Chương 25
~Mừng 1000 lượt đọc~ Cố gắng nghĩ thêm để ra sớm:> ***Đăng vẫn ôm lấy tôi mãi không buông, tôi đành đẩy cậu ấy ra rồi nói: "Chiếm tiện nghi hơi lâu đấy nhá." Đăng lúng túng không biết phải đáp lại thế nào, bèn đưa tay lên xoa xoa chóp mũi. Chiếc mũi thẳng tắp bỗng dưng ửng đỏ lên. Đăng hắng giọng, xách cặp khoác lên vai: "Muộn rồi, về thôi." Tôi gật đầu, đã gần 7 giờ rồi. Đăng gõ cửa, chị Thanh trực sẵn ở ngoài nhanh chóng đẩy cửa ra. Khuôn mặt chị rạng ngời hơn vừa nãy: "Sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?" Đăng cười nhẹ rồi lắc đầu. Chị liền nhìn tôi: "Em thấy trải nghiệm có vui không?" Tôi phải nói thế nào đây cho đúng với cảm xúc của mình đây. Tôi có cả một tràng dài muốn cảm ơn người đã sáng chế ra hệ thống kì diệu này. "Vui lắm chị ạ. Lần đầu em được trải qua cảm giác thần kì như vậy đó." Đăng tủm tỉm cười ngay khi nghe câu trả lời của tôi. Tôi có liếc cậu ta một cái. Cậu ta lại quay ngoắt sang hướng khác và tiếp tục cười. Bị sao vậy nhỉ?Chị Thanh nhìn chúng tôi đầy nghi hoặc. Ánh mắt sáng lên như vừa nhận ra điều gì."Nếu đã vui đến vậy thì hãy thường xuyên đến chơi nhé..."Tôi tưởng chị đã dứt lời, vừa định nói cảm ơn thì chị bồi thêm một câu: "...cùng với Đăng." Gì đây? Nhìn từ ngoài vào dễ nhận ra chúng tôi giống mối quan hệ kiểu đó lắm sao? Nhất định không được. Phải để cho Đăng có tình cảm với mình trước. Nếu trước lúc đó mà bị gán ghép thì kiểu gì Đăng cũng ghét mình như kiếp trước cho coi. Rồi chúng tôi lại dần đi vào bế tắc... và sau đó là, không còn gặp lại nhau lần nào nữa...Tôi đơ ra. Đăng cười tít mắt rồi kéo tay tôi đi, còn để lại một câu: "Chắc chắn rồi." Chắc chắn quái gì? Tôi bắt đầu nghi ngờ. Liệu có phải tên này đã thích mình không nhỉ? Như vậy là quá sớm. Mình đã kịp làm gì đâu? Nếu không phải như vậy thì cậu ta đưa mình tới đây rồi bày ra đủ trò như thế làm gì? Hay lại một chiêu trap mới nghĩ ra? Tốn công vậy sao? Nội tâm của tôi đang tranh đấu gay gắt giữa muôn vàn suy nghĩ. Hầu hết đều là nghi hoặc. Đăng xua tay trước mặt tôi. Mí mắt tôi giật hai lần, đưa tôi về thực tại. Chúng tôi giờ đang ở hầm để xe. Trước mặt tôi là túi quà, bên trong có một lọ nước hoa và thỏi son 3ce sepia. Đăng đung đưa, nghiêng đầu mở to mắt nhìn tôi. Sao tự dưng lại tỏ ra dễ thương thế làm gì? Tôi bụm miệng không nhịn được cười, đưa tay ra nhận lấy túi quà, không ngừng cảm thán: "Ôi đại gia à? Loại son này đắt à nha." Đăng hứ một tiếng, có vẻ tự cao, xem đó là chuyện bình thường: "Không biết. Tao chưa mua mấy thứ này bao giờ. Sao biết được nó đắt hay rẻ?" Với học sinh, hai thứ này gộp lại cũng phải hơn 700 nghìn, vậy mà lại thẳng tay vung tiền không chút suy nghĩ. Tên này giàu có như thế từ bao giờ vậy? Rõ là cậu ta cũng tự kiếm được tiền nhờ việc buôn bán giày trên mạng, sau đó là có tham gia các giải bóng đá thiếu niên. Nhưng số tiền kiếm được cũng đâu có dễ, bỏ ra cho tôi thế này không tiếc sao?"Đắt lắm đấy. Nhận lấy áp lực lắm." Tôi mân mê trong tay thỏi son. Mở ra ngửi thử. Mùi hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi. Mặt tôi biểu biện rõ sự thích thú vô cùng. Con gái là thế mà, dù có cứng nhắc như thế nào đi chăng nữa. Đăng xì một tiếng, rồi bật cười: "Áp lực mấy cũng phải lấy, không thì tao biết cho ai?"Khoé miệng tôi dần cong lên. Tôi thở phù một hơi, đóng nắp thỏi son lại, tâm trạng lại vui vẻ hơn bao giờ hết: "Vâng vâng, mình nhận nha. Cảm ơn ý tốt của cậu." Tôi cười đến híp cả hai mắt. Đăng nhìn tôi suốt từ nãy đến giờ, thận trọng bước lại gần rồi cúi đầu thấp xuống. Chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng của trai miền Bắc vô cùng hợp gu của tôi vang lên: "Nhất định là chỉ được dùng thỏi son khi đi gặp tao thôi đấy."Tôi đơ ra vài giây, bất ngờ không biết nên phản ứng lại như nào, chỉ đành gật đầu đồng ý. Chúng tôi sau đó đèo nhau về, trên đường tôi có tò mò về hệ thống ban nãy. Đăng nói đó là sản phẩm của công ty anh họ cậu ta. Anh ấy mới ra trường, tự lập công ty của riêng mình, đồng hành cùng đó là nhóm bạn thân thiết ở đại học. Chị Thanh cũng là một trong số đó. Sản phẩm đầu tay đã được bọn họ ấp ủ trong suốt những năm qua. Sáu năm đại học là không hề ít khi đào tạo ra những nhân tài như vậy. Toàn bộ khung cảnh tôi trải qua khi ấy đều là ảo ảnh. Thứ cảm giác như thật đấy không biết làm thế nào họ có thể tạo ra được. Tôi ngấm ngầm thán phục những thiên tài trẻ tuổi ấy. Thế nhưng, rõ ràng trải nghiệm của tôi tuyệt vời là thế, tại sao trong kiếp trước tôi chưa từng nghe nói tới dự án này nhỉ? Chẳng lẽ ra mắt công chúng không thành công sao? Thôi, nghĩ ngợi nhiều sẽ gây ra những cảm xúc tiêu cực không nên có. Tôi thả lỏng đầu óc, đắm chìm vào màn đêm với những ánh đèn đường rực rỡ. Trên cầu lúc này chỉ có mình hai chúng tôi băng qua. Tôi dựa vào lưng Đăng, ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp phía dưới lúc về đêm. Thật yên bình và hạnh phúc biết bao. Tôi liệu có thể được trải qua cảm giác này nữa không đây? Về đến nhà, tôi bảo Đăng đỗ xe cách cổng nhà tầm ba mét, để mọi người không ai nhìn thấy. Tôi cũng sợ những CCTV chạy bằng cơm lắm. Chúng tôi đứng nhìn nhau, không ai nói lời nào. Đến khi không chịu được nữa, tôi bật cười: "Về đi, đứng mãi." Đăng cười nhẹ, hai mắt ôn nhu lạ thường: "Tao nhìn mày vào đã rồi về." "Gì vậy? Có phải khung cảnh tạm biệt của những đôi yêu nhau trong phim đâu?" Tôi tròn mắt. Đăng cười lớn: "Hahaa... mày thấy không giống sao? Còn gì không giống nữa để tao bổ sung?" Đương nhiên. Trong phim lãng mạn lắm, người ta nắm tay, nhìn nhau, cười đùa, thậm chí còn ôm hôn tạm biệt nữa. Nghĩ đến đây thôi, đầu tôi muốn xịt khói vì xấu hổ. Ai đời trải qua 28 tuổi đời còn chưa mất nụ hôn đầu. Tôi đúng là tuổi tác người lớn nhưng tâm trí vẫn còn trẻ con quá mà. Đăng búng tay tách phát trước mặt tôi: "Nghĩ gì mà đơ ra thế em bé của tôi?" "A... a... nói cái... Đừng có gọi như thế. Ai là em bé của mày chứ?" Tôi đưa tay lên che miệng, mắt chớt giật liên hồi. Đăng cười khoái chí vì câu nói của mình, phẩy tay: "Vào nhà đi, 7 rưỡi rồi đấy." Tôi đeo cặp, xách mũ, xách túi quà. Chân tay lộn xộn chạy như bay vào trong nhà, không quên để lại lời chào bé tí không biết Đăng có nghe thấy không: "Bai bai." ***Au: ~Dạo này chăm viết cơm chó quá. Có nên ngược tí không nhỉ?~0h8p ngày 2 tháng 10. Vừa viết xong, tui đăng đây.