Chương 11
Bẩm hoàng thượng, Xuyên Châu không hiểu sao bùng phát dịch bệnh sớm hơn mọi năm, mong hoàng thượng cử người đến cứu trợ
- Các ái khanh ai đồng ý thay trẫm đến đó cứu giúp bá tánh đây?
Hoàng đế như không để tâm mà tùy ý hỏi đám quan văn võ phía dưới điện.
Xuyên Châu là một châu nằm ở vùng biên cương giáp với Hoa Hạ, khí hậu quanh năm khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi.
Phát sinh dịch bệnh không có gì là lạ, mấy năm đầu hoàng đế còn rất để tâm, bây giờ năm nào cũng phát sinh, dần dà hoàng đế chán nản liền cử đại một người đến đó cho có.
- Hoàng thượng, theo thần thấy, đại tướng quân quen với hoàn cảnh ở biên cương, cử ngài ấy đi là hợp lý ạ
Tiêu Ánh đứng ra đề nghị, hoàng đế ngẫm nghĩ cuối cùng đồng ý, nhân cơ hội này tìm cách diệt hắn cũng không tệ.
- Bắc Đường Uyên, khanh thấy thế nào?
- Thần xin vì hoàng thượng phân ưu
- Tốt lắm, vậy trẫm chuẩn tấu cho khanh đến Xuyên Châu
- Thần tuân lệnh
Hắn sao lại không biết suy nghĩ của hoàng đế, có điều muốn hạ bệ hắn đâu phải chuyện dễ.
- Không còn chuyện gì thì bãi triều đi
- Chúng thần cung tiễn hoàng thượng
...----------------...
Xuân Viện một mảnh xuân sắc, mấy trăm loại hoa đua nhau nở rộ, cả mảnh vườn trước sân tỏa hương thơm ngát.
Cả ngày nàng đều thật rãnh rỗi, sau khi luyện kiếm xong thì đi trồng hoa, thành ra sân viện của nàng càng ngày càng nhiều loại.
- Cửu Ngọc, mang ghế ra đây, ta muốn phơi nắng
- Dạ tiểu thư
Cửu Ngọc và Cửu Như là hai tì nữ hắn sắp xếp cho nàng, Cửu Ngọc theo lệnh mang ghế ra đặc ở giữa sân.
Nàng ung dung ngồi trên ghế, bên cạnh là khóm mẫu đơn, đối diện là rừng hoa đào, tiên cảnh nhân gian khiến người khác không kiềm lòng được mà nhìn ngắm.
Gió nhẹ lướt qua từng đóa hoa trong sân, cánh hoa đào mỏng manh bị gió cuốn đi vương lại trên mái tóc mượt của nàng. Nàng khép hờ mi mắt cảm nhận sự ấm áp của tia nắng sớm.
Ánh nắng bất chợt bị che khuất, Quân Hoa chậm rãi mở mắt, nam tử bạch y khí chất thanh trần thoát tục tựa trích tiên khẽ mỉm cười với nàng.
- Ngươi trở về rồi sao?
- Ừm, ta về rồi, nàng đã dùng bữa sáng chưa?
- Ta chưa đói
- Tướng quân, tiểu thư đang đợi người về cùng dùng bữa đó ạ!
Ở bên cạnh hầu hạ nàng một thời gian, Cửu Ngọc biết bề ngoài nàng hờ hững, lạnh lùng nhưng thật ra đối với bọn nô tì như bọn họ rất tốt.
Người trong Xuân Viện ai cũng yêu quý nàng, Cửu Ngọc lầm lì, ít nói thường ngày giờ trở nên quấn lấy nàng lải nhải không ngừng, quan hệ giữa bọn họ nhanh chóng thân thiết hơn, Cửu Ngọc không còn sợ hãi nàng như trước nữa.
- Ta không đợi, Cửu Ngọc đừng nói bậy
- Được rồi, nàng nói gì thì chính là cái đó, bây giờ đi dùng bữa thôi
Bắc Đường Uyên ánh mắt không giấu sủng nịch cùng ôn nhu, chỉ có đối với nàng sự ấm áp và dịu dàng kia mới là chân thật. Những người ngoài kia không đáng dù cho là cái liếc mắt của hắn.
- Đi thôi
Nàng cùng hắn ngồi vào bàn ăn, hắn quan tâm gắp thức ăn cho nàng. Quân Hoa ngoài mặt vẫn lạnh lùng, trong lòng lại như có cái gì đó đang sưởi ấm nàng.
- Khoảng thời gian tới ta phải đến Xuyên Châu, nàng ở trong phủ nhớ chú ý an toàn đó
- Ở đó xảy ra chuyện gì sao?
- Ừm, mỗi năm vào thời điểm này, Xuyên Châu liền bùng phát dịch bệnh, ta phải đến đó xem sao
- Ừm
Cảm giác trống trải bao trùm nàng, có lẽ nàng quen với việc hắn ngày nào cũng bên cạnh nàng, nay lại không gặp được có chút không quen.
Từ lúc hắn nói với nàng phải rời kinh, Quân Hoa chỉ bảo trì trầm mặc, nàng đây là đang bị làm sao vậy?
" Có khi nào ta bị bệnh rồi không, ta nên làm sao đây?"
Nàng ngẩn người ngồi bên cửa sổ, nàng không biết trước đó như thế nào, nàng chỉ biết hiện tại hắn là người đối tốt với nàng nhất.
Sau khi từ giấc mộng đó tỉnh dậy, Quân Hoa như là đi trong sương mù, mọi thứ thật mờ mịt khó hiểu.
- Tiểu thư, người đang buồn sao?
- Không có!
- Người đừng có giấu mọi chuyện trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn đó
- Ừm, mà khi nào hắn khởi hành?
- Nô tỳ nghe nói là sáng sớm ngày mai
Nàng như đang nghĩ ngợi gì đó, một lúc sau chỉ thấy Quân Hoa lười nhác tựa người lên khung cửa sổ.
- Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi
- Vậy tiểu thư người cũng nghỉ sớm đi nhé
- Ừm
Cửu Ngọc ra ngoài rồi xoay người giúp nàng đóng cửa. Quân Hoa vươn người khép cửa sổ rồi leo lên giường.
Trời vừa hửng sáng Xuân Viện đã một mảnh náo nhiệt, tiếng chim chóc líu ríu trên cành cây đón chào ngày mới.
Ngoài cửa tướng quân phủ, hắn đứng đợi binh sĩ ổn định đội ngũ, đoàn người nhanh chóng sắp xếp ngay ngắn đợi hắn hạ lệnh khởi hành.
- Cửu Như, tiểu thư nhà ngươi đâu?
Bắc Đường Uyên tìm kiếm bóng dáng nàng nhưng chỉ thấy mỗi Cửu Như đứng ở cửa.
- Bẩm tướng quân, tiểu thư lệnh cho nô tì ra đây trước, người nói sẽ cùng Cửu Ngọc ra sau
- Ta biết rồi
Mọi người nhìn đã đến thời gian khởi hành mà tướng quân của bọn họ giống như đang đợi ai đó.
- Tướng quân, chúng ta nên xuất phát rồi
- Ừm, đi thôi
Là hắn đã quá mong chờ nàng đến tiễn hắn, nhìn tình hình hiện tại có lẽ nàng không muốn đến.
Mấy ngày nay hắn cứ tưởng nàng đã không giữ khoảng cách với hắn nữa, xem ra hắn lại ảo tưởng rồi.
- Chờ đã!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn vui mừng ra hiệu cho đội ngũ dừng lại bản thân thì xuống ngựa đợi nàng.
- Đã bảo Cửu Như nói ngươi đợi ta, ngươi lại không đợi
- Ta còn tưởng nàng không đến
- Tướng quân thứ tội, tại nô tì mải lo sắp xếp hành lý nên làm chạm trễ tiểu thư
Cửu Ngọc vội vã giải thích sợ Bắc Đường Uyên giận nàng, thật ra tối hôm qua nàng đã suy nghĩ kĩ cho nên sáng sớm đã bảo Cửu Ngọc thu dọn hành lý.
Nghe nói Xuyên Châu khắc nghiệt, khí hậu giá lạnh, Cửu Ngọc đã chạy tới chạy lui lựa chọn quần áo mang theo.
- Đây là...
Bắc Đường Uyên nhìn đến túi hành lý trên tay Cửu Ngọc, không lẽ nàng định theo hắn đến Xuyên Châu sao?
- Ta muốn đi theo ngươi
- Nàng nói thật sao?
- Ta không thích nói đùa, đi thôi
Hắn lệnh cho Cửu Lạc mang ngựa đến, nàng đã làm chậm trễ thời gian của hắn nên không muốn trì hoãn thêm nữa, động tác dứt khoát leo lên ngựa.
- Cửu Như, muội ở lại trong phủ, ta cùng Cửu Ngọc đi là được
- Vâng tiểu thư, Cửu Như sẽ ở trong phủ đợi người cùng tướng quân trở về
Đoàn người nhanh chóng khởi hành đến Xuyên Châu, đường xá xa xôi, nếu tranh thủ lên đường trong vòng mười ngày sẽ đến nơi.
Màn đêm bao trùm toàn bộ khắp nơi, đây chính là thời điểm tốt nhất để làm chuyện xấu, hai bóng đen vụt qua rồi chớp mắt biến mất ở trước cửa một tòa phủ đệ xa hoa.
- Mọi chuyện làm tới đâu rồi?
- Bẩm chủ thượng, mọi việc đã xong rồi ạ
- Làm việc cho sạch sẽ vào, lần này người tới không đơn giản đâu
- Thuộc hạ đã rõ, chủ thượng yên tâm, đã xử lý sạch sẽ, dù điều tra đến đâu bọn họ cũng không ngờ tới được
Năm nào Xuyên Châu cũng xuất hiện dịch bệnh, lần này cho dù bọn họ có giở trò, mọi người đều sẽ không nghĩ nhiều.
Chỉ là năm nay nghiêm trọng hơn mọi năm, ắt sẽ có rất nhiều người vô tội chết thảm, nhưng bọn họ làm gì để ý đến vấn đề đó.
- Hừ, lão cáo già kia muốn mượn tay ta diệt trừ tảng đá ngáng đường, lần này xem ra ta phải đích thân ra tay rồi.
- Chủ thượng, nghe nói nữ nhân kia cũng đến
- Ồ, vậy thì càng thêm thú vị rồi! Chúng ta nhất định phải chuẩn bị quà gặp mặt cho thật tốt
Nam tử mang mặc nạ bạc lười nhác tựa người trên ghế, khóe môi treo nụ cười tà mị nhưng lại không hề có độ ấm.
- Các ái khanh ai đồng ý thay trẫm đến đó cứu giúp bá tánh đây?
Hoàng đế như không để tâm mà tùy ý hỏi đám quan văn võ phía dưới điện.
Xuyên Châu là một châu nằm ở vùng biên cương giáp với Hoa Hạ, khí hậu quanh năm khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi.
Phát sinh dịch bệnh không có gì là lạ, mấy năm đầu hoàng đế còn rất để tâm, bây giờ năm nào cũng phát sinh, dần dà hoàng đế chán nản liền cử đại một người đến đó cho có.
- Hoàng thượng, theo thần thấy, đại tướng quân quen với hoàn cảnh ở biên cương, cử ngài ấy đi là hợp lý ạ
Tiêu Ánh đứng ra đề nghị, hoàng đế ngẫm nghĩ cuối cùng đồng ý, nhân cơ hội này tìm cách diệt hắn cũng không tệ.
- Bắc Đường Uyên, khanh thấy thế nào?
- Thần xin vì hoàng thượng phân ưu
- Tốt lắm, vậy trẫm chuẩn tấu cho khanh đến Xuyên Châu
- Thần tuân lệnh
Hắn sao lại không biết suy nghĩ của hoàng đế, có điều muốn hạ bệ hắn đâu phải chuyện dễ.
- Không còn chuyện gì thì bãi triều đi
- Chúng thần cung tiễn hoàng thượng
...----------------...
Xuân Viện một mảnh xuân sắc, mấy trăm loại hoa đua nhau nở rộ, cả mảnh vườn trước sân tỏa hương thơm ngát.
Cả ngày nàng đều thật rãnh rỗi, sau khi luyện kiếm xong thì đi trồng hoa, thành ra sân viện của nàng càng ngày càng nhiều loại.
- Cửu Ngọc, mang ghế ra đây, ta muốn phơi nắng
- Dạ tiểu thư
Cửu Ngọc và Cửu Như là hai tì nữ hắn sắp xếp cho nàng, Cửu Ngọc theo lệnh mang ghế ra đặc ở giữa sân.
Nàng ung dung ngồi trên ghế, bên cạnh là khóm mẫu đơn, đối diện là rừng hoa đào, tiên cảnh nhân gian khiến người khác không kiềm lòng được mà nhìn ngắm.
Gió nhẹ lướt qua từng đóa hoa trong sân, cánh hoa đào mỏng manh bị gió cuốn đi vương lại trên mái tóc mượt của nàng. Nàng khép hờ mi mắt cảm nhận sự ấm áp của tia nắng sớm.
Ánh nắng bất chợt bị che khuất, Quân Hoa chậm rãi mở mắt, nam tử bạch y khí chất thanh trần thoát tục tựa trích tiên khẽ mỉm cười với nàng.
- Ngươi trở về rồi sao?
- Ừm, ta về rồi, nàng đã dùng bữa sáng chưa?
- Ta chưa đói
- Tướng quân, tiểu thư đang đợi người về cùng dùng bữa đó ạ!
Ở bên cạnh hầu hạ nàng một thời gian, Cửu Ngọc biết bề ngoài nàng hờ hững, lạnh lùng nhưng thật ra đối với bọn nô tì như bọn họ rất tốt.
Người trong Xuân Viện ai cũng yêu quý nàng, Cửu Ngọc lầm lì, ít nói thường ngày giờ trở nên quấn lấy nàng lải nhải không ngừng, quan hệ giữa bọn họ nhanh chóng thân thiết hơn, Cửu Ngọc không còn sợ hãi nàng như trước nữa.
- Ta không đợi, Cửu Ngọc đừng nói bậy
- Được rồi, nàng nói gì thì chính là cái đó, bây giờ đi dùng bữa thôi
Bắc Đường Uyên ánh mắt không giấu sủng nịch cùng ôn nhu, chỉ có đối với nàng sự ấm áp và dịu dàng kia mới là chân thật. Những người ngoài kia không đáng dù cho là cái liếc mắt của hắn.
- Đi thôi
Nàng cùng hắn ngồi vào bàn ăn, hắn quan tâm gắp thức ăn cho nàng. Quân Hoa ngoài mặt vẫn lạnh lùng, trong lòng lại như có cái gì đó đang sưởi ấm nàng.
- Khoảng thời gian tới ta phải đến Xuyên Châu, nàng ở trong phủ nhớ chú ý an toàn đó
- Ở đó xảy ra chuyện gì sao?
- Ừm, mỗi năm vào thời điểm này, Xuyên Châu liền bùng phát dịch bệnh, ta phải đến đó xem sao
- Ừm
Cảm giác trống trải bao trùm nàng, có lẽ nàng quen với việc hắn ngày nào cũng bên cạnh nàng, nay lại không gặp được có chút không quen.
Từ lúc hắn nói với nàng phải rời kinh, Quân Hoa chỉ bảo trì trầm mặc, nàng đây là đang bị làm sao vậy?
" Có khi nào ta bị bệnh rồi không, ta nên làm sao đây?"
Nàng ngẩn người ngồi bên cửa sổ, nàng không biết trước đó như thế nào, nàng chỉ biết hiện tại hắn là người đối tốt với nàng nhất.
Sau khi từ giấc mộng đó tỉnh dậy, Quân Hoa như là đi trong sương mù, mọi thứ thật mờ mịt khó hiểu.
- Tiểu thư, người đang buồn sao?
- Không có!
- Người đừng có giấu mọi chuyện trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn đó
- Ừm, mà khi nào hắn khởi hành?
- Nô tỳ nghe nói là sáng sớm ngày mai
Nàng như đang nghĩ ngợi gì đó, một lúc sau chỉ thấy Quân Hoa lười nhác tựa người lên khung cửa sổ.
- Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi
- Vậy tiểu thư người cũng nghỉ sớm đi nhé
- Ừm
Cửu Ngọc ra ngoài rồi xoay người giúp nàng đóng cửa. Quân Hoa vươn người khép cửa sổ rồi leo lên giường.
Trời vừa hửng sáng Xuân Viện đã một mảnh náo nhiệt, tiếng chim chóc líu ríu trên cành cây đón chào ngày mới.
Ngoài cửa tướng quân phủ, hắn đứng đợi binh sĩ ổn định đội ngũ, đoàn người nhanh chóng sắp xếp ngay ngắn đợi hắn hạ lệnh khởi hành.
- Cửu Như, tiểu thư nhà ngươi đâu?
Bắc Đường Uyên tìm kiếm bóng dáng nàng nhưng chỉ thấy mỗi Cửu Như đứng ở cửa.
- Bẩm tướng quân, tiểu thư lệnh cho nô tì ra đây trước, người nói sẽ cùng Cửu Ngọc ra sau
- Ta biết rồi
Mọi người nhìn đã đến thời gian khởi hành mà tướng quân của bọn họ giống như đang đợi ai đó.
- Tướng quân, chúng ta nên xuất phát rồi
- Ừm, đi thôi
Là hắn đã quá mong chờ nàng đến tiễn hắn, nhìn tình hình hiện tại có lẽ nàng không muốn đến.
Mấy ngày nay hắn cứ tưởng nàng đã không giữ khoảng cách với hắn nữa, xem ra hắn lại ảo tưởng rồi.
- Chờ đã!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn vui mừng ra hiệu cho đội ngũ dừng lại bản thân thì xuống ngựa đợi nàng.
- Đã bảo Cửu Như nói ngươi đợi ta, ngươi lại không đợi
- Ta còn tưởng nàng không đến
- Tướng quân thứ tội, tại nô tì mải lo sắp xếp hành lý nên làm chạm trễ tiểu thư
Cửu Ngọc vội vã giải thích sợ Bắc Đường Uyên giận nàng, thật ra tối hôm qua nàng đã suy nghĩ kĩ cho nên sáng sớm đã bảo Cửu Ngọc thu dọn hành lý.
Nghe nói Xuyên Châu khắc nghiệt, khí hậu giá lạnh, Cửu Ngọc đã chạy tới chạy lui lựa chọn quần áo mang theo.
- Đây là...
Bắc Đường Uyên nhìn đến túi hành lý trên tay Cửu Ngọc, không lẽ nàng định theo hắn đến Xuyên Châu sao?
- Ta muốn đi theo ngươi
- Nàng nói thật sao?
- Ta không thích nói đùa, đi thôi
Hắn lệnh cho Cửu Lạc mang ngựa đến, nàng đã làm chậm trễ thời gian của hắn nên không muốn trì hoãn thêm nữa, động tác dứt khoát leo lên ngựa.
- Cửu Như, muội ở lại trong phủ, ta cùng Cửu Ngọc đi là được
- Vâng tiểu thư, Cửu Như sẽ ở trong phủ đợi người cùng tướng quân trở về
Đoàn người nhanh chóng khởi hành đến Xuyên Châu, đường xá xa xôi, nếu tranh thủ lên đường trong vòng mười ngày sẽ đến nơi.
Màn đêm bao trùm toàn bộ khắp nơi, đây chính là thời điểm tốt nhất để làm chuyện xấu, hai bóng đen vụt qua rồi chớp mắt biến mất ở trước cửa một tòa phủ đệ xa hoa.
- Mọi chuyện làm tới đâu rồi?
- Bẩm chủ thượng, mọi việc đã xong rồi ạ
- Làm việc cho sạch sẽ vào, lần này người tới không đơn giản đâu
- Thuộc hạ đã rõ, chủ thượng yên tâm, đã xử lý sạch sẽ, dù điều tra đến đâu bọn họ cũng không ngờ tới được
Năm nào Xuyên Châu cũng xuất hiện dịch bệnh, lần này cho dù bọn họ có giở trò, mọi người đều sẽ không nghĩ nhiều.
Chỉ là năm nay nghiêm trọng hơn mọi năm, ắt sẽ có rất nhiều người vô tội chết thảm, nhưng bọn họ làm gì để ý đến vấn đề đó.
- Hừ, lão cáo già kia muốn mượn tay ta diệt trừ tảng đá ngáng đường, lần này xem ra ta phải đích thân ra tay rồi.
- Chủ thượng, nghe nói nữ nhân kia cũng đến
- Ồ, vậy thì càng thêm thú vị rồi! Chúng ta nhất định phải chuẩn bị quà gặp mặt cho thật tốt
Nam tử mang mặc nạ bạc lười nhác tựa người trên ghế, khóe môi treo nụ cười tà mị nhưng lại không hề có độ ấm.