Chương : 24
Tiểu Bạch đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Lang một cái, hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi, ra vẻ không thèm để ý tới nàng.
Lâm Lang không hiểu hỏi: "Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không sao chớ?" Nàng đâu có chọc hắn nha! Sao phải sưng xỉa với nàng như vậy chứ?
Tiểu Bạch quay đầu nhìn thấy vẻ mặt vô tội cùng bộ dạng khó hiểu của Lâm Lang lại càng thêm tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, hậm hực nói: "Cũng may là ta ở trong này, nếu không chẳng phải là phu nhân. . . . . ." Tiểu Bạch muốn nói lại thôi, quay phắt sang hỏi, "Phu nhân thực sự không biết mình sai ở đâu sao?"
"Ta. . . . . ." Rốt cuộc ta làm sai cái gì? Lại khiến cho đứa nhỏ này tức giận như vậy?
Lâm Lang nhìn Tiểu Bạch, vô tội lắc đầu: "Ta không có làm cái gì mà!" Chỉ là dạy dỗ Diệp Cẩn Huyên một chút thôi, có làm cái gì đâu chứ? Chẳng lẽ. . . . . .
Lâm Lang nhìn Diệp Cẩn Huyên đầu tóc rối bời, mặt mũi sưng đỏ như đầu heo, váy áo rách nát dơ bẩn không chịu nổi đang nằm trên mặt đất một cái, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch một cái, rùng mình một trận —— có lẽ nào! Tiểu Bạch nhìn trúng nàng ta sao?
Lâm Lang vừa muốn mở miệng an ủi Tiểu Bạch vài câu, nhưng còn chưa lên tiếng, Tiểu Bạch đã cả giận nói: "Tốt nhất ngài nên suy nghĩ kỹ một chút! Có gan làm sai thì phải có gan nhận tội, chính ngài đã dạy chúng ta như vậy. Thế nhưng chính phu nhân cũng không làm được! Hừ!"
Lâm Lang nhìn bộ dạng tức giận của Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Aiz, củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, kiếp trước mình còn mắt bị mù coi trọng Triệu Tễ cơ mà! Nếu Tiểu Bạch thật sự thích Diệp Cẩn Huyên thì về tình cũng có thể tha thứ.
Lâm Lang nhìn lại bộ dạng đầu heo chật vật của Diệp Cẩn Huyên, càng nghĩ càng thấy có lẽ nàng đã làm hơi quá. Là ai đi chăng nữa thì khi nhìn thấy người trong lòng bị đánh thành ra như vậy cũng đều sẽ tức giận thôi!
"Tiểu Bạch, thật xin lỗi. . . . . . Ta không biết ngươi ở nơi này, nếu biết, ta tuyệt đối sẽ không. . . . . ."
Lâm Lang còn chưa nói xong, Tiểu Bạch đã rống lên cắt đứt: "Chẳng lẽ ta không ở nơi này thì ngài sẽ làm sao? Phu nhân ngài. . . . . . Sao ngài có thể làm như vậy? Ngài làm cho Tiểu Bạch quá thất vọng rồi!"
"Tiểu Bạch. . . . . ." Lâm Lang khó xử cắn môi, mặc dù không vừa lòng đối với cách nói của Tiểu Bạch, nhưng dù sao cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn khi thấy người mình thích bị đánh, nên không nỡ cùng hắn so đo, chỉ thở dài nói, "Ngươi xem như thế này liệu có được hay không?" Nàng đưa tay vê lên một bí quyết, đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng trắng, bắn thẳng về phía Diệp Cẩn Huyên. Trong nháy mắt, bộ dạng đầu heo của Diệp Cẩn Huyên biến mất, lại trở thành một thành một mỹ nhân yếu đuối đang nằm ngủ khiến người ta thương tiếc.
Lâm Lang nhìn dáng vẻ mỏng manh của Diệp Cẩn Huyên hiện giờ, thầm nghĩ thật đúng là mỹ nhân! Ánh mắt Tiểu Bạch cũng không tệ, nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cũng cần phải hiểu rõ bản chất bên trong nữa. Lâm Lang thở dài trong lòng, thôi thì về sau sẽ từ từ nói cho Tiểu Bạch hiểu đi!
Lần này thì lại tới lượt Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Lâm Lang, đưa ngón tay chỉ vào Diệp Cẩn Huyên: "Phu nhân làm cái gì vậy?"
Lâm Lang thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Bạch, cho là hắn vẫn còn chưa hài lòng, nhưng pháp lực của nàng cũng chỉ có thể che giấu vết thương trên người của Diệp Cẩn Huyên đi thôi. Đây cũng chính là lý do vì sao nàng lại dám để cho Thanh Y Tử Y mặc sức đánh người. Sau đó thi triển một chút pháp thuật, khiến vết thương biến mất không còn một chút dấu vết nào, không ai có thể biết được.
Nhưng những vết thương kia vẫn nằm ở trên người Diệp Cẩn Huyên, chỉ là không có ai thấy mà thôi!
Lâm Lang thấy Tiểu Bạch vẫn đang trừng mắt nhìn nàng, cũng trở nên mất kiên nhẫn, tức giận nói: "Tiểu Bạch, pháp lực của ta chỉ có thể làm được như vậy thôi. Dù ngươi có thích nàng, nhưng cũng đâu phải không biết những việc mà nàng ta đã làm. Chẳng lẽ ta giáo huấn nàng ta một chút cũng là sai sao?"
Kiếp trước nàng bị Diệp Cẩn Huyên đẩy xuống từ Lạc Hoa lâu; kiếp này, thân thể này cũng nhận hết ức hiếp của Diệp Cẩn Huyên, lại còn trực tiếp bỏ mạng dưới lệnh của nàng ta. Hiện tại Diệp Cẩn Huyên cùng Tô phu nhân còn nhiều lần muốn giết nàng, nàng chỉ khiến nàng ta bị đánh một trận, mà còn không được sao?
Tiểu Bạch nghe Lâm Lang nói vậy, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, mắt chớp một cái, lại nghĩ tới cái gì đó, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Phu nhân, không lẽ ngài nghĩ rằng Tiểu Bạch. . . . . ." Nghĩ đến chuyện Lâm Lang đem hắn cùng Diệp Cẩn Huyên kia ghép thành một đôi, hắn uất ức vỗ ngực liên tục, "Ông trời chứng giám, ở trong lòng Tiểu Bạch phu nhân là người quan trọng thứ hai, sao Tiểu Bạch có thể vì nàng ta giận lây sang phu nhân được chứ?"
"Tiểu Bạch ở trong suy nghĩ của phu nhân thực kém cỏi như vậy?"
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Lâm Lang, ánh mắt tràn đầy tố cáo cùng ai oán. Lâm Lang chỉ cảm thấy đau hết cả đầu: "Không phải ngươi vừa xuất hiện đã chỉ trích ta làm sai chuyện gì sao?" Hôm nay, nàng chỉ là vào cung một chuyến, sau đó quay về đánh Diệp Cẩn Huyên, còn có chuyện gì nữa đâu?
Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, không thể tin nói: "Phu nhân, ngài còn không biết lỗi. . . . . . Tới lúc này rồi mà vẫn còn không biết lỗi hay sao?"
Lâm Lang gật đầu một cái, vẻ mặt khó hiểu!
Tới nước này, Tiểu Bạch đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, giậm chân rống to: "Ngài vào cung để cho Triệu Tễ nhìn cánh tay của ngài thì chớ, vừa rồi lại còn để tên đầu heo kia sờ vào tay của ngài. Ngài làm vậy không thấy có lỗi với Thành chủ sao? Sao ngài có thể làm như vậy sau lưng Thành chủ được cơ chứ? Ngài ngài ngài. . . . . ."
Lúc này, Lâm Lang rốt cuộc mới hiểu là xảy ra chuyện gì, nàng cười như không cười nhìn Tiểu Bạch, chờ hắn bình tĩnh lại.
"Tiểu Bạch, ta làm vậy thì sao? Ta cùng Quân Thương đâu có quan hệ gì!" Chẳng lẽ Tiểu Bạch đang giám sát nàng? Đây là chủ ý của Quân Thương?
Trong lòng Lâm Lang dâng lên một cỗ tức giận cùng sự uất ức khó hiểu.
"Phu nhân, sao ngài lại không có quan hệ gì với Thành chủ được?" Tiểu Bạch trợn to mắt nhìn Lâm Lang, "Ngài làm như vậy, là bất trung đối với Thành chủ đó!"
Lâm Lang cười lạnh: "Không cần gọi ta là phu nhân nữa, ta cùng Quân Thương không có bất cứ quan hệ gì. Ta cũng không phải là phu nhân của các ngươi, cho nên ta làm chuyện gì, làm như thế nào, hoàn toàn không liên quan gì tới hắn hết!" Ngay cả ‘bất trung’ cũng quy chụp lên đầu nàng, thì nàng và hắn có thể coi là không còn quan hệ gì được chứ?
Tiểu Bạch nhìn Lâm Lang, tức giận tăng vọt lên ba cấp, đỉnh đầu có khói xanh lượn lờ, đôi mắt đỏ ngầu, hắn quát: "Ngài….... ngài thực sự là không tim không phổi mà. Thành chủ chỉ vì ngài mà dùng Tam Muội chân hỏa khiến bản thân bị thương. Hiện tại Thành chủ chỉ là phàm thể, cũng bị phản phệ. Đang phải chữa trị vết thương mà ngài lại. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì?" Lâm Lang sững sờ, "Hắn vì ta dùng Tam Muội chân hỏa?" Tam Muội chân hỏa là ngọn lửa tinh khiết trong tam giới, có thể đốt sạch tất cả tà ma ngoại đạo, phá hủy toàn bộ tà thuật. Nhưng Quân Thương sử dụng Tam Muội chân hỏa khi nào ?
Trong mộng. . . . . . Ly hồn? Lâm Lang nhớ lại giấc mộng kia, nàng đi tới trước Lạc Hoa lâu, sau đó suýt chút nữa bị hút vào miệng hố đen lớn, đúng lúc đó thì Quân Thương xuất hiện, dùng một ngọn lửa đốt Lạc Hoa lâu cứu nàng.
Chẳng lẽ tất cả đều là thật?
"Thành chủ sợ ngài lo lắng nên không muốn để cho ngài biết. Lại sợ ngài bị người ta ức hiếp còn phái Tiểu Bạch tới bảo vệ ngài, nhưng ngài lại. . . . . . ngài lại làm những chuyện có lỗi với Thành chủ như vậy. . . . . ."
"Nếu không phải có Thành chủ thì hồn phách của ngài đã bị ma quỷ bắt đi nhập vào tam giới Thần Đỉnh, đã sớm hồn bay phách tán rồi. . . . . ."
Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng, giọng nói thống hận của hắn văng vảng ở bên tai nàng. Lâm Lang chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu —— nếu chuyện đêm đó thực sự xảy ra, vậy đúng là có người đã sử dụng Ly hồn thuật với nàng. Thì ra là Quân Thương cứu nàng, cũng không phải hắn phái Tiểu Bạch tới giám sát nàng!
Lâm Lang không đợi Tiểu Bạch nói xong, vội vàng hỏi: "Quân thương đâu? Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Thành chủ hiện giờ còn đang ở trong động Hàn Băng chịu khổ, ngài. . . . . ."
Tiểu Bạch chưa dứt câu, chỉ thấy lóe lên một cái, đã không thấy bóng dáng của Lâm Lang đâu, còn nghe thấy tiếng nói vang vọng của nàng từ xa: "Móc tim của tên đầu heo kia ra thiêu cháy, còn Diệp Cẩn Huyên cùng nha hoàn kia thì làm cho các nàng quên tất cả xảy ra ngày hôm nay. . . . . ."
Lâm Lang không hiểu hỏi: "Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không sao chớ?" Nàng đâu có chọc hắn nha! Sao phải sưng xỉa với nàng như vậy chứ?
Tiểu Bạch quay đầu nhìn thấy vẻ mặt vô tội cùng bộ dạng khó hiểu của Lâm Lang lại càng thêm tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, hậm hực nói: "Cũng may là ta ở trong này, nếu không chẳng phải là phu nhân. . . . . ." Tiểu Bạch muốn nói lại thôi, quay phắt sang hỏi, "Phu nhân thực sự không biết mình sai ở đâu sao?"
"Ta. . . . . ." Rốt cuộc ta làm sai cái gì? Lại khiến cho đứa nhỏ này tức giận như vậy?
Lâm Lang nhìn Tiểu Bạch, vô tội lắc đầu: "Ta không có làm cái gì mà!" Chỉ là dạy dỗ Diệp Cẩn Huyên một chút thôi, có làm cái gì đâu chứ? Chẳng lẽ. . . . . .
Lâm Lang nhìn Diệp Cẩn Huyên đầu tóc rối bời, mặt mũi sưng đỏ như đầu heo, váy áo rách nát dơ bẩn không chịu nổi đang nằm trên mặt đất một cái, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch một cái, rùng mình một trận —— có lẽ nào! Tiểu Bạch nhìn trúng nàng ta sao?
Lâm Lang vừa muốn mở miệng an ủi Tiểu Bạch vài câu, nhưng còn chưa lên tiếng, Tiểu Bạch đã cả giận nói: "Tốt nhất ngài nên suy nghĩ kỹ một chút! Có gan làm sai thì phải có gan nhận tội, chính ngài đã dạy chúng ta như vậy. Thế nhưng chính phu nhân cũng không làm được! Hừ!"
Lâm Lang nhìn bộ dạng tức giận của Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Aiz, củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, kiếp trước mình còn mắt bị mù coi trọng Triệu Tễ cơ mà! Nếu Tiểu Bạch thật sự thích Diệp Cẩn Huyên thì về tình cũng có thể tha thứ.
Lâm Lang nhìn lại bộ dạng đầu heo chật vật của Diệp Cẩn Huyên, càng nghĩ càng thấy có lẽ nàng đã làm hơi quá. Là ai đi chăng nữa thì khi nhìn thấy người trong lòng bị đánh thành ra như vậy cũng đều sẽ tức giận thôi!
"Tiểu Bạch, thật xin lỗi. . . . . . Ta không biết ngươi ở nơi này, nếu biết, ta tuyệt đối sẽ không. . . . . ."
Lâm Lang còn chưa nói xong, Tiểu Bạch đã rống lên cắt đứt: "Chẳng lẽ ta không ở nơi này thì ngài sẽ làm sao? Phu nhân ngài. . . . . . Sao ngài có thể làm như vậy? Ngài làm cho Tiểu Bạch quá thất vọng rồi!"
"Tiểu Bạch. . . . . ." Lâm Lang khó xử cắn môi, mặc dù không vừa lòng đối với cách nói của Tiểu Bạch, nhưng dù sao cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn khi thấy người mình thích bị đánh, nên không nỡ cùng hắn so đo, chỉ thở dài nói, "Ngươi xem như thế này liệu có được hay không?" Nàng đưa tay vê lên một bí quyết, đầu ngón tay xuất hiện một tia sáng trắng, bắn thẳng về phía Diệp Cẩn Huyên. Trong nháy mắt, bộ dạng đầu heo của Diệp Cẩn Huyên biến mất, lại trở thành một thành một mỹ nhân yếu đuối đang nằm ngủ khiến người ta thương tiếc.
Lâm Lang nhìn dáng vẻ mỏng manh của Diệp Cẩn Huyên hiện giờ, thầm nghĩ thật đúng là mỹ nhân! Ánh mắt Tiểu Bạch cũng không tệ, nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cũng cần phải hiểu rõ bản chất bên trong nữa. Lâm Lang thở dài trong lòng, thôi thì về sau sẽ từ từ nói cho Tiểu Bạch hiểu đi!
Lần này thì lại tới lượt Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Lâm Lang, đưa ngón tay chỉ vào Diệp Cẩn Huyên: "Phu nhân làm cái gì vậy?"
Lâm Lang thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Bạch, cho là hắn vẫn còn chưa hài lòng, nhưng pháp lực của nàng cũng chỉ có thể che giấu vết thương trên người của Diệp Cẩn Huyên đi thôi. Đây cũng chính là lý do vì sao nàng lại dám để cho Thanh Y Tử Y mặc sức đánh người. Sau đó thi triển một chút pháp thuật, khiến vết thương biến mất không còn một chút dấu vết nào, không ai có thể biết được.
Nhưng những vết thương kia vẫn nằm ở trên người Diệp Cẩn Huyên, chỉ là không có ai thấy mà thôi!
Lâm Lang thấy Tiểu Bạch vẫn đang trừng mắt nhìn nàng, cũng trở nên mất kiên nhẫn, tức giận nói: "Tiểu Bạch, pháp lực của ta chỉ có thể làm được như vậy thôi. Dù ngươi có thích nàng, nhưng cũng đâu phải không biết những việc mà nàng ta đã làm. Chẳng lẽ ta giáo huấn nàng ta một chút cũng là sai sao?"
Kiếp trước nàng bị Diệp Cẩn Huyên đẩy xuống từ Lạc Hoa lâu; kiếp này, thân thể này cũng nhận hết ức hiếp của Diệp Cẩn Huyên, lại còn trực tiếp bỏ mạng dưới lệnh của nàng ta. Hiện tại Diệp Cẩn Huyên cùng Tô phu nhân còn nhiều lần muốn giết nàng, nàng chỉ khiến nàng ta bị đánh một trận, mà còn không được sao?
Tiểu Bạch nghe Lâm Lang nói vậy, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, mắt chớp một cái, lại nghĩ tới cái gì đó, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Phu nhân, không lẽ ngài nghĩ rằng Tiểu Bạch. . . . . ." Nghĩ đến chuyện Lâm Lang đem hắn cùng Diệp Cẩn Huyên kia ghép thành một đôi, hắn uất ức vỗ ngực liên tục, "Ông trời chứng giám, ở trong lòng Tiểu Bạch phu nhân là người quan trọng thứ hai, sao Tiểu Bạch có thể vì nàng ta giận lây sang phu nhân được chứ?"
"Tiểu Bạch ở trong suy nghĩ của phu nhân thực kém cỏi như vậy?"
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Lâm Lang, ánh mắt tràn đầy tố cáo cùng ai oán. Lâm Lang chỉ cảm thấy đau hết cả đầu: "Không phải ngươi vừa xuất hiện đã chỉ trích ta làm sai chuyện gì sao?" Hôm nay, nàng chỉ là vào cung một chuyến, sau đó quay về đánh Diệp Cẩn Huyên, còn có chuyện gì nữa đâu?
Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, không thể tin nói: "Phu nhân, ngài còn không biết lỗi. . . . . . Tới lúc này rồi mà vẫn còn không biết lỗi hay sao?"
Lâm Lang gật đầu một cái, vẻ mặt khó hiểu!
Tới nước này, Tiểu Bạch đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, giậm chân rống to: "Ngài vào cung để cho Triệu Tễ nhìn cánh tay của ngài thì chớ, vừa rồi lại còn để tên đầu heo kia sờ vào tay của ngài. Ngài làm vậy không thấy có lỗi với Thành chủ sao? Sao ngài có thể làm như vậy sau lưng Thành chủ được cơ chứ? Ngài ngài ngài. . . . . ."
Lúc này, Lâm Lang rốt cuộc mới hiểu là xảy ra chuyện gì, nàng cười như không cười nhìn Tiểu Bạch, chờ hắn bình tĩnh lại.
"Tiểu Bạch, ta làm vậy thì sao? Ta cùng Quân Thương đâu có quan hệ gì!" Chẳng lẽ Tiểu Bạch đang giám sát nàng? Đây là chủ ý của Quân Thương?
Trong lòng Lâm Lang dâng lên một cỗ tức giận cùng sự uất ức khó hiểu.
"Phu nhân, sao ngài lại không có quan hệ gì với Thành chủ được?" Tiểu Bạch trợn to mắt nhìn Lâm Lang, "Ngài làm như vậy, là bất trung đối với Thành chủ đó!"
Lâm Lang cười lạnh: "Không cần gọi ta là phu nhân nữa, ta cùng Quân Thương không có bất cứ quan hệ gì. Ta cũng không phải là phu nhân của các ngươi, cho nên ta làm chuyện gì, làm như thế nào, hoàn toàn không liên quan gì tới hắn hết!" Ngay cả ‘bất trung’ cũng quy chụp lên đầu nàng, thì nàng và hắn có thể coi là không còn quan hệ gì được chứ?
Tiểu Bạch nhìn Lâm Lang, tức giận tăng vọt lên ba cấp, đỉnh đầu có khói xanh lượn lờ, đôi mắt đỏ ngầu, hắn quát: "Ngài….... ngài thực sự là không tim không phổi mà. Thành chủ chỉ vì ngài mà dùng Tam Muội chân hỏa khiến bản thân bị thương. Hiện tại Thành chủ chỉ là phàm thể, cũng bị phản phệ. Đang phải chữa trị vết thương mà ngài lại. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì?" Lâm Lang sững sờ, "Hắn vì ta dùng Tam Muội chân hỏa?" Tam Muội chân hỏa là ngọn lửa tinh khiết trong tam giới, có thể đốt sạch tất cả tà ma ngoại đạo, phá hủy toàn bộ tà thuật. Nhưng Quân Thương sử dụng Tam Muội chân hỏa khi nào ?
Trong mộng. . . . . . Ly hồn? Lâm Lang nhớ lại giấc mộng kia, nàng đi tới trước Lạc Hoa lâu, sau đó suýt chút nữa bị hút vào miệng hố đen lớn, đúng lúc đó thì Quân Thương xuất hiện, dùng một ngọn lửa đốt Lạc Hoa lâu cứu nàng.
Chẳng lẽ tất cả đều là thật?
"Thành chủ sợ ngài lo lắng nên không muốn để cho ngài biết. Lại sợ ngài bị người ta ức hiếp còn phái Tiểu Bạch tới bảo vệ ngài, nhưng ngài lại. . . . . . ngài lại làm những chuyện có lỗi với Thành chủ như vậy. . . . . ."
"Nếu không phải có Thành chủ thì hồn phách của ngài đã bị ma quỷ bắt đi nhập vào tam giới Thần Đỉnh, đã sớm hồn bay phách tán rồi. . . . . ."
Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng, giọng nói thống hận của hắn văng vảng ở bên tai nàng. Lâm Lang chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu —— nếu chuyện đêm đó thực sự xảy ra, vậy đúng là có người đã sử dụng Ly hồn thuật với nàng. Thì ra là Quân Thương cứu nàng, cũng không phải hắn phái Tiểu Bạch tới giám sát nàng!
Lâm Lang không đợi Tiểu Bạch nói xong, vội vàng hỏi: "Quân thương đâu? Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Thành chủ hiện giờ còn đang ở trong động Hàn Băng chịu khổ, ngài. . . . . ."
Tiểu Bạch chưa dứt câu, chỉ thấy lóe lên một cái, đã không thấy bóng dáng của Lâm Lang đâu, còn nghe thấy tiếng nói vang vọng của nàng từ xa: "Móc tim của tên đầu heo kia ra thiêu cháy, còn Diệp Cẩn Huyên cùng nha hoàn kia thì làm cho các nàng quên tất cả xảy ra ngày hôm nay. . . . . ."