Chương 36: Có Phải Huynh Đã Yêu Muội Rất Nhiều?
Vân Y Phỉ không đành lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng đau khổ, khẽ cúi đầu.
Mà khi hắn nói ra những lời kia, trong cơ thể như có gì đó lan ra, chui vào trong máu thịt, đi đến đâu, máu thịt đau đớn như bị thiêu đốt đến đó.
Tại sao ư? Bởi vì thời gian của hắn chỉ còn lại vài năm. Làm sao hắn có thể đồng ý với nàng… Uyển Uyển.
Hắn dùng mười năm tuổi thọ, vất vả lắm mới cứu nàng về một lần nữa, không phải để nàng sống trong đau khổ, dày vò suốt quãng đời còn lại. Hắn muốn nàng mãi mãi được hạnh phúc.
Kiếp trước, hắn vẫn luôn chậm chạp không chịu thổ lộ lòng mình, chính là vì mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh.
Mà khi nàng khoác lên mình hỉ phục, hắn hối hận rồi.
Có lẽ, ngay từ đầu hắn không nên suy nghĩ như vậy, cho dù nàng có đồng ý hay không, cũng nên nói cho nàng biết tâm ý của mình mới phải.
Ngay lúc nàng im lặng từ chối hắn, Vân Y Phỉ cũng không biết trong lòng nên vui mừng hay là đau khổ.
Vui mừng vì nàng không cần phải ở bên cạnh một kẻ Thiên Sát Cô Tinh như hắn, có lẽ còn có thể sống lâu hơn vài năm, sống lâu trăm tuổi.
Còn đau khổ bởi vì, đó là nữ nhân mà hắn yêu nhất trên đời, nữ nhân duy nhất, cho đến cuối đời, hắn cũng không thể yêu thêm ai khác.
Ở kiếp trước, hắn có hơn mười mấy hai mươi năm tuổi thọ. Hắn nghĩ bản thân có thể ích kỷ một lần, không ngờ kết quả lại thê thảm như vậy.
Nhưng kiếp này, chỉ còn lại có mấy năm để sống, từ ngày đầu tiên hắn tỉnh lại, sau đó ngày này qua ngày khác đều chờ đợi đáp án mình hằng mong ước.
Nỗi đau lăn tăn, từng chút bao phủ khuôn mặt, từng chút gặm nhấm vào da thịt hắn.
Vân Y Phỉ cúi đầu, một mực nhìn chằm chằm vào nhánh hoa đào trên tay. Trong lòng thầm nghĩ, định mệnh này đúng là quá trêu ngươi, ý trời đối với hắn ngày hôm nay cũng thật bất công, rõ ràng hắn chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý.
Nhưng cũng không thể nói ra tất cả cho nàng biết, hắn duỗi tay vân vê một cánh hoa đào. Giọng nói chứa đầy bi thương lẫn chua xót, “Bởi vì sính lễ của muội quá ít.”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển tập trung nín thở chờ hắn trả lời, thậm chí không dám thở mạnh. Nhưng khi nghe được câu trả lời của hắn, lúc đầu nàng hơi sửng sốt, chớp chớp đôi mắt, sợ mình nghe nhầm!
Sau đó, trong lòng lại dâng lên niềm vui khó tả. Câu trả lời của hắn không phải là không yêu nàng, cũng không phải oán trách nàng, càng không phải hận nàng, mà là sính lễ của nàng quá ít!
Trong lòng Thượng Quan Yên Uyển lại càng ngàn xoay vạn chuyển, cái này có phải ý muốn nói, trong lòng hắn cũng yêu nàng không?
Đúng vậy, nàng ngốc thật, tại sao lại hoài nghi tình cảm của Y Phỉ ca ca dành cho nàng? Rõ ràng hắn yêu nàng hơn cả chính bản thân mình!
Nhất định là hắn có nỗi khổ tâm riêng, nên mới muốn tìm lý do để từ chối, nhưng lại sợ nói quá nặng lời, sẽ khiến nàng tổn thương, mới tìm ra một lý do xiên vẹo như vậy!
Đúng thật là làm người ta khóc không ra nước mắt! Nếu hắn có câu trả lời khác, tùy tiện lấy cái cớ khác, có thể nàng sẽ hơi suy xét lại, nhưng duy nhất cái cớ này, nàng chắc chắn không còn chút nghĩ ngợi gì nữa!
Thượng Quan Yên Uyển hơi suy nghĩ, đột nhiên đi tới, khom người, hai tay chống hai bên, mạnh mẽ khóa chặt hắn trong lòng!. Truyện Full
Bàn tay nàng trắng nõn, duỗi ra phía trước, hơi dùng sức nắm lấy cằm hắn, nâng khuôn mặt đang cúi thấp của hắn lên. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngọc lưu ly trong suốt mạnh mẽ chế trụ ánh mắt, không cho hắn cơ hội né tránh. Giọng nói phát ra lại không hề dịu dàng, “Y Phỉ ca ca, có thể huynh đã quên mất, muội không còn là muội muội ngây ngốc của ngày xưa! Muội cũng không dễ dàng bị lừa nữa đâu!
Huynh cho rằng tùy tiện tìm cái cớ là có thể tống cổ muội đi sao? Muội nói thật với huynh, lời vừa nãy huynh nói, một chút muội cũng không tin!
Muội biết rõ huynh yêu muội, bởi vì thật sự yêu muội, cho nên huynh mới tìm cái cớ xiên vẹo như vậy, chính vì huynh không muốn làm muội tổn thương, dù chỉ một chút có đúng không?
Y Phỉ ca ca, huynh nhìn vào mắt muội, lặp lại lần nữa câu huynh vừa mới nói, có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo hay không? Huynh vẫn luôn yêu muội mà đúng không?"
Vân Y Phỉ bị nàng bóp lấy cằm, lúc đầu thì giật mình hốt hoảng, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt nàng, trong lòng lại bỗng nhiên dâng lên một chút ngọt ngào. Lần đầu tiên thấy Uyển Uyển mạnh bạo như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy rất thích!
Đúng vậy, Uyển Uyển, sao ta có thể hận muội, lại càng không thể oán trách muội. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ta chỉ biết yêu muội thật nhiều.
Nhưng chính vì ta rất yêu muội, nên mới không muốn để muội phải đau khổ cả đời.
Nếu như hai người thật lòng yêu nhau, thì khi một người rời đi, để lại người kia một mình đơn độc đó mới là điều đau khổ nhất, muội không đành lòng.
Thượng Quan Yên Uyển thấy biểu tình chống cự của hắn, trong mắt lại có chút bi thương, đã đoán được sơ sơ suy nghĩ trong lòng hắn.
Nàng mạnh tay hơn một chút, kéo mặt hắn nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt hắn, trịnh trọng nói,“Y Phỉ ca ca, muội biết trong lòng huynh đang nghĩ gì, cũng biết điều huynh đang lo lắng.
Nhưng mà muội muốn nói rằng, cho dù huynh nghĩ như thế nào, mặc kệ huynh từ chối bao nhiêu lần, kiếp này muội nhất định chỉ cưới một mình huynh!”
Mà khi hắn nói ra những lời kia, trong cơ thể như có gì đó lan ra, chui vào trong máu thịt, đi đến đâu, máu thịt đau đớn như bị thiêu đốt đến đó.
Tại sao ư? Bởi vì thời gian của hắn chỉ còn lại vài năm. Làm sao hắn có thể đồng ý với nàng… Uyển Uyển.
Hắn dùng mười năm tuổi thọ, vất vả lắm mới cứu nàng về một lần nữa, không phải để nàng sống trong đau khổ, dày vò suốt quãng đời còn lại. Hắn muốn nàng mãi mãi được hạnh phúc.
Kiếp trước, hắn vẫn luôn chậm chạp không chịu thổ lộ lòng mình, chính là vì mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh.
Mà khi nàng khoác lên mình hỉ phục, hắn hối hận rồi.
Có lẽ, ngay từ đầu hắn không nên suy nghĩ như vậy, cho dù nàng có đồng ý hay không, cũng nên nói cho nàng biết tâm ý của mình mới phải.
Ngay lúc nàng im lặng từ chối hắn, Vân Y Phỉ cũng không biết trong lòng nên vui mừng hay là đau khổ.
Vui mừng vì nàng không cần phải ở bên cạnh một kẻ Thiên Sát Cô Tinh như hắn, có lẽ còn có thể sống lâu hơn vài năm, sống lâu trăm tuổi.
Còn đau khổ bởi vì, đó là nữ nhân mà hắn yêu nhất trên đời, nữ nhân duy nhất, cho đến cuối đời, hắn cũng không thể yêu thêm ai khác.
Ở kiếp trước, hắn có hơn mười mấy hai mươi năm tuổi thọ. Hắn nghĩ bản thân có thể ích kỷ một lần, không ngờ kết quả lại thê thảm như vậy.
Nhưng kiếp này, chỉ còn lại có mấy năm để sống, từ ngày đầu tiên hắn tỉnh lại, sau đó ngày này qua ngày khác đều chờ đợi đáp án mình hằng mong ước.
Nỗi đau lăn tăn, từng chút bao phủ khuôn mặt, từng chút gặm nhấm vào da thịt hắn.
Vân Y Phỉ cúi đầu, một mực nhìn chằm chằm vào nhánh hoa đào trên tay. Trong lòng thầm nghĩ, định mệnh này đúng là quá trêu ngươi, ý trời đối với hắn ngày hôm nay cũng thật bất công, rõ ràng hắn chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý.
Nhưng cũng không thể nói ra tất cả cho nàng biết, hắn duỗi tay vân vê một cánh hoa đào. Giọng nói chứa đầy bi thương lẫn chua xót, “Bởi vì sính lễ của muội quá ít.”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển tập trung nín thở chờ hắn trả lời, thậm chí không dám thở mạnh. Nhưng khi nghe được câu trả lời của hắn, lúc đầu nàng hơi sửng sốt, chớp chớp đôi mắt, sợ mình nghe nhầm!
Sau đó, trong lòng lại dâng lên niềm vui khó tả. Câu trả lời của hắn không phải là không yêu nàng, cũng không phải oán trách nàng, càng không phải hận nàng, mà là sính lễ của nàng quá ít!
Trong lòng Thượng Quan Yên Uyển lại càng ngàn xoay vạn chuyển, cái này có phải ý muốn nói, trong lòng hắn cũng yêu nàng không?
Đúng vậy, nàng ngốc thật, tại sao lại hoài nghi tình cảm của Y Phỉ ca ca dành cho nàng? Rõ ràng hắn yêu nàng hơn cả chính bản thân mình!
Nhất định là hắn có nỗi khổ tâm riêng, nên mới muốn tìm lý do để từ chối, nhưng lại sợ nói quá nặng lời, sẽ khiến nàng tổn thương, mới tìm ra một lý do xiên vẹo như vậy!
Đúng thật là làm người ta khóc không ra nước mắt! Nếu hắn có câu trả lời khác, tùy tiện lấy cái cớ khác, có thể nàng sẽ hơi suy xét lại, nhưng duy nhất cái cớ này, nàng chắc chắn không còn chút nghĩ ngợi gì nữa!
Thượng Quan Yên Uyển hơi suy nghĩ, đột nhiên đi tới, khom người, hai tay chống hai bên, mạnh mẽ khóa chặt hắn trong lòng!. Truyện Full
Bàn tay nàng trắng nõn, duỗi ra phía trước, hơi dùng sức nắm lấy cằm hắn, nâng khuôn mặt đang cúi thấp của hắn lên. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngọc lưu ly trong suốt mạnh mẽ chế trụ ánh mắt, không cho hắn cơ hội né tránh. Giọng nói phát ra lại không hề dịu dàng, “Y Phỉ ca ca, có thể huynh đã quên mất, muội không còn là muội muội ngây ngốc của ngày xưa! Muội cũng không dễ dàng bị lừa nữa đâu!
Huynh cho rằng tùy tiện tìm cái cớ là có thể tống cổ muội đi sao? Muội nói thật với huynh, lời vừa nãy huynh nói, một chút muội cũng không tin!
Muội biết rõ huynh yêu muội, bởi vì thật sự yêu muội, cho nên huynh mới tìm cái cớ xiên vẹo như vậy, chính vì huynh không muốn làm muội tổn thương, dù chỉ một chút có đúng không?
Y Phỉ ca ca, huynh nhìn vào mắt muội, lặp lại lần nữa câu huynh vừa mới nói, có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo hay không? Huynh vẫn luôn yêu muội mà đúng không?"
Vân Y Phỉ bị nàng bóp lấy cằm, lúc đầu thì giật mình hốt hoảng, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt nàng, trong lòng lại bỗng nhiên dâng lên một chút ngọt ngào. Lần đầu tiên thấy Uyển Uyển mạnh bạo như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy rất thích!
Đúng vậy, Uyển Uyển, sao ta có thể hận muội, lại càng không thể oán trách muội. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ta chỉ biết yêu muội thật nhiều.
Nhưng chính vì ta rất yêu muội, nên mới không muốn để muội phải đau khổ cả đời.
Nếu như hai người thật lòng yêu nhau, thì khi một người rời đi, để lại người kia một mình đơn độc đó mới là điều đau khổ nhất, muội không đành lòng.
Thượng Quan Yên Uyển thấy biểu tình chống cự của hắn, trong mắt lại có chút bi thương, đã đoán được sơ sơ suy nghĩ trong lòng hắn.
Nàng mạnh tay hơn một chút, kéo mặt hắn nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt hắn, trịnh trọng nói,“Y Phỉ ca ca, muội biết trong lòng huynh đang nghĩ gì, cũng biết điều huynh đang lo lắng.
Nhưng mà muội muốn nói rằng, cho dù huynh nghĩ như thế nào, mặc kệ huynh từ chối bao nhiêu lần, kiếp này muội nhất định chỉ cưới một mình huynh!”