Chương 30
[BETA]
Ngươi là ai?!"
Elder nắm chặt đồng hồ quả quýt trong tay, lùi về phía sau một bước sau đó lấy ra một cây súng màu trắng, nòng súng chĩa thẳng mặt đối phương: " Bên ngoài có Ritika và Goli canh chừng, làm sao mà ngươi vô đây được?"
Tầng hầm này được ẩn đi rất kỹ, thậm chí muốn vô còn phải quét vân tay, có thể nói là người bình thường không để vô tình lạc tới đây được.
Chẳng lẽ bọn Ritika làm phản?
Không có khả năng, con của Ritika và Goli đã bị trùng tộc giết chết trong đợt tấn công vào căn cứ số 7, bọn họ cũng hận Tần Thích giống như ông, chắc chắn sẽ không làm phản.
Elder không tin tên này chỉ là người bình thường đi lạc vô đây "Trả lời vấn đề của tôi, mau lên!!"
"Xin lỗi nhưng mà thời gian của tôi hơi hẹp, nên ông có thể trả lời vấn đề của tôi trước không?"
Nam nhân tóc đen đề cập đến vấn đề một cách thoải mái, cậu nghiêng đầu, đuôi tóc hình con rết cũng di chuyển một cái, ánh mắt của cậu như đang phát sáng, ở trong bóng đêm thì nó như một ma thuật thần bí đang được kích phát
Khi Elder nhìn thẳng vô ánh mắt đó, bàn tay cầm súng lạp tức thả lỏng, cây súng không có lực giữ lập tức rơi xuống đất, ông khó tin nhìn đối diện, miệng của ông dưới ma lực thần bí mà nói ra tất cả.
"Tất cả thành viên của tổ chức đều cấy một con chip ở dưới da, dựa vào nó để trao đổi liên lạc với nhau, ngoài ra những người cấy chip sẽ làm theo mệnh lệnh được phát với mức quyền hành cao nhất."
Liên hệ với các thành viên trong tổ chức?
Á Tiêu nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, chỉ cần nhờ phương thức này thì bọn họ không cần phải tốn sức nữa, cậu chỉ cần phát lệnh cao nhất gọi tất cả những người trong tổ chức đến đây là xong, không cần phí sức để tìm từng người một nữa.
Á Tiêu ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông đang quỳ dưới mặt đất " Tất cả người trong tổ chức đều bị cấy chip đúng không?"
Cơ bắp của Elder tiếp tục bị mất khống chế cơ miệng tự động nói ra những thông tin trọng nhất.
"Không, những người có chức vụ là quản gia sẽ không cấy chip bởi vì khi bọn họ bước vào tổng bộ sẽ được kiểm tra thân thể từ đầu đến cuối, rất dễ bị phát hiện."
Elder nghe những thông tin từ miệng mình nói ra thì tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống che mờ đi tầm nhìn của ông.
Elder cũng không phải người ngu, nghe con quái vật này hỏi thì ông cũng đoán được tên này với Tần Thích cùng một duộc với nhau.
Ông không thể nói tiếp được nữa, nếu nói ra hết bọn họ sẽ không thể trả thù được nữa. Elder gồng hết sức muốn dùng răng cắt lưỡi của mình, nhưng ông không thể điều khiển được cái cơ thể này nữa.
Á Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt đang lã chã nước mắt, khuôn mặt nghẹn đỏ cố gắng tự sát, cậu nghĩ một lát rồi đưa một bọc khăn giất qua, quan tâm hỏi han đối phương: " Xin lỗi ông nha, thời gian của tôi không nhiều, bây giờ ông lau mặt trước đi, khi nào xong chuyện rồi khóc tiếp?"
Á Tiêu vẫn nhớ rõ, khi nãy Elder có trò truyện với một người, ông ta nói rằng ông ta muốn kích nổ bom cùng chết với Tần Thích.
Trong cốt truyện, Tần Thích không dính phải sự kiện bom nổ, nên có lẽ là Elder không có thực hiện vụ nổ này, hoặc nên nói là ông ta bị ai đó cản lại.
Nên Á Tiêu còn tưởng sẽ có rất nhiều người ở đây, nếu vậy thì cậu sẽ bị thương khá nặng ấy*.
Thân thể của người đàn ông mất khống chế nhận lấy bọc khăn giấy, cuối cùng ông cũng phải thừa nhận rằng bản thân đã mất đi quyền khống chế cơ thể, ánh mắt ông đỏ bừng, căm hận nhìn về phía nam nhân tóc dài, nhưng bàn tay ông lại đang tự ý lau nước mắt trên mặt.
Á Tiêu nhìn Elder lau nước mắt thì gật đầu hài lòng, sau đó nghĩ về những thông tin Elder đề cập tới.
Vậy nói đúng ra thì ngoại trừ những quản gia thì tất cả thành viên đều được cấy chip, nếu vậy thì hôm nay dùng mệnh lệnh để bắt bọn họ một lần luôn?
"Lần ám sát này có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Hai mươi."
"Trừ đi những người làm nghề quản gia thì còn bao nhiêu."
"Mười bảy."
Số lượng cũng không nhiều lắm.
"Hiện tại ông giúp tôi gọi bọn họ tới nhé?"
"Không cần gọi bọn họ tới quán bar."
Á Tiêu nói xong thì nghĩ lại một chút, ở trên tầng hầm là quán bar, nếu có chuyện gì thì sẽ rất phiền phức: " Đừng gọi họ tới quán bar."
Cậu nhớ là hình như có một cái nhà xưởng bỏ hoang gần tòa nhà cậu đang ở, cậu quyết định sẽ đổi địa điểm thành nơi đó.
Bây giờ Elder trông không khác gì một con rối, ông đúng lên một cách cứng nhắc, đi đến mặt tường phía trước khởi động cơ quan, bức tường được nâng lên, bên trong cái một cái máy khổng lồ, màn hình màu xanh lá đa biểu hiện các đường cong trên màn hình.
Không ngờ công cụ để phát ra mệnh lệnh cao nhất lại lớn như vậy, hèn chi phải giấu nó ở dưới tầng hầm.
Tay Elder ở trên bàn phím bấm một lúc, sau đó thu hồi cánh tay: " Xong."
Vừa nói xong, ông như con rối đứt dây nằm thẳng xuống dưới đất, mặt mũi tái nhợt, cho dù ông có đang bị điều khiển nhưng khi chứng kiến bản thân phản bội lại tổ chức, ông chết lặng, những người đó cũng giống như ông, là những kẻ lang thang không có nhà để về.
Á Tiêu nhìn bộ đạng tuyệt vọng của Elder, cậu lấy một chiếc mặt nạ hề màu trắng đen rồi đeo lên mặt, an ủi đối phương: " Ông không cần phải lo, tôi sẽ không tổn thương đồng đội của ông đâu."
Không tổn thương bọn họ?
Elder nghe vậy như là thấy được hy vọng, mở miệng hỏi lại: " Ngươi nói thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
Dự định lúc đầu của cậu là tới đây để điều tra địa điểm của tổ chức thôi, nên ngay cả cái mặt nạ hề cậu cũng không thèm đeo.
Nhưng mà bây giờ tình hình đang có lợi cho cậu, lúc này mà không hành động thì còn đợi tới lúc nào nữa, với lại cậu cũng không giết bọn họ, điều đó không có ích gì với Á Tiêu hết.
Cả ngày hôm nay cậu chỉ thu thập được vài giá trị ác ma, bây giờ còn dùng ma lực để điều khiển Elder nữa.
Nói chung là cậu phải tiết kiệm một chút, nếu không thanh tiến độ sẽ tụt xuống mất.
Elder nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía nam nhân tóc đen, tên đó lôi ra một chiếc mặt nạ rồi đeo lên, chiếc mặt nạ có hai màu trắng đen được khắc họa giống như mặt của một tên hề.
"Đúng vậy, tôi chỉ đem bọn giao cho căn cứ số 6 thôi."
Elder:......
Việc này thì không gây tổn thương đến chúng tôi à??
"Quả nhiên ngươi cùng một giuộc với Tần Thích."
Khóe miệng Elder giật giật, cơn phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, gia đình của ông chết trên tay thằng cặn bã đó, nếu không phải vợ con ông đã không phải chết, ông cũng không trở thành một tên không nhà không quê hương đi lang thang không chốn về, vậy mà tới bây giờ vẫn có người muốn bảo hộ cho thằng chó đó.
" Tại sao ngươi lại che chở cho nó?!" Đôi mắt của Elder càng ngày càng đỏ, ông ta cười khàn liên tục, đôi mắt đó lại tiếp tục rơi nước mắt: " Cho dù có kẻ mạnh như ngươi che chở nó thì nó có thể làm được gì."
"Nó là tội nhân của loài người, sẽ có người nhìn ra sự ghê tởm đằng sau nó, nỗi hận thù của loài người sẽ trừng phạt nó, cho đến khi nó gân nó bị rút ra, xương cốt bị nghiền nát.
"Ngươi không thể bảo vệ hắn được mãi đâu."
Dường như Elder đã không còn tỉnh táo nữa.
Thấy người đứng đối diện tạm dừng mọi hành động trong vài giây, sau đó vươn tay về phía ông, Elder tưởng đối phương muốn tương tác với mình nên giơ tay cản lại, ai ngờ chưa kịp làm gì thì cổ áo đã bị túm lấy.
Từ trong mặt nạ phát ra một tiếng cười nhẹ.
"Tôi biết chứ, anh ta rất rất là hư luôn."
"Nhưng mà ông nói sai một điều rồi, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ được Tần Thích."
Elder nghe vậy thì thấy sửng sốt nhưng chưa kịp nghĩ gì thì đã ngất đi.
Á Tiêu nắm cổ áo của Elder, tai cậu bỗng giật giật vài cái, ánh mắt nhìn về phía cửa.
【 Tứ thúc. 】
【 Chú Tứ ơi.】
【 Ta đây!!】
Hệ thống nhìn ký chủ nhà mình đeo chiếc mặt nạ hề, dưới đất là một người đàn ông trung niên đang nằm bất tỉnh, 【 Ký chủ định hành động ngay bây giờ luôn hả?】
Nếu ông không lầm thì ban đầu bọn họ chỉ định đến đây thăm dò thôi mà?
Á Tiêu ừ một tiếng.
【 Chú tứ, chú giúp con điều khiển cái máy liên lạc này với ạ, tới khoảng sau 10 giờ tối thì ngừng】
Máy liên lạc?
Hệ thống nghe vậy thì lập lúc hóa thành số liệu nhảy vô bên trong cái máy, khóa lại theo lời Á Tiêu nói, sau đó nói với Á Tiêu vê tình hình của Hiểu Thần bên kia.
【 Vừa nãy tôi thấy Hiểu Thần đang ngủ thì tự nhiên cô ta mở mắt ra, bước chân ra cửa, không biết định đi tới đâu nữa.】
【 Con biết, cô ấy sẽ đi đến một cái xưởng bỏ hoang.】
Hệ thống nghe xong liền biết hành động kỳ lạ của Hiểu Thần là Á Tiêu nhúng tay vào nên không thắc mắc nữa: 【 Ký chủ nhớ hành động cẩn thận đấy.】
【 Vâng ạ.】
Á Tiêu nói xong thì biến mất ngay tại chỗ cùng với người đàn ông bất tỉnh.
Ngay sau khi bọn họ biến mất thì có một nam thanh niên đi mặc tây trang đi thẳng vào quán bar rồi bước cuống tầng hầm.
Khi tới nơi thấy hai người đang mặc đồng phục bảo vệ đứng ngoài canh cửa thì mới yên tâm một chút. Ngay vừa nãy anh ta nhận được mệnh lệnh cao nhất là đi tới một cái nhà xưởng bỏ hoang.
Chắc là do tên Elder ngu ngốc phát lệnh trong lúc máu đôn lên não, anh ta thật sự không hiểu nổi, rõ ràng vừa nãy Hiểu Thần đã bảo là trì hoãn kế hoạch lại, vậy mà cứ làm ra mấy cái trò ngu ngốc như vậy, kế hoạch của bọn họ không cẩn thận là sẽ tan thành mây khói hết!
Nếu Elder không phải là ông chủ của quán bar kiêm người đầu tư cho tổ chức của họ, thì bọn họ sẽ không để ông ta coi cái máy liên lạc đó rồi.
Nhưng mà thấy bảo vệ còn ở ngoài thì có lẽ Elder vẫn chưa rời, có vẻ anh tới kịp rồi.
Chương Ứng tập tức ra lệnh cho hai tên bảo vệ "Mở cửa nhanh lên!"
Hai người coi cửa tên là Ritika và Goli, chip của bọn họ cũng nhận được thông báo, bọn họ định chờ Elder đi ra rồi đi theo, nhưng mà thấy Chương Ứng lo lắng như vậy thì có lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Cửa vừa mở ra Chương Ứng đã vọt vào trong trước, trong đầu là một đống lời khuyên để ngăn cản đối phương, nhưng trong phòng không có một ai kể cả Elder.
"Ông chủ của hai người đâu?"
"không thể nào, hai người chúng tôi luôn đứng ở cửa trông coi, không hề nhìn thấy ông ấy bước ra ngoài."
Chương Ứng nghe vậy thì càng cảm thấy không ổn, nỗi lo lắng bao phủ toàn thân Chương Ứng, ánh mắt của anh ta nhìn về phía máy liên lạc, chân lập tức chạy đến đó, đôi tay ấn trên màn hình muốn thay đổi mệnh lệnh của Elder.
Nhưng mà chiếc máy bây giờ như chết máy vậy, không hề phản ứng lại với thao tác của anh.
"Thầy Chương, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Đi chuẩn bị xe bay nhanh lên, chúng ta phải đến nhà xưởng bỏ hoang để gặp Edler, cản ông ta lại."
Chương Ứng vừa nói vừa chạy ra ngoài, cũng không biết biết tại sao Elder lại có thể đi ra ngoài mà không để lại dấu vết gì.
Anh không thể để vì hành động nhất thời của Elder mà kế hoạch được ủ công suốt bao năm bị hụy bỏ trong sự tức giận của ông ta được.
Bên trong nhà xưởng Elder dần dần tỉnh lại, ánh mắt ông mông lung, sau đó ông nhìn thấy một người nam nhân đang đứng ở trên lan cansân thượng, ánh trăng sáng chiếu thẳng vào đôi cánh dơi lớn màu đen và chiếc đuôi nhiếm mầu xanh lem đằng sau lưng hắn.
Trạng thái dị hóa? Là cấm kỵ giả bị mất khống chế?!
Elder bị dọa giật mình.
Nam nhân đứng trên sân thượng nghe thấy âm thanh bên dưới thì cúi đầu xuống nhìn. Khi nam nhân cúi xuống thì thứ Elder nhìn thấy được là một cái mặt nạ hình chú hề cười đến tai khiến ông sợ càng thêm sợ.
Á Tiêu nhìn thấy Elder đã tỉnh lại thì chân đi chuyển, từ trên sân thượng nhảy xuống bên cạnh đối phương, động tác của cậu rất nhanh gọn. Sau đó, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
"Trung tâm căn cứ số 5 cái nơi này khá xa khoảng 40 phút đi xe, nghĩa là trong khoảng 40 phút là bọn họ có thể đến được đây đúng không?"
Thời gian của cậu không còn nhiều lắm, cậu phải giải quyết chuyện này trước khi mặt trời mọc nếu không thì sẽ không kịp nấu bữa sáng cho phản diện mất.
Elder không muốn trả lời chút nào nhưng mà nếu ông không trả lời thì tên này cũng sẽ khiến ông tự động trả lời thôi, ông thà nói ra trước chứ cái cảm giác mất khống chế thân thể rất đáng sợ.
"Đúng vậy."
Á Á Tiêu ngồi xếp bằng bên cạnh Elder, sau đó trò chuyện với ông: "Theo như ông nói thì có 3 quản gia tham gia vụ này, ông có thể nói cho tôi thân phận của bọn họ được không?"
Á Tiêu muốn vắt khô giá trị của Elder bởi vì những hành động trước đó cũng có thể thấy rõ đối phương có địa vị không hề thấp trong cái tổ chức này, chắc chắn Elder sẽ biết 3 tên quản gia không bị cấy chip là ai.
Elder nghe vậy thì hốt hoảng, nhanh chóng lấy tay bịt miệng, nhưng dưới ma lực áp đảo, miệng của ông vẫn tuôn ra tất cả.
" Trần Khuê, quản gia của phó quan căn cứ số 5."
" Erte, quản gia của thiếu tướng căn cứ số 8."
"Ariel, quản gia của phó quan căn cứ số 1."
Á Tiêu nghe thấy hai cái tên đầu thì cũng không có gì bất ngờ, nhưng khi nghe thấy cái tên cuối cùng thì cậu mới ngạc nhiên một chút.
"Căn cứ số 1?"
Căn cứ số 1 là căn cứ tuyến hai, không phải căn cứ biên cảnh, theo như hiểu biết của Á Tiêu, căn cứ số 1 không được tham gia hội nghị biên cảnh.
"Bây giờ Ariel đang có mặt ở căn cứ số 5 à?"
"Không."
Ông ta đột nhiên cười một tiếng
Tổ chức của bọn họ cũng chỉ là một tổ chức báo thù nhỏ nhoi mà thôi, ông cười cười, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường:
"Chỉ cần là người dân của căn cứ số 7 thì chắc chắn bọn họ sẽ muốn giết Tần Thích, trừ khi ngươi giết tất cả người dân căn cứ số 7, nếu không thì những tổ chức như bọn ta sẽ trồi lên hết cái này tới cái khác."
"Rồi một ngày nào đó, bọn ta sẽ trả thù được cho quê hương của mình."
Elder biết rằng con quái vật này muốn bảo hộ Tần Thích, nhưng dù vậy thì thế nào?
Bọn họ sẽ không vì một con quái vật mà lùi bước, bởi vì bọn họ không còn gì nữa rồi, không còn gì thì có gì phải lưu luyến, không được thì chết.
Elder bí mật đưa tay vào túi.
Á Tiêu giơ tay sờ cái tai không còn mấy chiếc khuyên tai suy nghĩ, có vẻ quyết tâm muốn giết chết phản diện của đám này còn lớn hơn cậu tưởng.
Đây cũng không phải là tin tốt lành gì.
Từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Á Tiêu nghĩ một hồi, sau đó cúi xuống nhìn Elder đang nằm trên mặt đất: " Có thể cho tôi mượn món đồ chơi nhỏ trong túi ông được không?"
El- đang chuẩn bị lấy bom từ trong túi ra để đồng quy vu tận với con quái vật này-der:.....
Nhưng mà Á Tiêu lấy thôi chứ cũng không sử dụng làm gì.
Cậu cầm quả bom ném vô kho của hệ thống, đôi mắt của Elder như muốn nứt ra khi ông nhìn thấy vài bóng dáng vào nhà xưởng bỏ hoang.
Cậu quay lại nhìn về phía đám người đang đứng tụm lại với nhau, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng bọn họ, mấy người này vì không được huấn luyện chuyên nghiệp nên không biết rằng có người đang nhìn bọn họ. Á Tiêu đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng bọn họ.
Bây giờ Chương Ứng và hai bảo vệ mới chạy tới nơi, bọn họ muốn ngăn cản Elder làm những điều dại dột nhưng mà khi tới nơi thì bọn họ lại không thấy người đâu, nhưng kịp nghĩ gì thêm thì bọn họ đã bất tỉnh rồi. Khi họ tỉnh lại thì thấy bản thân đang bị trói, bên cạnh thì có thêm Elder cũng đang bị trói.
Một người nam nhân khoảng 26-27 tuổi đeo mặt nạ hề có mái tóc đan hình con rết dài tới eo đang ngồi xếp bằng, sau lưng của cậu ta có một đôi cánh dơi màu đen mà một cái đuôi bị nhiễm màu xanh lam nơi cuối đuôi.
Chương Ứng còn chưa kịp nghĩ gì thì nghe thấy đối phương nói với giọng điệu vui vẻ: " Vậy là 17 người được cấy chip đều có mặt ở đây rồi."
Chương Ứng:......???
Tại sao người này biết được?
Á Tiêu không cho anh ta thời gian tự hỏi, cậu vui vẻ búng ngón tay một phát, đưa ánh mắt về phía Elder.
Khác với nhóm người này thì Elder đã nhìn thấy mặt của cậu rồi, để phòng hờ chuyện xui rủi, cậu lại phải dùng ma lực một lần nữa để tác động vào ký ức của đối phương.
Trong nhà xưởng trở lại trạng thái yên tĩnh như không có ai ở đây.
Á Tiêu nhìn 17 người đang nằm trên đất, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, giờ này thì phản diện sắp dậy rồi, cậu nảy ra một ý trong lòng.
Sắc bén ánh mắt không có nửa điểm ngủ say sau trì độn, thanh tỉnh đến phảng phất từ đầu tới đuôi đều không có đi vào giấc ngủ giống nhau.
Bức màn dày che đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng an tĩnh đến mức không còn âm thanh nào ngoài tiếng hít thở, có một người đang nằm trên giường, giây tiếp theo người đàn ông mở mắt ra, rút cái súng ở bên hông rồi bóp cò một cái. Nhìn không hề giống người vừa ngủ dậy tí nào.
Rắc ——
Viên đạn xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài
Tần Thích thu lại cây súng trên tay, lông mày hắ nhíu lại, cảm thấy gì đó nên lập tức mở cửa sổ ra, nhưng ngoài ánh sáng từ các bóng đèn ra thì không còn gì cả.
Hắn đóng cửa sổ rồi quay người lại, ánh mắt hắn dừng lại ở vách tường đối diện.
Những thuộc hạ ở tầng dưới sẽ được tiếng súng cũng bắt đầu chạy lên tầng này.
Sau khi có được sự đồng ý của Tần Thích thì đám Meister mở cửa tiến vào, bọn nhìn theo ánh mắt của Tần Thích, sau đó ánh mắt Meister lập tức đen đi, trong ánh sáng yếu ớt của đền ngủ, trên vách tường xuất hiện hai dòng chữ có màu đỏ như máu.
【 Trong nhà xưởng bỏ hoang có một nhóm người muốn ám sát nguyên soái, tôi đã giải quyết họ rồi nên không cần lo lắng nữa. 】
Qua một ngày, Tần Thích đang ngồi ở trên ghế nghe Meister báo cáo những tư liệu mới tra được.
"Khi chúng tôi đi đến nhà xưởng bỏ hoang thì tìm được 17 người, họ là người dân của căn cứ số 7, sau khi tiến hành thẩm vấn và kiểm tra thân thể, chúng tôi có được những thông tin sau." Nói tới đây giọng của Meister đột nhiên nặng xuống.
"Bọn họ cấy chíp trên người, theo quang não của họ thì đúng là họ muốn ám sát nguyên soái."
Tần Thích cũng lộ ra vẻ bất ngờ gì.
" Tiếp."
Meister nhìn báo cáo tiếp theo thì khuôn mặt có hơi biến đổi:
"17 người này nói rằng có một người tầm 26-27 tuổi,mang một cái mặt nạ hề, tóc đen đan rết dài tới eo, lúc xuất hiện trước mặt bọn họ thì đang ở trong trạng thái dị hóa."
Tần Thích nghe tới đây thì ánh mắt trầm xuống.
Ngươi là ai?!"
Elder nắm chặt đồng hồ quả quýt trong tay, lùi về phía sau một bước sau đó lấy ra một cây súng màu trắng, nòng súng chĩa thẳng mặt đối phương: " Bên ngoài có Ritika và Goli canh chừng, làm sao mà ngươi vô đây được?"
Tầng hầm này được ẩn đi rất kỹ, thậm chí muốn vô còn phải quét vân tay, có thể nói là người bình thường không để vô tình lạc tới đây được.
Chẳng lẽ bọn Ritika làm phản?
Không có khả năng, con của Ritika và Goli đã bị trùng tộc giết chết trong đợt tấn công vào căn cứ số 7, bọn họ cũng hận Tần Thích giống như ông, chắc chắn sẽ không làm phản.
Elder không tin tên này chỉ là người bình thường đi lạc vô đây "Trả lời vấn đề của tôi, mau lên!!"
"Xin lỗi nhưng mà thời gian của tôi hơi hẹp, nên ông có thể trả lời vấn đề của tôi trước không?"
Nam nhân tóc đen đề cập đến vấn đề một cách thoải mái, cậu nghiêng đầu, đuôi tóc hình con rết cũng di chuyển một cái, ánh mắt của cậu như đang phát sáng, ở trong bóng đêm thì nó như một ma thuật thần bí đang được kích phát
Khi Elder nhìn thẳng vô ánh mắt đó, bàn tay cầm súng lạp tức thả lỏng, cây súng không có lực giữ lập tức rơi xuống đất, ông khó tin nhìn đối diện, miệng của ông dưới ma lực thần bí mà nói ra tất cả.
"Tất cả thành viên của tổ chức đều cấy một con chip ở dưới da, dựa vào nó để trao đổi liên lạc với nhau, ngoài ra những người cấy chip sẽ làm theo mệnh lệnh được phát với mức quyền hành cao nhất."
Liên hệ với các thành viên trong tổ chức?
Á Tiêu nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, chỉ cần nhờ phương thức này thì bọn họ không cần phải tốn sức nữa, cậu chỉ cần phát lệnh cao nhất gọi tất cả những người trong tổ chức đến đây là xong, không cần phí sức để tìm từng người một nữa.
Á Tiêu ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông đang quỳ dưới mặt đất " Tất cả người trong tổ chức đều bị cấy chip đúng không?"
Cơ bắp của Elder tiếp tục bị mất khống chế cơ miệng tự động nói ra những thông tin trọng nhất.
"Không, những người có chức vụ là quản gia sẽ không cấy chip bởi vì khi bọn họ bước vào tổng bộ sẽ được kiểm tra thân thể từ đầu đến cuối, rất dễ bị phát hiện."
Elder nghe những thông tin từ miệng mình nói ra thì tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống che mờ đi tầm nhìn của ông.
Elder cũng không phải người ngu, nghe con quái vật này hỏi thì ông cũng đoán được tên này với Tần Thích cùng một duộc với nhau.
Ông không thể nói tiếp được nữa, nếu nói ra hết bọn họ sẽ không thể trả thù được nữa. Elder gồng hết sức muốn dùng răng cắt lưỡi của mình, nhưng ông không thể điều khiển được cái cơ thể này nữa.
Á Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt đang lã chã nước mắt, khuôn mặt nghẹn đỏ cố gắng tự sát, cậu nghĩ một lát rồi đưa một bọc khăn giất qua, quan tâm hỏi han đối phương: " Xin lỗi ông nha, thời gian của tôi không nhiều, bây giờ ông lau mặt trước đi, khi nào xong chuyện rồi khóc tiếp?"
Á Tiêu vẫn nhớ rõ, khi nãy Elder có trò truyện với một người, ông ta nói rằng ông ta muốn kích nổ bom cùng chết với Tần Thích.
Trong cốt truyện, Tần Thích không dính phải sự kiện bom nổ, nên có lẽ là Elder không có thực hiện vụ nổ này, hoặc nên nói là ông ta bị ai đó cản lại.
Nên Á Tiêu còn tưởng sẽ có rất nhiều người ở đây, nếu vậy thì cậu sẽ bị thương khá nặng ấy*.
Thân thể của người đàn ông mất khống chế nhận lấy bọc khăn giấy, cuối cùng ông cũng phải thừa nhận rằng bản thân đã mất đi quyền khống chế cơ thể, ánh mắt ông đỏ bừng, căm hận nhìn về phía nam nhân tóc dài, nhưng bàn tay ông lại đang tự ý lau nước mắt trên mặt.
Á Tiêu nhìn Elder lau nước mắt thì gật đầu hài lòng, sau đó nghĩ về những thông tin Elder đề cập tới.
Vậy nói đúng ra thì ngoại trừ những quản gia thì tất cả thành viên đều được cấy chip, nếu vậy thì hôm nay dùng mệnh lệnh để bắt bọn họ một lần luôn?
"Lần ám sát này có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Hai mươi."
"Trừ đi những người làm nghề quản gia thì còn bao nhiêu."
"Mười bảy."
Số lượng cũng không nhiều lắm.
"Hiện tại ông giúp tôi gọi bọn họ tới nhé?"
"Không cần gọi bọn họ tới quán bar."
Á Tiêu nói xong thì nghĩ lại một chút, ở trên tầng hầm là quán bar, nếu có chuyện gì thì sẽ rất phiền phức: " Đừng gọi họ tới quán bar."
Cậu nhớ là hình như có một cái nhà xưởng bỏ hoang gần tòa nhà cậu đang ở, cậu quyết định sẽ đổi địa điểm thành nơi đó.
Bây giờ Elder trông không khác gì một con rối, ông đúng lên một cách cứng nhắc, đi đến mặt tường phía trước khởi động cơ quan, bức tường được nâng lên, bên trong cái một cái máy khổng lồ, màn hình màu xanh lá đa biểu hiện các đường cong trên màn hình.
Không ngờ công cụ để phát ra mệnh lệnh cao nhất lại lớn như vậy, hèn chi phải giấu nó ở dưới tầng hầm.
Tay Elder ở trên bàn phím bấm một lúc, sau đó thu hồi cánh tay: " Xong."
Vừa nói xong, ông như con rối đứt dây nằm thẳng xuống dưới đất, mặt mũi tái nhợt, cho dù ông có đang bị điều khiển nhưng khi chứng kiến bản thân phản bội lại tổ chức, ông chết lặng, những người đó cũng giống như ông, là những kẻ lang thang không có nhà để về.
Á Tiêu nhìn bộ đạng tuyệt vọng của Elder, cậu lấy một chiếc mặt nạ hề màu trắng đen rồi đeo lên mặt, an ủi đối phương: " Ông không cần phải lo, tôi sẽ không tổn thương đồng đội của ông đâu."
Không tổn thương bọn họ?
Elder nghe vậy như là thấy được hy vọng, mở miệng hỏi lại: " Ngươi nói thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
Dự định lúc đầu của cậu là tới đây để điều tra địa điểm của tổ chức thôi, nên ngay cả cái mặt nạ hề cậu cũng không thèm đeo.
Nhưng mà bây giờ tình hình đang có lợi cho cậu, lúc này mà không hành động thì còn đợi tới lúc nào nữa, với lại cậu cũng không giết bọn họ, điều đó không có ích gì với Á Tiêu hết.
Cả ngày hôm nay cậu chỉ thu thập được vài giá trị ác ma, bây giờ còn dùng ma lực để điều khiển Elder nữa.
Nói chung là cậu phải tiết kiệm một chút, nếu không thanh tiến độ sẽ tụt xuống mất.
Elder nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía nam nhân tóc đen, tên đó lôi ra một chiếc mặt nạ rồi đeo lên, chiếc mặt nạ có hai màu trắng đen được khắc họa giống như mặt của một tên hề.
"Đúng vậy, tôi chỉ đem bọn giao cho căn cứ số 6 thôi."
Elder:......
Việc này thì không gây tổn thương đến chúng tôi à??
"Quả nhiên ngươi cùng một giuộc với Tần Thích."
Khóe miệng Elder giật giật, cơn phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, gia đình của ông chết trên tay thằng cặn bã đó, nếu không phải vợ con ông đã không phải chết, ông cũng không trở thành một tên không nhà không quê hương đi lang thang không chốn về, vậy mà tới bây giờ vẫn có người muốn bảo hộ cho thằng chó đó.
" Tại sao ngươi lại che chở cho nó?!" Đôi mắt của Elder càng ngày càng đỏ, ông ta cười khàn liên tục, đôi mắt đó lại tiếp tục rơi nước mắt: " Cho dù có kẻ mạnh như ngươi che chở nó thì nó có thể làm được gì."
"Nó là tội nhân của loài người, sẽ có người nhìn ra sự ghê tởm đằng sau nó, nỗi hận thù của loài người sẽ trừng phạt nó, cho đến khi nó gân nó bị rút ra, xương cốt bị nghiền nát.
"Ngươi không thể bảo vệ hắn được mãi đâu."
Dường như Elder đã không còn tỉnh táo nữa.
Thấy người đứng đối diện tạm dừng mọi hành động trong vài giây, sau đó vươn tay về phía ông, Elder tưởng đối phương muốn tương tác với mình nên giơ tay cản lại, ai ngờ chưa kịp làm gì thì cổ áo đã bị túm lấy.
Từ trong mặt nạ phát ra một tiếng cười nhẹ.
"Tôi biết chứ, anh ta rất rất là hư luôn."
"Nhưng mà ông nói sai một điều rồi, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ được Tần Thích."
Elder nghe vậy thì thấy sửng sốt nhưng chưa kịp nghĩ gì thì đã ngất đi.
Á Tiêu nắm cổ áo của Elder, tai cậu bỗng giật giật vài cái, ánh mắt nhìn về phía cửa.
【 Tứ thúc. 】
【 Chú Tứ ơi.】
【 Ta đây!!】
Hệ thống nhìn ký chủ nhà mình đeo chiếc mặt nạ hề, dưới đất là một người đàn ông trung niên đang nằm bất tỉnh, 【 Ký chủ định hành động ngay bây giờ luôn hả?】
Nếu ông không lầm thì ban đầu bọn họ chỉ định đến đây thăm dò thôi mà?
Á Tiêu ừ một tiếng.
【 Chú tứ, chú giúp con điều khiển cái máy liên lạc này với ạ, tới khoảng sau 10 giờ tối thì ngừng】
Máy liên lạc?
Hệ thống nghe vậy thì lập lúc hóa thành số liệu nhảy vô bên trong cái máy, khóa lại theo lời Á Tiêu nói, sau đó nói với Á Tiêu vê tình hình của Hiểu Thần bên kia.
【 Vừa nãy tôi thấy Hiểu Thần đang ngủ thì tự nhiên cô ta mở mắt ra, bước chân ra cửa, không biết định đi tới đâu nữa.】
【 Con biết, cô ấy sẽ đi đến một cái xưởng bỏ hoang.】
Hệ thống nghe xong liền biết hành động kỳ lạ của Hiểu Thần là Á Tiêu nhúng tay vào nên không thắc mắc nữa: 【 Ký chủ nhớ hành động cẩn thận đấy.】
【 Vâng ạ.】
Á Tiêu nói xong thì biến mất ngay tại chỗ cùng với người đàn ông bất tỉnh.
Ngay sau khi bọn họ biến mất thì có một nam thanh niên đi mặc tây trang đi thẳng vào quán bar rồi bước cuống tầng hầm.
Khi tới nơi thấy hai người đang mặc đồng phục bảo vệ đứng ngoài canh cửa thì mới yên tâm một chút. Ngay vừa nãy anh ta nhận được mệnh lệnh cao nhất là đi tới một cái nhà xưởng bỏ hoang.
Chắc là do tên Elder ngu ngốc phát lệnh trong lúc máu đôn lên não, anh ta thật sự không hiểu nổi, rõ ràng vừa nãy Hiểu Thần đã bảo là trì hoãn kế hoạch lại, vậy mà cứ làm ra mấy cái trò ngu ngốc như vậy, kế hoạch của bọn họ không cẩn thận là sẽ tan thành mây khói hết!
Nếu Elder không phải là ông chủ của quán bar kiêm người đầu tư cho tổ chức của họ, thì bọn họ sẽ không để ông ta coi cái máy liên lạc đó rồi.
Nhưng mà thấy bảo vệ còn ở ngoài thì có lẽ Elder vẫn chưa rời, có vẻ anh tới kịp rồi.
Chương Ứng tập tức ra lệnh cho hai tên bảo vệ "Mở cửa nhanh lên!"
Hai người coi cửa tên là Ritika và Goli, chip của bọn họ cũng nhận được thông báo, bọn họ định chờ Elder đi ra rồi đi theo, nhưng mà thấy Chương Ứng lo lắng như vậy thì có lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Cửa vừa mở ra Chương Ứng đã vọt vào trong trước, trong đầu là một đống lời khuyên để ngăn cản đối phương, nhưng trong phòng không có một ai kể cả Elder.
"Ông chủ của hai người đâu?"
"không thể nào, hai người chúng tôi luôn đứng ở cửa trông coi, không hề nhìn thấy ông ấy bước ra ngoài."
Chương Ứng nghe vậy thì càng cảm thấy không ổn, nỗi lo lắng bao phủ toàn thân Chương Ứng, ánh mắt của anh ta nhìn về phía máy liên lạc, chân lập tức chạy đến đó, đôi tay ấn trên màn hình muốn thay đổi mệnh lệnh của Elder.
Nhưng mà chiếc máy bây giờ như chết máy vậy, không hề phản ứng lại với thao tác của anh.
"Thầy Chương, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Đi chuẩn bị xe bay nhanh lên, chúng ta phải đến nhà xưởng bỏ hoang để gặp Edler, cản ông ta lại."
Chương Ứng vừa nói vừa chạy ra ngoài, cũng không biết biết tại sao Elder lại có thể đi ra ngoài mà không để lại dấu vết gì.
Anh không thể để vì hành động nhất thời của Elder mà kế hoạch được ủ công suốt bao năm bị hụy bỏ trong sự tức giận của ông ta được.
Bên trong nhà xưởng Elder dần dần tỉnh lại, ánh mắt ông mông lung, sau đó ông nhìn thấy một người nam nhân đang đứng ở trên lan cansân thượng, ánh trăng sáng chiếu thẳng vào đôi cánh dơi lớn màu đen và chiếc đuôi nhiếm mầu xanh lem đằng sau lưng hắn.
Trạng thái dị hóa? Là cấm kỵ giả bị mất khống chế?!
Elder bị dọa giật mình.
Nam nhân đứng trên sân thượng nghe thấy âm thanh bên dưới thì cúi đầu xuống nhìn. Khi nam nhân cúi xuống thì thứ Elder nhìn thấy được là một cái mặt nạ hình chú hề cười đến tai khiến ông sợ càng thêm sợ.
Á Tiêu nhìn thấy Elder đã tỉnh lại thì chân đi chuyển, từ trên sân thượng nhảy xuống bên cạnh đối phương, động tác của cậu rất nhanh gọn. Sau đó, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
"Trung tâm căn cứ số 5 cái nơi này khá xa khoảng 40 phút đi xe, nghĩa là trong khoảng 40 phút là bọn họ có thể đến được đây đúng không?"
Thời gian của cậu không còn nhiều lắm, cậu phải giải quyết chuyện này trước khi mặt trời mọc nếu không thì sẽ không kịp nấu bữa sáng cho phản diện mất.
Elder không muốn trả lời chút nào nhưng mà nếu ông không trả lời thì tên này cũng sẽ khiến ông tự động trả lời thôi, ông thà nói ra trước chứ cái cảm giác mất khống chế thân thể rất đáng sợ.
"Đúng vậy."
Á Á Tiêu ngồi xếp bằng bên cạnh Elder, sau đó trò chuyện với ông: "Theo như ông nói thì có 3 quản gia tham gia vụ này, ông có thể nói cho tôi thân phận của bọn họ được không?"
Á Tiêu muốn vắt khô giá trị của Elder bởi vì những hành động trước đó cũng có thể thấy rõ đối phương có địa vị không hề thấp trong cái tổ chức này, chắc chắn Elder sẽ biết 3 tên quản gia không bị cấy chip là ai.
Elder nghe vậy thì hốt hoảng, nhanh chóng lấy tay bịt miệng, nhưng dưới ma lực áp đảo, miệng của ông vẫn tuôn ra tất cả.
" Trần Khuê, quản gia của phó quan căn cứ số 5."
" Erte, quản gia của thiếu tướng căn cứ số 8."
"Ariel, quản gia của phó quan căn cứ số 1."
Á Tiêu nghe thấy hai cái tên đầu thì cũng không có gì bất ngờ, nhưng khi nghe thấy cái tên cuối cùng thì cậu mới ngạc nhiên một chút.
"Căn cứ số 1?"
Căn cứ số 1 là căn cứ tuyến hai, không phải căn cứ biên cảnh, theo như hiểu biết của Á Tiêu, căn cứ số 1 không được tham gia hội nghị biên cảnh.
"Bây giờ Ariel đang có mặt ở căn cứ số 5 à?"
"Không."
Ông ta đột nhiên cười một tiếng
Tổ chức của bọn họ cũng chỉ là một tổ chức báo thù nhỏ nhoi mà thôi, ông cười cười, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường:
"Chỉ cần là người dân của căn cứ số 7 thì chắc chắn bọn họ sẽ muốn giết Tần Thích, trừ khi ngươi giết tất cả người dân căn cứ số 7, nếu không thì những tổ chức như bọn ta sẽ trồi lên hết cái này tới cái khác."
"Rồi một ngày nào đó, bọn ta sẽ trả thù được cho quê hương của mình."
Elder biết rằng con quái vật này muốn bảo hộ Tần Thích, nhưng dù vậy thì thế nào?
Bọn họ sẽ không vì một con quái vật mà lùi bước, bởi vì bọn họ không còn gì nữa rồi, không còn gì thì có gì phải lưu luyến, không được thì chết.
Elder bí mật đưa tay vào túi.
Á Tiêu giơ tay sờ cái tai không còn mấy chiếc khuyên tai suy nghĩ, có vẻ quyết tâm muốn giết chết phản diện của đám này còn lớn hơn cậu tưởng.
Đây cũng không phải là tin tốt lành gì.
Từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Á Tiêu nghĩ một hồi, sau đó cúi xuống nhìn Elder đang nằm trên mặt đất: " Có thể cho tôi mượn món đồ chơi nhỏ trong túi ông được không?"
El- đang chuẩn bị lấy bom từ trong túi ra để đồng quy vu tận với con quái vật này-der:.....
Nhưng mà Á Tiêu lấy thôi chứ cũng không sử dụng làm gì.
Cậu cầm quả bom ném vô kho của hệ thống, đôi mắt của Elder như muốn nứt ra khi ông nhìn thấy vài bóng dáng vào nhà xưởng bỏ hoang.
Cậu quay lại nhìn về phía đám người đang đứng tụm lại với nhau, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng bọn họ, mấy người này vì không được huấn luyện chuyên nghiệp nên không biết rằng có người đang nhìn bọn họ. Á Tiêu đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng bọn họ.
Bây giờ Chương Ứng và hai bảo vệ mới chạy tới nơi, bọn họ muốn ngăn cản Elder làm những điều dại dột nhưng mà khi tới nơi thì bọn họ lại không thấy người đâu, nhưng kịp nghĩ gì thêm thì bọn họ đã bất tỉnh rồi. Khi họ tỉnh lại thì thấy bản thân đang bị trói, bên cạnh thì có thêm Elder cũng đang bị trói.
Một người nam nhân khoảng 26-27 tuổi đeo mặt nạ hề có mái tóc đan hình con rết dài tới eo đang ngồi xếp bằng, sau lưng của cậu ta có một đôi cánh dơi màu đen mà một cái đuôi bị nhiễm màu xanh lam nơi cuối đuôi.
Chương Ứng còn chưa kịp nghĩ gì thì nghe thấy đối phương nói với giọng điệu vui vẻ: " Vậy là 17 người được cấy chip đều có mặt ở đây rồi."
Chương Ứng:......???
Tại sao người này biết được?
Á Tiêu không cho anh ta thời gian tự hỏi, cậu vui vẻ búng ngón tay một phát, đưa ánh mắt về phía Elder.
Khác với nhóm người này thì Elder đã nhìn thấy mặt của cậu rồi, để phòng hờ chuyện xui rủi, cậu lại phải dùng ma lực một lần nữa để tác động vào ký ức của đối phương.
Trong nhà xưởng trở lại trạng thái yên tĩnh như không có ai ở đây.
Á Tiêu nhìn 17 người đang nằm trên đất, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, giờ này thì phản diện sắp dậy rồi, cậu nảy ra một ý trong lòng.
Sắc bén ánh mắt không có nửa điểm ngủ say sau trì độn, thanh tỉnh đến phảng phất từ đầu tới đuôi đều không có đi vào giấc ngủ giống nhau.
Bức màn dày che đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng an tĩnh đến mức không còn âm thanh nào ngoài tiếng hít thở, có một người đang nằm trên giường, giây tiếp theo người đàn ông mở mắt ra, rút cái súng ở bên hông rồi bóp cò một cái. Nhìn không hề giống người vừa ngủ dậy tí nào.
Rắc ——
Viên đạn xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài
Tần Thích thu lại cây súng trên tay, lông mày hắ nhíu lại, cảm thấy gì đó nên lập tức mở cửa sổ ra, nhưng ngoài ánh sáng từ các bóng đèn ra thì không còn gì cả.
Hắn đóng cửa sổ rồi quay người lại, ánh mắt hắn dừng lại ở vách tường đối diện.
Những thuộc hạ ở tầng dưới sẽ được tiếng súng cũng bắt đầu chạy lên tầng này.
Sau khi có được sự đồng ý của Tần Thích thì đám Meister mở cửa tiến vào, bọn nhìn theo ánh mắt của Tần Thích, sau đó ánh mắt Meister lập tức đen đi, trong ánh sáng yếu ớt của đền ngủ, trên vách tường xuất hiện hai dòng chữ có màu đỏ như máu.
【 Trong nhà xưởng bỏ hoang có một nhóm người muốn ám sát nguyên soái, tôi đã giải quyết họ rồi nên không cần lo lắng nữa. 】
Qua một ngày, Tần Thích đang ngồi ở trên ghế nghe Meister báo cáo những tư liệu mới tra được.
"Khi chúng tôi đi đến nhà xưởng bỏ hoang thì tìm được 17 người, họ là người dân của căn cứ số 7, sau khi tiến hành thẩm vấn và kiểm tra thân thể, chúng tôi có được những thông tin sau." Nói tới đây giọng của Meister đột nhiên nặng xuống.
"Bọn họ cấy chíp trên người, theo quang não của họ thì đúng là họ muốn ám sát nguyên soái."
Tần Thích cũng lộ ra vẻ bất ngờ gì.
" Tiếp."
Meister nhìn báo cáo tiếp theo thì khuôn mặt có hơi biến đổi:
"17 người này nói rằng có một người tầm 26-27 tuổi,mang một cái mặt nạ hề, tóc đen đan rết dài tới eo, lúc xuất hiện trước mặt bọn họ thì đang ở trong trạng thái dị hóa."
Tần Thích nghe tới đây thì ánh mắt trầm xuống.