Chương 4: Công chúa hồi cung, mau mở cổng thành!
Đêm tàn, trời hừng sáng, gió lạnh thổi qua, cái se lạnh bao trùm cả bình minh.
“Công chúa, công chúa, người bị sao vậy?” Xích Ly nhìn người nằm trong lòng đột nhiên giãy giụa, sợ đến mức luống cuống tay chân.
“Chắc là công chúa gặp ác mộng, có thể là do lúc trước bị nhốt trong quan tài nên đã hoảng sợ. Tuy rằng biểu cảm trên khuôn mặt công chúa thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hẳn là sợ hãi lắm.” Mị Vũ nắm trong tay một tấm khăn lụa màu đen, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Thượng Quan Yên Uyển và cất giọng nói trong trẻo.
“Ác mộng” Xích Ly thì thầm lặp lại một lần nữa, khóe mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Công chúa, đều tại Xích Ly không tốt, nếu có thể tìm được người sớm hơn, cũng không đến mức khiến người phải trải qua những chuyện như thế này.”
“Sư huynh Xích Ly, bây giờ công chúa bị như vậy, có nên đưa người về cung để thái y xem bệnh trước, sau đó đến phủ quốc sư sau được không?”
“Không được, từ trước đến giờ công chúa tuyệt đối không nói hai lời, người đã nói đến phủ quốc sư, tất nhiên là đã có suy tính rồi. Mị Vũ, đệ quay trở về hoàng cung trước, bảo thái y chờ sẵn ở Trùng Hoa Cung.”
“Được.”
Hai mắt Thượng Quan Yên Uyển nhắm chặt, mí mắt thì lại rung động không ngừng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cảnh tượng trong mơ liên tục bị ngắt quãng.
Cây lựu nở hoa đỏ rực, cực kỳ tươi tốt, tỏa ra khắp nơi như ngọn lửa hừng hực cháy. Có một người mặc áo bào trắng sáng như trăng đứng ở dưới gốc cây, mái tóc bạc như tuyết. Dưới chân, những cánh hoa đỏ chói rơi xuống, mềm mại như mây.
“Uyển Uyển, người thật sự nhất quyết phải gả cho Ngụy Quốc Công sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, nàng đã từng nói, sau này lớn lên sẽ gả cho ta.”
“Ta…”
Trong chớp mắt, cảnh vật thay đổi, hoa lựu đỏ tươi trước mắt biến thành bãi tha ma, máu tươi chảy thành sông.
Người nọ vẫn như cũ, một thân áo bào trắng như trăng. Mặc dù đang ở bãi tha ma dơ dáy, bẩn thỉu vô cùng, nhưng vẫn không che đi được khí chất tao nhã.
Ống tay viền chỉ bạc được xắn lên, ngón tay trắng nõn, thon dài dính đầy máu đang đào bới gì đó trên hố chôn tập thể. Khi những đầu ngón chạm vào được vào chiếc chiếu lạnh giá.
Thân thể người nọ run lên, khom người ôm ra ngoài, bên trên áo choàng trắng dính bẩn một mảng hỗn hợp đen kịt và đỏ tươi.
Nhưng dường như hắn hoàn toàn không để tâm tới, chỉ run rẩy, đưa tay mở tấm chiếu lên. Lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt đầy vết kiếm đan xen ngang dọc, thảm không nỡ nhìn ấy, nháy mắt lập tức đã ngã quỵ xuống.
Rõ ràng là một người nam nhân cao lớn, lại cong thân mình thành hình cung. Cả người hắn run rẩy, dùng sức ôm lấy một nữ nhân váy hồng rách nát, giọng nói nghẹn ngào phát ra từ khóe miệng, “Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển của ta.”
Âm thanh như xé toạc trời cao, chim quạ kêu to bay trên bãi tha ma, vỗ cánh phành phạch bay về phía bầu trời đêm.
Thượng Quan Yên Uyển chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đột nhiên mở to mắt, bên tai dường như vẫn còn tiếng vọng như khóc ra máu kia vang lên, “Uyển Uyển, Uyển Uyển”, cảm giác đau tận tim can từng vòng quấn chặt lấy nàng, đến nổi da thịt toàn thân đều đau rát.
Nàng duỗi tay vỗ nhẹ lòng ngực, muốn xoa dịu bớt những đau đớn hỗn loạn trong lòng. Trong mắt bấy giờ đã ngập lệ, như có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển”, trên thế gian này, chỉ có một người duy nhất gọi nàng như vậy mà thôi.
“Công chúa, người tỉnh rồi, người không sao chứ?” Xích Ly thấy nàng đột nhiên mở to mắt, càng hoảng sợ hơn. Lúc nhìn thấy khóe mắt nàng rưng rưng nước mắt càng thêm kinh hoảng, không kìm được mà hỏi.
Thượng Quan Yên Uyển lấy tay che mắt, thân thể run nhè nhẹ, qua một hồi lâu, mới thốt lên một câu, “Ta không sao.”
“Nàng đã từng nói, sau khi lớn lên muốn cưới ta”, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa khi còn nhỏ, thế nhưng hắn lại ghi nhớ suốt mười mấy năm.
Đến khi hắn tìm tới tận cửa, lúc nói ra câu nói kia, nàng đã mặc lên mình bộ áo cưới đỏ thẫm, mũ phượng, khăn quàng vai, đã không còn đường lui nữa rồi.
Ngày hôm đó, đối với hắn mà nói, là vực sâu thống khổ, đối với nàng mà nói, cũng là khởi đầu của tai họa, chẳng qua khi đó nàng hồn nhiên chưa phát giác ra.
Nàng cũng không biết, chờ đợi nàng, là tương lai thảm thiết như thế nào.
Nếu lúc trước nàng nghe theo lời hắn, nếu lúc trước nàng nắm lấy tay hắn, thì có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra hay không?
Thượng Quan Yên Uyển cười khổ một tiếng, thế gian này làm gì có nhiều cái nếu như như vậy.
“Công chúa, tới phủ quốc sư rồi.”
Thượng Quan Yên Uyển thu lại những cảm xúc trên mặt, chậm rãi đi xuống xe ngựa. Mặc dù bộ quần áo màu đỏ có hơi nhăn nhúm, cũng vẫn không làm bớt đi vẻ cao quý của nàng.
Nàng đi thẳng về phía trước, phía sau lưng có thêm ba người mặc đồ đen đi theo, mấy người đi qua phòng lớn trong phủ quốc sư.
“Vương thái y, bây giờ con ta đang bị làm sao vậy? Trước đó nó vẫn khỏe mạnh mà, tại sao lại đột nhiên hộc máu, té xỉu?"
Vân phu nhân vô cùng lo lắng nhìn người đang nằm trên giường, khóe mắt khẽ rơi lệ.
Vương thái y cẩn thận bắt mạch cho người nằm trên giường, lắc đầu thở dài, “Hơi thở hỗn loạn, kinh mạch tắc nghẽn, huyết khí không thông, với bệnh trạng này, sợ là sẽ bị giảm tuổi thọ.”
Vân phu nhân vừa nghe xong, thân thể chợt loạng choạng lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, may mắn là ma ma bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, đỡ được bà, “Tại sao lại như vậy? Sao có thể như vậy được? Vương thái y, người nhất định phải dùng hết sức chữa trị cho con ta…."
Vương thái y vừa thấy bà xém chút nữa té ngã, cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bất đắc dĩ nói, “ Phu nhân, không phải lão phu không tận lực, mà là không có khả năng để trị. Nói về các trọng quan trong triều, không có ai lợi hại hơn quốc sư đại nhân, nếu tự ngài không thể vượt qua được thì thật sự không biết còn có người nào có thể cứu được.”
Vân phu nhân nghe ông ta nói như vậy, trong mắt đầy sợ hãi và đau đớn. Một lúc lâu sau, vẫy vẫy tay, “Thôi, thôi, dù gì số mệnh cũng đã sắp đặt sẵn là như vậy. Lâm ma ma, ngươi đi đưa Vương thái y về đi.”
Lâm ma ma nhẹ nhàng đáp, sau đó dẫn theo Vương thái y đi ra ngoài.
Vân phu nhân ngồi bên cạnh giường, nhìn đầu tóc bạc kia, chỉ cảm thấy phiền muộn, tim gan quặn thắt.
"Tại sao tóc lại tự nhiên chuyển thành màu bạc thế kia?"
“Công chúa, công chúa, người bị sao vậy?” Xích Ly nhìn người nằm trong lòng đột nhiên giãy giụa, sợ đến mức luống cuống tay chân.
“Chắc là công chúa gặp ác mộng, có thể là do lúc trước bị nhốt trong quan tài nên đã hoảng sợ. Tuy rằng biểu cảm trên khuôn mặt công chúa thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hẳn là sợ hãi lắm.” Mị Vũ nắm trong tay một tấm khăn lụa màu đen, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Thượng Quan Yên Uyển và cất giọng nói trong trẻo.
“Ác mộng” Xích Ly thì thầm lặp lại một lần nữa, khóe mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Công chúa, đều tại Xích Ly không tốt, nếu có thể tìm được người sớm hơn, cũng không đến mức khiến người phải trải qua những chuyện như thế này.”
“Sư huynh Xích Ly, bây giờ công chúa bị như vậy, có nên đưa người về cung để thái y xem bệnh trước, sau đó đến phủ quốc sư sau được không?”
“Không được, từ trước đến giờ công chúa tuyệt đối không nói hai lời, người đã nói đến phủ quốc sư, tất nhiên là đã có suy tính rồi. Mị Vũ, đệ quay trở về hoàng cung trước, bảo thái y chờ sẵn ở Trùng Hoa Cung.”
“Được.”
Hai mắt Thượng Quan Yên Uyển nhắm chặt, mí mắt thì lại rung động không ngừng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cảnh tượng trong mơ liên tục bị ngắt quãng.
Cây lựu nở hoa đỏ rực, cực kỳ tươi tốt, tỏa ra khắp nơi như ngọn lửa hừng hực cháy. Có một người mặc áo bào trắng sáng như trăng đứng ở dưới gốc cây, mái tóc bạc như tuyết. Dưới chân, những cánh hoa đỏ chói rơi xuống, mềm mại như mây.
“Uyển Uyển, người thật sự nhất quyết phải gả cho Ngụy Quốc Công sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, nàng đã từng nói, sau này lớn lên sẽ gả cho ta.”
“Ta…”
Trong chớp mắt, cảnh vật thay đổi, hoa lựu đỏ tươi trước mắt biến thành bãi tha ma, máu tươi chảy thành sông.
Người nọ vẫn như cũ, một thân áo bào trắng như trăng. Mặc dù đang ở bãi tha ma dơ dáy, bẩn thỉu vô cùng, nhưng vẫn không che đi được khí chất tao nhã.
Ống tay viền chỉ bạc được xắn lên, ngón tay trắng nõn, thon dài dính đầy máu đang đào bới gì đó trên hố chôn tập thể. Khi những đầu ngón chạm vào được vào chiếc chiếu lạnh giá.
Thân thể người nọ run lên, khom người ôm ra ngoài, bên trên áo choàng trắng dính bẩn một mảng hỗn hợp đen kịt và đỏ tươi.
Nhưng dường như hắn hoàn toàn không để tâm tới, chỉ run rẩy, đưa tay mở tấm chiếu lên. Lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt đầy vết kiếm đan xen ngang dọc, thảm không nỡ nhìn ấy, nháy mắt lập tức đã ngã quỵ xuống.
Rõ ràng là một người nam nhân cao lớn, lại cong thân mình thành hình cung. Cả người hắn run rẩy, dùng sức ôm lấy một nữ nhân váy hồng rách nát, giọng nói nghẹn ngào phát ra từ khóe miệng, “Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển của ta.”
Âm thanh như xé toạc trời cao, chim quạ kêu to bay trên bãi tha ma, vỗ cánh phành phạch bay về phía bầu trời đêm.
Thượng Quan Yên Uyển chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đột nhiên mở to mắt, bên tai dường như vẫn còn tiếng vọng như khóc ra máu kia vang lên, “Uyển Uyển, Uyển Uyển”, cảm giác đau tận tim can từng vòng quấn chặt lấy nàng, đến nổi da thịt toàn thân đều đau rát.
Nàng duỗi tay vỗ nhẹ lòng ngực, muốn xoa dịu bớt những đau đớn hỗn loạn trong lòng. Trong mắt bấy giờ đã ngập lệ, như có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển”, trên thế gian này, chỉ có một người duy nhất gọi nàng như vậy mà thôi.
“Công chúa, người tỉnh rồi, người không sao chứ?” Xích Ly thấy nàng đột nhiên mở to mắt, càng hoảng sợ hơn. Lúc nhìn thấy khóe mắt nàng rưng rưng nước mắt càng thêm kinh hoảng, không kìm được mà hỏi.
Thượng Quan Yên Uyển lấy tay che mắt, thân thể run nhè nhẹ, qua một hồi lâu, mới thốt lên một câu, “Ta không sao.”
“Nàng đã từng nói, sau khi lớn lên muốn cưới ta”, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa khi còn nhỏ, thế nhưng hắn lại ghi nhớ suốt mười mấy năm.
Đến khi hắn tìm tới tận cửa, lúc nói ra câu nói kia, nàng đã mặc lên mình bộ áo cưới đỏ thẫm, mũ phượng, khăn quàng vai, đã không còn đường lui nữa rồi.
Ngày hôm đó, đối với hắn mà nói, là vực sâu thống khổ, đối với nàng mà nói, cũng là khởi đầu của tai họa, chẳng qua khi đó nàng hồn nhiên chưa phát giác ra.
Nàng cũng không biết, chờ đợi nàng, là tương lai thảm thiết như thế nào.
Nếu lúc trước nàng nghe theo lời hắn, nếu lúc trước nàng nắm lấy tay hắn, thì có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra hay không?
Thượng Quan Yên Uyển cười khổ một tiếng, thế gian này làm gì có nhiều cái nếu như như vậy.
“Công chúa, tới phủ quốc sư rồi.”
Thượng Quan Yên Uyển thu lại những cảm xúc trên mặt, chậm rãi đi xuống xe ngựa. Mặc dù bộ quần áo màu đỏ có hơi nhăn nhúm, cũng vẫn không làm bớt đi vẻ cao quý của nàng.
Nàng đi thẳng về phía trước, phía sau lưng có thêm ba người mặc đồ đen đi theo, mấy người đi qua phòng lớn trong phủ quốc sư.
“Vương thái y, bây giờ con ta đang bị làm sao vậy? Trước đó nó vẫn khỏe mạnh mà, tại sao lại đột nhiên hộc máu, té xỉu?"
Vân phu nhân vô cùng lo lắng nhìn người đang nằm trên giường, khóe mắt khẽ rơi lệ.
Vương thái y cẩn thận bắt mạch cho người nằm trên giường, lắc đầu thở dài, “Hơi thở hỗn loạn, kinh mạch tắc nghẽn, huyết khí không thông, với bệnh trạng này, sợ là sẽ bị giảm tuổi thọ.”
Vân phu nhân vừa nghe xong, thân thể chợt loạng choạng lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, may mắn là ma ma bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, đỡ được bà, “Tại sao lại như vậy? Sao có thể như vậy được? Vương thái y, người nhất định phải dùng hết sức chữa trị cho con ta…."
Vương thái y vừa thấy bà xém chút nữa té ngã, cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bất đắc dĩ nói, “ Phu nhân, không phải lão phu không tận lực, mà là không có khả năng để trị. Nói về các trọng quan trong triều, không có ai lợi hại hơn quốc sư đại nhân, nếu tự ngài không thể vượt qua được thì thật sự không biết còn có người nào có thể cứu được.”
Vân phu nhân nghe ông ta nói như vậy, trong mắt đầy sợ hãi và đau đớn. Một lúc lâu sau, vẫy vẫy tay, “Thôi, thôi, dù gì số mệnh cũng đã sắp đặt sẵn là như vậy. Lâm ma ma, ngươi đi đưa Vương thái y về đi.”
Lâm ma ma nhẹ nhàng đáp, sau đó dẫn theo Vương thái y đi ra ngoài.
Vân phu nhân ngồi bên cạnh giường, nhìn đầu tóc bạc kia, chỉ cảm thấy phiền muộn, tim gan quặn thắt.
"Tại sao tóc lại tự nhiên chuyển thành màu bạc thế kia?"