Chương : 60
Mọi người xung quanh đều bị động tĩnh nơi đây lôi kéo đến, Viên Lạc vừa tiến vào đại trướng, liền thấy Tịch Ly đang kiểm tra Viên Liệt, phát hiện không có thụ thương, hài lòng vỗ vỗ vai hắn.
Viên Lạc chứng kiến, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng chút chua chát, nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng[92], nếu năm đó lúc chào đời, bản thân hắn có thể hoán đổi được với Viên Liệt… Quả là tốt biết bao.
Viên Liệt kỳ thực vẫn chưa cảm nhận được nỗi vui sướng khi kế hoạch thành công, hắn còn chưa dứt ra khỏi những kích động vừa rồi, có lẽ phải nói là hắn không muốn tỉnh dậy, giả sử đám Uy tặc kia mà không xông vào thì…
Viên Liệt tằng hắng một tiếng, tự ép mình dời ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu hắn hiểu rõ, bản thân đã làm cái gì, nguyên nhân là bởi vô pháp khống chế.
Viên Lạc chạy tới, “Đại ca, Tịch Ly không sao chứ?”
“Không có.” Tịch Ly khoát tay, Viên Lạc chợt nhích lại nhìn vào cổ hắn, “Cổ ngươi làm sao vậy? Bị muỗi cắn ư?”
Tịch Ly sờ soạng một lượt, nhớ lại mới tức thì bị Viên Liệt gặm mấy phát, liền lắp bắp mà nói, “Ai nha, quân doanh này nhiều muỗi quá a, hôm nay gặp phải một con vừa to vừa càn rỡ hết sức.”
Viên Lạc gật đầu, “Thời tiết này có rất nhiều muỗi, phía nam muỗi độc, ngươi cẩn thận một chút.”
“Đúng vậy.” Tịch Ly phán, “Là nên cẩn thận một chút, muỗi kia quá ngang ngược rồi.”
Viên Liệt bên cạnh nghe được hai tai đỏ ửng, chẳng biết làm gì hơn là ngóng lên trời vờ như nghe không hiểu, thế nhưng trong lòng vẫn còn rung động phần nào, lúc trước đối với những tình huống kiểu này hắn không mấy hứng thú, hiện tại hắn phải nhắc nhở bản thân kiềm chế hơn, bởi vì tên Tịch Ly kia càng lúc càng tựa như nghiệt chướng… Một khi trúng phải liền khiến lòng kẻ khác ám ảnh không thôi, vô pháp quên được.
Vài ngày sau đó, Viên Liệt phải bắt đầu giả bệnh ẩn thân, vì mục đích an toàn, Viên gia quân xem ra vẫn còn đóng quân tại đây lâu, lánh xa bờ biển, tăng cường phòng bị.
Mặt khác, Tịch Ly còn phái người thỉnh các đại danh y ở Giang Nam đến đại trướng để cứu chữa cho một bệnh nhân.
Đám danh y này kỳ thực chỉ chữa trị cho một binh sĩ bị trọng thương thôi, hắn đã hấp hối, nằm trên giường, dung mạo bị màn che kín không chừa một khe hở, một tay vươn ra ngoài.
Mấy vị đại phu bắt mạch xong đều thẳng thắn lắc đầu liên tục, “Sắp chết, sắp chết!”
Ân Tịch Ly cũng không xuất hiện, thỉnh thoảng có đi ra thì luôn trát phấn lên mặt trước, khiến cho dung nhan tiều tụy, cả ngày ngủ gật trong đại trướng cùng Viên Liệt. Người khác thoạt nhìn cứ ngỡ hắn đang bận săn sóc Viên Liệt, nhưng trên thực tế, mỗi ngày hắn đều uống rượu đọc sách, còn chơi cờ với Viêt Liệt, ngày qua ngày nhàn nhã.
Viên Liệt kỳ thực có thể đánh hòa với Ân Tịch Ly, thỉnh thoảng lại còn thắng, Tịch Ly khá là rầu rĩ, mỗi lần thua xong đều chơi xấu đến thành ra đấu võ.
Tuy nhiên từ sau bận trước, Viên Liệt không dám tiếp cận Ân Tịch Ly quá, vì rất sợ bản thân khống chế không nổi mà phát rồ lên.
Cứ thế chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Tịch Ly phái vài người ảnh vệ đi do thám.
Nói đến bọn đạo tặc, toán ảnh vệ điều tra các nơi, quả đúng là thu được rất nhiều tin tức của đám Uy tặc. Có người bảo lúc Uy tặc tụ tập trở lại còn ăn mừng trắng trợn một phen. Nơi trú ẩn thường nhật của bọn chúng dường như được chia ra làm hai, một chỗ là tiểu đảo trên biển, chỗ còn lại ở ngay trong thành, ẩn nấp tại vùng ngoại thành long xà lẫn lộn.
“Kế tiếp thì sao?” Viên Liệt hỏi ý kiến Tịch Ly, “Chờ mãi cũng không phải biện pháp, sẽ khiến địch phát giác.”
“Đã sớm nghĩ ra rồi.” Tịch Ly nhắm thế cục sắp thua gạt phắt rào rào khỏi bàn cờ, chỉ vào Viên Liệt, “Ngươi thua!”
Viên Liệt nhìn kẻ nào đó xấu chơi một cách bất đắc dĩ, gật đầu, “Được rồi, ta thua, ngươi nói đi, kế sách gì.”
“Chiêu này của ta, không những có thể quét sạch lũ Uy tặc, còn có thể tra tận gốc, vạch ra kẻ cấu kết với Uy tặc trong triều, đám quan viên cật lý ba ngoại[93].”
Viên Liệt nghe hắn nói dứt, đổi lại cũng hiểu ra được phần nào, hỏi, “Ý của ngươi là khiến những kẻ đó tự lộ chân tướng?”
Tịch Ly khiêu khiêu mi, chạy lại bên cạnh bàn mở giấy, nhấc bút lưu loát viết một phong mật báo.
Viên Liệt đón lấy đọc kỹ, nhận ra phong thư này là Tịch Ly viết cho hoàng đế Trần Tĩnh, đại ý nội dung là:
Thần cùng Viên Liệt quét sạch Uy tặc tại vùng duyên hải, Viên Liệt nên sớm hồi cung, thế nhưng hắn một mực cố chấp lưu lại nơi đây, khiến cho Tiêu lão tướng quân phật lòng. Thần tuy đã khuyên can đủ điều, nhưng tính tình Viên Liệt ngạo mạn không coi ai ra gì, thần có thiện ý mà hắn chẳng hề biết cảm kích.
Ba ngày trước, Viên Liệt bị Uy tặc tập kích, dù đã phong tỏa tin tức, nhưng đích thực là hắn bị trọng thương, thần khuyên hắn hồi kinh nghỉ ngơi, hắn thủy chung không chịu…Vì thế muốn thỉnh hoàng thượng định đoạt.
Mặt khác, Tịch Ly còn đề cập đến việc Viên Liệt bắt được kẻ nắm quyền trọng yếu của Uy tặc, tra ra được một số thông tin quan trọng, đó là trong triều có quan viên cấu kết với Uy tặc tàn hại bách tính, tuy nhiên Viên Liệt lại không chịu tiết lộ danh tính quan viên này, muốn sau khi gặp hoàng thượng rồi mới nói.
Cả phong thơ được Tịch Ly viết rất chu đáo, Viên Liệt đọc thư xong, lắc đầu, “Tuy không dùng lời lẽ ác độc, thế nhưng cũng rất kịch liệt. Nếu ai không biết hai ta đọc phong thư này, nhất định sẽ tưởng là ngươi hận ta biết chừng nào.”
Tịch Ly đưa tay xoa xoa ngực hắn, “Không có biện pháp, tiểu tử ngươi trêu người đến hận mà.”
Viên Liệt vội vã nghiêng người né qua, dằn lòng lại, chỉ đôi chút vừa rồi cơ hồ đã muốn bóc trần tim hắn ra, không sót một chút.
Tịch Ly quan sát bộ dạng của hắn mà khoái trá, “Ngươi sao vậy? Bộ là đậu hũ a, đụng có một chút cũng không cho.”
Viên Liệt rất muốn thách hắn lặp lại, ngươi có tin là lặp lại nữa thì ta sẽ đụng chạm ngươi ra trò không? Thế nhưng hiện tại nói không nên lời, chẳng biết làm gì hơn là hỏi sang chuyện khác, “Ngươi nghĩ, khi phong thư này được gửi về, nhất định Trần Tĩnh sẽ chiêu gọi ta về ư?”
Tịch Ly gật đầu, “Không sai!”
“Chúng ta đây phải điều tra ngọn ngành ra sao?” Viên Liệt nghe Tịch Ly cam đoan, bản thân vẫn chưa lý giải hết được ý đồ của hắn.
“Thứ nhất, Trần Tĩnh nghe nói ngươi bệnh nặng, dĩ nhiên muốn gọi ngươi về, như thế hắn có thể thuận lợi tước đi thế lực của ngươi, thậm chí có thể hắn còn ngày ngày thắp hương trong cung, cầu cho ngựa xe nhọc nhằn khiến ngươi lăn qua lăn lại đến chết, vậy là hắn đã giải quyết triệt để xong một khối tâm bệnh. Mặt khác, Trần Tĩnh vẫn chưa lẩm cẩm đến độ hồ đồ, biết được trong triều có người câu kết với kẻ địch bên ngoài, tất nhiên phải diệt trừ, cho nên hắn rất muốn biết phản thần là ai. Mà cái tên quan viên câu kết với địch bên ngoài, để giữ mạng, ngươi nói hắn phải làm thế nào đây?”
“Tìm cách giết ta?” Viên Liệt thoáng cái hiểu ngay, “Ta hiểu rồi, hắn sẽ thỉnh hoàng thượng chấp thuận phái hắn đến tuyên chỉ, lúc bấy giờ chỉ cần chờ xem quan tuyên chỉ là ai, ắt chính là quan viên câu kết với Uy tặc.”
“Đích xác, đến lúc ấy quan sát xem biểu tình của hắn lúc phát hiện ra ngươi lành lặn như thế nào, là có thể đoán ra được tám chín phần rồi. Bấy giờ, ngươi lại viết thêm một phong thư cho Trần Tĩnh, ngôn từ tinh tế chút, bảo rằng bản thân phúc thiên mệnh đại, không chết được, kẻ muốn sát hại ngươi kỳ thực đã bị diệt trừ rồi, cũng là phúc của nước nhà.”
Viên Liệt gật gù, “Hảo mưu kế, nhất thạch nhị điểu[94], Tịch Ly, thông minh!”
Tịch Ly được khen tự nhiên thấy hứng khởi, hài lòng cười với Viên Liệt, khiến Viên Liệt cảm thấy kinh hồn bạt vía, chẳng kịp dời ánh nhìn, vội vã kêu người, bắt tay vào thi hành chính sự.
Trong chớp mắt, đã dàn xếp xong một trận, Viên Liệt tiếp tục tìm kiếm đại phu trên toàn quốc, bọn họ đến thì lại để cho khám người thương binh trọng thương khó cứu kia. Binh sĩ này Hạ Vũ đã xem qua rồi, chí ít phải điều dưỡng tốt thêm nửa năm, trong khoảng thời gian này kinh mạch thoạt nhìn tựa hồ như sắp chết.
Trần Tĩnh cũng không ngốc, cố ý phái một ngự y giả trang thành lang trung giang hồ trà trộn vào quân doanh kiểm tra, nhưng ngự y này dù lợi hại cũng không qua được Hạ Vũ, đêm đến dùng bồ câu đưa tin cho Trần Tĩnh, bảo rằng kinh mạch của Viên Liệt xem ra thực sự chẳng còn sống nổi mấy ngày nữa, hiện tại nếu phải ngựa xe vất vả chừng một tháng, tất sẽ tổn hao nguyên khí lớn, không chết cũng thành phế nhân.
Trần Tĩnh biết được liền vui mừng khôn tưởng, tự thấy lão thiên gia có mắt. Kỳ thực hắn chẳng sợ thiếu người gây chiến với hắn, Nam Cảnh này cái gì không có chứ võ tướng như mây, mãnh tướng cũng trùng điệp, tất nhiên, Viên Liệt chính là kẻ mạnh nhất… Chỉ là hiện nay thái bình thịnh thế, Viên Liệt mạnh đến đâu cũng không có đất dụng võ, dưỡng hổ vi hoạn[95] a.
Vì vậy, cùng ngày Trần Tĩnh đã xuống chỉ gọi Viên Liệt hồi triều, thế nhưng để đề phòng Uy tặc phản công, lệnh cho hắn lưu phần lớn nhân mã đóng lại vùng duyên hải, Viên Liệt trở về báo cáo chiến sự, đồng thời ban thưởng xong thì quay lại quân doanh.
Trần Tĩnh gọi ý chỉ này là ban thưởng nhưng kỳ thực là ám hại. Nếu Viên Liệt thật sự bị thương, kinh qua một chuyến như thế chẳng phải là muốn lấy mạng của hắn luôn sao.
Viên Liệt cũng có tai mắt ngầm trong triều, khi biết được ý chỉ, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy nản lòng thoái chí. Kể ra nếu Trần Tĩnh không ngu ngốc, Viên Liệt cũng chẳng muốn đoạt giang sơn của hắn… Nhưng Trần Tĩnh lại đố kỵ nhân tài, nếu không giành lấy giang sơn của hắn, một khi nắm được cơ hội, đừng nói Viên Liệt, phỏng chừng toàn Viên gia sẽ bị hắn chém tận giết tuyệt.
Bất quá, khiến Viên Liệt lẫn Ân Tịch Ly lấy làm lạ chính là, lần này chẳng có quan viên nào muốn đi tuyên chỉ, quan tuyên chỉ chính là vị thái giám thường trực bên người hoàng thượng cùng với vài tùy tùng thị vệ.
“Trầm công công thì ta biết, hắn đã lớn tuổi, chắc chắn sẽ không làm chuyện này.” Viên Liệt nghĩ mà bực bội, “Mấy tên tùy tùng kia cũng không có quyền thế, chẳng lẽ kế sách của chúng ta đã bị nhìn thấu, kẻ đó cáo già ẩn mặt?”
Tịch Ly nghe xong, cau mày thong thả bước quanh trướng một hồi rồi lắc lắc ngón tay, “Sẽ không đâu, có cáo già mấy cũng không dám mạo hiểm, trừ phi…”
“Cái gì?”
“Trừ phi bọn chúng đều không phải quan lại kinh thành, mà là quan lại địa phương có liên quan!”
“Quan địa phương?” Viên Liệt suy xét trái phải một chút, “Lẽ nào là tri phủ nơi đây hoặc là đốc tra, hoặc giả…”
“Hoặc giả là người trong quân của Tiêu lão vương gia?” Tịch Ly nhắc nhở.
Viên Liệt nhíu chặt hai hàng lông mày, Tiêu lão tướng quân cả đời chinh chiến, những tướng tá này đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử với hắn, sau đó chuyển giao lại cho Tiêu Lạc. Hắn hận nhất chính là bọn phản thần không có khí tiết bán đứng huynh đệ! Hiện tại nếu biết được trong quân của mình có phường tiểu nhân như vậy, hẳn là hắn sẽ thương tâm lắm.
“Tịch Ly.” Viên Liệt cơ hồ có chút khó xử, “Chuyện này chúng ta phải tra thế nào? Nếu kẻ phản bội thực sự là người của Tiêu lão vương gia, chúng ta khó mà tìm được, không thể nghi hoặc.”
“Hanh hanh.” Tịch Ly cười đắc ý, ngoắc ngoắc ngón tay với Viên Liệt, “Ta có biện pháp khiến hắn tự lộ diện!”
Viên Liệt hiển nhiên nhanh nhảu đến gần nghe kế.
Tịch Ly nói qua với hắn vài câu, Viên Liệt hiểu ý, cười, “Diệu kế!”
Cứ thế, cả hai bất động thanh sắc, theo kế hành sự.
…
Ngày nọ, Tiêu lão tướng quân thiết yến thỉnh chư tướng trong quân đến dự tiệc, đương nhiên cũng mời cả Viên Liệt, thế nhưng Viên Liệt lại không tới mà phái Viên Lạc đi. Cả bữa tiệc này, Tiêu lão tướng quân bày ra sắc mặt khó coi từ đầu chí cuối, chư tướng cũng đánh giá Viên Liệt thất lễ, quá sức không nể mặt Tiêu lão tướng quân. Đồng thời, bốn phía nổi lên lời đồn đãi, lẽ nào nói Viên Liệt bị thương nặng sắp chết… Là thật sao?
Yến hội tan, Tiêu lão tướng quân trở về trong viện, tức giận đến xốc đổ bàn ghế, đứng giữa đình ngắm trăng thở dài.
Nhưng trên thực tế, Tiêu lão tướng quân đang diễn kịch, phía sau phòng, Tịch Ly, Viên Liệt, Hạ Vũ và Tiêu Lạc đều trốn bên khe cửa nhìn ra ngoài.
“Lão tướng quân diễn quả không tệ a!” Tịch Ly tấm tắc khen đôi câu, “Giọng nói lẫn điệu bộ đều hàm xúc!”
Tiêu Lạc lắc đầu, “Ngươi còn nói nữa, ta vừa đem chuyện phản thần có khả năng ở trong quân nói cho cha biết, hắn tức giận thiếu chút nữa là chém ta một đao, nói ta trị quân bất nghiêm, còn bỏ đói ta đến hai bữa.”
Hạ Vũ vỗ vỗ đầu hắn, cười tít mắt nói, “Thương cảm đến thế a.”
“Đúng vậy.” Tiêu Lạc tới gần Hạ Vũ, tưởng tìm được chút an ủi, lại nghe Hạ Vũ nói bóng gió, “Nguyên lai ngươi mà không vâng lời còn có thể bị bỏ đói a… Biện pháp này hảo, về sau ngươi không nghe lời, ta sẽ cấm ngươi ăn.”
Tiêu Lạc khẽ giật khóe miệng, nhìn Hạ Vũ trong hình dáng thiếu niên, “Cái này là chỉ để cha ta trừng trị ta…”
“Một ngày làm thầy cả đời làm cha!” Hạ Vũ cười đến xảo quyệt, “Ai bảo ngươi khó quản như vậy chứ? Đồ đệ.”
…
“Suỵt.” Viên Liệt khoát khoát tay với mọi người ý bảo chớ lên tiếng, có người tới.
Bốn người lập tức nín thở tĩnh khí, quan sát động tĩnh trong sân.
Không lâu sau, lão quản gia dẫn theo một người bước vào, thấy Tiêu lão Vương gia đang ở trong sân tức tối, lão quản gia định lên tiếng thông báo, người nọ liền xua xua tay, ý nói không cần, tự hắn đi vào được rồi.
Lão quản gia lui ra.
“Vương gia, có chuyện gì phiền lòng vậy?” Người nọ mở lời.
Tiêu lão tướng quân nghe được thanh âm quay đầu lại, gặp người kia thì bỗng giật mình, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nặng nề thở dài, “Ai…” Một tiếng thở than quả thực khiến lòng người chua xót.
Mà mọi người trong phòng cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ thiên toán vạn toán, vẫn thật sự không đoán được, kẻ nội ứng ngoại hợp, lại chính là người này.
Viên Lạc chứng kiến, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng chút chua chát, nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng[92], nếu năm đó lúc chào đời, bản thân hắn có thể hoán đổi được với Viên Liệt… Quả là tốt biết bao.
Viên Liệt kỳ thực vẫn chưa cảm nhận được nỗi vui sướng khi kế hoạch thành công, hắn còn chưa dứt ra khỏi những kích động vừa rồi, có lẽ phải nói là hắn không muốn tỉnh dậy, giả sử đám Uy tặc kia mà không xông vào thì…
Viên Liệt tằng hắng một tiếng, tự ép mình dời ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu hắn hiểu rõ, bản thân đã làm cái gì, nguyên nhân là bởi vô pháp khống chế.
Viên Lạc chạy tới, “Đại ca, Tịch Ly không sao chứ?”
“Không có.” Tịch Ly khoát tay, Viên Lạc chợt nhích lại nhìn vào cổ hắn, “Cổ ngươi làm sao vậy? Bị muỗi cắn ư?”
Tịch Ly sờ soạng một lượt, nhớ lại mới tức thì bị Viên Liệt gặm mấy phát, liền lắp bắp mà nói, “Ai nha, quân doanh này nhiều muỗi quá a, hôm nay gặp phải một con vừa to vừa càn rỡ hết sức.”
Viên Lạc gật đầu, “Thời tiết này có rất nhiều muỗi, phía nam muỗi độc, ngươi cẩn thận một chút.”
“Đúng vậy.” Tịch Ly phán, “Là nên cẩn thận một chút, muỗi kia quá ngang ngược rồi.”
Viên Liệt bên cạnh nghe được hai tai đỏ ửng, chẳng biết làm gì hơn là ngóng lên trời vờ như nghe không hiểu, thế nhưng trong lòng vẫn còn rung động phần nào, lúc trước đối với những tình huống kiểu này hắn không mấy hứng thú, hiện tại hắn phải nhắc nhở bản thân kiềm chế hơn, bởi vì tên Tịch Ly kia càng lúc càng tựa như nghiệt chướng… Một khi trúng phải liền khiến lòng kẻ khác ám ảnh không thôi, vô pháp quên được.
Vài ngày sau đó, Viên Liệt phải bắt đầu giả bệnh ẩn thân, vì mục đích an toàn, Viên gia quân xem ra vẫn còn đóng quân tại đây lâu, lánh xa bờ biển, tăng cường phòng bị.
Mặt khác, Tịch Ly còn phái người thỉnh các đại danh y ở Giang Nam đến đại trướng để cứu chữa cho một bệnh nhân.
Đám danh y này kỳ thực chỉ chữa trị cho một binh sĩ bị trọng thương thôi, hắn đã hấp hối, nằm trên giường, dung mạo bị màn che kín không chừa một khe hở, một tay vươn ra ngoài.
Mấy vị đại phu bắt mạch xong đều thẳng thắn lắc đầu liên tục, “Sắp chết, sắp chết!”
Ân Tịch Ly cũng không xuất hiện, thỉnh thoảng có đi ra thì luôn trát phấn lên mặt trước, khiến cho dung nhan tiều tụy, cả ngày ngủ gật trong đại trướng cùng Viên Liệt. Người khác thoạt nhìn cứ ngỡ hắn đang bận săn sóc Viên Liệt, nhưng trên thực tế, mỗi ngày hắn đều uống rượu đọc sách, còn chơi cờ với Viêt Liệt, ngày qua ngày nhàn nhã.
Viên Liệt kỳ thực có thể đánh hòa với Ân Tịch Ly, thỉnh thoảng lại còn thắng, Tịch Ly khá là rầu rĩ, mỗi lần thua xong đều chơi xấu đến thành ra đấu võ.
Tuy nhiên từ sau bận trước, Viên Liệt không dám tiếp cận Ân Tịch Ly quá, vì rất sợ bản thân khống chế không nổi mà phát rồ lên.
Cứ thế chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Tịch Ly phái vài người ảnh vệ đi do thám.
Nói đến bọn đạo tặc, toán ảnh vệ điều tra các nơi, quả đúng là thu được rất nhiều tin tức của đám Uy tặc. Có người bảo lúc Uy tặc tụ tập trở lại còn ăn mừng trắng trợn một phen. Nơi trú ẩn thường nhật của bọn chúng dường như được chia ra làm hai, một chỗ là tiểu đảo trên biển, chỗ còn lại ở ngay trong thành, ẩn nấp tại vùng ngoại thành long xà lẫn lộn.
“Kế tiếp thì sao?” Viên Liệt hỏi ý kiến Tịch Ly, “Chờ mãi cũng không phải biện pháp, sẽ khiến địch phát giác.”
“Đã sớm nghĩ ra rồi.” Tịch Ly nhắm thế cục sắp thua gạt phắt rào rào khỏi bàn cờ, chỉ vào Viên Liệt, “Ngươi thua!”
Viên Liệt nhìn kẻ nào đó xấu chơi một cách bất đắc dĩ, gật đầu, “Được rồi, ta thua, ngươi nói đi, kế sách gì.”
“Chiêu này của ta, không những có thể quét sạch lũ Uy tặc, còn có thể tra tận gốc, vạch ra kẻ cấu kết với Uy tặc trong triều, đám quan viên cật lý ba ngoại[93].”
Viên Liệt nghe hắn nói dứt, đổi lại cũng hiểu ra được phần nào, hỏi, “Ý của ngươi là khiến những kẻ đó tự lộ chân tướng?”
Tịch Ly khiêu khiêu mi, chạy lại bên cạnh bàn mở giấy, nhấc bút lưu loát viết một phong mật báo.
Viên Liệt đón lấy đọc kỹ, nhận ra phong thư này là Tịch Ly viết cho hoàng đế Trần Tĩnh, đại ý nội dung là:
Thần cùng Viên Liệt quét sạch Uy tặc tại vùng duyên hải, Viên Liệt nên sớm hồi cung, thế nhưng hắn một mực cố chấp lưu lại nơi đây, khiến cho Tiêu lão tướng quân phật lòng. Thần tuy đã khuyên can đủ điều, nhưng tính tình Viên Liệt ngạo mạn không coi ai ra gì, thần có thiện ý mà hắn chẳng hề biết cảm kích.
Ba ngày trước, Viên Liệt bị Uy tặc tập kích, dù đã phong tỏa tin tức, nhưng đích thực là hắn bị trọng thương, thần khuyên hắn hồi kinh nghỉ ngơi, hắn thủy chung không chịu…Vì thế muốn thỉnh hoàng thượng định đoạt.
Mặt khác, Tịch Ly còn đề cập đến việc Viên Liệt bắt được kẻ nắm quyền trọng yếu của Uy tặc, tra ra được một số thông tin quan trọng, đó là trong triều có quan viên cấu kết với Uy tặc tàn hại bách tính, tuy nhiên Viên Liệt lại không chịu tiết lộ danh tính quan viên này, muốn sau khi gặp hoàng thượng rồi mới nói.
Cả phong thơ được Tịch Ly viết rất chu đáo, Viên Liệt đọc thư xong, lắc đầu, “Tuy không dùng lời lẽ ác độc, thế nhưng cũng rất kịch liệt. Nếu ai không biết hai ta đọc phong thư này, nhất định sẽ tưởng là ngươi hận ta biết chừng nào.”
Tịch Ly đưa tay xoa xoa ngực hắn, “Không có biện pháp, tiểu tử ngươi trêu người đến hận mà.”
Viên Liệt vội vã nghiêng người né qua, dằn lòng lại, chỉ đôi chút vừa rồi cơ hồ đã muốn bóc trần tim hắn ra, không sót một chút.
Tịch Ly quan sát bộ dạng của hắn mà khoái trá, “Ngươi sao vậy? Bộ là đậu hũ a, đụng có một chút cũng không cho.”
Viên Liệt rất muốn thách hắn lặp lại, ngươi có tin là lặp lại nữa thì ta sẽ đụng chạm ngươi ra trò không? Thế nhưng hiện tại nói không nên lời, chẳng biết làm gì hơn là hỏi sang chuyện khác, “Ngươi nghĩ, khi phong thư này được gửi về, nhất định Trần Tĩnh sẽ chiêu gọi ta về ư?”
Tịch Ly gật đầu, “Không sai!”
“Chúng ta đây phải điều tra ngọn ngành ra sao?” Viên Liệt nghe Tịch Ly cam đoan, bản thân vẫn chưa lý giải hết được ý đồ của hắn.
“Thứ nhất, Trần Tĩnh nghe nói ngươi bệnh nặng, dĩ nhiên muốn gọi ngươi về, như thế hắn có thể thuận lợi tước đi thế lực của ngươi, thậm chí có thể hắn còn ngày ngày thắp hương trong cung, cầu cho ngựa xe nhọc nhằn khiến ngươi lăn qua lăn lại đến chết, vậy là hắn đã giải quyết triệt để xong một khối tâm bệnh. Mặt khác, Trần Tĩnh vẫn chưa lẩm cẩm đến độ hồ đồ, biết được trong triều có người câu kết với kẻ địch bên ngoài, tất nhiên phải diệt trừ, cho nên hắn rất muốn biết phản thần là ai. Mà cái tên quan viên câu kết với địch bên ngoài, để giữ mạng, ngươi nói hắn phải làm thế nào đây?”
“Tìm cách giết ta?” Viên Liệt thoáng cái hiểu ngay, “Ta hiểu rồi, hắn sẽ thỉnh hoàng thượng chấp thuận phái hắn đến tuyên chỉ, lúc bấy giờ chỉ cần chờ xem quan tuyên chỉ là ai, ắt chính là quan viên câu kết với Uy tặc.”
“Đích xác, đến lúc ấy quan sát xem biểu tình của hắn lúc phát hiện ra ngươi lành lặn như thế nào, là có thể đoán ra được tám chín phần rồi. Bấy giờ, ngươi lại viết thêm một phong thư cho Trần Tĩnh, ngôn từ tinh tế chút, bảo rằng bản thân phúc thiên mệnh đại, không chết được, kẻ muốn sát hại ngươi kỳ thực đã bị diệt trừ rồi, cũng là phúc của nước nhà.”
Viên Liệt gật gù, “Hảo mưu kế, nhất thạch nhị điểu[94], Tịch Ly, thông minh!”
Tịch Ly được khen tự nhiên thấy hứng khởi, hài lòng cười với Viên Liệt, khiến Viên Liệt cảm thấy kinh hồn bạt vía, chẳng kịp dời ánh nhìn, vội vã kêu người, bắt tay vào thi hành chính sự.
Trong chớp mắt, đã dàn xếp xong một trận, Viên Liệt tiếp tục tìm kiếm đại phu trên toàn quốc, bọn họ đến thì lại để cho khám người thương binh trọng thương khó cứu kia. Binh sĩ này Hạ Vũ đã xem qua rồi, chí ít phải điều dưỡng tốt thêm nửa năm, trong khoảng thời gian này kinh mạch thoạt nhìn tựa hồ như sắp chết.
Trần Tĩnh cũng không ngốc, cố ý phái một ngự y giả trang thành lang trung giang hồ trà trộn vào quân doanh kiểm tra, nhưng ngự y này dù lợi hại cũng không qua được Hạ Vũ, đêm đến dùng bồ câu đưa tin cho Trần Tĩnh, bảo rằng kinh mạch của Viên Liệt xem ra thực sự chẳng còn sống nổi mấy ngày nữa, hiện tại nếu phải ngựa xe vất vả chừng một tháng, tất sẽ tổn hao nguyên khí lớn, không chết cũng thành phế nhân.
Trần Tĩnh biết được liền vui mừng khôn tưởng, tự thấy lão thiên gia có mắt. Kỳ thực hắn chẳng sợ thiếu người gây chiến với hắn, Nam Cảnh này cái gì không có chứ võ tướng như mây, mãnh tướng cũng trùng điệp, tất nhiên, Viên Liệt chính là kẻ mạnh nhất… Chỉ là hiện nay thái bình thịnh thế, Viên Liệt mạnh đến đâu cũng không có đất dụng võ, dưỡng hổ vi hoạn[95] a.
Vì vậy, cùng ngày Trần Tĩnh đã xuống chỉ gọi Viên Liệt hồi triều, thế nhưng để đề phòng Uy tặc phản công, lệnh cho hắn lưu phần lớn nhân mã đóng lại vùng duyên hải, Viên Liệt trở về báo cáo chiến sự, đồng thời ban thưởng xong thì quay lại quân doanh.
Trần Tĩnh gọi ý chỉ này là ban thưởng nhưng kỳ thực là ám hại. Nếu Viên Liệt thật sự bị thương, kinh qua một chuyến như thế chẳng phải là muốn lấy mạng của hắn luôn sao.
Viên Liệt cũng có tai mắt ngầm trong triều, khi biết được ý chỉ, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy nản lòng thoái chí. Kể ra nếu Trần Tĩnh không ngu ngốc, Viên Liệt cũng chẳng muốn đoạt giang sơn của hắn… Nhưng Trần Tĩnh lại đố kỵ nhân tài, nếu không giành lấy giang sơn của hắn, một khi nắm được cơ hội, đừng nói Viên Liệt, phỏng chừng toàn Viên gia sẽ bị hắn chém tận giết tuyệt.
Bất quá, khiến Viên Liệt lẫn Ân Tịch Ly lấy làm lạ chính là, lần này chẳng có quan viên nào muốn đi tuyên chỉ, quan tuyên chỉ chính là vị thái giám thường trực bên người hoàng thượng cùng với vài tùy tùng thị vệ.
“Trầm công công thì ta biết, hắn đã lớn tuổi, chắc chắn sẽ không làm chuyện này.” Viên Liệt nghĩ mà bực bội, “Mấy tên tùy tùng kia cũng không có quyền thế, chẳng lẽ kế sách của chúng ta đã bị nhìn thấu, kẻ đó cáo già ẩn mặt?”
Tịch Ly nghe xong, cau mày thong thả bước quanh trướng một hồi rồi lắc lắc ngón tay, “Sẽ không đâu, có cáo già mấy cũng không dám mạo hiểm, trừ phi…”
“Cái gì?”
“Trừ phi bọn chúng đều không phải quan lại kinh thành, mà là quan lại địa phương có liên quan!”
“Quan địa phương?” Viên Liệt suy xét trái phải một chút, “Lẽ nào là tri phủ nơi đây hoặc là đốc tra, hoặc giả…”
“Hoặc giả là người trong quân của Tiêu lão vương gia?” Tịch Ly nhắc nhở.
Viên Liệt nhíu chặt hai hàng lông mày, Tiêu lão tướng quân cả đời chinh chiến, những tướng tá này đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử với hắn, sau đó chuyển giao lại cho Tiêu Lạc. Hắn hận nhất chính là bọn phản thần không có khí tiết bán đứng huynh đệ! Hiện tại nếu biết được trong quân của mình có phường tiểu nhân như vậy, hẳn là hắn sẽ thương tâm lắm.
“Tịch Ly.” Viên Liệt cơ hồ có chút khó xử, “Chuyện này chúng ta phải tra thế nào? Nếu kẻ phản bội thực sự là người của Tiêu lão vương gia, chúng ta khó mà tìm được, không thể nghi hoặc.”
“Hanh hanh.” Tịch Ly cười đắc ý, ngoắc ngoắc ngón tay với Viên Liệt, “Ta có biện pháp khiến hắn tự lộ diện!”
Viên Liệt hiển nhiên nhanh nhảu đến gần nghe kế.
Tịch Ly nói qua với hắn vài câu, Viên Liệt hiểu ý, cười, “Diệu kế!”
Cứ thế, cả hai bất động thanh sắc, theo kế hành sự.
…
Ngày nọ, Tiêu lão tướng quân thiết yến thỉnh chư tướng trong quân đến dự tiệc, đương nhiên cũng mời cả Viên Liệt, thế nhưng Viên Liệt lại không tới mà phái Viên Lạc đi. Cả bữa tiệc này, Tiêu lão tướng quân bày ra sắc mặt khó coi từ đầu chí cuối, chư tướng cũng đánh giá Viên Liệt thất lễ, quá sức không nể mặt Tiêu lão tướng quân. Đồng thời, bốn phía nổi lên lời đồn đãi, lẽ nào nói Viên Liệt bị thương nặng sắp chết… Là thật sao?
Yến hội tan, Tiêu lão tướng quân trở về trong viện, tức giận đến xốc đổ bàn ghế, đứng giữa đình ngắm trăng thở dài.
Nhưng trên thực tế, Tiêu lão tướng quân đang diễn kịch, phía sau phòng, Tịch Ly, Viên Liệt, Hạ Vũ và Tiêu Lạc đều trốn bên khe cửa nhìn ra ngoài.
“Lão tướng quân diễn quả không tệ a!” Tịch Ly tấm tắc khen đôi câu, “Giọng nói lẫn điệu bộ đều hàm xúc!”
Tiêu Lạc lắc đầu, “Ngươi còn nói nữa, ta vừa đem chuyện phản thần có khả năng ở trong quân nói cho cha biết, hắn tức giận thiếu chút nữa là chém ta một đao, nói ta trị quân bất nghiêm, còn bỏ đói ta đến hai bữa.”
Hạ Vũ vỗ vỗ đầu hắn, cười tít mắt nói, “Thương cảm đến thế a.”
“Đúng vậy.” Tiêu Lạc tới gần Hạ Vũ, tưởng tìm được chút an ủi, lại nghe Hạ Vũ nói bóng gió, “Nguyên lai ngươi mà không vâng lời còn có thể bị bỏ đói a… Biện pháp này hảo, về sau ngươi không nghe lời, ta sẽ cấm ngươi ăn.”
Tiêu Lạc khẽ giật khóe miệng, nhìn Hạ Vũ trong hình dáng thiếu niên, “Cái này là chỉ để cha ta trừng trị ta…”
“Một ngày làm thầy cả đời làm cha!” Hạ Vũ cười đến xảo quyệt, “Ai bảo ngươi khó quản như vậy chứ? Đồ đệ.”
…
“Suỵt.” Viên Liệt khoát khoát tay với mọi người ý bảo chớ lên tiếng, có người tới.
Bốn người lập tức nín thở tĩnh khí, quan sát động tĩnh trong sân.
Không lâu sau, lão quản gia dẫn theo một người bước vào, thấy Tiêu lão Vương gia đang ở trong sân tức tối, lão quản gia định lên tiếng thông báo, người nọ liền xua xua tay, ý nói không cần, tự hắn đi vào được rồi.
Lão quản gia lui ra.
“Vương gia, có chuyện gì phiền lòng vậy?” Người nọ mở lời.
Tiêu lão tướng quân nghe được thanh âm quay đầu lại, gặp người kia thì bỗng giật mình, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nặng nề thở dài, “Ai…” Một tiếng thở than quả thực khiến lòng người chua xót.
Mà mọi người trong phòng cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ thiên toán vạn toán, vẫn thật sự không đoán được, kẻ nội ứng ngoại hợp, lại chính là người này.