Chương 10: Có thứ mình cần - Ngươi không cần cảm ơn ta
Ở kiếp trước, nàng cũng im lặng như thế.
Im lặng lạ thường.
Đêm đó, sau khi triền miên xong, nàng quỳ xuống cầu xin hắn buông tha tướng phủ, hắn không cho phép. Nàng cũng không cầu xin nữa, chỉ là ánh mắt không hề có sự nịnh nọt như xưa, trầm tĩnh như một đầm lầy thâm sâu.
Chưa bao giờ hắn thấy nàng như thế.
Lúc đó, không biết sao trong lòng hắn lại dâng lên sự bất an.
Nhưng cứ như thế mà bỏ qua, giống như thuyền đi trên nước không một dấu vết.
Nàng vốn là thị thiếp dùng sắc câu người, lần đầu vào phủ nàng đã chủ động tới gần hắn, chủ động yêu sủng, vô cùng mị hoặc.
Đối với nàng mà nói, dùng tình dục tranh công, đòi ân tình với hắn, không thể bình thường hơn được.
Lúc trước hắn cũng không để ý, mỹ nhân lại tiêu hồn hắn có thể chịu được.
Nhưng mà lần này hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Giận dữ từ chối nàng.
Mấy ngày sau, hắn không còn thấy nàng cười nghênh đón hay nịnh nọt nữa.
Trái lại, nàng đang luyện chữ, ngày cả nhà tướng phủ bị chém đầu nàng cũng không ngừng lại.
Ngay cả bút cũng không rời người, nàng lặng im chép kinh thư cả đêm.
Lại nghĩ đến, từ trước đến nay nàng vẫn thờ ơ với tướng phủ, chợt quỳ xuống cầu tình cho cha con Thượng Quan gia…
Không biết sao lại có dự cảm chẳng lành, hắn đi đến vườn mai.
Hôm nay hắn vẫn nhớ thời tiết hôm đó u ám ảm đạm, mây đen đầy trời, tối tăm mờ mịt làm cho lòng người cảm thấy bí bách.
Dùng một mảnh lụa trắng, nàng treo mình ở trên cành mai.
Im lặng.
Yên lặng như thế đã thành vết thương hai đời của hắn
***
Giờ phút này nàng cũng yên lặng như vậy, từ bỏ giãy dụa, dáng vẻ im lặng lại tuyệt vọng làm hắn đau nhói thật sâu.
“Nói chuyện.” Phó Dung Chương khẽ lung lay người trong ngực, giọng nói hắn mang theo vẻ run run mà hắn cũng không hay biết.
Nàng không có phản ứng.
Hắn nắm tay của nàng siết chặt hơn một chút, sợ buông lỏng tay thì nàng sẽ giống như cánh mai rơi khỏi cành, cánh hoa tan mất, rơi rớt thành bùn.
Hồi lâu sau, nước mắt trong suốt rơi từng giọt từ khóe mắt xuống, tí tách nhỏ lên mu bàn tay hắn, lập tức vỡ thành bọt nước. Nàng không chịu nổi một đòn nhưng lại mang theo mấy phần cứng rắn.
Nếu như hôm nay hắn tiến thêm một bước, có lẽ mấy hôm sau thứ hắn có được lại là một bộ thi thể lạnh lẽo.
Cả hai kiếp, nàng như hai người khác nhau, chỉ có điểm này lại giống nhau lạ thường, đây mới là thứ thực chất trong lòng nàng.
Hắn chưa từng để ý đến sinh mệnh của ai, nhưng nàng là ngoại lệ.
Nếu không, cũng sẽ không có ác mộng mỗi ngày thế này.
Giờ phút này, hắn cảm nhận được sự bất lực trước nay chưa từng có.
Sự thật nàng không yêu hắn này là chấp niệm hai kiếp của hắn.
Không chiếm được cũng không bỏ xuống được.
Hắn không nói một lời, chỉ giúp nàng chỉnh lại y phục, hồi lâu sau mới buông lỏng nàng ra mở cửa đi.
–
Phó Dung Chương đi ra khỏi tây thiền phòng, sắc mặt Vệ Minh nghiêm trọng đi lên bẩm báo: “Chủ tử, nhận được tin báo, Kinh Triệu doãn Trương đại nhân chết rồi.”
Chết rồi? Bước chân Phó Dung Chương hơi dừng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Đời trước, lúc này Kinh Triệu doãn Trương Ngọc Thư vẫn còn sống, thậm chí sau này ông ta cẩn trọng vì dân thỉnh lệnh, xem như một vị quan tốt, cũng có mấy phần năng lực. Chính vì như thế, hắn mới muốn sắp xếp cho Trương Ngọc Thư đi thăm dò chuyện Vân Kiều mất tích.
Hết lần này tới lần khác lại ngay lúc này…
Vệ Minh khẽ bẩm báo: “Trương đại nhân nghỉ trong phòng thị thiếp mới nạp, sáng sớm hôm qua khi bị phát hiện thì cả người trần truồng nằm trên giường, cả người cứng đờ, tiểu thiếp không có tung tích.”
“Ngỗ tác nghiệm thi chưa?”
Vệ Minh gật gật đầu: “Nghiệm thi rồi, nguyên nhân cái chết là Thượng Mã Phong, tìm trong phòng chưa phát hiện vật có tác dụng trợ tình.”
Trương Ngọc Thư cương trực ghét dua nịnh, từ trước đến nay nghiêm ngặt tự ràng buộc, chưa từng nghe nói ông ta sa vào nữ sắc. Ông ta chết chẳng vẻ vang thế này thật sự rất kì lạ.
“Trước đó, có lệnh cho ông ta tra chuyện Thượng Quan Vân Kiều mất tích, có tiến triển gì chưa?”
Chỉ mong không phải hắn suy nghĩ nhiều.
Vệ Minh: “Chưa có đầu mối, Trương đại nhân đã…”
Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ nhiều? Phó Dung Chương trầm mặc một lát: “Tiếp tục tra cái chết của Kinh Triệu doãn, thị thiếp bỏ trốn kia cũng cần phải đi tìm cho được.”
Thị thiếp kia là mấu chốt.
“Vâng.”
“Phái người lấy danh nghĩa của hoàng thượng mà đưa vàng trợ cấp thăm hỏi.” Phó Dung Chương tiếp tục phân phó nói.
Vệ Minh nhận lệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh, lũ lụt ở quận Đại Lương tạo ra dân tị nạn, cũng lấy danh nghĩa Thánh thượng mà sắp xếp thỏa đáng.”
Một câu sắp xếp thỏa đáng này thật ra cũng không đơn giản.
Tháng trước, quận Đại Lương xuất hiện lũ lụt, thương vong đến hàng mấy chục ngàn, bách tính trôi dạt khắp nơi. Phó Dung Chương tự mình đốc thúc, rút mấy chục vạn bạc trắng, phái Tuyên vương và Hoài Dương Hầu được tin tưởng nhất đi về đó cứu trợ thiên tai. Trong đó có bao nhiêu khó khăn trắc trở, chỉ có người ở bên cạnh hắn mới biết rõ.
Rốt cuộc sắc mặt nghiêm nghị của Phó Dung Chương cũng dịu đi một chút: “Đợi Tuyên vương và Hoài Dương Hầu hồi kinh, trọng thưởng.”
“Vâng.” Vệ Minh trả lời: “Hai vị gia đang trên đường hồi kinh.”
“Truyền Thượng Quan Thao.”
Hôm nay gặp Thượng Quan Thao ở sau núi làm cho Phó Dung Chương nhớ một chuyện. Đời trước hắn chưa từng để ý đến một người như Thượng Quan Thao.
Thượng Quan Thao xuất thân Trạng Nguyên, văn tài tuyệt vời, lại có lòng lo nước thương dân, hắn từng có ý để Thượng Quan Thao biên soạn bộ luật Đại Địch. Sau đó, mẫu thân tạ thế, Thượng Quan Thao có đại tang thôi chức ba năm, vì thế chuyện này bị trì hoãn lại.
Ở kiếp này, hắn mới để ý đến, sau khi Thượng Quan Vân Kiều mất tích, Thượng Quan Thao vì tìm muội muội mà bỏ học sĩ Hàn Lâm tòng tam phẩm, tự xin điều nhiềm làm Kinh Triệu thiếu doãn tòng tứ phẩm, chỉ vì muốn tiếp cận, điều tra chuyện muội muội mất tích.
Bây giờ chức Kinh Triệu doãn bõ trống, y là lựa chọn không thể nào tốt hơn, chỉ tiếc đại tang ba năm không được nhậm chức.
Thượng Quan Thao yêu thương đích muội duy nhất Thượng Quan Vân Kiều có thừa, chỉ là không biết năng lực thế nào, có thể bảo vệ được Vân Kiều không.
Trước khi xác định được điều này, Phó Dung Chương sẽ không để cho bất cứ ai của Thượng Quan gia biết được tung tích của nàng.
Kiếp trước, Thượng Quan Huyễn có thể vì ham muốn cá nhân mà xem nữ nhi như đồ chơi đưa cho hắn, vậy thì kiếp này ông ta cũng có thể đưa cho người khác.
Trong lòng Vân Kiều, cảnh ngộ như vậy có lẽ cũng là một loại đau thương.
Hắn không thể để chuyện này tái diễn với Vân Kiều lần nữa được.
–
Một lát sau, Thượng Quan Thao chạy tới, đi vào thiền phòng. Y thấy Phó Dung Chương đang chắp tay đứng cạnh cửa sổ, im lặng nhìn nơi xa.
Gió mát thổi qua, thổi đến giấy trên bàn trà vang lên tiếng xoạt xoạt, bóng dáng mạnh mẽ của hắn bị ánh nắng kéo đến thật dài, dáng vẻ cô độc.
Gò má của hắn bị bị ánh nắng ngoài cửa số chiếu làm nổi bật lên màu vàng lúa mạch, hiện ra vầng sáng lạnh lẽo cứng rắn. Dưới ánh mặt trời dễ chịu ấm áp vẫn có thể cảm nhận được hắn phát ra khí thế lạnh lùng bức người.
Thượng Quan Thao bị cảnh này làm cho dao động, sau khi hoàn hồn lại thì vội vàng hành lễ: “Hạ quan tham kiến Nhiếp chính vương.”
Thấy Thượng Quan Thao tới, Vệ Minh đi lên đưa cho y một lệnh bài màu tím điêu khắc hoa văn hình rồng.
Thượng Quan Thao nhận lấy lệnh bài, sau khi nhìn rõ vật trên tay thì đôi mắt trừng to, chấn động đến mức hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại. Thậm chí y cảm thấy vật trong tay nặng trĩu, vô cùng phỏng tay.
Phó Dung Chương không nhúc nhích, thản nhiên nói: “Ngươi ở lại quận Nghi Châu tra chuyện lệnh muội mất tích, thẻ Huyền Long này có thể điều động Huyền Long Vệ giúp ngươi một tay.”
Lời nói này so với Huyền Long lệnh trong tay càng làm cho Thượng Quan Thao vừa mừng vừa sợ.
Điều sợ hãi là đối với chuyện Vân Kiều mất tích, Phó Dung Chương không chỉ để ý mà còn ra tay giúp đỡ! Chuyện Vân Kiều mất tích, tướng phủ chưa từng để lộ qua. Việc này cũng chỉ là một trong những vụ án bình thường, sao lại khiến Nhiếp chính vương chú ý chứ?
Điều vui mừng chính là y vốn định có đại tang mà từ chức trong ba năm để đi tìm muội muội. Bây giờ có Huyền Long Vệ giúp đỡ, đương nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều.
Nhưng mà sao lại là quận Nghi Châu? Rõ ràng Vân Kiều mất tích ở kinh đô mà.
“Ti chức tuân mệnh.” Sau khi Thượng Quan Thao nhận lệnh, không nhịn được mà thắc mắc: “Nhưng mà ti chức có điều thắc mắc, cả gan xin chỉ thị của điện hạ. Vì sao lại là quận Nghi Châu? Điện hạ có phân phó gì khác không?”
Phó Dung Chương xoay nhẫn ban chỉ Hắc Ngọc, thản nhiên hỏi: “Ngươi có ý kiến gì không?”
“Ti chức vì muốn tìm muội muội mà đã tập hợp những vụ án thiếu nữ mất tích gần đây. Chỉ từ tính chất và số người, cho dù xem xét thế nào cũng không có gì khác thường, dù sao mỗi năm khắp nơi cả người cũng có đủ các vụ án hình sự. Nhưng mà thần phát hiện, năm năm gần đây, số lượng các thiếu nữ mất tích nhiều hơn lúc trước.”
“Nói tiếp đi.”
Lúc này, Phó Dung Chương mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Thượng Quan Thao.
Thượng Quan Thao tiếp tục nói: “Những vụ án mất tích này xảy ra ở khắp nơi trong cả người. Một nơi, nhiều lắm là một hai năm mất tích một hai người, vì thế cũng không khiến quan phủ xem trọng.”
“Mà những thiếu nữ này đều có một điểm giống nhau đó chính là vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, khi bọn họ mất tích đều là mười ba tuổi. Ti chức cũng đã từng đi qua không ít thành trấn đề điều tra ghi chép mua bán của bà tử buôn người và thanh lâu, cũng không phát hiện điều gì khác thường.
“Sau khi mẫu thân ti chức qua đời, ti chức đã bẩm báo tình huống này cho Trương đại nhân.”
Phó Dung Chương vẫn không nói gì, lúc nghe được câu mấu chốt lại lên tiếng: “Ngươi từng bẩm báo qua cho Trương Ngọc Thư sao?”
“Đúng thế, sau khi ti chức nhận được tin mẫu thân gặp chuyện bất trắc bỏ mình thì ngày đó đã ủy thác Trương đại nhân giúp đỡ điều tra.” Thượng Quan Thao gật đầu, bẩm báo.
“Trương Ngọc Thư chết rồi.” Phó Dung Chương nâng mắt lên, nhìn về phía Thượng Quan Thao.
Chết rồi? Khi nào? Chết như thế nào? Thượng Quan Thao giật mình, không tin được mà nhìn Phó Dung Chương.
Trương Ngọc Thư chết có liên quan đến chuyện y muốn điều tra chuyện muội muội bị mất tích sao?
Phó Dung Chương lại không muốn nói thêm nữa: “Việc này ngươi không cần quan tâm, chuyện Thượng Quan Vân Kiều mất tích ngươi hãy đi thăm dò đi, điều tra từ quận Nghi Châu.”
Nghĩ đến có hi vọng tìm được muội muội, Thượng Quan Thao vội đè xuống nghi vấn trong lòng, quỳ xuống tạ ơn: “Ti chức khấu tạ vương gia.”
“Ừm.”
Ánh mắt Phó Dung Chương không một tia gợn sóng khẽ rủ xuống, lông mi dày đặc như lông quạ che đi bóng đen phía dưới.
Ngươi không cần cảm ơn ta.
Nếu như sau này ngươi biết tiểu cô nương từng đứng trước mộ mẫu thân ngươi nghe ngươi thổi sáo chính là người ngươi phí hết tâm tư muốn tìm, thì ngươi sẽ không cảm ơn ta.
Hôm nay cho ngươi đi tra nguyên nhân nàng mất tích cũng không phải không còn ai có thể dùng, chỉ hi vọng nếu tương lai biết được chân tướng, nàng quay đầu lại nhìn, người nhà nàng coi trọng như vậy cũng từng có một người vì nàng mà lo lắng hết lòng.
Chỉ thế thôi.
Mặc dù Thượng Quan Thao hơi nghi hoặc về động cơ Phó Dung Chương giúp y tìm muội muội, nhưng y biết rõ tính cách của Phó Dung Chương, hỏi nhiều chọc giận hắn thì sẽ phản tác dụng.
Phụ thân đã từ bỏ tìm kiếm Vân Kiều, nhưng y sẽ không từ bỏ. Cho dù phải trả giá lớn thế nào y cũng không tiếc. Vì thế cho dù Phó Dung Chương có mục đích gì y đều nguyện ý cho.
Phải biết, quyền lực của Huyền Long Vệ lớn hơn Kinh Triệu doãn, y vô cùng cần thiết thế lực này.
Bây giờ đã có thứ mình cần, đâu đã vào đấy, vừa vặn.
Thượng Quan Thao dập đầu, nhận lệnh cáo lui.
Lúc đi ra thiền viện mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc, y vô thức nhìn về thiền phòng phía tây…
Im lặng lạ thường.
Đêm đó, sau khi triền miên xong, nàng quỳ xuống cầu xin hắn buông tha tướng phủ, hắn không cho phép. Nàng cũng không cầu xin nữa, chỉ là ánh mắt không hề có sự nịnh nọt như xưa, trầm tĩnh như một đầm lầy thâm sâu.
Chưa bao giờ hắn thấy nàng như thế.
Lúc đó, không biết sao trong lòng hắn lại dâng lên sự bất an.
Nhưng cứ như thế mà bỏ qua, giống như thuyền đi trên nước không một dấu vết.
Nàng vốn là thị thiếp dùng sắc câu người, lần đầu vào phủ nàng đã chủ động tới gần hắn, chủ động yêu sủng, vô cùng mị hoặc.
Đối với nàng mà nói, dùng tình dục tranh công, đòi ân tình với hắn, không thể bình thường hơn được.
Lúc trước hắn cũng không để ý, mỹ nhân lại tiêu hồn hắn có thể chịu được.
Nhưng mà lần này hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Giận dữ từ chối nàng.
Mấy ngày sau, hắn không còn thấy nàng cười nghênh đón hay nịnh nọt nữa.
Trái lại, nàng đang luyện chữ, ngày cả nhà tướng phủ bị chém đầu nàng cũng không ngừng lại.
Ngay cả bút cũng không rời người, nàng lặng im chép kinh thư cả đêm.
Lại nghĩ đến, từ trước đến nay nàng vẫn thờ ơ với tướng phủ, chợt quỳ xuống cầu tình cho cha con Thượng Quan gia…
Không biết sao lại có dự cảm chẳng lành, hắn đi đến vườn mai.
Hôm nay hắn vẫn nhớ thời tiết hôm đó u ám ảm đạm, mây đen đầy trời, tối tăm mờ mịt làm cho lòng người cảm thấy bí bách.
Dùng một mảnh lụa trắng, nàng treo mình ở trên cành mai.
Im lặng.
Yên lặng như thế đã thành vết thương hai đời của hắn
***
Giờ phút này nàng cũng yên lặng như vậy, từ bỏ giãy dụa, dáng vẻ im lặng lại tuyệt vọng làm hắn đau nhói thật sâu.
“Nói chuyện.” Phó Dung Chương khẽ lung lay người trong ngực, giọng nói hắn mang theo vẻ run run mà hắn cũng không hay biết.
Nàng không có phản ứng.
Hắn nắm tay của nàng siết chặt hơn một chút, sợ buông lỏng tay thì nàng sẽ giống như cánh mai rơi khỏi cành, cánh hoa tan mất, rơi rớt thành bùn.
Hồi lâu sau, nước mắt trong suốt rơi từng giọt từ khóe mắt xuống, tí tách nhỏ lên mu bàn tay hắn, lập tức vỡ thành bọt nước. Nàng không chịu nổi một đòn nhưng lại mang theo mấy phần cứng rắn.
Nếu như hôm nay hắn tiến thêm một bước, có lẽ mấy hôm sau thứ hắn có được lại là một bộ thi thể lạnh lẽo.
Cả hai kiếp, nàng như hai người khác nhau, chỉ có điểm này lại giống nhau lạ thường, đây mới là thứ thực chất trong lòng nàng.
Hắn chưa từng để ý đến sinh mệnh của ai, nhưng nàng là ngoại lệ.
Nếu không, cũng sẽ không có ác mộng mỗi ngày thế này.
Giờ phút này, hắn cảm nhận được sự bất lực trước nay chưa từng có.
Sự thật nàng không yêu hắn này là chấp niệm hai kiếp của hắn.
Không chiếm được cũng không bỏ xuống được.
Hắn không nói một lời, chỉ giúp nàng chỉnh lại y phục, hồi lâu sau mới buông lỏng nàng ra mở cửa đi.
–
Phó Dung Chương đi ra khỏi tây thiền phòng, sắc mặt Vệ Minh nghiêm trọng đi lên bẩm báo: “Chủ tử, nhận được tin báo, Kinh Triệu doãn Trương đại nhân chết rồi.”
Chết rồi? Bước chân Phó Dung Chương hơi dừng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Đời trước, lúc này Kinh Triệu doãn Trương Ngọc Thư vẫn còn sống, thậm chí sau này ông ta cẩn trọng vì dân thỉnh lệnh, xem như một vị quan tốt, cũng có mấy phần năng lực. Chính vì như thế, hắn mới muốn sắp xếp cho Trương Ngọc Thư đi thăm dò chuyện Vân Kiều mất tích.
Hết lần này tới lần khác lại ngay lúc này…
Vệ Minh khẽ bẩm báo: “Trương đại nhân nghỉ trong phòng thị thiếp mới nạp, sáng sớm hôm qua khi bị phát hiện thì cả người trần truồng nằm trên giường, cả người cứng đờ, tiểu thiếp không có tung tích.”
“Ngỗ tác nghiệm thi chưa?”
Vệ Minh gật gật đầu: “Nghiệm thi rồi, nguyên nhân cái chết là Thượng Mã Phong, tìm trong phòng chưa phát hiện vật có tác dụng trợ tình.”
Trương Ngọc Thư cương trực ghét dua nịnh, từ trước đến nay nghiêm ngặt tự ràng buộc, chưa từng nghe nói ông ta sa vào nữ sắc. Ông ta chết chẳng vẻ vang thế này thật sự rất kì lạ.
“Trước đó, có lệnh cho ông ta tra chuyện Thượng Quan Vân Kiều mất tích, có tiến triển gì chưa?”
Chỉ mong không phải hắn suy nghĩ nhiều.
Vệ Minh: “Chưa có đầu mối, Trương đại nhân đã…”
Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ nhiều? Phó Dung Chương trầm mặc một lát: “Tiếp tục tra cái chết của Kinh Triệu doãn, thị thiếp bỏ trốn kia cũng cần phải đi tìm cho được.”
Thị thiếp kia là mấu chốt.
“Vâng.”
“Phái người lấy danh nghĩa của hoàng thượng mà đưa vàng trợ cấp thăm hỏi.” Phó Dung Chương tiếp tục phân phó nói.
Vệ Minh nhận lệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh, lũ lụt ở quận Đại Lương tạo ra dân tị nạn, cũng lấy danh nghĩa Thánh thượng mà sắp xếp thỏa đáng.”
Một câu sắp xếp thỏa đáng này thật ra cũng không đơn giản.
Tháng trước, quận Đại Lương xuất hiện lũ lụt, thương vong đến hàng mấy chục ngàn, bách tính trôi dạt khắp nơi. Phó Dung Chương tự mình đốc thúc, rút mấy chục vạn bạc trắng, phái Tuyên vương và Hoài Dương Hầu được tin tưởng nhất đi về đó cứu trợ thiên tai. Trong đó có bao nhiêu khó khăn trắc trở, chỉ có người ở bên cạnh hắn mới biết rõ.
Rốt cuộc sắc mặt nghiêm nghị của Phó Dung Chương cũng dịu đi một chút: “Đợi Tuyên vương và Hoài Dương Hầu hồi kinh, trọng thưởng.”
“Vâng.” Vệ Minh trả lời: “Hai vị gia đang trên đường hồi kinh.”
“Truyền Thượng Quan Thao.”
Hôm nay gặp Thượng Quan Thao ở sau núi làm cho Phó Dung Chương nhớ một chuyện. Đời trước hắn chưa từng để ý đến một người như Thượng Quan Thao.
Thượng Quan Thao xuất thân Trạng Nguyên, văn tài tuyệt vời, lại có lòng lo nước thương dân, hắn từng có ý để Thượng Quan Thao biên soạn bộ luật Đại Địch. Sau đó, mẫu thân tạ thế, Thượng Quan Thao có đại tang thôi chức ba năm, vì thế chuyện này bị trì hoãn lại.
Ở kiếp này, hắn mới để ý đến, sau khi Thượng Quan Vân Kiều mất tích, Thượng Quan Thao vì tìm muội muội mà bỏ học sĩ Hàn Lâm tòng tam phẩm, tự xin điều nhiềm làm Kinh Triệu thiếu doãn tòng tứ phẩm, chỉ vì muốn tiếp cận, điều tra chuyện muội muội mất tích.
Bây giờ chức Kinh Triệu doãn bõ trống, y là lựa chọn không thể nào tốt hơn, chỉ tiếc đại tang ba năm không được nhậm chức.
Thượng Quan Thao yêu thương đích muội duy nhất Thượng Quan Vân Kiều có thừa, chỉ là không biết năng lực thế nào, có thể bảo vệ được Vân Kiều không.
Trước khi xác định được điều này, Phó Dung Chương sẽ không để cho bất cứ ai của Thượng Quan gia biết được tung tích của nàng.
Kiếp trước, Thượng Quan Huyễn có thể vì ham muốn cá nhân mà xem nữ nhi như đồ chơi đưa cho hắn, vậy thì kiếp này ông ta cũng có thể đưa cho người khác.
Trong lòng Vân Kiều, cảnh ngộ như vậy có lẽ cũng là một loại đau thương.
Hắn không thể để chuyện này tái diễn với Vân Kiều lần nữa được.
–
Một lát sau, Thượng Quan Thao chạy tới, đi vào thiền phòng. Y thấy Phó Dung Chương đang chắp tay đứng cạnh cửa sổ, im lặng nhìn nơi xa.
Gió mát thổi qua, thổi đến giấy trên bàn trà vang lên tiếng xoạt xoạt, bóng dáng mạnh mẽ của hắn bị ánh nắng kéo đến thật dài, dáng vẻ cô độc.
Gò má của hắn bị bị ánh nắng ngoài cửa số chiếu làm nổi bật lên màu vàng lúa mạch, hiện ra vầng sáng lạnh lẽo cứng rắn. Dưới ánh mặt trời dễ chịu ấm áp vẫn có thể cảm nhận được hắn phát ra khí thế lạnh lùng bức người.
Thượng Quan Thao bị cảnh này làm cho dao động, sau khi hoàn hồn lại thì vội vàng hành lễ: “Hạ quan tham kiến Nhiếp chính vương.”
Thấy Thượng Quan Thao tới, Vệ Minh đi lên đưa cho y một lệnh bài màu tím điêu khắc hoa văn hình rồng.
Thượng Quan Thao nhận lấy lệnh bài, sau khi nhìn rõ vật trên tay thì đôi mắt trừng to, chấn động đến mức hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại. Thậm chí y cảm thấy vật trong tay nặng trĩu, vô cùng phỏng tay.
Phó Dung Chương không nhúc nhích, thản nhiên nói: “Ngươi ở lại quận Nghi Châu tra chuyện lệnh muội mất tích, thẻ Huyền Long này có thể điều động Huyền Long Vệ giúp ngươi một tay.”
Lời nói này so với Huyền Long lệnh trong tay càng làm cho Thượng Quan Thao vừa mừng vừa sợ.
Điều sợ hãi là đối với chuyện Vân Kiều mất tích, Phó Dung Chương không chỉ để ý mà còn ra tay giúp đỡ! Chuyện Vân Kiều mất tích, tướng phủ chưa từng để lộ qua. Việc này cũng chỉ là một trong những vụ án bình thường, sao lại khiến Nhiếp chính vương chú ý chứ?
Điều vui mừng chính là y vốn định có đại tang mà từ chức trong ba năm để đi tìm muội muội. Bây giờ có Huyền Long Vệ giúp đỡ, đương nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều.
Nhưng mà sao lại là quận Nghi Châu? Rõ ràng Vân Kiều mất tích ở kinh đô mà.
“Ti chức tuân mệnh.” Sau khi Thượng Quan Thao nhận lệnh, không nhịn được mà thắc mắc: “Nhưng mà ti chức có điều thắc mắc, cả gan xin chỉ thị của điện hạ. Vì sao lại là quận Nghi Châu? Điện hạ có phân phó gì khác không?”
Phó Dung Chương xoay nhẫn ban chỉ Hắc Ngọc, thản nhiên hỏi: “Ngươi có ý kiến gì không?”
“Ti chức vì muốn tìm muội muội mà đã tập hợp những vụ án thiếu nữ mất tích gần đây. Chỉ từ tính chất và số người, cho dù xem xét thế nào cũng không có gì khác thường, dù sao mỗi năm khắp nơi cả người cũng có đủ các vụ án hình sự. Nhưng mà thần phát hiện, năm năm gần đây, số lượng các thiếu nữ mất tích nhiều hơn lúc trước.”
“Nói tiếp đi.”
Lúc này, Phó Dung Chương mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Thượng Quan Thao.
Thượng Quan Thao tiếp tục nói: “Những vụ án mất tích này xảy ra ở khắp nơi trong cả người. Một nơi, nhiều lắm là một hai năm mất tích một hai người, vì thế cũng không khiến quan phủ xem trọng.”
“Mà những thiếu nữ này đều có một điểm giống nhau đó chính là vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, khi bọn họ mất tích đều là mười ba tuổi. Ti chức cũng đã từng đi qua không ít thành trấn đề điều tra ghi chép mua bán của bà tử buôn người và thanh lâu, cũng không phát hiện điều gì khác thường.
“Sau khi mẫu thân ti chức qua đời, ti chức đã bẩm báo tình huống này cho Trương đại nhân.”
Phó Dung Chương vẫn không nói gì, lúc nghe được câu mấu chốt lại lên tiếng: “Ngươi từng bẩm báo qua cho Trương Ngọc Thư sao?”
“Đúng thế, sau khi ti chức nhận được tin mẫu thân gặp chuyện bất trắc bỏ mình thì ngày đó đã ủy thác Trương đại nhân giúp đỡ điều tra.” Thượng Quan Thao gật đầu, bẩm báo.
“Trương Ngọc Thư chết rồi.” Phó Dung Chương nâng mắt lên, nhìn về phía Thượng Quan Thao.
Chết rồi? Khi nào? Chết như thế nào? Thượng Quan Thao giật mình, không tin được mà nhìn Phó Dung Chương.
Trương Ngọc Thư chết có liên quan đến chuyện y muốn điều tra chuyện muội muội bị mất tích sao?
Phó Dung Chương lại không muốn nói thêm nữa: “Việc này ngươi không cần quan tâm, chuyện Thượng Quan Vân Kiều mất tích ngươi hãy đi thăm dò đi, điều tra từ quận Nghi Châu.”
Nghĩ đến có hi vọng tìm được muội muội, Thượng Quan Thao vội đè xuống nghi vấn trong lòng, quỳ xuống tạ ơn: “Ti chức khấu tạ vương gia.”
“Ừm.”
Ánh mắt Phó Dung Chương không một tia gợn sóng khẽ rủ xuống, lông mi dày đặc như lông quạ che đi bóng đen phía dưới.
Ngươi không cần cảm ơn ta.
Nếu như sau này ngươi biết tiểu cô nương từng đứng trước mộ mẫu thân ngươi nghe ngươi thổi sáo chính là người ngươi phí hết tâm tư muốn tìm, thì ngươi sẽ không cảm ơn ta.
Hôm nay cho ngươi đi tra nguyên nhân nàng mất tích cũng không phải không còn ai có thể dùng, chỉ hi vọng nếu tương lai biết được chân tướng, nàng quay đầu lại nhìn, người nhà nàng coi trọng như vậy cũng từng có một người vì nàng mà lo lắng hết lòng.
Chỉ thế thôi.
Mặc dù Thượng Quan Thao hơi nghi hoặc về động cơ Phó Dung Chương giúp y tìm muội muội, nhưng y biết rõ tính cách của Phó Dung Chương, hỏi nhiều chọc giận hắn thì sẽ phản tác dụng.
Phụ thân đã từ bỏ tìm kiếm Vân Kiều, nhưng y sẽ không từ bỏ. Cho dù phải trả giá lớn thế nào y cũng không tiếc. Vì thế cho dù Phó Dung Chương có mục đích gì y đều nguyện ý cho.
Phải biết, quyền lực của Huyền Long Vệ lớn hơn Kinh Triệu doãn, y vô cùng cần thiết thế lực này.
Bây giờ đã có thứ mình cần, đâu đã vào đấy, vừa vặn.
Thượng Quan Thao dập đầu, nhận lệnh cáo lui.
Lúc đi ra thiền viện mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc, y vô thức nhìn về thiền phòng phía tây…