Chương : 50
Lâm Phong phi hành một canh giờ mới đến được bức tường thành của mười hai thành trì, hắn giả dạng là một tên tán tu muốn tham gia vào trận chiến tranh với Tà Đồ.
Thật là trùng hợp, thành trì mà Lâm Phong đi đến cũng là Không Tinh thành, ngay lúc Kinh Nhân Đức dẫn đội nhân mã tiêu diệt Tà Đồ trở về.
Lâm Phong vô ý nhìn qua, thấy được Kinh Nhân Đức cùng với những cường giả, trong cảm ứng của Lâm Phong, những tên cường giả khác quá bình thường, còn tên thiếu niên cầm đầu, tạo cho Lâm Phong một cảm giác nguy hiểm đến nổi Lâm Phong vô thức nắm lấy Kết Đan phù.
Cho đến khi Kinh Nhân Đức đi mất, thì Lâm Phong mới giật mình lại, hắn cảm thấy mình quá thất thố, từ khi tu luyện đến này, những người mà Lâm Phong gặp đa số là kẻ địch, cho nên sự phòng bị của Lâm Phong quá cao.
Hắn điều chỉnh tâm tình của mình rồi mới bước vào tòa thành trì này, đập vào mắt hắn là khung cảnh nhộn nhịp, những tu sĩ bày ra sạp hàng của mình, ở trên đó có đan dược, pháp bảo, linh dược, đủ những thứ kỳ lạ,. Các tu sĩ cao hứng rống to để quảng cáo sản phẩm của mình, không khác gì những chợ bán hàng của phàm nhân.
Lâm Phong tùy ý đi dạo rồi đánh giá những vật phẩm, chủ yếu dành cho luyện khí kỳ, dù sao Tà Đồ cũng có cảnh giới luyện khí kỳ, cho nên nhiều tán tu tụ họp ở đây, thường thường kết thành một nhóm đi ra ngoài tiêu diệt Tà Đồ.
Tà Đồ cũng vui lòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bởi vì tiêu diệt được một tên thì tu vi của chúng sẽ tăng lên.
Tất cả những yếu tố đó hội tụ thành khung cảnh như hiện nay, cả tòa thành trì đều là tu sĩ, ngay cả tán tu cảnh giới Trúc Cơ kỳ cũng có, nhưng làm việc cẩn thận từng li từng tý, một bộ dạng sợ đắc tội người khác.
Tán tu cũng giống như lục bình không rễ, nhất là ở đây, cường giả của Không Vũ vương quốc tập trung rất nhiều, đắc tội một tên thì sẽ chết lúc nào cũng không biết.
Lâm Phong đi dạo một vòng, không có tìm được món đồ mình ưng ý, trừ những gốc dược thảo lạ, kim loại, vật liệu chế phù, giá cả tiện nghi, hắn định mua về làm quà cho mọi người. Đang lúc Lâm Phong muốn rời đi khỏi đây, ra ngoài thành tìm kiếm Tà Đồ luyện tay thì có tiếng động từ đằng xa truyền đến, cùng với tiếng hỗn loạn vang ra.
‘’Tránh ra!’’
Trên con đường có chút chật hẹp bởi vì có nhiều người bày bán, có một con Sói yêu kéo theo một chiếc xe chạy từ đằng xa đến, tên điều khiển Sói yêu cầm roi, hét lớn.
Những nơi Sói yêu đi qua đều cuốn lên một lớp khói mù, còn người thì vội vàng tránh né đi, không dám cản trở đường đi của cổ xe Sói này.
‘’Đây là tọa kỵ của Nguyễn Bảo Minh, con trai của Nguyễn Kim thành chủ, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.’’
‘’Hừ! Thật là uy phong, không phải nhờ vào một người cha tốt hay sao?’’
‘’Mau im lặng, ngươi không muốn sống thì đừng kéo ta vào.’’
Bên canh Lâm Phong, nhiều tu sĩ nhìn thấy cỗ tọa kỵ này, trong lúc nhất thời, có tiếng bàn tán truyền ra. Lâm Phong nghe được, hắn cũng không muốn gây chuyện thị phi, cho nên nhấc chân tránh sang một bên.
‘’Tránh ra!’’
Cỗ tọa kỵ này lấy tốc độ cực nhanh tiến lên, tên điều khiển dùng roi da quất ra xung quanh, những tu sĩ kia tránh né roi da, giận mà không dám nói gì.
Có một tên thiếu niên nhìn thấy con Sói này, dọa đến hắn run rẩy tay chân, bởi vì sạp hàng của hắn có chút chắn đường, tên thiếu niên sợ hãi, thu dọn đồ đạc của mình, nhưng không ngờ có một vật rơi ra giữa đường, tên thiếu niên chạy ra chụp lấy.
‘’Muốn chết!’’
Ngay lúc đó, cái tọa kỹ đã đến gần, tên điều khiển tọa kỵ nhìn thấy có người chắn đường, hai mắt hiện ra hung quang, một cái roi da quất đến, hắn là cảnh giới luyện khí kỳ viên mãn, tốc độ của roi da nhanh, gào thét đánh tới tên thiếu niên.
Tên thiếu niên cắm đầu nhặt lấy đồ vật, không nhìn thấy roi da đang đánh tới mình, hắn chỉ là luyện khí ba tầng, một roi này đủ để lấy mạng nhỏ của hắn. Nhiều người nhìn thấy cảnh này, muốn lên giúp tên thiếu niên, nhưng vì sợ rước họa vào thân, cũng đành quay đầu đi, không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Lâm Phong đã tránh đi, nghe được vài tiếng thét của tên điều khiển tọa kỵ, hắn nhíu mày quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng trên. Thân hình của hắn nhoáng lên, biến thành một đạo cầu vòng, lúc Lâm Phong xuất hiện đã đứng d2Os47Jz cạnh tên thiếu niên đang ngơ ngác.
Một tay của Lâm Phong chụp lấy chiếc roi đánh tới, sau đó kéo một cái, tên điều khiển tọa kỵ bị lực lượng mạnh mẽ của Lâm Phong kéo xuống, rơi trên mặt đất.
Con Sói nhìn thấy vậy, hai mắt càng hung dữ, tốc độ bạo tăng, một móng vuốt đánh tới Lâm Phong.
Lâm Phong phất tay như đuổi một con ruồi, một cơn gió xuất hiện cuốn bay cả cái tọa kỵ lẫn con Sói yêu, rồi rơi xuống đằng xa, cái tọa kỵ nát thành nhiều mảnh, Sói yêu không bị thương nhiều.
Lúc tọa kỵ bị bay lên trời, từ trong tọa kỵ bay ra một thân ảnh, là một người thiếu niên, hai mắt hiện lên vẻ tức giận, một đạo pháp thuật từ hắn đánh tới Lâm Phong.
‘’Chết đi!’’
Linh lực sôi trào, sức mảnh của pháp thuật này đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, nhiều người kinh hãi tránh sang một bên. Lâm Phong mặt không biểu tình, đứng giữa đường trống trải, bên cảnh hắn là một tên thiếu niên.
Đạo pháp thuật đánh tới, Lâm Phong khinh thường đánh ra một quyền, va chạm vào đạo pháp thuật.
Cảnh tượng Lâm Phong bị đánh thành mảnh vụn trong tưởng tượng của mọi người không xảy ra, mà là đạo pháp thuật bị quyền của Lâm Phong đánh vỡ.
Tên thiếu niên nhìn thấy cảnh này, biết rằng đá phải tấm sắt, nhưng hắn có chỗ dựa cho nên không sợ, hắn khinh thường nói: ‘’Giỏi lắm, tâm tình của bổn thiếu gia hôm nay rất tốt, cho nên bổn thiếu gia nhận ngươi làm tiểu đệ.’’
Biểu tình của Không Bảo Anh kiêu căng, hai mắt không xem Lâm Phong ra gì, tên điều khiển tọa kỵ đứng lên, nghe được chủ nhân hắn nói, hắn phụ họa: ‘’Ngươi còn không mau dập đầu cảm tạ Nguyễn thiếu?’’
Hắn vừa nói xong, một bàn tay từ xa quất đến, chuẩn xác đến từng mi li mét va chạm vào mặt của hắn, một cỗ lực lượng từ bàn tay phát ra, thân hình hắn như diều đứt dây, bay ra ngoài, trên mặt còn in lên dấu bàn tay đỏ rực.
Nhiều người tu sĩ xung quanh đang quan sát, nhìn thấy cảnh này, họ không khỏi hít một hơi lạnh, hai chân không tự chủ được mà run lên, lùi về xa không muốn bị dính vào tai họa này.
‘’Hắn vậy mà đánh cả người của Nguyễn thiếu chủ?’’
Trong lòng họ vừa ủng hộ hành động của Lâm Phong nhưng cũng vừa trách hắn không biết tốt xấu, vì một người xa lạ mà góp mạng của mình vào là không đáng. Họ chỉ biết cầu nguyện cho Lâm Phong sống qua được tình cảnh này.
Nhưng hành động kế tiếp của Lâm Phong còn vượt qua cả sức tưởng tượng của họ.
Nguyễn Bảo Anh tức giận nhìn Lâm Phong, không ngờ hắn dám đánh cả người của mình, đây không phải là đánh một bạt tay vào mặt hắn giữa đường hay sao? Nếu hắn còn buông tha Lâm Phong thì hắn làm sao có mặt mũi ra ngoài được?
‘’Thiếu niên, ta công nhận ngươi có một chút sức mạnh, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, nếu bây giờ ngươi dập đầu cho ta ba cái, nói xin lỗi, thì chuyện này ta sẽ bỏ qua cho ngươi.’’ Thanh âm lạnh lùng của Nguyễn Bảo Anh vang ra.
Tên thiếu niên đứng cạnh Lâm Phong đã bị dọa đến sắc mặt xanh mét, hai chân run rẩy, trong lòng hắn tự trách mình quá vụng về, làm xảy ra chuyện này, hắn nhận định tất cả đều là lỗi của hắn, cho nên hắn run rẩy nói ra: ‘’Đa tạ ân nhân cứu mạng, nhưng tất cả đều là lỗi của ta, xin Nguyễn thiếu chủ hãy trừng phạt một mình ta.’’
Tên thiếu niên nói xong, hai chân muốn quỳ xuống, nhưng một luồng sức mạnh đã nâng hắn lên, hắn ngẩn đầu nhìn, đó là Lâm Phong.
‘’Ngươi tính là thứ gì?’’ Nguyễn Bảo Anh khinh thường nhìn tên thiếu niên kia.
Từ đầu đến cuối, Lâm Phong đều nhìn trong mắt, làm sao hắn có thể để tên thiếu niên chịu phạt được và tinh thần dũng cảm của tên thiếu niên cũng làm cho Lâm Phong coi trọng.
Thật là trùng hợp, thành trì mà Lâm Phong đi đến cũng là Không Tinh thành, ngay lúc Kinh Nhân Đức dẫn đội nhân mã tiêu diệt Tà Đồ trở về.
Lâm Phong vô ý nhìn qua, thấy được Kinh Nhân Đức cùng với những cường giả, trong cảm ứng của Lâm Phong, những tên cường giả khác quá bình thường, còn tên thiếu niên cầm đầu, tạo cho Lâm Phong một cảm giác nguy hiểm đến nổi Lâm Phong vô thức nắm lấy Kết Đan phù.
Cho đến khi Kinh Nhân Đức đi mất, thì Lâm Phong mới giật mình lại, hắn cảm thấy mình quá thất thố, từ khi tu luyện đến này, những người mà Lâm Phong gặp đa số là kẻ địch, cho nên sự phòng bị của Lâm Phong quá cao.
Hắn điều chỉnh tâm tình của mình rồi mới bước vào tòa thành trì này, đập vào mắt hắn là khung cảnh nhộn nhịp, những tu sĩ bày ra sạp hàng của mình, ở trên đó có đan dược, pháp bảo, linh dược, đủ những thứ kỳ lạ,. Các tu sĩ cao hứng rống to để quảng cáo sản phẩm của mình, không khác gì những chợ bán hàng của phàm nhân.
Lâm Phong tùy ý đi dạo rồi đánh giá những vật phẩm, chủ yếu dành cho luyện khí kỳ, dù sao Tà Đồ cũng có cảnh giới luyện khí kỳ, cho nên nhiều tán tu tụ họp ở đây, thường thường kết thành một nhóm đi ra ngoài tiêu diệt Tà Đồ.
Tà Đồ cũng vui lòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bởi vì tiêu diệt được một tên thì tu vi của chúng sẽ tăng lên.
Tất cả những yếu tố đó hội tụ thành khung cảnh như hiện nay, cả tòa thành trì đều là tu sĩ, ngay cả tán tu cảnh giới Trúc Cơ kỳ cũng có, nhưng làm việc cẩn thận từng li từng tý, một bộ dạng sợ đắc tội người khác.
Tán tu cũng giống như lục bình không rễ, nhất là ở đây, cường giả của Không Vũ vương quốc tập trung rất nhiều, đắc tội một tên thì sẽ chết lúc nào cũng không biết.
Lâm Phong đi dạo một vòng, không có tìm được món đồ mình ưng ý, trừ những gốc dược thảo lạ, kim loại, vật liệu chế phù, giá cả tiện nghi, hắn định mua về làm quà cho mọi người. Đang lúc Lâm Phong muốn rời đi khỏi đây, ra ngoài thành tìm kiếm Tà Đồ luyện tay thì có tiếng động từ đằng xa truyền đến, cùng với tiếng hỗn loạn vang ra.
‘’Tránh ra!’’
Trên con đường có chút chật hẹp bởi vì có nhiều người bày bán, có một con Sói yêu kéo theo một chiếc xe chạy từ đằng xa đến, tên điều khiển Sói yêu cầm roi, hét lớn.
Những nơi Sói yêu đi qua đều cuốn lên một lớp khói mù, còn người thì vội vàng tránh né đi, không dám cản trở đường đi của cổ xe Sói này.
‘’Đây là tọa kỵ của Nguyễn Bảo Minh, con trai của Nguyễn Kim thành chủ, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.’’
‘’Hừ! Thật là uy phong, không phải nhờ vào một người cha tốt hay sao?’’
‘’Mau im lặng, ngươi không muốn sống thì đừng kéo ta vào.’’
Bên canh Lâm Phong, nhiều tu sĩ nhìn thấy cỗ tọa kỵ này, trong lúc nhất thời, có tiếng bàn tán truyền ra. Lâm Phong nghe được, hắn cũng không muốn gây chuyện thị phi, cho nên nhấc chân tránh sang một bên.
‘’Tránh ra!’’
Cỗ tọa kỵ này lấy tốc độ cực nhanh tiến lên, tên điều khiển dùng roi da quất ra xung quanh, những tu sĩ kia tránh né roi da, giận mà không dám nói gì.
Có một tên thiếu niên nhìn thấy con Sói này, dọa đến hắn run rẩy tay chân, bởi vì sạp hàng của hắn có chút chắn đường, tên thiếu niên sợ hãi, thu dọn đồ đạc của mình, nhưng không ngờ có một vật rơi ra giữa đường, tên thiếu niên chạy ra chụp lấy.
‘’Muốn chết!’’
Ngay lúc đó, cái tọa kỹ đã đến gần, tên điều khiển tọa kỵ nhìn thấy có người chắn đường, hai mắt hiện ra hung quang, một cái roi da quất đến, hắn là cảnh giới luyện khí kỳ viên mãn, tốc độ của roi da nhanh, gào thét đánh tới tên thiếu niên.
Tên thiếu niên cắm đầu nhặt lấy đồ vật, không nhìn thấy roi da đang đánh tới mình, hắn chỉ là luyện khí ba tầng, một roi này đủ để lấy mạng nhỏ của hắn. Nhiều người nhìn thấy cảnh này, muốn lên giúp tên thiếu niên, nhưng vì sợ rước họa vào thân, cũng đành quay đầu đi, không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Lâm Phong đã tránh đi, nghe được vài tiếng thét của tên điều khiển tọa kỵ, hắn nhíu mày quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng trên. Thân hình của hắn nhoáng lên, biến thành một đạo cầu vòng, lúc Lâm Phong xuất hiện đã đứng d2Os47Jz cạnh tên thiếu niên đang ngơ ngác.
Một tay của Lâm Phong chụp lấy chiếc roi đánh tới, sau đó kéo một cái, tên điều khiển tọa kỵ bị lực lượng mạnh mẽ của Lâm Phong kéo xuống, rơi trên mặt đất.
Con Sói nhìn thấy vậy, hai mắt càng hung dữ, tốc độ bạo tăng, một móng vuốt đánh tới Lâm Phong.
Lâm Phong phất tay như đuổi một con ruồi, một cơn gió xuất hiện cuốn bay cả cái tọa kỵ lẫn con Sói yêu, rồi rơi xuống đằng xa, cái tọa kỵ nát thành nhiều mảnh, Sói yêu không bị thương nhiều.
Lúc tọa kỵ bị bay lên trời, từ trong tọa kỵ bay ra một thân ảnh, là một người thiếu niên, hai mắt hiện lên vẻ tức giận, một đạo pháp thuật từ hắn đánh tới Lâm Phong.
‘’Chết đi!’’
Linh lực sôi trào, sức mảnh của pháp thuật này đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, nhiều người kinh hãi tránh sang một bên. Lâm Phong mặt không biểu tình, đứng giữa đường trống trải, bên cảnh hắn là một tên thiếu niên.
Đạo pháp thuật đánh tới, Lâm Phong khinh thường đánh ra một quyền, va chạm vào đạo pháp thuật.
Cảnh tượng Lâm Phong bị đánh thành mảnh vụn trong tưởng tượng của mọi người không xảy ra, mà là đạo pháp thuật bị quyền của Lâm Phong đánh vỡ.
Tên thiếu niên nhìn thấy cảnh này, biết rằng đá phải tấm sắt, nhưng hắn có chỗ dựa cho nên không sợ, hắn khinh thường nói: ‘’Giỏi lắm, tâm tình của bổn thiếu gia hôm nay rất tốt, cho nên bổn thiếu gia nhận ngươi làm tiểu đệ.’’
Biểu tình của Không Bảo Anh kiêu căng, hai mắt không xem Lâm Phong ra gì, tên điều khiển tọa kỵ đứng lên, nghe được chủ nhân hắn nói, hắn phụ họa: ‘’Ngươi còn không mau dập đầu cảm tạ Nguyễn thiếu?’’
Hắn vừa nói xong, một bàn tay từ xa quất đến, chuẩn xác đến từng mi li mét va chạm vào mặt của hắn, một cỗ lực lượng từ bàn tay phát ra, thân hình hắn như diều đứt dây, bay ra ngoài, trên mặt còn in lên dấu bàn tay đỏ rực.
Nhiều người tu sĩ xung quanh đang quan sát, nhìn thấy cảnh này, họ không khỏi hít một hơi lạnh, hai chân không tự chủ được mà run lên, lùi về xa không muốn bị dính vào tai họa này.
‘’Hắn vậy mà đánh cả người của Nguyễn thiếu chủ?’’
Trong lòng họ vừa ủng hộ hành động của Lâm Phong nhưng cũng vừa trách hắn không biết tốt xấu, vì một người xa lạ mà góp mạng của mình vào là không đáng. Họ chỉ biết cầu nguyện cho Lâm Phong sống qua được tình cảnh này.
Nhưng hành động kế tiếp của Lâm Phong còn vượt qua cả sức tưởng tượng của họ.
Nguyễn Bảo Anh tức giận nhìn Lâm Phong, không ngờ hắn dám đánh cả người của mình, đây không phải là đánh một bạt tay vào mặt hắn giữa đường hay sao? Nếu hắn còn buông tha Lâm Phong thì hắn làm sao có mặt mũi ra ngoài được?
‘’Thiếu niên, ta công nhận ngươi có một chút sức mạnh, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, nếu bây giờ ngươi dập đầu cho ta ba cái, nói xin lỗi, thì chuyện này ta sẽ bỏ qua cho ngươi.’’ Thanh âm lạnh lùng của Nguyễn Bảo Anh vang ra.
Tên thiếu niên đứng cạnh Lâm Phong đã bị dọa đến sắc mặt xanh mét, hai chân run rẩy, trong lòng hắn tự trách mình quá vụng về, làm xảy ra chuyện này, hắn nhận định tất cả đều là lỗi của hắn, cho nên hắn run rẩy nói ra: ‘’Đa tạ ân nhân cứu mạng, nhưng tất cả đều là lỗi của ta, xin Nguyễn thiếu chủ hãy trừng phạt một mình ta.’’
Tên thiếu niên nói xong, hai chân muốn quỳ xuống, nhưng một luồng sức mạnh đã nâng hắn lên, hắn ngẩn đầu nhìn, đó là Lâm Phong.
‘’Ngươi tính là thứ gì?’’ Nguyễn Bảo Anh khinh thường nhìn tên thiếu niên kia.
Từ đầu đến cuối, Lâm Phong đều nhìn trong mắt, làm sao hắn có thể để tên thiếu niên chịu phạt được và tinh thần dũng cảm của tên thiếu niên cũng làm cho Lâm Phong coi trọng.