Chương 24-1: Rốt cuộc nàng có bao nhiêu mê người
Cho dù người ngoài có tâm tư dao động thế nào, muốn đánh chủ ý với vị trí chính phi Nhiếp chính vương thế nào đều nhất định sẽ thất bại.
Từ khi Phó Dung Chương nói chuyện cưới gả với Vân Kiều thì hắn cũng nhanh chóng sai người nghị trình việc hôn nhân của hai người.
Cố Văn Hiên xuất thân thế gia hào môn, lo liệu gia huấn, tuân theo lễ pháp, làm người nghiêm chỉnh đến mức gần như cứng nhắc. Nếu Phó Dung Chương muốn tìm người lo liệu hôn lễ để cho Vân Kiều một hôn lễ chính thức long trọng thì Cố Văn Hiên là lựa chọn tốt nhất.
Hai kiếp Phó Dung Chương đều chưa từng cưới qua, đối với việc kết hôn gần như chẳng biết gì cả. Lúc Cố Văn Hiên hỏi có yêu cầu gì không, hắn chỉ có một yêu cầu: Dựa theo tục lệ của Đại Địch.
Cố Văn Hiên nghe vậy lập tức thông suốt, cảm thấy cũng đơn giản, cười hỏi Phó Dung Chương: “Sao điện hạ thông suốt thế?”
Y sợ nhất là Phó Dung Chương bảo y vi phạm tục lệ. Phải biết, theo tin tức mà y biết được thì Vân Kiều bị Phó Dung Chương cướp đến, lại có thân phận quả phụ. Bây giờ, Vân Kiều như là gả lần hai.
Theo tục lệ của Đại Địch, đại hôn và gả lần hai có phong tục hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Phó Dung Chương lập tức khiến y không thể cười nổi. Phó Dung Chương nói: “Kết hôn của tất cả nữ tử tôn thất có nàng cũng phải có, chuẩn bị theo mức cao nhất.”
Chuyện này không nhất quán với quan niệm lo liệu từ nhỏ đến lớn của Cố Văn Hiên. Y quản lý sự vụ tông tộc nhiều năm, cứng nhắc nghiêm chỉnh đến mức chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên không thể chấp nhận được sự an bài như thế. Nhưng y nhất định phải dựa theo sự an bài này.
Cố Văn Hiên vừa xoắn xuýt bắt đầu sắp xếp công việc hôn lễ, vừa chuẩn bị công việc miếu tế đến mức loạn tay loạn chân.
Bên này, Phó Dung Chương cũng đã thỉnh xin thánh chỉ tứ hôn, đợi chọn ngày lành tháng tốt sẽ dán hoàng bảng, bố cáo thiên hạ.
Đến ngày hạ thánh chỉ lại khiến vô số người chấn động đến mức rơi tròng mắt.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm phủ Nhiếp chính vương, cũng không ít người bắt đầu nghĩ cách đưa mỹ nhân này nọ và thị thiếp cho Phó Dung Chương, nhưng hắn đều cự tuyệt.
Bởi vì chuyện của Ngọc Lê, từ trên xuống dưới vương phủ đều tiến hành chỉnh đốn toàn diện, người ở lại đều là tâm phúc tin tưởng. Hơn nữa, Phó Dung Chương không muốn bất kỳ ai tìm đến làm Vân Kiều không vui, đương nhiên sẽ không cho người vào hậu viện nữa.
Đương nhiên cũng có mấy người chưa từ bỏ ý định, đưa tới nhiều lần. Phó Dung Chương giết mấy người này trước mặt bọn họ, lúc này mới khiến cho những người có tâm tư tặng người cho vương phủ dừng lại.
Chỉ có một người còn chưa dừng tâm tư của mình.
Người đó chính là Bái quốc công.
Phụ thân của quận chúa Đoan Dương, Bái quốc công.
Bởi vì mẫu phi Dung phi của Phó Dung Chương và phu nhân Bái quốc công, cũng tức là Tam công chúa cô mẫu Phó Dung Chương là bạn khuê phòng, hai tỷ muội từng nói đùa tương lai sẽ cho con cái kết thân. Nhưng sau đó, Dung phi xảy ra chuyện, đương nhiên Bái quốc công sẽ không nhắc đến chuyện nhi nữ kết hôn nữa.
Nhưng mà lại không ngờ được, Phó Dung Chương không chỉ đi ra khỏi lãnh cung mà còn từng bước đi đến vị trí Nhiếp chính vương, dưới một người trên vạn người.
Trải qua cuộc chiến đấu đá hoàng quyền, Phó Dung Chương với thủ đoạn sấm sét đã từng bước khống chế triều đình, đương nhiên chút sâu mọt hoàng quyền cũng bị Phó Dung Chương xử lý.
Phủ Bái quốc công không có thành tích lại không có người kế tục, sau khi bị Phó Dung Chương tước quyền lực thì càng ngày càng suy sụp. Vì thế, Bái quốc công muốn đánh chủ ý lên việc hôn ước của Phó Dung Chương.
Hiệp ước ngày xưa bị phủi bụi nhiều năm, đã bị người ta lãng quên lại bị khơi lại.
Trải qua việc Bái quốc công vô tình hay cố ý khuếch trương, thế nhân đều mơ hồ biết chuyện này, nhưng chỉ là tin đồn mà thôi.
Bởi vì Phó Dung Chương chưa từng đáp lại, xưa nay thái độ của hắn vẫn như thế, từ chối cho ý kiến mọi chuyện. Triều thần không đoán được thái độ của Phó Dung Chương nên cũng không ai dám ra mặt giúp.
Theo Bái quốc công, dựa theo tính cách sát phạt quả đoán của Phó Dung Chương thì hắn không phủ nhận có nghĩa là đồng ý. Vì thế, ông ta bảo Bái quốc công phu nhân dẫn theo Đoan Dương đi qua phủ Nhiếp chính vương.
Phu nhân Bái quốc công cũng không phải là công chúa được sủng ái, chiếu cố Phó Dung Chương cũng không nhiều. Lúc hắn khó khăn nhất không thể đến giúp đỡ bao nhiêu, đương nhiên cũng không muốn đi thăm lúc hắn ở địa vị cao nhất.
Huống chi, cái gọi là thông gia từ bé lúc xưa chỉ là nói miệng. Sáu năm sau Đoan Dương mới ra đời, khi đó Dung phi đã chết hai năm rồi.
Phó Dung Chương không trả lời, một xem vì giao tình giữa Bái quốc công phu nhân và Dung phi, hai là tin đồn vô căn cứ cũng không đáng cho hắn phản ứng.
Bái quốc công thấy Tam công chúa không muốn phối hợp thì tự mình sắp xếp, buộc Đoan Dương đi phủ Nhiếp chính vương.
Nhưng Bái quốc công nhảy nhót nhiều năm cũng không được Phó Dung Chương đáp lại một câu.
Lần này biết Phó Dung Chương sủng ái một quả phụ như thế, lại nghĩ đến nữ nhi bồi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm theo khí phách nữ tử thế gia, sao có thể bại bởi một phụ nhân đến từ nông thôn.
Quận chúa Đoan Dương chưa từng đi đến vương phủ dưới sự yêu cầu của Bái quốc công phải đi đến cửa.
–
Vân Kiều muốn tìm người thân đã xuất phủ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều thất vọng trở về, lại thêm nhiều ngày liên tiếp không gặp được Phó Dung Chương, trong lòng dường như có cảm giác rất vắng vẻ.
Nghe Thanh Nguyệt nói hải đường ở phía tây phủ nở nên nàng đi đến vườn hoa để giải sầu.
Mấy ngày gần đây, sở dĩ Phó Dung Chương bận bịu như thế là vì nhận được tin báo, khắp nơi có số lượng lớn “Ngự Linh Tán”. Cái gọi là Ngự Linh Tán này vốn dĩ là đơn thuốc trị bệnh thương hàn bình thường, dùng ngũ thạch tán bình thường cộng thêm rất nhiều dược vật chế biến thành. Sau đó, lại bị mấy tên đạo sĩ chế biến lại, bỗng nhiên lại thành thuốc kích dục.
Nếu là trợ hứng chút xíu thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác có người có ý đồ không tốt, tăng thêm liều lượng Ngự Linh Tán. Như thế nó không chỉ gây nên ảo giác, mà còn càng nghiện chuyện phòng the hơn.
Trong phút chốc, thuốc này đã trở thành thủ đoạn bí ẩn để thanh lâu, kỹ quán kéo khách.
Cũng vì thế mà dẫn tới không ít thương vong, thậm chí không ít người cửa nát nhà tan.
Nếu không tiến hành ngăn chặn chỉ sợ diễn biến càng ác liệt, cuối cùng tổn thương đến nền tảng lập quốc.
Mặc dù kiếp trước cũng có Ngự Linh Tán, cũng có nhiều lần cấm đoán, song đều trong phạm vi nhỏ. Chỉ có một vài thiếu gia quý tộc ăn chơi mới dùng, cũng chưa từng xuất hiện tình huống sử dụng hoặc ăn “Ngự Linh Tán” với quy mô lớn thế này.
Tình huống kỳ lạ này khiến Phó Dung Chương không thể không liên tưởng đến, phải chăng chuyện này có liên quan đến ám gian tuyệt diệu kia. Bởi vì hắn bắt được ám gian mà người nọ chôn giấu nhiều năm khiến cho y bị tổn thương nguyên khí, chó cùng rứt giậu nên lợi dụng Ngự Linh Tán, ý đồ dao động quốc gia?
Phó Dung Chương vội vàng lệnh cho Tô Dực Phỉ tra rõ cái chết của Trương Ngọc Thư và Chu Quán có liên quan đến Ngự Linh Tán không.
Ngay sau đó, Phó Dung Chương vội triệu tập Huyền Long Vệ tiến hành nghiêm túc tra xét. Nhưng nguồn gốc của những thuốc này rất bí mật, muốn ngăn chặn triệt để khó như lên trời.
Việc này vô cùng khó giải quyết, toàn bộ người của Kinh Triệu phủ đều sứt đầu mẻ trán, Phó Dung Chương cũng bận đến túi bụi.
–
Bận rộn mấy ngày, Phó Dung Chương biết Lương vương đã phái mấy đợt người có ý đồ lẩn vào phủ Nhiếp chính vương đều bị Huyền Long Vệ chế phục, cũng không làm phiền đến Vân Kiều. Hắn vẫn không yên lòng nên quất roi về phũ.
Lúc chạy đến Lệ Hoa Uyển, đi qua đường tắt trong vườn hoa thì gặp Cố Văn Hiên và Đoan Dương đang chờ hắn.
Trong lòng hắn đang nhớ nhung Vân Kiều, không muốn bị những chuyện khác trì hoãn, vì thế bỗng nhiên khí thế của Phó Dung Chương lạnh xuống, để cho hai người cảm giác sâu sắc bây giờ không phải lúc nên tới.
Hết lần này tới lần khác lại nhất định phải tới tìm hắn.
Trong lòng Đoan Dương sợ hãi, thân thể cứng đờ chậm rãi đứng dậy hành lễ với hắn: “Đoan Dương bái kiến vương gia ca ca.”
Một giọng nói nũng nịu vang lên hấp dẫn Vân Kiều đang ngắm hoa ở phía xa.
Vân Kiều nghe thấy giọng nói dịu dàng như thế, lại nghe được hai chữ “Đoan Dương”, trong phút chốc trong lòng nàng trầm xuống.
Nàng vô thức nhìn qua thì thấy một nữ tử mặc váy gấm dài, đoan trang xinh đẹp nho nhã, một thân cao quý.
Thì ra đây chính là quận chúa Đoan Dương trong truyền thuyết, Nhiếp chính vương phi có hôn ước với Phó Dung Chương, quả nhiên là dung nhan xinh đẹp.
Nhưng mà Đoan Dương này nhìn vô cùng quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Nàng nhìn dung mạo của Đoan Dương, nghi hoặc nhìn về phía Thanh Nguyệt: “Đoan Dương quận chúa nhìn rất quen mắt, ngươi thấy qua chưa?”
Thanh Nguyệt cũng cảm thấy rất quen mắt, mặc dù đã từng nghe thị nữ khác nói qua thỉnh thoảng quận chúa Đoan Dương sẽ vào phủ nhưng nàng chưa từng gặp qua.
Hai người còn đang nghi hoặc, gương mặt xinh đẹp linh động ranh mãnh trốn dưới tủ vải hôm đó xuất hiện trong đầu hai người. Hai người nhìn nhau, lại cùng nhau chậm rãi đi về phía quận chúa Đoan Dương ở phía xa kia.
Vẻ mặt không thể tin được.
Cùng một gương mặt lại là hai người khác nhau.
Một người ranh mãnh tinh nghịch, một người dịu dàng đoan trang.
Đây là tỷ muội song sinh sao?
Dường như ba người ở phía xa đang nói gì đó, ánh mắt của Vân Kiều vẫn chăm chú nhìn Đoan Dương.
Phó Dung Chương cảm nhận được ánh mắt của nàng, vô thức nhìn lại.
Đúng lúc thấy Vân Kiều như gấm trong bụi họa, đôi mắt say mê nghi hoặc, người còn yêu kiều hơn hoa mang theo vẻ khờ khạo, giống như tiểu tiên tử mất phương hướng trong biển hoa. Trong lòng Phó Dung Chương khẽ động, bước nhanh về phía Vân Kiều.
Vân Kiều không ngờ lại chọc cho Phó Dung Chương để ý, thấy hắn đi tới, nàng muốn quay đầu chạy cũng không kịp, chỉ có thể kiên trì chờ hắn đi từng bước về phía nàng.
Nhìn thấy hắn lững thững đi đến, sắc mặt vẫn trong sáng như cũ, gương mặt tuấn tú vô cùng đẹp mắt.
Thảo nào còn có thể trêu chọc những muội muội này!
Nàng không kìm được nhịp tim như trống, lại hơi hồn dỗi, lúng túng. Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào bụi hoa hải đường ở tây phủ.
Phó Dung Chương thấy thế, mày kiếm khẽ giật khó mà nhìn thấy, đây là lại giận dỗi sao?
Từ hôm đó, sau khi hắn đón nàng hồi phủ thì hai người không gặp mặt qua. Mỗi lần lúc hắn trở lại thì ánh trăng đã lên cao, mỗi lần hắn đi Lệ Hoa Uyển thăm nàng thì nàng đều đã ngủ say.
Là trách hắn không đi thăm nàng sao?
Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra trên người nàng.
Đó là vì chuyện khác.
Nghĩ vậy, Phó Dung Chương nhanh chóng đi đến tới trước mặt nàng, lông mi cụp xuống, ánh mắt âm trầm rực cháy, bình tĩnh mà nhìn nàng.
Nàng vẫn như cũ không nhìn thấy.
Phó Dung Chương cười khẽ một tiếng, đưa tay nắm chiếc cằm xinh đẹp của nàng, buộc nàng nhìn về phía hắn, cười nói: “Nhìn gì thế.”
Vân Kiều bị hắn hỏi như thế, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực như vậy, tay nhỏ nàng hơi xiết lại, có chút luống cuống.
Cũng không biết vì sao lại khó chịu với hắn, nàng cụp mắt hành lễ với hắn: “Bái kiến vương gia.”
Thấy nàng quy củ hành lễ, hắn tức giận bật cười, dùng ngón cái khẽ xoa cắn môi mềm mại của nàng: “Đột nhiên bản vương muốn nếm thử xem miệng nhỏ này có thật sự dễ nói chuyện hay không…”
Vân Kiều thoáng nhìn qua thấy Cố Văn Hiên và Đoan Dương đã đi tới, nàng sợ hắn hôn nàng trước mặt mọi người nên vội vàng bịt miệng lại.
Quận chúa Đoan Dương chậm rãi đi tới, dịu dàng cười một tiếng, nhìn về phía Phó Dung Chương, lại nhìn về phía Cố Văn Hiên dò hỏi.
“Vương gia ca ca, vị này là…”
Cố Văn Hiên thấy Đoan Dương nhìn qua hắn, khẽ vuốt cằm, gật đầu chào, tiếp theo giới thiệu với Đoan Dương: “Quận chúa, vị này là Nhiếp chính vương phi tương lai, Vân Kiều cô nương.”
Lúc này, Phó Dung Chương hơi quay nửa người lại.
Đoan Dương nghe vậy, ánh mắt vượt qua Phó Dung Chương nhìn về phía Vân Kiều.
Trong giây phút nhìn thấy khuôn mặt Vân Kiều, ánh mắt Đoan Dương sáng lên. Sau đó, sự kinh diễm trong mắt biến mất, lại lộ ra nụ cười đoan trang thanh tao lịch sự.
Sự thay đổi này thật kì diệu, tốc độ nhanh chóng, Vân Kiều nghĩ rằng mình hoa mắt rồi.
“Chào vương phi tẩu tẩu.”
Giọng nói của Đoan Dương nhu hoa, rõ ràng khiến cho người ta như tắm gió xuân.
Lại nhìn cử chỉ phóng khoáng của nàng, xem ra là tiểu thư khuê các được dạy bảo rất tốt.
Nghe thấy Đoan Dương vấn an, Vân Kiều cũng hành lễ xem như đáp lễ.
Vân Kiều cũng không ý thức được động tác đáp lễ của nàng vô cùng thích hợp, trong ký ức không trọn vẹn của nàng, nàng chưa từng học qua.
Đoan Dương lại phát hiện động tác hành lễ của Vân Kiều vô cùng chuẩn mực, vậy mà không tìm được chút sai lầm nào.
Từ khi Phó Dung Chương nói chuyện cưới gả với Vân Kiều thì hắn cũng nhanh chóng sai người nghị trình việc hôn nhân của hai người.
Cố Văn Hiên xuất thân thế gia hào môn, lo liệu gia huấn, tuân theo lễ pháp, làm người nghiêm chỉnh đến mức gần như cứng nhắc. Nếu Phó Dung Chương muốn tìm người lo liệu hôn lễ để cho Vân Kiều một hôn lễ chính thức long trọng thì Cố Văn Hiên là lựa chọn tốt nhất.
Hai kiếp Phó Dung Chương đều chưa từng cưới qua, đối với việc kết hôn gần như chẳng biết gì cả. Lúc Cố Văn Hiên hỏi có yêu cầu gì không, hắn chỉ có một yêu cầu: Dựa theo tục lệ của Đại Địch.
Cố Văn Hiên nghe vậy lập tức thông suốt, cảm thấy cũng đơn giản, cười hỏi Phó Dung Chương: “Sao điện hạ thông suốt thế?”
Y sợ nhất là Phó Dung Chương bảo y vi phạm tục lệ. Phải biết, theo tin tức mà y biết được thì Vân Kiều bị Phó Dung Chương cướp đến, lại có thân phận quả phụ. Bây giờ, Vân Kiều như là gả lần hai.
Theo tục lệ của Đại Địch, đại hôn và gả lần hai có phong tục hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Phó Dung Chương lập tức khiến y không thể cười nổi. Phó Dung Chương nói: “Kết hôn của tất cả nữ tử tôn thất có nàng cũng phải có, chuẩn bị theo mức cao nhất.”
Chuyện này không nhất quán với quan niệm lo liệu từ nhỏ đến lớn của Cố Văn Hiên. Y quản lý sự vụ tông tộc nhiều năm, cứng nhắc nghiêm chỉnh đến mức chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên không thể chấp nhận được sự an bài như thế. Nhưng y nhất định phải dựa theo sự an bài này.
Cố Văn Hiên vừa xoắn xuýt bắt đầu sắp xếp công việc hôn lễ, vừa chuẩn bị công việc miếu tế đến mức loạn tay loạn chân.
Bên này, Phó Dung Chương cũng đã thỉnh xin thánh chỉ tứ hôn, đợi chọn ngày lành tháng tốt sẽ dán hoàng bảng, bố cáo thiên hạ.
Đến ngày hạ thánh chỉ lại khiến vô số người chấn động đến mức rơi tròng mắt.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm phủ Nhiếp chính vương, cũng không ít người bắt đầu nghĩ cách đưa mỹ nhân này nọ và thị thiếp cho Phó Dung Chương, nhưng hắn đều cự tuyệt.
Bởi vì chuyện của Ngọc Lê, từ trên xuống dưới vương phủ đều tiến hành chỉnh đốn toàn diện, người ở lại đều là tâm phúc tin tưởng. Hơn nữa, Phó Dung Chương không muốn bất kỳ ai tìm đến làm Vân Kiều không vui, đương nhiên sẽ không cho người vào hậu viện nữa.
Đương nhiên cũng có mấy người chưa từ bỏ ý định, đưa tới nhiều lần. Phó Dung Chương giết mấy người này trước mặt bọn họ, lúc này mới khiến cho những người có tâm tư tặng người cho vương phủ dừng lại.
Chỉ có một người còn chưa dừng tâm tư của mình.
Người đó chính là Bái quốc công.
Phụ thân của quận chúa Đoan Dương, Bái quốc công.
Bởi vì mẫu phi Dung phi của Phó Dung Chương và phu nhân Bái quốc công, cũng tức là Tam công chúa cô mẫu Phó Dung Chương là bạn khuê phòng, hai tỷ muội từng nói đùa tương lai sẽ cho con cái kết thân. Nhưng sau đó, Dung phi xảy ra chuyện, đương nhiên Bái quốc công sẽ không nhắc đến chuyện nhi nữ kết hôn nữa.
Nhưng mà lại không ngờ được, Phó Dung Chương không chỉ đi ra khỏi lãnh cung mà còn từng bước đi đến vị trí Nhiếp chính vương, dưới một người trên vạn người.
Trải qua cuộc chiến đấu đá hoàng quyền, Phó Dung Chương với thủ đoạn sấm sét đã từng bước khống chế triều đình, đương nhiên chút sâu mọt hoàng quyền cũng bị Phó Dung Chương xử lý.
Phủ Bái quốc công không có thành tích lại không có người kế tục, sau khi bị Phó Dung Chương tước quyền lực thì càng ngày càng suy sụp. Vì thế, Bái quốc công muốn đánh chủ ý lên việc hôn ước của Phó Dung Chương.
Hiệp ước ngày xưa bị phủi bụi nhiều năm, đã bị người ta lãng quên lại bị khơi lại.
Trải qua việc Bái quốc công vô tình hay cố ý khuếch trương, thế nhân đều mơ hồ biết chuyện này, nhưng chỉ là tin đồn mà thôi.
Bởi vì Phó Dung Chương chưa từng đáp lại, xưa nay thái độ của hắn vẫn như thế, từ chối cho ý kiến mọi chuyện. Triều thần không đoán được thái độ của Phó Dung Chương nên cũng không ai dám ra mặt giúp.
Theo Bái quốc công, dựa theo tính cách sát phạt quả đoán của Phó Dung Chương thì hắn không phủ nhận có nghĩa là đồng ý. Vì thế, ông ta bảo Bái quốc công phu nhân dẫn theo Đoan Dương đi qua phủ Nhiếp chính vương.
Phu nhân Bái quốc công cũng không phải là công chúa được sủng ái, chiếu cố Phó Dung Chương cũng không nhiều. Lúc hắn khó khăn nhất không thể đến giúp đỡ bao nhiêu, đương nhiên cũng không muốn đi thăm lúc hắn ở địa vị cao nhất.
Huống chi, cái gọi là thông gia từ bé lúc xưa chỉ là nói miệng. Sáu năm sau Đoan Dương mới ra đời, khi đó Dung phi đã chết hai năm rồi.
Phó Dung Chương không trả lời, một xem vì giao tình giữa Bái quốc công phu nhân và Dung phi, hai là tin đồn vô căn cứ cũng không đáng cho hắn phản ứng.
Bái quốc công thấy Tam công chúa không muốn phối hợp thì tự mình sắp xếp, buộc Đoan Dương đi phủ Nhiếp chính vương.
Nhưng Bái quốc công nhảy nhót nhiều năm cũng không được Phó Dung Chương đáp lại một câu.
Lần này biết Phó Dung Chương sủng ái một quả phụ như thế, lại nghĩ đến nữ nhi bồi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm theo khí phách nữ tử thế gia, sao có thể bại bởi một phụ nhân đến từ nông thôn.
Quận chúa Đoan Dương chưa từng đi đến vương phủ dưới sự yêu cầu của Bái quốc công phải đi đến cửa.
–
Vân Kiều muốn tìm người thân đã xuất phủ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều thất vọng trở về, lại thêm nhiều ngày liên tiếp không gặp được Phó Dung Chương, trong lòng dường như có cảm giác rất vắng vẻ.
Nghe Thanh Nguyệt nói hải đường ở phía tây phủ nở nên nàng đi đến vườn hoa để giải sầu.
Mấy ngày gần đây, sở dĩ Phó Dung Chương bận bịu như thế là vì nhận được tin báo, khắp nơi có số lượng lớn “Ngự Linh Tán”. Cái gọi là Ngự Linh Tán này vốn dĩ là đơn thuốc trị bệnh thương hàn bình thường, dùng ngũ thạch tán bình thường cộng thêm rất nhiều dược vật chế biến thành. Sau đó, lại bị mấy tên đạo sĩ chế biến lại, bỗng nhiên lại thành thuốc kích dục.
Nếu là trợ hứng chút xíu thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác có người có ý đồ không tốt, tăng thêm liều lượng Ngự Linh Tán. Như thế nó không chỉ gây nên ảo giác, mà còn càng nghiện chuyện phòng the hơn.
Trong phút chốc, thuốc này đã trở thành thủ đoạn bí ẩn để thanh lâu, kỹ quán kéo khách.
Cũng vì thế mà dẫn tới không ít thương vong, thậm chí không ít người cửa nát nhà tan.
Nếu không tiến hành ngăn chặn chỉ sợ diễn biến càng ác liệt, cuối cùng tổn thương đến nền tảng lập quốc.
Mặc dù kiếp trước cũng có Ngự Linh Tán, cũng có nhiều lần cấm đoán, song đều trong phạm vi nhỏ. Chỉ có một vài thiếu gia quý tộc ăn chơi mới dùng, cũng chưa từng xuất hiện tình huống sử dụng hoặc ăn “Ngự Linh Tán” với quy mô lớn thế này.
Tình huống kỳ lạ này khiến Phó Dung Chương không thể không liên tưởng đến, phải chăng chuyện này có liên quan đến ám gian tuyệt diệu kia. Bởi vì hắn bắt được ám gian mà người nọ chôn giấu nhiều năm khiến cho y bị tổn thương nguyên khí, chó cùng rứt giậu nên lợi dụng Ngự Linh Tán, ý đồ dao động quốc gia?
Phó Dung Chương vội vàng lệnh cho Tô Dực Phỉ tra rõ cái chết của Trương Ngọc Thư và Chu Quán có liên quan đến Ngự Linh Tán không.
Ngay sau đó, Phó Dung Chương vội triệu tập Huyền Long Vệ tiến hành nghiêm túc tra xét. Nhưng nguồn gốc của những thuốc này rất bí mật, muốn ngăn chặn triệt để khó như lên trời.
Việc này vô cùng khó giải quyết, toàn bộ người của Kinh Triệu phủ đều sứt đầu mẻ trán, Phó Dung Chương cũng bận đến túi bụi.
–
Bận rộn mấy ngày, Phó Dung Chương biết Lương vương đã phái mấy đợt người có ý đồ lẩn vào phủ Nhiếp chính vương đều bị Huyền Long Vệ chế phục, cũng không làm phiền đến Vân Kiều. Hắn vẫn không yên lòng nên quất roi về phũ.
Lúc chạy đến Lệ Hoa Uyển, đi qua đường tắt trong vườn hoa thì gặp Cố Văn Hiên và Đoan Dương đang chờ hắn.
Trong lòng hắn đang nhớ nhung Vân Kiều, không muốn bị những chuyện khác trì hoãn, vì thế bỗng nhiên khí thế của Phó Dung Chương lạnh xuống, để cho hai người cảm giác sâu sắc bây giờ không phải lúc nên tới.
Hết lần này tới lần khác lại nhất định phải tới tìm hắn.
Trong lòng Đoan Dương sợ hãi, thân thể cứng đờ chậm rãi đứng dậy hành lễ với hắn: “Đoan Dương bái kiến vương gia ca ca.”
Một giọng nói nũng nịu vang lên hấp dẫn Vân Kiều đang ngắm hoa ở phía xa.
Vân Kiều nghe thấy giọng nói dịu dàng như thế, lại nghe được hai chữ “Đoan Dương”, trong phút chốc trong lòng nàng trầm xuống.
Nàng vô thức nhìn qua thì thấy một nữ tử mặc váy gấm dài, đoan trang xinh đẹp nho nhã, một thân cao quý.
Thì ra đây chính là quận chúa Đoan Dương trong truyền thuyết, Nhiếp chính vương phi có hôn ước với Phó Dung Chương, quả nhiên là dung nhan xinh đẹp.
Nhưng mà Đoan Dương này nhìn vô cùng quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Nàng nhìn dung mạo của Đoan Dương, nghi hoặc nhìn về phía Thanh Nguyệt: “Đoan Dương quận chúa nhìn rất quen mắt, ngươi thấy qua chưa?”
Thanh Nguyệt cũng cảm thấy rất quen mắt, mặc dù đã từng nghe thị nữ khác nói qua thỉnh thoảng quận chúa Đoan Dương sẽ vào phủ nhưng nàng chưa từng gặp qua.
Hai người còn đang nghi hoặc, gương mặt xinh đẹp linh động ranh mãnh trốn dưới tủ vải hôm đó xuất hiện trong đầu hai người. Hai người nhìn nhau, lại cùng nhau chậm rãi đi về phía quận chúa Đoan Dương ở phía xa kia.
Vẻ mặt không thể tin được.
Cùng một gương mặt lại là hai người khác nhau.
Một người ranh mãnh tinh nghịch, một người dịu dàng đoan trang.
Đây là tỷ muội song sinh sao?
Dường như ba người ở phía xa đang nói gì đó, ánh mắt của Vân Kiều vẫn chăm chú nhìn Đoan Dương.
Phó Dung Chương cảm nhận được ánh mắt của nàng, vô thức nhìn lại.
Đúng lúc thấy Vân Kiều như gấm trong bụi họa, đôi mắt say mê nghi hoặc, người còn yêu kiều hơn hoa mang theo vẻ khờ khạo, giống như tiểu tiên tử mất phương hướng trong biển hoa. Trong lòng Phó Dung Chương khẽ động, bước nhanh về phía Vân Kiều.
Vân Kiều không ngờ lại chọc cho Phó Dung Chương để ý, thấy hắn đi tới, nàng muốn quay đầu chạy cũng không kịp, chỉ có thể kiên trì chờ hắn đi từng bước về phía nàng.
Nhìn thấy hắn lững thững đi đến, sắc mặt vẫn trong sáng như cũ, gương mặt tuấn tú vô cùng đẹp mắt.
Thảo nào còn có thể trêu chọc những muội muội này!
Nàng không kìm được nhịp tim như trống, lại hơi hồn dỗi, lúng túng. Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào bụi hoa hải đường ở tây phủ.
Phó Dung Chương thấy thế, mày kiếm khẽ giật khó mà nhìn thấy, đây là lại giận dỗi sao?
Từ hôm đó, sau khi hắn đón nàng hồi phủ thì hai người không gặp mặt qua. Mỗi lần lúc hắn trở lại thì ánh trăng đã lên cao, mỗi lần hắn đi Lệ Hoa Uyển thăm nàng thì nàng đều đã ngủ say.
Là trách hắn không đi thăm nàng sao?
Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra trên người nàng.
Đó là vì chuyện khác.
Nghĩ vậy, Phó Dung Chương nhanh chóng đi đến tới trước mặt nàng, lông mi cụp xuống, ánh mắt âm trầm rực cháy, bình tĩnh mà nhìn nàng.
Nàng vẫn như cũ không nhìn thấy.
Phó Dung Chương cười khẽ một tiếng, đưa tay nắm chiếc cằm xinh đẹp của nàng, buộc nàng nhìn về phía hắn, cười nói: “Nhìn gì thế.”
Vân Kiều bị hắn hỏi như thế, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực như vậy, tay nhỏ nàng hơi xiết lại, có chút luống cuống.
Cũng không biết vì sao lại khó chịu với hắn, nàng cụp mắt hành lễ với hắn: “Bái kiến vương gia.”
Thấy nàng quy củ hành lễ, hắn tức giận bật cười, dùng ngón cái khẽ xoa cắn môi mềm mại của nàng: “Đột nhiên bản vương muốn nếm thử xem miệng nhỏ này có thật sự dễ nói chuyện hay không…”
Vân Kiều thoáng nhìn qua thấy Cố Văn Hiên và Đoan Dương đã đi tới, nàng sợ hắn hôn nàng trước mặt mọi người nên vội vàng bịt miệng lại.
Quận chúa Đoan Dương chậm rãi đi tới, dịu dàng cười một tiếng, nhìn về phía Phó Dung Chương, lại nhìn về phía Cố Văn Hiên dò hỏi.
“Vương gia ca ca, vị này là…”
Cố Văn Hiên thấy Đoan Dương nhìn qua hắn, khẽ vuốt cằm, gật đầu chào, tiếp theo giới thiệu với Đoan Dương: “Quận chúa, vị này là Nhiếp chính vương phi tương lai, Vân Kiều cô nương.”
Lúc này, Phó Dung Chương hơi quay nửa người lại.
Đoan Dương nghe vậy, ánh mắt vượt qua Phó Dung Chương nhìn về phía Vân Kiều.
Trong giây phút nhìn thấy khuôn mặt Vân Kiều, ánh mắt Đoan Dương sáng lên. Sau đó, sự kinh diễm trong mắt biến mất, lại lộ ra nụ cười đoan trang thanh tao lịch sự.
Sự thay đổi này thật kì diệu, tốc độ nhanh chóng, Vân Kiều nghĩ rằng mình hoa mắt rồi.
“Chào vương phi tẩu tẩu.”
Giọng nói của Đoan Dương nhu hoa, rõ ràng khiến cho người ta như tắm gió xuân.
Lại nhìn cử chỉ phóng khoáng của nàng, xem ra là tiểu thư khuê các được dạy bảo rất tốt.
Nghe thấy Đoan Dương vấn an, Vân Kiều cũng hành lễ xem như đáp lễ.
Vân Kiều cũng không ý thức được động tác đáp lễ của nàng vô cùng thích hợp, trong ký ức không trọn vẹn của nàng, nàng chưa từng học qua.
Đoan Dương lại phát hiện động tác hành lễ của Vân Kiều vô cùng chuẩn mực, vậy mà không tìm được chút sai lầm nào.