Chương 39
Đại lục Cửu Linh là một vùng đất dồi dào linh khí thích hợp cho việc tu luyện linh lực.
Các môn phái nơi đây chia ra làm mười cấp, đứng đầu chính là Ngọc Lam môn do Ngọc Thiên Tầm làm minh chủ.
Ngọc Lam môn
- Phụ thân, người cho Tiểu Hoa ra ngoài đi dạo có được không ~
Quân Hoa lay lay ống tay áo của phụ thân, từ nhỏ linh lực của nàng lúc dùng được lúc thì không nên phụ thân không cho nàng ra ngoài.
Nàng từ nhỏ muốn như các vị sư huynh ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa nhưng bước ra khỏi cửa còn chưa qua nổi.
- Không được, bên ngoài nguy hiểm lắm, Tiểu Hoa đừng bướng bỉnh nữa
Ngọc Thiên Tầm dứt khoát nói không, nàng thấy phụ thân không được liền đến tìm mẫu thân.
- Mẫu thân, phụ thân không cho nữ nhi ra ngoài
- Ông ấy là muốn tốt cho con thôi mà, ngoan nghe lời ông ấy đi, đợi ca ca con về rồi bảo nó đưa con ra ngoài chơi
Nàng trề môi, mẫu thân lần này cũng nghe theo phụ thân luôn rồi, đợi ca ca về không biết tới năm nào tháng nào nữa đây.
- Ca ca huynh ấy chừng nào mới về vạy mẫu thân
Nhắc đến ca ca nàng mới nhớ, ca ca nàng Ngọc Quân Nam được xem là một trong số thiên tài của đại lục Cửu Linh, tại sao đến lượt nàng thì thành ra phế vật vậy?
- Nó nói khoảng một tháng nữa, đúng rồi, sáng nay Trình Thương Hạo có đến cầu hôn, con nghĩ sao?
Lam Hoa Miên hỏi ý nàng, bà biết từ nhỏ Trình Thương Hạo đã bám nàng không buông, bây giờ cầu hôn còn phải hỏi xem ý nàng thế nào.
- Mẫu thân, con không gả cho tên đó đâu!
- Sao vậy, ta thấy nó rất thích con
- Nhưng mà con không thích hắn, mẫu thân, con nhất định không gả mà~
Quân Hoa rúc vào lòng mẫu thân làm nũng, từ nhỏ đã được phụ thân nuông chiều nên sinh ra tính khí ngang ngạnh, lại còn hay làm nũng.
- Được, được, Tiểu Hoa không muốn thì sẽ không gả
Lam Hoa Miên từ ái nhìn nàng, nàng hưởng thụ nằm trong lòng mẫu thân nhưng trong đầu đang thầm tính toán làm sao để trốn khỏi phủ.
Trên đại lục Cửu Linh, các môn phái bề ngoài hòa hợp nhưng lại âm thầm giành giật một món bảo vật, nghe đồn nó có thể khiến nâng cao tu vi, chữa được bách bệnh.
Bên cạnh các môn phái theo chính đạo, còn có một số môn phái được xem là tà đạo.
Cửu Thần tông là một môn phái được xếp vào môn phái cấp chín, đứng đầu là một nam tử tên Doãn Trì Uyên.
Hắn mang danh máu lạnh, tàn nhẫn, một thân hắc y tung hoành trên giang hồ khiến người người nghe tên đã khiếp sợ.
Trường kiếm Ngọc Lịch theo bên cạnh như lưỡi hái của tử thần khiến đối thủ chết mà không kịp phản kháng.
Bên cạnh Cửu Thần Tông còn có Vạn Yêu cung, Cung chủ Vạn Yêu cung nghe đồn là một người độc ác, giết người như ngoé, nàng ta từ trước hợp tác với Doãn Trì Uyên để đối phó các môn phái khác.
- Tông chủ, gần đây có đám người không sợ chết mà dám đến địa phận của chúng ta cướp bóc
- Ồ, chuyện đó các ngươi không tự mình giải quyết được sao?
Nam nhân hắc y không quay đầu lại, âm thanh tà mị nhưng lại khiến Đoạn Hồn bên dưới run rẩy.
- Tông chủ, bọn họ nói muốn người đến đó, còn nói...còn nói sẽ đánh bại người giành địa bàn
- Vậy sao? Vậy xem ra bản tọa phải đến đó một chuyến rồi
Doãn Trì Uyên xoay người lại, ngũ quan như ngọc, phong tư bất phàm, hai hàng lông mày rậm, mũi cao thẳng nhưng ánh mắt lại phảng phất một tầng sát khí.
Hắn dẫn theo Đoạn Hồn đến núi Bạch Chỉ, Bạch Chỉ là một ngọn núi thuộc địa phận của Cửu Thần Tông, địa hình hiểm trở, trong rừng còn có vô số thú dữ.
...----------------...
Thời hạn mười năm sắp đến, nhân lúc mọi người bận chuẩn bị đại hội võ lâm vào ba tháng nữa, Quân Hoa tranh thủ chuồn khỏi phủ.
Nàng không muốn bị chú ý nên không dẫn theo Lục Hi, Quân Hoa xách theo tay nải đi đến lối sau của Ngọc Lam môn, nơi đó ít người qua lại.
" Cái cửa sau bị giăng kết giới rồi, phải làm sao đây, không lẽ quay trở về sao?"
Để phòng có kẻ xấu đột nhập, phụ thân nàng đã cho bày kết giới, bây giờ muốn ra ngoài cũng khó.
- Các ngươi qua bên đó xem, bên đó có tiếng động
" Chết rồi, đám người tuần tra đến rồi"
Bên cạnh có một bụi cây, nàng theo đó trốn vào, nhưng đó lại khiến nàng vô tình trốn ra ngoài được.
" Oa, không ngờ Ngọc Lam môn lại có lỗ chó, chắc phụ thân không bày kết giới cho lỗ chó đâu nhỉ?"
Nàng đợi đến khi đám người đó đi qua mới dám động đậy, tai bọn họ rất thính nàng sợ sợ bị phát hiện.
Tay nải bị nàng ném qua lỗ chó, quả nhiên bên lỗ chó không có kết giới, Quân Hoa khom người xuống bò qua lỗ chó.
- Hừm, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi!
Người dính đầy bụi đất, Quân Hoa đưa tay phủi rồi nhặt tay nải lên, nàng vui vẻ chạy đi, cuối cùng được tự do đi hành hiệp trượng nghĩa mà nàng muốn rồi.
Quân Hoa đi lang thang một lúc liền không phân biệt được phương hướng, nàng loay hoay một lúc không may đụng mặt đám sơn tặc.
- Mỹ nhân, đi đâu có một mình vậy, hay là theo bọn ta đi
- Này, cho ta hỏi, nơi này là nơi nào thế?
Cũng may vẫn còn có người cho nàng hỏi đường, đã rất lâu nàng chưa ra ngoài nên không rõ cho lắm hại nãy giờ đi lòng vòng.
- Nơi này là Bạch Chỉ sơn, mỹ nhân, ta khuyên nàng nên ngoan ngoãn theo bọn ta.
- Bạch Chỉ sơn là nơi nào?
- Mệt quá, huynh đệ, bắt nàng ta về đi
- Dạ lão đại
Đám người kia nhào đến bắt lấy nàng rồi vác nàng lên vai mang đi, nàng cũng mặc cho bọn họ mang mình đi, dù gì nàng cũng không biết đường, thôi thì tới đâu tính tới đó.
- Này có ai không?
Quân Hoa bị bọn họ nhốt trong phòng, nàng lớn tiếng la hét làm bọn người canh chừng bên ngoài phiền muốn chết.
- Có chuyện gì?
Nam nhân cao lớn đẩy cửa bước vào, hắn bên ngoài đã chịu hết nổi mới vào xem nàng định giở trò gì.
- Ta đói rồi
- Đợi chút, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đó đi
- Ta còn chạy được sao, mau đi đi
Tên to con kia ra ngoài tìm thức ăn cho nàng chẳng mấy chốc đã trở lại, hắn đặt thức ăn xuống trước mặt nàng.
- Mau ăn đi
- Ngươi nhìn thử xem ta ăn bằng cách nào?
Hai tay đều bị trói hết, không lẽ hắn bảo nàng khom xuống ăn như cẩu a!
- Ngươi thật phiền phức
- Là các ngươi mang ta về đây, ta đâu có ép buộc các ngươi
- Ừ, cũng đúng
Tay được thoát khỏi sự trói buộc, nàng xoa xoa hai tay đã hằn đỏ, trong lòng ai oán không thôi, ở Ngọc Lam môn phụ mẫu còn chưa mắng nàng nữa đó.
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao?
- Chỉ có nhiêu đó thôi, không ăn ta đem đi à
- Ai bảo không ăn, mà ta hỏi này, lão đại của các ngươi bắt ta làm gì vậy?
Nàng vừa ăn vừa hỏi tên nam nhân đứng ở đó, bị bắt về đây thì nên biết lý do chứ.
- Làm phu nhân đấy, đợi khi đánh bại người kia sẽ tổ chức hôn lễ
- Ồ, là vậy sao?
Ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng đang gào thét.
" Năm nay số đào hoa của ta tới hay sao vậy, không được, nhất định phải tìm cách trốn đi "
- Ăn xong chưa, lề mề quá
- Từ từ, đừng có hối, ta mà nghẹn chết thì không hay đâu
Nàng đang ăn thì bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, nam tử kia bèn kéo theo nàng ra ngoài xem thử.
- Này, kéo theo ta làm gì?
- Để ngươi lại đó, ngươi bỏ trốn thì sao
Xem ra tên to xác này vẫn có chút thông minh, nhưng mà bây giờ nàng bị lôi đi theo rồi, làm sao mà trốn?
Đám thổ phỉ không biết đã xảy ra chuyện gì mà toàn bộ bao vây lấy một nam tử hắc y, cái tên dở hơi kia tuy vậy vẫn nhất quyết không chịu buông nàng ra.
Quân Hoa nhìn đến nam tử kia một thân khí chất cộng với dung mạo tuyệt mĩ của hắn khiến nàng có chút ngơ ngẩn.
- Ai là lão đại, chẳng phải muốn hẹn bản tọa ra thách đấu sao?
Bạc môi khẽ mở, giọng nam nhân từ tính phát ra, quanh thân phát ra khí tức mạnh mẽ, nàng không có linh lực hộ thể nên có phần khó chịu.
- Là ta
Một tên nam nhân mặt mày dữ tợn bước lên trước, râu ria lồm xồm chẳng ưa nhìn tí nào, nêu nói nam nhân hắc y kia là tiên trên trời thì chắc tên râu xồm này là cô hồn dưới mười tám tầng địa ngục luôn.
Khác xa một trời một vực, nàng tưởng tượng đến cảnh gả cho tên râu xồm này là sởn cả tóc gáy.
Nếu vậy chi bằng nàng ở lại Ngọc Lam môn gả cho tên Trình Thương Hạo kia còn tốt hơn.
Các môn phái nơi đây chia ra làm mười cấp, đứng đầu chính là Ngọc Lam môn do Ngọc Thiên Tầm làm minh chủ.
Ngọc Lam môn
- Phụ thân, người cho Tiểu Hoa ra ngoài đi dạo có được không ~
Quân Hoa lay lay ống tay áo của phụ thân, từ nhỏ linh lực của nàng lúc dùng được lúc thì không nên phụ thân không cho nàng ra ngoài.
Nàng từ nhỏ muốn như các vị sư huynh ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa nhưng bước ra khỏi cửa còn chưa qua nổi.
- Không được, bên ngoài nguy hiểm lắm, Tiểu Hoa đừng bướng bỉnh nữa
Ngọc Thiên Tầm dứt khoát nói không, nàng thấy phụ thân không được liền đến tìm mẫu thân.
- Mẫu thân, phụ thân không cho nữ nhi ra ngoài
- Ông ấy là muốn tốt cho con thôi mà, ngoan nghe lời ông ấy đi, đợi ca ca con về rồi bảo nó đưa con ra ngoài chơi
Nàng trề môi, mẫu thân lần này cũng nghe theo phụ thân luôn rồi, đợi ca ca về không biết tới năm nào tháng nào nữa đây.
- Ca ca huynh ấy chừng nào mới về vạy mẫu thân
Nhắc đến ca ca nàng mới nhớ, ca ca nàng Ngọc Quân Nam được xem là một trong số thiên tài của đại lục Cửu Linh, tại sao đến lượt nàng thì thành ra phế vật vậy?
- Nó nói khoảng một tháng nữa, đúng rồi, sáng nay Trình Thương Hạo có đến cầu hôn, con nghĩ sao?
Lam Hoa Miên hỏi ý nàng, bà biết từ nhỏ Trình Thương Hạo đã bám nàng không buông, bây giờ cầu hôn còn phải hỏi xem ý nàng thế nào.
- Mẫu thân, con không gả cho tên đó đâu!
- Sao vậy, ta thấy nó rất thích con
- Nhưng mà con không thích hắn, mẫu thân, con nhất định không gả mà~
Quân Hoa rúc vào lòng mẫu thân làm nũng, từ nhỏ đã được phụ thân nuông chiều nên sinh ra tính khí ngang ngạnh, lại còn hay làm nũng.
- Được, được, Tiểu Hoa không muốn thì sẽ không gả
Lam Hoa Miên từ ái nhìn nàng, nàng hưởng thụ nằm trong lòng mẫu thân nhưng trong đầu đang thầm tính toán làm sao để trốn khỏi phủ.
Trên đại lục Cửu Linh, các môn phái bề ngoài hòa hợp nhưng lại âm thầm giành giật một món bảo vật, nghe đồn nó có thể khiến nâng cao tu vi, chữa được bách bệnh.
Bên cạnh các môn phái theo chính đạo, còn có một số môn phái được xem là tà đạo.
Cửu Thần tông là một môn phái được xếp vào môn phái cấp chín, đứng đầu là một nam tử tên Doãn Trì Uyên.
Hắn mang danh máu lạnh, tàn nhẫn, một thân hắc y tung hoành trên giang hồ khiến người người nghe tên đã khiếp sợ.
Trường kiếm Ngọc Lịch theo bên cạnh như lưỡi hái của tử thần khiến đối thủ chết mà không kịp phản kháng.
Bên cạnh Cửu Thần Tông còn có Vạn Yêu cung, Cung chủ Vạn Yêu cung nghe đồn là một người độc ác, giết người như ngoé, nàng ta từ trước hợp tác với Doãn Trì Uyên để đối phó các môn phái khác.
- Tông chủ, gần đây có đám người không sợ chết mà dám đến địa phận của chúng ta cướp bóc
- Ồ, chuyện đó các ngươi không tự mình giải quyết được sao?
Nam nhân hắc y không quay đầu lại, âm thanh tà mị nhưng lại khiến Đoạn Hồn bên dưới run rẩy.
- Tông chủ, bọn họ nói muốn người đến đó, còn nói...còn nói sẽ đánh bại người giành địa bàn
- Vậy sao? Vậy xem ra bản tọa phải đến đó một chuyến rồi
Doãn Trì Uyên xoay người lại, ngũ quan như ngọc, phong tư bất phàm, hai hàng lông mày rậm, mũi cao thẳng nhưng ánh mắt lại phảng phất một tầng sát khí.
Hắn dẫn theo Đoạn Hồn đến núi Bạch Chỉ, Bạch Chỉ là một ngọn núi thuộc địa phận của Cửu Thần Tông, địa hình hiểm trở, trong rừng còn có vô số thú dữ.
...----------------...
Thời hạn mười năm sắp đến, nhân lúc mọi người bận chuẩn bị đại hội võ lâm vào ba tháng nữa, Quân Hoa tranh thủ chuồn khỏi phủ.
Nàng không muốn bị chú ý nên không dẫn theo Lục Hi, Quân Hoa xách theo tay nải đi đến lối sau của Ngọc Lam môn, nơi đó ít người qua lại.
" Cái cửa sau bị giăng kết giới rồi, phải làm sao đây, không lẽ quay trở về sao?"
Để phòng có kẻ xấu đột nhập, phụ thân nàng đã cho bày kết giới, bây giờ muốn ra ngoài cũng khó.
- Các ngươi qua bên đó xem, bên đó có tiếng động
" Chết rồi, đám người tuần tra đến rồi"
Bên cạnh có một bụi cây, nàng theo đó trốn vào, nhưng đó lại khiến nàng vô tình trốn ra ngoài được.
" Oa, không ngờ Ngọc Lam môn lại có lỗ chó, chắc phụ thân không bày kết giới cho lỗ chó đâu nhỉ?"
Nàng đợi đến khi đám người đó đi qua mới dám động đậy, tai bọn họ rất thính nàng sợ sợ bị phát hiện.
Tay nải bị nàng ném qua lỗ chó, quả nhiên bên lỗ chó không có kết giới, Quân Hoa khom người xuống bò qua lỗ chó.
- Hừm, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi!
Người dính đầy bụi đất, Quân Hoa đưa tay phủi rồi nhặt tay nải lên, nàng vui vẻ chạy đi, cuối cùng được tự do đi hành hiệp trượng nghĩa mà nàng muốn rồi.
Quân Hoa đi lang thang một lúc liền không phân biệt được phương hướng, nàng loay hoay một lúc không may đụng mặt đám sơn tặc.
- Mỹ nhân, đi đâu có một mình vậy, hay là theo bọn ta đi
- Này, cho ta hỏi, nơi này là nơi nào thế?
Cũng may vẫn còn có người cho nàng hỏi đường, đã rất lâu nàng chưa ra ngoài nên không rõ cho lắm hại nãy giờ đi lòng vòng.
- Nơi này là Bạch Chỉ sơn, mỹ nhân, ta khuyên nàng nên ngoan ngoãn theo bọn ta.
- Bạch Chỉ sơn là nơi nào?
- Mệt quá, huynh đệ, bắt nàng ta về đi
- Dạ lão đại
Đám người kia nhào đến bắt lấy nàng rồi vác nàng lên vai mang đi, nàng cũng mặc cho bọn họ mang mình đi, dù gì nàng cũng không biết đường, thôi thì tới đâu tính tới đó.
- Này có ai không?
Quân Hoa bị bọn họ nhốt trong phòng, nàng lớn tiếng la hét làm bọn người canh chừng bên ngoài phiền muốn chết.
- Có chuyện gì?
Nam nhân cao lớn đẩy cửa bước vào, hắn bên ngoài đã chịu hết nổi mới vào xem nàng định giở trò gì.
- Ta đói rồi
- Đợi chút, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đó đi
- Ta còn chạy được sao, mau đi đi
Tên to con kia ra ngoài tìm thức ăn cho nàng chẳng mấy chốc đã trở lại, hắn đặt thức ăn xuống trước mặt nàng.
- Mau ăn đi
- Ngươi nhìn thử xem ta ăn bằng cách nào?
Hai tay đều bị trói hết, không lẽ hắn bảo nàng khom xuống ăn như cẩu a!
- Ngươi thật phiền phức
- Là các ngươi mang ta về đây, ta đâu có ép buộc các ngươi
- Ừ, cũng đúng
Tay được thoát khỏi sự trói buộc, nàng xoa xoa hai tay đã hằn đỏ, trong lòng ai oán không thôi, ở Ngọc Lam môn phụ mẫu còn chưa mắng nàng nữa đó.
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao?
- Chỉ có nhiêu đó thôi, không ăn ta đem đi à
- Ai bảo không ăn, mà ta hỏi này, lão đại của các ngươi bắt ta làm gì vậy?
Nàng vừa ăn vừa hỏi tên nam nhân đứng ở đó, bị bắt về đây thì nên biết lý do chứ.
- Làm phu nhân đấy, đợi khi đánh bại người kia sẽ tổ chức hôn lễ
- Ồ, là vậy sao?
Ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng đang gào thét.
" Năm nay số đào hoa của ta tới hay sao vậy, không được, nhất định phải tìm cách trốn đi "
- Ăn xong chưa, lề mề quá
- Từ từ, đừng có hối, ta mà nghẹn chết thì không hay đâu
Nàng đang ăn thì bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, nam tử kia bèn kéo theo nàng ra ngoài xem thử.
- Này, kéo theo ta làm gì?
- Để ngươi lại đó, ngươi bỏ trốn thì sao
Xem ra tên to xác này vẫn có chút thông minh, nhưng mà bây giờ nàng bị lôi đi theo rồi, làm sao mà trốn?
Đám thổ phỉ không biết đã xảy ra chuyện gì mà toàn bộ bao vây lấy một nam tử hắc y, cái tên dở hơi kia tuy vậy vẫn nhất quyết không chịu buông nàng ra.
Quân Hoa nhìn đến nam tử kia một thân khí chất cộng với dung mạo tuyệt mĩ của hắn khiến nàng có chút ngơ ngẩn.
- Ai là lão đại, chẳng phải muốn hẹn bản tọa ra thách đấu sao?
Bạc môi khẽ mở, giọng nam nhân từ tính phát ra, quanh thân phát ra khí tức mạnh mẽ, nàng không có linh lực hộ thể nên có phần khó chịu.
- Là ta
Một tên nam nhân mặt mày dữ tợn bước lên trước, râu ria lồm xồm chẳng ưa nhìn tí nào, nêu nói nam nhân hắc y kia là tiên trên trời thì chắc tên râu xồm này là cô hồn dưới mười tám tầng địa ngục luôn.
Khác xa một trời một vực, nàng tưởng tượng đến cảnh gả cho tên râu xồm này là sởn cả tóc gáy.
Nếu vậy chi bằng nàng ở lại Ngọc Lam môn gả cho tên Trình Thương Hạo kia còn tốt hơn.