Chương 36: Nhanh Chóng Cấp Cứu
Khi Tâm Dao vừa cõng bà Triệu ra tới cửa trung tâm thương mại với sự giúp đỡ của nhiều người, xe cứu thương cũng đồng thời xuất hiện. Hai người nhanh chóng được đưa lên xe và chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất. Cô nói sơ bộ tình hình ban nãy rồi lo sợ nhìn y tá sơ cứu trước cho bà lúc này vì quá đau dẫn đến bất tỉnh.Sực nhớ ra điều gì, Tâm Dao lấy điện thoại trong túi ra nhưng sau cú va chạm mạnh xuống sàn cũng đã bị hỏng. Vì thế cô quay sang nhẹ nhàng nói với chị y tá: “Có thể cho em mượn điện thoại gọi về cho người nhà của bà không ạ?”Lời nói của Tâm Dao trông kiên cường nhưng giọng lại run run khàn khàn, khiến ai cũng cảm thấy đáng thương mà không nỡ từ chối cô. Nhận điện thoại bằng hai tay, cô nhanh chóng bấm một dãy số, còn vài lần ngón tay không kiềm chế nhấn vào con số khác. Sau khi kết nối được đầu dây bên kia, cô lập tức nói:“Quản gia Dương, bác gái bị té. Cháu đang đưa bác vào bệnh viện Hoài Đức. Ông có thể liên hệ với bên đó trước được không ạ? Với lại ông đừng làm kinh động với Triệu lão gia.”(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí. Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc. Xin cảm ơn.)Nghe quản gia Dương dặn dò thêm vài câu, Tâm Dao mới tắt điện thoại rồi lặng nhìn bà Triệu nằm trên giường của xe cứu thương, nước mắt không kìm được mà rớt xuống. Cô tự hỏi có phải do mệnh mình quá đen đuổi nên dần khắc chế những người xung quanh, ban đầu là mất cả gia đình, bây giờ vừa nhận được tình thương thì cũng xảy ra chuyện.Xe cứu thương nhanh chóng chạy vào cổng bệnh viện. Ở đó, bác sĩ Dự đã chờ sẵn, ánh mắt hiện lên vẻ sốt ruột. Nhìn thấy Tâm Dao cùng chiếc cáng chở bà Triệu bước xuống, anh ta nhíu mày rồi lập tức đi đến để hỗ trợ. Cô lần nữa nói sơ bộ về tình hình nguy hiểm lúc đó, cũng không thắc mắc hay ngạc nhiên vì sao bác sĩ Dự lại có mặt ở đây.Bà Triệu lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Tâm Dao lo lắng đi qua đi lại ở phía bên ngoài, hai tay cứ siết vào nhau đau điếng. Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập đi đến khiến cô ngoảnh đầu lại. Đó là Triệu lão gia và quản gia Dương.Ban nãy, Tâm Dao gọi điện về đúng lúc quản gia Dương đang phục vụ điểm tâm tối cho Triệu lão gia. Tiếng vọng từ điện thoại rơi vào tai của ông vô cùng rõ ràng. Hai người bạn già lập tức lên xe chạy tới bệnh viện, một bên gọi thẳng đến bác sĩ Dự báo tình hình.“Triệu lão gia. Quản gia Dương.” Tâm Dao kêu lên một tiếng rồi hai hàng nước mắt thi nhau mà đổ. Bao nhiêu sự cứng rắn từ đầu biến mất hết khi thấy những người đáng tin cậy.(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí. Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc. Xin cảm ơn.)Triệu lão gia vỗ vỗ lưng Tâm Dao rồi kéo cô ngồi xuống ghế. Ông thở dài nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu mà không thấy được cô hơi nhăn mày lại nhưng lập tức giãn ra. Không bao lâu sau, bảng đèn cũng tắt, bác sĩ Dự đi ra với vẻ mặt nhẹ nhõm. Những người ngồi bên ngoài lập tức đứng lên và đi lại gần.“Hà Chi sao rồi?” Triệu lão gia lên tiếng đầu tiên, tay cầm chắc cây gậy với mong muốn nghe được tin tức tốt lành. Tâm Dao đứng kế bên đỡ ông cũng vô cùng sốt ruột.Bác sĩ Dự nở nụ cười rồi đáp: “Triệu phu nhân không sao ạ, bị gãy xương nhẹ và hốt hoảng quá thôi. Một lát bác sẽ tỉnh lại.”“Cảm ơn con.” Triệu lão gia thở phào một hơi rồi vui mừng nắm lấy tay của bác sĩ Dự.Trái tim của Tâm Dao đang treo trên đỉnh cũng được gỡ xuống, cô nở nụ cười rồi thở hắt ra vài lần. Vừa định nói thật may quá, thì tầm nhìn của cô bỗng nhiên tối sầm lại, cả cơ thể mất hết sức lực mà té xỉu xuống đất. Quản gia Dương đứng kế bên chụp kịp lấy cô nếu không cô thật sự sẽ rơi tự do.Lúc này, Triệu lão gia mới cảm thấy bàn tay ban nãy ông vỗ nhẹ lên lưng của Tâm Dao có gì đó khá nhớt, nhìn lại thì nét mặt tràn đầy hốt hoảng. Trên đó, một thứ chất lỏng màu hồng nhạt xuất hiện mờ ảo. Bọn họ nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu khác. Vốn dĩ một buổi tối tràn ngập niềm vui cuối cùng lại kết thúc bằng tai nạn.(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí. Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc. Xin cảm ơn.)____________________Tâm Dao thấy bản thân lạc vào một khung cảnh mà xung quanh tràn ngập tiếng mắng chửi dữ dội. Cô thấy chính mình nằm giữa sàn nhà bụi bậm, thân thể chằng chịt vết thương. Không gian lại không có một tia nắng nào khiến cô có thể nhìn thấy rõ tình trạng của mình bây giờ ra sao. Cô cứ bất động ở đấy, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, mặc kệ lũ chuột từ trong góc tối xuất hiện và trộm những đồ ăn vương vãi trên sàn.Cánh cửa đột ngột được mở ra để một chút ánh sáng có thể len lỏi vào bên trong căn tầng gác máy. Một người hầu quăng chén cơm thừa vào bên trong rồi lại đóng cửa. Nó lăn một mạch rồi đụng vào đầu Tâm Dao nhưng gương mặt cô vẫn giữ vững vẻ vô cảm. Khi tưởng sẽ không có chuyện gì đáng sợ, những tràng bước chân vang lên dồn dập cùng tiếng đá vào cửa một cách mạnh bạo.Mỹ Ngọc xuất hiện, gương mặt ả đỏ lên như bị ai đó tát mạnh mấy cái. Ả không nói năng gì, cầm lấy cây roi gần đó rồi quật tới tấp vào người Tâm Dao như một sự trút giận. Không một tiếng rên, không một tiếng la, chỉ nằm đó và chịu đựng. Có lẽ từ lúc này cô đã tạo cho mình thói quen không còn đau đớn gì nữa, hay không được yếu thế trước người khác.“Tại sao người mang thai lại là mày?”“Tại sao mày bị què rồi mà vẫn được người khác nhớ tới?”“Thứ hèn hạ, mày không nên xuất hiện trên thế giới này.”Tâm Dao nhắm mắt rồi quay sang một bên, dù từng trải qua nhưng cô lại không nỡ nhìn cảnh tượng chính mình bị hành hạ vô cớ. Ngay lúc này, đột nhiên Mỹ Ngọc quay sang nhìn về phía cô đang đứng với ánh mắt đỏ ngầu như máu, rồi lập tức giơ hai bàn tay nhọn hoắc lao lên, khiến cô giật mình mở mắt. Bên tai dần truyền đến âm thanh tít tít của máy móc.