Chương 24: Nghĩ Về Quá Khứ, Hối Hận Chuyện Đã Qua
Có lẽ khi đó Thượng Quan Đạt đã ngầm nhận ra dã tâm của Tôn Khải Yến, dù sao cũng là làm hoàng đế mấy chục năm qua, mặc dù là bị bệnh, thì cặp mắt nhìn người kia cũng vẫn sắc bén như trước.
Vì vậy, ngay từ ban đầu, Thượng Quan Đạt hết mình phản đối hôn sự này, kiên quyết ép nàng lấy người con rể đã được tuyển chọn kỹ lưỡng trước đó.
Nhưng khi đó nàng bướng bỉnh và cố chấp biết bao, giống như lời Thượng Quan Đạt từng nói, nàng đi đến nơi nào cũng ganh đua, không chấp nhận bản thân mình nhỏ bé, thích thứ gì thì đó cũng phải là thứ tốt nhất.
Cuối cùng, Thượng Quan Đạt vẫn thuận theo ý nàng, dù sao nàng cũng là người con gái mà ông yêu quý nhất, làm sao đành lòng nhìn nàng mỗi ngày đều tuyệt thực không chịu ăn uống gì để phản đối.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Chỉ được hơn nửa năm sau khi nàng kết hôn, đầu xuân năm Nguyên Khang thứ hai mươi hai, Thượng Quan Đạt vĩnh viễn rời xa nàng.
Trước khi lâm chung, cũng không được nhìn thấy đứa cháu trai mình mong ngóng đã lâu, mang theo nỗi tiếc nuối ra đi.
Lúc trước, khi Thượng Quan Đạt biết nàng đang mang thai đứa cháu trai bé bỏng của mình, thì vô cùng hạnh phúc, thậm chí tự mình đặt tên cho đứa cháu chưa chào đời của mình.
Đáng tiếc thay, trời không chiều lòng ý người, vào thời điểm lạnh giá nhất của mùa đông năm ấy, nàng đã mất đi đứa con trong bụng mình.
Khi đó Thượng Quan Yên Uyển còn chẳng hay biết gì, chỉ tưởng thân thể mình yếu ớt mới không thể giữ được đứa bé kia, tuy rằng trong lòng cực kỳ bi thương, cũng chỉ có thể cố nén cảm xúc.
Nhưng một căn nhà dột lại phải chịu mưa suốt đêm, nàng vừa mới mất đi đứa con đầu lòng, không bao lâu lại mất đi người nàng yêu thương nhất là phụ hoàng.
Chỉ trong khoảng một tháng, liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ là khi đó nàng còn không biết, chuỗi bi kịch kinh hoàng đó chỉ mới là bắt đầu.
Thượng Quan Yên Uyển nhớ tới kiếp trước làm chuyện hồ đồ, cảm giác chua xót lan ra khắp lòng nàng, cả thân người đều đau đớn.
Nàng quỳ gối trước long sàng khóc đến không thành tiếng, nắm chặt lấy tay phụ hoàng, hai bên gò má tái nhợt.
Nhìn thấy Thượng Quan Yên Uyển như vậy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh hãi, công chúa vì sao lại thương tâm như vậy, hoàng đế vẫn chưa băng hà mà?
Bộ dạng Thượng Quan Yên Phi như đang suy nghĩ gì đó nhìn nàng một cái, nhíu mày, mắt lộ ra vẻ khó hiểu, chẳng lẽ hoàng tỷ là thật sự đau lòng sao? Cũng không phải vì tranh sủng mới đến chỗ phụ hoàng diễn trò?
Tất cả người trong đại điện đều kinh sợ, cũng chỉ có Thượng Quan Húc biết nàng vì sao nước mắt và nước mũi giàn giụa như vậy, lên tiếng khóc lớn, đây là nghẹn đến mức thở không nổi.
Thượng Quan Đạt bất quá chỉ là thừa dịp hôm nay tinh thần có tốt chút, đem lời nói cất giấu trong lòng nói ra với nàng, trong lòng thực sự sợ hãi, nếu một ngày nào đó ông vĩnh viễn không thể tỉnh dậy, khi ấy sẽ không còn cơ hội để nói ra.
Chỉ là không ngờ khi nghe xong, nàng lại phản ứng mạnh như vậy, khiến ông thật sự bị kinh sợ.
Thượng Quan Đạt liếc nhìn Triệu Đức Thắng một cái.
Triệu Đức Thắng ngầm hiểu, vội vàng chạy đến trước long sàng, đỡ ông dậy, lót sau lưng ông một cái gối mềm để tựa lưng.
Sau đó nhẹ nhàng kéo Thượng Quan Yên Uyển bộ dạng khóc thảm thiết dậy, rồi cẩn thận dịch sang một bên.
Thượng Quan Đạt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vươn bàn tay run rẩy lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, trầm giọng nói, “Quách Bình, trong lòng phụ hoàng còn luyến tiếc, phụ hoàng đâu nỡ lòng nào muốn bỏ con ở lại.
Nhưng ở trần gian sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, phụ hoàng sống kiếp này, không hổ thẹn trước trời, không làm chuyện phụ lòng bách tính, trong lòng đã vô cùng mãn nguyện.
Điều duy nhất ta hối tiếc, có lẽ là không thể tận mắt nhìn con được xuất giá, cũng không thể nhìn thấy đứa cháu của mình.
Con là đứa con gái mà phụ hoàng yêu thương nhất, ta muốn được nhìn thấy con mặc hỉ phục biết bao nhiêu, muốn nhìn thấy con sinh ra đứa con của mình.
Phụ hoàng thậm chí cũng đã đặt tên cho đứa cháu rồi, nam cũng có, nữ cũng có, chỉ sợ rằng bản thân không đợi được đến ngày đó.”
Thượng Quan Yên Uyển hàng mi đẫm lệ, gương mặt dịu dàng nhìn ông, dùng sức mà lắc đầu, mang theo vài phần đau đớn, “Sẽ không như vậy đâu phụ hoàng!
Hoàng nhi nhất định phải cho người xem nhi thần mặc hỉ phục! Nhất định phải sinh cho người một đứa cháu ngoại, đứa trẻ đó sẽ gọi người một tiếng gia gia!”
Thượng Quan Yên Phi nghe xong lời này, trong lòng căng thẳng, bất giác nắm chặt lấy tay áo, sắc mặt tái nhợt đi.
Sức khỏe phụ hoàng căn bản không thể trụ được qua một hai năm tới, nhưng Thượng Quan Yên Uyển lại nói muốn cho phụ hoàng nhìn thấy nàng xuất giá, kia chẳng phải là nói phải thành thân nhanh lên sao?
Nhưng chính ả cũng chưa bao giờ nghe nói qua, Thượng Quan Yên Uyển đang theo đuổi công tử nào, thế nàng sẽ gả cho ai?
Thượng Quan Yên Phi hoảng hốt nhớ tới đêm qua nghe được tin, Ngụy Quốc Công - Tôn Khải Yến tự mình ra ngoài thành đến rừng U Minh, đến cứu Thượng Quan Yên Uyển bị bắt cóc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt biến đổi lớn, nhịn không được liếc mắt trộm nhìn Thượng Quan Yên Uyển một cái, không phải là nàng định gả cho Ngụy Quốc Công sao?!
Vì vậy, ngay từ ban đầu, Thượng Quan Đạt hết mình phản đối hôn sự này, kiên quyết ép nàng lấy người con rể đã được tuyển chọn kỹ lưỡng trước đó.
Nhưng khi đó nàng bướng bỉnh và cố chấp biết bao, giống như lời Thượng Quan Đạt từng nói, nàng đi đến nơi nào cũng ganh đua, không chấp nhận bản thân mình nhỏ bé, thích thứ gì thì đó cũng phải là thứ tốt nhất.
Cuối cùng, Thượng Quan Đạt vẫn thuận theo ý nàng, dù sao nàng cũng là người con gái mà ông yêu quý nhất, làm sao đành lòng nhìn nàng mỗi ngày đều tuyệt thực không chịu ăn uống gì để phản đối.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Chỉ được hơn nửa năm sau khi nàng kết hôn, đầu xuân năm Nguyên Khang thứ hai mươi hai, Thượng Quan Đạt vĩnh viễn rời xa nàng.
Trước khi lâm chung, cũng không được nhìn thấy đứa cháu trai mình mong ngóng đã lâu, mang theo nỗi tiếc nuối ra đi.
Lúc trước, khi Thượng Quan Đạt biết nàng đang mang thai đứa cháu trai bé bỏng của mình, thì vô cùng hạnh phúc, thậm chí tự mình đặt tên cho đứa cháu chưa chào đời của mình.
Đáng tiếc thay, trời không chiều lòng ý người, vào thời điểm lạnh giá nhất của mùa đông năm ấy, nàng đã mất đi đứa con trong bụng mình.
Khi đó Thượng Quan Yên Uyển còn chẳng hay biết gì, chỉ tưởng thân thể mình yếu ớt mới không thể giữ được đứa bé kia, tuy rằng trong lòng cực kỳ bi thương, cũng chỉ có thể cố nén cảm xúc.
Nhưng một căn nhà dột lại phải chịu mưa suốt đêm, nàng vừa mới mất đi đứa con đầu lòng, không bao lâu lại mất đi người nàng yêu thương nhất là phụ hoàng.
Chỉ trong khoảng một tháng, liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ là khi đó nàng còn không biết, chuỗi bi kịch kinh hoàng đó chỉ mới là bắt đầu.
Thượng Quan Yên Uyển nhớ tới kiếp trước làm chuyện hồ đồ, cảm giác chua xót lan ra khắp lòng nàng, cả thân người đều đau đớn.
Nàng quỳ gối trước long sàng khóc đến không thành tiếng, nắm chặt lấy tay phụ hoàng, hai bên gò má tái nhợt.
Nhìn thấy Thượng Quan Yên Uyển như vậy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh hãi, công chúa vì sao lại thương tâm như vậy, hoàng đế vẫn chưa băng hà mà?
Bộ dạng Thượng Quan Yên Phi như đang suy nghĩ gì đó nhìn nàng một cái, nhíu mày, mắt lộ ra vẻ khó hiểu, chẳng lẽ hoàng tỷ là thật sự đau lòng sao? Cũng không phải vì tranh sủng mới đến chỗ phụ hoàng diễn trò?
Tất cả người trong đại điện đều kinh sợ, cũng chỉ có Thượng Quan Húc biết nàng vì sao nước mắt và nước mũi giàn giụa như vậy, lên tiếng khóc lớn, đây là nghẹn đến mức thở không nổi.
Thượng Quan Đạt bất quá chỉ là thừa dịp hôm nay tinh thần có tốt chút, đem lời nói cất giấu trong lòng nói ra với nàng, trong lòng thực sự sợ hãi, nếu một ngày nào đó ông vĩnh viễn không thể tỉnh dậy, khi ấy sẽ không còn cơ hội để nói ra.
Chỉ là không ngờ khi nghe xong, nàng lại phản ứng mạnh như vậy, khiến ông thật sự bị kinh sợ.
Thượng Quan Đạt liếc nhìn Triệu Đức Thắng một cái.
Triệu Đức Thắng ngầm hiểu, vội vàng chạy đến trước long sàng, đỡ ông dậy, lót sau lưng ông một cái gối mềm để tựa lưng.
Sau đó nhẹ nhàng kéo Thượng Quan Yên Uyển bộ dạng khóc thảm thiết dậy, rồi cẩn thận dịch sang một bên.
Thượng Quan Đạt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vươn bàn tay run rẩy lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, trầm giọng nói, “Quách Bình, trong lòng phụ hoàng còn luyến tiếc, phụ hoàng đâu nỡ lòng nào muốn bỏ con ở lại.
Nhưng ở trần gian sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, phụ hoàng sống kiếp này, không hổ thẹn trước trời, không làm chuyện phụ lòng bách tính, trong lòng đã vô cùng mãn nguyện.
Điều duy nhất ta hối tiếc, có lẽ là không thể tận mắt nhìn con được xuất giá, cũng không thể nhìn thấy đứa cháu của mình.
Con là đứa con gái mà phụ hoàng yêu thương nhất, ta muốn được nhìn thấy con mặc hỉ phục biết bao nhiêu, muốn nhìn thấy con sinh ra đứa con của mình.
Phụ hoàng thậm chí cũng đã đặt tên cho đứa cháu rồi, nam cũng có, nữ cũng có, chỉ sợ rằng bản thân không đợi được đến ngày đó.”
Thượng Quan Yên Uyển hàng mi đẫm lệ, gương mặt dịu dàng nhìn ông, dùng sức mà lắc đầu, mang theo vài phần đau đớn, “Sẽ không như vậy đâu phụ hoàng!
Hoàng nhi nhất định phải cho người xem nhi thần mặc hỉ phục! Nhất định phải sinh cho người một đứa cháu ngoại, đứa trẻ đó sẽ gọi người một tiếng gia gia!”
Thượng Quan Yên Phi nghe xong lời này, trong lòng căng thẳng, bất giác nắm chặt lấy tay áo, sắc mặt tái nhợt đi.
Sức khỏe phụ hoàng căn bản không thể trụ được qua một hai năm tới, nhưng Thượng Quan Yên Uyển lại nói muốn cho phụ hoàng nhìn thấy nàng xuất giá, kia chẳng phải là nói phải thành thân nhanh lên sao?
Nhưng chính ả cũng chưa bao giờ nghe nói qua, Thượng Quan Yên Uyển đang theo đuổi công tử nào, thế nàng sẽ gả cho ai?
Thượng Quan Yên Phi hoảng hốt nhớ tới đêm qua nghe được tin, Ngụy Quốc Công - Tôn Khải Yến tự mình ra ngoài thành đến rừng U Minh, đến cứu Thượng Quan Yên Uyển bị bắt cóc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt biến đổi lớn, nhịn không được liếc mắt trộm nhìn Thượng Quan Yên Uyển một cái, không phải là nàng định gả cho Ngụy Quốc Công sao?!