Chương : 41
Edit và beta: meomeoemlameo.
Vào buổi sáng, Hoắc Hi đã đăng một cái status Weibo:
——@ Hoắc Hi: Hy vọng giới ca hát có thể có nhiều tác phẩm tự sáng tác hay hơn.
Lời này quả thực đang tát bôm bốp lên mặt đồ chó đạo nhạc. Weibo vừa up một cái là các nhà truyền thông lớn và account marketing đều sôi nổi share tin, độ chú ý bị phân tán, công việc quan hệ xã hội bên Thịnh Kiều cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Tổ chương trình của “Thiếu niên ánh sao” cũng phát biểu một bài xin lỗi thanh minh, tỏ vẻ hồi trước họ cũng không biết ca khúc của tuyển thủ là đạo nhạc, sau này nhất định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, không để những chuyện thế này xảy ra lần nữa.
Tổ chương trình tuy rằng từng muốn đánh chết Thịnh Kiều, nhưng bởi vì chuyện này, nhiệt độ của chương trình mở rộng không ít, họ cũng không thể công khai đá Thịnh Kiều đi, vẫn phải tới mời cô về, quay tiếp những tập sau.
Rốt cuộc mới tập 2 thôi mà nhiệt độ của hai tập đầu hầu hết đều là do cô ta gánh rồi.
Mẹ nó, nhiều rắc rối quá đi.
Chỉ là Thịnh Kiều vẫn bị Nhạc Nghệ ghim, có lẽ sau này nếu có sản xuất gameshow nào, cũng sẽ không mời cô nữa.
Tuy rằng hai bên đều cố gắng để các nghệ sĩ không liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn có account marketing bú fame và cư dân mạng hóng hớt đồn thổi là 【 Thịnh Kiều nổi giận vì trai đẹp 】.
Đầu tiên, chỉ có fan của Hoắc Hi mới biết bài hát “Gió Mát” này, Thịnh Kiều sao có thể nghe live một lần là nhận ra luôn? Tiếp theo, giọng điệu và vẻ mặt của Thịnh Kiều ngay lúc đó nếu chỉ là vì đạo nhạc, thì là hơi tức giận quá rồi.
Bài buôn dưa này còn chưa kịp có lửa khói gì đã bị fan của Hoắc Hi và Thịnh Kiều bóp tắt. Hai bên đồng thời chống bôi đen report, có thể nói là đoàn kết nhất trí, vạn người một lòng, bài buôn dưa còn chưa kịp lên top đã bị Sina cho lên phường.
Hi Quang: Mơ tưởng bám dính lấy bọn tao à!
Fan Kiều: Có quỷ mới muốn dính líu gì đến nhà bọn mày ấy!
Hai bên ghim nhau, ai về cày rank nhà người đấy.
Sự cố lúc live stream xem như đã kết thúc thành công, Bối Minh Phàm cười ha hả đưa cho Thịnh Kiều một bản tài liệu: “Anh đã bàn được cho cô một cái quảng cáo đại diện thương hiệu đây, cô xem một chút đi, không thành vấn đề thì ký hợp đồng luôn, hôm sau ghi hình.”
“Quảng cáo gì ạ?” Thịnh Kiều lật xem tài liệu, mắt trợn tròn lên, “Băng vệ sinh?”
Bối Minh Phàm ho khan một tiếng, “Bây giờ cô cần phải tăng cảm giác thân thiết với quốc dân mà, cái quảng cáo này anh tranh mãi với đám tiểu hoa mới giật được cho cô đấy.”
Thịnh Kiều: “……”
Em lại phải cảm ơn anh nhiều quá cơ.
“Bây giờ cô không có tác phẩm tiêu biểu, danh tiếng không ổn định, định vị trong lòng dân chúng cũng không tốt. Loại quảng cáo này càng nhiều càng tốt, cứ quay đã đi, về sau mình sẽ có những thứ cao cấp hơn.”
Thịnh Kiều cũng không ghét bỏ quảng cáo băng vệ sinh gì lắm, dù sao cũng là người bạn của chị em phụ nữ, thiếu nó thì không được. Cô cúi đầu lật xem tài liệu, xem cẩn thận các điều khoản, xác nhận không lầm lỗi gì bèn ký tên lên.
Buổi chiều không có việc gì làm, Phương Bạch đưa cô về nhà, trước khi đi không quên lật bản ghi nhớ công việc nhắc nhở cô: “Chị Kiều Kiều, chị còn chưa làm bài tập về nhà nhé, chị nhớ phải làm bài tập còn nộp cho thầy kiểm tra nữa nhe.”
Thịnh Kiều lúc này mới nhớ ra Mạnh Tinh Trầm có giao bài tập về nhà cho cô.
Cô đã luyện tập mấy hôm, nằm trên sofa một lát, cày hết rank các bảng xếp hạng cho Hoắc Hi, liền bò dậy chuẩn bị quay video. Đầu tiên cô diễn trước gương mấy lần, mới bật di động, cố định di động lên giá, đi đến phía trước camera.
Không biết có phải tại “Chứng lo âu tiền thi cử” không mà cô diễn trước camera không được tự nhiên như khi diễn trước gương. Cô thử mấy lần đều cảm thấy không hài lòng, lăn qua lộn lại diễn mãi, lăn qua lộn lại quay suốt, mãi đến sẩm tối cô mới chọn được một cái video có biểu hiện tốt nhất gửi cho Mạnh Tinh Trầm.
Lúc sắp ngủ cô nhận được reply của anh ta: Chấm điểm B, tiếp tục nỗ lực.
Cái gì? Mình cố hết sức mà chỉ được B thôi á?
Thịnh Kiều trùm chăn kêu rên một trận.
******
Cô lại ở nhà luyện tập thêm hai hôm thì đến ngày quay quảng cáo. Từ sáng sớm Phương Bạch đã chuẩn bị tốt bữa sáng tới đón cô, Đinh Giản và Chu Khản chờ ở bên trong xe, sự phô trương của cô lúc này cuối cùng cũng xứng đôi với địa vị tiểu hoa hạng 2.
Phòng thu nằm ở một phim trường chụp ảnh ở vùng ngoại ô, lúc Thịnh Kiều đến nơi, tấm bạt xanh lá và camera đều đã bố trí xong xuôi. Cô đi vào, đầu tiên chào hỏi từng vị nhân viên công tác, sau đó được trợ lý đưa tới phòng trang điểm thay quần áo để ghi hình.
Một chiếc váy bồng màu hồng phấn khiến trái tim thiếu nữ rung rinh.
Tạo hình của cô vẫn do Chu Khản phụ trách, căn cứ vào yêu cầu phải hóa trang thành một thiếu nữ kute phô mai que của đạo diễn, mái tóc dài của cô được xõa ra, ở giữa đuôi tóc buộc một cái nơ bướm.
Thịnh Kiều nhìn chính mình trong gương, khóe miệng run rẩy: “Nhìn trẻ trung thế này…… không hợp lắm nhỉ?”
Đạo diễn ở bên cạnh: “Hợp chứ hợp chứ, quá là hợp luôn. Quảng cáo của bên chú chính là muốn đánh trúng tâm tư của thiếu nữ đấy, tập trung vào thị trường các cô gái trẻ mà, càng trẻ trung càng tốt!”
Thịnh Kiều: “……”
Cô làm xong tạo hình đi ra, đang cầm kịch bản ghi hình nghe đạo diễn giảng diễn, thì thấy một cậu trai đi vào. Đạo diễn lập tức nói: “Chu Triệt tới rồi, mau mau mau, đi thay quần áo đi, chú chờ cháu.”
Thịnh Kiều: “???”
Đây là ai đây?
Có thể do vẻ mặt cô quá mức kinh ngạc, đạo diễn chủ động giải thích: “Đây là partner ghi hình một lúc nữa của cháu.”
Thịnh Kiều: “…… Quảng cáo băng vệ sinh mà còn có partner nam ạ?”
Đạo diễn: “Để làm nổi bật sự khác biệt giữa quảng cáo của bên chú và các quảng cáo băng vệ sinh khác, bọn chú cố ý thiết kế cốt truyện có sự tương tác giữa cả nam và nữ. Tí nữa cháu nằm lên cái giường kia nhé, diễn đau bụng kinh, sau đó bạn trai của cháu, cũng chính là Chu Triệt, sẽ đi mua băng vệ sinh cho cháu. Cháu dùng băng xong, lập tức cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái, sau đó hai cháu sẽ bật nhạc, nhảy điệu van-xơ trên bề mặt băng vệ sinh.”
Thịnh Kiều: “???”
Thế này là thế quái nào?
Đạo diễn còn đang thao thao bất tuyệt: “Đến lúc hậu kỳ bọn chú sẽ làm đẹp đẽ cực kì. Các cháu sẽ đứng trên một miếng băng vệ sinh trắng như tuyết thật lớn, bốn phía rơi đầy sao nhỏ và trăng nhỏ, hai cháu dập dìu khiêu vũ trên nền nhạc, đối lập hoàn toàn với hình ảnh đau bụng kinh trước đó!”
Nhà chú rốt cuộc bán băng vệ sinh hay là thuốc giảm đau đấy ạ?!
Đạo diễn tha thiết hỏi cô: “Cháu biết nhảy điệu van-xơ không?”
Thịnh Kiều: “……”
Cháu không muốn nhảy đâu ạ.
Cậu partner tên là Chu Triệt nhanh chóng thay xong quần áo và làm ổn tạo hình đi ra. Thịnh Kiều không quen biết cậu ta, cậu ta tự giới thiệu, em tên là XX sinh viên năm 3 khoa diễn xuất ạ.
Các bạn nam sinh viên bây giờ sống không dễ dàng nhỉ.
……
Buổi ghi hình nhanh chóng bắt đầu.
Cảnh đầu tiên là cảnh Thịnh Kiều nằm trên giường đau bụng kinh đến mức chết đi sống lại. Chu Khản lại cố ý dặm cho cô một lớp phấn, lau một ít son môi, khiến khuôn mặt cô có vẻ tiều tụy khác thường.
Đạo diễn giơ bảng lên: “Ba hai một, action!”
Đau bụng kinh còn cần phải diễn à? Thịnh Kiều chính là một thành viên trong team đau bụng kinh, lập tức cuộn tròn thành một đống, che bụng lại, làm ra vẻ mặt thống khổ quằn quại.
Kết quả cô liền nghe thấy đạo diễn nói: “Cut. Tiểu Kiều, cháu không thể diễn như vậy được, phải diễn đẹp một tí, vừa đau nhưng mà vẫn phải đẹp có hiểu không? Vẻ mặt bây giờ của cháu dữ tợn quá.”
Thịnh Kiều: “…… Cháu diễn vẻ mặt đau bụng kinh chân thật nhất rồi còn gì ạ.”
Đang lúc đau đến chết đi sống lại đứa đíu nào còn care có đẹp hay không.
Đạo diễn: “Bọn chú sẽ phát sóng cho 1 tỷ 3 người xem, cái mặt dữ tợn của cháu có hợp không?”
Thịnh Kiều: “…… Không hợp ạ.”
Đạo diễn: “Aizz, không hợp chứ gì nữa, đã hiểu chưa? Diễn lại lần nữa nhé.”
Thịnh Kiều: “…… Dạ.”
Clapboard lại đập một cái, cô dùng tay che bụng lại, hàm hơi co lại, làm ra một vẻ mặt vừa ấm ức vừa đáng thương.
Đạo diễn: “Cắt! Tiểu Kiều, cháu thế này mà là đau bụng kinh à? Trông cháu giống như mang thai nhưng không biết bố nó là ai ấy.”
Thịnh Kiều: “???”
ĐCM.
Cô xoay người ngồi dậy: “Hay là đạo diễn tới đây diễn mẫu cho cháu một lần đi ạ.”
Đạo diễn nói: “Thế sao được, chú có mùa dâu đâu, làm sao chú biết đau bụng kinh có cảm giác thế nào chứ.”
Thịnh Kiều sống không còn gì luyến tiếc nằm lại chỗ. Đạo diễn còn cổ vũ cô: “Đừng nhụt chí nhé Tiểu Kiều, chú tin cháu làm được! Chúng ta diễn thêm lần nữa!”
Cái cảnh đau bụng kinh đầu tiên này phải quay đi quay lại hai mươi mấy lần mới lấy được cảnh.
Cảnh thứ hai là bạn trai tới đón bạn gái đi vũ hội, lại phát hiện bạn gái đang bị đau bụng kinh tra tấn, cậu ta đau lòng hết sức, bỗng nhiên nảy ra sáng ý, mua một bịch băng vệ sinh về cho cô.
Thịnh Kiều ngồi ở bên cạnh: “……”
Đù má bố mày đau bụng kinh mày mua băng vệ sinh cho bố mày làm gì? Bố mày mà không biết tự mua à? Thà mày bảo bố mày uống nhiều nước ấm còn hơn! Đậu mà ai viết cái kịch bản quảng cáo này thế! Có biết thường thức gì không vậy!
Cảnh tiếp theo bắt đầu quay hình ảnh Thịnh Kiều bắt được băng vệ sinh, xoay một vòng tại chỗ, liền thay thành váy dạ hội và giày thủy tinh, nắm tay bạn trai, nhảy một điệu van-xơ thật duyên dáng.
Ai dè Chu Triệt không biết nhảy điệu van-xơ, toàn giẫm vào chân cô, giẫm tới sưng cả chân cô luôn.
Thịnh · sống không còn gì luyến tiếc · Kiều: “Bình tĩnh đã ạ, để cháu dạy em ấy các bước nhảy cơ bản đã.”
Chu Triệt cũng rất ngại ngùng: “Em xin lỗi Cô Thịnh Kiều, là lỗi của em.”
“Không sao, rất đơn giản thôi, em nhìn nhé. Một phách một bước, một tiểu tiết có ba nhịp, tổng cộng ba bước.” Cô nhấc váy nhảy tại chỗ, nhảy từng bước rất từ từ cho Chu Triệt xem.
Đạo diễn: “Đúng đúng đúng! Chính là cảm giác của Tiểu Kiều đây mà! Tiểu Kiều cháu nhảy tốt quá! Chờ lúc có hậu kỳ, hai cháu xoay tròn trên bề mặt băng vệ sinh trắng như tuyết, nhất định sẽ càng đẹp mắt hơn!”
Thịnh Kiều: “……”
Còn nói nữa bố mày không nhảy bây giờ.
Dạy hồi lâu, Chu Triệt cuối cùng cũng nắm được các bước nhảy cơ bản. Họ bắt đầu quay chính thức, studio còn bật nhạc van-xơ thích hợp, Thịnh Kiều mặc váy bồng màu hồng nhạt, mái tóc dài cột nơ bướm tung bay, mỉm cười vừa ngọt ngào lại dịu dàng.
Quay hết cả chiều mới quay đủ toàn bộ các cảnh, ngày mai còn phải tới phòng thu âm quay lời thoại quảng cáo. Thịnh Kiều đi từ phòng thử đồ thay quần áo ra, đạo diễn đón sẵn đưa cho cô danh thiếp của mình, vô cùng kích động nói: “Tiểu Kiều, cháu thực sự ngoài dự kiến của chú, diễn xuất của cháu thể hiện được toàn bộ những cảm giác của chú! Về sau có quảng cáo gì chú nhất định sẽ liên hệ cháu đầu tiên!”
Thịnh Kiều: “……”
Không được không được, cháu không muốn nhảy điệu van-xơ trên bề mặt băng vệ sinh nữa đâu.
Đạo diễn gọi trợ lí ở đằng sau: “Mau, mang quà chuẩn bị sẵn cho Tiểu Kiều ra đây.”
Trợ lý lên tiếng, ôm một cái thùng to oạch chạy ra từ một góc. Phương Bạch duỗi tay nhận lấy, thùng nhìn thì to nhưng lại không nặng chút nào, Thịnh Kiều hỏi: “Đây là gì đấy ạ?”
Đạo diễn: “Băng vệ sinh đấy! Dùng tốt lắm! Mấy ngày nữa nhãn hàng sẽ gửi thêm cho cháu mấy thùng, cả năm nay không cần mua băng vệ sinh nữa nhé.”
Thịnh Kiều: “…… Cháu cảm ơn các chú ạ.”
Vào buổi sáng, Hoắc Hi đã đăng một cái status Weibo:
——@ Hoắc Hi: Hy vọng giới ca hát có thể có nhiều tác phẩm tự sáng tác hay hơn.
Lời này quả thực đang tát bôm bốp lên mặt đồ chó đạo nhạc. Weibo vừa up một cái là các nhà truyền thông lớn và account marketing đều sôi nổi share tin, độ chú ý bị phân tán, công việc quan hệ xã hội bên Thịnh Kiều cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Tổ chương trình của “Thiếu niên ánh sao” cũng phát biểu một bài xin lỗi thanh minh, tỏ vẻ hồi trước họ cũng không biết ca khúc của tuyển thủ là đạo nhạc, sau này nhất định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, không để những chuyện thế này xảy ra lần nữa.
Tổ chương trình tuy rằng từng muốn đánh chết Thịnh Kiều, nhưng bởi vì chuyện này, nhiệt độ của chương trình mở rộng không ít, họ cũng không thể công khai đá Thịnh Kiều đi, vẫn phải tới mời cô về, quay tiếp những tập sau.
Rốt cuộc mới tập 2 thôi mà nhiệt độ của hai tập đầu hầu hết đều là do cô ta gánh rồi.
Mẹ nó, nhiều rắc rối quá đi.
Chỉ là Thịnh Kiều vẫn bị Nhạc Nghệ ghim, có lẽ sau này nếu có sản xuất gameshow nào, cũng sẽ không mời cô nữa.
Tuy rằng hai bên đều cố gắng để các nghệ sĩ không liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn có account marketing bú fame và cư dân mạng hóng hớt đồn thổi là 【 Thịnh Kiều nổi giận vì trai đẹp 】.
Đầu tiên, chỉ có fan của Hoắc Hi mới biết bài hát “Gió Mát” này, Thịnh Kiều sao có thể nghe live một lần là nhận ra luôn? Tiếp theo, giọng điệu và vẻ mặt của Thịnh Kiều ngay lúc đó nếu chỉ là vì đạo nhạc, thì là hơi tức giận quá rồi.
Bài buôn dưa này còn chưa kịp có lửa khói gì đã bị fan của Hoắc Hi và Thịnh Kiều bóp tắt. Hai bên đồng thời chống bôi đen report, có thể nói là đoàn kết nhất trí, vạn người một lòng, bài buôn dưa còn chưa kịp lên top đã bị Sina cho lên phường.
Hi Quang: Mơ tưởng bám dính lấy bọn tao à!
Fan Kiều: Có quỷ mới muốn dính líu gì đến nhà bọn mày ấy!
Hai bên ghim nhau, ai về cày rank nhà người đấy.
Sự cố lúc live stream xem như đã kết thúc thành công, Bối Minh Phàm cười ha hả đưa cho Thịnh Kiều một bản tài liệu: “Anh đã bàn được cho cô một cái quảng cáo đại diện thương hiệu đây, cô xem một chút đi, không thành vấn đề thì ký hợp đồng luôn, hôm sau ghi hình.”
“Quảng cáo gì ạ?” Thịnh Kiều lật xem tài liệu, mắt trợn tròn lên, “Băng vệ sinh?”
Bối Minh Phàm ho khan một tiếng, “Bây giờ cô cần phải tăng cảm giác thân thiết với quốc dân mà, cái quảng cáo này anh tranh mãi với đám tiểu hoa mới giật được cho cô đấy.”
Thịnh Kiều: “……”
Em lại phải cảm ơn anh nhiều quá cơ.
“Bây giờ cô không có tác phẩm tiêu biểu, danh tiếng không ổn định, định vị trong lòng dân chúng cũng không tốt. Loại quảng cáo này càng nhiều càng tốt, cứ quay đã đi, về sau mình sẽ có những thứ cao cấp hơn.”
Thịnh Kiều cũng không ghét bỏ quảng cáo băng vệ sinh gì lắm, dù sao cũng là người bạn của chị em phụ nữ, thiếu nó thì không được. Cô cúi đầu lật xem tài liệu, xem cẩn thận các điều khoản, xác nhận không lầm lỗi gì bèn ký tên lên.
Buổi chiều không có việc gì làm, Phương Bạch đưa cô về nhà, trước khi đi không quên lật bản ghi nhớ công việc nhắc nhở cô: “Chị Kiều Kiều, chị còn chưa làm bài tập về nhà nhé, chị nhớ phải làm bài tập còn nộp cho thầy kiểm tra nữa nhe.”
Thịnh Kiều lúc này mới nhớ ra Mạnh Tinh Trầm có giao bài tập về nhà cho cô.
Cô đã luyện tập mấy hôm, nằm trên sofa một lát, cày hết rank các bảng xếp hạng cho Hoắc Hi, liền bò dậy chuẩn bị quay video. Đầu tiên cô diễn trước gương mấy lần, mới bật di động, cố định di động lên giá, đi đến phía trước camera.
Không biết có phải tại “Chứng lo âu tiền thi cử” không mà cô diễn trước camera không được tự nhiên như khi diễn trước gương. Cô thử mấy lần đều cảm thấy không hài lòng, lăn qua lộn lại diễn mãi, lăn qua lộn lại quay suốt, mãi đến sẩm tối cô mới chọn được một cái video có biểu hiện tốt nhất gửi cho Mạnh Tinh Trầm.
Lúc sắp ngủ cô nhận được reply của anh ta: Chấm điểm B, tiếp tục nỗ lực.
Cái gì? Mình cố hết sức mà chỉ được B thôi á?
Thịnh Kiều trùm chăn kêu rên một trận.
******
Cô lại ở nhà luyện tập thêm hai hôm thì đến ngày quay quảng cáo. Từ sáng sớm Phương Bạch đã chuẩn bị tốt bữa sáng tới đón cô, Đinh Giản và Chu Khản chờ ở bên trong xe, sự phô trương của cô lúc này cuối cùng cũng xứng đôi với địa vị tiểu hoa hạng 2.
Phòng thu nằm ở một phim trường chụp ảnh ở vùng ngoại ô, lúc Thịnh Kiều đến nơi, tấm bạt xanh lá và camera đều đã bố trí xong xuôi. Cô đi vào, đầu tiên chào hỏi từng vị nhân viên công tác, sau đó được trợ lý đưa tới phòng trang điểm thay quần áo để ghi hình.
Một chiếc váy bồng màu hồng phấn khiến trái tim thiếu nữ rung rinh.
Tạo hình của cô vẫn do Chu Khản phụ trách, căn cứ vào yêu cầu phải hóa trang thành một thiếu nữ kute phô mai que của đạo diễn, mái tóc dài của cô được xõa ra, ở giữa đuôi tóc buộc một cái nơ bướm.
Thịnh Kiều nhìn chính mình trong gương, khóe miệng run rẩy: “Nhìn trẻ trung thế này…… không hợp lắm nhỉ?”
Đạo diễn ở bên cạnh: “Hợp chứ hợp chứ, quá là hợp luôn. Quảng cáo của bên chú chính là muốn đánh trúng tâm tư của thiếu nữ đấy, tập trung vào thị trường các cô gái trẻ mà, càng trẻ trung càng tốt!”
Thịnh Kiều: “……”
Cô làm xong tạo hình đi ra, đang cầm kịch bản ghi hình nghe đạo diễn giảng diễn, thì thấy một cậu trai đi vào. Đạo diễn lập tức nói: “Chu Triệt tới rồi, mau mau mau, đi thay quần áo đi, chú chờ cháu.”
Thịnh Kiều: “???”
Đây là ai đây?
Có thể do vẻ mặt cô quá mức kinh ngạc, đạo diễn chủ động giải thích: “Đây là partner ghi hình một lúc nữa của cháu.”
Thịnh Kiều: “…… Quảng cáo băng vệ sinh mà còn có partner nam ạ?”
Đạo diễn: “Để làm nổi bật sự khác biệt giữa quảng cáo của bên chú và các quảng cáo băng vệ sinh khác, bọn chú cố ý thiết kế cốt truyện có sự tương tác giữa cả nam và nữ. Tí nữa cháu nằm lên cái giường kia nhé, diễn đau bụng kinh, sau đó bạn trai của cháu, cũng chính là Chu Triệt, sẽ đi mua băng vệ sinh cho cháu. Cháu dùng băng xong, lập tức cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái, sau đó hai cháu sẽ bật nhạc, nhảy điệu van-xơ trên bề mặt băng vệ sinh.”
Thịnh Kiều: “???”
Thế này là thế quái nào?
Đạo diễn còn đang thao thao bất tuyệt: “Đến lúc hậu kỳ bọn chú sẽ làm đẹp đẽ cực kì. Các cháu sẽ đứng trên một miếng băng vệ sinh trắng như tuyết thật lớn, bốn phía rơi đầy sao nhỏ và trăng nhỏ, hai cháu dập dìu khiêu vũ trên nền nhạc, đối lập hoàn toàn với hình ảnh đau bụng kinh trước đó!”
Nhà chú rốt cuộc bán băng vệ sinh hay là thuốc giảm đau đấy ạ?!
Đạo diễn tha thiết hỏi cô: “Cháu biết nhảy điệu van-xơ không?”
Thịnh Kiều: “……”
Cháu không muốn nhảy đâu ạ.
Cậu partner tên là Chu Triệt nhanh chóng thay xong quần áo và làm ổn tạo hình đi ra. Thịnh Kiều không quen biết cậu ta, cậu ta tự giới thiệu, em tên là XX sinh viên năm 3 khoa diễn xuất ạ.
Các bạn nam sinh viên bây giờ sống không dễ dàng nhỉ.
……
Buổi ghi hình nhanh chóng bắt đầu.
Cảnh đầu tiên là cảnh Thịnh Kiều nằm trên giường đau bụng kinh đến mức chết đi sống lại. Chu Khản lại cố ý dặm cho cô một lớp phấn, lau một ít son môi, khiến khuôn mặt cô có vẻ tiều tụy khác thường.
Đạo diễn giơ bảng lên: “Ba hai một, action!”
Đau bụng kinh còn cần phải diễn à? Thịnh Kiều chính là một thành viên trong team đau bụng kinh, lập tức cuộn tròn thành một đống, che bụng lại, làm ra vẻ mặt thống khổ quằn quại.
Kết quả cô liền nghe thấy đạo diễn nói: “Cut. Tiểu Kiều, cháu không thể diễn như vậy được, phải diễn đẹp một tí, vừa đau nhưng mà vẫn phải đẹp có hiểu không? Vẻ mặt bây giờ của cháu dữ tợn quá.”
Thịnh Kiều: “…… Cháu diễn vẻ mặt đau bụng kinh chân thật nhất rồi còn gì ạ.”
Đang lúc đau đến chết đi sống lại đứa đíu nào còn care có đẹp hay không.
Đạo diễn: “Bọn chú sẽ phát sóng cho 1 tỷ 3 người xem, cái mặt dữ tợn của cháu có hợp không?”
Thịnh Kiều: “…… Không hợp ạ.”
Đạo diễn: “Aizz, không hợp chứ gì nữa, đã hiểu chưa? Diễn lại lần nữa nhé.”
Thịnh Kiều: “…… Dạ.”
Clapboard lại đập một cái, cô dùng tay che bụng lại, hàm hơi co lại, làm ra một vẻ mặt vừa ấm ức vừa đáng thương.
Đạo diễn: “Cắt! Tiểu Kiều, cháu thế này mà là đau bụng kinh à? Trông cháu giống như mang thai nhưng không biết bố nó là ai ấy.”
Thịnh Kiều: “???”
ĐCM.
Cô xoay người ngồi dậy: “Hay là đạo diễn tới đây diễn mẫu cho cháu một lần đi ạ.”
Đạo diễn nói: “Thế sao được, chú có mùa dâu đâu, làm sao chú biết đau bụng kinh có cảm giác thế nào chứ.”
Thịnh Kiều sống không còn gì luyến tiếc nằm lại chỗ. Đạo diễn còn cổ vũ cô: “Đừng nhụt chí nhé Tiểu Kiều, chú tin cháu làm được! Chúng ta diễn thêm lần nữa!”
Cái cảnh đau bụng kinh đầu tiên này phải quay đi quay lại hai mươi mấy lần mới lấy được cảnh.
Cảnh thứ hai là bạn trai tới đón bạn gái đi vũ hội, lại phát hiện bạn gái đang bị đau bụng kinh tra tấn, cậu ta đau lòng hết sức, bỗng nhiên nảy ra sáng ý, mua một bịch băng vệ sinh về cho cô.
Thịnh Kiều ngồi ở bên cạnh: “……”
Đù má bố mày đau bụng kinh mày mua băng vệ sinh cho bố mày làm gì? Bố mày mà không biết tự mua à? Thà mày bảo bố mày uống nhiều nước ấm còn hơn! Đậu mà ai viết cái kịch bản quảng cáo này thế! Có biết thường thức gì không vậy!
Cảnh tiếp theo bắt đầu quay hình ảnh Thịnh Kiều bắt được băng vệ sinh, xoay một vòng tại chỗ, liền thay thành váy dạ hội và giày thủy tinh, nắm tay bạn trai, nhảy một điệu van-xơ thật duyên dáng.
Ai dè Chu Triệt không biết nhảy điệu van-xơ, toàn giẫm vào chân cô, giẫm tới sưng cả chân cô luôn.
Thịnh · sống không còn gì luyến tiếc · Kiều: “Bình tĩnh đã ạ, để cháu dạy em ấy các bước nhảy cơ bản đã.”
Chu Triệt cũng rất ngại ngùng: “Em xin lỗi Cô Thịnh Kiều, là lỗi của em.”
“Không sao, rất đơn giản thôi, em nhìn nhé. Một phách một bước, một tiểu tiết có ba nhịp, tổng cộng ba bước.” Cô nhấc váy nhảy tại chỗ, nhảy từng bước rất từ từ cho Chu Triệt xem.
Đạo diễn: “Đúng đúng đúng! Chính là cảm giác của Tiểu Kiều đây mà! Tiểu Kiều cháu nhảy tốt quá! Chờ lúc có hậu kỳ, hai cháu xoay tròn trên bề mặt băng vệ sinh trắng như tuyết, nhất định sẽ càng đẹp mắt hơn!”
Thịnh Kiều: “……”
Còn nói nữa bố mày không nhảy bây giờ.
Dạy hồi lâu, Chu Triệt cuối cùng cũng nắm được các bước nhảy cơ bản. Họ bắt đầu quay chính thức, studio còn bật nhạc van-xơ thích hợp, Thịnh Kiều mặc váy bồng màu hồng nhạt, mái tóc dài cột nơ bướm tung bay, mỉm cười vừa ngọt ngào lại dịu dàng.
Quay hết cả chiều mới quay đủ toàn bộ các cảnh, ngày mai còn phải tới phòng thu âm quay lời thoại quảng cáo. Thịnh Kiều đi từ phòng thử đồ thay quần áo ra, đạo diễn đón sẵn đưa cho cô danh thiếp của mình, vô cùng kích động nói: “Tiểu Kiều, cháu thực sự ngoài dự kiến của chú, diễn xuất của cháu thể hiện được toàn bộ những cảm giác của chú! Về sau có quảng cáo gì chú nhất định sẽ liên hệ cháu đầu tiên!”
Thịnh Kiều: “……”
Không được không được, cháu không muốn nhảy điệu van-xơ trên bề mặt băng vệ sinh nữa đâu.
Đạo diễn gọi trợ lí ở đằng sau: “Mau, mang quà chuẩn bị sẵn cho Tiểu Kiều ra đây.”
Trợ lý lên tiếng, ôm một cái thùng to oạch chạy ra từ một góc. Phương Bạch duỗi tay nhận lấy, thùng nhìn thì to nhưng lại không nặng chút nào, Thịnh Kiều hỏi: “Đây là gì đấy ạ?”
Đạo diễn: “Băng vệ sinh đấy! Dùng tốt lắm! Mấy ngày nữa nhãn hàng sẽ gửi thêm cho cháu mấy thùng, cả năm nay không cần mua băng vệ sinh nữa nhé.”
Thịnh Kiều: “…… Cháu cảm ơn các chú ạ.”