Chương : 45
Edit và beta: meomeoemlameo.
Hồi lâu, cô nghe thấy Hoắc Hi hỏi: “Nếu anh đã là tiên tử, thì anh hạ phàm làm gì?”
Thịnh · đúng lý hợp tình · Kiều: “Để độ em ạ.”
Hoắc Hi: “……” Anh rốt cuộc không nhịn được ý cười trong giọng nói, “Thịnh Kiều, về sau em đừng làm nghệ sĩ nữa, qua studio của anh viết content riêng cho anh đi.”
Cô cũng cười qua điện thoại, giọng nói khi cô rúc trong chăn nghe vừa mềm mại lại ngọt ngào, “Vậy thì ông chủ phải trả em thật nhiều lương nhé.”
Anh thấp giọng: “Chà, được thôi.”
Cô không thể hạnh phúc hơn được nữa, đôi chân nhỏ đạp tung trong chăn, vui vẻ xong, cô lại nhìn thời gian: “Hoắc Hi, anh đi ngủ sớm một chút nha, đừng thức đêm. Anh mà thức đêm nhiều, fan sẽ lo lắng đấy ạ.”
“Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon nha, Hoắc Hi.”
Cô vốn tưởng đêm nay sẽ run rẩy và mất ngủ, nhưng nhờ có cuộc gọi của anh, đến cảnh tượng trong mơ cũng rất ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều còn đang ngủ nướng, chuông cửa vang lên. Đinh Giản tưởng Bối Minh Phàm tới, vừa gọi cô thức dậy vừa đi mở cửa.
Ngoài cửa là một anh chuyển phát nhanh, “Xin chào, đồ chuyển phát nhanh của chị đây ạ, mời chị ký nhận.”
Đinh Giản nhìn tên ghi trên hộp là “Kiều”, điện thoại cũng là số của Thịnh Kiều, không nghi ngờ gì cả, ký nhận xong thì ôm vào phòng, gọi về phía phòng ngủ của Thịnh Kiều: “Kiều Kiều, đồ chuyển phát nhanh của em tới rồi.”
“Chuyển phát nhanh? Dạo này em có mua gì đâu ạ.”
Cô nằm trên giường chơi di động, “Chị mở ra xem hộ em với ạ.”
Đinh Giản đáp một tiếng, cầm dao gọt hoa quả cắt băng dính ra. Khi chiếc hộp mở ra, chị loáng thoáng ngửi thấy một mùi không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thịnh Kiều còn đang cày rank trên Super Topic của Hoắc Hi, liền nghe thấy một tiếng thét thảm thiết tê tâm liệt phế trong phòng khách.
Di động rớt đánh bộp, Thịnh Kiều đứng phắt dậy xốc chăn lao ra ngoài.
Trong phòng khách, Đinh Giản ngồi bệt dưới đất, đôi tay chống trên mặt đất lui về phía sau. Chiếc hộp chuyển phát nhanh rơi trên mặt đất, miệng hộp hướng ra ngoài, có một vệt máu đen rỉ ra từ khe hở.
Mặt Đinh Giản cắt không còn giọt máu, thấy Thịnh Kiều đi về phía cái hộp, chị ôm chặt chân cô, khóc lóc nói: “Đừng nhìn! Kiều Kiều, đừng nhìn!”
Người cô hơi cứng lại, cúi người kéo Đinh Giản lên, đỡ đến phòng ngủ để chị ngồi xuống. Đinh Giản bị dọa xám hồn, còn đang khóc, vừa khóc vừa run run lấy di động ra: “Chị báo cảnh sát, bây giờ chị phải báo cảnh sát ngay!”
Thịnh Kiều cầm lấy di động của chị, dịu dàng nói: “Để em gọi trước cho anh Bối đã ạ. Không sao đâu, chị đừng sợ, cứ nằm nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
Cô bấm số gọi cho Bối Minh Phàm, chậm rãi đi về phía hộp chuyển phát nhanh.
Lúc cô kết nối được, thì cũng nhìn thấy thứ đồ trong hộp.
Là một con mèo đen bị hành hạ đến chết. Toàn bộ đầu bị cắt đôi thành hai nửa, trợn đôi mắt xanh lá u ám, trên da lông toàn là máu.
Bối Minh Phàm đang lái xe, tưởng là Đinh Giản: “Tôi đang trên đường, nửa giờ nữa là đến rồi, Tiểu Kiều vẫn ổn chứ?”
“Em không sao ạ.” Cô nhìn đăm đăm vào con mèo trong hộp, hồi lâu, cô cắn răng nói một câu: “Bố mày phải giết chết bọn súc sinh kia.”
Bối Minh Phàm: “Tiểu Kiều? Sao đấy? Cô muốn giết chết ai? Mẹ kiếp cô đừng làm xằng bậy nhé, cô phải luôn ghi nhớ mình là nữ minh tinh chứ!”
Đốt ngón tay cô trắng bệch, cô hít sâu một hơi: “Anh đến đi rồi nói tiếp ạ.”
Bối Minh Phàm không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là bị giọng điệu của cô dọa chết khiếp, vội nhấn chân ga, chẳng mấy đã tới nơi. Anh ta ấn chuông cửa, Thịnh Kiều nhìn nhìn vào lỗ mắt mèo đã rồi mới mở cửa.
Thấy Thịnh Kiều vẫn bình tĩnh đứng trước mặt mình, không đánh nhau không giết người, Bối Minh Phàm mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng nói: “Cô ấy à, suốt ngày muốn giết cái này đòi giết cái kia, cô làm trong xã hội đen hay làm trong showbiz thế……”
Nói còn chưa dứt lời, anh ta thấy cái hộp trên mặt đất và con mèo chết trong hộp, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.
Ngay sau đó, anh ta che miệng chạy vào toilet ói mửa.
Quên mất anh ta có bệnh sạch sẽ rất nặng.
Anh ta nôn hết cả bữa sáng ra, quỳ trên mặt đất dựa vào bồn cầu, run rẩy chỉ ngón tay: “Báo…… Báo cảnh sát!”
Thịnh Kiều lúc này mới cầm di động đi báo cảnh sát, nói rằng mình đã nhận được lời đe dọa bằng xác chết.
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi. Khi hai đồng chí cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nhận nhiệm vụ, họ còn tưởng rằng chỉ là trò đùa dai giữa hàng xóm với nhau. Vào nhà xong nhìn thấy con mèo chết kia, thủ pháp tàn nhẫn như vậy, họ mới ý thức được không chỉ là một trò đùa dai đơn giản…
Đồ chuyển phát nhanh là do Đinh Giản nhận, đầu tiên họ lấy lời khai của chị, lại hỏi: “Dạo này cô đã từng đắc tội ai chưa?”
Thịnh Kiều thay xong quần áo đi ra, “Đắc tội không ít người ạ.”
Hai đồng chí cảnh sát nhân dân ngẩng đầu nhìn thấy cô, đều sửng sốt một chút, “Cô là…… Cô là nữ minh tinh Thịnh Kiều kia à?”
“Đúng vậy.” cô đưa điện thoại qua, “Chẳng những có chuyện này, tối hôm qua xe của em còn bị người ta chọc thủng một lỗ ạ, đây có tính là cố ý giết người không?”
Hai đồng chí cảnh sát nhân dân liếc nhau, chụp ảnh lưu trữ. Thịnh Kiều nói tên những người căm ghét mình nhất ra, cảnh sát dân sự ghi lại từng cái tên một, lại cầm xác mèo chết đi.
Đinh Giản sợ tái mào, Bối Minh Phàm nôn mửa dữ dội, hai người đều yếu ớt dựa vào sofa. Không bao lâu sau Phương Bạch cũng tới, Bối Minh Phàm cũng bình tĩnh lại nói: “Phía cảnh sát đang điều tra, anh cũng sẽ nhờ người tìm hiểu. Tiểu Kiều, cô có muốn đổi chỗ ở trước không?”
Nếu đối phương đã theo dõi bạn thì đổi chỗ có ích lợi gì. Cô không muốn mang mối đe dọa đến cho bạn bè, ra ngoài thì chỉ có thể tới khách sạn được thôi, như thế còn chẳng an toàn bằng ở nhà. Cô lắc đầu, “Về sau từ chối hết đồ chuyển phát nhanh, đi ra ngoài thì tạm thời đổi thành gọi xe taxi vậy ạ.”
“Trong khoảng thời gian này anh sẽ đẩy hết công việc của cô đi. Phương Bạch, chiều nay cậu về nhà thu dọn tí đồ nhé, dạo này qua đây ở đi. Tiểu Giản cũng thế, hai người sang đây chung, đừng để Tiểu Kiều ở nhà một mình.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, như thể gặp phải quân địch, anh ta lại cười hòa hoãn không khí: “Chắc không sao đâu, xã hội pháp trị còn sợ gì nữa, anh cũng không tin còn có người dám xông vào nhà giết người.”
Anh ta không nói gì còn đỡ, vừa nói xong Đinh Giản lại muốn khóc, sợ hãi nói: “Anh Bối, hay là anh mời thêm hai vệ sĩ đi ạ, nếu thực sự có kẻ cướp xông vào, em với Phương Bạch cũng không ngăn được đâu ạ.”
“Đây là khu đô thị cao cấp, chỗ nào chả có theo dõi, ra vào đều phải đăng ký, kẻ bắt cóc làm sao xông vào dễ dàng vậy được.” Bối Minh Phàm vẫn nghĩ rất chu đáo, “Giống như hôm nay đấy, đối phương cũng chỉ có thể gửi đồ vào thông qua đường chuyển phát nhanh. Điều này chứng minh rằng đối phương vẫn có băn khoăn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Anh ta vỗ vỗ Thịnh Kiều bên cạnh không nói lời nào: “Đừng sợ, anh nhất định sẽ mau chóng tóm được tên kia. Trong khoảng thời gian này cô cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, lại nói: “Chuyện này xin anh cố gắng đừng truyền lên mạng ạ. Em không muốn làm fan của em lo lắng.”
“Loại chuyện này cũng có ảnh hưởng với hình tượng của nghệ sĩ, anh có chừng mực, cô yên tâm.”
Kẻ thù của Thịnh Kiều chỉ có mấy người kia thôi, Bối Minh Phàm sáng nay mắc mưu, cũng coi như ghim luôn bọn họ, dặn dò mấy câu liền vội vã về công ty xử lý.
Anh ta vừa đi, Phương Bạch vội khóa trái cửa phòng, còn giấu hai con dao gọt hoa quả dưới sofa, đề phòng bất trắc.
Đinh Giản nói: “Tầng này thấp quá, biết thế ở hẳn tầng mười, cũng chẳng sợ ai trèo lên được.”
Nói như vậy, chị tưởng tượng đến cảnh tượng có người cầm dao trèo lên, sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng chạy ra khóa trái cửa ban công.
Hai người đứng ngồi không yên, Thịnh Kiều lại dường như người dưng hỏi: “Em đi nấu bữa sáng, hai người muốn ăn gì ạ?”
Đinh Giản trừng mắt: “Em còn có tâm trạng ăn bữa sáng à?”
“Chứ không thì sao ạ?” Cô nhún vai, “Cũng không thể đói chết vì chuyện này, đó không phải là điều kẻ kia muốn hay sao. Em nấu mì cà chua nhé, hai người ăn không ạ?”
“…… Ăn.”
Sau đó Thịnh Kiều liền đi nấu mì.
Lúc ăn mì Phương Bạch còn cau mày tự hỏi: “Rốt cuộc là ai đây? Là gã chủ quản kia, hay là cái thằng chó đạo nhái nhỉ?”
Thịnh Kiều cũng nghĩ tới vấn đề này.
Đối phương có thể dễ dàng vào gara của tổ chương trình chọc lốp, còn có thể dễ dàng biết địa chỉ nhà cô, tỉ lệ là người trong giới lớn hơn một chút. Hơn nữa thủ đoạn trả thù quá mãnh liệt quá trực tiếp, rất giống với hành vi của người có tính cách ương ngạnh kiêu căng.
Trong lòng Thịnh Kiều đã có suy đoán lờ mờ, nhưng cô không nói với Phương Bạch mà chia sẻ suy nghĩ của mình cho Bối Minh Phàm.
Cơm nước xong Phương Bạch đi rửa bát, Thịnh Kiều tìm một bộ phim cũ để xem. Ngoại trừ cô, hai người còn lại chẳng còn tâm trí đâu mà xem phim với chả ảnh, một người dùng di động search xem làm sao để tìm kiếm sự bảo vệ trong nước, một nười search cách học cấp tốc kỹ thuật tự vệ cho phái nữ.
Đến chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đinh Giản sợ tới mức đánh rơi cả di động, Phương Bạch rút xoạch con dao dưới sofa ra, Thịnh Kiều: “……”
Cô lập tức đi tới cửa nhìn nhìn vào mắt mèo, ngoài cửa là Mạnh Tinh Trầm.
Cô quên nói với anh ta dạo này không cần tới dạy.
Thịnh Kiều quay đầu lại nạt Phương Bạch: “Cất dao đi ngay!”
Cô mở cửa, Mạnh Tinh Trầm nhìn thấy trong phòng có ba người, vẻ mặt hơi kinh ngạc, cười cười đi vào, “Tiểu Giản, lâu rồi không gặp em nhỉ.”
“Thầy Mạnh, đã lâu không gặp ạ.”
Đinh Giản trước đây là trợ lý của Mạnh Tinh Trầm, sau này được điều động rất nhiều lần, hai người chắc phải hơn một năm rồi chưa gặp nhau.
Thịnh Kiều nói: “Tiền bối Mạnh, ngại quá, em quên báo cho anh dạo này em có tí việc, tạm thời không thể đi học được ạ.”
Thật ra lúc Mạnh Tinh Trầm vào phòng đã cảm giác được không khí không đúng. Vẻ mặt và ánh mắt của hai người trợ lý đều quá lo lắng, anh ta lại nhìn thoáng qua, ban công luôn rộng mở nay lại đóng chặt.
Anh ta nhíu nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bối Minh Phàm là người đại diện của anh ta, anh ta lại là cổ đông của công ty, muốn giấu cũng không giấu nổi anh ta, Thịnh Kiều nói hết mọi chuyện ra.
Mạnh Tinh Trầm nghe xong, sắc mặt đen lại, nói giọng lạnh lùng: “Gan của những người này lớn quá rồi đấy!” Anh ta gọi điện cho Bối Minh Phàm, trầm giọng nói: “Tra được gì chưa?”
Bối Minh Phàm nói: “Tôi đã bắt đầu tra xét rồi.”
“Có cần tôi nhúng tay không?”
“Tạm thời không cần, tôi vẫn có năng lực này. Dạo này cậu không cần sang bên Tiểu Kiều đâu, cũng có ảnh hưởng không tốt cho cậu.”
Cúp điện thoại xong, Mạnh Tinh Trầm lại tự mình đi kiểm tra cửa nẻo trong nhà, ra ngoài nói với Phương Bạch: “Đặt số báo cảnh sát và số liên lạc khẩn cấp làm nút gọi nhanh đi, buổi tối đừng ngủ say quá.”
Thấy Phương Bạch như vậy, anh ta lại cười cười: “Đối phương có lớn gan cũng không dám phá cửa vào, đừng quá lo lắng.”
Khí chất của anh ta ôn hòa, như tắm mình trong gió xuân, thật sự xua tan không ít không khí lo lắng trong căn phòng này. Anh ta nhìn Thịnh Kiều nói: “Tới cũng tới rồi, cứ dạy bài hôm nay đi, mấy ngày tới em phải tự mình thực hành ở nhà nhé.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, lấy vở ra.
……
Gần tối, Đinh Giản chủ động vào phòng bếp nấu cơm, Phương Bạch đi theo hỗ trợ. Mạnh Tinh Trầm thấy thời gian cũng không còn sớm, kết thúc bài giảng ngày hôm nay.
Thịnh Kiều không muốn giữ anh ta lại ăn bữa tối lắm, ai dè Đinh Giản cầm cái xẻng chạy ra nói, “Thầy Mạnh, lâu lắm rồi thầy chưa ăn cơm em nấu, tối nay nhất định phải nếm thử nhé.”
Mạnh Tinh Trầm đương nhiên đồng ý.
Thịnh Kiều chưa nói gì, bật TV xem tiếp bộ phim hồi trưa chưa xem xong, vừa mới xem chưa được bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Mạnh Tinh Trầm cau mày, nói: “Tôi đi mở cho.”
Anh ta đi tới cửa, nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo, đuôi lông mày hơn nhướn lên, duỗi tay mở cửa.
Ngoài cửa là Hoắc Hi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vốn thờ ơ của anh lại càng thiếu độ ấm, vẫn lịch sự chào hỏi: “Tiền bối Mạnh, xin chào.”
Mạnh Tinh Trầm cười tươi roi rói: “Xin chào.”
Thịnh Kiều đang đi về phía cửa, nghe được giọng nói của Hoắc Hi, chân cô mềm nhũn đi. Cô sải bước chạy tới, lo lắng nhìn xung quanh đằng sau anh, sau đó bắt lấy cổ tay anh kéo anh vào, đóng cửa lại mới lo lắng hỏi: “Hoắc Hi, sao anh lại tới đây ạ?”
Hoắc Hi rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt thờ ơ: “Anh không thể tới à?”
“Không phải không phải.” Cô chỉ lo lắng người lẩn trốn trong bóng tối sẽ làm tổn thương anh.
Mạnh Tinh Trầm nhún vai, quay về phòng khách ngồi.
Đinh Giản đeo tạp dề chạy ra từ phòng bếp, “Kiều Kiều, đường trắng em để đâu thế?”
Vừa ngước mắt thấy Hoắc Hi, tròng mắt chị trợn tròn, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người, hồi lâu mới nói: “Thầy Hoắc Hi, xin chào……”
Hoắc Hi gật đầu với chị, “Xin chào.” Anh lại rũ mắt nhìn Thịnh Kiều, “Em đang đãi khách tại nhà, thế thì anh không quấy rầy nữa.”
Anh xoay người định đi, Thịnh Kiều vô thức muốn kéo cổ tay anh, duỗi được nửa chừng lại lùi về, thấp giọng nói: “Hoắc Hi, ngày mai em phải đi có việc ở nơi khác rồi, khoảng thời gian này đều không ở nhà, lần sau nếu anh lại muốn đến thì gọi điện thoại trước cho em nhé.”
Anh không xoay người, nhàn nhạt ừ một tiếng, vặn nắm cửa, định đi ra.
Thịnh Kiều rốt cuộc vẫn không đừng được, nhẹ nhàng giật góc áo của anh.
Anh không quay đầu lại, chỉ dừng bước chân.
Cô mím môi, khóe môi khẽ mỉm cười, “Hoắc Hi, chờ bao giờ em làm xong việc đi về, em lại nấu mì trộn tương cho anh ăn nha.”
Hồi lâu, anh xoay người lại. Đôi mắt thờ ơ đầu tiên quét qua Mạnh Tinh Trầm ngồi trong phòng khách, cuối cùng mới dừng trên mặt cô. Anh cong môi, trong ánh mắt lại không ý cười, khẽ cúi người tới sát bên tai cô, thì thầm:
“Dám trèo tường, anh đánh gãy chân.”
[HẾT CHƯƠNG 45]
Trèo tường là từ ngữ bên Tàu chỉ việc ngoại tình. Có câu tục ngữ: Hồng Hạnh xuất tường – cành hồng hạnh bò ra ngoài tường, nghĩa là ai đó đã đi yêu đương bên ngoài. Trong giới đu idol, từ “trèo tường” được sử dụng với nghĩa như là đang làm fan anh X lại chuyển sang làm fan anh Y, đang fan lại thoát fan, dạng dạng thế.
Hồi lâu, cô nghe thấy Hoắc Hi hỏi: “Nếu anh đã là tiên tử, thì anh hạ phàm làm gì?”
Thịnh · đúng lý hợp tình · Kiều: “Để độ em ạ.”
Hoắc Hi: “……” Anh rốt cuộc không nhịn được ý cười trong giọng nói, “Thịnh Kiều, về sau em đừng làm nghệ sĩ nữa, qua studio của anh viết content riêng cho anh đi.”
Cô cũng cười qua điện thoại, giọng nói khi cô rúc trong chăn nghe vừa mềm mại lại ngọt ngào, “Vậy thì ông chủ phải trả em thật nhiều lương nhé.”
Anh thấp giọng: “Chà, được thôi.”
Cô không thể hạnh phúc hơn được nữa, đôi chân nhỏ đạp tung trong chăn, vui vẻ xong, cô lại nhìn thời gian: “Hoắc Hi, anh đi ngủ sớm một chút nha, đừng thức đêm. Anh mà thức đêm nhiều, fan sẽ lo lắng đấy ạ.”
“Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon nha, Hoắc Hi.”
Cô vốn tưởng đêm nay sẽ run rẩy và mất ngủ, nhưng nhờ có cuộc gọi của anh, đến cảnh tượng trong mơ cũng rất ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều còn đang ngủ nướng, chuông cửa vang lên. Đinh Giản tưởng Bối Minh Phàm tới, vừa gọi cô thức dậy vừa đi mở cửa.
Ngoài cửa là một anh chuyển phát nhanh, “Xin chào, đồ chuyển phát nhanh của chị đây ạ, mời chị ký nhận.”
Đinh Giản nhìn tên ghi trên hộp là “Kiều”, điện thoại cũng là số của Thịnh Kiều, không nghi ngờ gì cả, ký nhận xong thì ôm vào phòng, gọi về phía phòng ngủ của Thịnh Kiều: “Kiều Kiều, đồ chuyển phát nhanh của em tới rồi.”
“Chuyển phát nhanh? Dạo này em có mua gì đâu ạ.”
Cô nằm trên giường chơi di động, “Chị mở ra xem hộ em với ạ.”
Đinh Giản đáp một tiếng, cầm dao gọt hoa quả cắt băng dính ra. Khi chiếc hộp mở ra, chị loáng thoáng ngửi thấy một mùi không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thịnh Kiều còn đang cày rank trên Super Topic của Hoắc Hi, liền nghe thấy một tiếng thét thảm thiết tê tâm liệt phế trong phòng khách.
Di động rớt đánh bộp, Thịnh Kiều đứng phắt dậy xốc chăn lao ra ngoài.
Trong phòng khách, Đinh Giản ngồi bệt dưới đất, đôi tay chống trên mặt đất lui về phía sau. Chiếc hộp chuyển phát nhanh rơi trên mặt đất, miệng hộp hướng ra ngoài, có một vệt máu đen rỉ ra từ khe hở.
Mặt Đinh Giản cắt không còn giọt máu, thấy Thịnh Kiều đi về phía cái hộp, chị ôm chặt chân cô, khóc lóc nói: “Đừng nhìn! Kiều Kiều, đừng nhìn!”
Người cô hơi cứng lại, cúi người kéo Đinh Giản lên, đỡ đến phòng ngủ để chị ngồi xuống. Đinh Giản bị dọa xám hồn, còn đang khóc, vừa khóc vừa run run lấy di động ra: “Chị báo cảnh sát, bây giờ chị phải báo cảnh sát ngay!”
Thịnh Kiều cầm lấy di động của chị, dịu dàng nói: “Để em gọi trước cho anh Bối đã ạ. Không sao đâu, chị đừng sợ, cứ nằm nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
Cô bấm số gọi cho Bối Minh Phàm, chậm rãi đi về phía hộp chuyển phát nhanh.
Lúc cô kết nối được, thì cũng nhìn thấy thứ đồ trong hộp.
Là một con mèo đen bị hành hạ đến chết. Toàn bộ đầu bị cắt đôi thành hai nửa, trợn đôi mắt xanh lá u ám, trên da lông toàn là máu.
Bối Minh Phàm đang lái xe, tưởng là Đinh Giản: “Tôi đang trên đường, nửa giờ nữa là đến rồi, Tiểu Kiều vẫn ổn chứ?”
“Em không sao ạ.” Cô nhìn đăm đăm vào con mèo trong hộp, hồi lâu, cô cắn răng nói một câu: “Bố mày phải giết chết bọn súc sinh kia.”
Bối Minh Phàm: “Tiểu Kiều? Sao đấy? Cô muốn giết chết ai? Mẹ kiếp cô đừng làm xằng bậy nhé, cô phải luôn ghi nhớ mình là nữ minh tinh chứ!”
Đốt ngón tay cô trắng bệch, cô hít sâu một hơi: “Anh đến đi rồi nói tiếp ạ.”
Bối Minh Phàm không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là bị giọng điệu của cô dọa chết khiếp, vội nhấn chân ga, chẳng mấy đã tới nơi. Anh ta ấn chuông cửa, Thịnh Kiều nhìn nhìn vào lỗ mắt mèo đã rồi mới mở cửa.
Thấy Thịnh Kiều vẫn bình tĩnh đứng trước mặt mình, không đánh nhau không giết người, Bối Minh Phàm mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng nói: “Cô ấy à, suốt ngày muốn giết cái này đòi giết cái kia, cô làm trong xã hội đen hay làm trong showbiz thế……”
Nói còn chưa dứt lời, anh ta thấy cái hộp trên mặt đất và con mèo chết trong hộp, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.
Ngay sau đó, anh ta che miệng chạy vào toilet ói mửa.
Quên mất anh ta có bệnh sạch sẽ rất nặng.
Anh ta nôn hết cả bữa sáng ra, quỳ trên mặt đất dựa vào bồn cầu, run rẩy chỉ ngón tay: “Báo…… Báo cảnh sát!”
Thịnh Kiều lúc này mới cầm di động đi báo cảnh sát, nói rằng mình đã nhận được lời đe dọa bằng xác chết.
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi. Khi hai đồng chí cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nhận nhiệm vụ, họ còn tưởng rằng chỉ là trò đùa dai giữa hàng xóm với nhau. Vào nhà xong nhìn thấy con mèo chết kia, thủ pháp tàn nhẫn như vậy, họ mới ý thức được không chỉ là một trò đùa dai đơn giản…
Đồ chuyển phát nhanh là do Đinh Giản nhận, đầu tiên họ lấy lời khai của chị, lại hỏi: “Dạo này cô đã từng đắc tội ai chưa?”
Thịnh Kiều thay xong quần áo đi ra, “Đắc tội không ít người ạ.”
Hai đồng chí cảnh sát nhân dân ngẩng đầu nhìn thấy cô, đều sửng sốt một chút, “Cô là…… Cô là nữ minh tinh Thịnh Kiều kia à?”
“Đúng vậy.” cô đưa điện thoại qua, “Chẳng những có chuyện này, tối hôm qua xe của em còn bị người ta chọc thủng một lỗ ạ, đây có tính là cố ý giết người không?”
Hai đồng chí cảnh sát nhân dân liếc nhau, chụp ảnh lưu trữ. Thịnh Kiều nói tên những người căm ghét mình nhất ra, cảnh sát dân sự ghi lại từng cái tên một, lại cầm xác mèo chết đi.
Đinh Giản sợ tái mào, Bối Minh Phàm nôn mửa dữ dội, hai người đều yếu ớt dựa vào sofa. Không bao lâu sau Phương Bạch cũng tới, Bối Minh Phàm cũng bình tĩnh lại nói: “Phía cảnh sát đang điều tra, anh cũng sẽ nhờ người tìm hiểu. Tiểu Kiều, cô có muốn đổi chỗ ở trước không?”
Nếu đối phương đã theo dõi bạn thì đổi chỗ có ích lợi gì. Cô không muốn mang mối đe dọa đến cho bạn bè, ra ngoài thì chỉ có thể tới khách sạn được thôi, như thế còn chẳng an toàn bằng ở nhà. Cô lắc đầu, “Về sau từ chối hết đồ chuyển phát nhanh, đi ra ngoài thì tạm thời đổi thành gọi xe taxi vậy ạ.”
“Trong khoảng thời gian này anh sẽ đẩy hết công việc của cô đi. Phương Bạch, chiều nay cậu về nhà thu dọn tí đồ nhé, dạo này qua đây ở đi. Tiểu Giản cũng thế, hai người sang đây chung, đừng để Tiểu Kiều ở nhà một mình.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, như thể gặp phải quân địch, anh ta lại cười hòa hoãn không khí: “Chắc không sao đâu, xã hội pháp trị còn sợ gì nữa, anh cũng không tin còn có người dám xông vào nhà giết người.”
Anh ta không nói gì còn đỡ, vừa nói xong Đinh Giản lại muốn khóc, sợ hãi nói: “Anh Bối, hay là anh mời thêm hai vệ sĩ đi ạ, nếu thực sự có kẻ cướp xông vào, em với Phương Bạch cũng không ngăn được đâu ạ.”
“Đây là khu đô thị cao cấp, chỗ nào chả có theo dõi, ra vào đều phải đăng ký, kẻ bắt cóc làm sao xông vào dễ dàng vậy được.” Bối Minh Phàm vẫn nghĩ rất chu đáo, “Giống như hôm nay đấy, đối phương cũng chỉ có thể gửi đồ vào thông qua đường chuyển phát nhanh. Điều này chứng minh rằng đối phương vẫn có băn khoăn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Anh ta vỗ vỗ Thịnh Kiều bên cạnh không nói lời nào: “Đừng sợ, anh nhất định sẽ mau chóng tóm được tên kia. Trong khoảng thời gian này cô cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, lại nói: “Chuyện này xin anh cố gắng đừng truyền lên mạng ạ. Em không muốn làm fan của em lo lắng.”
“Loại chuyện này cũng có ảnh hưởng với hình tượng của nghệ sĩ, anh có chừng mực, cô yên tâm.”
Kẻ thù của Thịnh Kiều chỉ có mấy người kia thôi, Bối Minh Phàm sáng nay mắc mưu, cũng coi như ghim luôn bọn họ, dặn dò mấy câu liền vội vã về công ty xử lý.
Anh ta vừa đi, Phương Bạch vội khóa trái cửa phòng, còn giấu hai con dao gọt hoa quả dưới sofa, đề phòng bất trắc.
Đinh Giản nói: “Tầng này thấp quá, biết thế ở hẳn tầng mười, cũng chẳng sợ ai trèo lên được.”
Nói như vậy, chị tưởng tượng đến cảnh tượng có người cầm dao trèo lên, sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng chạy ra khóa trái cửa ban công.
Hai người đứng ngồi không yên, Thịnh Kiều lại dường như người dưng hỏi: “Em đi nấu bữa sáng, hai người muốn ăn gì ạ?”
Đinh Giản trừng mắt: “Em còn có tâm trạng ăn bữa sáng à?”
“Chứ không thì sao ạ?” Cô nhún vai, “Cũng không thể đói chết vì chuyện này, đó không phải là điều kẻ kia muốn hay sao. Em nấu mì cà chua nhé, hai người ăn không ạ?”
“…… Ăn.”
Sau đó Thịnh Kiều liền đi nấu mì.
Lúc ăn mì Phương Bạch còn cau mày tự hỏi: “Rốt cuộc là ai đây? Là gã chủ quản kia, hay là cái thằng chó đạo nhái nhỉ?”
Thịnh Kiều cũng nghĩ tới vấn đề này.
Đối phương có thể dễ dàng vào gara của tổ chương trình chọc lốp, còn có thể dễ dàng biết địa chỉ nhà cô, tỉ lệ là người trong giới lớn hơn một chút. Hơn nữa thủ đoạn trả thù quá mãnh liệt quá trực tiếp, rất giống với hành vi của người có tính cách ương ngạnh kiêu căng.
Trong lòng Thịnh Kiều đã có suy đoán lờ mờ, nhưng cô không nói với Phương Bạch mà chia sẻ suy nghĩ của mình cho Bối Minh Phàm.
Cơm nước xong Phương Bạch đi rửa bát, Thịnh Kiều tìm một bộ phim cũ để xem. Ngoại trừ cô, hai người còn lại chẳng còn tâm trí đâu mà xem phim với chả ảnh, một người dùng di động search xem làm sao để tìm kiếm sự bảo vệ trong nước, một nười search cách học cấp tốc kỹ thuật tự vệ cho phái nữ.
Đến chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đinh Giản sợ tới mức đánh rơi cả di động, Phương Bạch rút xoạch con dao dưới sofa ra, Thịnh Kiều: “……”
Cô lập tức đi tới cửa nhìn nhìn vào mắt mèo, ngoài cửa là Mạnh Tinh Trầm.
Cô quên nói với anh ta dạo này không cần tới dạy.
Thịnh Kiều quay đầu lại nạt Phương Bạch: “Cất dao đi ngay!”
Cô mở cửa, Mạnh Tinh Trầm nhìn thấy trong phòng có ba người, vẻ mặt hơi kinh ngạc, cười cười đi vào, “Tiểu Giản, lâu rồi không gặp em nhỉ.”
“Thầy Mạnh, đã lâu không gặp ạ.”
Đinh Giản trước đây là trợ lý của Mạnh Tinh Trầm, sau này được điều động rất nhiều lần, hai người chắc phải hơn một năm rồi chưa gặp nhau.
Thịnh Kiều nói: “Tiền bối Mạnh, ngại quá, em quên báo cho anh dạo này em có tí việc, tạm thời không thể đi học được ạ.”
Thật ra lúc Mạnh Tinh Trầm vào phòng đã cảm giác được không khí không đúng. Vẻ mặt và ánh mắt của hai người trợ lý đều quá lo lắng, anh ta lại nhìn thoáng qua, ban công luôn rộng mở nay lại đóng chặt.
Anh ta nhíu nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bối Minh Phàm là người đại diện của anh ta, anh ta lại là cổ đông của công ty, muốn giấu cũng không giấu nổi anh ta, Thịnh Kiều nói hết mọi chuyện ra.
Mạnh Tinh Trầm nghe xong, sắc mặt đen lại, nói giọng lạnh lùng: “Gan của những người này lớn quá rồi đấy!” Anh ta gọi điện cho Bối Minh Phàm, trầm giọng nói: “Tra được gì chưa?”
Bối Minh Phàm nói: “Tôi đã bắt đầu tra xét rồi.”
“Có cần tôi nhúng tay không?”
“Tạm thời không cần, tôi vẫn có năng lực này. Dạo này cậu không cần sang bên Tiểu Kiều đâu, cũng có ảnh hưởng không tốt cho cậu.”
Cúp điện thoại xong, Mạnh Tinh Trầm lại tự mình đi kiểm tra cửa nẻo trong nhà, ra ngoài nói với Phương Bạch: “Đặt số báo cảnh sát và số liên lạc khẩn cấp làm nút gọi nhanh đi, buổi tối đừng ngủ say quá.”
Thấy Phương Bạch như vậy, anh ta lại cười cười: “Đối phương có lớn gan cũng không dám phá cửa vào, đừng quá lo lắng.”
Khí chất của anh ta ôn hòa, như tắm mình trong gió xuân, thật sự xua tan không ít không khí lo lắng trong căn phòng này. Anh ta nhìn Thịnh Kiều nói: “Tới cũng tới rồi, cứ dạy bài hôm nay đi, mấy ngày tới em phải tự mình thực hành ở nhà nhé.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, lấy vở ra.
……
Gần tối, Đinh Giản chủ động vào phòng bếp nấu cơm, Phương Bạch đi theo hỗ trợ. Mạnh Tinh Trầm thấy thời gian cũng không còn sớm, kết thúc bài giảng ngày hôm nay.
Thịnh Kiều không muốn giữ anh ta lại ăn bữa tối lắm, ai dè Đinh Giản cầm cái xẻng chạy ra nói, “Thầy Mạnh, lâu lắm rồi thầy chưa ăn cơm em nấu, tối nay nhất định phải nếm thử nhé.”
Mạnh Tinh Trầm đương nhiên đồng ý.
Thịnh Kiều chưa nói gì, bật TV xem tiếp bộ phim hồi trưa chưa xem xong, vừa mới xem chưa được bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Mạnh Tinh Trầm cau mày, nói: “Tôi đi mở cho.”
Anh ta đi tới cửa, nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo, đuôi lông mày hơn nhướn lên, duỗi tay mở cửa.
Ngoài cửa là Hoắc Hi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vốn thờ ơ của anh lại càng thiếu độ ấm, vẫn lịch sự chào hỏi: “Tiền bối Mạnh, xin chào.”
Mạnh Tinh Trầm cười tươi roi rói: “Xin chào.”
Thịnh Kiều đang đi về phía cửa, nghe được giọng nói của Hoắc Hi, chân cô mềm nhũn đi. Cô sải bước chạy tới, lo lắng nhìn xung quanh đằng sau anh, sau đó bắt lấy cổ tay anh kéo anh vào, đóng cửa lại mới lo lắng hỏi: “Hoắc Hi, sao anh lại tới đây ạ?”
Hoắc Hi rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt thờ ơ: “Anh không thể tới à?”
“Không phải không phải.” Cô chỉ lo lắng người lẩn trốn trong bóng tối sẽ làm tổn thương anh.
Mạnh Tinh Trầm nhún vai, quay về phòng khách ngồi.
Đinh Giản đeo tạp dề chạy ra từ phòng bếp, “Kiều Kiều, đường trắng em để đâu thế?”
Vừa ngước mắt thấy Hoắc Hi, tròng mắt chị trợn tròn, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người, hồi lâu mới nói: “Thầy Hoắc Hi, xin chào……”
Hoắc Hi gật đầu với chị, “Xin chào.” Anh lại rũ mắt nhìn Thịnh Kiều, “Em đang đãi khách tại nhà, thế thì anh không quấy rầy nữa.”
Anh xoay người định đi, Thịnh Kiều vô thức muốn kéo cổ tay anh, duỗi được nửa chừng lại lùi về, thấp giọng nói: “Hoắc Hi, ngày mai em phải đi có việc ở nơi khác rồi, khoảng thời gian này đều không ở nhà, lần sau nếu anh lại muốn đến thì gọi điện thoại trước cho em nhé.”
Anh không xoay người, nhàn nhạt ừ một tiếng, vặn nắm cửa, định đi ra.
Thịnh Kiều rốt cuộc vẫn không đừng được, nhẹ nhàng giật góc áo của anh.
Anh không quay đầu lại, chỉ dừng bước chân.
Cô mím môi, khóe môi khẽ mỉm cười, “Hoắc Hi, chờ bao giờ em làm xong việc đi về, em lại nấu mì trộn tương cho anh ăn nha.”
Hồi lâu, anh xoay người lại. Đôi mắt thờ ơ đầu tiên quét qua Mạnh Tinh Trầm ngồi trong phòng khách, cuối cùng mới dừng trên mặt cô. Anh cong môi, trong ánh mắt lại không ý cười, khẽ cúi người tới sát bên tai cô, thì thầm:
“Dám trèo tường, anh đánh gãy chân.”
[HẾT CHƯƠNG 45]
Trèo tường là từ ngữ bên Tàu chỉ việc ngoại tình. Có câu tục ngữ: Hồng Hạnh xuất tường – cành hồng hạnh bò ra ngoài tường, nghĩa là ai đó đã đi yêu đương bên ngoài. Trong giới đu idol, từ “trèo tường” được sử dụng với nghĩa như là đang làm fan anh X lại chuyển sang làm fan anh Y, đang fan lại thoát fan, dạng dạng thế.