Chương : 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh cửa ngăn cách đại sảnh náo nhiệt và phòng bao yên tĩnh, Hầu Tứ cẩn thận bưng món tới rồi lặng lẽ rời đi, không dám nán lại một chốc nào.
Dương Tiễn đẩy đồ ăn đến trước mặt Hao Thiên Khuyển, chờ cửa phòng đóng lại, hắn mới quay sang bảo với Bì Tu: “Ông chủ Bì, tôi chỉ muốn Tiểu Thiên giành hạng nhất, mấy thứ khác tôi không có hứng thú.”
Bì Tự nghĩ bụng cậu thì không hứng thú, nhưng fan hâm mộ của cậu thì lại rất hứng thú đấy, suốt đêm bỏ phiếu, thậm chí lập cả fandom, quán mình thì mỗi ngày chỉ toàn già yếu bệnh tật, phải mỗi người hai bát mỗi ngày thì mới đủ sức ngang cơ.
“Thế nên là cậu muốn làm gì?” Bì Tu nhíu mày: “Đổi phiếu với tôi à?”
Dương Tiễn gật đầu: “Anh thêm một điều kiện dùng canh của quán, đó là tất cả mọi người đều phải bầu cho Tiểu Thiên một phiếu, còn tôi thì bảo cái hội fandom đó bầu cho anh.”
Bì Tu lấy làm khó hiểu: “Cậu không cần công đức à?”
“Đối với tôi thứ ấy chỉ là trói buộc mà thôi, chỉ cần đạt đủ chỉ tiêu hàng năm là được rồi.” Nói đoạn, Dương Tiễn xoa xoa đầu Hao Thiên Khuyển: “Tiểu Thiên cần nó hơn tôi.”
Bì Tu ngó con thiên cẩu đang giương mắt nhìn mình, nghĩ bụng thằng nhóc ba mắt này đúng là dùng ba con mắt nhìn đời, góc độ không giống người thường, một con chó mà cũng xem như bảo bối.
“Được, muốn viết hợp đồng hay lập lời thề không?” Bì Tu dựa người vào ghế: “Bắt đầu từ ngày mai, khách uống canh trong quán tôi và cả nhân viên trong quán đều sẽ bỏ phiếu cho Hao Thiên Khuyển, hàng ngày tôi sẽ gửi ảnh xác nhận kết quả cho cậu.”
Dương Tiễn nở nụ cười: “Mấy cái đó không cần, tôi tin tưởng nhân phẩm của ông chủ Bì.”
Bì Tu nhíu mày: “Thế thì con mắt nhìn người của cậu cũng không tệ lắm đâu, nhưng sao cậu dám chắc fandom sẽ nghe theo mình?”
“Bọn họ có nghe hay không và muốn nghe hay không là hai việc khác nhau.” Con mắt thứ ba trên trán Dương Tiễn chậm rãi mở ra: “Tôi đương nhiên sẽ khiến bọn họ nghe lời.”
Bì Tu hiểu ý, liền chép miệng bảo: “Cậu ích kỷ quá đấy, cơ mà tôi thích.”
“Thần linh đều ích kỷ.” Nhi Lang Thần ngắm Hao Thiên Khuyển đang ăn uống ngon lành, gõ bàn nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”
Bì Tu lạnh lùng nhìn hai bọn họ, thấp giọng hỏi: “Một năm Hao Thiên Khuyển cần bao nhiêu công đức?”
Dương Tiên báo con số ra, quay đầu nhìn hắn: “Sao thế, ông chủ Bì cũng muốn nuôi chó à?”
“Tôi không có hứng thú, nuôi chó mèo lông rơi vãi khắp phòng, thằng con tôi sẽ biến thành động cơ quét dọn vĩnh cửu mất.”
Ông chủ Bì khoanh tay tính toán, nếu nhóc con Văn Hi ở lại nhân gian một năm bị trừ bao nhiêu công đức, thì hình như công đức không thể hưởng chung được, không thì Dương Tiễn sẽ chẳng chạy đôn đáo khắp nơi đi nhờ người ta bỏ phiếu.
Bì Tu cau mày lấy di động ra, mở xem khu bình chọn, phát hiện không có bảng bình chọn quỷ hồn đẹp nhất.
“Tiểu Thiên ăn ở rất sạch sẽ, sẽ không rụng lông bừa bãi.” Dương Tiễn nhíu mày sửa lại lời của Bì Tu, đoạn rút một tờ giấy trong túi ra ném tới tay hắn: “Nghe nói anh muốn bắt Phì Di?”
Bì Tu hoàn hồn: “Chỉ buột miệng nói vậy thôi, Nhị Lang chân quân đừng nghe lời nói lung tung của Lý Tịnh rồi đến chất vấn tôi.”
“Không phải vì cái đó.” Dương Tiễn ra hiệu bảo hắn nhìn tờ giấy: “Gần đây tôi phát hiện có vẻ Phì Di đang truy tìm tung tích của Thao Thiết, lẽ nào gã cũng là một trong những chủ nợ của Thao Thiết?”
Bì Tu nhíu mày: “Một con chim chẳng bõ dính răng, cậu nghĩ gã có tư cách gì mà làm chủ nợ của Thao Thiết?”
Tứ đại cổ đông trong tài sản của Thao Thiết, Tây Vương Mẫu, Nguyệt Lão Tiên, Tỳ Hưu Quái, Tài Thần Gia, bốn kẻ đều là đại nhân vật máu mặt, là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trên diễn đàn yêu quái.
Một con chim mập đjt thì có tư cách gì mà đứng ngang hàng với bọn họ, dù có biến Phì Di thành thuốc tẩy giun đem đi bán sỉ thì tiền kiếm được cũng chưa chắc bằng một nửa đỉnh núi của Tỳ Hưu.
Nói đến tiền là lòng Bì Tu lại đau như cắt, hắn cầm tờ giấy lên xem, đoạn đối thoại dài trên đó khiến hắn hơi nhướn mày, giọng nói lập tức lạnh đi: “Nhai Tí đang tìm Thao Thiết?”
“Có vẻ như anh cũng không biết chuyện.” Dương Tiễn điềm nhiên nói: “Nhai Tí sai Phì Di đi dò la tin tức về Thao Thiết, dường như gã đã xác định Thao Thiết từng xuất hiện ở gần đây, cho nên mấy ngày nay mới có không ít kẻ tới đây tìm kiếm, nếu Phì Di không xứng làm chủ nợ của Thao Thiết, vậy người anh em Nhai Tí của hắn thì sao?”
“Không đời nào.” Bì Tu quả quyết phủ định: “Cậu nghĩ chuyện Nhai Tí lòng dạ nhỏ nhen là lời nói đùa sao? Nếu Thao Thiết nợ tiền Nhai Tí thì dù có bị thiên lôi đánh, Nhai Tí cũng phải xới ba tấc đất để tìm cho ra bằng được hắn.”
Bì Tu cười khẩy: “Thao Thiết tuy chỉ biết đến ăn, nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc. Loại làm ăn lỗ vốn như kiểu tìm tên Nhai Tí nhỏ mọn đó để vay 1 trả 100, hắn chắc chắn sẽ không làm.”
Dương Tiễn: “Ý anh là Nhai Tí tìm hắn là vì chuyện khác.”
“Tôi cũng đâu phải Nhai Tí, làm sao mà biết được.” Bì Tu bực bội gãi đầu, lạnh giọng nói: “Nhị Lang chân quân, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Nhai Tí không phải kẻ dễ đối phó đâu, con chó của cậu sủa với hắn một tiếng thôi thì hắn cũng nghĩ cách trả thù. Đến lúc đó chó không còn thì cậu đừng có khóc.”
Dương Tiễn khựng lại: “Tôi cũng không định kiếm chuyện với Nhai Tí, chẳng qua nể tình vụ đổi phiếu nên nhắc nhở anh một tiếng thôi.”
Hắn lạnh nhạt nói: “Dù sao Thao Thiết cũng chỉ thích ăn, không thể dùng nhiều tiền đến như vậy được. Bì Tu, bao năm qua, anh có từng nghĩ rốt cuộc hắn cần nhiều tiền như thế để làm gì không.”
Sao Bì Tu có thể chưa từng nghĩ tới chứ, nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không hiểu nổi vì sao Thao Thiết cần tiền mà không hỏi mình, lại đi chọn cách đó để lừa hết sạch vốn liếng của mình.
Tuy hắn keo kiệt, nhưng đâu có đến nỗi hết thuốc chữa.
Huống chi hắn còn là thụy thú của tài lộc, muốn có tiền thì dễ như trở bàn tay, chẳng cần phải vì chút tiền lẻ ấy mà phá hỏng tình nghĩa bao năm với Thao Thiết.
Một trăm năm rồi hai trăm năm qua đi, Bì Tu vẫn chẳng nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này, cho nên hắn chẳng nghĩ nữa, chỉ cần chờ tóm được Thao Thiết rồi hỏi thẳng mặt tên đó là chân tướng rõ ràng ngay thôi.
Nhưng hắn chờ đợi biết bao nhiêu năm mà ngay cả một cọng lông của Thao Thiết cũng chẳng tìm được, tên khốn nạn ấy dường như đã quyết chí sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Bì Tu nghĩ, dù là yêu hay quỷ, còn sống hay đã chết, thì cũng phải để cho mình một lời nhắn mới phải chứ, đừng để con trai của chân long mà chết lại chẳng có mồ, thanh minh cũng không có người vẩy nước quét dọn, nói ra nghe thảm thiết biết bao.
Tiễn Nhị Lang Thần và Hao Thiên Khuyển đi rồi, Bì Tu bèn bảo Tô An mang con cua và cái thùng rác kia về chỗ cũ, bởi vì nhớ tới chuyện của Thao Thiết làm tâm trạng hắn không tốt, sau khi đe dọa con cua mấy câu, hắn liền tắm rửa sạch sẽ, ôm Văn Hi ngủ một giấc.
Dương Tiễn nói lời giữ lời, tối hôm đó ảnh ở khu bình chọn liền từ Dương Tiễn mặc đồng phục sexy biến thành cái mặt thúi hoắc của Hao Thiên Khuyển, phía dưới có thêm một dòng chữ, tỏ ý là bỏ phiếu cho Bì Tu và Hao Thiên Khuyển là được rồi, mình thì không cần.
Diễn đàn lập tức náo loạn, yêu ma khắp đó đây điên cuồng hỏi trời hỏi đất, chỉ thiếu điều nhắn Weixin trò chuyện với Thiên Đạo, hỏi xem ca ca ba mắt dịu dàng rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
Hỡi Nhị Lang chân quân, nếu ngài bị lão yêu quái không lỗ đ*t bắt cóc thì hãy chớp mắt mấy cái, ba con mắt chớp bừa một con thôi cũng được.
Fandom ban đầu im lặng một hồi, sau đó sửa lại thông báo, tất cả nghe theo ca ca đi, ca ca nói bầu ai thì bầu người đó, mấy cái danh hão này nào có quan trọng chi, công bằng tự ở trong lòng, mọi người đều tự biết ai mới là đẹp trai nhất.
Vẫn có vài fan lẻ tẻ cố gắng chống lại, ra sức chửi fandom là đồ phản bội, gào khóc rằng ca ca chỉ có chúng ta, vẫn vững tin ủng hộ Dương Tiễn là thiên sứ giáng trần là tuyệt thế soái ca, kiên quyết không thèm đếm xỉa đến Bì Tu.
Mà loạn cũng chẳng loạn được bao lâu, số phiếu của ông chủ Bì vẫn tăng lên vùn vụt, khiến Phì Di mỗi ngày kéo phiếu mệt gần chết phải cáu tiết chửi rủa ba mắt và không lỗ đ*t thông đồng nhau làm việc xấu, nhất định là ba con mắt đã chia cho Tỳ Hưu một con.
Suốt đêm gã phải điều động đàn em lên diễn đàn mở topic ám chỉ ông chủ Bì không đủ đạo đức không đủ ngoại hình, chỉ là một thằng đầu bếp quèn mở quán cơm mà thôi, sao có thể sánh được với kim cương vương lão ngũ của tiên giới?
Cho dù quan hệ của hai người này tốt, thì thằng chả cũng chỉ đứng bên cạnh làm nền cho trai đẹp mà thôi.
Topic lập tức được vô vàn người hưởng ứng, thi thoảng có vài người nghiêm túc lên tiếng nói giúp Bì Tu thì cũng đều bị nhấn chìm trong dòng người đông đúc. Phì Di xả xong cục tức, bấy giờ lý trí mới trở lại, gã đột nhiên nhận ra, mình làm thế này chẳng phải đang giúp kéo fan cho tên Dương Tiễn ba mắt kia sao?
** má! Sơ suất rồi!
Phì Di vội vã sai người lên diễn đàn xóa topic, nhưng vừa bật lên thì phát hiện toàn bộ trang đầu đều bị một chữ “A” chiếm cứ, tiêu đề tất cả mọi topic đều là A A A Á Á Á, giữa những hàng chữ A ấy là bật nắp quan tài, chết đi sống lại.
“A A A A A A A A A A A A A A! Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Kẻ-mà-không-thể-gọi-tên-ra! Nhưng em thì có thể này!”
“A A A A A em đề nghị kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lập tức đá đít con vợ tệ bạc kia để cưới em đi! Em đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý hai năm ba đứa!”
“A A A A A A A!!! Em thàiiiii! Muốn chơi cầu trượt trên cơ bụng của ca ca!”
Phì Di cau mày mở đại một topic ra xem, một bức ảnh bán khỏa thân tràn ngập mị lực phái mạnh lập tức đập ngay vào tầm mắt, tuy hình chụp hơi mờ, song chỗ cần rõ thì không hề mờ một chút nào hết.
Tạm không bàn tới gương mặt khẽ mỉm cười vô cùng cool ngầu kia, là đàn ông thì ai cũng sẽ ghen tị với tám múi cơ bụng và cả cơ ngực ấy, tuy chỉ mặc quần tắm biển rộng thùng thình được bán tràn lan trên vỉa hè, thế nhưng một số bộ phận nào đó vẫn không thể giấu được thiên phú dị bẩm, tất cả đều đang gào thét lên rằng ——
Đây là power top! (Mãnh 1 aka mãnh công )
Phì Di run rẩy trượt tiếp xuống, hai chữ Bì Tu xác định danh tính của chủ nhân bức hình này, đồng thời cũng thụi cho Phì Di một cú đấm đau điếng.
Thì ra, gã làm bao nhiêu việc như thế, chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, trải thảm lót đường cho kẻ khác mà thôi. Đầu to cổ lớn thì có thể gọi là đầu bếp, nhưng như Bì Tu thì phải gọi là bếp trường, phải gọi là Trung Hoa soái đương gia! (Nhái theo truyện Trung Hoa tiểu đương gia a.k.a Tiểu đầu bếp cung đình.)
Trước đó gã cố công chê bai Bì Tu hung ác xấu xí bao nhiêu, thì bây giờ mặt gã càng đau bấy nhiêu.
Phì Di ngồi co rúm trên sô pha, lẩm bẩm toi đời rồi, toi đời thật rồi…….
Gã cứ tưởng vượt qua ngọn núi Nhị Lang Thần là có thể giành được thắng lợi, ai ngờ mình đi tới núi lại gặp sạt lở, mà đằng sau thì còn có cái đầm lầy Bì Tu đang chờ sẵn ở đó.
Nam tiên đẹp trai nhất và Nhai Tí đại nhân đã hết duyên từ đây.
Bì Tu ngồi trên giường nhìn thứ hạng của mình tăng vèo vèo, tâm tình vô cùng phức tạp, cớ sao cuối cùng hắn vẫn đi đến bước đường bán thân này?
Mà Văn Hi nhìn số phiếu tăng thì dương dương tự đắc, nghĩ bụng quả nhiên đổi ảnh cái là hạng tăng ngay, y đẩy đẩy hắn nói: “Sắp hạng nhất đến tay rồi mà sao anh lại mặt ủ mày chau thế kia?”
Bì Tu thở dài: “Cảm thán người đời nông cạn, chỉ biết ngoại hình chứ không biết nội tại.”
Văn Hi muốn hỏi tên keo kiệt nhà anh thì có nội tại gì, nhưng ban ngày vừa bị dạy bảo một trận, đến giờ y vẫn còn sợ hãi.
Bì Tu bùi ngùi cảm khái, khi đi vào trong giấc mơ của Ngô Tổ vẫn chưa hết sầu, nhìn cu cậu làm bài mà hắn cứ thở dài xa xăm.
Ngô Tổ nhíu mày: “Anh làm sao thế? Không vui à? Có gì không vui thì nói ra để em vui với.”
Bì Tu liếc cu cậu, hững hờ nói: “Chỉ là đang cảm thán người thời nay quá nông cạn, khiến tôi không hiểu bọn họ thích tôi, là thích ngoại hình cơ thể tôi, hay là thích nội tại của tôi.”
Ngô Tổ – kẻ bị đánh giá là có nội tại như hỏa vân tà thần: ………
Bị điên hả?
(Hỏa vân tà thần là ông boss cuối trong Tuyệt đỉnh kungfu:)) Hỏa Vân Tà Thần xuất hiện trong rất nhiều phim và truyện, thường được nhắc đến như một nhân vật võ công tuyệt đỉnh, sở hữu skill Như Lai Thần Chưởng.)
Editor: Ngồi quẹt ra một bức ông chủ Bì và phu nhơn trong tưởng tượng của mị Trong mắt tui ổng là một mãnh nam phong trần khoảng đầu 30 và có xíu nếp nhăn ở mắt, Văn mĩ nhơn thì vẽ ko giống tưởng tượng lắm (trông gian manh quá :)).
Cánh cửa ngăn cách đại sảnh náo nhiệt và phòng bao yên tĩnh, Hầu Tứ cẩn thận bưng món tới rồi lặng lẽ rời đi, không dám nán lại một chốc nào.
Dương Tiễn đẩy đồ ăn đến trước mặt Hao Thiên Khuyển, chờ cửa phòng đóng lại, hắn mới quay sang bảo với Bì Tu: “Ông chủ Bì, tôi chỉ muốn Tiểu Thiên giành hạng nhất, mấy thứ khác tôi không có hứng thú.”
Bì Tự nghĩ bụng cậu thì không hứng thú, nhưng fan hâm mộ của cậu thì lại rất hứng thú đấy, suốt đêm bỏ phiếu, thậm chí lập cả fandom, quán mình thì mỗi ngày chỉ toàn già yếu bệnh tật, phải mỗi người hai bát mỗi ngày thì mới đủ sức ngang cơ.
“Thế nên là cậu muốn làm gì?” Bì Tu nhíu mày: “Đổi phiếu với tôi à?”
Dương Tiễn gật đầu: “Anh thêm một điều kiện dùng canh của quán, đó là tất cả mọi người đều phải bầu cho Tiểu Thiên một phiếu, còn tôi thì bảo cái hội fandom đó bầu cho anh.”
Bì Tu lấy làm khó hiểu: “Cậu không cần công đức à?”
“Đối với tôi thứ ấy chỉ là trói buộc mà thôi, chỉ cần đạt đủ chỉ tiêu hàng năm là được rồi.” Nói đoạn, Dương Tiễn xoa xoa đầu Hao Thiên Khuyển: “Tiểu Thiên cần nó hơn tôi.”
Bì Tu ngó con thiên cẩu đang giương mắt nhìn mình, nghĩ bụng thằng nhóc ba mắt này đúng là dùng ba con mắt nhìn đời, góc độ không giống người thường, một con chó mà cũng xem như bảo bối.
“Được, muốn viết hợp đồng hay lập lời thề không?” Bì Tu dựa người vào ghế: “Bắt đầu từ ngày mai, khách uống canh trong quán tôi và cả nhân viên trong quán đều sẽ bỏ phiếu cho Hao Thiên Khuyển, hàng ngày tôi sẽ gửi ảnh xác nhận kết quả cho cậu.”
Dương Tiễn nở nụ cười: “Mấy cái đó không cần, tôi tin tưởng nhân phẩm của ông chủ Bì.”
Bì Tu nhíu mày: “Thế thì con mắt nhìn người của cậu cũng không tệ lắm đâu, nhưng sao cậu dám chắc fandom sẽ nghe theo mình?”
“Bọn họ có nghe hay không và muốn nghe hay không là hai việc khác nhau.” Con mắt thứ ba trên trán Dương Tiễn chậm rãi mở ra: “Tôi đương nhiên sẽ khiến bọn họ nghe lời.”
Bì Tu hiểu ý, liền chép miệng bảo: “Cậu ích kỷ quá đấy, cơ mà tôi thích.”
“Thần linh đều ích kỷ.” Nhi Lang Thần ngắm Hao Thiên Khuyển đang ăn uống ngon lành, gõ bàn nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”
Bì Tu lạnh lùng nhìn hai bọn họ, thấp giọng hỏi: “Một năm Hao Thiên Khuyển cần bao nhiêu công đức?”
Dương Tiên báo con số ra, quay đầu nhìn hắn: “Sao thế, ông chủ Bì cũng muốn nuôi chó à?”
“Tôi không có hứng thú, nuôi chó mèo lông rơi vãi khắp phòng, thằng con tôi sẽ biến thành động cơ quét dọn vĩnh cửu mất.”
Ông chủ Bì khoanh tay tính toán, nếu nhóc con Văn Hi ở lại nhân gian một năm bị trừ bao nhiêu công đức, thì hình như công đức không thể hưởng chung được, không thì Dương Tiễn sẽ chẳng chạy đôn đáo khắp nơi đi nhờ người ta bỏ phiếu.
Bì Tu cau mày lấy di động ra, mở xem khu bình chọn, phát hiện không có bảng bình chọn quỷ hồn đẹp nhất.
“Tiểu Thiên ăn ở rất sạch sẽ, sẽ không rụng lông bừa bãi.” Dương Tiễn nhíu mày sửa lại lời của Bì Tu, đoạn rút một tờ giấy trong túi ra ném tới tay hắn: “Nghe nói anh muốn bắt Phì Di?”
Bì Tu hoàn hồn: “Chỉ buột miệng nói vậy thôi, Nhị Lang chân quân đừng nghe lời nói lung tung của Lý Tịnh rồi đến chất vấn tôi.”
“Không phải vì cái đó.” Dương Tiễn ra hiệu bảo hắn nhìn tờ giấy: “Gần đây tôi phát hiện có vẻ Phì Di đang truy tìm tung tích của Thao Thiết, lẽ nào gã cũng là một trong những chủ nợ của Thao Thiết?”
Bì Tu nhíu mày: “Một con chim chẳng bõ dính răng, cậu nghĩ gã có tư cách gì mà làm chủ nợ của Thao Thiết?”
Tứ đại cổ đông trong tài sản của Thao Thiết, Tây Vương Mẫu, Nguyệt Lão Tiên, Tỳ Hưu Quái, Tài Thần Gia, bốn kẻ đều là đại nhân vật máu mặt, là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trên diễn đàn yêu quái.
Một con chim mập đjt thì có tư cách gì mà đứng ngang hàng với bọn họ, dù có biến Phì Di thành thuốc tẩy giun đem đi bán sỉ thì tiền kiếm được cũng chưa chắc bằng một nửa đỉnh núi của Tỳ Hưu.
Nói đến tiền là lòng Bì Tu lại đau như cắt, hắn cầm tờ giấy lên xem, đoạn đối thoại dài trên đó khiến hắn hơi nhướn mày, giọng nói lập tức lạnh đi: “Nhai Tí đang tìm Thao Thiết?”
“Có vẻ như anh cũng không biết chuyện.” Dương Tiễn điềm nhiên nói: “Nhai Tí sai Phì Di đi dò la tin tức về Thao Thiết, dường như gã đã xác định Thao Thiết từng xuất hiện ở gần đây, cho nên mấy ngày nay mới có không ít kẻ tới đây tìm kiếm, nếu Phì Di không xứng làm chủ nợ của Thao Thiết, vậy người anh em Nhai Tí của hắn thì sao?”
“Không đời nào.” Bì Tu quả quyết phủ định: “Cậu nghĩ chuyện Nhai Tí lòng dạ nhỏ nhen là lời nói đùa sao? Nếu Thao Thiết nợ tiền Nhai Tí thì dù có bị thiên lôi đánh, Nhai Tí cũng phải xới ba tấc đất để tìm cho ra bằng được hắn.”
Bì Tu cười khẩy: “Thao Thiết tuy chỉ biết đến ăn, nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc. Loại làm ăn lỗ vốn như kiểu tìm tên Nhai Tí nhỏ mọn đó để vay 1 trả 100, hắn chắc chắn sẽ không làm.”
Dương Tiễn: “Ý anh là Nhai Tí tìm hắn là vì chuyện khác.”
“Tôi cũng đâu phải Nhai Tí, làm sao mà biết được.” Bì Tu bực bội gãi đầu, lạnh giọng nói: “Nhị Lang chân quân, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Nhai Tí không phải kẻ dễ đối phó đâu, con chó của cậu sủa với hắn một tiếng thôi thì hắn cũng nghĩ cách trả thù. Đến lúc đó chó không còn thì cậu đừng có khóc.”
Dương Tiễn khựng lại: “Tôi cũng không định kiếm chuyện với Nhai Tí, chẳng qua nể tình vụ đổi phiếu nên nhắc nhở anh một tiếng thôi.”
Hắn lạnh nhạt nói: “Dù sao Thao Thiết cũng chỉ thích ăn, không thể dùng nhiều tiền đến như vậy được. Bì Tu, bao năm qua, anh có từng nghĩ rốt cuộc hắn cần nhiều tiền như thế để làm gì không.”
Sao Bì Tu có thể chưa từng nghĩ tới chứ, nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không hiểu nổi vì sao Thao Thiết cần tiền mà không hỏi mình, lại đi chọn cách đó để lừa hết sạch vốn liếng của mình.
Tuy hắn keo kiệt, nhưng đâu có đến nỗi hết thuốc chữa.
Huống chi hắn còn là thụy thú của tài lộc, muốn có tiền thì dễ như trở bàn tay, chẳng cần phải vì chút tiền lẻ ấy mà phá hỏng tình nghĩa bao năm với Thao Thiết.
Một trăm năm rồi hai trăm năm qua đi, Bì Tu vẫn chẳng nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này, cho nên hắn chẳng nghĩ nữa, chỉ cần chờ tóm được Thao Thiết rồi hỏi thẳng mặt tên đó là chân tướng rõ ràng ngay thôi.
Nhưng hắn chờ đợi biết bao nhiêu năm mà ngay cả một cọng lông của Thao Thiết cũng chẳng tìm được, tên khốn nạn ấy dường như đã quyết chí sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Bì Tu nghĩ, dù là yêu hay quỷ, còn sống hay đã chết, thì cũng phải để cho mình một lời nhắn mới phải chứ, đừng để con trai của chân long mà chết lại chẳng có mồ, thanh minh cũng không có người vẩy nước quét dọn, nói ra nghe thảm thiết biết bao.
Tiễn Nhị Lang Thần và Hao Thiên Khuyển đi rồi, Bì Tu bèn bảo Tô An mang con cua và cái thùng rác kia về chỗ cũ, bởi vì nhớ tới chuyện của Thao Thiết làm tâm trạng hắn không tốt, sau khi đe dọa con cua mấy câu, hắn liền tắm rửa sạch sẽ, ôm Văn Hi ngủ một giấc.
Dương Tiễn nói lời giữ lời, tối hôm đó ảnh ở khu bình chọn liền từ Dương Tiễn mặc đồng phục sexy biến thành cái mặt thúi hoắc của Hao Thiên Khuyển, phía dưới có thêm một dòng chữ, tỏ ý là bỏ phiếu cho Bì Tu và Hao Thiên Khuyển là được rồi, mình thì không cần.
Diễn đàn lập tức náo loạn, yêu ma khắp đó đây điên cuồng hỏi trời hỏi đất, chỉ thiếu điều nhắn Weixin trò chuyện với Thiên Đạo, hỏi xem ca ca ba mắt dịu dàng rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
Hỡi Nhị Lang chân quân, nếu ngài bị lão yêu quái không lỗ đ*t bắt cóc thì hãy chớp mắt mấy cái, ba con mắt chớp bừa một con thôi cũng được.
Fandom ban đầu im lặng một hồi, sau đó sửa lại thông báo, tất cả nghe theo ca ca đi, ca ca nói bầu ai thì bầu người đó, mấy cái danh hão này nào có quan trọng chi, công bằng tự ở trong lòng, mọi người đều tự biết ai mới là đẹp trai nhất.
Vẫn có vài fan lẻ tẻ cố gắng chống lại, ra sức chửi fandom là đồ phản bội, gào khóc rằng ca ca chỉ có chúng ta, vẫn vững tin ủng hộ Dương Tiễn là thiên sứ giáng trần là tuyệt thế soái ca, kiên quyết không thèm đếm xỉa đến Bì Tu.
Mà loạn cũng chẳng loạn được bao lâu, số phiếu của ông chủ Bì vẫn tăng lên vùn vụt, khiến Phì Di mỗi ngày kéo phiếu mệt gần chết phải cáu tiết chửi rủa ba mắt và không lỗ đ*t thông đồng nhau làm việc xấu, nhất định là ba con mắt đã chia cho Tỳ Hưu một con.
Suốt đêm gã phải điều động đàn em lên diễn đàn mở topic ám chỉ ông chủ Bì không đủ đạo đức không đủ ngoại hình, chỉ là một thằng đầu bếp quèn mở quán cơm mà thôi, sao có thể sánh được với kim cương vương lão ngũ của tiên giới?
Cho dù quan hệ của hai người này tốt, thì thằng chả cũng chỉ đứng bên cạnh làm nền cho trai đẹp mà thôi.
Topic lập tức được vô vàn người hưởng ứng, thi thoảng có vài người nghiêm túc lên tiếng nói giúp Bì Tu thì cũng đều bị nhấn chìm trong dòng người đông đúc. Phì Di xả xong cục tức, bấy giờ lý trí mới trở lại, gã đột nhiên nhận ra, mình làm thế này chẳng phải đang giúp kéo fan cho tên Dương Tiễn ba mắt kia sao?
** má! Sơ suất rồi!
Phì Di vội vã sai người lên diễn đàn xóa topic, nhưng vừa bật lên thì phát hiện toàn bộ trang đầu đều bị một chữ “A” chiếm cứ, tiêu đề tất cả mọi topic đều là A A A Á Á Á, giữa những hàng chữ A ấy là bật nắp quan tài, chết đi sống lại.
“A A A A A A A A A A A A A A! Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Kẻ-mà-không-thể-gọi-tên-ra! Nhưng em thì có thể này!”
“A A A A A em đề nghị kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lập tức đá đít con vợ tệ bạc kia để cưới em đi! Em đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý hai năm ba đứa!”
“A A A A A A A!!! Em thàiiiii! Muốn chơi cầu trượt trên cơ bụng của ca ca!”
Phì Di cau mày mở đại một topic ra xem, một bức ảnh bán khỏa thân tràn ngập mị lực phái mạnh lập tức đập ngay vào tầm mắt, tuy hình chụp hơi mờ, song chỗ cần rõ thì không hề mờ một chút nào hết.
Tạm không bàn tới gương mặt khẽ mỉm cười vô cùng cool ngầu kia, là đàn ông thì ai cũng sẽ ghen tị với tám múi cơ bụng và cả cơ ngực ấy, tuy chỉ mặc quần tắm biển rộng thùng thình được bán tràn lan trên vỉa hè, thế nhưng một số bộ phận nào đó vẫn không thể giấu được thiên phú dị bẩm, tất cả đều đang gào thét lên rằng ——
Đây là power top! (Mãnh 1 aka mãnh công )
Phì Di run rẩy trượt tiếp xuống, hai chữ Bì Tu xác định danh tính của chủ nhân bức hình này, đồng thời cũng thụi cho Phì Di một cú đấm đau điếng.
Thì ra, gã làm bao nhiêu việc như thế, chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, trải thảm lót đường cho kẻ khác mà thôi. Đầu to cổ lớn thì có thể gọi là đầu bếp, nhưng như Bì Tu thì phải gọi là bếp trường, phải gọi là Trung Hoa soái đương gia! (Nhái theo truyện Trung Hoa tiểu đương gia a.k.a Tiểu đầu bếp cung đình.)
Trước đó gã cố công chê bai Bì Tu hung ác xấu xí bao nhiêu, thì bây giờ mặt gã càng đau bấy nhiêu.
Phì Di ngồi co rúm trên sô pha, lẩm bẩm toi đời rồi, toi đời thật rồi…….
Gã cứ tưởng vượt qua ngọn núi Nhị Lang Thần là có thể giành được thắng lợi, ai ngờ mình đi tới núi lại gặp sạt lở, mà đằng sau thì còn có cái đầm lầy Bì Tu đang chờ sẵn ở đó.
Nam tiên đẹp trai nhất và Nhai Tí đại nhân đã hết duyên từ đây.
Bì Tu ngồi trên giường nhìn thứ hạng của mình tăng vèo vèo, tâm tình vô cùng phức tạp, cớ sao cuối cùng hắn vẫn đi đến bước đường bán thân này?
Mà Văn Hi nhìn số phiếu tăng thì dương dương tự đắc, nghĩ bụng quả nhiên đổi ảnh cái là hạng tăng ngay, y đẩy đẩy hắn nói: “Sắp hạng nhất đến tay rồi mà sao anh lại mặt ủ mày chau thế kia?”
Bì Tu thở dài: “Cảm thán người đời nông cạn, chỉ biết ngoại hình chứ không biết nội tại.”
Văn Hi muốn hỏi tên keo kiệt nhà anh thì có nội tại gì, nhưng ban ngày vừa bị dạy bảo một trận, đến giờ y vẫn còn sợ hãi.
Bì Tu bùi ngùi cảm khái, khi đi vào trong giấc mơ của Ngô Tổ vẫn chưa hết sầu, nhìn cu cậu làm bài mà hắn cứ thở dài xa xăm.
Ngô Tổ nhíu mày: “Anh làm sao thế? Không vui à? Có gì không vui thì nói ra để em vui với.”
Bì Tu liếc cu cậu, hững hờ nói: “Chỉ là đang cảm thán người thời nay quá nông cạn, khiến tôi không hiểu bọn họ thích tôi, là thích ngoại hình cơ thể tôi, hay là thích nội tại của tôi.”
Ngô Tổ – kẻ bị đánh giá là có nội tại như hỏa vân tà thần: ………
Bị điên hả?
(Hỏa vân tà thần là ông boss cuối trong Tuyệt đỉnh kungfu:)) Hỏa Vân Tà Thần xuất hiện trong rất nhiều phim và truyện, thường được nhắc đến như một nhân vật võ công tuyệt đỉnh, sở hữu skill Như Lai Thần Chưởng.)
Editor: Ngồi quẹt ra một bức ông chủ Bì và phu nhơn trong tưởng tượng của mị Trong mắt tui ổng là một mãnh nam phong trần khoảng đầu 30 và có xíu nếp nhăn ở mắt, Văn mĩ nhơn thì vẽ ko giống tưởng tượng lắm (trông gian manh quá :)).