Chương 17: Lại thấy hình xăm - Tra lai lịch của mỹ nhân có hình xăm
Phó Dung Chương liếc mắt nhìn Tô Dực Phỉ: “Ngươi tra lai lịch của hình xăm hồng mai này thử xem.”
Đây là hắn theo giấc mộng vẽ ra, hắn mộng ngày đêm đã nhớ kỹ từ lâu, ngay cả chi tiết hắn cũng có thể vẽ ra được.
Ở kiếp trước và kiếp này, Vân Kiều có sự khác biệt lớn như thế đều bắt nguồn từ sau khi trải qua ba năm đó, hình xăm hồng mai này là manh mối rất lớn. Thậm chí hắn còn hoài nghi sau khi Vân Kiều treo cổ tự tử phải chăng cũng có những nguyên do khác?
Hắn không thể để bi kịch Vân Kiều tái diễn lần nữa, nhất định phải tra ra được hình xăm này bắt đầu từ tay ai, tại sao lại xăm lên người Vân Kiều.
Nhưng mà, ba năm sau hình xăm này mới được xăm lên, bây giờ còn chưa xảy ra. Muốn tra được hình xăm bắt đầu từ đâu chỉ có thể tra hình xăm cùng loại hoặc là bắt đầu từ kỹ thuật xăm hình, độ khó không nhỏ.
Thế nhân chỉ biết Hoài Dương hầu Tô Dực Phỉ dũng mãnh thiện chiến, là cánh tay đắc lực của Nhiếp chính vương, nhưng không ai biết bề ngoài hắn phóng túng không bị trói buộc, thật ra lại là người có tâm tư tỉ mỉ, am hiểu dụng binh, am hiểu suy luận hơn nhiều.
Việc này để hắn đi tra là vô cùng thích hợp.
Thấy hai người Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ đều tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, Phó Dung Chương phải nói ra thân phận Vân Kiều là đích nữ của tướng phủ, Thượng Quan Thao có nhiệm vụ tra chuyện Vân Kiều mất tích và sự hoài nghi của hắn về cái chết của Trương Ngọc Thư.
“Thượng Quan Thao truy xét chuyện Thượng Quan Vân Kiều mất tích, ba ngày sẽ có tin tức truyền về, bây giờ tầm mười ngày mà lại không có tin tức. Huyền Long Vệ cho y, y cũng không dùng tới, bản vương lo lắng y gặp bất trắc.”
Cũng đã phái mấy đội Huyền Long Vệ tăng cường tìm kiếm Thượng Quan Thao.
“Hửm?” Tô Dực Phỉ nghe được ý trong lời nói của Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương gật gật đầu: “Bản vương hoài nghi, cái chết của Trương Ngọc Thư vô cùng có khả năng liên quan đến chuyện này, cũng có liên quan đến hình xăm. Ngươi dám nhận củ khoai lang bỏng tay này không?”
Nói đến đây, Tô Dực Phỉ hoàn hồn lại, thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường, đứng dậy nghiêm mặt nói: “Vi thần lĩnh chỉ.”
Nhưng vào lúc này, Viên Ly lại bưng lớp da của Ngọc Lê đi vào, cung cung kính kính hành lễ: “Khởi bẩm điện hạ, nô tài đã phụng mệnh xử trí thị thiếp không biết tốt xấu kia, nhưng phát hiện trên người nàng ta có hình xăm. Vì thế đăc biệt đến đây bẩm cho điện hạ biết.”
Nghe xong mỹ nhân có hình xăm, vẻ mặt ba người đều thay đổi: “Trình lên.”
Viên Ly thấy sắc mặt ba người khác thường, trong lòng ông lộp bộp một tiếng, không ngờ hình xăm này thật sự có vấn đề. Ông vội vàng trình lên.
Ngọc Lê chỉ là thị thiếp ti tiện, Phó Dung Chương chỉ nói không cần giữ lại, về phần xử lý thế nào hắn cũng không quan tâm. Nếu trong tình huống bình thường, Viên Ly xử trí cũng không cần đến bẩm báo hai lần.
Nhưng mà ông thấy hình xăm này là hình xăm màu, thủ pháp lại tinh xảo, không giống những hình xăm thủy mặc bình thường; lại thêm nước Đại Địch tôn trọng thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, trừ bỏ phạm nhân, người bình thường sẽ không tùy tiện xăm lên người, vì thế đây là thứ hắn để ý nhất.
Phó Dung Chương nhìn thấy hình xăm Ngu Mỹ Nhân, kỹ pháp quen thuộc kia, màu sắc quen thuộc đều đang nói rõ hình xăm này với Hồng Mai của Vân Kiều là do một người làm ra.
“Người đâu?” Phó Dung Chương vội vàng hỏi.
Viên Ly vội nói: “Ở hậu viện, còn một hơi tàn.”
“Tuyên vương, cứu người.” Phó Dung Chương lạnh lùng phân phó, nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài: “Hoài Dương hầu chuẩn bị thẩm vấn.”
“Vâng.”
Cố Văn Hiên ra hiệu cho người hầu mang đồ chẩn bệnh, sau đó cùng đi với Tô Dực Phỉ.
Viên Ly vội vàng đi lên dẫn đường.
Đám người Phó Dung Chương tới hậu viện nhìn thấy Ngọc Lê còn thở, Cố Văn Hiên mệnh cho người hầu cho nàng ăn Đề khí tham hoàn và Thống dược tán.
Dễ chịu rất nhiều, Ngọc Lê khó khăn mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua người tới. Nàng nhìn thấy người tới quần áo bất phàm, nhìn về phía người dẫn đầu, nhìn chằm chằm ngọc Phỉ Thúy Ly Long mắt chạm rỗng mà Phó Dung Chương đeo bên hông, bỗng dưng nàng mở to mắt ra, hơi thở đứt quãng: “Vương, vương gia…”
Mặc dù nàng chưa thấy qua Phó Dung Chương, nhưng năm đó Phó Dung Chương đi qua bên cạnh nàng, nàng nhận ra ngọc bội này.
Ngọc Lê theo bản năng muốn cầm thứ gì đó che lại thân thể đẫm máu khó coi của mình. Nhiều năm qua, mỗi ngày nàng đều ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, để gặp người khác với dung mạo xinh đẹp nhất vì muốn có một ngày gặp được Phó Dung Chương có thể khiến hắn nhìn một chút. Nhưng mà nhiều năm qua, ngay cả bóng của hắn nàng cũng không thấy. Bây giờ gặp, nàng lại thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Ngươi là ai, sau lưng ngươi là ai? Mục đích vào phủ Nhiếp chính vương là gì?” Phó Dung Chương nhìn chằm chằm Ngọc Lê, lạnh lùng nói.
“Vương, vương gia nói gì, nô gia… Nghe, nghe không hiểu.”
Ánh mắt Ngọc Lê nhìn hắn không hề có chút gợn sóng, nàng giật giật môi tự giễu, là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Nàng còn lo lắng dáng vẻ như quỷ này sẽ khiến hắn càng thêm chán ghét, không ngờ trong mắt hắn nàng chẳng khác gì một vật chết. Có lẽ nếu không trải qua một lần này thì lúc còn sống nàng cũng sẽ không gặp được hắn, càng nói chi đến chuyện nàng phải chấp hành gánh vác nhiệm vụ?
Thấy Ngọc Lê chết tới nơi còn cứng miệng, Tô Dực Phỉ ngồi xổm xuống, chỉ vào hình xăm Ngu Mỹ Nhân trên lớp da của nàng: “Việc đã đến nước này, cô nương còn giả ngốc làm gì nữa. Cô nương đã khó thoát chết, không bằng dựa vào đó làm một giao dịch với vương gia?”
Ngọc Lê nhìn thấy hình xăm vốn thuộc về mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghĩ đến điều gì đó, lắc đầu: “Đừng, đừng đến đây…”
Nhìn thấy hình xăm giống như muốn né tránh điều gì đó, bỗng nhiên Ngọc Lê xoay người từ trên cáng rơi xuống đất. Nàng đã mất đi da thịt che chở, đất đá trên đất làm nàng đau nhói, đau đến mức gào to.
Người hầu muốn đỡ nàng dậy, vừa đụng vào một cái nàng đã đau đến mức gào lên thảm thiết, thị vệ không còn dám đụng vào nàng nữa.
“Cho nàng ta ngừng đau.”
Phó Dung Chương nhíu chặt lông mày, hắn không muốn Ngọc Lê cứ thế đau đến chết đi, hắn còn muốn nạy ra tin tức liên quan đến hình xăm từ miệng nàng ta. Cho dù một manh mối nhỏ hắn cũng muốn có được.
Cố Văn Hiên lĩnh mệnh, sai người bôi thuốc cho Ngọc Lê, lại cho ăn thuốc giảm đau, tiến hành đồng bộ, làm dịu nỗi đau đớn của nàng bằng tốc độ nhanh nhất.
Tình huống như vậy đã xác định không thể cứu sống, có thể làm giảm sự đau đớn trước khi chết đã là đãi ngộ tốt nhất.
Rốt cuộc cũng bớt đau, Ngọc Lê nằm rạp trên mặt đất, đã bắt đầu hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Văn Hiên khẽ hỏi.
Ngọc Lê nghe được giọng nói ôn nhuận ân cần hỏi thăm vang lên, không biết sao mũi lại thấy chua xót. Nàng cảm thấy lời này đều mang theo thiện ý.
Nàng biết rõ những người này muốn biết chút gì đó từ trong miệng nàng nên mới khiến cho nàng dễ chịu một chút trước khi chết.
So với những cảnh tượng trong trí nhớ nàng dốc sức muốn quên đi thì đau đớn trước mắt này không là gì cả, thậm chí còn là một loại giải thoát.
Lúc ban đầu khi vào vương phủ, nàng vẫn hi vọng có thể đến gần Phó Dung Chương, chiếm được sự ân sủng của hắn để thoát khỏi bể khổ. Nhưng mà không thể tiếp cận Phó Dung Chương, lại không nhận được chỉ thị tiếp theo, nàng giống như người câm điếc giữa đám người, mờ mịt không biết đường đi.
Trong năm năm giày vò này, nàng sốt ruột, cũng đã quên mất bổn phận, nàng không nên đi tìm Vân Kiều làm nàng ta không vui. Nếu nàng giống như những người khác an phận ở trong viện, chẳng phải nàng sẽ có một nơi khác thuộc về sao?
Là nàng mơ mộng thứ đồ mình không nên mơ mộng.
Cực hình của Viên Ly cũng khiến cho sự không cam lòng của nàng bị nghiền nát hoàn toàn, bây giờ nàng chỉ mong được chết tử tế.
Thấy Ngọc Lê trầm mặc, Phó Dung Chương không muốn chậm trễ thời gian nữa, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Dực Phỉ. Tô Dực Phỉ lập tức hiểu ý: “Hình xăm này là ai xăm cho ngươi, vì sao lại xăm?”
“Nếu, nếu nô gia biết gì nói đó thì có thể mai táng về quê cũ không?” Ngọc Lê yếu ớt nói.
“Chuẩn.” Phó Dung Chương nói.
Nói xong, mắt hắn nhìn về ban chỉ bạch ngọc ly văn đang xoay trên ngón cái, như không thèm để ý.
“Tốt nhất ngươi hãy nói lời có tác dụng.”
Chẳng biết tại sao Ngọc Lê nhìn đầu ngón tay chuyển động ban chỉ hơi trắng bệch, mỗi một vòng xoay như đang ngưng tụ một sức mạnh to lớn. Trực giác Ngọc Lê nói nếu như nàng dám lừa gạt hắn thì chỉ giây tiếp theo thứ hắn xoay không phải là ban chỉ mà là đầu của nàng, nghiền xương thành tro cũng có thể.
Ngọc Lê vội vàng khẽ gật đầu, rất phối hợp trả lời câu hỏi của Tô Dực Phỉ: “Nô gia đã bị bán từ nhỏ, sau khi học nghệ thành nghề thì trên người mỗi người đều sẽ có hình xăm hoa trên người, lấy để thay danh hiệu.”
Động tác trên tay Phó Dung Chương dừng lại, lạnh lùng hỏi: “Nghệ, là nghệ gì?”
“Mị thuật.”
Ngọc Lê vừa dứt lời, chỉ nghe ban chỉ “Răng rắc” một tiếng, trong chớp mắt vỡ vụn.
Nghe tiếng, Tô Dực Phỉ và Cố Văn Hiên cùng nhau nhìn về phía Phó Dung Chương, không biết vì sao hắn lại phản ứng lớn như thế. Mỹ cơ được quan lại quyền quý đưa đến hậu viện, ai mà không có mị thuật và dâm xảo?
Mọi người cũng không biết, kiếp trước kiếp này hai mặt của Vân Kiều, bỗng nhiên nhát gan lại thanh khiết, bỗng nhiên xinh đẹp lại kiều mị liên tục hoán đổi trong đầu Phó Dung Chương, khiến lòng hắn đau đến hốt hoảng.
Hắn không dám tưởng tượng, kiếp trước trong ba năm tương lai của Vân Kiều, nàng bị người ta huấn luyện mị thuật như thế nào, trải qua chuyện gì mới có thể lột xác thành người khác.
Hồi lâu sau, hầu kết của Phó Dung Chương chuyển động mấy lần, đến khi khuôn mặt Vân Kiều tạm thời rút lui khỏi đầu hắn, hắn mới nói: “Tiếp tục.”
Đây là hắn theo giấc mộng vẽ ra, hắn mộng ngày đêm đã nhớ kỹ từ lâu, ngay cả chi tiết hắn cũng có thể vẽ ra được.
Ở kiếp trước và kiếp này, Vân Kiều có sự khác biệt lớn như thế đều bắt nguồn từ sau khi trải qua ba năm đó, hình xăm hồng mai này là manh mối rất lớn. Thậm chí hắn còn hoài nghi sau khi Vân Kiều treo cổ tự tử phải chăng cũng có những nguyên do khác?
Hắn không thể để bi kịch Vân Kiều tái diễn lần nữa, nhất định phải tra ra được hình xăm này bắt đầu từ tay ai, tại sao lại xăm lên người Vân Kiều.
Nhưng mà, ba năm sau hình xăm này mới được xăm lên, bây giờ còn chưa xảy ra. Muốn tra được hình xăm bắt đầu từ đâu chỉ có thể tra hình xăm cùng loại hoặc là bắt đầu từ kỹ thuật xăm hình, độ khó không nhỏ.
Thế nhân chỉ biết Hoài Dương hầu Tô Dực Phỉ dũng mãnh thiện chiến, là cánh tay đắc lực của Nhiếp chính vương, nhưng không ai biết bề ngoài hắn phóng túng không bị trói buộc, thật ra lại là người có tâm tư tỉ mỉ, am hiểu dụng binh, am hiểu suy luận hơn nhiều.
Việc này để hắn đi tra là vô cùng thích hợp.
Thấy hai người Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ đều tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, Phó Dung Chương phải nói ra thân phận Vân Kiều là đích nữ của tướng phủ, Thượng Quan Thao có nhiệm vụ tra chuyện Vân Kiều mất tích và sự hoài nghi của hắn về cái chết của Trương Ngọc Thư.
“Thượng Quan Thao truy xét chuyện Thượng Quan Vân Kiều mất tích, ba ngày sẽ có tin tức truyền về, bây giờ tầm mười ngày mà lại không có tin tức. Huyền Long Vệ cho y, y cũng không dùng tới, bản vương lo lắng y gặp bất trắc.”
Cũng đã phái mấy đội Huyền Long Vệ tăng cường tìm kiếm Thượng Quan Thao.
“Hửm?” Tô Dực Phỉ nghe được ý trong lời nói của Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương gật gật đầu: “Bản vương hoài nghi, cái chết của Trương Ngọc Thư vô cùng có khả năng liên quan đến chuyện này, cũng có liên quan đến hình xăm. Ngươi dám nhận củ khoai lang bỏng tay này không?”
Nói đến đây, Tô Dực Phỉ hoàn hồn lại, thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường, đứng dậy nghiêm mặt nói: “Vi thần lĩnh chỉ.”
Nhưng vào lúc này, Viên Ly lại bưng lớp da của Ngọc Lê đi vào, cung cung kính kính hành lễ: “Khởi bẩm điện hạ, nô tài đã phụng mệnh xử trí thị thiếp không biết tốt xấu kia, nhưng phát hiện trên người nàng ta có hình xăm. Vì thế đăc biệt đến đây bẩm cho điện hạ biết.”
Nghe xong mỹ nhân có hình xăm, vẻ mặt ba người đều thay đổi: “Trình lên.”
Viên Ly thấy sắc mặt ba người khác thường, trong lòng ông lộp bộp một tiếng, không ngờ hình xăm này thật sự có vấn đề. Ông vội vàng trình lên.
Ngọc Lê chỉ là thị thiếp ti tiện, Phó Dung Chương chỉ nói không cần giữ lại, về phần xử lý thế nào hắn cũng không quan tâm. Nếu trong tình huống bình thường, Viên Ly xử trí cũng không cần đến bẩm báo hai lần.
Nhưng mà ông thấy hình xăm này là hình xăm màu, thủ pháp lại tinh xảo, không giống những hình xăm thủy mặc bình thường; lại thêm nước Đại Địch tôn trọng thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, trừ bỏ phạm nhân, người bình thường sẽ không tùy tiện xăm lên người, vì thế đây là thứ hắn để ý nhất.
Phó Dung Chương nhìn thấy hình xăm Ngu Mỹ Nhân, kỹ pháp quen thuộc kia, màu sắc quen thuộc đều đang nói rõ hình xăm này với Hồng Mai của Vân Kiều là do một người làm ra.
“Người đâu?” Phó Dung Chương vội vàng hỏi.
Viên Ly vội nói: “Ở hậu viện, còn một hơi tàn.”
“Tuyên vương, cứu người.” Phó Dung Chương lạnh lùng phân phó, nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài: “Hoài Dương hầu chuẩn bị thẩm vấn.”
“Vâng.”
Cố Văn Hiên ra hiệu cho người hầu mang đồ chẩn bệnh, sau đó cùng đi với Tô Dực Phỉ.
Viên Ly vội vàng đi lên dẫn đường.
Đám người Phó Dung Chương tới hậu viện nhìn thấy Ngọc Lê còn thở, Cố Văn Hiên mệnh cho người hầu cho nàng ăn Đề khí tham hoàn và Thống dược tán.
Dễ chịu rất nhiều, Ngọc Lê khó khăn mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua người tới. Nàng nhìn thấy người tới quần áo bất phàm, nhìn về phía người dẫn đầu, nhìn chằm chằm ngọc Phỉ Thúy Ly Long mắt chạm rỗng mà Phó Dung Chương đeo bên hông, bỗng dưng nàng mở to mắt ra, hơi thở đứt quãng: “Vương, vương gia…”
Mặc dù nàng chưa thấy qua Phó Dung Chương, nhưng năm đó Phó Dung Chương đi qua bên cạnh nàng, nàng nhận ra ngọc bội này.
Ngọc Lê theo bản năng muốn cầm thứ gì đó che lại thân thể đẫm máu khó coi của mình. Nhiều năm qua, mỗi ngày nàng đều ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, để gặp người khác với dung mạo xinh đẹp nhất vì muốn có một ngày gặp được Phó Dung Chương có thể khiến hắn nhìn một chút. Nhưng mà nhiều năm qua, ngay cả bóng của hắn nàng cũng không thấy. Bây giờ gặp, nàng lại thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Ngươi là ai, sau lưng ngươi là ai? Mục đích vào phủ Nhiếp chính vương là gì?” Phó Dung Chương nhìn chằm chằm Ngọc Lê, lạnh lùng nói.
“Vương, vương gia nói gì, nô gia… Nghe, nghe không hiểu.”
Ánh mắt Ngọc Lê nhìn hắn không hề có chút gợn sóng, nàng giật giật môi tự giễu, là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Nàng còn lo lắng dáng vẻ như quỷ này sẽ khiến hắn càng thêm chán ghét, không ngờ trong mắt hắn nàng chẳng khác gì một vật chết. Có lẽ nếu không trải qua một lần này thì lúc còn sống nàng cũng sẽ không gặp được hắn, càng nói chi đến chuyện nàng phải chấp hành gánh vác nhiệm vụ?
Thấy Ngọc Lê chết tới nơi còn cứng miệng, Tô Dực Phỉ ngồi xổm xuống, chỉ vào hình xăm Ngu Mỹ Nhân trên lớp da của nàng: “Việc đã đến nước này, cô nương còn giả ngốc làm gì nữa. Cô nương đã khó thoát chết, không bằng dựa vào đó làm một giao dịch với vương gia?”
Ngọc Lê nhìn thấy hình xăm vốn thuộc về mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghĩ đến điều gì đó, lắc đầu: “Đừng, đừng đến đây…”
Nhìn thấy hình xăm giống như muốn né tránh điều gì đó, bỗng nhiên Ngọc Lê xoay người từ trên cáng rơi xuống đất. Nàng đã mất đi da thịt che chở, đất đá trên đất làm nàng đau nhói, đau đến mức gào to.
Người hầu muốn đỡ nàng dậy, vừa đụng vào một cái nàng đã đau đến mức gào lên thảm thiết, thị vệ không còn dám đụng vào nàng nữa.
“Cho nàng ta ngừng đau.”
Phó Dung Chương nhíu chặt lông mày, hắn không muốn Ngọc Lê cứ thế đau đến chết đi, hắn còn muốn nạy ra tin tức liên quan đến hình xăm từ miệng nàng ta. Cho dù một manh mối nhỏ hắn cũng muốn có được.
Cố Văn Hiên lĩnh mệnh, sai người bôi thuốc cho Ngọc Lê, lại cho ăn thuốc giảm đau, tiến hành đồng bộ, làm dịu nỗi đau đớn của nàng bằng tốc độ nhanh nhất.
Tình huống như vậy đã xác định không thể cứu sống, có thể làm giảm sự đau đớn trước khi chết đã là đãi ngộ tốt nhất.
Rốt cuộc cũng bớt đau, Ngọc Lê nằm rạp trên mặt đất, đã bắt đầu hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Văn Hiên khẽ hỏi.
Ngọc Lê nghe được giọng nói ôn nhuận ân cần hỏi thăm vang lên, không biết sao mũi lại thấy chua xót. Nàng cảm thấy lời này đều mang theo thiện ý.
Nàng biết rõ những người này muốn biết chút gì đó từ trong miệng nàng nên mới khiến cho nàng dễ chịu một chút trước khi chết.
So với những cảnh tượng trong trí nhớ nàng dốc sức muốn quên đi thì đau đớn trước mắt này không là gì cả, thậm chí còn là một loại giải thoát.
Lúc ban đầu khi vào vương phủ, nàng vẫn hi vọng có thể đến gần Phó Dung Chương, chiếm được sự ân sủng của hắn để thoát khỏi bể khổ. Nhưng mà không thể tiếp cận Phó Dung Chương, lại không nhận được chỉ thị tiếp theo, nàng giống như người câm điếc giữa đám người, mờ mịt không biết đường đi.
Trong năm năm giày vò này, nàng sốt ruột, cũng đã quên mất bổn phận, nàng không nên đi tìm Vân Kiều làm nàng ta không vui. Nếu nàng giống như những người khác an phận ở trong viện, chẳng phải nàng sẽ có một nơi khác thuộc về sao?
Là nàng mơ mộng thứ đồ mình không nên mơ mộng.
Cực hình của Viên Ly cũng khiến cho sự không cam lòng của nàng bị nghiền nát hoàn toàn, bây giờ nàng chỉ mong được chết tử tế.
Thấy Ngọc Lê trầm mặc, Phó Dung Chương không muốn chậm trễ thời gian nữa, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Dực Phỉ. Tô Dực Phỉ lập tức hiểu ý: “Hình xăm này là ai xăm cho ngươi, vì sao lại xăm?”
“Nếu, nếu nô gia biết gì nói đó thì có thể mai táng về quê cũ không?” Ngọc Lê yếu ớt nói.
“Chuẩn.” Phó Dung Chương nói.
Nói xong, mắt hắn nhìn về ban chỉ bạch ngọc ly văn đang xoay trên ngón cái, như không thèm để ý.
“Tốt nhất ngươi hãy nói lời có tác dụng.”
Chẳng biết tại sao Ngọc Lê nhìn đầu ngón tay chuyển động ban chỉ hơi trắng bệch, mỗi một vòng xoay như đang ngưng tụ một sức mạnh to lớn. Trực giác Ngọc Lê nói nếu như nàng dám lừa gạt hắn thì chỉ giây tiếp theo thứ hắn xoay không phải là ban chỉ mà là đầu của nàng, nghiền xương thành tro cũng có thể.
Ngọc Lê vội vàng khẽ gật đầu, rất phối hợp trả lời câu hỏi của Tô Dực Phỉ: “Nô gia đã bị bán từ nhỏ, sau khi học nghệ thành nghề thì trên người mỗi người đều sẽ có hình xăm hoa trên người, lấy để thay danh hiệu.”
Động tác trên tay Phó Dung Chương dừng lại, lạnh lùng hỏi: “Nghệ, là nghệ gì?”
“Mị thuật.”
Ngọc Lê vừa dứt lời, chỉ nghe ban chỉ “Răng rắc” một tiếng, trong chớp mắt vỡ vụn.
Nghe tiếng, Tô Dực Phỉ và Cố Văn Hiên cùng nhau nhìn về phía Phó Dung Chương, không biết vì sao hắn lại phản ứng lớn như thế. Mỹ cơ được quan lại quyền quý đưa đến hậu viện, ai mà không có mị thuật và dâm xảo?
Mọi người cũng không biết, kiếp trước kiếp này hai mặt của Vân Kiều, bỗng nhiên nhát gan lại thanh khiết, bỗng nhiên xinh đẹp lại kiều mị liên tục hoán đổi trong đầu Phó Dung Chương, khiến lòng hắn đau đến hốt hoảng.
Hắn không dám tưởng tượng, kiếp trước trong ba năm tương lai của Vân Kiều, nàng bị người ta huấn luyện mị thuật như thế nào, trải qua chuyện gì mới có thể lột xác thành người khác.
Hồi lâu sau, hầu kết của Phó Dung Chương chuyển động mấy lần, đến khi khuôn mặt Vân Kiều tạm thời rút lui khỏi đầu hắn, hắn mới nói: “Tiếp tục.”