Chương 37: Như trút được gánh nặng - Chủ động nhảy một bước về phía hắn cũng không phải rất khó
Vân Kiều đi ra ngoài không dẫn theo nhiều người, hiếm khi có cơ hội thế này, Phó Dung Hiện đang muốn chặn nàng ở Lang Duyệt Trai, ai ngờ lại để cho nàng chạy trốn.
Y tìm xung quanh một vòng cũng không tìm thấy người. Mới vừa đi đến miếu bỏ hoang sau ngõ hẻm ở Lang Duyệt Trai thì Huyền Long Vệ đã bao vây miếu hoang.
Hành động rất nhanh nhẹn, y cũng không kịp phản ứng, người của y đã bị Huyền Long Vệ giết hết.
Khí thế hung hăng trước nay chưa từng có.
Y hốt hoảng chạy trốn vào trong miếu, lại phát hiện không có đường đi.
Phó Dung Chương cầm thanh kiếm thật dài, từng bước một đi về phía y, đôi mắt lạnh lùng nhìn y. Trong chỗ sâu thẳm trong đáy mắt hắn đều là sát khí và lạnh lẽo tàn nhẫn giống như đang nhìn vật chết.
Đây là lần đầu Phó Dung Hiện nhìn thấy ánh mắt như vậy, sự bất an giống như cây leo dưới đáy vực sâu nhanh chóng lan tràn trong lòng y, quấn siết đến mức y khó thở được.
“Phó, Phó Dung Chương, ngươi muốn làm gì!”
Phó Dung Chương giống như là không nghe thấy, bước chân cũng không dừng lại, từng bước đi về phía y. Mỗi một bước chân giống như giẫm lên đỉnh đầu y, giẫm y dưới nền đất, có loại cảm giác sắp chìm ngập.
Bất an dần biến thành sợ hãi.
Y vô thức lui về sau lại bị bồ đoàn làm trượt chân, muốn chạy trốn mới phát hiện chân của y mềm nhũn, đứng lên cũng không nổi.
“Nơi này là phật đường! Vậy mà ngươi lại giết sạch người của ta! Làm dơ bẩn phật môn, ngươi không sợ xuống địa ngục sao?”
Phó Dung Chương vẫn không nói một lời, địa ngục sao? Hắn đã ở trong địa ngục rất nhiều năm, còn sợ xuống địa ngục sao?
“Phó Dung Chương, ngươi là quái vật máu lạnh vô tình! Những huynh đệ kia ngươi tàn sát gần như không còn ai, bây giờ còn muốn giết bản vương sao?” Phó Dung Hiện mạnh miệng gào thét một tiếng, giọng nói run lên, thế nào cũng không che giấu được sự sợ hãi của y.
“Đúng thế, có thể tận mắt nhìn thi thể mẫu thân mình thối rửa mà ngươi cũng thờ ơ, ngươi vốn dĩ là một quái vật không có tình cảm!”
“Bản vương thấy đáng thương thay ngươi…”
“Ba năm trước ngươi đã làm gì nàng?” Phó Dung Chương lạnh lùng cắt ngang lời y.
Nàng? Ai? Phó Dung Hiện ngẩn người, rất nhanh phản ứng kịp Phó Dung Chương đang nói ai, y bật cười một tiếng: “Ngươi nói vương phi của ngươi?”
Trong phút chốc, Phó Dung Hiện biến sắc: “Sao ngươi biết ba năm trước bản vương đã gặp qua nàng? Tiện nhân Tô Linh Nguyệt kia nói với ngươi?”
“Vương phi của ngươi thật đúng là của báu đấy…”
Ánh mắt Phó Dung Chương tối sầm lại.
Quả nhiên là y bắt Vân Kiều.
Hắn tra được là một chuyện, chính tai nghe được Phó Dung Hiện thừa nhận lại là chuyện khác.
Thời gian dần trôi qua, sự tàn nhẫn và sát ý trong đáy mắt Phó Dung Chương như thủy triều chậm rãi rút lui, thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách.
Hắn chậm rãi đưa kia, chỉ thấy mũi kiếm vung lên, Phó Dung Hiện phun máu tươi ngã trên mặt đất. Y không ngừng run rẩy, miệng há to giống như muốn nói gì đó, chỉ có huyết dịch đỏ thẳm từ miệng y cuồn cuộn chảy ra.
Đến chết, Phó Dung Hiện cũng không ngờ Phó Dung Chương sẽ thật sự giết y!
Nhiều năm như vậy, y âm thầm ám sát nhiều lần như vậy, Phó Dung Chương đều chưa từng nổi lên sát tâm, bây giờ lại vì một nữ nhân mà giết y!
Không nghĩ ra vì sao, không cam lòng trước khi chết khiến cho mắt Phó Dung Hiện trừng to như mắt trâu, chết không nhắm mắt.
Phó Dung Chương đứng lặng, hờ hững nhìn Phó Dung Hiện ngã vào vũng máu. Đến khi y tắt thở thì hắn mới chậm rãi thu hồi kiếm lại.
Rốt cuộc hắn cũng kết thúc thù hận hai kiếp, tự tay giết kẻ đầu sỏ dẫn Vân Kiều đến bi kịch đầu tiên.
Kiếp này, Vân Kiều không cần đi vào vết xe đổ đó lần nữa.
Ngay lúc hắn sắp quay người thì phiên trướng tơ lụa thêu sen tam thế trước tượng phật bị gió thổi lên. Hắn nhìn thấy Vân Kiều đang mở to mắt hạnh, nhìn hắn với vẻ kinh ngạc,
Trong đáy mắt trong suốt đều là vẻ sợ hãi giống y hệt tượng gỗ, ngây người không động đậy.
Máu huyết trong người Phó Dung Chương như đóng băng, lạnh từ đầu tới chân.
Vì sao Vân Kiều lại ở đây?
Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy bao nhiêu? Nghe được bao nhiêu?
“Kiều Nhi…”
Hồi lâu sau, Phó Dung Chương trầm thấp hô một tiếng, yết hầu giống như bị cái gì bóp lấy, tiếng nói đều không phát ra được.
Đáy mắt Vân Kiều tối đen, cả người trở nên mềm nhũn…
Phó Dung Chương vọt tới như mũi tên, đỡ Vân Kiều đã ngất đi.
–
Thái y chẩn trị cho Vân Kiều, mở phương thuốc sau đó cáo lui.
Vân Kiều nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chịu kinh hãi không nhỏ.
Lòng Phó Dung Chương như bị một bàn tay nắm chặt, đau đến mức không thể thở nổi.
Đau lòng Vân Kiều.
Nhưng cũng có cảm giác bi thương thật sâu.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt Vân Kiều như nai con gặp phải thợ săn thì tim hắn như bị dao cắt.
Từ trước đến nay nàng nhát gan, phải chăng bây giờ càng thêm sợ hãi hắn?
Cho dù tìm được một trong những nguyên nhân nàng tự tử ở kiếp trước thì thế nào? Hắn vẫn sợ mất đi nàng như cũ.
Đã nói sẽ không giết người trước mặt nàng.
Quay đầu đã để nàng tận mắt thấy hắn tự tay đâm huynh đệ của mình.
Đương nhiên nàng không chấp nhận được chuyện này.
Phó Dung Chương trầm mặc không nói, hắn đứng dậy đi tịnh phòng rửa sạch máu tươi dính trên người. Sau khi thay y phục khác, hắn trở lại giường cưới của hai người, giương mắt nhìn mái hiên bằng gỗ trinh nam mạ vàng khắc đôi phượng bước đi, trên đó khắc bốn chữ “Loan Phượng hòa minh”.
Ước mong tốt đẹp như thế, nói chung cũng không có duyên với bọn họ.
Thu tầm mắt lại, Phó Dung Chương im lặng ngồi cạnh giường cưới của bọn họ, trông coi nàng.
Bàn tay hắn nắm tay nàng thật chặt, giống như muốn bắt lấy gì đó, sợ nàng cứ như thế chạy khỏi tay hắn.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Vân Kiều bị cảm giác nắm tay đau đớn từ lòng bàn tay mà tỉnh lại. Nàng chậm rãi mở mắt, gương mặt tuấn tú nhanh chóp đập vào mi mắt.
“Vương gia…” Nàng trầm thấp hô một tiếng, tiếng nói thì thầm mang theo vẻ nũng nịu câu hồn phách.
Đáy lòng Phó Dung Chương gợn sóng khẽ nhúc nhích, giọng nói khàn khàn đáp lại: “Nàng tỉnh rồi.”
Vân Kiều hơi ngây ngốc, nhìn Phó Dung Chương với vẻ khó hiểu: “Không phải vương gia đi quận Nghi Châu sao? Sao lại ở đây…”
Lời còn chưa dứt, nàng nhớ tới cảnh xảy ra trong Phật tự, sự sợ hãi chợt lóe lên trong đáy mắt.
Tinh thần hơi hoảng hốt một chút.
Trong lòng bàn tay truyền đến sức mạnh để nàng hoàn hồn lại.
Nhìn thấy Phó Dung Chương, nàng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Nếu để nàng một mình nhớ lại cảnh tượng đầy máu tươi như thế, nàng không thể chịu nổi.
Nàng lấy lại bình tĩnh, muốn khiến mình mau chóng quên đi cảnh kia. Nàng cứng nhắc cong khóe môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Vương gia dùng bữa chưa?”
Phó Dung Chương không trả lời, ánh mặt chậm rãi chần chừ nhìn mặt nàng, cuối cùng không nỡ nhìn thấy nàng hoảng sợ dù chỉ một ngày. Hắn cụp mắt xuống, giúp nàng chỉnh lại chăn mền: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Dứt lời, hắn muốn đứng dậy rời đi lại cảm thấy dường như ngón tay nhỏ bị kéo lại, xoay người nhìn lại, là Vân Kiều.
Hắn hơi kinh ngạc, nâng mắt lên không hiểu nhìn về phía nàng.
Vân Kiều đỏ mặt, giật giật ngón tay của hắn, lại dùng lực kéo hắn xuống: “Khom người một chút.”
Phó Dung Chương giật mình, cũng không rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn thuận thế khom người một cái.
Vân Kiều chống giường ngồi dậy, nàng thử thăm dò nâng cánh tay lên vòng qua vai hắn, luồng qua cổ hắn, chậm rãi tới gần ôm lấy hắn.
Thật ra chủ động bước một bước về phía hắn cũng không phải rất khó.
Mới vừa rồi thấy sắc mặt hắn ảm đạm giống như bị phủ một lớp bụi, trái tim nàng như bị siết chặt.
Hắn dễ dàng tha thứ cho Phó Dung Hiện nhiều năm như vậy, cũng chưa từng xuống tay lần nào. Lần này cuối cùng hắn cũng xuống tay, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Tự tay giết huynh đệ của mình sao có thể dễ chịu được?
Vân Kiều không biết an ủi hắn thế nào, chỉ có thể ôm hắn một cái để an ủi.
Đột nhiên được ôm, thân hình Phó Dung Chương dừng lại, trong chớp mắt trái tim bị khoét rỗng đã được lấp đầy.
Hồi lâu, hầu kết của hắn giật giật đưa tay ôm chặt nàng, chui vào cổ nàng hít lấy hương thơm thuộc về nàng.
Thời gian dần trôi qua, môi của hắn chậm rãi dời lên dán lên vành tai của nàng, giống như xâm lược lại như trầm luân.
Cảm giác tê dại từ tai xông lên đỉnh đầu, chạm vào đáy lòng.
Bước chân vô thức mềm nhũn, cả người mềm thành vũng nước.
Nàng muốn trốn, nhưng lực ở cánh tay hắn ôm thật chặt, lập tức chui vào vào trong gấm vóc tơ tằm uyên ương đỏ chót, cúi người lên cắn môi nàng.
Vân Kiều vô thức nắm chặt quần áo của hắn.
Lực của cánh tay hắn hơi lớn, còn mang theo chút ngang ngược.
Giày vò môi nàng hồi lâu, hắn mới chống người lên, đôi mắt chăm chú khóa nàng lại như đè nén gì đó.
Đuôi mắt nhiễm màu đỏ điên cuồng mang theo hơi thở nói bên tai nàng: “Nàng biết hậu quả là gì chứ?”
Vừa rồi không biết, bây giờ biết rồi. Vân Kiều hơi bối rối, giương mắt nhìn ra cửa sổ. Đầu mùa hạ mang theo mùi hương của cây lựu, ánh nắng xuyên qua song cửa xuyên vào như hoa hạ sáng chói pha lẫn năm tháng.
Nàng dùng sức đẩy hắn mới phát hiện hắn như một bức tường, vốn không đẩy được: “Vương, vương gia, trời vẫn sáng…”
Chắc là đã biết rồi.
Phó Dung Chương mím môi khẽ ừm một tiếng.
Không nói thêm nữa, nụ hôn nóng bỏng như mưa to, rơi dày đặc.
Gió mát thổi vào từng cơn, màn che trong phòng như từng tầng gợn sóng đang cuộn trào.
Trong khoảnh khắc vang lên âm thanh lụa bị xé rách, phía sau lưng Vân Kiều cảm thấy một trận lạnh buốt. Nàng hít sâu một hơi, thân thể run rẩy.
Cảm giác lụa tơ tằm trơn trượt lạnh buốt, trong buổi đầu hạ ấm áp, một nóng một lạnh giống như hai tầng băng lửa, vẫn rất rõ ràng.
Hai tay Vân Kiều chống lên ngực hắn, thật vất vả mới rút khỏi y thức mê loạn, run giọng nói, cất lên mấy tiếng nàng cũng không nghe rõ lắm: “Cửa, cửa sổ còn chưa đóng…”
“Vậy thì hãy nhỏ tiếng một chút…”
“Nhưng mà…”
Vân Kiều còn chưa nói xong, một tấc vuông đã bị công hãm hoàn toàn.
Trong sân, chiếc lá xanh mướt, hoa lựu đỏ đơn thuần như ngọn lửa thu hút lòng người, cũng đốt người.
Hắn khẽ cắn vành tai nhỏ châu tròn ngọc sáng của nàng, lực không không mạnh, lại hơi ngứa một chút. Nàng vô thức rụt cổ trắng lại.
Nàng càng tránh, Phó Dung Chương lại cắn càng chặt, bên trong mang theo vẻ vui đùa. Thỉnh thoảng, trong cổ họng vang lên tiếng kêu rên lên xuống bên tai nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Kiều đỏ lại, người bị cắn là nàng, hắn rên cái gì?
Gió đung đưa thổi qua, cành lá chấn động thổi rơi một đóa hoa lựu. Hoa lựu không ngăn được, đỏ bừng nặng nề rơi xuống.
Gió hè mang theo hơi nóng bao phủ nàng hoàn toàn.
Mùi Ngọc Nhuy Hương chỉ riêng nàng có tản ra thoang thoảng trong không khí, tràn ngập cả gian phòng…
–
Ánh nắng sớm rực rỡ xuyên thấu màn đêm tối, trời đất thức dậy, Vân Kiều cũng thế.
Ánh sáng màu vàng nhảy vọt trong phòng, lông mày và lông mi Vân Kiều giật giật, đôi mắt vẫn không mở ra.
Trong đầu nàng còn hơi mê man, mệt mỏi không muốn động.
Người nói nhỏ tiếng một chút lại náo loạn cả một lúc. Nàng càng cầu xin tha thứ thì hắn ầm ĩ càng mạnh.
Trong tiệc tân hôn của hai người cũng không lỗ mãng mấy lần như thế.
Trong mơ hồ, dường như nàng cảm nhận được hắn lo được lo mất.
Hôm qua, chân trước nàng vào đi vào Lang Duyệt Trai thì sau đó Phó Dung Hiện đã theo vào. Y cũng không vội vàng đi vào, giống như là vô tình gặp.
Mỗi lần gặp Phó Dung Hiện, y luôn có thái độ không nóng không lạnh, lễ độ tiết chế. Nhưng ánh mắt nhìn nàng lại lộ vẻ âm trầm, lời nói quái lạ khiến đáy lòng nàng phát lạnh, cả người không được tự nhiên.
Nếu thái độ của y cứng rắn thì tốt xấu gì nàng cũng có thể để Huyền Long Vệ đi chế phục y, nhưng y vẫn không có.
Nàng cũng không tiện vạch mặt, nên chỉ có thể trốn tránh y.
Dưới tình thế cấp bách, nàng để người theo hầu ở Lang Duyệt Trai, che giấu tai mắt người, mượn cớ xem ngọc để đi vào sương phòng. Sau đó, nàng dẫn theo Thanh Nguyệt chạy từ cửa sau của Lang Duyệt Trai, tiếp theo trốn vào phật tự Tam Sinh cách Lang Duyệt Trai chỉ một bức tường.
Ai ngờ phật tự này lại là ngôi miếu nhỏ bỏ hoang!
Nàng và Thanh Nguyệt trốn hồi lâu, nghĩ rằng Phó Dung Hiện đã đi rồi mới đi ra.
Đi ra mới thấy Phó Dung Hiện cũng theo đến đây.
Một lát sau, một đám Huyền Long Vệ vội vàng đánh gục đám người Phó Dung Hiện, vây chùa miếu lại.
Phó Dung Chương tới.
Nàng đang muốn đi tới thì lại nhìn thấy những thứ kia.
Phó Dung Hiện chết, đúng là nàng vô cùng hoảng sợ.
Cũng không biết vì sao nàng lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nàng âm thầm nghiêng người lén nhìn Phó Dung Chương, hắn vẫn còn ngủ say.
Ánh mắt âm thầm miêu tả hình dáng của hắn, nhìn một chút, nàng muốn chạm vào lông mày đang nhíu lên của hắn.
Vừa mới đưa tay mới phát hiện chăn chỉ che phía dưới, mặc dù trên người mặc quần áo trong bằng gấm nhưng lại không mặc yếm, bên trong trống trãi!
Bên cạnh còn có một nam nhân đang ngủ nữa!
Thế nào nàng cũng không chịu nổi.
Nàng khẽ dời tay Phó Dung Chương ra, muốn đi đến tủ quần áo lấy đồ thay.
Ai ngờ còn chưa đứng dậy thì nàng đã bị cánh tay kéo lại.
Y tìm xung quanh một vòng cũng không tìm thấy người. Mới vừa đi đến miếu bỏ hoang sau ngõ hẻm ở Lang Duyệt Trai thì Huyền Long Vệ đã bao vây miếu hoang.
Hành động rất nhanh nhẹn, y cũng không kịp phản ứng, người của y đã bị Huyền Long Vệ giết hết.
Khí thế hung hăng trước nay chưa từng có.
Y hốt hoảng chạy trốn vào trong miếu, lại phát hiện không có đường đi.
Phó Dung Chương cầm thanh kiếm thật dài, từng bước một đi về phía y, đôi mắt lạnh lùng nhìn y. Trong chỗ sâu thẳm trong đáy mắt hắn đều là sát khí và lạnh lẽo tàn nhẫn giống như đang nhìn vật chết.
Đây là lần đầu Phó Dung Hiện nhìn thấy ánh mắt như vậy, sự bất an giống như cây leo dưới đáy vực sâu nhanh chóng lan tràn trong lòng y, quấn siết đến mức y khó thở được.
“Phó, Phó Dung Chương, ngươi muốn làm gì!”
Phó Dung Chương giống như là không nghe thấy, bước chân cũng không dừng lại, từng bước đi về phía y. Mỗi một bước chân giống như giẫm lên đỉnh đầu y, giẫm y dưới nền đất, có loại cảm giác sắp chìm ngập.
Bất an dần biến thành sợ hãi.
Y vô thức lui về sau lại bị bồ đoàn làm trượt chân, muốn chạy trốn mới phát hiện chân của y mềm nhũn, đứng lên cũng không nổi.
“Nơi này là phật đường! Vậy mà ngươi lại giết sạch người của ta! Làm dơ bẩn phật môn, ngươi không sợ xuống địa ngục sao?”
Phó Dung Chương vẫn không nói một lời, địa ngục sao? Hắn đã ở trong địa ngục rất nhiều năm, còn sợ xuống địa ngục sao?
“Phó Dung Chương, ngươi là quái vật máu lạnh vô tình! Những huynh đệ kia ngươi tàn sát gần như không còn ai, bây giờ còn muốn giết bản vương sao?” Phó Dung Hiện mạnh miệng gào thét một tiếng, giọng nói run lên, thế nào cũng không che giấu được sự sợ hãi của y.
“Đúng thế, có thể tận mắt nhìn thi thể mẫu thân mình thối rửa mà ngươi cũng thờ ơ, ngươi vốn dĩ là một quái vật không có tình cảm!”
“Bản vương thấy đáng thương thay ngươi…”
“Ba năm trước ngươi đã làm gì nàng?” Phó Dung Chương lạnh lùng cắt ngang lời y.
Nàng? Ai? Phó Dung Hiện ngẩn người, rất nhanh phản ứng kịp Phó Dung Chương đang nói ai, y bật cười một tiếng: “Ngươi nói vương phi của ngươi?”
Trong phút chốc, Phó Dung Hiện biến sắc: “Sao ngươi biết ba năm trước bản vương đã gặp qua nàng? Tiện nhân Tô Linh Nguyệt kia nói với ngươi?”
“Vương phi của ngươi thật đúng là của báu đấy…”
Ánh mắt Phó Dung Chương tối sầm lại.
Quả nhiên là y bắt Vân Kiều.
Hắn tra được là một chuyện, chính tai nghe được Phó Dung Hiện thừa nhận lại là chuyện khác.
Thời gian dần trôi qua, sự tàn nhẫn và sát ý trong đáy mắt Phó Dung Chương như thủy triều chậm rãi rút lui, thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách.
Hắn chậm rãi đưa kia, chỉ thấy mũi kiếm vung lên, Phó Dung Hiện phun máu tươi ngã trên mặt đất. Y không ngừng run rẩy, miệng há to giống như muốn nói gì đó, chỉ có huyết dịch đỏ thẳm từ miệng y cuồn cuộn chảy ra.
Đến chết, Phó Dung Hiện cũng không ngờ Phó Dung Chương sẽ thật sự giết y!
Nhiều năm như vậy, y âm thầm ám sát nhiều lần như vậy, Phó Dung Chương đều chưa từng nổi lên sát tâm, bây giờ lại vì một nữ nhân mà giết y!
Không nghĩ ra vì sao, không cam lòng trước khi chết khiến cho mắt Phó Dung Hiện trừng to như mắt trâu, chết không nhắm mắt.
Phó Dung Chương đứng lặng, hờ hững nhìn Phó Dung Hiện ngã vào vũng máu. Đến khi y tắt thở thì hắn mới chậm rãi thu hồi kiếm lại.
Rốt cuộc hắn cũng kết thúc thù hận hai kiếp, tự tay giết kẻ đầu sỏ dẫn Vân Kiều đến bi kịch đầu tiên.
Kiếp này, Vân Kiều không cần đi vào vết xe đổ đó lần nữa.
Ngay lúc hắn sắp quay người thì phiên trướng tơ lụa thêu sen tam thế trước tượng phật bị gió thổi lên. Hắn nhìn thấy Vân Kiều đang mở to mắt hạnh, nhìn hắn với vẻ kinh ngạc,
Trong đáy mắt trong suốt đều là vẻ sợ hãi giống y hệt tượng gỗ, ngây người không động đậy.
Máu huyết trong người Phó Dung Chương như đóng băng, lạnh từ đầu tới chân.
Vì sao Vân Kiều lại ở đây?
Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy bao nhiêu? Nghe được bao nhiêu?
“Kiều Nhi…”
Hồi lâu sau, Phó Dung Chương trầm thấp hô một tiếng, yết hầu giống như bị cái gì bóp lấy, tiếng nói đều không phát ra được.
Đáy mắt Vân Kiều tối đen, cả người trở nên mềm nhũn…
Phó Dung Chương vọt tới như mũi tên, đỡ Vân Kiều đã ngất đi.
–
Thái y chẩn trị cho Vân Kiều, mở phương thuốc sau đó cáo lui.
Vân Kiều nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chịu kinh hãi không nhỏ.
Lòng Phó Dung Chương như bị một bàn tay nắm chặt, đau đến mức không thể thở nổi.
Đau lòng Vân Kiều.
Nhưng cũng có cảm giác bi thương thật sâu.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt Vân Kiều như nai con gặp phải thợ săn thì tim hắn như bị dao cắt.
Từ trước đến nay nàng nhát gan, phải chăng bây giờ càng thêm sợ hãi hắn?
Cho dù tìm được một trong những nguyên nhân nàng tự tử ở kiếp trước thì thế nào? Hắn vẫn sợ mất đi nàng như cũ.
Đã nói sẽ không giết người trước mặt nàng.
Quay đầu đã để nàng tận mắt thấy hắn tự tay đâm huynh đệ của mình.
Đương nhiên nàng không chấp nhận được chuyện này.
Phó Dung Chương trầm mặc không nói, hắn đứng dậy đi tịnh phòng rửa sạch máu tươi dính trên người. Sau khi thay y phục khác, hắn trở lại giường cưới của hai người, giương mắt nhìn mái hiên bằng gỗ trinh nam mạ vàng khắc đôi phượng bước đi, trên đó khắc bốn chữ “Loan Phượng hòa minh”.
Ước mong tốt đẹp như thế, nói chung cũng không có duyên với bọn họ.
Thu tầm mắt lại, Phó Dung Chương im lặng ngồi cạnh giường cưới của bọn họ, trông coi nàng.
Bàn tay hắn nắm tay nàng thật chặt, giống như muốn bắt lấy gì đó, sợ nàng cứ như thế chạy khỏi tay hắn.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Vân Kiều bị cảm giác nắm tay đau đớn từ lòng bàn tay mà tỉnh lại. Nàng chậm rãi mở mắt, gương mặt tuấn tú nhanh chóp đập vào mi mắt.
“Vương gia…” Nàng trầm thấp hô một tiếng, tiếng nói thì thầm mang theo vẻ nũng nịu câu hồn phách.
Đáy lòng Phó Dung Chương gợn sóng khẽ nhúc nhích, giọng nói khàn khàn đáp lại: “Nàng tỉnh rồi.”
Vân Kiều hơi ngây ngốc, nhìn Phó Dung Chương với vẻ khó hiểu: “Không phải vương gia đi quận Nghi Châu sao? Sao lại ở đây…”
Lời còn chưa dứt, nàng nhớ tới cảnh xảy ra trong Phật tự, sự sợ hãi chợt lóe lên trong đáy mắt.
Tinh thần hơi hoảng hốt một chút.
Trong lòng bàn tay truyền đến sức mạnh để nàng hoàn hồn lại.
Nhìn thấy Phó Dung Chương, nàng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Nếu để nàng một mình nhớ lại cảnh tượng đầy máu tươi như thế, nàng không thể chịu nổi.
Nàng lấy lại bình tĩnh, muốn khiến mình mau chóng quên đi cảnh kia. Nàng cứng nhắc cong khóe môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Vương gia dùng bữa chưa?”
Phó Dung Chương không trả lời, ánh mặt chậm rãi chần chừ nhìn mặt nàng, cuối cùng không nỡ nhìn thấy nàng hoảng sợ dù chỉ một ngày. Hắn cụp mắt xuống, giúp nàng chỉnh lại chăn mền: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Dứt lời, hắn muốn đứng dậy rời đi lại cảm thấy dường như ngón tay nhỏ bị kéo lại, xoay người nhìn lại, là Vân Kiều.
Hắn hơi kinh ngạc, nâng mắt lên không hiểu nhìn về phía nàng.
Vân Kiều đỏ mặt, giật giật ngón tay của hắn, lại dùng lực kéo hắn xuống: “Khom người một chút.”
Phó Dung Chương giật mình, cũng không rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn thuận thế khom người một cái.
Vân Kiều chống giường ngồi dậy, nàng thử thăm dò nâng cánh tay lên vòng qua vai hắn, luồng qua cổ hắn, chậm rãi tới gần ôm lấy hắn.
Thật ra chủ động bước một bước về phía hắn cũng không phải rất khó.
Mới vừa rồi thấy sắc mặt hắn ảm đạm giống như bị phủ một lớp bụi, trái tim nàng như bị siết chặt.
Hắn dễ dàng tha thứ cho Phó Dung Hiện nhiều năm như vậy, cũng chưa từng xuống tay lần nào. Lần này cuối cùng hắn cũng xuống tay, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Tự tay giết huynh đệ của mình sao có thể dễ chịu được?
Vân Kiều không biết an ủi hắn thế nào, chỉ có thể ôm hắn một cái để an ủi.
Đột nhiên được ôm, thân hình Phó Dung Chương dừng lại, trong chớp mắt trái tim bị khoét rỗng đã được lấp đầy.
Hồi lâu, hầu kết của hắn giật giật đưa tay ôm chặt nàng, chui vào cổ nàng hít lấy hương thơm thuộc về nàng.
Thời gian dần trôi qua, môi của hắn chậm rãi dời lên dán lên vành tai của nàng, giống như xâm lược lại như trầm luân.
Cảm giác tê dại từ tai xông lên đỉnh đầu, chạm vào đáy lòng.
Bước chân vô thức mềm nhũn, cả người mềm thành vũng nước.
Nàng muốn trốn, nhưng lực ở cánh tay hắn ôm thật chặt, lập tức chui vào vào trong gấm vóc tơ tằm uyên ương đỏ chót, cúi người lên cắn môi nàng.
Vân Kiều vô thức nắm chặt quần áo của hắn.
Lực của cánh tay hắn hơi lớn, còn mang theo chút ngang ngược.
Giày vò môi nàng hồi lâu, hắn mới chống người lên, đôi mắt chăm chú khóa nàng lại như đè nén gì đó.
Đuôi mắt nhiễm màu đỏ điên cuồng mang theo hơi thở nói bên tai nàng: “Nàng biết hậu quả là gì chứ?”
Vừa rồi không biết, bây giờ biết rồi. Vân Kiều hơi bối rối, giương mắt nhìn ra cửa sổ. Đầu mùa hạ mang theo mùi hương của cây lựu, ánh nắng xuyên qua song cửa xuyên vào như hoa hạ sáng chói pha lẫn năm tháng.
Nàng dùng sức đẩy hắn mới phát hiện hắn như một bức tường, vốn không đẩy được: “Vương, vương gia, trời vẫn sáng…”
Chắc là đã biết rồi.
Phó Dung Chương mím môi khẽ ừm một tiếng.
Không nói thêm nữa, nụ hôn nóng bỏng như mưa to, rơi dày đặc.
Gió mát thổi vào từng cơn, màn che trong phòng như từng tầng gợn sóng đang cuộn trào.
Trong khoảnh khắc vang lên âm thanh lụa bị xé rách, phía sau lưng Vân Kiều cảm thấy một trận lạnh buốt. Nàng hít sâu một hơi, thân thể run rẩy.
Cảm giác lụa tơ tằm trơn trượt lạnh buốt, trong buổi đầu hạ ấm áp, một nóng một lạnh giống như hai tầng băng lửa, vẫn rất rõ ràng.
Hai tay Vân Kiều chống lên ngực hắn, thật vất vả mới rút khỏi y thức mê loạn, run giọng nói, cất lên mấy tiếng nàng cũng không nghe rõ lắm: “Cửa, cửa sổ còn chưa đóng…”
“Vậy thì hãy nhỏ tiếng một chút…”
“Nhưng mà…”
Vân Kiều còn chưa nói xong, một tấc vuông đã bị công hãm hoàn toàn.
Trong sân, chiếc lá xanh mướt, hoa lựu đỏ đơn thuần như ngọn lửa thu hút lòng người, cũng đốt người.
Hắn khẽ cắn vành tai nhỏ châu tròn ngọc sáng của nàng, lực không không mạnh, lại hơi ngứa một chút. Nàng vô thức rụt cổ trắng lại.
Nàng càng tránh, Phó Dung Chương lại cắn càng chặt, bên trong mang theo vẻ vui đùa. Thỉnh thoảng, trong cổ họng vang lên tiếng kêu rên lên xuống bên tai nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Kiều đỏ lại, người bị cắn là nàng, hắn rên cái gì?
Gió đung đưa thổi qua, cành lá chấn động thổi rơi một đóa hoa lựu. Hoa lựu không ngăn được, đỏ bừng nặng nề rơi xuống.
Gió hè mang theo hơi nóng bao phủ nàng hoàn toàn.
Mùi Ngọc Nhuy Hương chỉ riêng nàng có tản ra thoang thoảng trong không khí, tràn ngập cả gian phòng…
–
Ánh nắng sớm rực rỡ xuyên thấu màn đêm tối, trời đất thức dậy, Vân Kiều cũng thế.
Ánh sáng màu vàng nhảy vọt trong phòng, lông mày và lông mi Vân Kiều giật giật, đôi mắt vẫn không mở ra.
Trong đầu nàng còn hơi mê man, mệt mỏi không muốn động.
Người nói nhỏ tiếng một chút lại náo loạn cả một lúc. Nàng càng cầu xin tha thứ thì hắn ầm ĩ càng mạnh.
Trong tiệc tân hôn của hai người cũng không lỗ mãng mấy lần như thế.
Trong mơ hồ, dường như nàng cảm nhận được hắn lo được lo mất.
Hôm qua, chân trước nàng vào đi vào Lang Duyệt Trai thì sau đó Phó Dung Hiện đã theo vào. Y cũng không vội vàng đi vào, giống như là vô tình gặp.
Mỗi lần gặp Phó Dung Hiện, y luôn có thái độ không nóng không lạnh, lễ độ tiết chế. Nhưng ánh mắt nhìn nàng lại lộ vẻ âm trầm, lời nói quái lạ khiến đáy lòng nàng phát lạnh, cả người không được tự nhiên.
Nếu thái độ của y cứng rắn thì tốt xấu gì nàng cũng có thể để Huyền Long Vệ đi chế phục y, nhưng y vẫn không có.
Nàng cũng không tiện vạch mặt, nên chỉ có thể trốn tránh y.
Dưới tình thế cấp bách, nàng để người theo hầu ở Lang Duyệt Trai, che giấu tai mắt người, mượn cớ xem ngọc để đi vào sương phòng. Sau đó, nàng dẫn theo Thanh Nguyệt chạy từ cửa sau của Lang Duyệt Trai, tiếp theo trốn vào phật tự Tam Sinh cách Lang Duyệt Trai chỉ một bức tường.
Ai ngờ phật tự này lại là ngôi miếu nhỏ bỏ hoang!
Nàng và Thanh Nguyệt trốn hồi lâu, nghĩ rằng Phó Dung Hiện đã đi rồi mới đi ra.
Đi ra mới thấy Phó Dung Hiện cũng theo đến đây.
Một lát sau, một đám Huyền Long Vệ vội vàng đánh gục đám người Phó Dung Hiện, vây chùa miếu lại.
Phó Dung Chương tới.
Nàng đang muốn đi tới thì lại nhìn thấy những thứ kia.
Phó Dung Hiện chết, đúng là nàng vô cùng hoảng sợ.
Cũng không biết vì sao nàng lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nàng âm thầm nghiêng người lén nhìn Phó Dung Chương, hắn vẫn còn ngủ say.
Ánh mắt âm thầm miêu tả hình dáng của hắn, nhìn một chút, nàng muốn chạm vào lông mày đang nhíu lên của hắn.
Vừa mới đưa tay mới phát hiện chăn chỉ che phía dưới, mặc dù trên người mặc quần áo trong bằng gấm nhưng lại không mặc yếm, bên trong trống trãi!
Bên cạnh còn có một nam nhân đang ngủ nữa!
Thế nào nàng cũng không chịu nổi.
Nàng khẽ dời tay Phó Dung Chương ra, muốn đi đến tủ quần áo lấy đồ thay.
Ai ngờ còn chưa đứng dậy thì nàng đã bị cánh tay kéo lại.