Chương 15
"Phản diện cho chúng ta thời gian tự do."
Sau khi trở lại phòng, Á Tiêu liền bàn chuyện với hệ thống.
"Thời gian làm việc của Tần Thích là 8 tiếng, nếu lúc đó chúng ta không ở cạnh anh ta, thì trong một ngày thu thập giá trị ác ma không tới 5 tiếng."
Nghĩ tới cảnh tượng sau này, Á Tiêu sầu không thể tả.
【Đúng thật.】Hệ thống cũng cảm thấy đây là một vấn đề rất lớn.
Nhưng nếu cố chấp muốn ở cạnh phản diện cũng không được.
Cả hai đều rất rõ, phản diện vẫn chưa tín nhiệm Á Tiêu.
Hiện tại bọn họ có thể thoải mái nói chuyện với nhau, hơn một nửa là vì giao ước gặp gỡ mùa xuân.
Nhưng không có nghĩa là cậu được phép làm trái quyết định của phản diện.
Tần Thích có thể chịu được việc người khác xúc phạm mình, điều đó không ảnh hưởng tới anh ta.
Nhưng nếu làm trái quyết định của phản diện thì không chắc sẽ để yên.
"Cũng khá may mắn khi chúng ta được tự do sắp xếp thời gian, đến lúc đó vào tổng bộ làm vài việc cũng được."
Quản gia là nghề nghiệp duy nhất không liên quan đến quân đội nhưng được phép bước vào tổng bộ.
Tất nhiên, cậu sẽ không tới gần lúc phản diện đang làm việc.
Nhưng chỉ cần anh ta nghỉ ngơi, cậu sẽ cố gắng ở bên cạnh hấp thụ giá trị ác ma!
Hút không chừa điểm nào!!
【Ký chủ cố lên!】
Hệ thống sẽ không phản đối quyết định của Á Tiêu.
Đối với ông, Á Tiêu chính là nhóc ác ma thông minh nhất.
Sau khi bàn bạc xong, một người một hệ thống liền chúc nhau ngủ ngon.
...
Sáng hôm sau, dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Á Tiêu tỉnh lại rất đúng giờ.
Cậu xem thời gian mà đi tới phòng phản diện.
Meister và Sauron canh lúc nguyên soái ăn cơm mà gõ cửa.
Trong căn phòng tăm tối, nguyên soái bình tĩnh nghe quản gia cười nói điều gì đó.
Một nói một nghe, không khí hài hòa khiến người khác khó lòng mà chen vào được.
Á Tiêu chào hỏi với họ: "Hai vị phó quan tới rồi, tôi xin phép ra ngoài trước."
Cậu cũng hiểu, ở chức vụ đó thì có vài việc càng ít người biết càng tốt.
Nhưng còn chưa kịp rời đi cậu đã bị gọi lại.
"Không cần đi."
Meister cũng định gọi Á Tiêu ở lại, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Chỉ là kiểm tra thân thể của nguyên soái mà thôi.
Nhưng anh không ngờ nguyên soái lại chủ động gọi thằng nhóc đó ở lại.
Cậu ta vậy mà ở lại thật, cũng chả có ý kiến gì.
Đối với Á Tiêu, việc hấp thu giá trị ác ma là quan trọng nhất.
Nếu có thể ở lại, tất nhiên cậu sẽ không đi.
Meister và Sauron liếc nhìn nhau, sau đó hai người liền mở dụng cụ ra bắt đầu kiểm tra thân thể cho nguyên soái.
Á Tiêu ở bên cạnh nhìn dao động trên bản đồ, gương mặt không có chút biểu tình gì.
Vì cậu biết thân thể người kia không có tổn thương gì quá nghiêm trọng.
Mấy ngày này, giá trị cấm kỵ của phản diện đã ở mức ổn định.
Ngón tay Á Tiêu lén lút cử động vài cái, một giao diện xuất hiện trên không trung.
Kèm theo đó là thông báo nhắc nhở thời gian vang lên.
Không thể tin được, chỉ trong một tiếng mà tiến độ tăng được 1 giá trị ác ma!!
Nếu vậy không phải chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh 24 tiếng, thì một năm là có thể hoàn thành tiến độ được rồi!
Á Tiêu vui vẻ nhảy disco trong lòng.
Khi trước một tiếng chỉ có 0.1 bây giờ được 1 giá trị ác ma lận, gấp 10 lần luôn!
【Chú Tứ ơi chúng ta sắp thành công rồi!】
Hệ thống cũng rất kích động.
【Đúng vậy! Nếu nỗ lực hơn nữa có khi phản diện chưa kịp chết, ký chủ đã mọc cánh rồi.】
( =)) thương anh)
Khuôn mặt Á Tiêu tràn ngập vẻ vui sướng.
Cái đuôi cũng lắc lư không ngừng.
Nhìn qua thì giống như vì nguyên soái khỏe lại mà thấy hạnh phúc.
Meister, Sauron khi thấy dữ liệu trên màn hình cũng đồng loạt thở phào.
"Nguyên soái, giá trị cấm kỵ của ngài đã ổn định, xấp xỉ 4500. Tuy rằng vẫn cao nhưng đã giảm khá nhiều so với trước."
Meister vừa nói vừa đem màn sáng chuyển qua giao diện khác.
"Tác dụng phụ hầu như đã biến mất, có thể vào căn cứ rồi."
Hơn nữa, có vẻ do kỹ năng chữa khỏi của quản gia nên các trị số của nguyên soái đang có xu thế xuống thấp hơn so với dự tính.
Điều này từ trước tới nay chưa từng xảy ra.
Nhưng những quản gia trước sử dụng chữa khỏi rất ít nên anh cũng không cho ra kết luận chắc chắn được, phải quan sát thêm đã.
Tần Thích ừ một tiếng, anh không hề bất ngờ với kết quả này cho lắm.
Á Tiêu đứng phía sau Tần Thích, không nói cũng chẳng có động tác gì. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn.
Meister có chút khó hiểu, chưa kịp định hình thì Á Tiêu như nhận ra điều gì đó, cậu dừng một chút rồi nói.
"Nếu nguyên soái đã khỏi, tôi sẽ trình bày lại tình huống cho bên y tế để bên đó ngừng cấp thuốc."
"Ừ." Tần Thích đồng ý gật đầu, giọng nói không có gì bất thường.
Nhưng lại khiến người khác cảm nhận được anh rất vừa lòng với câu trả lời của Á Tiêu.
Đây là?
Hai vị phó quan khá bất ngờ với chuyện này.
Không ngờ quản gia mới với nguyên soái lại có ám hiệu với nhau.
Đó không phải điều mà hai người không quen biết có thể làm được.
Nhìn thấy tầm mắt của hai phó quan, Á Tiêu gãi gãi mặt.
Bỗng nhiên cậu thấy có chút hối hận, biết trước cậu không ở lại đây rồi.
Nếu vừa rồi phản diện không gọi lại, thì giờ cậu đã tới phòng y tế lấy thuốc.
Phản diện cực kỳ ghét uống thuốc.
Đây là điều mà trong lúc vô tình Á Tiêu phát hiện được.
Từ đó về sau cậu có thêm một sở thích nhỏ nữa, đó là nhìn phản diện giả vờ bình tĩnh uống thuốc.
Bây giờ bị Tần Thích gọi lại, cậu không thể tiếp tục sở thích của mình mất rồi.
Đuôi Á Tiêu rũ xuống, gương mặt lộ ra vẻ chán chường.
Cục sạc di động liếc cậu một cái sau đó liền quay đầu đi.
Phòng này có rất ít vật thuộc quyền sở hữu của Tần Thích.
Á Tiêu dọn đồ thì không tới mười phút đã sắp xếp trong hết rồi.
Cậu cũng phải về để dọn đồ của bản thân nên chào Tần Thích một tiếng rồi bước ra ngoài.
Vừa đóng cửa đã thấy Meister và Sauron đang đợi.
Hai người vẫn luôn đứng ở cửa, tựa như là chờ Á Tiêu.
Người quản gia dừng lại một chút, sau đó cười với bọn họ, cả ba cùng đi với nhau một đoạn.
Nhớ tới những gì Emily đã nói, Meister cười tủm tỉm hỏi.
"Á Tiêu, cậu thực sự ngưỡng mộ nguyên soái sao?"
"Vâng." Ánh mắt Á Tiêu kiên định, giọng nói cũng rất vui vẻ.
"Thực lực của nguyên soái rất mạnh, tính cách cũng rất tốt."
Âm thanh chàng thanh niên có sức hút kỳ lạ, ai cũng sẽ không nghi ngờ lời nói của cậu.
Meister không nghĩ tới chàng trai sẽ trả lời nghiêm túc như vậy.
Ý cười trong mắt càng đậm.
Cũng đúng, chỉ khi quản gia thực sự làm việc hết mình thì họ mới có thể ăn ý với thân chủ.
"Chị Emily nói với anh việc này ạ?"
Emily đang phụ trách áp giải tội phạm. Cô có nghĩa vụ thông báo tất cả những sự việc phát sinh lúc làm nhiệm vụ.
Meister giải thích thêm một việc nữa: "Nhưng chúng tôi không nói việc này cho nguyên soái."
Đây là vấn đề riêng tư của quản gia, nên Meister sẽ không tuỳ ý nói cho nguyên soái biết.
"Vâng." Á Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu không lầm thì có lẽ cậu biết lý do tại sao hai người họ đến tìm mình rồi.
Meister cũng không úp mở làm gì mà vô thẳng vấn đề luôn.
"Á Tiêu, cậu là quản gia của nguyên soái, chắc cậu cũng biết ngài ấy có một người em trai."
Anh với Sauron cố ý tìm Á Tiêu không phải đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm.
Hôm qua cậu ấy gặp phải tội phạm thân phận đặc biệt, tốt nhất là nói về tình huống một chút tránh cho chuyện sau này.
Nhắc lại chuyện này ánh mắt Meister hiện ra vài phần chán ghét.
"Tội phạm hôm qua được Emily áp giải tên là Tần Sâm, cậu ta là em trai của nguyên soái."
Anh vừa nói vừa chú ý tới ánh mắt cậu.
"Nhưng tên đó không xứng làm gia đình của nguyên soái, về sau cậu đừng nhắc tới trước mặt ngài ấy."
Quả nhiên là vì lý do này.
Á Tiêu nghe vậy thì gật đầu, tất nhiên cậu sẽ không nhắc tới nhóm người phe chính diện làm gì.
Ảnh hưởng tới cảm xúc của Tần Thích thì người thiệt là cậu chứ ai.
Ban đầu, Meister hỏi vậy còn tưởng cậu sẽ thắc mắc, không ngờ đối phương một câu cũng không hỏi.
Lại thêm một lý do khiến anh hiểu tại sao nguyên soái vừa ý vị quản gia này rồi.
Nhưng để áp rủi ro xuống mức thấp nhất, Meister vẫn nói thêm một chút.
"Bởi vì một số nguyên nhân, chúng tôi đã áp giải tên đó ra khỏi pháo đài và cấm bước vào căn cứ số sáu. Nhưng nếu tới căn cứ khác có khả năng sẽ gặp được tên đó, cậu đừng để nguyên soái nhìn thấy.
Đến bây giờ vẫn chưa biết cấm kỵ của nguyên soái là gì.
Nhưng theo tình hình trước mắt, Tần Sâm là một trong những yếu tố làm ngài ấy mất khống chế.
"Được."
Cậu nhất định sẽ không để phản diện gặp mặt Tần Sâm.
Lỡ anh ta mất khống chế rồi bị thương thì không phải công chữa khỏi bấy lâu mất toi sao?
Tới lúc lên xe bay thì cậu đã ném chuyện này ra sau đầu.
Dù sao trong khoảng thời gian này, khả năng Tần Thích gặp nhóm người vai chính là 0%.
Nhìn từ bên ngoài, trạng thái của Á Tiêu so với lúc nãy không khác gì nhau.
Nhưng ngồi cạnh lại có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng.
Tần Thích quay qua nhìn cậu một cái.
Sau khi tháo kính che mắt xuống, tầm nhìn anh càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn Á Tiêu, anh thật sự thắc mắc, rốt cuộc vị quản gia này đã thành niên chưa nữa.
(=)) Anh thắc mắc vấn đề đó làm gì? Tính chuyện tương lai hả?)
"Nguyên soái."
Người quản gia tiến sát lại gần vai anh thì thầm.
Tần Thích ừ một tiếng, ý bảo đối phương có gì nói thẳng.
"Biệt thự của ngài thật sự rất đẹp."
Giọng nói chàng trai chứa đầy tha thiết, từng câu từng chữ đều lộ ra nét cảm thán.
"Lúc tôi nhìn thấy biệt thự đó liền bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó á."
Tần Thích im lặng một chút, cho Á Tiêu một ánh mắt đầy ẩn ý.
"Xem như cậu có mắt. Căn nhà đó do ta tự thiết kế."
Á Tiêu trừng mắt không tin được, liền khen thêm một tiếng.
"Vậy cũng quá là tuyệt vời đi!!!"
Tần Thích không đáp lại. Anh cúi đầu điều chỉnh bao tay, rất có phong thái tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Sauron cùng Meister ngồi phía trước im lặng không nói câu nào.
Chịu, khen cái biệt thự kia kiểu đấy thì bọn họ không khen được.
Chờ đến khi chuẩn bị xuống xe, đề tài của một người một ma đã chuyển tới phong cách trang trí biệt thự.
Thậm chí chỉ với vài câu, cậu đã giành được quyền trang trí nó.
"Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!!"
Hàng ghế sau truyền đến giọng nói kích động của thanh niên cùng lời đáp lại của Tần Thích.
Nguyên soái luôn là một người kiệm lời.
Meister cũng không biết lý do tại sao khi nguyên soái ở cùng quản gia lại thành như này.
Bởi vì Á Tiêu nhỏ tuổi hay do thẩm mỹ tương đồng?
Tới biệt thự, Meister và Sauron vẫn chưa rời đi mà vào thư phòng để bàn vài chuyện với nguyên soái.
Còn Á Tiêu thì hớn hở với quyền trang trí vừa giành giựt được.
Thật ra, hai vị phó quan không tin Á Tiêu có thể làm cho cái biệt thự này âm u hơn được nữa.
Cho tới khi họ bước ra khỏi thư phòng.
Chàng quản gia dùng lý do tiễn khách mà đưa cho hai người đồ chơi trang trí biệt thự.
Meister trước nhìn biệt thự, sau nhìn con quái vật hình dạng khủng bố được nhồi bông trong tay mình.
Chưa kịp nói gì liền nghe vị nguyên soái đáng kính đứng bên cạnh phán một câu.
"Trang trí không tồi."
Sauron:...
Meister:... Không tồi thì không tồi, tư bản nói gì chả đúng.
——————
Là tui tui xỉu cái đùng á chèn
Sau khi trở lại phòng, Á Tiêu liền bàn chuyện với hệ thống.
"Thời gian làm việc của Tần Thích là 8 tiếng, nếu lúc đó chúng ta không ở cạnh anh ta, thì trong một ngày thu thập giá trị ác ma không tới 5 tiếng."
Nghĩ tới cảnh tượng sau này, Á Tiêu sầu không thể tả.
【Đúng thật.】Hệ thống cũng cảm thấy đây là một vấn đề rất lớn.
Nhưng nếu cố chấp muốn ở cạnh phản diện cũng không được.
Cả hai đều rất rõ, phản diện vẫn chưa tín nhiệm Á Tiêu.
Hiện tại bọn họ có thể thoải mái nói chuyện với nhau, hơn một nửa là vì giao ước gặp gỡ mùa xuân.
Nhưng không có nghĩa là cậu được phép làm trái quyết định của phản diện.
Tần Thích có thể chịu được việc người khác xúc phạm mình, điều đó không ảnh hưởng tới anh ta.
Nhưng nếu làm trái quyết định của phản diện thì không chắc sẽ để yên.
"Cũng khá may mắn khi chúng ta được tự do sắp xếp thời gian, đến lúc đó vào tổng bộ làm vài việc cũng được."
Quản gia là nghề nghiệp duy nhất không liên quan đến quân đội nhưng được phép bước vào tổng bộ.
Tất nhiên, cậu sẽ không tới gần lúc phản diện đang làm việc.
Nhưng chỉ cần anh ta nghỉ ngơi, cậu sẽ cố gắng ở bên cạnh hấp thụ giá trị ác ma!
Hút không chừa điểm nào!!
【Ký chủ cố lên!】
Hệ thống sẽ không phản đối quyết định của Á Tiêu.
Đối với ông, Á Tiêu chính là nhóc ác ma thông minh nhất.
Sau khi bàn bạc xong, một người một hệ thống liền chúc nhau ngủ ngon.
...
Sáng hôm sau, dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Á Tiêu tỉnh lại rất đúng giờ.
Cậu xem thời gian mà đi tới phòng phản diện.
Meister và Sauron canh lúc nguyên soái ăn cơm mà gõ cửa.
Trong căn phòng tăm tối, nguyên soái bình tĩnh nghe quản gia cười nói điều gì đó.
Một nói một nghe, không khí hài hòa khiến người khác khó lòng mà chen vào được.
Á Tiêu chào hỏi với họ: "Hai vị phó quan tới rồi, tôi xin phép ra ngoài trước."
Cậu cũng hiểu, ở chức vụ đó thì có vài việc càng ít người biết càng tốt.
Nhưng còn chưa kịp rời đi cậu đã bị gọi lại.
"Không cần đi."
Meister cũng định gọi Á Tiêu ở lại, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Chỉ là kiểm tra thân thể của nguyên soái mà thôi.
Nhưng anh không ngờ nguyên soái lại chủ động gọi thằng nhóc đó ở lại.
Cậu ta vậy mà ở lại thật, cũng chả có ý kiến gì.
Đối với Á Tiêu, việc hấp thu giá trị ác ma là quan trọng nhất.
Nếu có thể ở lại, tất nhiên cậu sẽ không đi.
Meister và Sauron liếc nhìn nhau, sau đó hai người liền mở dụng cụ ra bắt đầu kiểm tra thân thể cho nguyên soái.
Á Tiêu ở bên cạnh nhìn dao động trên bản đồ, gương mặt không có chút biểu tình gì.
Vì cậu biết thân thể người kia không có tổn thương gì quá nghiêm trọng.
Mấy ngày này, giá trị cấm kỵ của phản diện đã ở mức ổn định.
Ngón tay Á Tiêu lén lút cử động vài cái, một giao diện xuất hiện trên không trung.
Kèm theo đó là thông báo nhắc nhở thời gian vang lên.
Không thể tin được, chỉ trong một tiếng mà tiến độ tăng được 1 giá trị ác ma!!
Nếu vậy không phải chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh 24 tiếng, thì một năm là có thể hoàn thành tiến độ được rồi!
Á Tiêu vui vẻ nhảy disco trong lòng.
Khi trước một tiếng chỉ có 0.1 bây giờ được 1 giá trị ác ma lận, gấp 10 lần luôn!
【Chú Tứ ơi chúng ta sắp thành công rồi!】
Hệ thống cũng rất kích động.
【Đúng vậy! Nếu nỗ lực hơn nữa có khi phản diện chưa kịp chết, ký chủ đã mọc cánh rồi.】
( =)) thương anh)
Khuôn mặt Á Tiêu tràn ngập vẻ vui sướng.
Cái đuôi cũng lắc lư không ngừng.
Nhìn qua thì giống như vì nguyên soái khỏe lại mà thấy hạnh phúc.
Meister, Sauron khi thấy dữ liệu trên màn hình cũng đồng loạt thở phào.
"Nguyên soái, giá trị cấm kỵ của ngài đã ổn định, xấp xỉ 4500. Tuy rằng vẫn cao nhưng đã giảm khá nhiều so với trước."
Meister vừa nói vừa đem màn sáng chuyển qua giao diện khác.
"Tác dụng phụ hầu như đã biến mất, có thể vào căn cứ rồi."
Hơn nữa, có vẻ do kỹ năng chữa khỏi của quản gia nên các trị số của nguyên soái đang có xu thế xuống thấp hơn so với dự tính.
Điều này từ trước tới nay chưa từng xảy ra.
Nhưng những quản gia trước sử dụng chữa khỏi rất ít nên anh cũng không cho ra kết luận chắc chắn được, phải quan sát thêm đã.
Tần Thích ừ một tiếng, anh không hề bất ngờ với kết quả này cho lắm.
Á Tiêu đứng phía sau Tần Thích, không nói cũng chẳng có động tác gì. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn.
Meister có chút khó hiểu, chưa kịp định hình thì Á Tiêu như nhận ra điều gì đó, cậu dừng một chút rồi nói.
"Nếu nguyên soái đã khỏi, tôi sẽ trình bày lại tình huống cho bên y tế để bên đó ngừng cấp thuốc."
"Ừ." Tần Thích đồng ý gật đầu, giọng nói không có gì bất thường.
Nhưng lại khiến người khác cảm nhận được anh rất vừa lòng với câu trả lời của Á Tiêu.
Đây là?
Hai vị phó quan khá bất ngờ với chuyện này.
Không ngờ quản gia mới với nguyên soái lại có ám hiệu với nhau.
Đó không phải điều mà hai người không quen biết có thể làm được.
Nhìn thấy tầm mắt của hai phó quan, Á Tiêu gãi gãi mặt.
Bỗng nhiên cậu thấy có chút hối hận, biết trước cậu không ở lại đây rồi.
Nếu vừa rồi phản diện không gọi lại, thì giờ cậu đã tới phòng y tế lấy thuốc.
Phản diện cực kỳ ghét uống thuốc.
Đây là điều mà trong lúc vô tình Á Tiêu phát hiện được.
Từ đó về sau cậu có thêm một sở thích nhỏ nữa, đó là nhìn phản diện giả vờ bình tĩnh uống thuốc.
Bây giờ bị Tần Thích gọi lại, cậu không thể tiếp tục sở thích của mình mất rồi.
Đuôi Á Tiêu rũ xuống, gương mặt lộ ra vẻ chán chường.
Cục sạc di động liếc cậu một cái sau đó liền quay đầu đi.
Phòng này có rất ít vật thuộc quyền sở hữu của Tần Thích.
Á Tiêu dọn đồ thì không tới mười phút đã sắp xếp trong hết rồi.
Cậu cũng phải về để dọn đồ của bản thân nên chào Tần Thích một tiếng rồi bước ra ngoài.
Vừa đóng cửa đã thấy Meister và Sauron đang đợi.
Hai người vẫn luôn đứng ở cửa, tựa như là chờ Á Tiêu.
Người quản gia dừng lại một chút, sau đó cười với bọn họ, cả ba cùng đi với nhau một đoạn.
Nhớ tới những gì Emily đã nói, Meister cười tủm tỉm hỏi.
"Á Tiêu, cậu thực sự ngưỡng mộ nguyên soái sao?"
"Vâng." Ánh mắt Á Tiêu kiên định, giọng nói cũng rất vui vẻ.
"Thực lực của nguyên soái rất mạnh, tính cách cũng rất tốt."
Âm thanh chàng thanh niên có sức hút kỳ lạ, ai cũng sẽ không nghi ngờ lời nói của cậu.
Meister không nghĩ tới chàng trai sẽ trả lời nghiêm túc như vậy.
Ý cười trong mắt càng đậm.
Cũng đúng, chỉ khi quản gia thực sự làm việc hết mình thì họ mới có thể ăn ý với thân chủ.
"Chị Emily nói với anh việc này ạ?"
Emily đang phụ trách áp giải tội phạm. Cô có nghĩa vụ thông báo tất cả những sự việc phát sinh lúc làm nhiệm vụ.
Meister giải thích thêm một việc nữa: "Nhưng chúng tôi không nói việc này cho nguyên soái."
Đây là vấn đề riêng tư của quản gia, nên Meister sẽ không tuỳ ý nói cho nguyên soái biết.
"Vâng." Á Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu không lầm thì có lẽ cậu biết lý do tại sao hai người họ đến tìm mình rồi.
Meister cũng không úp mở làm gì mà vô thẳng vấn đề luôn.
"Á Tiêu, cậu là quản gia của nguyên soái, chắc cậu cũng biết ngài ấy có một người em trai."
Anh với Sauron cố ý tìm Á Tiêu không phải đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm.
Hôm qua cậu ấy gặp phải tội phạm thân phận đặc biệt, tốt nhất là nói về tình huống một chút tránh cho chuyện sau này.
Nhắc lại chuyện này ánh mắt Meister hiện ra vài phần chán ghét.
"Tội phạm hôm qua được Emily áp giải tên là Tần Sâm, cậu ta là em trai của nguyên soái."
Anh vừa nói vừa chú ý tới ánh mắt cậu.
"Nhưng tên đó không xứng làm gia đình của nguyên soái, về sau cậu đừng nhắc tới trước mặt ngài ấy."
Quả nhiên là vì lý do này.
Á Tiêu nghe vậy thì gật đầu, tất nhiên cậu sẽ không nhắc tới nhóm người phe chính diện làm gì.
Ảnh hưởng tới cảm xúc của Tần Thích thì người thiệt là cậu chứ ai.
Ban đầu, Meister hỏi vậy còn tưởng cậu sẽ thắc mắc, không ngờ đối phương một câu cũng không hỏi.
Lại thêm một lý do khiến anh hiểu tại sao nguyên soái vừa ý vị quản gia này rồi.
Nhưng để áp rủi ro xuống mức thấp nhất, Meister vẫn nói thêm một chút.
"Bởi vì một số nguyên nhân, chúng tôi đã áp giải tên đó ra khỏi pháo đài và cấm bước vào căn cứ số sáu. Nhưng nếu tới căn cứ khác có khả năng sẽ gặp được tên đó, cậu đừng để nguyên soái nhìn thấy.
Đến bây giờ vẫn chưa biết cấm kỵ của nguyên soái là gì.
Nhưng theo tình hình trước mắt, Tần Sâm là một trong những yếu tố làm ngài ấy mất khống chế.
"Được."
Cậu nhất định sẽ không để phản diện gặp mặt Tần Sâm.
Lỡ anh ta mất khống chế rồi bị thương thì không phải công chữa khỏi bấy lâu mất toi sao?
Tới lúc lên xe bay thì cậu đã ném chuyện này ra sau đầu.
Dù sao trong khoảng thời gian này, khả năng Tần Thích gặp nhóm người vai chính là 0%.
Nhìn từ bên ngoài, trạng thái của Á Tiêu so với lúc nãy không khác gì nhau.
Nhưng ngồi cạnh lại có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng.
Tần Thích quay qua nhìn cậu một cái.
Sau khi tháo kính che mắt xuống, tầm nhìn anh càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn Á Tiêu, anh thật sự thắc mắc, rốt cuộc vị quản gia này đã thành niên chưa nữa.
(=)) Anh thắc mắc vấn đề đó làm gì? Tính chuyện tương lai hả?)
"Nguyên soái."
Người quản gia tiến sát lại gần vai anh thì thầm.
Tần Thích ừ một tiếng, ý bảo đối phương có gì nói thẳng.
"Biệt thự của ngài thật sự rất đẹp."
Giọng nói chàng trai chứa đầy tha thiết, từng câu từng chữ đều lộ ra nét cảm thán.
"Lúc tôi nhìn thấy biệt thự đó liền bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó á."
Tần Thích im lặng một chút, cho Á Tiêu một ánh mắt đầy ẩn ý.
"Xem như cậu có mắt. Căn nhà đó do ta tự thiết kế."
Á Tiêu trừng mắt không tin được, liền khen thêm một tiếng.
"Vậy cũng quá là tuyệt vời đi!!!"
Tần Thích không đáp lại. Anh cúi đầu điều chỉnh bao tay, rất có phong thái tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Sauron cùng Meister ngồi phía trước im lặng không nói câu nào.
Chịu, khen cái biệt thự kia kiểu đấy thì bọn họ không khen được.
Chờ đến khi chuẩn bị xuống xe, đề tài của một người một ma đã chuyển tới phong cách trang trí biệt thự.
Thậm chí chỉ với vài câu, cậu đã giành được quyền trang trí nó.
"Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!!"
Hàng ghế sau truyền đến giọng nói kích động của thanh niên cùng lời đáp lại của Tần Thích.
Nguyên soái luôn là một người kiệm lời.
Meister cũng không biết lý do tại sao khi nguyên soái ở cùng quản gia lại thành như này.
Bởi vì Á Tiêu nhỏ tuổi hay do thẩm mỹ tương đồng?
Tới biệt thự, Meister và Sauron vẫn chưa rời đi mà vào thư phòng để bàn vài chuyện với nguyên soái.
Còn Á Tiêu thì hớn hở với quyền trang trí vừa giành giựt được.
Thật ra, hai vị phó quan không tin Á Tiêu có thể làm cho cái biệt thự này âm u hơn được nữa.
Cho tới khi họ bước ra khỏi thư phòng.
Chàng quản gia dùng lý do tiễn khách mà đưa cho hai người đồ chơi trang trí biệt thự.
Meister trước nhìn biệt thự, sau nhìn con quái vật hình dạng khủng bố được nhồi bông trong tay mình.
Chưa kịp nói gì liền nghe vị nguyên soái đáng kính đứng bên cạnh phán một câu.
"Trang trí không tồi."
Sauron:...
Meister:... Không tồi thì không tồi, tư bản nói gì chả đúng.
——————
Là tui tui xỉu cái đùng á chèn