Chương 42: Thật Ra, Các Nàng Ta Đều Rất Can Đảm
Trên đường trở về, Thượng Quan Yên Uyển dựa đầu vào thành xe nhắm mắt trầm tư, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn trên túi.
“Xuân U, trong tất cả các ngươi ai là người can đảm nhất?”
Xuân U và nha hoàn ngồi ở bên cạnh đột nhiên nghe được những lời này, có chút nghi hoặc, tất cả đều liếc nhìn nhau một cái, thật sự không hiểu được công chúa suy nghĩ cái gì.
Đông Âm là người thứ nhất giơ tay, xung phong nói,“Công chúa, ta, ta, ta là người can đảm nhất.”
Thượng Quan Yên Uyển còn chưa kịp mở miệng, Xuân U đã nói trước, nàng ta nhìn thoáng qua Đông Âm, có chút không nể nang mà nói, “Đông Âm, ngươi không phải là người can đảm, mà chính là vô tri không biết sợ.”
Đông Âm vừa nghe được những lời này, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức liền gục xuống, nhỏ giọng mà nói, “Đó cũng được coi là một loại can đảm mà..”
Thượng Quan Yên Uyển chậm rãi mở mắt, nhìn tất cả nha hoàn rồi liếc mắt một cái, khóe môi hơi cong, nở nụ cười, “Đông Âm nói không sai, nghé con mới sinh không sợ cọp, kia cũng coi như là can đảm.”
Nàng lại nhìn tất cả bốn nha hoàn một lần nữa, trong mắt tràn đầy sự suy tính.
Xuân U là người đứng đầu trong bốn người, nàng ta là người tỉ mỉ đến từng chân tơ kẽ tóc, sinh hoạt tất nhiên là cẩn thận tỉ mỉ, dưới sự dẫn dắt của nàng ta, Trọng Hoa Cung vẫn luôn luôn nề nếp.
Thu Khinh là người thận trọng nhất trong bốn người, thường ngày nàng ta rất ít nói, nhưng nàng ta có đầu óc tinh tế có thể giúp người khác khám phá những chi tiết mà không ai nhận ra, đây cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Xuân U.
Hạ Băng là người nói nhiều nhất trong bốn người, nàng ta không thể che giấu bất kì suy nghĩ gì trong lòng mình, tất cả cảm xúc đều được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, nếu không phải vì được Xuân U và Thu Khinh giúp đỡ, thì chắc chắn nàng ta luôn gặp phải rắc rối.
Đông Âm ngây thơ hồn nhiên, không có tâm nhãn, cũng có đôi chút giống Hạ Băng, đối với những gì không biết thì luôn tràn ngập sự tò mò, đôi khi lại như một đứa trẻ, chính vì thế nàng ta là người có năng lực tiếp thu nhanh nhất.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển lần lượt phân tích tính cách của bốn người, trong lòng đã có quyết định. Harry Potter fanfic
Từ giờ trở đi, ban ngày, nàng là công chúa danh giá nhất của Đại Đoan Triều, ban đêm, nàng chính là phán quan của Quỷ Môn Quan, nếu muốn điều tra, tự nhiên phải đích thân tiến đến tra xét tìm kiếm hỏi thăm, bên người hẳn phải có người giúp đỡ.
Xích, Mị, Võng, Lượng vốn là ám vệ, là át chủ bài của nàng, không thể dễ dàng để cho người khác thấy, tính tới tính lui, nàng vẫn cần tìm hai người đi theo nàng.
Trong lòng Thượng Quan Yên Uyển đã hạ quyết tâm, lại nhắm hai mắt lại, chậm rãi dựa vào vách xe.
Xuân U và những người khác nhìn nhau, không nói chuyện nữa, chỉ an tâm ngồi ở một bên, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ lung tung.
Phủ quốc công, thư phòng.
Mặt trời lặn chiếu ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy lụa mỏng, như những vụn vàng, trải dài trên thảm một sự mềm mại mà ấm áp.
Một người ngồi ở phía sau bàn làm việc, hai bên trái phải là những giá nến được chạm trổ có chiều cao ngang đầu người.
Khói cuộn lên từ chiếc lư đồng cùng với hoa văn ngọn lửa và chân móng guốc mạ vàng, cả phòng làm việc tràn ngập bầu không khí ấm áp và say sưa.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng hỏi nhỏ,“Chủ tử.”
Tôn Khải Yến chậm rãi ngẩng đầu lên, đem quyển sách trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, trầm giọng nói, “Vào đi.”
“Kẽo kẹt” vang lên một tiếng nhỏ, một năm tử cao lớn trong chiếc áo màu lam bước vào.
Một tay Tôn Khải Yến vuốt ve cái nhẫn trên ngón cái, thuận miệng hỏi, “Tĩnh An, hôm nay Quách Bình công chúa đã làm gì?”
Tĩnh An chắp tay, khom lưng cung kính trả lời, “Hồi bẩm chủ tử, hôm nay công chúa thức dậy vào buổi trưa, sau đó liền đi tới Thái Cực Cung thăm Hoàng Thượng.”
Tôn Khải Yến chợt dừng lại, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, “Ồ? Nàng ấy đã đến Thái Cực cung? Vậy ngươi có biết nàng ấy đã nói gì không?”
Tĩnh An lắc đầu, “Bẩm chủ tử, Thái Cực Cung vốn được canh phòng nghiêm ngặt, đặc biệt là sau khi Quách Bình công chúa bị bắt cóc vào ngày hôm qua, Thái Tử đã lập tức bố trị lại lực lượng phòng ngự trong cung, chỉ trong một thời gian ngắn, người của chúng ta sắp xếp cũng không thể vào được.
Quách Bình công chúa vốn là cùng Hoài Thục công chúa đi vào, nhưng không bao lâu sau, Hoài Thục công chúa liền đi ra, chỉ còn Quách Bình công chúa cùng Hoàng Thượng không biết đã nói gì với nhau.”
Trong mắt Tôn Khải Yến lóe lên sự lạnh lùng, cả cơ thể dường như có hơi lạnh bao quanh, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, “Hoài Thục công chúa?”
Tĩnh An chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, liền cúi người đáp, “Đúng vậy, Hoài Thục công chúa tình cờ cũng đi thăm Hoàng Thượng, hai người đã chạm mặt nhau ở bên ngoài Cung Thái Cực.
Hoài Thục công chúa xuất cung chưa được bao lâu, công chúa Thiến Lam cũng tới, không biết vì lý do gì mà hai người đã xảy ra cãi vã.”
Tôn Khải Yến chậm rãi chuyển động ngón tay, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng vô cảm, “Bọn họ dám cãi nhau ở bên ngoài Thái Cực cung sao? Các nàng có gan làm vậy sao?”
“Xuân U, trong tất cả các ngươi ai là người can đảm nhất?”
Xuân U và nha hoàn ngồi ở bên cạnh đột nhiên nghe được những lời này, có chút nghi hoặc, tất cả đều liếc nhìn nhau một cái, thật sự không hiểu được công chúa suy nghĩ cái gì.
Đông Âm là người thứ nhất giơ tay, xung phong nói,“Công chúa, ta, ta, ta là người can đảm nhất.”
Thượng Quan Yên Uyển còn chưa kịp mở miệng, Xuân U đã nói trước, nàng ta nhìn thoáng qua Đông Âm, có chút không nể nang mà nói, “Đông Âm, ngươi không phải là người can đảm, mà chính là vô tri không biết sợ.”
Đông Âm vừa nghe được những lời này, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức liền gục xuống, nhỏ giọng mà nói, “Đó cũng được coi là một loại can đảm mà..”
Thượng Quan Yên Uyển chậm rãi mở mắt, nhìn tất cả nha hoàn rồi liếc mắt một cái, khóe môi hơi cong, nở nụ cười, “Đông Âm nói không sai, nghé con mới sinh không sợ cọp, kia cũng coi như là can đảm.”
Nàng lại nhìn tất cả bốn nha hoàn một lần nữa, trong mắt tràn đầy sự suy tính.
Xuân U là người đứng đầu trong bốn người, nàng ta là người tỉ mỉ đến từng chân tơ kẽ tóc, sinh hoạt tất nhiên là cẩn thận tỉ mỉ, dưới sự dẫn dắt của nàng ta, Trọng Hoa Cung vẫn luôn luôn nề nếp.
Thu Khinh là người thận trọng nhất trong bốn người, thường ngày nàng ta rất ít nói, nhưng nàng ta có đầu óc tinh tế có thể giúp người khác khám phá những chi tiết mà không ai nhận ra, đây cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Xuân U.
Hạ Băng là người nói nhiều nhất trong bốn người, nàng ta không thể che giấu bất kì suy nghĩ gì trong lòng mình, tất cả cảm xúc đều được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, nếu không phải vì được Xuân U và Thu Khinh giúp đỡ, thì chắc chắn nàng ta luôn gặp phải rắc rối.
Đông Âm ngây thơ hồn nhiên, không có tâm nhãn, cũng có đôi chút giống Hạ Băng, đối với những gì không biết thì luôn tràn ngập sự tò mò, đôi khi lại như một đứa trẻ, chính vì thế nàng ta là người có năng lực tiếp thu nhanh nhất.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển lần lượt phân tích tính cách của bốn người, trong lòng đã có quyết định. Harry Potter fanfic
Từ giờ trở đi, ban ngày, nàng là công chúa danh giá nhất của Đại Đoan Triều, ban đêm, nàng chính là phán quan của Quỷ Môn Quan, nếu muốn điều tra, tự nhiên phải đích thân tiến đến tra xét tìm kiếm hỏi thăm, bên người hẳn phải có người giúp đỡ.
Xích, Mị, Võng, Lượng vốn là ám vệ, là át chủ bài của nàng, không thể dễ dàng để cho người khác thấy, tính tới tính lui, nàng vẫn cần tìm hai người đi theo nàng.
Trong lòng Thượng Quan Yên Uyển đã hạ quyết tâm, lại nhắm hai mắt lại, chậm rãi dựa vào vách xe.
Xuân U và những người khác nhìn nhau, không nói chuyện nữa, chỉ an tâm ngồi ở một bên, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ lung tung.
Phủ quốc công, thư phòng.
Mặt trời lặn chiếu ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy lụa mỏng, như những vụn vàng, trải dài trên thảm một sự mềm mại mà ấm áp.
Một người ngồi ở phía sau bàn làm việc, hai bên trái phải là những giá nến được chạm trổ có chiều cao ngang đầu người.
Khói cuộn lên từ chiếc lư đồng cùng với hoa văn ngọn lửa và chân móng guốc mạ vàng, cả phòng làm việc tràn ngập bầu không khí ấm áp và say sưa.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng hỏi nhỏ,“Chủ tử.”
Tôn Khải Yến chậm rãi ngẩng đầu lên, đem quyển sách trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, trầm giọng nói, “Vào đi.”
“Kẽo kẹt” vang lên một tiếng nhỏ, một năm tử cao lớn trong chiếc áo màu lam bước vào.
Một tay Tôn Khải Yến vuốt ve cái nhẫn trên ngón cái, thuận miệng hỏi, “Tĩnh An, hôm nay Quách Bình công chúa đã làm gì?”
Tĩnh An chắp tay, khom lưng cung kính trả lời, “Hồi bẩm chủ tử, hôm nay công chúa thức dậy vào buổi trưa, sau đó liền đi tới Thái Cực Cung thăm Hoàng Thượng.”
Tôn Khải Yến chợt dừng lại, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, “Ồ? Nàng ấy đã đến Thái Cực cung? Vậy ngươi có biết nàng ấy đã nói gì không?”
Tĩnh An lắc đầu, “Bẩm chủ tử, Thái Cực Cung vốn được canh phòng nghiêm ngặt, đặc biệt là sau khi Quách Bình công chúa bị bắt cóc vào ngày hôm qua, Thái Tử đã lập tức bố trị lại lực lượng phòng ngự trong cung, chỉ trong một thời gian ngắn, người của chúng ta sắp xếp cũng không thể vào được.
Quách Bình công chúa vốn là cùng Hoài Thục công chúa đi vào, nhưng không bao lâu sau, Hoài Thục công chúa liền đi ra, chỉ còn Quách Bình công chúa cùng Hoàng Thượng không biết đã nói gì với nhau.”
Trong mắt Tôn Khải Yến lóe lên sự lạnh lùng, cả cơ thể dường như có hơi lạnh bao quanh, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, “Hoài Thục công chúa?”
Tĩnh An chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, liền cúi người đáp, “Đúng vậy, Hoài Thục công chúa tình cờ cũng đi thăm Hoàng Thượng, hai người đã chạm mặt nhau ở bên ngoài Cung Thái Cực.
Hoài Thục công chúa xuất cung chưa được bao lâu, công chúa Thiến Lam cũng tới, không biết vì lý do gì mà hai người đã xảy ra cãi vã.”
Tôn Khải Yến chậm rãi chuyển động ngón tay, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng vô cảm, “Bọn họ dám cãi nhau ở bên ngoài Thái Cực cung sao? Các nàng có gan làm vậy sao?”