Chương 7: Vì sao nhất định phải dùng đến máu của công chúa?
Lâm ma ma cùng Vân phu nhân liếc nhìn nhau một cái, rồi lập tức cung kính đem bát thuốc đưa cho Xích Ly, sau đó mới lui ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bốn người, Thượng Quan Yên Uyển mới nhẹ nhàng ngồi xuống phía mép giường, nàng dùng đầu ngón tay mình cẩn thận vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt Vân Y Phỉ, giọng nói nhỏ nhẹ từ cổ họng phát ra, “Ngươi biến thành bộ dạng như bây giờ, tất cả đều vì ta sao? Đều là do ta không tốt.”
Nàng vẫn nhớ như in, kiếp trước lúc nàng thành thân, tóc Vân Y Phỉ đều luôn để phủ xuống mặt, tóc đen như sương, phải đến khi một ngày trước lúc nàng thành thân, đầu mới bạc trắng, tuy không biết nguyên nhân vì sao, nhưng khẳng định không phải do hiện tại lúc này, chẳng lẽ là bởi vì…?
Thượng Quan Yên Uyển càng nghĩ càng kinh hãi, thậm chí dè chừng mà không dám nhìn hắn một cái,
Nàng có chút sợ hãi, sợ hắn đột nhiên mở to mắt, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, càng sợ hắn vĩnh viễn ngủ say không bao giờ tỉnh lại.
Lòng nàng day dứt, cảm giác khó nói, từng chút một lan đến cổ họng, nhịn không được nghẹn ngào một tiếng.
“Xích Ly, đem chén thuốc đến cho ta.”
Xích Ly lập tức tiến lên, cầm chén thuốc dâng lên tay nàng, trên mặt lộ vẻ phức tạp, cũng không mở miệng hỏi cái gì.
“Võng Sinh, đưa cho ta con dao găm.”
Võng Sinh nghe vậy ngẩn người ra, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Xích Ly, trao đổi ánh mắt xong, mới dám chậm rãi đưa tay dâng lên.
“Cầm lấy.”
Võng Sinh nhận bát thuốc từ tay nàng, đôi tay vững vàng giữ lấy, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tay phải Thượng Quan Yên Uyển cầm con dao găm, đặt nó vào giữa lòng bàn tay trái, ngón tay cuộn lại.
Xích Ly thấy nàng làm thế, liền nhanh như chớp chộp lấy tay nàng, “Công chúa!”
Võng Sinh cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức đem bát thuốc dời sang một bên.
Gương mặt Xích Ly tràn ngập vẻ đau khổ, thấp giọng nói, “Công chúa, người không thể, thân phận người tôn quý, làm sao có thể dùng máu của mình… Công chúa, nếu người muốn, có thể dùng của thuộc hạ, nhiều hay ít đều được.”
Thượng Quan Yên Uyển thấy dáng vẻ kiên định của hắn, bất giác cười, “Xích Ly ngốc, nếu máu của ai cũng có thể tùy tiện uống, Quốc Sư đại nhân chẳng phải sẽ thành một con quái vật uống máu người sao?”
Xích Ly cùng với Võng Sinh đều mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng, nhất trí hỏi, “Vì sao nhất định phải dùng đến máu của công chúa?”
Thượng Quan Yên Uyển cười nhạt, nhưng ẩn sau nụ cười đó là nỗi thê lương, “Bởi vì quốc sư đại nhân hộc máu té xỉu, hôn mê bất tỉnh, đều là vì cứu ta một mạng. Hắn hao tổn tuổi thọ, nghịch thiên sửa mệnh, toàn bộ đều là vì ta.
Có một số việc, các ngươi không hiểu, nhưng hy vọng các ngươi tin tưởng ta, đây là do ta nợ hắn, cho dù phải bỏ mạng đi chăng nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện, huống chi chỉ là một chút máu.”
Ba người nhìn nhau, cau mày, căn bản nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, tại sao quốc sư lại cứu công chúa? Cứu khi nào? Công chúa rốt cuộc là đang nói cái gì?
Nhưng vì câu nói “Tin tưởng ta” của nàng cuối cùng cũng có tác dụng, Xích Ly chậm rãi buông tay nàng ra.
Thượng Quan Yên Uyển vui mừng nhìn bọn họ, chậm rãi nói, “Võng Sinh, đem bát thuốc lại đây.”
Võng Sinh đi đến trước mặt nàng, cầm bát thuốc đặt trên tay nàng, nhìn dòng máu tươm ra từ tay nàng chảy vào trong chén và nở lên một đóa hoa đỏ thẫm.
Xích Ly cau mày đến nỗi có thể giết chết một con ruồi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, nhìn công chúa phải chảy máu, đau đớn gấp trăm lần lúc chính mình đổ máu.
Từ lúc Quách Bình công chúa chào đời, liền được hoàng thượng và hoàng hậu sủng ái hết mực, hoàng thượng liền đem bốn ám vệ: Xích, Mị, Võng, Lượng tặng cho nàng, và những người này đã ở cạnh bên bảo vệ nàng từ khi còn nhỏ.
Tuy nói rằng tính tình công chúa có bá đạo, ương ngạnh một chút, nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, nàng chỉ là không giỏi che giấu cảm xúc của chính mình, mỗi lần tức giận đều bộc lộ ra ngoài. Khi vui, sẽ nói nhăng nói cuội, hệt như một đứa trẻ.
Hơn nữa công chúa nổi tiếng là thích bao che cho người khác, toàn bộ hoàng cung, mặc kệ là có là thị vệ thân thích, hay là thập thiên thân chuyên bên cạnh và bảo vệ hoàng thượng, cũng không dễ dàng dám đắc tội với bốn người họn họ.
Xích, Mị, Võng, Lượng sớm đã xem công chúa như tỷ muội, cẩn thận che chở cho nàng, tuy nói ý nghĩ này có chút thái quá, nhưng trong lòng bọn họ sớm đã nhận định đây là vị chủ tử duy nhất. Dẫu cho vì nàng mà chết, cũng không hối tiếc.
Xích Ly Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu ngừng lại, lập tức tiến đến nắm lấy tay nàng, cũng không biết rút từ đâu ra một mảnh vải bông, quấn quanh vết thương hai ba vòng, “Công chúa, người không sao chứ? Lúc trước người chịu một phen kinh động, thân thể lại bị nhiễm lạnh, bây giờ lại chảy nhiều máu thế này, còn có thể chịu đựng được sao?”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bốn người, Thượng Quan Yên Uyển mới nhẹ nhàng ngồi xuống phía mép giường, nàng dùng đầu ngón tay mình cẩn thận vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt Vân Y Phỉ, giọng nói nhỏ nhẹ từ cổ họng phát ra, “Ngươi biến thành bộ dạng như bây giờ, tất cả đều vì ta sao? Đều là do ta không tốt.”
Nàng vẫn nhớ như in, kiếp trước lúc nàng thành thân, tóc Vân Y Phỉ đều luôn để phủ xuống mặt, tóc đen như sương, phải đến khi một ngày trước lúc nàng thành thân, đầu mới bạc trắng, tuy không biết nguyên nhân vì sao, nhưng khẳng định không phải do hiện tại lúc này, chẳng lẽ là bởi vì…?
Thượng Quan Yên Uyển càng nghĩ càng kinh hãi, thậm chí dè chừng mà không dám nhìn hắn một cái,
Nàng có chút sợ hãi, sợ hắn đột nhiên mở to mắt, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, càng sợ hắn vĩnh viễn ngủ say không bao giờ tỉnh lại.
Lòng nàng day dứt, cảm giác khó nói, từng chút một lan đến cổ họng, nhịn không được nghẹn ngào một tiếng.
“Xích Ly, đem chén thuốc đến cho ta.”
Xích Ly lập tức tiến lên, cầm chén thuốc dâng lên tay nàng, trên mặt lộ vẻ phức tạp, cũng không mở miệng hỏi cái gì.
“Võng Sinh, đưa cho ta con dao găm.”
Võng Sinh nghe vậy ngẩn người ra, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Xích Ly, trao đổi ánh mắt xong, mới dám chậm rãi đưa tay dâng lên.
“Cầm lấy.”
Võng Sinh nhận bát thuốc từ tay nàng, đôi tay vững vàng giữ lấy, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tay phải Thượng Quan Yên Uyển cầm con dao găm, đặt nó vào giữa lòng bàn tay trái, ngón tay cuộn lại.
Xích Ly thấy nàng làm thế, liền nhanh như chớp chộp lấy tay nàng, “Công chúa!”
Võng Sinh cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức đem bát thuốc dời sang một bên.
Gương mặt Xích Ly tràn ngập vẻ đau khổ, thấp giọng nói, “Công chúa, người không thể, thân phận người tôn quý, làm sao có thể dùng máu của mình… Công chúa, nếu người muốn, có thể dùng của thuộc hạ, nhiều hay ít đều được.”
Thượng Quan Yên Uyển thấy dáng vẻ kiên định của hắn, bất giác cười, “Xích Ly ngốc, nếu máu của ai cũng có thể tùy tiện uống, Quốc Sư đại nhân chẳng phải sẽ thành một con quái vật uống máu người sao?”
Xích Ly cùng với Võng Sinh đều mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng, nhất trí hỏi, “Vì sao nhất định phải dùng đến máu của công chúa?”
Thượng Quan Yên Uyển cười nhạt, nhưng ẩn sau nụ cười đó là nỗi thê lương, “Bởi vì quốc sư đại nhân hộc máu té xỉu, hôn mê bất tỉnh, đều là vì cứu ta một mạng. Hắn hao tổn tuổi thọ, nghịch thiên sửa mệnh, toàn bộ đều là vì ta.
Có một số việc, các ngươi không hiểu, nhưng hy vọng các ngươi tin tưởng ta, đây là do ta nợ hắn, cho dù phải bỏ mạng đi chăng nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện, huống chi chỉ là một chút máu.”
Ba người nhìn nhau, cau mày, căn bản nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, tại sao quốc sư lại cứu công chúa? Cứu khi nào? Công chúa rốt cuộc là đang nói cái gì?
Nhưng vì câu nói “Tin tưởng ta” của nàng cuối cùng cũng có tác dụng, Xích Ly chậm rãi buông tay nàng ra.
Thượng Quan Yên Uyển vui mừng nhìn bọn họ, chậm rãi nói, “Võng Sinh, đem bát thuốc lại đây.”
Võng Sinh đi đến trước mặt nàng, cầm bát thuốc đặt trên tay nàng, nhìn dòng máu tươm ra từ tay nàng chảy vào trong chén và nở lên một đóa hoa đỏ thẫm.
Xích Ly cau mày đến nỗi có thể giết chết một con ruồi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, nhìn công chúa phải chảy máu, đau đớn gấp trăm lần lúc chính mình đổ máu.
Từ lúc Quách Bình công chúa chào đời, liền được hoàng thượng và hoàng hậu sủng ái hết mực, hoàng thượng liền đem bốn ám vệ: Xích, Mị, Võng, Lượng tặng cho nàng, và những người này đã ở cạnh bên bảo vệ nàng từ khi còn nhỏ.
Tuy nói rằng tính tình công chúa có bá đạo, ương ngạnh một chút, nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, nàng chỉ là không giỏi che giấu cảm xúc của chính mình, mỗi lần tức giận đều bộc lộ ra ngoài. Khi vui, sẽ nói nhăng nói cuội, hệt như một đứa trẻ.
Hơn nữa công chúa nổi tiếng là thích bao che cho người khác, toàn bộ hoàng cung, mặc kệ là có là thị vệ thân thích, hay là thập thiên thân chuyên bên cạnh và bảo vệ hoàng thượng, cũng không dễ dàng dám đắc tội với bốn người họn họ.
Xích, Mị, Võng, Lượng sớm đã xem công chúa như tỷ muội, cẩn thận che chở cho nàng, tuy nói ý nghĩ này có chút thái quá, nhưng trong lòng bọn họ sớm đã nhận định đây là vị chủ tử duy nhất. Dẫu cho vì nàng mà chết, cũng không hối tiếc.
Xích Ly Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu ngừng lại, lập tức tiến đến nắm lấy tay nàng, cũng không biết rút từ đâu ra một mảnh vải bông, quấn quanh vết thương hai ba vòng, “Công chúa, người không sao chứ? Lúc trước người chịu một phen kinh động, thân thể lại bị nhiễm lạnh, bây giờ lại chảy nhiều máu thế này, còn có thể chịu đựng được sao?”