cái, lạnh mặt nói nói: "Đừng tranh bàn, bên cạnh còn chỗ kìa."
"Không, em phải ngồi ở đây," Sầm Tiêu ngáp một cái, cố ý ngồi bên cạnh Vưu Chính Bình, "Em nhìn hai người."
Vưu Chính Bình vô cùng muốn một chưởng đánh chết Sầm Tiêu, thế nhưng Úc Hoa ở bên cạnh, cậu không được lộ ra bản tính, chỉ phải nghiến răng nghiến lợi cười như không cười nói: "Có phải ngứa da muốn ăn đòn không? Không thấy hai anh đây vất vả mới làm lành đang sống trong thế giới hai người sao? Đôi mắt không cần thì có thể quyên tặng cho người cần đó!"
Sầm Tiêu không chịu thua kém, chỉ chỉ bữa sáng của cả tiệm ăn nói: "Này mà gọi là thế giới hai người? Đôi mắt của anh mới cần quyên tặng cho người cần đó!"
Đám đàn em chen chúc nhau trên chiếc bàn nhỏ, gọi một đống đồ ăn, ăn uống thỏa thích.
Úc Hoa vẫn luôn hâm mộ quan hệ khăng khít của Vưu Chính Bình với đám bạn bè, anh cũng đã từng có lúc như vậy, cũng từng có anh em cũng nhau kề vai chiến đấu. Theo thời gian trôi qua, mọi người hoặc là tử biệt, hoặc là càng lúc càng xa, nghĩa khí năm đó đã dần biến mất không còn tăm hơi.
Trước khi Úc Hoa và Vưu Chính Bình gặp nhau, anh đã gió yên biển lặng sống ở thế giới này mười một năm. Anh đã trải qua rất nhiều thế giới, cho dù nhìn thấy những thấy đẹp đẽ như thế nào cũng không thể khiến anh vui vẻ.
Năm tháng đã lắng đọng tất cả tình cảm của anh vào cát sỏi, tiêu tán trong vô vàn các nhiệm vụ.
Vào thời điểm thông quan, Úc Hoa không hề có niềm vui, tức giận, nỗi buồn, hạnh phúc, chỉ có sự mệt mỏi vô bờ.
Mãi cho đến ngày hôm đó, ngày anh nhìn thấy Vưu Chính Bình đánh nhau với đám bạn rồi trèo ra khỏi cửa sổ của chiếc xe địa hình, cảm xúc của Úc Hoa bị ảnh hưởng, anh nhớ lại khoảng thời gian thuần khiết nhất của chính mình.
Khi đó Úc Hoa mới biết được, hóa ra cảm xúc của anh không có biến mất, ký ức cũng chưa bao giờ bị lãng quên. Chỉ là những tình cảm đơn thuần tốt đẹp này bị ẩn chứa quá sâu, sâu đến mức chính anh cũng không thể hình dung ra.
May mắn thay, anh đã gặp được Vưu Chính Bình, gặp được một người đàn ông trẻ tuổi với sắc thái mạnh mẽ đã đánh thức tình cảm thuần túy nhất của Úc Hoa.
Hệ thống lại một lần nữa vươn ra móng vuốt ma thuật ra đối với thế giới này, anh cần phải bảo vệ vẻ đẹp của những người trẻ tuổi này đây.
"Anh đây thể hiện tình cảm thì sao, bọn anh kết hôn ba năm, thể hiện tình cảm một cách hợp pháp nhá!" Vưu Chính Bình một bên đấu khẩu với Sầm Tiêu, một bên dùng đũa gắp một chiếc bánh bao lớn đút vào miệng Úc Hoa, khiến toàn bộ cảm khái trong đầu Úc Hoa loại bỏ đi, chỉ còn lại có miệng đầy bánh bao thịt.
"Mặt mo anh! Anh làm ô nhiễm đến đôi mắt của em đó!" Sầm Tiêu dưới sự tức giận gắp một cái bánh quẩy, nhét vào miệng Sư Vĩnh Phúc ở bên cạnh, "Em đút cho anh em ăn một cách rất hợp lý, có phải tình anh em này cảm động trời đất không?"
Sư Vĩnh Phúc bị đút cho một ngụm bánh quẩy, dùng sức đấm ngực nói: "Nghẹn, nghẹn rồi!"
Sầm Tiêu cầm một lý sữa đậu nành lên rót vào miệng Sư Vĩnh Phúc.
Vưu Chính Bình cầm lấy một chén cháo, Úc Hoa vội xua tay nói: "Anh không nghẹn, em đút rất giỏi, anh không có bị gì."
Lúc này Vưu Chính Bình mới đặt chén cháo xuống, đắc ý nhìn Sầm Tiêu, thấy không, kỹ thuật của anh đây tốt hơn bay nhiều đó!
"Mẹ nó, thua rồi." Sầm Tiêu ủ rũ nói với Sư Vĩnh Phúc, "Đều tại cậu ăn không nhanh như Úc Hoa!"
Người bị hại Sư Vĩnh Phúc nói: "Cậu có thể nói một chút đạo lý hay không?"
Một bữa cơm ồn ào nhốn nháo, ăn xong mọi người về nhà ngủ. Úc Hoa nói với Vưu Chính Bình là anh muốn đi tìm việc, rời khỏi nhà.
Khi vừa bước ra khỏi cửa, ý cười trên mặt Úc Hoa liền biến mất, từ trong túi áo lấy ra một chiếc gương trang điểm nhỏ, ở trên gương viết: "Tôi đi tìm cậu."
Chân Lê ngơ ngác đi hai vòng trong công viên, nhìn thấy các bác gái đang đi dạo gần đó, trong lòng một mảnh mê mang, như vậy là hắn được thả ra hả?
Vì cái gì lại thả hắn ra? Chân Lê hoàn toàn không hiểu.
Nói thật, Chân Lê cảm thấy chỉ số thông minh của mình có chút không theo kịp với vị cao nhân truyền thông tin cho hắn qua gương, hắn không rõ vị cao nhân kia có chiêu thức gì.
Vì thế Chân Lê nhỏ giọng thầm thì trong công viên: "Cao nhân, đại thần, tiền bối? Ngài ở đâu? Tiếp theo tôi nên làm gì bây giờ?"
Trong phút chốc hắn hô lên như một tên trộm, một ông chú mặc đường trang mang theo một con chim đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Chân Lê.
Chân Lê: "......"
Hắn véo véo giọng nói: "Khụ khụ, tôi đang luyện cổ họng."
Ông chú cười cười: "Hiếm khi thấy người trẻ tuổi nào dậy sớm như cậu."
Con vẹt trong tay ông chú đập đập cánh, cao giọng nói: "Đại thần, ngài ở đâu? Đại thần, ngài ở đâu?"
Chân Lê hít hà một hơi, âm thanh của hắn rất nhỏ mà, sao con vẹt này lại nghe thấy được chứ?
Với khuôn mặt cứng đờ, hắn lấy chiếc tai nghe không dây từ trong túi ra, đeo vào tai và nói: "Đại thần, đại thần chơi game, ngài ở đâu? Có phải ngài ngủ rồi hay không? Tôi nên làm gì tiếp theo sau khi tôi chơi một nước đi lớn đây?"
Sau khi biểu diễn một lúc mà không có vật gì kết nối với tai nghe Bluetooth, Chân Lê gãi đầu gượng cười với ông chú: "Con không phải là dậy sớm, còn chưa ngủ đâu, con nghĩ dù sao cũng là sáng sớm, liền vào công viên đi loanh quanh hoạt động thân thể, cơm nước xong rồi ngủ tiếp."
Ông chú lắc đầu, vừa định nói gì đó, Chân Lê vội vàng trả lời: "Người trẻ tuổi chúng con chính là làm việc và nghỉ ngơi không lành mạnh."
Con vẹt học theo Chân Lê nói: "Không lành mạnh, không lành mạnh."
Sau đợt sai lầm chồng chất mà lấp liếm cho qua, Chân Lê chậm rãi rời khỏi công viên, muốn tìm một tấm gương liên lạc với đại thần nha!
Sau khi Chân Lê rời đi, ông chú đã sớm ở công viên nhìn chằm chằm vào lai lịch của Chân Lê, gõ gõ đầu con vẹt, hiền lành cười nói: "Vẹt à vẹt, nói xem hắn ta ngốc thật hay ngốc giả?"
Chú vẹt dang rộng đôi cánh nói: "Thật ngốc, thật ngốc!"
"Ta cũng cảm thấy thật ngốc." Ông chú sờ râu, bàn tay dùng một chút lực, râu giả liền bị kéo ra.
"Thật ngốc, thật ngốc!" Chú vẹt ở trong lồng nhay loạn xạ, không biết là châm chọc Chân Lê hay là ông chú làm rớt râu của mình.
Chân Lê chạy trốn khỏi chỗ ông chú, trở lại căn phòng tối tăm của mình ở tầng hầm, một trận hãi hùng khiếp vía.
Hắn có chút hiểu là tại sao ở thế giới này mất đi rất nhiều sấm quan giả, người bản địa ở thế giới này có năng lực vượt trội hơn người thường, bọn họ có tổ chức có kỷ luật ẩn nấp trong đám đông như người bình thường nên rất khó lòng phòng bị.
Sức mạnh thân thể của họ có thể không mạnh lắm, nhưng tập hợp cùng nhau, dưới sự bảo vệ của thế giới, họ có thể phát huy thực lực cường đại.
Trừ khi sấm quan giả có sức mạnh lật đổ toàn bộ thế giới, nếu không tuyệt đối không thể chiến thắng cái tổ chức khổng lồ không có bao nhiêu người biết tới này.
Không có gì ngạc nhiên khi hệ thống không thể khai phá được thế giới này.
Làm thế nào để boss mà hệ thống muốn diệt trừ ẩn nấp trong thế giới này? Người vừa rồi thông qua gương liên lạc với hắn là ai? Có mối liên hệ nào giữa mục tiêu nhiệm vụ của hệ thống và tổ chức người thủ hộ thế giới không? Trong đầu Chân Lê đầy những dấu chấm hỏi, hoàn toàn tìm không thấy đáp án.
Đại thần thông qua gương nói cho hắn, tổ chức thủ hộ thế giới thả hắn ra là để câu cá, bắt những sấm quan giả khác để hoàn thành nhiệm vụ, liệu nhất cử nhất động của hắn có gây hại cho những sấm quan giả khác không?
Chân Lê sờ sờ ngực, hắn biết sấm quan giả cũng có người tốt và người xấu, cũng có nhiều người rơi vào trạng thái hoang mang giống như hắn. Những người buộc hắn tới dò dường thế giới chưa được khai phá là kẻ xấu, Chân Lê không ngại hợp tác với tổ chức thủ hộ thế giới để thủ tiêu những người này; nhưng vẫn còn rất nhiều người bị mắc kẹt trong hệ thống, họ không muốn gây thương tổn gì với những người khác, chỉ muốn sống sót, khả năng bọn họ sẽ lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, Chân Lê không muốn tổn thương những người này.
Hắn đi vào toilet, trước bồn rửa tay có một tấm gương, Chân Lê nhỏ giọng nói với tấm gương: "Đại thần, nếu ngài nhìn thấy tôi thông qua tấm gương, có thể nói cho tôi biết tiếp theo phải làm gì không?"
Chân Lê đợi một lúc, tấm gương trước bồn rửa tay vẫn phản chiếu khuôn mặt của hắn.
Nhân viên lắp đặt đã tới lắp chiếc gương trước bồn rửa tay, một bên lắp ráp một bên nói chuyện phiếm với Úc Hoa: "Sao không thay một chiếc gương tốt hơn?"
Úc Hoa nói: "Nếu thay gương tốt thì sẽ không hợp với bồn rửa tay, chờ khoảng hai năm nữa rồi đổi luôn một lượt."
"Cũng đúng." Nhân viên lắp đặt canh vị trí của chiếc gương ban đầu, bắt đầu làm việc.
Mặc dù Vưu Chính Bình nói tới chiều cậu mới về nhà, nhưng mà Úc Hoa vẫn không yên tâm, cảm thấy lắp gương càng sớm thì càng thoải mải hơn. Anh vào sáng sớm đã gọi điện thoại cho quản lý, thêm tiền để nhân viên lắp gương tới sớm hơn.
Sau khi chiếc gương được lắp vào, Úc Hoa vẫn phải tìm cách làm chiếc gương mới toanh này sao cho cũ hơn một chút.
Trong lúc anh nhìn chằm chằm vào nhân viên lắp đặt, bên ngoài có người dùng chìa khóa mở cửa nhà, Vưu Chính Bình với vẻ mặt mệt mỏi trở về, vừa mở cửa vừa nói: "Úc Hoa, em đói quá à, cơm nước xong chưa...... Mới sáng sớm sao trong nhà có nhiều người quá vậy?"
Úc Hoa: "......"
Úc Hoa vào lúc Vưu Chính Bình lấy chìa khóa ra thì đã nghe thấy, trong lúc ấy trong lòng anh hiện ra ba phương án giải quyết ——
Đầu tiên, đóng cửa toilet lại, để nhân viên sau khi lắp đặt xong thì nhảy ra ngoài từ cửa sổ toilet, tránh Vưu Chính Bình. Nhưng anh mới vừa nhớ ra là nhà anh ở tầng 26, người bình thường không thể nhảy từ độ cao mấy chục mét này đi.
Thứ hai, thủ tiêu nhân viên lắp đặt, hủy thi diệt tích. Nhưng mà anh đã liên lạc với công ty quản lý rồi, cảnh sát có thể thông qua danh sách cuộc gọi mà tra ra anh, chắc chắn là không được, hơn nữa Úc Hoa cũng không muốn thương tổn người thường.
Thứ ba, khi Vưu Chính Bình mở cửa bước vào, cho em ấy một cái hôn nồng nhiệt, nói vơi em ấy chưa có làm bữa sáng, hai người đi ra ngoài ăn đi, như vậy có thể mang người yêu ra ngoài, nhân viên lắp đặt có thể yên tĩnh trong phòng làm việc. Nhưng xong việc thì không có ai thanh toán tiền bạc với nhân viên, hơn nữa anh cũng không có thời gian xử lý hậu sự, ngụy trang gương mới thành gương cụ.
Trong chớp nhoáng, trong đầu Úc Hoa lóe lên vô số ý nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không thực hiện.
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn Vưu Chính Bình mở cửa, điều chỉnh tốt cơ mặt, lộ ra biểu tình kinh ngạc nói: "Sao sớm vậy mà em đã về rồi? Không phải nói buổi chiều sao?"
"Nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn, em có thể nghỉ ngơi một ngày." Vưu Chính Bình dáo dác ngó về phía phòng bếp, "Đây là đang làm gì vậy?"
Úc Hoa bất động thanh sắc nói: "Tối hôm qua anh không cẩn thận làm vỡ gương, bọn họ tới để lắp gương."
Dưới tình huống này, chỉ có thể thẳng thắn. Sau đó nếu Vưu Chính Bình hỏi anh sao lại làm vỡ gương, anh cũng có thể nghĩ ra một số nguyên nhân như trơn tay, dù sao trong nhà cũng thường xuyên hư cái này cái kia, sáng sớm nay anh đã đem những mảnh gương tan nát thành bụi phấn ném ra ngoài, sau đó thấy xe rác đi thu gom, sẽ không có người phát hiện dị thường của chiếc gương.
Ai ngờ Vưu Chính Bình không có hỏi tại sao lại làm vỡ gương, mà là quan tâm nắm tay Úc Hoa: "Các mảnh vỡ thủy tinh không dễ xử lý, anh có bị thương không?"
Vưu Chính Bình cẩn thận kiểm tra vùng da bàn tay, cánh tay, mặt, cổ của Úc Hoa, cái cớ mà Úc Hoa nghĩ ra cũng vô dụng, anh lẳng lặng nhìn Vưu Chính Bình, trong lòng anh dâng lên một làn nước ấm dâng đầy.
Úc Hoa ôn nhu nói: "Anh rất cẩn thận, không có gì đâu."
Anh muốn rút tay về, đôi tay lại bị Vưu Chính Bình nắm chắc. Úc Hoa không dám dùng sức, anh sợ mình vừa kéo tay, thuận tay kéo hai cánh tay Vưu Chính Bình đứt xuống dưới, đó chính là thảm án.
Vưu Chính Bình cũng là lấy hết dũng khí mới nắm lấy tay Úc Hoa, cậu có chuyện gạt Úc Hoa, trong lòng hổ thẹn, không dám dùng quá sức. Úc Hoa chỉ cần thoáng dùng sức, Vưu Chính Bình cũng không dám bắt lấy tay người yêu.
Ai ngờ Úc Hoa chỉ là vùng vẫy một cách tượng trưng, hoàn toàn không dùng lực, điều này khiến cho Vưu Chính Bình dũng khí vô tận.
Cậu nhìn chăm chú Úc Hoa nói: "Gương vỡ rồi thì anh lắp một cái mới cũng không sao; không còn công việc cũng không có vấn đề gì, lại tìm thì tốt rồi, không phải còn có em sao, em được anh nuôi lâu như vậy, em cũng có thể nỗ lực làm việc kiếm tiền. Anh mấy ngày nay tâm tình không tốt, em cũng rất khổ sở."
Úc Hoa trong lòng mềm nhũn, anh biết gần đây mình cố ý phớt lờ Vưu Chính Bình vì sức mạnh tăng lên, hai người đã không nói chuyện đàng hoàng trong vòng một tuần rồi.
Từ lúc yêu tới lúc kết hôn, bọn họ rất hợp nhau, trước nay chưa bao giờ cãi nhau. Lần này không hiểu tại sao lại chiến tranh lạnh, trong lòng hai người đều không dễ chịu, cả hai đều muốn hòa giải với nhau.
Lý do chiến tranh lạnh không quan trọng, quan trọng là bọn họ còn quan tâm lẫn nhau.
Hai người càng dựa càng gần, Úc Hoa sợ làm Vưu Chính Bình bị thương, chỉ là nhẹ nhàng dán nhẹ môi lên cánh môi của cậu.
Vưu Chính Bình là người có tính cách chủ động nhiệt liệt, thấy Úc Hoa vươn cành ôliu, vội vàng thuận theo ôm chặt Úc Hoa, vừa muốn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt thì lại nghe thấy có người bên cạnh nói: "Cái kia, gương đã được lắp vào rồi, tổng cộng 200 tệ cho chiếc gương và tiền nhân công."
Có người ngoài ở đây, hai người mặt đỏ nhanh chóng tách ra, Vưu Chính Bình nhanh chóng lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, Úc Hoa bởi vì lo lắng bóp nát điện thoại nên chậm một chút.
Người lắp đặt đã thu dọn xong dụng cụ của mình, trước khi đi còn nói: "Tôi đi đây, hai người cứ tiếp tục."
Bỏ lỡ cơ hội, cả hai lúng túng không dám tiếp tục, mà thật ra Vưu Chính Bình cũng không ngại ban ngày đâu, khụ khụ, nhưng Úc Hoa là một người hàm súc, vẫn là thu liễm một chút thì tốt hơn, chờ đến tối rồi lại nói.
"Anh đi nấu cơm." Úc Hoa tâm trạng vui vẻ nói.
"Không cần đâu, ngày nào cũng là anh nấu cơm, hôm nay em...... Mời khách ăn bữa sáng." Vưu Chính Bình nói.
"Được." Úc Hoa thuận thế gật đầu, thật tốt, anh cũng lo lắng là vỡ chén đĩa ở trước mặt người yêu.
Hai người đến cửa hàng ăn sáng, toàn bộ quá trình Úc Hoa không hề làm gì, Vưu Chính Bình chọn bữa sáng rồi bưng lên bàn. Úc Hoa liếc nhìn đôi đũa dùng một lần mỏng manh yếu ớt, cười bất động, chỉ nhìn Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình đột nhiên hiểu lầm, trong lòng mừng như điên, chẳng lẽ Úc Hoa hôm nay làm nũng sao?
Ở chung bốn năm, vẫn luôn là Vưu Chính Bình làm nũng chơi xấu, Úc Hoa trầm ổn trước nay không biểu hiện ra một vẻ mặt ấu trĩ nào, hôm nay thoạt nhìn có chút tùy hứng, cảm giác thật mới lạ!
Nội tâm Vưu Chính Bình vui sướng ngất ngây, cầm một cái bánh bao nhỏ, đút cho Úc Hoa.
Úc Hoa định nói là anh không đói bụng, nhìn Vưu Chính Bình ăn là được, không nghĩ tới thế nhưng người yêu chủ động gánh vác việc của chén và đũa, điều này khiến Úc Hoa vui sướng khó tả, xem ra bữa ăn này có thể chịu đựng được.
Anh hé miệng, ăn bánh bao nhỏ mà Vưu Chính Bình đút vào.
Người trong tiệm ăn sáng nhìn thấy hai người đàn ông nổi lên tình thú đút cơm ăn, lập tức không nỡ nhìn thẳng, sôi nổi cúi đầu bới cơm, bị đút một bụng thức ăn cho chó.
Trong lúc đút cơn, một đám đàn em đồng nghiệp Sầm Tiêu cũng một đêm không ngủ tới cửa hàng này ăn sáng, đây là cửa hàng cố định của bọn họ, thường thì sau một đêm, một vài người sẽ tới cửa hàng này ăn sáng xong trở về ngủ một ngày. Nhưng mà Vưu Chính Bình, sau khi kết hôn với Úc Hoa thì chỉ ăn đồ ở nhà, rất ít khi ra ngoài ăn.
"Ôi chu choa trời ơi!" Sầm Tiêu che lại đôi mắt, thảm không nỡ nhìn mà nói, "Anh có thể chú ý một chút sự ảnh hưởng không, nhìn Úc Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ kìa."
Vưu Chính Bình cười vui vẻ với Úc Hoa, nhìn thấy một đám đàn em đi tới, đặt đũa xuống "Cạch" một cái, lạnh mặt nói nói: "Đừng tranh bàn, bên cạnh còn chỗ kìa."
"Không, em phải ngồi ở đây," Sầm Tiêu ngáp một cái, cố ý ngồi bên cạnh Vưu Chính Bình, "Em nhìn hai người."
Vưu Chính Bình vô cùng muốn một chưởng đánh chết Sầm Tiêu, thế nhưng Úc Hoa ở bên cạnh, cậu không được lộ ra bản tính, chỉ phải nghiến răng nghiến lợi cười như không cười nói: "Có phải ngứa da muốn ăn đòn không? Không thấy hai anh đây vất vả mới làm lành đang sống trong thế giới hai người sao? Đôi mắt không cần thì có thể quyên tặng cho người cần đó!"
Sầm Tiêu không chịu thua kém, chỉ chỉ bữa sáng của cả tiệm ăn nói: "Này mà gọi là thế giới hai người? Đôi mắt của anh mới cần quyên tặng cho người cần đó!"
Đám đàn em chen chúc nhau trên chiếc bàn nhỏ, gọi một đống đồ ăn, ăn uống thỏa thích.
Úc Hoa vẫn luôn hâm mộ quan hệ khăng khít của Vưu Chính Bình với đám bạn bè, anh cũng đã từng có lúc như vậy, cũng từng có anh em cũng nhau kề vai chiến đấu. Theo thời gian trôi qua, mọi người hoặc là tử biệt, hoặc là càng lúc càng xa, nghĩa khí năm đó đã dần biến mất không còn tăm hơi.
Trước khi Úc Hoa và Vưu Chính Bình gặp nhau, anh đã gió yên biển lặng sống ở thế giới này mười một năm. Anh đã trải qua rất nhiều thế giới, cho dù nhìn thấy những thấy đẹp đẽ như thế nào cũng không thể khiến anh vui vẻ.
Năm tháng đã lắng đọng tất cả tình cảm của anh vào cát sỏi, tiêu tán trong vô vàn các nhiệm vụ.
Vào thời điểm thông quan, Úc Hoa không hề có niềm vui, tức giận, nỗi buồn, hạnh phúc, chỉ có sự mệt mỏi vô bờ.
Mãi cho đến ngày hôm đó, ngày anh nhìn thấy Vưu Chính Bình đánh nhau với đám bạn rồi trèo ra khỏi cửa sổ của chiếc xe địa hình, cảm xúc của Úc Hoa bị ảnh hưởng, anh nhớ lại khoảng thời gian thuần khiết nhất của chính mình.
Khi đó Úc Hoa mới biết được, hóa ra cảm xúc của anh không có biến mất, ký ức cũng chưa bao giờ bị lãng quên. Chỉ là những tình cảm đơn thuần tốt đẹp này bị ẩn chứa quá sâu, sâu đến mức chính anh cũng không thể hình dung ra.
May mắn thay, anh đã gặp được Vưu Chính Bình, gặp được một người đàn ông trẻ tuổi với sắc thái mạnh mẽ đã đánh thức tình cảm thuần túy nhất của Úc Hoa.
Hệ thống lại một lần nữa vươn ra móng vuốt ma thuật ra đối với thế giới này, anh cần phải bảo vệ vẻ đẹp của những người trẻ tuổi này đây.
"Anh đây thể hiện tình cảm thì sao, bọn anh kết hôn ba năm, thể hiện tình cảm một cách hợp pháp nhá!" Vưu Chính Bình một bên đấu khẩu với Sầm Tiêu, một bên dùng đũa gắp một chiếc bánh bao lớn đút vào miệng Úc Hoa, khiến toàn bộ cảm khái trong đầu Úc Hoa loại bỏ đi, chỉ còn lại có miệng đầy bánh bao thịt.
"Mặt mo anh! Anh làm ô nhiễm đến đôi mắt của em đó!" Sầm Tiêu dưới sự tức giận gắp một cái bánh quẩy, nhét vào miệng Sư Vĩnh Phúc ở bên cạnh, "Em đút cho anh em ăn một cách rất hợp lý, có phải tình anh em này cảm động trời đất không?"
Sư Vĩnh Phúc bị đút cho một ngụm bánh quẩy, dùng sức đấm ngực nói: "Nghẹn, nghẹn rồi!"
Sầm Tiêu cầm một lý sữa đậu nành lên rót vào miệng Sư Vĩnh Phúc.
Vưu Chính Bình cầm lấy một chén cháo, Úc Hoa vội xua tay nói: "Anh không nghẹn, em đút rất giỏi, anh không có bị gì."
Lúc này Vưu Chính Bình mới đặt chén cháo xuống, đắc ý nhìn Sầm Tiêu, thấy không, kỹ thuật của anh đây tốt hơn bay nhiều đó!
"Mẹ nó, thua rồi." Sầm Tiêu ủ rũ nói với Sư Vĩnh Phúc, "Đều tại cậu ăn không nhanh như Úc Hoa!"
Người bị hại Sư Vĩnh Phúc nói: "Cậu có thể nói một chút đạo lý hay không?"
Một bữa cơm ồn ào nhốn nháo, ăn xong mọi người về nhà ngủ. Úc Hoa nói với Vưu Chính Bình là anh muốn đi tìm việc, rời khỏi nhà.
Khi vừa bước ra khỏi cửa, ý cười trên mặt Úc Hoa liền biến mất, từ trong túi áo lấy ra một chiếc gương trang điểm nhỏ, ở trên gương viết: "Tôi đi tìm cậu."