Chương 42
Các ngươi dám!
Triệu Ngữ Diên tức giận trừng mắt nhìn nàng và Ngưng Lạc, nàng đánh giá kĩ nàng ta, không thể không thừa nhận nàng ta cũng là một mĩ nhân.
Mắt hẹp dài hơi xếch lên, mày liễu cong cong, có điều gương mặt nàng ta lúc này vặn vẹo đến khó coi, ánh mắt độc ác khiến vẻ mĩ mạo của nàng ta bị mất đi.
- Tại sao lại không dám, ta sợ ngươi chắc!
- Ngươi...các ngươi muốn chết!
Chưa nói được vài câu nàng ta đã tức giận đến muốn giết người, xung quanh xuất hiện vô số đạo lam quang tụ lại trên tay nàng ta thành một quả cầu.
- Oa, ngươi định giết người thật sao, đừng quên đây là đâu
Mắt thấy có vẻ hai người không đánh lại nàng ta nàng đành nói như vậy, linh lực của nàng không biết đến khi nào mới sử dụng được.
- Hừm, biết sợ rồi sao? Nhưng mà ta giết ngươi chưa từng lựa chọn địa điểm
Nàng ta cứ thế mà đánh tới, có lẽ là do đang trong tình huống nguy cấp nên bản năng đã khiến nàng bất giác phản kháng.
Quân Hoa chắn trước mặt Ngưng Lạc, nàng đưa tay lên đỡ, chờ đợi bị đánh nhưng mãi vẫn không có gì.
Đạo lam quang của Triệu Ngữ Diên bị một đạo hàn quang ngăn lại, hình như đó là linh lực của nàng.
- Hoa tỷ tỷ, muội giúp tỷ một tay!
Ngưng Lạc đi đến vận linh lực cùng nàng chống lại nàng ta, hai người hợp lực cũng chỉ cân sức với Triệu Ngữ Diên.
- Dừng tay!
Chiêu thức của nàng ta bị Doãn Trì Uyên phá giải, Triệu Ngữ Diên lùi lại hai bước nhìn hắn từ từ đáp xuống.
- Ca ca, huynh tới rồi
- Một lát ta sẽ tính sổ với hai người sau
Hắn nhìn hai người một lượt rồi quay sang Triệu Ngữ Diên, nàng và Ngưng Lạc có chút chột dạ nên ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
- Triệu cung chủ hôm nay ra tay ở nơi này là có ý gì đây?
- Vậy việc muội muội ngươi và cả nữ nhân kia làm là có ý gì?
- Đó chỉ là nghịch ngợm một chút, cung chủ hà tất phải ra sát chiêu như vậy
- Hừ
Nàng ta hừ lạnh, Doãn Trì Uyên không để cứ vậy mà cho qua
- Triệu cung chủ nếu không muốn hợp tác nữa, cũng được, vậy sau này tuyệt giao
- Ta có nói như vậy lúc nào
- Nhưng hành động của ngươi chẳng phải đã nói như vậy sao?
- Bây giờ ngươi muốn sao đây?
- Xin lỗi bọn họ
Ban đầu vốn là bọn họ gây hấn trước nhưng lại bắt nàng ta xin lỗi, đây chẳng phải là thiên vị hay sao?
Mặt nàng ta bị bột phấn làm cho dị ứng mà nổi lên những nốt đỏ, Triệu Ngữ Diên bực tức trong lòng mà cố nhịn để xin lỗi hai người.
Vạn Yêu cung của nàng ta thua kém Cửu Thần tông rất nhiều, nếu muốn đứng vững trừ phi hợp tác cùng hắn.
Nhưng nàng ta đã chọc vào người của hắn, nếu cắt đứt hợp tác thì Vạn Yêu cung của nàng ta chẳng mấy chốc chỉ còn lại đống đổ nát.
" Hừ, lần này ta nhẫn, các ngươi đợi đó cho ta"
- Nếu cung chủ đã xong việc, mời về cho
- Được, ta cáo từ trước
Triệu Ngữ Diên trong lòng không có chút dễ chịu nào, nàng ta phi thân đi mất, Quân Hoa cùng Ngưng Lạc nhìn nhau lè lưỡi.
- Bây giờ đến lượt hai người rồi
Hắn quay sang, nàng còn chưa kịp phản ứng thì Ngưng Lạc đã mặt mày nhăn nhó.
- A, bụng muội đau quá, muội phải đi trước đây
- Này, Ngưng Lạc...
Nàng còn chưa nói xong thì Ngưng Lạc đã chuồn đi mất rồi, bây giờ nàng bỏ chạy không biết có còn kịp không nhỉ?
- Hì hì, A Uyên, chúng ta nói về chuyện đó một chút nhé
- Nàng nói đi
Doãn Trì Uyên nhìn gương mặt nịnh bợ của nàng có chút đáng yêu cùng buồn cười, nàng đây là đang muốn chối bỏ trách nhiệm đây.
- Huynh nói xem, lúc nãy theo lời huynh bọn ta chỉ là chút nghịch ngợm thôi mà, không có chuyện gì to tát, có đúng không?
- Sao lại không phải chuyện to tát, lỡ đâu nàng chọc phải cao thủ, cái mạng nhỏ của nàng chẳng phải nguy hiểm sao
- Ta không sợ, có huynh chống lưng mà!
- Nàng đúng thật là
- Huynh không phạt ta nữa đúng không, đúng không A Uyên~
Sở trường của nàng ngoài phá hoại ra còn có làm nũng đấy, mỗi lần phụ thân muốn phạt nàng liền làm nũng, ông ấy nhất định bỏ qua.
Doãn Trì Uyên nhìn ánh mắt đáng thương của nàng cùng với cái điệu bộ kia là biết con mèo nhỏ này lại làm nũng rồi.
- Được rồi, ta chỉ nhắc nhở nàng sau này cẩn thận một chút thôi, người nào không đánh lại thì đừng nên chọc vào
- Nhưng nếu người đó có ý gây sự thì sao?
- Nếu vậy nàng chỉ cần vẽ theo ám hiệu này, ta đến giúp nàng đánh người đó
Tay hắn phác họa nên một hình ngôi sao ấn vào tay nàng, Quân Hoa chăm chú nhìn vào rồi cười đến vui vẻ.
- Được, có cái này ta yên tâm rồi
Nghe câu này của nàng hắn liền biết mình hình như lọt bẫy rồi, sau này chắc không ít rắc rối đây.
Có điều hắn chấp nhận rắc rối, kể từ khi nàng xuất hiện trong cuộc sống của hắn, cuộc sống không còn tẻ nhạt như lúc trước.
Doãn Trì Uyên hắn lúc trước chưa từng như vậy, hắn cũng không hiểu cảm giác trong lòng đối nàng là cảm giác gì nhưng hắn biết mình muốn bảo vệ nàng.
...----------------...
' Phạch, phạch, phạch'
Nàng nghe thấy tiếng động liền mở cửa sổ ra xem thử, bồ câu theo đó đậu lên khung cửa.
- Là bồ câu của Nhiêu Vân cùng Ninh Anh Hạ!
Trên chân của bồ câu hình như còn có thứ gì đó buộc vào, Quân Hoa gỡ ra xem thử, là thư của hai người họ.
Không biết trong thư viết gì mà nàng sau khi xem xong liền thả bồ câu đi rồi chạy đến chỗ Ngưng Lạc.
- Tiểu Lạc, ra ngoài chơi không?
- Được đó, lâu rồi muội không ra ngoài
Ngưng Lạc rất nhanh đồng ý, hai người vui vẻ kéo nhau ra ngoài.
- Tông chủ, có cần đi theo hai người họ không?
- Không cần, ta đã cho nàng kí hiệu rồi
- Chủ nhân, người thật thiên vị, tiểu thư còn chưa được đãi ngộ như vậy
- Ngươi có ý kiến gì sao?
- Thuộc hạ không có
Đoạn Hồn im lặng, lúc nãy hắn trông thấy bồ câu liền bắt nó đưa lên cho Doãn Trì Uyên, hắn thấy là thư gửi cho nàng liền mở ra xem.
Ở Cửu Thần tông để tránh có nội gián, trừ tông chủ không ai tự ý được gửi thư từ, nhưng bức thư kia cũng không có vấn đề nên hắn mới thả đi.
Nói ra cũng là thiên vị nàng, hắn biết trong thư là muốn rủ nàng đến tụ họp cùng đám người kia, hắn biết nàng ở lâu một chỗ sẽ buồn chán nên mặc cho nàng tự do đi lại.
- Tiểu Hoa, lâu rồi không được gặp
- Ừm, để ta nhớ xem là bao lâu rồi
Cả bốn nữ nhân tụm lại một chỗ, Ninh Anh Hạ cùng Nhiêu Vân lên tiếng trước.
- Các người có nói quá không, chúng ta vừa gặp nhau vào tháng trước ở trong phủ ta mà
- Nói tí cho vui mà, phải rồi, vị tiểu muội muội này là ai vậy?
Ninh Anh Hạ nhìn về phía Ngưng Lạc, Nhiêu Vân cũng theo đó nhìn đến.
- Giới thiệu với hai người, đây là Ngưng Lạc, ta mới quen hơn nửa tháng thôi
- Mọi người cứ gọi ta là Tiểu Lạc
- Được, Tiểu Lạc muội muội, từ giờ bốn người chúng ta cùng nhau đại náo giang hồ
- Được a
Bọn họ nhanh chóng làm quen với sự xuất hiện của Ngưng Lạc, nàng từ nhỏ đã quen biết hai người Nhiêu Vân và Anh Hạ nên rất thân thiết.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Hai người chẳng phải rủ bọn ta sao, tìm được chỗ chưa đấy?
- Gần đây có một tửu lâu mới mở, chúng ta đến đó ăn trước đã, bữa ăn này do Vân Nhi mời
- Sao lại là ta?
Nhiêu Vân giả vờ bĩu môi, Anh Hạ vỗ vỗ vai nàng ấy, mọi người vừa nói chuyện vui vẻ vừa đi đến tửu lâu.
- Này Vân Nhi, Tiểu Hạ, hai người có thấy không?
- Thấy cái gì?
- Trình Thi kìa!
- Sao lại là con gà mái đanh đá đó chứ, đi đâu cũng gặp
- Các vị tỷ tỷ, con gà mái đanh đá đó là ai vậy?
Ngưng Lạc nhìn theo hướng Quân Hoa chỉ, nàng ấy tò mò hỏi ba người.
- Là Trình Thi, muội muội Trình Thương Hạo, nhị tiểu thư Phong Thương giáo
- Mọi người có thù oán gì sao?
- Nàng ta rất đáng ghét, bọn ta hễ gặp mặt là đánh nhau
- Hôm nay chúng ta có nên đem con gà mái đó ra nướng luôn không?
- Để ăn xong đã, có thực mới vực được đạo
- Có lý
Bốn nữ nhân tụm lại xì xầm to nhỏ, đúng là chẳng có phút giây nào chịu ngồi yên mà!
Triệu Ngữ Diên tức giận trừng mắt nhìn nàng và Ngưng Lạc, nàng đánh giá kĩ nàng ta, không thể không thừa nhận nàng ta cũng là một mĩ nhân.
Mắt hẹp dài hơi xếch lên, mày liễu cong cong, có điều gương mặt nàng ta lúc này vặn vẹo đến khó coi, ánh mắt độc ác khiến vẻ mĩ mạo của nàng ta bị mất đi.
- Tại sao lại không dám, ta sợ ngươi chắc!
- Ngươi...các ngươi muốn chết!
Chưa nói được vài câu nàng ta đã tức giận đến muốn giết người, xung quanh xuất hiện vô số đạo lam quang tụ lại trên tay nàng ta thành một quả cầu.
- Oa, ngươi định giết người thật sao, đừng quên đây là đâu
Mắt thấy có vẻ hai người không đánh lại nàng ta nàng đành nói như vậy, linh lực của nàng không biết đến khi nào mới sử dụng được.
- Hừm, biết sợ rồi sao? Nhưng mà ta giết ngươi chưa từng lựa chọn địa điểm
Nàng ta cứ thế mà đánh tới, có lẽ là do đang trong tình huống nguy cấp nên bản năng đã khiến nàng bất giác phản kháng.
Quân Hoa chắn trước mặt Ngưng Lạc, nàng đưa tay lên đỡ, chờ đợi bị đánh nhưng mãi vẫn không có gì.
Đạo lam quang của Triệu Ngữ Diên bị một đạo hàn quang ngăn lại, hình như đó là linh lực của nàng.
- Hoa tỷ tỷ, muội giúp tỷ một tay!
Ngưng Lạc đi đến vận linh lực cùng nàng chống lại nàng ta, hai người hợp lực cũng chỉ cân sức với Triệu Ngữ Diên.
- Dừng tay!
Chiêu thức của nàng ta bị Doãn Trì Uyên phá giải, Triệu Ngữ Diên lùi lại hai bước nhìn hắn từ từ đáp xuống.
- Ca ca, huynh tới rồi
- Một lát ta sẽ tính sổ với hai người sau
Hắn nhìn hai người một lượt rồi quay sang Triệu Ngữ Diên, nàng và Ngưng Lạc có chút chột dạ nên ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
- Triệu cung chủ hôm nay ra tay ở nơi này là có ý gì đây?
- Vậy việc muội muội ngươi và cả nữ nhân kia làm là có ý gì?
- Đó chỉ là nghịch ngợm một chút, cung chủ hà tất phải ra sát chiêu như vậy
- Hừ
Nàng ta hừ lạnh, Doãn Trì Uyên không để cứ vậy mà cho qua
- Triệu cung chủ nếu không muốn hợp tác nữa, cũng được, vậy sau này tuyệt giao
- Ta có nói như vậy lúc nào
- Nhưng hành động của ngươi chẳng phải đã nói như vậy sao?
- Bây giờ ngươi muốn sao đây?
- Xin lỗi bọn họ
Ban đầu vốn là bọn họ gây hấn trước nhưng lại bắt nàng ta xin lỗi, đây chẳng phải là thiên vị hay sao?
Mặt nàng ta bị bột phấn làm cho dị ứng mà nổi lên những nốt đỏ, Triệu Ngữ Diên bực tức trong lòng mà cố nhịn để xin lỗi hai người.
Vạn Yêu cung của nàng ta thua kém Cửu Thần tông rất nhiều, nếu muốn đứng vững trừ phi hợp tác cùng hắn.
Nhưng nàng ta đã chọc vào người của hắn, nếu cắt đứt hợp tác thì Vạn Yêu cung của nàng ta chẳng mấy chốc chỉ còn lại đống đổ nát.
" Hừ, lần này ta nhẫn, các ngươi đợi đó cho ta"
- Nếu cung chủ đã xong việc, mời về cho
- Được, ta cáo từ trước
Triệu Ngữ Diên trong lòng không có chút dễ chịu nào, nàng ta phi thân đi mất, Quân Hoa cùng Ngưng Lạc nhìn nhau lè lưỡi.
- Bây giờ đến lượt hai người rồi
Hắn quay sang, nàng còn chưa kịp phản ứng thì Ngưng Lạc đã mặt mày nhăn nhó.
- A, bụng muội đau quá, muội phải đi trước đây
- Này, Ngưng Lạc...
Nàng còn chưa nói xong thì Ngưng Lạc đã chuồn đi mất rồi, bây giờ nàng bỏ chạy không biết có còn kịp không nhỉ?
- Hì hì, A Uyên, chúng ta nói về chuyện đó một chút nhé
- Nàng nói đi
Doãn Trì Uyên nhìn gương mặt nịnh bợ của nàng có chút đáng yêu cùng buồn cười, nàng đây là đang muốn chối bỏ trách nhiệm đây.
- Huynh nói xem, lúc nãy theo lời huynh bọn ta chỉ là chút nghịch ngợm thôi mà, không có chuyện gì to tát, có đúng không?
- Sao lại không phải chuyện to tát, lỡ đâu nàng chọc phải cao thủ, cái mạng nhỏ của nàng chẳng phải nguy hiểm sao
- Ta không sợ, có huynh chống lưng mà!
- Nàng đúng thật là
- Huynh không phạt ta nữa đúng không, đúng không A Uyên~
Sở trường của nàng ngoài phá hoại ra còn có làm nũng đấy, mỗi lần phụ thân muốn phạt nàng liền làm nũng, ông ấy nhất định bỏ qua.
Doãn Trì Uyên nhìn ánh mắt đáng thương của nàng cùng với cái điệu bộ kia là biết con mèo nhỏ này lại làm nũng rồi.
- Được rồi, ta chỉ nhắc nhở nàng sau này cẩn thận một chút thôi, người nào không đánh lại thì đừng nên chọc vào
- Nhưng nếu người đó có ý gây sự thì sao?
- Nếu vậy nàng chỉ cần vẽ theo ám hiệu này, ta đến giúp nàng đánh người đó
Tay hắn phác họa nên một hình ngôi sao ấn vào tay nàng, Quân Hoa chăm chú nhìn vào rồi cười đến vui vẻ.
- Được, có cái này ta yên tâm rồi
Nghe câu này của nàng hắn liền biết mình hình như lọt bẫy rồi, sau này chắc không ít rắc rối đây.
Có điều hắn chấp nhận rắc rối, kể từ khi nàng xuất hiện trong cuộc sống của hắn, cuộc sống không còn tẻ nhạt như lúc trước.
Doãn Trì Uyên hắn lúc trước chưa từng như vậy, hắn cũng không hiểu cảm giác trong lòng đối nàng là cảm giác gì nhưng hắn biết mình muốn bảo vệ nàng.
...----------------...
' Phạch, phạch, phạch'
Nàng nghe thấy tiếng động liền mở cửa sổ ra xem thử, bồ câu theo đó đậu lên khung cửa.
- Là bồ câu của Nhiêu Vân cùng Ninh Anh Hạ!
Trên chân của bồ câu hình như còn có thứ gì đó buộc vào, Quân Hoa gỡ ra xem thử, là thư của hai người họ.
Không biết trong thư viết gì mà nàng sau khi xem xong liền thả bồ câu đi rồi chạy đến chỗ Ngưng Lạc.
- Tiểu Lạc, ra ngoài chơi không?
- Được đó, lâu rồi muội không ra ngoài
Ngưng Lạc rất nhanh đồng ý, hai người vui vẻ kéo nhau ra ngoài.
- Tông chủ, có cần đi theo hai người họ không?
- Không cần, ta đã cho nàng kí hiệu rồi
- Chủ nhân, người thật thiên vị, tiểu thư còn chưa được đãi ngộ như vậy
- Ngươi có ý kiến gì sao?
- Thuộc hạ không có
Đoạn Hồn im lặng, lúc nãy hắn trông thấy bồ câu liền bắt nó đưa lên cho Doãn Trì Uyên, hắn thấy là thư gửi cho nàng liền mở ra xem.
Ở Cửu Thần tông để tránh có nội gián, trừ tông chủ không ai tự ý được gửi thư từ, nhưng bức thư kia cũng không có vấn đề nên hắn mới thả đi.
Nói ra cũng là thiên vị nàng, hắn biết trong thư là muốn rủ nàng đến tụ họp cùng đám người kia, hắn biết nàng ở lâu một chỗ sẽ buồn chán nên mặc cho nàng tự do đi lại.
- Tiểu Hoa, lâu rồi không được gặp
- Ừm, để ta nhớ xem là bao lâu rồi
Cả bốn nữ nhân tụm lại một chỗ, Ninh Anh Hạ cùng Nhiêu Vân lên tiếng trước.
- Các người có nói quá không, chúng ta vừa gặp nhau vào tháng trước ở trong phủ ta mà
- Nói tí cho vui mà, phải rồi, vị tiểu muội muội này là ai vậy?
Ninh Anh Hạ nhìn về phía Ngưng Lạc, Nhiêu Vân cũng theo đó nhìn đến.
- Giới thiệu với hai người, đây là Ngưng Lạc, ta mới quen hơn nửa tháng thôi
- Mọi người cứ gọi ta là Tiểu Lạc
- Được, Tiểu Lạc muội muội, từ giờ bốn người chúng ta cùng nhau đại náo giang hồ
- Được a
Bọn họ nhanh chóng làm quen với sự xuất hiện của Ngưng Lạc, nàng từ nhỏ đã quen biết hai người Nhiêu Vân và Anh Hạ nên rất thân thiết.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Hai người chẳng phải rủ bọn ta sao, tìm được chỗ chưa đấy?
- Gần đây có một tửu lâu mới mở, chúng ta đến đó ăn trước đã, bữa ăn này do Vân Nhi mời
- Sao lại là ta?
Nhiêu Vân giả vờ bĩu môi, Anh Hạ vỗ vỗ vai nàng ấy, mọi người vừa nói chuyện vui vẻ vừa đi đến tửu lâu.
- Này Vân Nhi, Tiểu Hạ, hai người có thấy không?
- Thấy cái gì?
- Trình Thi kìa!
- Sao lại là con gà mái đanh đá đó chứ, đi đâu cũng gặp
- Các vị tỷ tỷ, con gà mái đanh đá đó là ai vậy?
Ngưng Lạc nhìn theo hướng Quân Hoa chỉ, nàng ấy tò mò hỏi ba người.
- Là Trình Thi, muội muội Trình Thương Hạo, nhị tiểu thư Phong Thương giáo
- Mọi người có thù oán gì sao?
- Nàng ta rất đáng ghét, bọn ta hễ gặp mặt là đánh nhau
- Hôm nay chúng ta có nên đem con gà mái đó ra nướng luôn không?
- Để ăn xong đã, có thực mới vực được đạo
- Có lý
Bốn nữ nhân tụm lại xì xầm to nhỏ, đúng là chẳng có phút giây nào chịu ngồi yên mà!