Chương 18
Một hôm trước sinh thần của Y Quân.
Chạng vạng sáng, những chú chim hót líu lo cùng với những giọt sương đọng lại trên những chiếc lá. Những tia sáng Mặt Trời nhẹ nhàng chiếu vào mắt Y Quân, cô dùng tay che ánh sáng rồi từ từ mở mắt. Ngồi dậy định hình một lúc. Tiểu Thu nhanh chóng đến đỡ cô qua bàn, đem nước đến cho rồi rồi chải chuốt lại tóc. Vừa chải Tiểu Thu vừa lên tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ hiện tại đã nắm giữ rất nhiều cửa hàng nước hoa ở trong và ngoài kinh thành, số tiền của tỷ hiện tại đã nhiều hơn của Nho phủ rất nhiều, lần này lấy lại được quyền quản lý Nho phủ xem ra tỷ tỷ sẽ trở thành một trong số thương nhân giàu nhất kinh thành. Rồi sống một cuộc sống thật hạnh phúc, nghĩ đến thôi em đã cảm thấy rất là tuyệt rồi.
- Tiểu Thu à, em quá ngây thơ rồi đó. Cuộc sống thật hạnh phúc sao? Ta không biết nó là cái gì, nếu có thì chắc hẳn còn rất lâu nữa mới đến.
"Hiện tại chỉ mới là bước đầu tiên trong công cuộc làm giàu, trả thù giúp nguyên chủ và hướng đến cuộc sống yên bình của mình. Lấy lại quyền quản lý Nho phủ xem như là bước nền cho những định hướng sau này. Tuy cha mất uy quyền của Nho phủ có giảm nhưng vẫn đủ lớn giúp ích cho mình. Mình muốn thao túng kinh tế của toàn đất nước này, khiến ba mẹ con Đào Hằng chết không có đất chôn thân xem như là lời cảm ơn mà mình gửi đến nguyên chủ."
Tiểu Thu nghe Y Quân nói vậy liền thắc mắc hỏi:
- Ý của tỷ là ba mẹ con Đào Hằng sao?
Y Quân nhìn mình trong gương, vuốt ve tóc của bản thân cười nhẹ với Tiểu Thu rồi đáp:
- Đúng vậy, Đào Xuân Hương hiện tại đã là Thái Tử Phi, Bệ hạ hiện đang lâm bệnh rất bất lợi cho ta. Mà hôm nay chúng ta có hẹn với Tam Hoàng Tử nên chuẩn bị rồi đi sớm thôi.
- Vâng thưa tỷ tỷ.
***
Tại một khách quán lớn ở kinh thành, nơi dành cho các thương nhân, quan viên giàu có trong triều đình. Y Quân và Tiểu Thu vừa bước vào bên trong thì có một người đàn ông trung niên đã đứng đợi sẵn, Khi thấy Y Quân liền cúi đầu chào rồi hỏi:
- Hai vị đây có phải là Nho đại tiểu thư và Tiểu Thu cô nương?
Được hỏi bất ngờ nên Y Quân có chút phòng bị, nhìn sơ hắn khi chắc hẳn không có nguy hiểm cô liền đáp.
- Phải là ta. Còn ông đây là?
- Tôi là người của Tam Hoàng Tử.
Nói rồi ông ta cúi người chỉ tay lên phía trước.
- Mời hai vị đi theo lối này.
Hiểu ý ông ta không muốn nói thêm nên Y Quân không hỏi tới. Ông ta dẫn Y Quân lên tầng trệt, tầng cao nhất của khách quan. Tầng trệt của khách quán này rất đặc biệt, nó cách biệt hoàn toàn với những tầng dưới, không một âm thanh nào từ tầng dưới có thể lọt vào đây và ngược lại. Y Quân thầm nghĩ:
"Công nghệ cách âm ở đây cũng tốt đó chứ."
- Ta chỉ có thể đưa người đến đây thôi. Người đi thẳng về phía trước phòng cuối cùng Tam Hoàng Tử đang đợi người bên trong. Còn Tiểu Thu cô nương cảm phiền đứng bên ngoài cùng ta đợi hai vị chủ tử.
- Được. Tiểu Thu em ở bên ngoài đợi ta.
- Vâng.
Y Quân nhẹ nhàng, thong thả bước từng bước vào trong căn phòng cuối, mọi thứ yên tĩnh đến mức tuy cô đi rất nhẹ nhàng nhưng vẫn nghe được âm thanh của tiếng bước chân. Cô dường như còn nghe được cả nhịp tim của bản thân.
Đến cửa phòng cô kéo cửa nhẹ nhàng ra bên trong là Tam Hoàng Tử đang nhẹ nhàng đánh đàn, tiếng đàn nghe như một khúc thê lương nhưng lại cuốn hút làm cho cô không thể lên tiếng gọi Tam Hoàng, cô như bị hút hồn mà nghe đến đoạn kết cô mới chợt tỉnh lại.
- Y Quân tham kiến Tam Hoàng Tử. Thật không ngờ Tam Hoàng Tử còn có thể đánh đàn hay đến như vậy, đúng là làm xao xuyến lòng người mà.
Diệp Minh nhìn cô một lúc rồi đáp lại.
- Ha, ta chỉ tùy tiện đánh bản nhạc để quên thời gian không ngờ lại được Nho đại tiểu thư yêu thích đến như vậy.
- Không nói chuyện phiếm nữa, hôm nay ngài gọi Y Quân đến đây là có việc gì?
Chạng vạng sáng, những chú chim hót líu lo cùng với những giọt sương đọng lại trên những chiếc lá. Những tia sáng Mặt Trời nhẹ nhàng chiếu vào mắt Y Quân, cô dùng tay che ánh sáng rồi từ từ mở mắt. Ngồi dậy định hình một lúc. Tiểu Thu nhanh chóng đến đỡ cô qua bàn, đem nước đến cho rồi rồi chải chuốt lại tóc. Vừa chải Tiểu Thu vừa lên tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ hiện tại đã nắm giữ rất nhiều cửa hàng nước hoa ở trong và ngoài kinh thành, số tiền của tỷ hiện tại đã nhiều hơn của Nho phủ rất nhiều, lần này lấy lại được quyền quản lý Nho phủ xem ra tỷ tỷ sẽ trở thành một trong số thương nhân giàu nhất kinh thành. Rồi sống một cuộc sống thật hạnh phúc, nghĩ đến thôi em đã cảm thấy rất là tuyệt rồi.
- Tiểu Thu à, em quá ngây thơ rồi đó. Cuộc sống thật hạnh phúc sao? Ta không biết nó là cái gì, nếu có thì chắc hẳn còn rất lâu nữa mới đến.
"Hiện tại chỉ mới là bước đầu tiên trong công cuộc làm giàu, trả thù giúp nguyên chủ và hướng đến cuộc sống yên bình của mình. Lấy lại quyền quản lý Nho phủ xem như là bước nền cho những định hướng sau này. Tuy cha mất uy quyền của Nho phủ có giảm nhưng vẫn đủ lớn giúp ích cho mình. Mình muốn thao túng kinh tế của toàn đất nước này, khiến ba mẹ con Đào Hằng chết không có đất chôn thân xem như là lời cảm ơn mà mình gửi đến nguyên chủ."
Tiểu Thu nghe Y Quân nói vậy liền thắc mắc hỏi:
- Ý của tỷ là ba mẹ con Đào Hằng sao?
Y Quân nhìn mình trong gương, vuốt ve tóc của bản thân cười nhẹ với Tiểu Thu rồi đáp:
- Đúng vậy, Đào Xuân Hương hiện tại đã là Thái Tử Phi, Bệ hạ hiện đang lâm bệnh rất bất lợi cho ta. Mà hôm nay chúng ta có hẹn với Tam Hoàng Tử nên chuẩn bị rồi đi sớm thôi.
- Vâng thưa tỷ tỷ.
***
Tại một khách quán lớn ở kinh thành, nơi dành cho các thương nhân, quan viên giàu có trong triều đình. Y Quân và Tiểu Thu vừa bước vào bên trong thì có một người đàn ông trung niên đã đứng đợi sẵn, Khi thấy Y Quân liền cúi đầu chào rồi hỏi:
- Hai vị đây có phải là Nho đại tiểu thư và Tiểu Thu cô nương?
Được hỏi bất ngờ nên Y Quân có chút phòng bị, nhìn sơ hắn khi chắc hẳn không có nguy hiểm cô liền đáp.
- Phải là ta. Còn ông đây là?
- Tôi là người của Tam Hoàng Tử.
Nói rồi ông ta cúi người chỉ tay lên phía trước.
- Mời hai vị đi theo lối này.
Hiểu ý ông ta không muốn nói thêm nên Y Quân không hỏi tới. Ông ta dẫn Y Quân lên tầng trệt, tầng cao nhất của khách quan. Tầng trệt của khách quán này rất đặc biệt, nó cách biệt hoàn toàn với những tầng dưới, không một âm thanh nào từ tầng dưới có thể lọt vào đây và ngược lại. Y Quân thầm nghĩ:
"Công nghệ cách âm ở đây cũng tốt đó chứ."
- Ta chỉ có thể đưa người đến đây thôi. Người đi thẳng về phía trước phòng cuối cùng Tam Hoàng Tử đang đợi người bên trong. Còn Tiểu Thu cô nương cảm phiền đứng bên ngoài cùng ta đợi hai vị chủ tử.
- Được. Tiểu Thu em ở bên ngoài đợi ta.
- Vâng.
Y Quân nhẹ nhàng, thong thả bước từng bước vào trong căn phòng cuối, mọi thứ yên tĩnh đến mức tuy cô đi rất nhẹ nhàng nhưng vẫn nghe được âm thanh của tiếng bước chân. Cô dường như còn nghe được cả nhịp tim của bản thân.
Đến cửa phòng cô kéo cửa nhẹ nhàng ra bên trong là Tam Hoàng Tử đang nhẹ nhàng đánh đàn, tiếng đàn nghe như một khúc thê lương nhưng lại cuốn hút làm cho cô không thể lên tiếng gọi Tam Hoàng, cô như bị hút hồn mà nghe đến đoạn kết cô mới chợt tỉnh lại.
- Y Quân tham kiến Tam Hoàng Tử. Thật không ngờ Tam Hoàng Tử còn có thể đánh đàn hay đến như vậy, đúng là làm xao xuyến lòng người mà.
Diệp Minh nhìn cô một lúc rồi đáp lại.
- Ha, ta chỉ tùy tiện đánh bản nhạc để quên thời gian không ngờ lại được Nho đại tiểu thư yêu thích đến như vậy.
- Không nói chuyện phiếm nữa, hôm nay ngài gọi Y Quân đến đây là có việc gì?