Chương 35: Dự cảm bất thường - Ngay cả hạt bụi cũng yên lặng
Cơn đau đớn từ sau ót truyền đến từng cơn, Đoan Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cách đó không xa có hai nam nhân giống như đang cãi nhau. Giọng của bọn chúng rất lớn, nàng nghe thấy huyệt Thái Dương đau đớn co rút từng đợt, giống như bị người ta dùng dùi đục mạnh.
“Bảo ngươi bắt người ở ngõ đông kia, sao lại bắt hai người trở về?”
“Hà gia, ngài không thấy dáng vẻ của tiểu cô nương này mê người hơn cô nương ở ngõ đông sao?” Trong đó có một người chỉ về phía Đoan Dương: “Nàng ta thấy người của chúng thuộc hạ, vốn định giết luôn nàng ta.”
Cả người Đoan Dương bất lực, mí mặt nặng đến mức không mở ra được, nàng chậm rãi nhắm mặt lại.
Nghe thấy người kia nói: “Tiểu nhân nhìn kỹ rồi, cũng không phải báu vật bình thường có thể so sánh được, hãy dẫn người này về đi. Xin chủ nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ xử lý sạch sẽ, không ai phát hiện ra cả.”
“Nhìn xem, dáng vẻ này, da thịt này giống như được ngâm trong sữa bò mà lớn vậy, cũng gần giống người đã chạy thoát ba năm trước đây. Chẳng phải chủ nhân vẫn tiếc nuối không tìm được người tuyệt sắc mức đó nữa sao? Người này vừa vặn…”
Lời nói còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng một người tát một cái, quát: “Vô sỉ! Ngươi còn dám nhắc!”
“Người lần trước ngươi biết có thân phận gì không! Người này, ngươi xem lại là thân phận gì? Xem qua chính là cô nương thế gia được nuông chiều từ bé, ngươi gây họa rồi có biết hay không!”
“Chủ nhân liên tục dặn dò không được đụng vào cô nương quan thương! Huống chi, nhìn cô nương này đã mười sáu mười bảy tuổi, không dễ dạy dỗ!”
“Uống xong một bát thuốc thì bày bố thế nào mà không được. Cô nương mười hai mười ba tuổi và mười sáu mười bảy tuổi khác nhau lắm sao?” Người kia cười ha ha hai tiếng: “Nếu như không thể giữ thì kiểu gì cũng phải xử lý. Không bằng hãy cho tiểu nhân chơi trước một chút? Tiểu nhân cam đoan sẽ xử lý sạch sẽ, không hề nương tay.”
Đoan Dương nghe như thế đã tỉnh táo hơn phân nửa. Nàng ráng giữ cho mình tỉnh táo, hơi mở mắt ra, thấy hai người kia đang cãi nhau, cũng không để ý đến bên nàng.
Nàng khẽ giơ tay một cái, muốn rút trâm cài ra để cho mình tỉnh táo nhưng phát hiện trên người không còn một món đồ trang sức sắc bén nào!
Một người khác nói: “Ngươi chờ đi! Ta đi xin ý kiến một chút. Nếu lần sau ngươi lại tự chủ trương nữa thì cẩn thận cái đầu ngươi đấy!”
“Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân biết sai rồi!” Lại nghe người kia chần chờ một chút: “Người này nếu giữ lại sẽ thanh toán thù lao cho thuộc hạ chứ?”
Nghe được tiếng cửa đá chuyển động, sau đó không nghe âm thanh của người kia nữa.
Lúc này Đoan Dương mới phát hiện nơi này là mật thất, nàng gần như không thể chạy thoát được.
Cảm giác tuyệt vọng chạy khắp lên não.
Lại xem qua, bên trong còn có một tiểu cô nương đang nằm, đó là cô nương nàng nhìn thấy trong ngõ hẻm. Người kia ăn mặc đơn giản, nhưng dưới tố y bình thường kia không che giấu được đường cong động lòng người trên người nàng.
–
Hôm sau, Cố Văn Hiên theo đúng hẹn đi đến phủ Bái quốc công cầu hôn, nhưng mà y lại bị ngăn ở ngoài cửa. Người gác cổng nói Bái quốc công bị bệnh nặng, bệnh không dậy nỗi, không thể gặp khách.
Y không thể gặp Bái quốc công.
Theo tính cách của Bái quốc công, nếu như không đồng ý mối hôn sự này thì cũng không dám thẳng thắn ngăn y ở ngoài cửa, càng sẽ không quanh co từ chối như thế.
Vốn nghĩ rằng Bái quốc công thật sự bị bệnh, Cố Văn Hiên đi qua phủ Nhiếp chính vương. Song, Tô Dực Phỉ lại mang đến một tin tức xấu.
“Trời chưa sáng thì Bái quốc công đã âm thầm đến Kinh Triệu phủ, nói không thấy quận chúa Đoan Dương. Đêm qua, phủ quốc công phái người tìm cả đêm nhưng cũng không tìm được, ngay cả phu xe và thị nữ đi cùng cũng không thấy bóng dáng.”
Vì nghĩ cho danh tiếng của Đoan Dương nên phủ quốc công không dám để lộ ra, âm thầm tìm Tô Dực Phỉ.
Cố Văn Hiên nghe xong, trong phút chốc sắc mặt tái đi, y đứng lên: “Bản vương đưa nàng đến ngõ Đông! Nàng không vào phủ sao?”
Ngõ Đông cách phủ Bái quốc công chỉ mấy trăm mét, từ trước đến nay an ninh vẫn ổn, sao lại bỗng dưng không thấy người?
Tay bên trong tay áo của Cố Văn Hiên vô thức run rẩy, nếu không phải Đoan Dương kiên trì lo lắng miệng lưỡi thế gian…
Nếu như y đưa nàng đến cửa phủ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Tô Dực Phỉ biết hôm nay Cố Văn Hiên muốn đi phủ Bái quốc công cầu hôn cho nên đặc biệt chạy tới báo tin tức cho y biết.
Cũng biết sau bữa tiệc ở trang viên hoa đào hôm đó, tiểu cô nương tránh y đến nỗi không bước chân ra cửa. Cố Văn Hiên vì muốn ngăn tiểu cô nương mà đã bỏ ra hơn một tháng mới có thể vây nàng ấy lại. Lúc nghị thân thì người lại mất tích, cho dù ai cũng lo lắng thì cũng tranh thủ trấn an y.
“Sau khi nhận được báo án thì ta đã phái người đi tra, huynh an tâm chớ vội.”
Phó Dung Chương ở một bên nghe được thì không nói một lời, đôi mắt sắc bén càng lúc càng âm trầm.
Lại là phu xe và thị nữ đều không thấy.
Biến mất sạch sẽ.
Năm đó Vân Kiều cũng như thế.
“Không cần đợi, dẫn người đuổi về phía quận Nghi Châu đi.”
Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía Phó Dung Chương, không rõ vì sao hắn lại chắc chắn Đoan Dương đi quận Nghi Châu.
“Vương gia hoài nghi Lương vương? Nhưng gần đây Lương vương cũng không buôn bán Ngự Linh Tán? Nếu tùy tiện đi đến đó…”
Bọn họ cũng biết Phó Dung Chương đã cắt đứt nguồn nguyên liệu của Ngũ thạch tán, Ngự Linh Tán của Lương vương cũng đã bị cắt đứt đầu vào. Song, y vẫn không từ bỏ, vẫn tìm nguyên liệu xung quanh, vốn không gây nổi sóng to gió lớn gì.
Bản đồ địa cung chưa cầm được, bây giờ tấn công thẳng vào sợ sẽ bứt dây động rừng. Như thế sẽ không lấy được chứng cứ, cũng không có chứng cứ chỉ ra là Lương vương.
Mấy ngày nay bọn họ án binh bất động vì muốn nghĩ sách lược vẹn toàn rồi mới hành động.
“Đoan Dương không chờ được, chia binh làm hai đường. Một phần giữ ở kinh đô điều tra, một phần chạy tới quận Nghi Châu phá hủy sào huyệt, nếu như phát hiện chứng cứ thì giết không tha.”
Phó Dung Chương ngồi ngay ngắn ở sau thư án, nửa cụp mắt. Con ngươi thâm sâu như đầm sâu u tĩnh ngàn năm lộ ra chút ánh sáng, khiến người ta không nhìn thấu.
Không ai biết được tâm trạng trong lòng hắn lúc này, đáy lòng đều đang khẽ run rẩy.
Đối với chuyện Đoan Dương mất tích, Phó Dung Chương cũng không để ý lo hay không lo. Nhưng lúc nàng mất tích lại hơi giống với, sự sợ hãi trong đáy lòng hắn liên tục tuôn ra bên ngoài.
Dự cảm bất thường này khiến hắn rất bất an.
Ba người đang bàn bạc phải làm thế nào để mau chóng tìm được Đoan Dương hơn, tùy tùng của Tô Dực Phỉ đã đi vào: “Bái kiến hai vị vương gia, hầu gia.”
“Đã nhận báo án, khuê nữ Liễu gia ở ngõ Đông mất tích, vào đêm qua.”
Ba người ở đây lại liếc mắt nhìn nhau, lại là ngõ Đông.
Cẩn thận tra hỏi một phen, thời gian khuê nữ Liễu gia mất tích cũng gần lúc Đoan Dương mất tích bao nhiêu.
Cố Văn Hiên cũng không ngồi yên nữa, y lập tức theo Vệ Đán Huyền Long Vệ chạy tới quận Nghi Châu.
–
Cho dù bọn người Cố Văn Hiên liều mạng chạy theo cũng không kịp.
Đoan Dương đã ở dưới địa cung trong quận Nghi Châu hai ngày. Nàng trừng to mắt nhìn tiểu cô nương cùng bị bắt với nàng bị người ta rót một bát thuốc đen sì vào miệng.
Nghe ý từ lời nói của những người kia, đây là canh tuyệt tự, uống vào thì đời này đều bị hỉu.
Còn có một bát không biết là thuốc gì.
“Dừng tay! Nàng còn nhỏ như thế!” Đoan Dương muốn bổ nhào qua, nhưng nàng lại bị người ta trói chặt lại, không thể động đậy.
“Không phải ngươi còn muốn chạy trốn sao? Vậy thì để ngươi tận mắt nhìn xem kết cục khi các ngươi chạy trốn là thế nào?” Người cầm đầu kia cười lạnh lẽo: “Ngươi yên tâm, tiếp theo chính là ngươi, tỉnh táo một chút mà nhìn xem.”
Nếu như Tô Linh Nguyệt ở đây sẽ biết người này chính là phụ tá luôn đi theo bên cạnh Lương vương, Hà Chính Dương. Nhưng Đoan Dương chưa từng gặp qua người này, đương nhiên là không biết.
Đoan Dương khóc nước mắt rơi đầy mặt.
Sáng nay tỉnh dậy, nàng thấy trong mật thất không có ai nên đứng dậy nghĩ cách chạy trốn. Đúng lúc tiểu cô nương cũng đã tỉnh, hai người cùng nhau chạy đi.
Trước đó, những người kia ra ra vào vào trong mật thất, Đoan Dương thấy cơ quan bọn họ ấn vào nên nhớ kỹ.
Thừa dịp không có ai chạy ra ngoài.
Nhưng mà nơi này giống như mê cung, cơ quan dày đặc, các nàng trốn khỏi cánh cửa giam giữ mình thì lại không trốn được những cơ quan khác.
Cứ như vậy các nàng bị bắt trở về.
Tiểu cô nương kia bị rót hai chén thuốc, cà người thoi thóp.
Rất nhanh, ánh mắt của tiểu cô nương càng ngày càng mê ly, sắc mặt cũng ngày càng ửng hồng.
Nghe thấy một người nói: “Hà gia, được rồi, cần chờ chủ nhân trở về tự mình “Dạy bảo” không?”
Hà Chính Dương cười âm hiểm một tiếng: “Không cần.”
Vừa dứt lời, lại có mấy tráng hán đi vào trong thạch thất, tiểu cô nương bị nhấc lên, y phục cũng rơi ra từng mảng.
Đoan Dương trừng to đôi mắt đẫm nước, tro mắt nhìn những người kia bắt đầu trêu chọc tiểu cô nương. Mà ánh mắt mơ hồ của tiểu cô nương kia bắt đầu trở nên ngày càng quyến rũ, cả người như biến thành người khác.
Những người kia dạy dỗ thực tế, còn có những lời khó nghe, tiểu cô nương làm theo từng cái giống như bị khống chế, bảo cái gì làm cái đó.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, gương mặt Đoan Dương đều trắng xanh, không còn chút máu nào. Chỉ có đôi môi dưới bị cắn đến tứa máu, tạo thành chấm đỏ trên tuyết trắng mà nàng cũng không biết.
Hà Chính Dương giương mắt nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Đoan Dương, cười lạnh một tiếng.
Sau đó nhìn thoáng qua hướng của tiểu cô nương, hất cằm lên, phân phó nhóm người kia: “Cẩn thận một chút, đừng phá thân.”
“Phá thân rồi bán không được giá nữa.” Hà Chính Dương nói ra từng chữ với Đoan Dương, bước từng bước chậm rãi về phía nàng: “Đến phiên ngươi.”
“Rót thuốc cho nàng ta.”
Nàng nhìn chiếc bát được bưng về phía mình, rõ ràng nó khắc hoa văn bách hoa nhưng nàng nhìn lại giống bùa đoạt mạng.
Đoan Dương liều mạng giãy dụa, dùng hết toàn lực đấm đá người giữ nàng lại.
Tráng hán kềm nàng dưới đất nổi trận lôi đình, hắn đưa tay tát nàng một cái. Nàng hét lên rồi ngã gục, vòng ngọc bích trên cổ tay trắng rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
Trong giây phút Đoan Dương nhìn thấy ngọc nát giống như nhìn thấy ước mơ nàng và Cố Văn Hiên có một tương lai tương đẹp, tan nát.
Rốt cuộc nàng không thể khống chế được chuyện sau đó nữa, những giọt nước thuốc đắng không thể tả kia bị nàng nuốt vào bụng. Bỏng rát, suýt nữa đốt lục phủ ngũ tạng của nàng thành tro bụi.
Trong tay nàng nắm chặt mảnh vỡ của vòng tay, siết chặt lấy, góc vỡ của ngọc nát sắc bén đâm vào trong máu thịt của lòng bàn tay nàng, đau đến mức nàng thở không ra hơi, nhưng lại giúp nàng giữ lại chút ý thức cuối cùng.
Sau đó, những chuyện xảy ra đều giống như tiểu cô nương kia trải qua, điều khác biệt chính là nàng tỉnh táo.
Váy bị xé nát và mảnh vỡ vòng ngọc của nàng, sự khuất nhục và tuyệt vọng hút tất cả sắc thái trong thế giới của nàng ra, chỉ còn lại tro bụi.
Cuối cùng tất cả đều dừng lại.
Những người kia đều đi ra, trong thạch thất đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Ngay cả bụi bặm cũng im lặng.
Tiểu cô nương kia đã không nhận ra nàng, nàng ấy bình tĩnh mặc y phục những người kia để lại vào, nhìn nàng với ánh mắt tò mò.
Sau đó, dường như bên ngoài vang lên động tĩnh rất lớn.
Đoan Dương không còn sức cử động nữa.
Mỗi khi sắp ngất đi, tay của nàng đều nắm chặt hơn mấy phần.
Vết máu khô cạn trên lòng bàn tay lại chảy ra, nhưng nước mắt không còn chảy nữa.
Nàng từng muốn bảo vệ vòng tay Cố Văn Hiên tặng, nhưng đáng tiếc không bảo vệ được.
Cũng giống như nàng không thể bảo vệ bản thân mình.
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như nàng thấy Cố Văn Hiên đi về phía nàng, trong ánh mắt đều là đau lòng và bi thương…
Không chỉ nhìn thấy Cố Văn Hiên, nàng còn nhìn thấy Phó Dung Chương như diêm la vương, sát khi cả người hắn tản ra như hắn dạo chơi tới từ địa ngục.
“Bảo ngươi bắt người ở ngõ đông kia, sao lại bắt hai người trở về?”
“Hà gia, ngài không thấy dáng vẻ của tiểu cô nương này mê người hơn cô nương ở ngõ đông sao?” Trong đó có một người chỉ về phía Đoan Dương: “Nàng ta thấy người của chúng thuộc hạ, vốn định giết luôn nàng ta.”
Cả người Đoan Dương bất lực, mí mặt nặng đến mức không mở ra được, nàng chậm rãi nhắm mặt lại.
Nghe thấy người kia nói: “Tiểu nhân nhìn kỹ rồi, cũng không phải báu vật bình thường có thể so sánh được, hãy dẫn người này về đi. Xin chủ nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ xử lý sạch sẽ, không ai phát hiện ra cả.”
“Nhìn xem, dáng vẻ này, da thịt này giống như được ngâm trong sữa bò mà lớn vậy, cũng gần giống người đã chạy thoát ba năm trước đây. Chẳng phải chủ nhân vẫn tiếc nuối không tìm được người tuyệt sắc mức đó nữa sao? Người này vừa vặn…”
Lời nói còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng một người tát một cái, quát: “Vô sỉ! Ngươi còn dám nhắc!”
“Người lần trước ngươi biết có thân phận gì không! Người này, ngươi xem lại là thân phận gì? Xem qua chính là cô nương thế gia được nuông chiều từ bé, ngươi gây họa rồi có biết hay không!”
“Chủ nhân liên tục dặn dò không được đụng vào cô nương quan thương! Huống chi, nhìn cô nương này đã mười sáu mười bảy tuổi, không dễ dạy dỗ!”
“Uống xong một bát thuốc thì bày bố thế nào mà không được. Cô nương mười hai mười ba tuổi và mười sáu mười bảy tuổi khác nhau lắm sao?” Người kia cười ha ha hai tiếng: “Nếu như không thể giữ thì kiểu gì cũng phải xử lý. Không bằng hãy cho tiểu nhân chơi trước một chút? Tiểu nhân cam đoan sẽ xử lý sạch sẽ, không hề nương tay.”
Đoan Dương nghe như thế đã tỉnh táo hơn phân nửa. Nàng ráng giữ cho mình tỉnh táo, hơi mở mắt ra, thấy hai người kia đang cãi nhau, cũng không để ý đến bên nàng.
Nàng khẽ giơ tay một cái, muốn rút trâm cài ra để cho mình tỉnh táo nhưng phát hiện trên người không còn một món đồ trang sức sắc bén nào!
Một người khác nói: “Ngươi chờ đi! Ta đi xin ý kiến một chút. Nếu lần sau ngươi lại tự chủ trương nữa thì cẩn thận cái đầu ngươi đấy!”
“Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân biết sai rồi!” Lại nghe người kia chần chờ một chút: “Người này nếu giữ lại sẽ thanh toán thù lao cho thuộc hạ chứ?”
Nghe được tiếng cửa đá chuyển động, sau đó không nghe âm thanh của người kia nữa.
Lúc này Đoan Dương mới phát hiện nơi này là mật thất, nàng gần như không thể chạy thoát được.
Cảm giác tuyệt vọng chạy khắp lên não.
Lại xem qua, bên trong còn có một tiểu cô nương đang nằm, đó là cô nương nàng nhìn thấy trong ngõ hẻm. Người kia ăn mặc đơn giản, nhưng dưới tố y bình thường kia không che giấu được đường cong động lòng người trên người nàng.
–
Hôm sau, Cố Văn Hiên theo đúng hẹn đi đến phủ Bái quốc công cầu hôn, nhưng mà y lại bị ngăn ở ngoài cửa. Người gác cổng nói Bái quốc công bị bệnh nặng, bệnh không dậy nỗi, không thể gặp khách.
Y không thể gặp Bái quốc công.
Theo tính cách của Bái quốc công, nếu như không đồng ý mối hôn sự này thì cũng không dám thẳng thắn ngăn y ở ngoài cửa, càng sẽ không quanh co từ chối như thế.
Vốn nghĩ rằng Bái quốc công thật sự bị bệnh, Cố Văn Hiên đi qua phủ Nhiếp chính vương. Song, Tô Dực Phỉ lại mang đến một tin tức xấu.
“Trời chưa sáng thì Bái quốc công đã âm thầm đến Kinh Triệu phủ, nói không thấy quận chúa Đoan Dương. Đêm qua, phủ quốc công phái người tìm cả đêm nhưng cũng không tìm được, ngay cả phu xe và thị nữ đi cùng cũng không thấy bóng dáng.”
Vì nghĩ cho danh tiếng của Đoan Dương nên phủ quốc công không dám để lộ ra, âm thầm tìm Tô Dực Phỉ.
Cố Văn Hiên nghe xong, trong phút chốc sắc mặt tái đi, y đứng lên: “Bản vương đưa nàng đến ngõ Đông! Nàng không vào phủ sao?”
Ngõ Đông cách phủ Bái quốc công chỉ mấy trăm mét, từ trước đến nay an ninh vẫn ổn, sao lại bỗng dưng không thấy người?
Tay bên trong tay áo của Cố Văn Hiên vô thức run rẩy, nếu không phải Đoan Dương kiên trì lo lắng miệng lưỡi thế gian…
Nếu như y đưa nàng đến cửa phủ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Tô Dực Phỉ biết hôm nay Cố Văn Hiên muốn đi phủ Bái quốc công cầu hôn cho nên đặc biệt chạy tới báo tin tức cho y biết.
Cũng biết sau bữa tiệc ở trang viên hoa đào hôm đó, tiểu cô nương tránh y đến nỗi không bước chân ra cửa. Cố Văn Hiên vì muốn ngăn tiểu cô nương mà đã bỏ ra hơn một tháng mới có thể vây nàng ấy lại. Lúc nghị thân thì người lại mất tích, cho dù ai cũng lo lắng thì cũng tranh thủ trấn an y.
“Sau khi nhận được báo án thì ta đã phái người đi tra, huynh an tâm chớ vội.”
Phó Dung Chương ở một bên nghe được thì không nói một lời, đôi mắt sắc bén càng lúc càng âm trầm.
Lại là phu xe và thị nữ đều không thấy.
Biến mất sạch sẽ.
Năm đó Vân Kiều cũng như thế.
“Không cần đợi, dẫn người đuổi về phía quận Nghi Châu đi.”
Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía Phó Dung Chương, không rõ vì sao hắn lại chắc chắn Đoan Dương đi quận Nghi Châu.
“Vương gia hoài nghi Lương vương? Nhưng gần đây Lương vương cũng không buôn bán Ngự Linh Tán? Nếu tùy tiện đi đến đó…”
Bọn họ cũng biết Phó Dung Chương đã cắt đứt nguồn nguyên liệu của Ngũ thạch tán, Ngự Linh Tán của Lương vương cũng đã bị cắt đứt đầu vào. Song, y vẫn không từ bỏ, vẫn tìm nguyên liệu xung quanh, vốn không gây nổi sóng to gió lớn gì.
Bản đồ địa cung chưa cầm được, bây giờ tấn công thẳng vào sợ sẽ bứt dây động rừng. Như thế sẽ không lấy được chứng cứ, cũng không có chứng cứ chỉ ra là Lương vương.
Mấy ngày nay bọn họ án binh bất động vì muốn nghĩ sách lược vẹn toàn rồi mới hành động.
“Đoan Dương không chờ được, chia binh làm hai đường. Một phần giữ ở kinh đô điều tra, một phần chạy tới quận Nghi Châu phá hủy sào huyệt, nếu như phát hiện chứng cứ thì giết không tha.”
Phó Dung Chương ngồi ngay ngắn ở sau thư án, nửa cụp mắt. Con ngươi thâm sâu như đầm sâu u tĩnh ngàn năm lộ ra chút ánh sáng, khiến người ta không nhìn thấu.
Không ai biết được tâm trạng trong lòng hắn lúc này, đáy lòng đều đang khẽ run rẩy.
Đối với chuyện Đoan Dương mất tích, Phó Dung Chương cũng không để ý lo hay không lo. Nhưng lúc nàng mất tích lại hơi giống với, sự sợ hãi trong đáy lòng hắn liên tục tuôn ra bên ngoài.
Dự cảm bất thường này khiến hắn rất bất an.
Ba người đang bàn bạc phải làm thế nào để mau chóng tìm được Đoan Dương hơn, tùy tùng của Tô Dực Phỉ đã đi vào: “Bái kiến hai vị vương gia, hầu gia.”
“Đã nhận báo án, khuê nữ Liễu gia ở ngõ Đông mất tích, vào đêm qua.”
Ba người ở đây lại liếc mắt nhìn nhau, lại là ngõ Đông.
Cẩn thận tra hỏi một phen, thời gian khuê nữ Liễu gia mất tích cũng gần lúc Đoan Dương mất tích bao nhiêu.
Cố Văn Hiên cũng không ngồi yên nữa, y lập tức theo Vệ Đán Huyền Long Vệ chạy tới quận Nghi Châu.
–
Cho dù bọn người Cố Văn Hiên liều mạng chạy theo cũng không kịp.
Đoan Dương đã ở dưới địa cung trong quận Nghi Châu hai ngày. Nàng trừng to mắt nhìn tiểu cô nương cùng bị bắt với nàng bị người ta rót một bát thuốc đen sì vào miệng.
Nghe ý từ lời nói của những người kia, đây là canh tuyệt tự, uống vào thì đời này đều bị hỉu.
Còn có một bát không biết là thuốc gì.
“Dừng tay! Nàng còn nhỏ như thế!” Đoan Dương muốn bổ nhào qua, nhưng nàng lại bị người ta trói chặt lại, không thể động đậy.
“Không phải ngươi còn muốn chạy trốn sao? Vậy thì để ngươi tận mắt nhìn xem kết cục khi các ngươi chạy trốn là thế nào?” Người cầm đầu kia cười lạnh lẽo: “Ngươi yên tâm, tiếp theo chính là ngươi, tỉnh táo một chút mà nhìn xem.”
Nếu như Tô Linh Nguyệt ở đây sẽ biết người này chính là phụ tá luôn đi theo bên cạnh Lương vương, Hà Chính Dương. Nhưng Đoan Dương chưa từng gặp qua người này, đương nhiên là không biết.
Đoan Dương khóc nước mắt rơi đầy mặt.
Sáng nay tỉnh dậy, nàng thấy trong mật thất không có ai nên đứng dậy nghĩ cách chạy trốn. Đúng lúc tiểu cô nương cũng đã tỉnh, hai người cùng nhau chạy đi.
Trước đó, những người kia ra ra vào vào trong mật thất, Đoan Dương thấy cơ quan bọn họ ấn vào nên nhớ kỹ.
Thừa dịp không có ai chạy ra ngoài.
Nhưng mà nơi này giống như mê cung, cơ quan dày đặc, các nàng trốn khỏi cánh cửa giam giữ mình thì lại không trốn được những cơ quan khác.
Cứ như vậy các nàng bị bắt trở về.
Tiểu cô nương kia bị rót hai chén thuốc, cà người thoi thóp.
Rất nhanh, ánh mắt của tiểu cô nương càng ngày càng mê ly, sắc mặt cũng ngày càng ửng hồng.
Nghe thấy một người nói: “Hà gia, được rồi, cần chờ chủ nhân trở về tự mình “Dạy bảo” không?”
Hà Chính Dương cười âm hiểm một tiếng: “Không cần.”
Vừa dứt lời, lại có mấy tráng hán đi vào trong thạch thất, tiểu cô nương bị nhấc lên, y phục cũng rơi ra từng mảng.
Đoan Dương trừng to đôi mắt đẫm nước, tro mắt nhìn những người kia bắt đầu trêu chọc tiểu cô nương. Mà ánh mắt mơ hồ của tiểu cô nương kia bắt đầu trở nên ngày càng quyến rũ, cả người như biến thành người khác.
Những người kia dạy dỗ thực tế, còn có những lời khó nghe, tiểu cô nương làm theo từng cái giống như bị khống chế, bảo cái gì làm cái đó.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, gương mặt Đoan Dương đều trắng xanh, không còn chút máu nào. Chỉ có đôi môi dưới bị cắn đến tứa máu, tạo thành chấm đỏ trên tuyết trắng mà nàng cũng không biết.
Hà Chính Dương giương mắt nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Đoan Dương, cười lạnh một tiếng.
Sau đó nhìn thoáng qua hướng của tiểu cô nương, hất cằm lên, phân phó nhóm người kia: “Cẩn thận một chút, đừng phá thân.”
“Phá thân rồi bán không được giá nữa.” Hà Chính Dương nói ra từng chữ với Đoan Dương, bước từng bước chậm rãi về phía nàng: “Đến phiên ngươi.”
“Rót thuốc cho nàng ta.”
Nàng nhìn chiếc bát được bưng về phía mình, rõ ràng nó khắc hoa văn bách hoa nhưng nàng nhìn lại giống bùa đoạt mạng.
Đoan Dương liều mạng giãy dụa, dùng hết toàn lực đấm đá người giữ nàng lại.
Tráng hán kềm nàng dưới đất nổi trận lôi đình, hắn đưa tay tát nàng một cái. Nàng hét lên rồi ngã gục, vòng ngọc bích trên cổ tay trắng rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
Trong giây phút Đoan Dương nhìn thấy ngọc nát giống như nhìn thấy ước mơ nàng và Cố Văn Hiên có một tương lai tương đẹp, tan nát.
Rốt cuộc nàng không thể khống chế được chuyện sau đó nữa, những giọt nước thuốc đắng không thể tả kia bị nàng nuốt vào bụng. Bỏng rát, suýt nữa đốt lục phủ ngũ tạng của nàng thành tro bụi.
Trong tay nàng nắm chặt mảnh vỡ của vòng tay, siết chặt lấy, góc vỡ của ngọc nát sắc bén đâm vào trong máu thịt của lòng bàn tay nàng, đau đến mức nàng thở không ra hơi, nhưng lại giúp nàng giữ lại chút ý thức cuối cùng.
Sau đó, những chuyện xảy ra đều giống như tiểu cô nương kia trải qua, điều khác biệt chính là nàng tỉnh táo.
Váy bị xé nát và mảnh vỡ vòng ngọc của nàng, sự khuất nhục và tuyệt vọng hút tất cả sắc thái trong thế giới của nàng ra, chỉ còn lại tro bụi.
Cuối cùng tất cả đều dừng lại.
Những người kia đều đi ra, trong thạch thất đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Ngay cả bụi bặm cũng im lặng.
Tiểu cô nương kia đã không nhận ra nàng, nàng ấy bình tĩnh mặc y phục những người kia để lại vào, nhìn nàng với ánh mắt tò mò.
Sau đó, dường như bên ngoài vang lên động tĩnh rất lớn.
Đoan Dương không còn sức cử động nữa.
Mỗi khi sắp ngất đi, tay của nàng đều nắm chặt hơn mấy phần.
Vết máu khô cạn trên lòng bàn tay lại chảy ra, nhưng nước mắt không còn chảy nữa.
Nàng từng muốn bảo vệ vòng tay Cố Văn Hiên tặng, nhưng đáng tiếc không bảo vệ được.
Cũng giống như nàng không thể bảo vệ bản thân mình.
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như nàng thấy Cố Văn Hiên đi về phía nàng, trong ánh mắt đều là đau lòng và bi thương…
Không chỉ nhìn thấy Cố Văn Hiên, nàng còn nhìn thấy Phó Dung Chương như diêm la vương, sát khi cả người hắn tản ra như hắn dạo chơi tới từ địa ngục.