Chương 27: Tần Thích ngẩn người một lúc
[BETA]
Hội nghị biên cảnh bát đầu từ ngày mai, theo quy định của hội nghị thì bây giờ bọn họ cần phải tới tổng bộ của căn cứ số 5 để đăng ký.
Á Tiêu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì đều là căn cứ biên cảnh giống nhau, cơ sở hạ tầng cũng không có sự khác biệt quá lớn. Ở ngoài đường đều rải rác những con người máy màu bạc đang đi lung tung, nếu có một cấm kỵ giả nào mất khống chế những con người máy này sẽ bảo hộ người dân.
Nhóm cấm kỵ giả mặc quân phục màu xanh đen đi tới đi lui, nếu gặp được người dân bọn họ sẽ vui vẻ chào hỏi và người dân nơi đây cũng đáp lại bọn họ mà không hề sợ hãi, trông rất là hài hòa.
Đây là điểm tưởng phản lớn giữa hai căn cứ, ở căn cứ số 6 người thường và cấm kỵ giả chính là hai đường thẳng song song, hai bên không bao giờ chủ động bắt chuyện với bên còn lại.
Sự tương phản này có lẽ là do cách làm việc khác nhau của nguyên soái của hai căn cứ.
Tần Thích quan trọng quy tắc, cách làm việc lại tàn nhẫn, vì để bảo vệ người dân hắn cố ý tách cấm kỵ giả ra khỏi người dân.
Còn nguyên soái Vista của căn cứ số năm thì lại để ý đến cảm nhận của dân chúng hơn, anh ta không có đặt ra mấy cái quy luật nghiêm túc như vậy, tự do thoải mái mới là phong cách của Vista.
Nếu so sánh tới đây mọi người cũng có thể thấy sư khác biệt lớn giữa hai nguyên soái.
Với sự khác biệt như vậy thì ai cũng nghĩ họ sẽ không ưa gì nhau nhưng theo cốt truyện thì Á Tiêu biết được rằng quan hệ của hai vị nguyên soái rất tốt.
Xe bay dừng lại trước cửa tổng bộ của căn cứ số 5.
Á Tiêu đi theo Tần Thích lên tầng cao nhất, nếu bên ngoài chỉ hơi khác biệt thì sự tình bên trong tổng bộ căn cứ số 5 càng thể hiện rõ sự khác biết giữa hai nguyên soái
Vừa bước qua khúc ngoặt bọn họ liền thấy một nhóm quân nhân đang tụ tập đánh bài với nhau, mấy chai bia lăn lốc khắp nơi, trên mặt của vài quân nhân có vài vết mực với vài twof giấy trắng xem qua là thua bài nhiều lần.
" Biến dùm cái, lần này ông đây chắc thắng rồi!"
" Rồi rồi, sao cũng được. Thua thì tự biết điều đi mua rượu đấy."
" Đầm Đầm Đầm!!! 3? Ông đây lại thua nữa rồi!."
Âm thanh hỗn loạn vang lên khắp nơi, văn phòng nghiêm túc nhưng bây giờ không khác gì cái chợ vậy. Á Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền hứng thú mà vẩy đuôi.
Á Tiêu hạ giọng xuống rồi hỏi Meister đứng bên cạnh.
" Đây là điều bình thường ở căn cứ số 5 à?"
Meister thấy được sự tò mò trong đôi mắt của Á Tiêu, liền gật đầu:" đây đúng là cách hành xử bình thường của quân nhân ở đây."
Tần Thích đứng ở đằng trước lông mày đang dần nhíu lại, đối với một nguời coi trọng quy tắc như hắn thì nhìn thấy cảnh này không khác nào có người đang nhảy disco trên đầu hắn.
Cùng lúc đó các quân nhân cũng nhận ra có người đang đứng ngoài cửa, trước khi họ quay lại họ nghĩ rằng có thằng ngu nào không vào mà cứ đứng cửa như chó giữ cửa vậy nhưng khi họ quay lại thì mọi hành động của bọn họ trong máy mắt ngưng đọng.
Duma, ai nói cho họ biết tại sao bọn họ lại thấy hình bóng của Tần nguyên soái ở đây đi?
Không phải nguyên soái đã nói Tần nguyên soái ngày mai mới đến sao =((? Các quân nhân lập tức rũ bỏ khí chất cà lơ phất phơ trên người thay vào đó là trạng thái nghiêm túc của một quân nhân.
Mấy quân nhận đứng ở trong lặng lẽ đạp mấy chai bia vô gầm bàn làm việc, lấy thân thể che đi đống bài poker đang rải rác dưới đất.
Người phụ trách văn phòng tiến lên một bước, ánh mắt của anh ta chính trực, đáng người cường tráng nhìn qua là biết dân chơi trên chiến trường, nhưng tiền đề là họ phải xem nhẹ đống giấy bị dán trên mặt anh ta mới được.
" Chào Tần nguyên soái."
Tần Thích đáp lại anh ta sau đó nhìn lướt qua đống " chứng cứ phạm tội " phía sa bọn họ: " Ai tham gia thì tự đi xuống lãnh hình phạt đi."
"Vâng!"
"Vista đâu?"
Người phụ trách lập tức bán đứng nguyên soái của mình: Vista nguyên soái đang ở cách vách ạ."
Tần Thích gật đầu sau đó liếc mắt về phía Meister.
" Tôi sẽ trông coi bọn họ khi bọn họ chịu phạt."
Sau khi nghe Meister nói ra câu này, nhóm quân nhân tham dự đánh bài liền cảm thấy thân thể của bọn họ bị crack một cái..
" Đi thôi."
Tần Thích không nhìn nhóm quân nhân này nữa, tiếp tục đi tới cách vách
Á Tiêu biết hai chữ này là nói với cậu nên cậu liền đi theo.
Căn cứ số 5 cũng thật là.
Á Tiêu nhìn Tần Thích với đôi mắt cong cong, theo những hiểu biết của cậu về phản diện vừa nãy Tần Thích nhìn thấy cảnh tượng đó thì chắc chắn không hề vui.
Nếu chuyện này mà xảy ra ở căn cứ số 6, chắc chắn nhóm quân nhận vừa nãy không dễ đi như vậy đâu.
Mà theo tình hình này thì có lẽ ở căn cứ số 5 này Tần Thích sẽ đụng phải những cảnh tượng trướng mắt dài dài, Á Tiêu đột nhiên cảm thấy mang theo đồ chơi xả stress cho Tần Thích đúng là một quyết định đúng đắn.
Hai người đứng trước cửa của căn phòng cách vách, sau khi tiếng gõ cửa được đáp lại Tần Thích liền đẩy cửa tiến vô.
Trong phòng có một nam nhân đeo kính râm chân vắt chéo, vừa hát ú ớ vừa cúi đầu viết cái gì đấy, bên tay trái còn cầm một bó hoa hồng xinh đẹp.
Nghe thấy có người tiến vào cả người Vista ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng, tiếp tục viết đoạn cuối cùng của bức thư rồi sau đó bỏ bức thư vào bó hoa hồng. Làm xong xuôi hết thì Vista mới nhìn ra khỏi cửa.
Phía cánh cửa chính là Tần Thích với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng bất động ở đó.
Vista thấy thì cũng không hề ngạc nhiên lắm, thậm chí còn nở một nụ cười tươi: " Bạn ơi, bạn đến sai lúc rồi."
Anh ta sửa lại tóc mái của mình sau đó ôm bó hồng lên trước ngực: " Bây giờ tôi muốn đi thổ lộ với nữ thần của tôi, cả ngày hôm nay sẽ không trở lại đâu."
"Bạn tôi à, nhớ chờ tin tốt từ tôi đấy! Bye Bye!!"
Nói xong Vista liền đeo chiếc kính râm lên một cách thật ngầu, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tần Thích cũng không có cản lại, chỉ tới sô pha rồi ngồi xuống: " Cậu cũng ngồi đây, khoảng một lúc nữa là anh ta sẽ trở về."
" Vâng ạ."
Á Tiêu gật đầu sau đó ngồi xuống gần bên cạnh Tần Thích.
Cửa văn phòng vẫn còn đang mở, đủ để chứng minh Vista lúc đi rất vội vàng ngay cả cửa cũng quên đóng.
Trong cốt truyện, Vista là một trong số những người bạn ít ỏi của Tần Thích, trong mắt của vai chính thì Vista là kiểu người khó nắm bắt, rõ ràng là biết phản diện làm điều ác nhưng lại không ngăn cản thậm chí còn giúp đỡ cho hắn, sau khi phản diện chết thì kết cục của Vista cũng không đỡ hơn là mấy.
Trong một lần ra chiến trường giết trùng tộc, Vista bị trúng độc phân hủy mà chết, tro cốt cũng phân hủy theo không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Như vậy xem ra tất cả những người quan thân của phản diện đều chết sạch nhưng Vista là người sống lâu nhất.
Tần Thích bóp bóp cái tròng mắt màu đỏ, đột nhiên hỏi một câu.
"Sao vậy?"
Á Tiêu tò mỏ hỏi: " Vista nguyên soái nói là ngài ấy sẽ không trở lại vào ngày hôm nay, làm sao ngày biết được tí nữa ngày ấy sẽ quay trở lại?"
"Vì thói quen."
Câu nói này của Tần Thích rất khó hiểu Á Tiêu vẫn chưa hiểu được gì.
Những theo thời gian Á Tiêu rốt cuộc đã hiểu ý trong câu nói của Tần Thích là gì.
Khoảng 2 phút sau Vista và bó hồng của anh ta một lần nữa xuất hiện trong văn phòng, hai dòng nước mắt chảy ra từ bên trong kính râm, tay trái còn cầm chiếc thư tình vừa nãy.
" Tôi cầu hôn thất bại rồi, nữ thần đã từ chối tình cảm của tôi rồi." Vista vừa nói vừa khóc. " Sao cô ấy lại có thể nhẫn tâm như vậy, tôi đã thích cô ấy 259200* giây lận đấy ;-;."
(*3 ngày)
Tần Thích không thèm để ý đến.
Còn Á Tiêu thì vẫn nhìn chằm chằm Vista vì tò mò.
" Nhưng không sao, cho dù cô ấy có cự tuyệt tôi thì cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy." <3
Sau khi suy một lúc thì Vista mới chịu ngồi dậy đôi mắt rưng rưng, hay tay cầm chiếc thư tình lên rồi xé nó ra.
"Tậm biệt em, nữ thần của tôi, tôi sẽ nhớ đến em mãi mãi, chúc em hạnh phúc."
Sau đó nước mắt trên mặt Vista lập tức biến mất, lấy ra một xấp giấy rồi nói với Tần Thích: " Bạn có muốn nói gì thì nói nhanh nhá, tôi còn phải vì tình yêu mà gấp một ngàn con hạc nữa."
Á Tiêu lần đầu tiên thấy kiểu người như vậy, nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Cũng ngay vào lúc này, Vista mới phát hiện còn có một người ngồi bên cạnh anh bạn Tần Thích của anh, vậy mà lại là một thiếu niên tóc đen xinh đẹp!
Anh ta nhấn một cái nút trên kính râm, thấu kính từ màu đen liền trở về màu trong suất vốn có, bây giờ anh mới có thể nhìn rõ thiếu niên trước mắt này.
"Vãi *, bạn vậy mà có quản gia mới sao?"
Vista kinh ngạc đến mức làm rớt tờ giấy gấp hạc trong tay.
Tần Thích ừ một tiếng cho có.
Vista cũng chẳng mong đợi bạn mình có thể nói thêm điều gì, anh nhìn Á Tiêu một lần nữa, đây không phải là một vị quản gia lớn tuổi, sau đó anh chú đến khoảng cách giữa Tần Thích và Á Tiêu. Sau đó anh liền phát hiện ra bọn họ đang ngồi song song với nhau.
Điều này nghĩa là gì? Điều này nghĩa là quan hệ hiện tại của họ không tồi!
Có thể ở chung được với bạn Tần Thích, chắc vị quản gia này cũng phải mệt dữ lắm.
Nhìn thiếu niên bé nhỏ bên cạnh Tần Thích, Vista liền cảm thấy có chút thương xót: " Vất vả cho cậu rồi."
"Không vất vả tí nào."
Á Tiêu nói lời thật lòng, thậm chí có thể thu thập được giá trị ác ma nên cậu rất vui.
Đây là thiệt tình lời nói? Vẫn là đơn thuần mà ở khách sáo?
Vista không tin lắm, anh khá là hiểu bạn của mình, bạn anh tuy một đời liêm khiết nhưng tích cách cố chấp cực kỳ, quy củ cũng một đống, dễ gì mà ở chung.
Có thể nói quản gia nào mà bị xếp chúng Tần Thích thì y như là gặp phải tai nạn nghề nghiệp vậy.
Ngay cả người mặt dày như anh cũng không chịu nổi mà chửi trong lòng.
Thanh niên nói xong câu đó thì cũng không nói gì nữa.
Vista cũng không đoán được ý nghĩa thật sự cũng đối phương, nên anh đành đưa mắt về người còn lại đang ngồi trên ghế sô pha.
Định mở miệng thì thấy thứ trong tay của Tần Thích- một cái tròng mắt màu đỏ, theo động tác của ngón tay mà lòi ra những tơ máu bị căng ra, nhìn qua là thấy kinh rồi.
Vista:......
Tôi nghiệp đôi mắt thân yêu của anh.
Cái hứng thú này Tần Thích đào đâu ra vậy?
Vista không nhịn được mà nói với Tần Thích: " Bạn ơi, ở tổng bộ thì không sao, chứ bạn đi ra ngoài với cái đấy thì toang đấy bạn, nên nếu bạn có đi đâu thì cất nó giùm tôi nhé."
Vista là người tôn trọng tự do những không phải cái gì cũng được làm, danh tiếng của Tần Thích đã không tốt rồi, nếu đi lại mà cứ bóp cái tròng mắt sợ là không biết sẽ xuất hiện thêm lời đồn gì nữa.
Tần Thích nhướng mày: " Tại sao?"
Ánh mắt Á Tiêu khi nghe câu này cũng hiện lên vẻ hoang mang.
?? Vậy mà còn hỏi ngược anh, hai người này không thấy vấn đề nằm ở đâu sao?!
Vista nhìn ánh mắt của hai người bọn họ, đột nhiên nghĩ ra có lẽ anh không theo kịp thẩm mỹ của thế giới này rồi.
Sau đó anh liền thỏa hiệp: " À không có gì đâu, bạn thích thì bạn mang, nhưng dừng bóp trước mắt người khác là được, dạo này tôi không còn theo kịp trào lưu nữa rồi."
Một ánh mắt lạnh lẽo dừng lại ở trên người Vista.
Bình thường Vista nói chuyện buông thả quen rồi, bây giờ mới nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, thầm chửi một tiếng rồi quay lại nói với người đang ngồi trên sô pha, " Anh hai à em sai rồi, hay là em tìm người làm một cái mắt khác tặng cho anh vừa đủ một cặp mắt được không?"
"Lần sau nói chuyện thì sử dụng cái đầu."
Món đồ trong tay Tần Thích lại bị ép ra vô số tơ máu, lực mạnh như vậy, nếu không phải cái tròng mắt này là đồ của cửa hàng hệ thống thì chắc nó cũng bể từ lâu rồi.
"Vâng ạ."
Cũng dữ quá rồi đấy, nói không chừng Tần Thích chưa kịp tìm được bạn gái thì đã dọa quản gia của mình chạy đi rồi.
Vista quay đầu định giải thích với Á Tiêu là tính Tần Thích tốt lắm nãy chỉ là lỗi thôi.
Nhưng chưa kịp giải thích thì anh liền thấy đôi mắt tràn ngập ánh sáng của Á Tiêu, một chút sợ hãi cũng không có.
Vista:......
Xem ra mấy lời vừa nãy của vị quản gia này không phải là khách sao với anh rồi.
" Bọn họ tới rồi?"
Nghe Tần Thích hỏi chuyện công việc, Vista mới hồi thần lại, anh cầm đống giấy trên bàn tiếp tục gấp hạc: " Tới rồi, cả hai đều đã đăng ký tin tức."
Hai căn cứ ở đây 1 là căn cứ số 4 cái còn lại là căn cứ số 8.
Lần này bọn họ tới rất sớm.
Tần Thích ừ một tiếng.
Thấy thái độ bình thường của Tần Thích, Vista nhớ tới hình như có tin đồn rằng có một cấm kỵ giả của căn cứ số 4 mất khống chế ở căn cứ số 6 thì phải.
Xem ra Tần Thích đang tức vụ này.
Mà cũng phải đám ngu căn cứ số 4 kia thì chẳng trông chờ được điều gì, làm việc có ích thì ít như làm việc có hại thì khỏi nói, nói không hết suốt ngày đi gây sự.
Nhưng mà bây giờ tạm thời anh sẽ không đụng tới lũ đó đợi khi anh góp đủ chứng cứ lại vả cho đám người đấy một vả, nghĩ thôi là sướng người rồi.
Sau đó anh sẽ lôi bạn anh đến, anh dùng mồm, Tần Thích dùng tay ai ý kiến cho thêm một vả nữa.
Tốc độ gấp hạc của Vista càng ngày càng nhanh.
Tần Thích với Á Tiêu cũng không nán lại lâu, khoảng nửa tiếng sau họ bước ra khỏi tổng bộ.
Là chủ nhà của lần hội nghị này, căn cứ số năm đã chuẩn bị nơi ở cho các căn cứ, thậm chí còn quan tâm mà xếp chỗ không quá xa hội trường hội nghị lắm.
Meister, Sauron, Emily và nhóm thuộc hạ ở tầng 8, còn Tần Thích và Á Tiêu thì ở tầng 9.
Sau khi Á Tiêu xếp hành lý cho Tần Thích xong thì cậu liền ngỏ lời muốn đi, không giống như lúc ở căn cứ mà ngủ cùng với nhau.
"Nguyên soái, ngài nhớ đi nghỉ đúng giờ nha."
Không thể thu thập được giá trị ác ma vào buổi tối khiến cho Á Tiêu có chút buồn, tuy nhiên cậu không còn cách nào khác, cậu phải đi giải quyết đám thích khách nếu không chắc chắn sẽ có nhiều phiền phức ập tới.
Nghe Á Tiêu nói như vậy Tần Thích ngẩn người một chút, nhưng chỉ một lúc là trở lại bình thường, thời gian đúng là không còn sớm lắm, trong phòng cũng không có ván giường như ở nhà, quản gia ở lại cũng không tiện.
Hắn ừ một tiếng rồi tiễn Á Tiêu đi.
Lúc đầu thì không cảm thấy nhưng khi Á Tiêu đi rồi, xung quanh yên tĩnh đi rất nhiều, Tần Thích thích ứng rất nhanh lập tức đưa sự chú ý của bản thân về hội nghị ngày mai.
Hắn mở quang não ra, ấn vô những tài liệu mà hắn đã chuẩn bị từ trước, sửa lại vài chỗ.
Hiện tại điều quan trọng nhất là phải giải quyết đám trùng đen.
Còn Á Tiêu sau khi về phòng của mình liền liên lạc với chú Tứ.
Hệ thống cũng đáp lại Á Tiêu một cách nhanh chóng 【Ta đây.】
Nghe được giọng nói của chú Tứ, trong mắt của Á Tiêu hiện lên ý cười, nói hệ thống che chắn thiết bị theo dõi đối với căn phòng này, sau đó mới hỏi chú Tứ: " Thế nào rồi chú Tứ, Hiểu Thần có hành động gì kỳ lạ không ạ?"
【Có, cô ấy chính là thích khách, giống với những gì ký chủ suy đoán.】
Khác với Thịnh Thành lẩn vào căn cứ số 6, Hiểu Thần luôn giao tiếp với đồng bọn qua quang não, nên có rất nhiều thông tin bị hệ thống lấy được.
【Đây là một tập thể muốn gây án luôn, theo như tôi điều tra được, người tham gia vụ này cũng khá nhiều, thậm chí còn có cả căn cứ.】
Á Tiêu nghe vậy cũng không thấy bất ngờ, trong cốt chuyện, Tần Thích bị ám sát không ngừng khi tham dự hội nghị biên cảnh, bọn họ có mặt ở khắp nơi, nếu theo như cốt chuyện thì những thích khách này là một tổ chức có quy mô.
" Chú Tứ có tra được căn cứ nằm ở đâu chưa ạ?"
Á Tiêu thấy rất hưng phấn, nếu lần này cậu giải quyết được thì không cần lo phản diện sẽ bị ám sát nữa.
【Tạm thời thì chưa. 】【Nhưng mà tôi biết Hiểu Thần sẽ đi dự hội đàm* của các quản gia】
*Họp bàn và thương lượng hoặc nhận định về những vấn đề quốc tế.
" Vậy ạ?"
Á Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó nói: " Nếu vậy thì để ngày mai con tới hội đàm một chuyến."
Hội đàm của quản gia đối với Á Tiêu không có ý nghĩa gì hết, nhưng nếu nó giúp cậu có thể tiếp cận được nhóm người thích khách thì cậu sẵn lòng tham dự.
Tuy chú Tứ lợi lại nhưng Á Tiêu sẽ không giao tất cả cho chú Tứ làm.
Để đảm bảo không có gì vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ cậu nói với chú Tứ: " Chú ơi, chú giúp con giám sát Hiểu Thần tiếp nha."
" Đến lúc đó chúng ta sẽ chia nhau ra hành động!"
Cái đuôi vui vẻ vỗ lên mặt giường.
【Được 】Thật ra ông không giúp được Á Tiêu nhiều lắm, cho nên chỉ cần Á Tiêu nhờ ông sẽ hỗ trợ hết sức.
Sau khi bàn việc với chú Tứ xong, Á Tiêu liền nằm xuống nhắm mắt lại. Sáng hôm sau, cậu đến tìm phản diện để thông báo việc mình muốn đi hội đàm quản gia.
"Ừ, ta biết rồi."
Tần Thích nhìn vào đôi mắt màu xanh lam của quản gia: " Nhớ bảo Emily đi chung với cậu."
Hội đàm của quản gia với hội nghị biên cảnh được tổ chức chung một ngày, Tần Thích cũng đoán được Á Tiêu sẽ muốn đi hội đàm nên không bất ngờ.
Tuy rằng hắn cảm thấy hội đàm không có ý nghĩa gì nhưng nghe nói ở trong mắt các quản gia, hội đàm rất là quan trọng vì vậy là một quản gia muốn đi cũng là điều thật bình thường.
"Vâng."
Thấy thiếu niên tóc đen đồng ý nhanh như vậy, Tần Thích cảm thấy cậu nhóc này cũng ngoan quá rồi nói gì cũng đồng ý, ngón tay hơi giật giật một cái.
Yết hầu hắn lăn một cái, nói tiếp: " Mấy tên quản gia đó chưa chắc gì đã tốt, tốt nhất là đừng tin ai hết."
"Vâng ạ!!"
Á Tiêu nở một nụ cười tươi đối với Tần Thích, sau đó hình như cậu nhớ tới cái gì đó, nâng quang não lên gửi cho Tần Thích một chút tài liệu:" Đây là những điều cần chú ý mà hôm qua tôi có hỏi qua các phóng viên, ngài có thể xem thử ạ."
Hắn nhìn qua liền biết Á Tiêu đã chuẩn bị rất nhiều cho nó: " Ta sẽ coi nó."
Bởi vì phải chuẩn bị tham gia hội nghị biên cảnh nên hai anh em Meister cũng tới rất sớm để đón Tần Thích.
Còn Á Tiêu là Emily thì đi hướng ngược lại.
Trên đường đi, Emily nói chuyện phiếm với Á Tiêu: " Ở hội đàm cậu có muốn lên nói không."
Á Tiêu lắc đầu.
" Không ạ."
Đàm hội lần này là biểu quyết chọn người.
Mục đích của hội nghị biên cạnh vì gặp gỡ mùa xuân, để đảm bảo quyền và lời ích của bốn căn cứ biên cảnh.
Mà hội đàm quản gia cũng vậy. Để đảm bảo lợi ích cho các quản gia ở biên cảnh.
Người được chọn trong hội đàm này sẽ đại diện các quản gia ở biên cạnh giao lưu với đại diện của các quản gia tuyến 2 trong mùa xuân gặp gỡ.
Nhưng mà mỗi năm sẽ đổi đại diện một lần.
Emily nghe thấy Á Tiêu không muốn lên phát biểu, cô liền hiểu là Á Tiêu không muốn tranh đoạt vị trí đại diện, như vậy cũng tốt.
Giống với Tần Thích, Emily cảm thấy Á Tiêu có hiền quá ngoan, nếu á Tiêu muốn làm đại sợ là sẽ bị mấy quản gia kia vùi dập.
Tuy căn cứ số 6 bọn họ cái gì cũng không tốt nhưng ai cũng đều bênh người của mình, bọn họ sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai động đến người của căn cứ bọn họ, nhưng Á Tiêu không muốn làm người đại diện, vậy chắc là sẽ không có mâu thuẫn gì xảy ra đâu.
" Vậy thì cậu cứ tới đó ăn uống là được rồi."
"Vâng ạ, em cũng nghĩ vậy."
Á Tiêu cong đôi mắt, cậu chỉ muốn tiếp cận Hiểu Thần và đồng bọn của cô ấy thôi, nghĩ tới đây cậu nói thêm một câu: " Em nghĩ em sẽ đi kết bạn với một vài người á."
Điều này rất phù hợp với tính cách của Á Tiêu.
Vì vậy nên Emily không thấy có vấn đề gì trong câu nói này.
Nhưng khi nói câu này cậu lại nhở tới hai vị quản gia cậu gặp được ở trên thuyền bay.
Tuy bọn là người của căn cứ số 4 nhưng đợt hội đàm lần này là hội đàm của 4 căn cứ biên cảnh nên chắc là bọn họ sẽ tham gia.
Á Tiêu nghĩ vậy, né tránh Emily, gửi cho hai người kia một tin nhắn.
【Các anh tới hội đàm chưa?】
Cùng lúc đó, khi Ryan và Triệu Khắc nhận được tin nhắn của Á Tiêu thì liền nỏi lên dự cảm xấu nhưng họ chỉ có thể trả lời thành thật【Tới rồi. 】
【Vậy thì tốt rồi, tí tôi cũng tới á, đến lúc đó chúng ta chơi cùng nhau nha ^^ 】
Triệu Khắc cùng Ryan:......
Không cần đâu, thật đấy.
——————
- Tui sẽ đăng bản Beta trước và gửi bản hoàn chỉnh sau để tăng nhanh tiến độ nha.
- Ý là cũng tưởng hè rảnh á mà sau kỳ thi thì thứ tui đón lại không phải là sự rảnh rỗi mà là kỳ quân sự. Nên tuần sau tui sẽ cố dí 2-3 chương nữa trước khi tui off đi quân sự nha ?
- Về truyện: Từ chap này xưng hô lộn chỗ nào hay là cảm thấy cảm giác viết nó thay đổi mọi người thông cảm nha tại bản hoàn chỉnh là do partner sửa rồi mà bạn ý đang mùa thi rùi nên chắc chỗ đúng chỗ sai
Với lại ai có cách đăng nhập wattpad trên laptop không á chỉ tui với ạ ?? Chứ đợt này lỗi khỏi dô lun
Hội nghị biên cảnh bát đầu từ ngày mai, theo quy định của hội nghị thì bây giờ bọn họ cần phải tới tổng bộ của căn cứ số 5 để đăng ký.
Á Tiêu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì đều là căn cứ biên cảnh giống nhau, cơ sở hạ tầng cũng không có sự khác biệt quá lớn. Ở ngoài đường đều rải rác những con người máy màu bạc đang đi lung tung, nếu có một cấm kỵ giả nào mất khống chế những con người máy này sẽ bảo hộ người dân.
Nhóm cấm kỵ giả mặc quân phục màu xanh đen đi tới đi lui, nếu gặp được người dân bọn họ sẽ vui vẻ chào hỏi và người dân nơi đây cũng đáp lại bọn họ mà không hề sợ hãi, trông rất là hài hòa.
Đây là điểm tưởng phản lớn giữa hai căn cứ, ở căn cứ số 6 người thường và cấm kỵ giả chính là hai đường thẳng song song, hai bên không bao giờ chủ động bắt chuyện với bên còn lại.
Sự tương phản này có lẽ là do cách làm việc khác nhau của nguyên soái của hai căn cứ.
Tần Thích quan trọng quy tắc, cách làm việc lại tàn nhẫn, vì để bảo vệ người dân hắn cố ý tách cấm kỵ giả ra khỏi người dân.
Còn nguyên soái Vista của căn cứ số năm thì lại để ý đến cảm nhận của dân chúng hơn, anh ta không có đặt ra mấy cái quy luật nghiêm túc như vậy, tự do thoải mái mới là phong cách của Vista.
Nếu so sánh tới đây mọi người cũng có thể thấy sư khác biệt lớn giữa hai nguyên soái.
Với sự khác biệt như vậy thì ai cũng nghĩ họ sẽ không ưa gì nhau nhưng theo cốt truyện thì Á Tiêu biết được rằng quan hệ của hai vị nguyên soái rất tốt.
Xe bay dừng lại trước cửa tổng bộ của căn cứ số 5.
Á Tiêu đi theo Tần Thích lên tầng cao nhất, nếu bên ngoài chỉ hơi khác biệt thì sự tình bên trong tổng bộ căn cứ số 5 càng thể hiện rõ sự khác biết giữa hai nguyên soái
Vừa bước qua khúc ngoặt bọn họ liền thấy một nhóm quân nhân đang tụ tập đánh bài với nhau, mấy chai bia lăn lốc khắp nơi, trên mặt của vài quân nhân có vài vết mực với vài twof giấy trắng xem qua là thua bài nhiều lần.
" Biến dùm cái, lần này ông đây chắc thắng rồi!"
" Rồi rồi, sao cũng được. Thua thì tự biết điều đi mua rượu đấy."
" Đầm Đầm Đầm!!! 3? Ông đây lại thua nữa rồi!."
Âm thanh hỗn loạn vang lên khắp nơi, văn phòng nghiêm túc nhưng bây giờ không khác gì cái chợ vậy. Á Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền hứng thú mà vẩy đuôi.
Á Tiêu hạ giọng xuống rồi hỏi Meister đứng bên cạnh.
" Đây là điều bình thường ở căn cứ số 5 à?"
Meister thấy được sự tò mò trong đôi mắt của Á Tiêu, liền gật đầu:" đây đúng là cách hành xử bình thường của quân nhân ở đây."
Tần Thích đứng ở đằng trước lông mày đang dần nhíu lại, đối với một nguời coi trọng quy tắc như hắn thì nhìn thấy cảnh này không khác nào có người đang nhảy disco trên đầu hắn.
Cùng lúc đó các quân nhân cũng nhận ra có người đang đứng ngoài cửa, trước khi họ quay lại họ nghĩ rằng có thằng ngu nào không vào mà cứ đứng cửa như chó giữ cửa vậy nhưng khi họ quay lại thì mọi hành động của bọn họ trong máy mắt ngưng đọng.
Duma, ai nói cho họ biết tại sao bọn họ lại thấy hình bóng của Tần nguyên soái ở đây đi?
Không phải nguyên soái đã nói Tần nguyên soái ngày mai mới đến sao =((? Các quân nhân lập tức rũ bỏ khí chất cà lơ phất phơ trên người thay vào đó là trạng thái nghiêm túc của một quân nhân.
Mấy quân nhận đứng ở trong lặng lẽ đạp mấy chai bia vô gầm bàn làm việc, lấy thân thể che đi đống bài poker đang rải rác dưới đất.
Người phụ trách văn phòng tiến lên một bước, ánh mắt của anh ta chính trực, đáng người cường tráng nhìn qua là biết dân chơi trên chiến trường, nhưng tiền đề là họ phải xem nhẹ đống giấy bị dán trên mặt anh ta mới được.
" Chào Tần nguyên soái."
Tần Thích đáp lại anh ta sau đó nhìn lướt qua đống " chứng cứ phạm tội " phía sa bọn họ: " Ai tham gia thì tự đi xuống lãnh hình phạt đi."
"Vâng!"
"Vista đâu?"
Người phụ trách lập tức bán đứng nguyên soái của mình: Vista nguyên soái đang ở cách vách ạ."
Tần Thích gật đầu sau đó liếc mắt về phía Meister.
" Tôi sẽ trông coi bọn họ khi bọn họ chịu phạt."
Sau khi nghe Meister nói ra câu này, nhóm quân nhân tham dự đánh bài liền cảm thấy thân thể của bọn họ bị crack một cái..
" Đi thôi."
Tần Thích không nhìn nhóm quân nhân này nữa, tiếp tục đi tới cách vách
Á Tiêu biết hai chữ này là nói với cậu nên cậu liền đi theo.
Căn cứ số 5 cũng thật là.
Á Tiêu nhìn Tần Thích với đôi mắt cong cong, theo những hiểu biết của cậu về phản diện vừa nãy Tần Thích nhìn thấy cảnh tượng đó thì chắc chắn không hề vui.
Nếu chuyện này mà xảy ra ở căn cứ số 6, chắc chắn nhóm quân nhận vừa nãy không dễ đi như vậy đâu.
Mà theo tình hình này thì có lẽ ở căn cứ số 5 này Tần Thích sẽ đụng phải những cảnh tượng trướng mắt dài dài, Á Tiêu đột nhiên cảm thấy mang theo đồ chơi xả stress cho Tần Thích đúng là một quyết định đúng đắn.
Hai người đứng trước cửa của căn phòng cách vách, sau khi tiếng gõ cửa được đáp lại Tần Thích liền đẩy cửa tiến vô.
Trong phòng có một nam nhân đeo kính râm chân vắt chéo, vừa hát ú ớ vừa cúi đầu viết cái gì đấy, bên tay trái còn cầm một bó hoa hồng xinh đẹp.
Nghe thấy có người tiến vào cả người Vista ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng, tiếp tục viết đoạn cuối cùng của bức thư rồi sau đó bỏ bức thư vào bó hoa hồng. Làm xong xuôi hết thì Vista mới nhìn ra khỏi cửa.
Phía cánh cửa chính là Tần Thích với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng bất động ở đó.
Vista thấy thì cũng không hề ngạc nhiên lắm, thậm chí còn nở một nụ cười tươi: " Bạn ơi, bạn đến sai lúc rồi."
Anh ta sửa lại tóc mái của mình sau đó ôm bó hồng lên trước ngực: " Bây giờ tôi muốn đi thổ lộ với nữ thần của tôi, cả ngày hôm nay sẽ không trở lại đâu."
"Bạn tôi à, nhớ chờ tin tốt từ tôi đấy! Bye Bye!!"
Nói xong Vista liền đeo chiếc kính râm lên một cách thật ngầu, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tần Thích cũng không có cản lại, chỉ tới sô pha rồi ngồi xuống: " Cậu cũng ngồi đây, khoảng một lúc nữa là anh ta sẽ trở về."
" Vâng ạ."
Á Tiêu gật đầu sau đó ngồi xuống gần bên cạnh Tần Thích.
Cửa văn phòng vẫn còn đang mở, đủ để chứng minh Vista lúc đi rất vội vàng ngay cả cửa cũng quên đóng.
Trong cốt truyện, Vista là một trong số những người bạn ít ỏi của Tần Thích, trong mắt của vai chính thì Vista là kiểu người khó nắm bắt, rõ ràng là biết phản diện làm điều ác nhưng lại không ngăn cản thậm chí còn giúp đỡ cho hắn, sau khi phản diện chết thì kết cục của Vista cũng không đỡ hơn là mấy.
Trong một lần ra chiến trường giết trùng tộc, Vista bị trúng độc phân hủy mà chết, tro cốt cũng phân hủy theo không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Như vậy xem ra tất cả những người quan thân của phản diện đều chết sạch nhưng Vista là người sống lâu nhất.
Tần Thích bóp bóp cái tròng mắt màu đỏ, đột nhiên hỏi một câu.
"Sao vậy?"
Á Tiêu tò mỏ hỏi: " Vista nguyên soái nói là ngài ấy sẽ không trở lại vào ngày hôm nay, làm sao ngày biết được tí nữa ngày ấy sẽ quay trở lại?"
"Vì thói quen."
Câu nói này của Tần Thích rất khó hiểu Á Tiêu vẫn chưa hiểu được gì.
Những theo thời gian Á Tiêu rốt cuộc đã hiểu ý trong câu nói của Tần Thích là gì.
Khoảng 2 phút sau Vista và bó hồng của anh ta một lần nữa xuất hiện trong văn phòng, hai dòng nước mắt chảy ra từ bên trong kính râm, tay trái còn cầm chiếc thư tình vừa nãy.
" Tôi cầu hôn thất bại rồi, nữ thần đã từ chối tình cảm của tôi rồi." Vista vừa nói vừa khóc. " Sao cô ấy lại có thể nhẫn tâm như vậy, tôi đã thích cô ấy 259200* giây lận đấy ;-;."
(*3 ngày)
Tần Thích không thèm để ý đến.
Còn Á Tiêu thì vẫn nhìn chằm chằm Vista vì tò mò.
" Nhưng không sao, cho dù cô ấy có cự tuyệt tôi thì cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy." <3
Sau khi suy một lúc thì Vista mới chịu ngồi dậy đôi mắt rưng rưng, hay tay cầm chiếc thư tình lên rồi xé nó ra.
"Tậm biệt em, nữ thần của tôi, tôi sẽ nhớ đến em mãi mãi, chúc em hạnh phúc."
Sau đó nước mắt trên mặt Vista lập tức biến mất, lấy ra một xấp giấy rồi nói với Tần Thích: " Bạn có muốn nói gì thì nói nhanh nhá, tôi còn phải vì tình yêu mà gấp một ngàn con hạc nữa."
Á Tiêu lần đầu tiên thấy kiểu người như vậy, nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Cũng ngay vào lúc này, Vista mới phát hiện còn có một người ngồi bên cạnh anh bạn Tần Thích của anh, vậy mà lại là một thiếu niên tóc đen xinh đẹp!
Anh ta nhấn một cái nút trên kính râm, thấu kính từ màu đen liền trở về màu trong suất vốn có, bây giờ anh mới có thể nhìn rõ thiếu niên trước mắt này.
"Vãi *, bạn vậy mà có quản gia mới sao?"
Vista kinh ngạc đến mức làm rớt tờ giấy gấp hạc trong tay.
Tần Thích ừ một tiếng cho có.
Vista cũng chẳng mong đợi bạn mình có thể nói thêm điều gì, anh nhìn Á Tiêu một lần nữa, đây không phải là một vị quản gia lớn tuổi, sau đó anh chú đến khoảng cách giữa Tần Thích và Á Tiêu. Sau đó anh liền phát hiện ra bọn họ đang ngồi song song với nhau.
Điều này nghĩa là gì? Điều này nghĩa là quan hệ hiện tại của họ không tồi!
Có thể ở chung được với bạn Tần Thích, chắc vị quản gia này cũng phải mệt dữ lắm.
Nhìn thiếu niên bé nhỏ bên cạnh Tần Thích, Vista liền cảm thấy có chút thương xót: " Vất vả cho cậu rồi."
"Không vất vả tí nào."
Á Tiêu nói lời thật lòng, thậm chí có thể thu thập được giá trị ác ma nên cậu rất vui.
Đây là thiệt tình lời nói? Vẫn là đơn thuần mà ở khách sáo?
Vista không tin lắm, anh khá là hiểu bạn của mình, bạn anh tuy một đời liêm khiết nhưng tích cách cố chấp cực kỳ, quy củ cũng một đống, dễ gì mà ở chung.
Có thể nói quản gia nào mà bị xếp chúng Tần Thích thì y như là gặp phải tai nạn nghề nghiệp vậy.
Ngay cả người mặt dày như anh cũng không chịu nổi mà chửi trong lòng.
Thanh niên nói xong câu đó thì cũng không nói gì nữa.
Vista cũng không đoán được ý nghĩa thật sự cũng đối phương, nên anh đành đưa mắt về người còn lại đang ngồi trên ghế sô pha.
Định mở miệng thì thấy thứ trong tay của Tần Thích- một cái tròng mắt màu đỏ, theo động tác của ngón tay mà lòi ra những tơ máu bị căng ra, nhìn qua là thấy kinh rồi.
Vista:......
Tôi nghiệp đôi mắt thân yêu của anh.
Cái hứng thú này Tần Thích đào đâu ra vậy?
Vista không nhịn được mà nói với Tần Thích: " Bạn ơi, ở tổng bộ thì không sao, chứ bạn đi ra ngoài với cái đấy thì toang đấy bạn, nên nếu bạn có đi đâu thì cất nó giùm tôi nhé."
Vista là người tôn trọng tự do những không phải cái gì cũng được làm, danh tiếng của Tần Thích đã không tốt rồi, nếu đi lại mà cứ bóp cái tròng mắt sợ là không biết sẽ xuất hiện thêm lời đồn gì nữa.
Tần Thích nhướng mày: " Tại sao?"
Ánh mắt Á Tiêu khi nghe câu này cũng hiện lên vẻ hoang mang.
?? Vậy mà còn hỏi ngược anh, hai người này không thấy vấn đề nằm ở đâu sao?!
Vista nhìn ánh mắt của hai người bọn họ, đột nhiên nghĩ ra có lẽ anh không theo kịp thẩm mỹ của thế giới này rồi.
Sau đó anh liền thỏa hiệp: " À không có gì đâu, bạn thích thì bạn mang, nhưng dừng bóp trước mắt người khác là được, dạo này tôi không còn theo kịp trào lưu nữa rồi."
Một ánh mắt lạnh lẽo dừng lại ở trên người Vista.
Bình thường Vista nói chuyện buông thả quen rồi, bây giờ mới nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, thầm chửi một tiếng rồi quay lại nói với người đang ngồi trên sô pha, " Anh hai à em sai rồi, hay là em tìm người làm một cái mắt khác tặng cho anh vừa đủ một cặp mắt được không?"
"Lần sau nói chuyện thì sử dụng cái đầu."
Món đồ trong tay Tần Thích lại bị ép ra vô số tơ máu, lực mạnh như vậy, nếu không phải cái tròng mắt này là đồ của cửa hàng hệ thống thì chắc nó cũng bể từ lâu rồi.
"Vâng ạ."
Cũng dữ quá rồi đấy, nói không chừng Tần Thích chưa kịp tìm được bạn gái thì đã dọa quản gia của mình chạy đi rồi.
Vista quay đầu định giải thích với Á Tiêu là tính Tần Thích tốt lắm nãy chỉ là lỗi thôi.
Nhưng chưa kịp giải thích thì anh liền thấy đôi mắt tràn ngập ánh sáng của Á Tiêu, một chút sợ hãi cũng không có.
Vista:......
Xem ra mấy lời vừa nãy của vị quản gia này không phải là khách sao với anh rồi.
" Bọn họ tới rồi?"
Nghe Tần Thích hỏi chuyện công việc, Vista mới hồi thần lại, anh cầm đống giấy trên bàn tiếp tục gấp hạc: " Tới rồi, cả hai đều đã đăng ký tin tức."
Hai căn cứ ở đây 1 là căn cứ số 4 cái còn lại là căn cứ số 8.
Lần này bọn họ tới rất sớm.
Tần Thích ừ một tiếng.
Thấy thái độ bình thường của Tần Thích, Vista nhớ tới hình như có tin đồn rằng có một cấm kỵ giả của căn cứ số 4 mất khống chế ở căn cứ số 6 thì phải.
Xem ra Tần Thích đang tức vụ này.
Mà cũng phải đám ngu căn cứ số 4 kia thì chẳng trông chờ được điều gì, làm việc có ích thì ít như làm việc có hại thì khỏi nói, nói không hết suốt ngày đi gây sự.
Nhưng mà bây giờ tạm thời anh sẽ không đụng tới lũ đó đợi khi anh góp đủ chứng cứ lại vả cho đám người đấy một vả, nghĩ thôi là sướng người rồi.
Sau đó anh sẽ lôi bạn anh đến, anh dùng mồm, Tần Thích dùng tay ai ý kiến cho thêm một vả nữa.
Tốc độ gấp hạc của Vista càng ngày càng nhanh.
Tần Thích với Á Tiêu cũng không nán lại lâu, khoảng nửa tiếng sau họ bước ra khỏi tổng bộ.
Là chủ nhà của lần hội nghị này, căn cứ số năm đã chuẩn bị nơi ở cho các căn cứ, thậm chí còn quan tâm mà xếp chỗ không quá xa hội trường hội nghị lắm.
Meister, Sauron, Emily và nhóm thuộc hạ ở tầng 8, còn Tần Thích và Á Tiêu thì ở tầng 9.
Sau khi Á Tiêu xếp hành lý cho Tần Thích xong thì cậu liền ngỏ lời muốn đi, không giống như lúc ở căn cứ mà ngủ cùng với nhau.
"Nguyên soái, ngài nhớ đi nghỉ đúng giờ nha."
Không thể thu thập được giá trị ác ma vào buổi tối khiến cho Á Tiêu có chút buồn, tuy nhiên cậu không còn cách nào khác, cậu phải đi giải quyết đám thích khách nếu không chắc chắn sẽ có nhiều phiền phức ập tới.
Nghe Á Tiêu nói như vậy Tần Thích ngẩn người một chút, nhưng chỉ một lúc là trở lại bình thường, thời gian đúng là không còn sớm lắm, trong phòng cũng không có ván giường như ở nhà, quản gia ở lại cũng không tiện.
Hắn ừ một tiếng rồi tiễn Á Tiêu đi.
Lúc đầu thì không cảm thấy nhưng khi Á Tiêu đi rồi, xung quanh yên tĩnh đi rất nhiều, Tần Thích thích ứng rất nhanh lập tức đưa sự chú ý của bản thân về hội nghị ngày mai.
Hắn mở quang não ra, ấn vô những tài liệu mà hắn đã chuẩn bị từ trước, sửa lại vài chỗ.
Hiện tại điều quan trọng nhất là phải giải quyết đám trùng đen.
Còn Á Tiêu sau khi về phòng của mình liền liên lạc với chú Tứ.
Hệ thống cũng đáp lại Á Tiêu một cách nhanh chóng 【Ta đây.】
Nghe được giọng nói của chú Tứ, trong mắt của Á Tiêu hiện lên ý cười, nói hệ thống che chắn thiết bị theo dõi đối với căn phòng này, sau đó mới hỏi chú Tứ: " Thế nào rồi chú Tứ, Hiểu Thần có hành động gì kỳ lạ không ạ?"
【Có, cô ấy chính là thích khách, giống với những gì ký chủ suy đoán.】
Khác với Thịnh Thành lẩn vào căn cứ số 6, Hiểu Thần luôn giao tiếp với đồng bọn qua quang não, nên có rất nhiều thông tin bị hệ thống lấy được.
【Đây là một tập thể muốn gây án luôn, theo như tôi điều tra được, người tham gia vụ này cũng khá nhiều, thậm chí còn có cả căn cứ.】
Á Tiêu nghe vậy cũng không thấy bất ngờ, trong cốt chuyện, Tần Thích bị ám sát không ngừng khi tham dự hội nghị biên cảnh, bọn họ có mặt ở khắp nơi, nếu theo như cốt chuyện thì những thích khách này là một tổ chức có quy mô.
" Chú Tứ có tra được căn cứ nằm ở đâu chưa ạ?"
Á Tiêu thấy rất hưng phấn, nếu lần này cậu giải quyết được thì không cần lo phản diện sẽ bị ám sát nữa.
【Tạm thời thì chưa. 】【Nhưng mà tôi biết Hiểu Thần sẽ đi dự hội đàm* của các quản gia】
*Họp bàn và thương lượng hoặc nhận định về những vấn đề quốc tế.
" Vậy ạ?"
Á Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó nói: " Nếu vậy thì để ngày mai con tới hội đàm một chuyến."
Hội đàm của quản gia đối với Á Tiêu không có ý nghĩa gì hết, nhưng nếu nó giúp cậu có thể tiếp cận được nhóm người thích khách thì cậu sẵn lòng tham dự.
Tuy chú Tứ lợi lại nhưng Á Tiêu sẽ không giao tất cả cho chú Tứ làm.
Để đảm bảo không có gì vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ cậu nói với chú Tứ: " Chú ơi, chú giúp con giám sát Hiểu Thần tiếp nha."
" Đến lúc đó chúng ta sẽ chia nhau ra hành động!"
Cái đuôi vui vẻ vỗ lên mặt giường.
【Được 】Thật ra ông không giúp được Á Tiêu nhiều lắm, cho nên chỉ cần Á Tiêu nhờ ông sẽ hỗ trợ hết sức.
Sau khi bàn việc với chú Tứ xong, Á Tiêu liền nằm xuống nhắm mắt lại. Sáng hôm sau, cậu đến tìm phản diện để thông báo việc mình muốn đi hội đàm quản gia.
"Ừ, ta biết rồi."
Tần Thích nhìn vào đôi mắt màu xanh lam của quản gia: " Nhớ bảo Emily đi chung với cậu."
Hội đàm của quản gia với hội nghị biên cảnh được tổ chức chung một ngày, Tần Thích cũng đoán được Á Tiêu sẽ muốn đi hội đàm nên không bất ngờ.
Tuy rằng hắn cảm thấy hội đàm không có ý nghĩa gì nhưng nghe nói ở trong mắt các quản gia, hội đàm rất là quan trọng vì vậy là một quản gia muốn đi cũng là điều thật bình thường.
"Vâng."
Thấy thiếu niên tóc đen đồng ý nhanh như vậy, Tần Thích cảm thấy cậu nhóc này cũng ngoan quá rồi nói gì cũng đồng ý, ngón tay hơi giật giật một cái.
Yết hầu hắn lăn một cái, nói tiếp: " Mấy tên quản gia đó chưa chắc gì đã tốt, tốt nhất là đừng tin ai hết."
"Vâng ạ!!"
Á Tiêu nở một nụ cười tươi đối với Tần Thích, sau đó hình như cậu nhớ tới cái gì đó, nâng quang não lên gửi cho Tần Thích một chút tài liệu:" Đây là những điều cần chú ý mà hôm qua tôi có hỏi qua các phóng viên, ngài có thể xem thử ạ."
Hắn nhìn qua liền biết Á Tiêu đã chuẩn bị rất nhiều cho nó: " Ta sẽ coi nó."
Bởi vì phải chuẩn bị tham gia hội nghị biên cảnh nên hai anh em Meister cũng tới rất sớm để đón Tần Thích.
Còn Á Tiêu là Emily thì đi hướng ngược lại.
Trên đường đi, Emily nói chuyện phiếm với Á Tiêu: " Ở hội đàm cậu có muốn lên nói không."
Á Tiêu lắc đầu.
" Không ạ."
Đàm hội lần này là biểu quyết chọn người.
Mục đích của hội nghị biên cạnh vì gặp gỡ mùa xuân, để đảm bảo quyền và lời ích của bốn căn cứ biên cảnh.
Mà hội đàm quản gia cũng vậy. Để đảm bảo lợi ích cho các quản gia ở biên cảnh.
Người được chọn trong hội đàm này sẽ đại diện các quản gia ở biên cạnh giao lưu với đại diện của các quản gia tuyến 2 trong mùa xuân gặp gỡ.
Nhưng mà mỗi năm sẽ đổi đại diện một lần.
Emily nghe thấy Á Tiêu không muốn lên phát biểu, cô liền hiểu là Á Tiêu không muốn tranh đoạt vị trí đại diện, như vậy cũng tốt.
Giống với Tần Thích, Emily cảm thấy Á Tiêu có hiền quá ngoan, nếu á Tiêu muốn làm đại sợ là sẽ bị mấy quản gia kia vùi dập.
Tuy căn cứ số 6 bọn họ cái gì cũng không tốt nhưng ai cũng đều bênh người của mình, bọn họ sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai động đến người của căn cứ bọn họ, nhưng Á Tiêu không muốn làm người đại diện, vậy chắc là sẽ không có mâu thuẫn gì xảy ra đâu.
" Vậy thì cậu cứ tới đó ăn uống là được rồi."
"Vâng ạ, em cũng nghĩ vậy."
Á Tiêu cong đôi mắt, cậu chỉ muốn tiếp cận Hiểu Thần và đồng bọn của cô ấy thôi, nghĩ tới đây cậu nói thêm một câu: " Em nghĩ em sẽ đi kết bạn với một vài người á."
Điều này rất phù hợp với tính cách của Á Tiêu.
Vì vậy nên Emily không thấy có vấn đề gì trong câu nói này.
Nhưng khi nói câu này cậu lại nhở tới hai vị quản gia cậu gặp được ở trên thuyền bay.
Tuy bọn là người của căn cứ số 4 nhưng đợt hội đàm lần này là hội đàm của 4 căn cứ biên cảnh nên chắc là bọn họ sẽ tham gia.
Á Tiêu nghĩ vậy, né tránh Emily, gửi cho hai người kia một tin nhắn.
【Các anh tới hội đàm chưa?】
Cùng lúc đó, khi Ryan và Triệu Khắc nhận được tin nhắn của Á Tiêu thì liền nỏi lên dự cảm xấu nhưng họ chỉ có thể trả lời thành thật【Tới rồi. 】
【Vậy thì tốt rồi, tí tôi cũng tới á, đến lúc đó chúng ta chơi cùng nhau nha ^^ 】
Triệu Khắc cùng Ryan:......
Không cần đâu, thật đấy.
——————
- Tui sẽ đăng bản Beta trước và gửi bản hoàn chỉnh sau để tăng nhanh tiến độ nha.
- Ý là cũng tưởng hè rảnh á mà sau kỳ thi thì thứ tui đón lại không phải là sự rảnh rỗi mà là kỳ quân sự. Nên tuần sau tui sẽ cố dí 2-3 chương nữa trước khi tui off đi quân sự nha ?
- Về truyện: Từ chap này xưng hô lộn chỗ nào hay là cảm thấy cảm giác viết nó thay đổi mọi người thông cảm nha tại bản hoàn chỉnh là do partner sửa rồi mà bạn ý đang mùa thi rùi nên chắc chỗ đúng chỗ sai
Với lại ai có cách đăng nhập wattpad trên laptop không á chỉ tui với ạ ?? Chứ đợt này lỗi khỏi dô lun