Chương 20-1: Rung cây dọa khỉ - Người sau lưng sẽ tức giận phát điên
Một câu nói vương phi kia của Phó Dung Chương như đá rơi chấn động.
Vương phi!
Nhiếp chính vương phi!
Đây là ân sủng to lớn!
Giờ phút này, cả đám người theo hầu Lệ Hoa Uyển ai mà còn không hiểu?
Sau này Vân Kiều chính là nữ chủ nhân của phủ Nhiếp chính vương.
Đêm qua, chuyện Viên Ly dẫn người đến hậu viện xử trí Ngọc Lê đã truyền khắp hạ nhân trong phủ. Lại liên tưởng đến Ngọc Lê từng đắc tội Vân Kiều nên mới có kết cục như thế!
Đám người càng âm thầm cung kính với Vân Kiều hơn, không có ai dám xen vào hoặc lén thảo luận thân phận quả phụ của nàng nữa. Thậm chí còn hạ quyết tâm sau này phải hầu hạ tận tâm tận lực hơn, cẩn thận không được phạm lỗi tránh cho khó giữ được đầu.
Vân Kiều đang ngủ say cũng không biết thân phận địa vị của mình đã lặng lẽ thay đổi, không biết trong suy nghĩ của đám nô bộc trong phủ Nhiếp chính vương, địa vị của nàng đã cao cùng cấp với Phó Dung Chương, không thể mạo phạm.
Phó Dung Chương vừa ra khỏi cửa đã thấy Vệ Minh chờ trong viện từ lâu. Trên đỉnh đầu y có mấy giọt sương nhỏ, chắc trời chưa sáng đã đứng đợi.
“Có kết quả rồi sao?”
Vệ Minh: “Đúng thế, chủ tử, trải qua điều tra cẩn thận, chỉ có Ngọc Lê có hình xăm, những người khác không có.”
Phó Dung Chương không nhịn được mà nhíu mày.
Điều này nói rõ, tổng cộng chỉ có hai người Ngọc Lê và Vân Kiều cùng vào phủ Nhiếp chính vương. Kiếp trước vì hắn luôn không để ý tới thị thiếp trong phủ nên Ngọc Lê mới không có cơ hội, đối phương mới phái Vân Kiều đến.
Trong khoảng thời gian sáu năm đó, đối phương tốn thời gian dài như vậy, bày thế cục lớn như thế chỉ vì muốn giết hắn, có thể nói là tâm cơ khó phòng.
Kiếp này hắn tìm được Vân Kiều từ sớm, nếu như đối phương đưa người tới như kiếp trước thì sẽ đưa ai tới?
Thấy Phó Dung Chương trầm tư, Vệ Minh do dự trong phút chốc, bẩm báo tiếp: “Ngự Sử đại nhân cũng đã chết.”
Nghe vậy, bỗng nhiên Phó Dung Chương ngước mắt nhìn chằm chằm Vệ Minh.
“Chu đại nhân chết trong thư phòng, lúc được hạ nhân phát hiện thì thi thể đã cứng lại, đêm đó không tuyên ai hầu hạ cả.”
“Không phải đã phái Huyền Long Vệ nhìn chằm chằm sao? Không phát hiện gì khả nghi à?” Phó Dung Chương hỏi. Chu Quán chết không giống với Trương Ngọc Thư.
“Huyền Long Vệ vẫn luôn canh giữ ở chỗ tối không phát hiện ra gì khả nghi, Chu đại nhân dùng bữa tối giống như ngày thường. Đi vào thư phòng sau đó không đi ra nữa.”
“Trái lại hai ngày trước có di nương một phòng bỏ trốn cùng người khác, không biết tung tích! Chu đại nhân từng giận dữ phái người đi tìm. Huyền Long Vệ đã điều tra, thị thiếp kia đã vào phủ bảy năm, vẫn có phần được sủng ái.”
Lại là thị thiếp!
Ánh mắt Phó Dung Chương u ám lạnh lẽo, cả người như tuyết trắng vạn năm sừng sững tích trữ trên đỉnh núi, mang theo khí thế hận không thể cắn nuốt cả thế giới: “Báo cho Hoài Dương hầu, đi Chu phủ.”
–
Tô Dực Phỉ cũng đã nhận được báo án, hắn chuẩn bị dẫn người tới cửa nghiệm thi. Khi biết Phó Dung Chương cũng tự mình đi tới giám sát nghiệm thi thì ở cửa Chu phủ chờ đợi.
Đám người đi vào Chu phủ thấy thi thể Chu Quán đang đặt ở giữa nhà chính của Chu phủ.
Gia quyến được thông báo cần đợi Kinh Triệu phủ nghiệm thi xong mới hạ táng nên chỉ xếp đặt linh đường, cái khác cũng không dám động.
Trải qua kiểm tra thi thể không có đổ máu mà dựa vào bàn mà chết đi. Bây giờ thi thể cứng ngắc, thân không thẳng, giống như đột tử.
Chu Quán đã hơn năm mươi tuổi, làm người hiểu đời lại khôn khéo, cống hiến cho triều đình cũng không lớn, làm việc cũng đúng quy củ, nhưng mọi việc ông ta làm đều thuận lợi. Ông ta có tác dụng điều hòa hai phe phái tranh chấp nhau nên Phó Dung Chương cũng giữ lại dùng.
Theo dự đoán của Phó Dung Chương, nếu như kẻ sau màn động thủ thì muốn nhằm vào quan viên hữu dụng với Phó Dung Chương thì Chu Quán này thật sự không được xếp vào.
Ông ta chết có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng mà Ngọc Lê vừa chết thì hắn đã phái người nhìn chằm chằm Chu Quán, Chu Quán đã chết rồi, mà cái chết cũng rất trùng hợp.
Phó Dung Chương nhìn chằm chằm vào thi thể Chu Quán, nghĩ ngợi, dường như hắn ngửi được một mùi hương quen thuộc: “Tại sao lại có mùi thơm?”
Tô Dực Phỉ hít hà: “Thật sao? Chỉ là mùi son phấn bình thường, không có gì khác biệt.”
Thi thể đã đặt ở đây mấy canh giờ, trên thân thi thể vẫn còn mùi thơm son phấn bột nước của nữ nhân, thật sự rất kì lạ.
Tô Dực Phỉ cẩn thận kiểm tra thi thể, phát hiện có thể là trên quần áo của Chu Quán có mùi huân hương, ngoài ra không có gì khả nghi nữa.
Không có manh mối, trong lòng Phó Dung Chương như bị một tảng đá lớn đè lên.
Cái chết của Chu Quán không hề giống cái chết của Trương Ngọc Thư. Điều khiến Phó Dung Chương tiếc hận chỉ là quan viên trọng thần trong triều liên tục hao tổn, Phó Dung Chương hắn cũng không thể ngồi yên không để ý đến được.
Ra lệnh một tiếng, Huyền Long Vệ khắp cả nước nhanh chóng bao vây tất cả gia trạch của trọng thần trong triều, quan viên Ngũ phẩm trở lên, quan viên ở ngoài nơi đóng quân, quan viên quan trọng các địa phương. Nữ nhân trong Huyền Long Vệ tiến hành soát người dần dần.
Điều tra cũng không giới hạn hậu viện gia trạch mà ngay cả ngoại thất ngầm nuôi dưỡng bên ngoài hay cô nương trong thanh lâu, nhân tình đều điều tra dần.
Hễ là quan hệ nam nữ cố định hay chỉ mới đây đều tra hết.
Hành động lần này nhanh như sấm sét, khí thế cuồn cuộn lại tiến hành đồng thời đánh cho quan viên các cấp trở tay không kịp.
Huyền Long Vệ điều tra cũng rất có kỹ năng, không chỉ soát người mà còn điều tra phòng, đánh lừa dư luận. Không ai biết rốt cuộc Phó Dung Chương đang tra cái gì, chỉ biết tất cả nữ quyến đều bị tra xét nghiêm ngặt, cũng bắt được một số người.
Đều nghĩ rằng chỉ tra người mà không phải những thứ khác.
Tra xét mấy ngày, đám người dần dần phản ứng kịp đối tượng Phó Dung Chương tra là ai, trong vô thức sống lưng phát lạnh.
Đối tượng điều tra chuẩn xác, gần như không bỏ sót.
Một vài quan viên tự cho là giấu được đam mê đặc biệt của mình đều bị Huyền Long Vệ tra soát.
Vương phi!
Nhiếp chính vương phi!
Đây là ân sủng to lớn!
Giờ phút này, cả đám người theo hầu Lệ Hoa Uyển ai mà còn không hiểu?
Sau này Vân Kiều chính là nữ chủ nhân của phủ Nhiếp chính vương.
Đêm qua, chuyện Viên Ly dẫn người đến hậu viện xử trí Ngọc Lê đã truyền khắp hạ nhân trong phủ. Lại liên tưởng đến Ngọc Lê từng đắc tội Vân Kiều nên mới có kết cục như thế!
Đám người càng âm thầm cung kính với Vân Kiều hơn, không có ai dám xen vào hoặc lén thảo luận thân phận quả phụ của nàng nữa. Thậm chí còn hạ quyết tâm sau này phải hầu hạ tận tâm tận lực hơn, cẩn thận không được phạm lỗi tránh cho khó giữ được đầu.
Vân Kiều đang ngủ say cũng không biết thân phận địa vị của mình đã lặng lẽ thay đổi, không biết trong suy nghĩ của đám nô bộc trong phủ Nhiếp chính vương, địa vị của nàng đã cao cùng cấp với Phó Dung Chương, không thể mạo phạm.
Phó Dung Chương vừa ra khỏi cửa đã thấy Vệ Minh chờ trong viện từ lâu. Trên đỉnh đầu y có mấy giọt sương nhỏ, chắc trời chưa sáng đã đứng đợi.
“Có kết quả rồi sao?”
Vệ Minh: “Đúng thế, chủ tử, trải qua điều tra cẩn thận, chỉ có Ngọc Lê có hình xăm, những người khác không có.”
Phó Dung Chương không nhịn được mà nhíu mày.
Điều này nói rõ, tổng cộng chỉ có hai người Ngọc Lê và Vân Kiều cùng vào phủ Nhiếp chính vương. Kiếp trước vì hắn luôn không để ý tới thị thiếp trong phủ nên Ngọc Lê mới không có cơ hội, đối phương mới phái Vân Kiều đến.
Trong khoảng thời gian sáu năm đó, đối phương tốn thời gian dài như vậy, bày thế cục lớn như thế chỉ vì muốn giết hắn, có thể nói là tâm cơ khó phòng.
Kiếp này hắn tìm được Vân Kiều từ sớm, nếu như đối phương đưa người tới như kiếp trước thì sẽ đưa ai tới?
Thấy Phó Dung Chương trầm tư, Vệ Minh do dự trong phút chốc, bẩm báo tiếp: “Ngự Sử đại nhân cũng đã chết.”
Nghe vậy, bỗng nhiên Phó Dung Chương ngước mắt nhìn chằm chằm Vệ Minh.
“Chu đại nhân chết trong thư phòng, lúc được hạ nhân phát hiện thì thi thể đã cứng lại, đêm đó không tuyên ai hầu hạ cả.”
“Không phải đã phái Huyền Long Vệ nhìn chằm chằm sao? Không phát hiện gì khả nghi à?” Phó Dung Chương hỏi. Chu Quán chết không giống với Trương Ngọc Thư.
“Huyền Long Vệ vẫn luôn canh giữ ở chỗ tối không phát hiện ra gì khả nghi, Chu đại nhân dùng bữa tối giống như ngày thường. Đi vào thư phòng sau đó không đi ra nữa.”
“Trái lại hai ngày trước có di nương một phòng bỏ trốn cùng người khác, không biết tung tích! Chu đại nhân từng giận dữ phái người đi tìm. Huyền Long Vệ đã điều tra, thị thiếp kia đã vào phủ bảy năm, vẫn có phần được sủng ái.”
Lại là thị thiếp!
Ánh mắt Phó Dung Chương u ám lạnh lẽo, cả người như tuyết trắng vạn năm sừng sững tích trữ trên đỉnh núi, mang theo khí thế hận không thể cắn nuốt cả thế giới: “Báo cho Hoài Dương hầu, đi Chu phủ.”
–
Tô Dực Phỉ cũng đã nhận được báo án, hắn chuẩn bị dẫn người tới cửa nghiệm thi. Khi biết Phó Dung Chương cũng tự mình đi tới giám sát nghiệm thi thì ở cửa Chu phủ chờ đợi.
Đám người đi vào Chu phủ thấy thi thể Chu Quán đang đặt ở giữa nhà chính của Chu phủ.
Gia quyến được thông báo cần đợi Kinh Triệu phủ nghiệm thi xong mới hạ táng nên chỉ xếp đặt linh đường, cái khác cũng không dám động.
Trải qua kiểm tra thi thể không có đổ máu mà dựa vào bàn mà chết đi. Bây giờ thi thể cứng ngắc, thân không thẳng, giống như đột tử.
Chu Quán đã hơn năm mươi tuổi, làm người hiểu đời lại khôn khéo, cống hiến cho triều đình cũng không lớn, làm việc cũng đúng quy củ, nhưng mọi việc ông ta làm đều thuận lợi. Ông ta có tác dụng điều hòa hai phe phái tranh chấp nhau nên Phó Dung Chương cũng giữ lại dùng.
Theo dự đoán của Phó Dung Chương, nếu như kẻ sau màn động thủ thì muốn nhằm vào quan viên hữu dụng với Phó Dung Chương thì Chu Quán này thật sự không được xếp vào.
Ông ta chết có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng mà Ngọc Lê vừa chết thì hắn đã phái người nhìn chằm chằm Chu Quán, Chu Quán đã chết rồi, mà cái chết cũng rất trùng hợp.
Phó Dung Chương nhìn chằm chằm vào thi thể Chu Quán, nghĩ ngợi, dường như hắn ngửi được một mùi hương quen thuộc: “Tại sao lại có mùi thơm?”
Tô Dực Phỉ hít hà: “Thật sao? Chỉ là mùi son phấn bình thường, không có gì khác biệt.”
Thi thể đã đặt ở đây mấy canh giờ, trên thân thi thể vẫn còn mùi thơm son phấn bột nước của nữ nhân, thật sự rất kì lạ.
Tô Dực Phỉ cẩn thận kiểm tra thi thể, phát hiện có thể là trên quần áo của Chu Quán có mùi huân hương, ngoài ra không có gì khả nghi nữa.
Không có manh mối, trong lòng Phó Dung Chương như bị một tảng đá lớn đè lên.
Cái chết của Chu Quán không hề giống cái chết của Trương Ngọc Thư. Điều khiến Phó Dung Chương tiếc hận chỉ là quan viên trọng thần trong triều liên tục hao tổn, Phó Dung Chương hắn cũng không thể ngồi yên không để ý đến được.
Ra lệnh một tiếng, Huyền Long Vệ khắp cả nước nhanh chóng bao vây tất cả gia trạch của trọng thần trong triều, quan viên Ngũ phẩm trở lên, quan viên ở ngoài nơi đóng quân, quan viên quan trọng các địa phương. Nữ nhân trong Huyền Long Vệ tiến hành soát người dần dần.
Điều tra cũng không giới hạn hậu viện gia trạch mà ngay cả ngoại thất ngầm nuôi dưỡng bên ngoài hay cô nương trong thanh lâu, nhân tình đều điều tra dần.
Hễ là quan hệ nam nữ cố định hay chỉ mới đây đều tra hết.
Hành động lần này nhanh như sấm sét, khí thế cuồn cuộn lại tiến hành đồng thời đánh cho quan viên các cấp trở tay không kịp.
Huyền Long Vệ điều tra cũng rất có kỹ năng, không chỉ soát người mà còn điều tra phòng, đánh lừa dư luận. Không ai biết rốt cuộc Phó Dung Chương đang tra cái gì, chỉ biết tất cả nữ quyến đều bị tra xét nghiêm ngặt, cũng bắt được một số người.
Đều nghĩ rằng chỉ tra người mà không phải những thứ khác.
Tra xét mấy ngày, đám người dần dần phản ứng kịp đối tượng Phó Dung Chương tra là ai, trong vô thức sống lưng phát lạnh.
Đối tượng điều tra chuẩn xác, gần như không bỏ sót.
Một vài quan viên tự cho là giấu được đam mê đặc biệt của mình đều bị Huyền Long Vệ tra soát.