Chương : 72
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhậm Kiêu nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận mình không hề có một cuộc tình quá khứ với vị huynh đệ này, hắn bèn lên tiếng: “Này người anh em, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy nha, bố vợ của tôi còn đang ở đây, cậu đừng có hại tôi.”
“Cậu đừng để ý tới cậu ta, tối qua cậu ta xem phim nên đến giờ vẫn chưa ổn định cảm xúc đó mà.” Một giao nhân tóc đỏ bên cạnh nhét bánh bao vào miệng, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: “Cậu mới tới hả? Cậu nên ăn nhiều chút đi kẻo tí nữa không có sức mà khóc đâu.”
Nhậm Kiêu nhìn anh ta ăn như hùm như sói, lòng càng thêm khó chịu, mà đang định mở lời thì chợt nghe giao nhân âu sầu bên cạnh chậm rãi hát: “Tình yêu càng khó khăn, hồi ức càng ấm áp.” (Bài “Làm sao hát tình ca” của Lưu Tích Quân.)
“Đừng khóc nữa, chỉ là một bộ phim tình yêu thôi mà, xem xong là xong việc.” Giao nhân tóc đỏ nhét bánh bao vào miệng cậu trai buồn bã, thấy Nhậm Kiêu nhìn mình chằm chằm, anh ta nhíu mày hỏi: “Sao cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì, ăn đi chứ!”
Nhậm Kiêu cầm lấy một cái bánh bao, hắn cắn một miếng rồi nhẹ nhàng hỏi: “Các anh ngày nào cũng khóc à? Nếu không khóc nổi thì phải làm sao?”
“Sao có chuyện không khóc nổi chứ.” Giao nhân tóc đỏ nuốt bánh bao, nói: “Từ sáng đến tối chiếu hết phim này đến phim khác, tính cách giao nhân vô cùng nhạy cảm, muốn không khóc cũng không được.”
Vừa nghe đến chữ phim, toàn thân Nhậm Kiêu liền cứng đờ căng thẳng, suy nghĩ như ngồi tên lửa bay tới tinh cầu màu vàng, não bổ ra rất nhiều hình ảnh không nên xuất hiện.
Hắn run giọng hỏi: “Là… Là phim gì?”
Tóc đỏ vùi đầu chuyên tâm ăn cơm: “Cái gì mà Cút ngay U Quân, Mẹ Ơi Yêu Con Lần Nữa, còn có…….”
“Chờ chút.” Nhậm Kiêu sững sờ, hắn nhai bánh bao, nói: “Anh để tôi bình tĩnh cái đã.”
Tại sao lại là xem phim? Không phải là nghiêm hình tra tấn, giai cấp tư sản áp bức dân chúng lao khổ, cây cải chíp nhỏ mọc trên đất vàng, mới hai ba tuổi đã lệ tràn mi sao?
Hắn đang đắm chìm trong sự im lặng khi nội tâm sụp đổ thì nghe thấy giao nhân tóc đỏ húp canh cảm thán: “Hầy, ăn cơm kiểu này vẫn ngon hơn, ngày nào cũng ăn KFC McDonald BurgerKing, tôi sắp ói cả ra rồi.”
Nhậm Kiêu:???
Á đù mỗi ngày ăn junkfood? Ngay cả Bì Tụ Bảo cũng chả có cái đãi ngộ ấy.
Một con cá vừa cảm thán như vậy xong, đám cá khác trên bàn cũng nhao nhao phụ họa, ngay cả cậu chàng u sầu cũng thở ngắn thở dài: “Bọn họ bảo tuần này có mì Ý và pizza, tôi vẫn thấy ăn mì sợi ngon hơn.”
Tim Nhậm Kiêu đã ngừng đập, mặt không cảm xúc tâm như nước lặng, niệm thầm Nam Mô A Di Đà Phật, hắn tới đây cứu cá, có lẽ là một sai lầm tốt đẹp.
“Cơ mà lương tháng trước vẫn dùng dằng mãi chưa phát, chẳng biết bọn họ có ý gì nữa, cũng không cho chúng ta ra ngoài, đuôi ông đây đã bức bối đến độ sắp mọc mạng nhện rồi.”
Có một giao nhân càu nhàu câu ấy, Nhậm Kiêu lập tức bắt được trọng điểm ——
Không phát lương.
Đôi mắt sáng rực của hắn nhắm ngay vào giao nhân đang gặm đùi gà kia, giơ tay đè vai cậu ta: “Người anh em, hãy dừng miệng đã.”
Giao nhân nọ liếc hắn, thấy mặt mũi hắn thô kệch bặm trợn, cậu ta hoảng hốt nói: “Đại ca à, trên bàn có cả đống đùi kìa, anh đâu cần ưng cái đùi của tôi.”
Nhậm Kiêu: “Không phải ưng cái đùi, tôi……”
Giao nhân nọ hết hồn: “Anh ưng tôi cũng không có được đâu nha!”
Nhậm Kiêu: ……
Mấy năm qua, giao nhân quả nhiêu chỉ tiến hóa cái đuôi chứ éo tiến hóa cái đầu, đứa nào đứa nấy đều ngốc bạch ngọt giỏi nằm mơ như nhau.
“Tôi mới tới nên có chuyện muốn hỏi cậu ấy mà, cậu vừa nói là không phát lương, tức là một đồng cũng không phát hả?” Nhậm Kiêu thì thầm: “Không phải họ bảo một viên giao châu trả 2000 tệ sao? Mọi người ngay cả một đồng cũng chưa thấy được à?”
“2000 tệ á? Không phát 3000 sao?”
“3000 gì cơ không phải 1500 à?”
Nhóm giao nhân ngạc nhiên, không sầu thương nữa mà lập tức túm cổ tay Nhậm Kiêu hỏi: “Có phải anh có họ hàng gì với ông chủ không? Dựa vào đâu mà anh được trả 2000 tệ một viên?”
Nhậm Kiêu: “Không phải, tôi……”
Hắn còn chưa giải thích xong thì một người nóng tính trong đó đã đấm cho giao nhân 3000 tệ một viên một phát: “Mày kéo tao mà đây mà mắc cái éo gì một viên châu của mày hơn của tao những 1000? Mày làm cò mồi ăn tiền trung gian đúng không hả thằng đỉ chó?”
Nhậm Kiêu: ……..
Giao nhân vốn chẳng phải chúng tộc hòa bình gì cho cam, có cú đấm này mở màn, cả đám bắt đầu lao vào cấu xé nhau. Nhậm Kiêu bị kẹp ở giữa, mỗi tay đè một người, thốt lên một câu rất chi là vô dụng: “Đừng đánh nữa, mọi người đừng đánh nhau nữa!”
Ông đây còn chưa dẫn rắn ra khỏi hang mà, lũ ngu tụi bây đừng có đánh nhau nữa! Van bây đó!
Vệ sĩ long cung chú ý tới bên này, nhíu mày quát lớn: “Các người đang làm cái gì thế hả?”
Đại sảnh bỗng chốc lặng thinh, Nhậm Kiêu nghiêng đầu trông thấy Bì Tu sắc mặt âm trầm, tim hắn nảy thịch một cái, nghĩ thầm bỏ bu rồi, người mà em chờ đợi còn cách em bao xa nữa? (Lời bài hát “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư.)
Song trời không tuyệt đường cá, cửa quán ăn lại lần nữa hé mở, có kẻ cho dù khoác lên mình chiếc gi lê thì mọi người vẫn có thể nhận ra.
Phì Di mặc áo gi lê vàng, đầu đội mũ che nắng tiến vào, Bì Tu tập trung nhìn, nhủ bụng đúng là Trái Đất tròn, sao việc xấu gì cũng thấy có mặt ngươi vậy hả?
Vừa thấy Phì Di đến, Đới Lão Tam liền đẩy Long nhị thái tử ra nghênh đón.
Long nhị thái tử nở nụ cười với Phì Di, cung kính hỏi: “Phì tiên sinh, cao tổ dạo này có khỏe không ạ?”
Bì Tu ngẩn người, sực hiểu ra là xét theo vai vế thì Lão Chân Long đẻ chín đứa con trai, quả thật là lão tổ tông của Long tộc hiện tại, chính là cái loại lão tổ tông mà năm mới được từng đứa từng đứa dập đầu lạy rồi nhận lì xì đó.
Phì Di chẳng khác nào Thượng Phương bảo kiếm của Nhai Tí, chỉ cần gã đến thì cũng xem như Nhai Ti có mặt, Bì Tu liếc nhìn đám thuộc hạ đi theo sau Phì Di, đưa mắt ra hiệu với Nhậm Kiêu, ý bảo hiện tại có thể thu lưới được rồi.
Nhậm Kiêu buông lỏng tay, hai con cá bên cạnh lập tức lao vào đánh đấm túi bụi, ngay cả bàn ăn cũng bị xô lăn lóc, bát đĩa đổ loảng xoảng đầy đất.
Vệ sĩ vội vàng tiến lên kéo hai người nọ ra, thấy tay không đánh tới nơi được nữa, hai tên này liền đuổi sang dùng đuôi vả đối phương.
Hai cái đuôi quật nhau bôm bốp, cả vảy lẫn máu bắn ra tung tóe.
Nhậm Kiêu nhịn hết nổi, tiến lên mỗi tay nắm một cái đuôi, nói: “Đừng đánh nữa! Đánh nữa là trọc đấy!”
Một trong hai người nọ chửi ầm lên: “Anh buông tôi ra! Hôm nay tôi phải đánh chết mẹ cái thằng gian thương ăn tiền bẩn này! Tao ăn hamburger khóc ra giao châu, dốc hết tâm huyết mới tạo ra một viên giao châu giá 2000, dựa vào đâu mà mày được 3000?”
Một giọt nước nhỏ vào lòng chảo, toàn bộ giao nhân trong đại sảnh đều bùng nổ, giao nhân 2000 một viên kia không phải nhiều nhất mà cũng chẳng phải ít nhất, còn có giao nhân kiếm ít tiền trên mỗi viên giao châu hơn.
Đại sảnh ồn ào náo loạn, Phì Di hết hồn lùi về sau một bước, quay đầu trừng Đới Lão Tam: “Chuyện gì thế này?”
Đới Lão Tam cũng bối rối, Long nhị thì phản ứng rất nhanh, gã nói: “Chút mâu thuẫn nhỏ thôi ấy mà, thức ăn đã bưng lên rồi, đồ cũng đã chuẩn bị xong, ngài mau vào đi ạ.”
Thấy Nhậm Kiêu đi ra, Nhậm Kiêu thừa nước đục thả câu: “Ông chủ! Đã một tháng rồi đấy! Bao giờ mới phát lương vậy!”
Vừa nhắc tới lương là tất cả giao nhân đều im lặng một thoáng, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn chòng chọc Long Nhị: “Đúng đúng! Lương đâu rồi!”
Phì Di nhìn bóng lưng cao lớn đứng ở chính giữa, tim nảy thịch một cái, thấy hắn chậm rãi xoay người lại, gương mặt kia tuy xa lạ nhưng lại thấp thoáng vết sẹo mờ mờ, hồi chuông cảnh báo trong lòng Phì Di lập tức gióng vang.
Gã nuốt nước miếng: “Hôm, hôm nay có chút việc, giao hàng để hôm sau đi.”
Thấy gã muốn đi, Đới Lão Tam cuống cuồng túm chặt lấy tay gã: “Phì tiền sinh ngài không thể đi được, vốn dĩ tháng trước đã giao hàng rồi nhưng lại bị hoãn vì tên Lý Tịnh kia, tháng này thì bị hoãn vì ngài không ở thành phố, hoãn thêm nữa thì sẽ không nuôi nổi lũ cá này đâu ạ!”
Phì Di giằng tay ra: “Đừng có than thở với tôi, chính các người ngu xuẩn bị Lý Tịnh phát hiện thì mắc mớ gì đến tôi! Hơn nữa ai bảo các người mỗi ngày cho bọn chúng ăn đồ dầu mỡ hả?”
Long Nhị giải thích: “Ăn đồ dầu mỡ thì giao châu sản sinh ra mới càng sáng hơn ạ! Vả lại cũng chỉ có mấy cửa hàng đồ ăn nhanh mới ship đồ tới đây thôi, chỗ khác người ta không ship! Phì tiên sinh, mỗi tháng tính tiền một lần, ngài định thất hứa hả?”
Phì Di giận dữ rống lên: “Thất hứa éo gì! Tôi chỉ nói là hôm nay muốn……”
Gã vừa ngẩng đầu thì đột nhiên đối diện với đôi mắt u tối của Bì Tu, tuy cũng là một gương mặt xa lạ, song liên hệ với gương mặt mang sẹo vừa nãy, ngàn vạn lời nói liền hội tụ thành một câu ——
Giặc đến, chạy mau!
Mặt Phì Di tái mét, gã giơ tay run rẩy la to: “Long Nhị! Uổng công Nhai Tí đại nhân coi trọng ngươi như thế! Thế mà ngươi lại phản bội ngài ấy!
Long Nhị:???
Long Nhị: “Bản thái tử vì ngài ấy mà bị thắt nút tống vào bệnh viện đấy! Sao ông dám ngậm máu phun người như thế?”
Giờ đầu Phì Di chỉ nghĩ cách làm sao chạy trốn, hắn chỉ vào Bì Tu: “Ngươi dẫn Tỳ Hưu vào tận trong nhà mà còn dám nói mình không phản bội đại nhân à?”
Long Nhị quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Bì Tu hiện đã khôi phục gương mặt vốn có, suýt thì nghẹn hơi tắc thở, mặc dù gã ngồi trên xe lăn song cũng không thể nào ngăn được nỗi kích động muốn quỳ xuống nhận lỗi.
Ông kẹ Bì Tu, hình mẫu mà bao nhiêu phụ huynh năm xưa dùng để giáo dục con cái!
Câu nói “Con mà không nghe lời thì đưa con đến chỗ Tỳ Hưu làm việc” đã ăn sâu vào đời sống của muôn vàn hộ gia đình, nào có ai mà không lớn lên cùng câu chuyện ông kẹ Tỳ Hưu?
Bóng ma tuổi thơ đang ở ngay trước mắt, Long Nhị thái tử gắng gượng hô: “Mau hộ tống Phì tiên sinh rời đi!”
Bởi vì lần này là chấp pháp không có chứng cứ, nếu gây động tĩnh quá lớn thì rất phiền phức, cho nên Bì Tu không thể trực tiếp thả uy thế yêu lực ra được, bằng không nhỡ bị sở giám sát tra ra thì rách việc lắm.
Vệ sĩ tới che chở cho Phì Di rời đi, Nhậm Kiêu thấy thế bèn gân giọng hô hoán: “Bắt lấy tên kia! Gã kia là sếp sòng đấy! Để gã chuồn mất là không có lương đâu!”
Nhóm giao nhân lập tức dừng đấu đá nội bộ, mặt mũi tên nào tên nấy hung hăng dữ tợn, ùa tới nhào lên người đám vệ sĩ.
Giao nhân xinh đẹp thiện lương đấm nhau nhưng không quên giải thích: “Anh bạn à chớ trách chúng tôi, ai cũng phải kiếm cơm cả mà, chặn đường tài lộ của người khác cũng chẳng khác nào giết người cướp của, anh bạn bớt giãy dụa thì cũng bớt ăn đòn đấy!”
Bì Tu đuổi theo Phì Di ra ngoài, nửa người Đới Lão Tam hóa về nguyên hình, thân thể cá hố dài mấy mét quấn lấy người Bì Tu, chóp đuôi luồn cả vào trong cổ áo hắn.
Đới Lão Tam: “Xin Bì lão tổ đại nhân đại lượng, kiếm tiền là do chúng tôi bất đắc dĩ…..”
“Bất đắc dĩ cái éo gì?” Nhìn thấy đuôi con cá kia quấn chặt người Bì Tu, lòng Văn Hi sôi trào như lửa đốt, lại còn da kề da thịt kề thịt, trên Trái Đất có đôi chúng mình, em và chàng tâm liền tâm, y bèn vớ lấy cái ấm nước nhắm ngay hồng tâm, đập vẹo cả cái mũi giả mà Đới Lão Tam mới đi làm.
Dám chạm vào người đàn ông của ta à? Cút ngay cho gia!
Bì Tu nhân cơ hội né đi, đuổi theo ra ngoài cửa, Long Nhị thái tử vỗ lên xe lăn một cái, một tiếng rồng gầm phát ra từ trong cơ thể gã, long thân pháp tướng lơ lửng xuất hiện trên không trung.
Mà ngầu chưa được hai giây thì chợt nghe một tiếng vang dữ dội, một cái nồi đá từ trên trời giáng xuống, nện vào chân Long nhị thái tử.
Cừu Phục cầm hai cái nồi, nhìn chằm chằm Long Nhị nhắc nhở: “Chớ có lộn xộn, một nồi của ông mà phang xuống thì mày chết chắc con ạ!”
Editor: Bộ này tấu hài là chính nên đừng ai trông chờ tình tiết nghiêm túc đao to búa lớn nha:)) Tui nói trước thế. Tui thích bộ này lắm tại edit nhanh, và edit lúc nào cũng zui.
Nhậm Kiêu nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận mình không hề có một cuộc tình quá khứ với vị huynh đệ này, hắn bèn lên tiếng: “Này người anh em, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy nha, bố vợ của tôi còn đang ở đây, cậu đừng có hại tôi.”
“Cậu đừng để ý tới cậu ta, tối qua cậu ta xem phim nên đến giờ vẫn chưa ổn định cảm xúc đó mà.” Một giao nhân tóc đỏ bên cạnh nhét bánh bao vào miệng, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: “Cậu mới tới hả? Cậu nên ăn nhiều chút đi kẻo tí nữa không có sức mà khóc đâu.”
Nhậm Kiêu nhìn anh ta ăn như hùm như sói, lòng càng thêm khó chịu, mà đang định mở lời thì chợt nghe giao nhân âu sầu bên cạnh chậm rãi hát: “Tình yêu càng khó khăn, hồi ức càng ấm áp.” (Bài “Làm sao hát tình ca” của Lưu Tích Quân.)
“Đừng khóc nữa, chỉ là một bộ phim tình yêu thôi mà, xem xong là xong việc.” Giao nhân tóc đỏ nhét bánh bao vào miệng cậu trai buồn bã, thấy Nhậm Kiêu nhìn mình chằm chằm, anh ta nhíu mày hỏi: “Sao cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì, ăn đi chứ!”
Nhậm Kiêu cầm lấy một cái bánh bao, hắn cắn một miếng rồi nhẹ nhàng hỏi: “Các anh ngày nào cũng khóc à? Nếu không khóc nổi thì phải làm sao?”
“Sao có chuyện không khóc nổi chứ.” Giao nhân tóc đỏ nuốt bánh bao, nói: “Từ sáng đến tối chiếu hết phim này đến phim khác, tính cách giao nhân vô cùng nhạy cảm, muốn không khóc cũng không được.”
Vừa nghe đến chữ phim, toàn thân Nhậm Kiêu liền cứng đờ căng thẳng, suy nghĩ như ngồi tên lửa bay tới tinh cầu màu vàng, não bổ ra rất nhiều hình ảnh không nên xuất hiện.
Hắn run giọng hỏi: “Là… Là phim gì?”
Tóc đỏ vùi đầu chuyên tâm ăn cơm: “Cái gì mà Cút ngay U Quân, Mẹ Ơi Yêu Con Lần Nữa, còn có…….”
“Chờ chút.” Nhậm Kiêu sững sờ, hắn nhai bánh bao, nói: “Anh để tôi bình tĩnh cái đã.”
Tại sao lại là xem phim? Không phải là nghiêm hình tra tấn, giai cấp tư sản áp bức dân chúng lao khổ, cây cải chíp nhỏ mọc trên đất vàng, mới hai ba tuổi đã lệ tràn mi sao?
Hắn đang đắm chìm trong sự im lặng khi nội tâm sụp đổ thì nghe thấy giao nhân tóc đỏ húp canh cảm thán: “Hầy, ăn cơm kiểu này vẫn ngon hơn, ngày nào cũng ăn KFC McDonald BurgerKing, tôi sắp ói cả ra rồi.”
Nhậm Kiêu:???
Á đù mỗi ngày ăn junkfood? Ngay cả Bì Tụ Bảo cũng chả có cái đãi ngộ ấy.
Một con cá vừa cảm thán như vậy xong, đám cá khác trên bàn cũng nhao nhao phụ họa, ngay cả cậu chàng u sầu cũng thở ngắn thở dài: “Bọn họ bảo tuần này có mì Ý và pizza, tôi vẫn thấy ăn mì sợi ngon hơn.”
Tim Nhậm Kiêu đã ngừng đập, mặt không cảm xúc tâm như nước lặng, niệm thầm Nam Mô A Di Đà Phật, hắn tới đây cứu cá, có lẽ là một sai lầm tốt đẹp.
“Cơ mà lương tháng trước vẫn dùng dằng mãi chưa phát, chẳng biết bọn họ có ý gì nữa, cũng không cho chúng ta ra ngoài, đuôi ông đây đã bức bối đến độ sắp mọc mạng nhện rồi.”
Có một giao nhân càu nhàu câu ấy, Nhậm Kiêu lập tức bắt được trọng điểm ——
Không phát lương.
Đôi mắt sáng rực của hắn nhắm ngay vào giao nhân đang gặm đùi gà kia, giơ tay đè vai cậu ta: “Người anh em, hãy dừng miệng đã.”
Giao nhân nọ liếc hắn, thấy mặt mũi hắn thô kệch bặm trợn, cậu ta hoảng hốt nói: “Đại ca à, trên bàn có cả đống đùi kìa, anh đâu cần ưng cái đùi của tôi.”
Nhậm Kiêu: “Không phải ưng cái đùi, tôi……”
Giao nhân nọ hết hồn: “Anh ưng tôi cũng không có được đâu nha!”
Nhậm Kiêu: ……
Mấy năm qua, giao nhân quả nhiêu chỉ tiến hóa cái đuôi chứ éo tiến hóa cái đầu, đứa nào đứa nấy đều ngốc bạch ngọt giỏi nằm mơ như nhau.
“Tôi mới tới nên có chuyện muốn hỏi cậu ấy mà, cậu vừa nói là không phát lương, tức là một đồng cũng không phát hả?” Nhậm Kiêu thì thầm: “Không phải họ bảo một viên giao châu trả 2000 tệ sao? Mọi người ngay cả một đồng cũng chưa thấy được à?”
“2000 tệ á? Không phát 3000 sao?”
“3000 gì cơ không phải 1500 à?”
Nhóm giao nhân ngạc nhiên, không sầu thương nữa mà lập tức túm cổ tay Nhậm Kiêu hỏi: “Có phải anh có họ hàng gì với ông chủ không? Dựa vào đâu mà anh được trả 2000 tệ một viên?”
Nhậm Kiêu: “Không phải, tôi……”
Hắn còn chưa giải thích xong thì một người nóng tính trong đó đã đấm cho giao nhân 3000 tệ một viên một phát: “Mày kéo tao mà đây mà mắc cái éo gì một viên châu của mày hơn của tao những 1000? Mày làm cò mồi ăn tiền trung gian đúng không hả thằng đỉ chó?”
Nhậm Kiêu: ……..
Giao nhân vốn chẳng phải chúng tộc hòa bình gì cho cam, có cú đấm này mở màn, cả đám bắt đầu lao vào cấu xé nhau. Nhậm Kiêu bị kẹp ở giữa, mỗi tay đè một người, thốt lên một câu rất chi là vô dụng: “Đừng đánh nữa, mọi người đừng đánh nhau nữa!”
Ông đây còn chưa dẫn rắn ra khỏi hang mà, lũ ngu tụi bây đừng có đánh nhau nữa! Van bây đó!
Vệ sĩ long cung chú ý tới bên này, nhíu mày quát lớn: “Các người đang làm cái gì thế hả?”
Đại sảnh bỗng chốc lặng thinh, Nhậm Kiêu nghiêng đầu trông thấy Bì Tu sắc mặt âm trầm, tim hắn nảy thịch một cái, nghĩ thầm bỏ bu rồi, người mà em chờ đợi còn cách em bao xa nữa? (Lời bài hát “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư.)
Song trời không tuyệt đường cá, cửa quán ăn lại lần nữa hé mở, có kẻ cho dù khoác lên mình chiếc gi lê thì mọi người vẫn có thể nhận ra.
Phì Di mặc áo gi lê vàng, đầu đội mũ che nắng tiến vào, Bì Tu tập trung nhìn, nhủ bụng đúng là Trái Đất tròn, sao việc xấu gì cũng thấy có mặt ngươi vậy hả?
Vừa thấy Phì Di đến, Đới Lão Tam liền đẩy Long nhị thái tử ra nghênh đón.
Long nhị thái tử nở nụ cười với Phì Di, cung kính hỏi: “Phì tiên sinh, cao tổ dạo này có khỏe không ạ?”
Bì Tu ngẩn người, sực hiểu ra là xét theo vai vế thì Lão Chân Long đẻ chín đứa con trai, quả thật là lão tổ tông của Long tộc hiện tại, chính là cái loại lão tổ tông mà năm mới được từng đứa từng đứa dập đầu lạy rồi nhận lì xì đó.
Phì Di chẳng khác nào Thượng Phương bảo kiếm của Nhai Tí, chỉ cần gã đến thì cũng xem như Nhai Ti có mặt, Bì Tu liếc nhìn đám thuộc hạ đi theo sau Phì Di, đưa mắt ra hiệu với Nhậm Kiêu, ý bảo hiện tại có thể thu lưới được rồi.
Nhậm Kiêu buông lỏng tay, hai con cá bên cạnh lập tức lao vào đánh đấm túi bụi, ngay cả bàn ăn cũng bị xô lăn lóc, bát đĩa đổ loảng xoảng đầy đất.
Vệ sĩ vội vàng tiến lên kéo hai người nọ ra, thấy tay không đánh tới nơi được nữa, hai tên này liền đuổi sang dùng đuôi vả đối phương.
Hai cái đuôi quật nhau bôm bốp, cả vảy lẫn máu bắn ra tung tóe.
Nhậm Kiêu nhịn hết nổi, tiến lên mỗi tay nắm một cái đuôi, nói: “Đừng đánh nữa! Đánh nữa là trọc đấy!”
Một trong hai người nọ chửi ầm lên: “Anh buông tôi ra! Hôm nay tôi phải đánh chết mẹ cái thằng gian thương ăn tiền bẩn này! Tao ăn hamburger khóc ra giao châu, dốc hết tâm huyết mới tạo ra một viên giao châu giá 2000, dựa vào đâu mà mày được 3000?”
Một giọt nước nhỏ vào lòng chảo, toàn bộ giao nhân trong đại sảnh đều bùng nổ, giao nhân 2000 một viên kia không phải nhiều nhất mà cũng chẳng phải ít nhất, còn có giao nhân kiếm ít tiền trên mỗi viên giao châu hơn.
Đại sảnh ồn ào náo loạn, Phì Di hết hồn lùi về sau một bước, quay đầu trừng Đới Lão Tam: “Chuyện gì thế này?”
Đới Lão Tam cũng bối rối, Long nhị thì phản ứng rất nhanh, gã nói: “Chút mâu thuẫn nhỏ thôi ấy mà, thức ăn đã bưng lên rồi, đồ cũng đã chuẩn bị xong, ngài mau vào đi ạ.”
Thấy Nhậm Kiêu đi ra, Nhậm Kiêu thừa nước đục thả câu: “Ông chủ! Đã một tháng rồi đấy! Bao giờ mới phát lương vậy!”
Vừa nhắc tới lương là tất cả giao nhân đều im lặng một thoáng, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn chòng chọc Long Nhị: “Đúng đúng! Lương đâu rồi!”
Phì Di nhìn bóng lưng cao lớn đứng ở chính giữa, tim nảy thịch một cái, thấy hắn chậm rãi xoay người lại, gương mặt kia tuy xa lạ nhưng lại thấp thoáng vết sẹo mờ mờ, hồi chuông cảnh báo trong lòng Phì Di lập tức gióng vang.
Gã nuốt nước miếng: “Hôm, hôm nay có chút việc, giao hàng để hôm sau đi.”
Thấy gã muốn đi, Đới Lão Tam cuống cuồng túm chặt lấy tay gã: “Phì tiền sinh ngài không thể đi được, vốn dĩ tháng trước đã giao hàng rồi nhưng lại bị hoãn vì tên Lý Tịnh kia, tháng này thì bị hoãn vì ngài không ở thành phố, hoãn thêm nữa thì sẽ không nuôi nổi lũ cá này đâu ạ!”
Phì Di giằng tay ra: “Đừng có than thở với tôi, chính các người ngu xuẩn bị Lý Tịnh phát hiện thì mắc mớ gì đến tôi! Hơn nữa ai bảo các người mỗi ngày cho bọn chúng ăn đồ dầu mỡ hả?”
Long Nhị giải thích: “Ăn đồ dầu mỡ thì giao châu sản sinh ra mới càng sáng hơn ạ! Vả lại cũng chỉ có mấy cửa hàng đồ ăn nhanh mới ship đồ tới đây thôi, chỗ khác người ta không ship! Phì tiên sinh, mỗi tháng tính tiền một lần, ngài định thất hứa hả?”
Phì Di giận dữ rống lên: “Thất hứa éo gì! Tôi chỉ nói là hôm nay muốn……”
Gã vừa ngẩng đầu thì đột nhiên đối diện với đôi mắt u tối của Bì Tu, tuy cũng là một gương mặt xa lạ, song liên hệ với gương mặt mang sẹo vừa nãy, ngàn vạn lời nói liền hội tụ thành một câu ——
Giặc đến, chạy mau!
Mặt Phì Di tái mét, gã giơ tay run rẩy la to: “Long Nhị! Uổng công Nhai Tí đại nhân coi trọng ngươi như thế! Thế mà ngươi lại phản bội ngài ấy!
Long Nhị:???
Long Nhị: “Bản thái tử vì ngài ấy mà bị thắt nút tống vào bệnh viện đấy! Sao ông dám ngậm máu phun người như thế?”
Giờ đầu Phì Di chỉ nghĩ cách làm sao chạy trốn, hắn chỉ vào Bì Tu: “Ngươi dẫn Tỳ Hưu vào tận trong nhà mà còn dám nói mình không phản bội đại nhân à?”
Long Nhị quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Bì Tu hiện đã khôi phục gương mặt vốn có, suýt thì nghẹn hơi tắc thở, mặc dù gã ngồi trên xe lăn song cũng không thể nào ngăn được nỗi kích động muốn quỳ xuống nhận lỗi.
Ông kẹ Bì Tu, hình mẫu mà bao nhiêu phụ huynh năm xưa dùng để giáo dục con cái!
Câu nói “Con mà không nghe lời thì đưa con đến chỗ Tỳ Hưu làm việc” đã ăn sâu vào đời sống của muôn vàn hộ gia đình, nào có ai mà không lớn lên cùng câu chuyện ông kẹ Tỳ Hưu?
Bóng ma tuổi thơ đang ở ngay trước mắt, Long Nhị thái tử gắng gượng hô: “Mau hộ tống Phì tiên sinh rời đi!”
Bởi vì lần này là chấp pháp không có chứng cứ, nếu gây động tĩnh quá lớn thì rất phiền phức, cho nên Bì Tu không thể trực tiếp thả uy thế yêu lực ra được, bằng không nhỡ bị sở giám sát tra ra thì rách việc lắm.
Vệ sĩ tới che chở cho Phì Di rời đi, Nhậm Kiêu thấy thế bèn gân giọng hô hoán: “Bắt lấy tên kia! Gã kia là sếp sòng đấy! Để gã chuồn mất là không có lương đâu!”
Nhóm giao nhân lập tức dừng đấu đá nội bộ, mặt mũi tên nào tên nấy hung hăng dữ tợn, ùa tới nhào lên người đám vệ sĩ.
Giao nhân xinh đẹp thiện lương đấm nhau nhưng không quên giải thích: “Anh bạn à chớ trách chúng tôi, ai cũng phải kiếm cơm cả mà, chặn đường tài lộ của người khác cũng chẳng khác nào giết người cướp của, anh bạn bớt giãy dụa thì cũng bớt ăn đòn đấy!”
Bì Tu đuổi theo Phì Di ra ngoài, nửa người Đới Lão Tam hóa về nguyên hình, thân thể cá hố dài mấy mét quấn lấy người Bì Tu, chóp đuôi luồn cả vào trong cổ áo hắn.
Đới Lão Tam: “Xin Bì lão tổ đại nhân đại lượng, kiếm tiền là do chúng tôi bất đắc dĩ…..”
“Bất đắc dĩ cái éo gì?” Nhìn thấy đuôi con cá kia quấn chặt người Bì Tu, lòng Văn Hi sôi trào như lửa đốt, lại còn da kề da thịt kề thịt, trên Trái Đất có đôi chúng mình, em và chàng tâm liền tâm, y bèn vớ lấy cái ấm nước nhắm ngay hồng tâm, đập vẹo cả cái mũi giả mà Đới Lão Tam mới đi làm.
Dám chạm vào người đàn ông của ta à? Cút ngay cho gia!
Bì Tu nhân cơ hội né đi, đuổi theo ra ngoài cửa, Long Nhị thái tử vỗ lên xe lăn một cái, một tiếng rồng gầm phát ra từ trong cơ thể gã, long thân pháp tướng lơ lửng xuất hiện trên không trung.
Mà ngầu chưa được hai giây thì chợt nghe một tiếng vang dữ dội, một cái nồi đá từ trên trời giáng xuống, nện vào chân Long nhị thái tử.
Cừu Phục cầm hai cái nồi, nhìn chằm chằm Long Nhị nhắc nhở: “Chớ có lộn xộn, một nồi của ông mà phang xuống thì mày chết chắc con ạ!”
Editor: Bộ này tấu hài là chính nên đừng ai trông chờ tình tiết nghiêm túc đao to búa lớn nha:)) Tui nói trước thế. Tui thích bộ này lắm tại edit nhanh, và edit lúc nào cũng zui.