Chương : 65
Tô Mộc bình tĩnh mà cứng rắn nói:
- Nghiêm tổng, Lạc tổng, tôi biết trước kia chúng ta có chút xích mích nhưng đã là quá khứ. Sự thật như thế nào tự chúng ta hiểu rõ, không cần nói ra, tôi cũng không muốn nhắc lại. Hôm nay tôi đến vì tấm biển kiến trúc Lạc thị, ngoài ra tôi không có ý gì khác. Nếu các người còn làm mấy trò vặt này thì coi như hôm nay tôi đến uổng công.
Lạc Khang Hoa lạnh lùng nói:
- Cất vào!
Lạc Khang Hoa áy náy nói với Tô trưởng trấn:
- Tô trưởng trấn, chuyện trước kia đúng là chúng ta suy nghĩ không chu đáo, người đại nhân đại...
Tô Mộc nói:
- Lạc tổng, tôi nhớ Lạc tổng thích nghiên cứu cổ văn, trước khi đi tôi xin tặng một câu "bất dĩ nhất sảnh yểm đại đức" (Không lấy một lỗi lầm nhỏ để che lấp cái đức lớn). Con người của tôi không đến nỗi khoan hồng độ lượng nhưng việc công là công, tư là tư, tôi phân biệt rất rõ ràng, cũng hy vọng các người tự trọng.
Tô Mộc bỏ đi ra khỏi phòng, ở lại đây một giây sẽ làm hắn bức bối nghẹt thở.
Nghiêm Xuân Hoa nhíu mày hỏi:
- Bất dĩ nhất sảnh yểm đại đức? Lão Lạc, câu đó có ý gì?
Lạc Khang Hoa chậm rãi nói:
- Câu này đến từ 'Tả Truyền Hi Công ba mươi năm'. Nói đơn giản là khi đánh giá một người không thể vì một chút lỗi mà xóa bỏ tất cả công lao của người đó. Công là công, lỗi là lỗi. Ý Tô Mộc nói hắn sẽ không vì chuyện trước kia làm khó chúng ta, khiến chúng ta cứ yên lòng. Tô Mộc tin tưởng kiến trúc Lạc thị có thể làm tốt công trình này.
Bình thường trừ kinh doanh ra Lạc Khang Hoa thích nhất là nghiên cứu cổ văn, đây là sở thích nghiệp dư của gã. Nhờ vậy Lạc Khang Hoa nghe hiểu Tô Mộc nói gì, còn Nghiêm Xuân Hoa thì dốt đặc cán mai.
Nghiêm Xuân Hoa cất phong bì, nghiêng đầu hỏi:
- Thật là, chọn từ lựa chữ làm gì, tóm lại đồng ý làm ăn là được. Nhưng ngươi thấy hắn thật sự không cần số tiền này hay chê ít? Hoặc cố ý giả bộ thanh liêm trước mặt con gái bảo bối của chúng ta?
Lạc Khang Hoa nói:
- Tô Mộc không phải loại người như vậy, trước kia chúng ta đã nhìn nhầm. Được rồi, hôm nay cứ thế đi. Giờ chúng ta về chuẩn bị, ngày mốt khởi công. Đơn hàng này sẽ giúp chúng ta vượt khó khăn, nếu thành công kiến trúc Lạc thị có thể tiếp tục kinh doanh.
- Được, về nhà!
Nghiêm Xuân Hoa lắc mông to ra khỏi phòng riêng. Lạc Khang Hoa đứng trước cửa sổ nhìn Tô Mộc và con gái biến mất trong dòng người.
Lạc Khang Hoa lẩm bẩm:
- Quân tử giấu khí trong người, chờ thời. Tô Mộc, ngươi giấu khí rất sâu, nhưng không biết ngươi giấu bao nhiêu khí? Hy vọng ngươi còn có rất nhiều.
Trên xe taxi.
Trong quán trà yên tĩnh Lạc Lâm không nói một câu nào, chỉ nhìn. Lạc Lâm không ngờ Tô Mộc sẽ giao công trình Trấn Hắc Sơn cho kiến trúc Lạc thị, hắn dứt khoát làm cô giật mình. Lạc Lâm lăn lộn trong xã hội mấy năm, cô thấy rõ rất nhiều thứ, nhưng Tô Mộc khiến cô rất bất ngờ.
Lạc Lâm ngập ngừng muốn hỏi lại thôi:
- Anh...
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Có phải muốn hỏi anh giao công trình cho kiến trúc Lạc thị có liên quan gì đến em không?
Lạc Lâm gật đầu:
- Ừm!
- Không hề.
Tô Mộc dứt khoát nói:
- Anh bảo rồi, anh chọn kiến trúc Lạc thị vì danh tiếng, kinh nghiệm của nó, không liên quan gì đến ai.
Lạc Lâm thở phào:
- Phù.
Biết Tô Mộc không chọn kiến trúc Lạc thị vì mình, Lạc Lâm bớt cảm giác tội lỗi nhưng cũng thấy khó chịu. Cảm giác đó đè nặng ngực Lạc Lâm khó chịu, cô bật thốt một câu sau đó mặt đỏ rực.
- Chẳng lẽ em tệ lắm sao? Tại sao không thể vì em?
Tô Mộc nghiêng người nhìn Lạc Lâm, mỉm cười nói:
- Lạc Lâm, anh công nhận em rất ưu tú, là một cô gái xinh đẹp, nhưng chuyện này đúng là không liên quan gì em. Như anh đã nói trong quán trà, chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ, anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ, hy vọng Lạc Lâm cũng vậy. Bây giờ chúng ta chỉ là bạn học, anh đến đây vì tham gia cuộc họp bạn học, hiểu chưa?
Lạc Lâm che giấu không cam lòng:
- Biết rồi.
Tô Mộc cười đổi đề tài:
- Lạc Lâm nói xem đêm nay ai đến? Đừng để lát nữa anh không nhận ra người ta thì quê.
Lạc Lâm nói:
- Đêm nay không bao nhiêu người đến, tất cả sinh sống làm việc trong huyện Hình Đường. Anh cũng biết đến lớp mười một thì em chuyển trường, không nhiều người đến bây giờ còn nhớ em. Cuộc họp này là nhờ Dương Tiểu Thúy giúp đỡ tổ chức.
Biết ngay là vậy!
Dương Tiểu Thúy, trong đầu Tô Mộc nhớ đến thiếu nữ thích cột tóc đuôi ngựa, tính cách hào sảng. Khi đó nói đến quan hệ thì Dương Tiểu Thúy và Tô Mộc khá thân, không ngờ sau khi tốt nghiệp đến bây giờ cô vẫn hoạt bát như vậy, nếu không đã chẳng thể liên lạc với nhiều bạn học.
Lạc Lâm ngồi một bên si mê nhìn nửa mặt Tô Mộc. Là người trước mắt ngày xưa một người một quyền cứu cô ra, khi ấy hắn ngây ngô hơn bây giờ nhiều nhưng khiến Lạc Lâm thấy thoải mái. Tô Mộc hiện tại làm Lạc Lâm rất phức tạp, hắn như quyển sách cổ, cần đọc thật kỹ thật chậm mới nhấm nháp ra hương vị.
Lạc Lâm thầm nghĩ:
- Chuyện quá khứ thật sự đã qua, không nhắc đến nữa sao? Chuyện đã xảy ra ai có thể xóa bỏ? Tô Mộc, anh nghĩ mấy năm qua em sống rất vui vẻ sao? Chỉ là bạn học? Không, em không muốn chỉ là bạn học với anh. Em không tin với vốn liếng của em không thể phá vỡ cục diện bế tắc này!
Lạc Lâm cố ý ưỡn ngực, vẻ mặt quyến rũ tự tin, rất giống nét phong tình của mẹ cô: Nghiêm Xuân Hoa.
Lại là một nữ nhân quyến rũ ma quỷ.
Xe taxi ngừng lại trước tiệm Kim Bích Huy Hoàng, Tô Mộc và Lạc Lâm sóng vai đi ra. Hai người vừa bước vào, cảnh tượng trước mặt làm mặt Lạc Lâm lạnh băng, khóe môi Tô Mộc cong lên.
Không ngờ nhiều năm qua đi, gặp lại người này sẽ ở chỗ như vậy, trong trường hợp này. Nhưng cái tên kia vẫn không bỏ được tật xấu.
Trước cửa Kim Bích Huy Hoàng đứng hai người. Nữ nhân bên trái mặc váy ngắn, đeo dây nịt, tóc bới sau gáy, mang giày thủy tinh tôn lên đôi chân càng trắng thon dài, toát ra hương vị nữ nhân trưởng thành.
Nữ nhân vốn rất đẹp, đôi mắt hoa đào ngập nước, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo toát ra anh khí, đôi mắt chớp chớp làm người ta muốn yêu thương.
Nữ nhân là Dương Tiểu Thúy.
Trải qua xã hội rèn luyện, Dương Tiểu Thúy bây giờ so với trước kia bớt non nớt, tăng phần trưởng thành hấp dẫn.
Dương Tiểu Thúy chán ghét nói:
- Lộ Minh, đừng ba hoa trước mặt tôi nữa, chúng ta quá hiểu nhau. Ngươi có tin là ta vạch mấy chuyện kia của ngươi ra ngay không?
Nam nhân bộ dáng du côn đứng bên cạnh Dương Tiểu Thúy, mặc quần thun đi biển rộng, áo sơ mi đỏ, tay xăm hình con rắn sống động, tóc chải chuốt sáng bóng. Mắt nam nhân xoay tròn nhìn chằm chằm chỗ hõm trước ngực Dương Tiểu Thúy, cười dâm dục.
Bị ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm, cảm giác đó làm người ta khó chịu.
Lộ Minh cười xấu xa nói:
- Ha ha ha, mấy chuyện đó của anh có là gì. Còn em, chuyện anh đã nói m suy nghĩ sao rồi? Anh thấy hai tôi là bạn học cũ nên mới giúp đỡ em, nếu không gật đầu thì đừng trách anh xuống tay độc ác. Em nghĩ tên chồng bất lực kia sẽ giúp được gì cho em sao?
- Nghiêm tổng, Lạc tổng, tôi biết trước kia chúng ta có chút xích mích nhưng đã là quá khứ. Sự thật như thế nào tự chúng ta hiểu rõ, không cần nói ra, tôi cũng không muốn nhắc lại. Hôm nay tôi đến vì tấm biển kiến trúc Lạc thị, ngoài ra tôi không có ý gì khác. Nếu các người còn làm mấy trò vặt này thì coi như hôm nay tôi đến uổng công.
Lạc Khang Hoa lạnh lùng nói:
- Cất vào!
Lạc Khang Hoa áy náy nói với Tô trưởng trấn:
- Tô trưởng trấn, chuyện trước kia đúng là chúng ta suy nghĩ không chu đáo, người đại nhân đại...
Tô Mộc nói:
- Lạc tổng, tôi nhớ Lạc tổng thích nghiên cứu cổ văn, trước khi đi tôi xin tặng một câu "bất dĩ nhất sảnh yểm đại đức" (Không lấy một lỗi lầm nhỏ để che lấp cái đức lớn). Con người của tôi không đến nỗi khoan hồng độ lượng nhưng việc công là công, tư là tư, tôi phân biệt rất rõ ràng, cũng hy vọng các người tự trọng.
Tô Mộc bỏ đi ra khỏi phòng, ở lại đây một giây sẽ làm hắn bức bối nghẹt thở.
Nghiêm Xuân Hoa nhíu mày hỏi:
- Bất dĩ nhất sảnh yểm đại đức? Lão Lạc, câu đó có ý gì?
Lạc Khang Hoa chậm rãi nói:
- Câu này đến từ 'Tả Truyền Hi Công ba mươi năm'. Nói đơn giản là khi đánh giá một người không thể vì một chút lỗi mà xóa bỏ tất cả công lao của người đó. Công là công, lỗi là lỗi. Ý Tô Mộc nói hắn sẽ không vì chuyện trước kia làm khó chúng ta, khiến chúng ta cứ yên lòng. Tô Mộc tin tưởng kiến trúc Lạc thị có thể làm tốt công trình này.
Bình thường trừ kinh doanh ra Lạc Khang Hoa thích nhất là nghiên cứu cổ văn, đây là sở thích nghiệp dư của gã. Nhờ vậy Lạc Khang Hoa nghe hiểu Tô Mộc nói gì, còn Nghiêm Xuân Hoa thì dốt đặc cán mai.
Nghiêm Xuân Hoa cất phong bì, nghiêng đầu hỏi:
- Thật là, chọn từ lựa chữ làm gì, tóm lại đồng ý làm ăn là được. Nhưng ngươi thấy hắn thật sự không cần số tiền này hay chê ít? Hoặc cố ý giả bộ thanh liêm trước mặt con gái bảo bối của chúng ta?
Lạc Khang Hoa nói:
- Tô Mộc không phải loại người như vậy, trước kia chúng ta đã nhìn nhầm. Được rồi, hôm nay cứ thế đi. Giờ chúng ta về chuẩn bị, ngày mốt khởi công. Đơn hàng này sẽ giúp chúng ta vượt khó khăn, nếu thành công kiến trúc Lạc thị có thể tiếp tục kinh doanh.
- Được, về nhà!
Nghiêm Xuân Hoa lắc mông to ra khỏi phòng riêng. Lạc Khang Hoa đứng trước cửa sổ nhìn Tô Mộc và con gái biến mất trong dòng người.
Lạc Khang Hoa lẩm bẩm:
- Quân tử giấu khí trong người, chờ thời. Tô Mộc, ngươi giấu khí rất sâu, nhưng không biết ngươi giấu bao nhiêu khí? Hy vọng ngươi còn có rất nhiều.
Trên xe taxi.
Trong quán trà yên tĩnh Lạc Lâm không nói một câu nào, chỉ nhìn. Lạc Lâm không ngờ Tô Mộc sẽ giao công trình Trấn Hắc Sơn cho kiến trúc Lạc thị, hắn dứt khoát làm cô giật mình. Lạc Lâm lăn lộn trong xã hội mấy năm, cô thấy rõ rất nhiều thứ, nhưng Tô Mộc khiến cô rất bất ngờ.
Lạc Lâm ngập ngừng muốn hỏi lại thôi:
- Anh...
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Có phải muốn hỏi anh giao công trình cho kiến trúc Lạc thị có liên quan gì đến em không?
Lạc Lâm gật đầu:
- Ừm!
- Không hề.
Tô Mộc dứt khoát nói:
- Anh bảo rồi, anh chọn kiến trúc Lạc thị vì danh tiếng, kinh nghiệm của nó, không liên quan gì đến ai.
Lạc Lâm thở phào:
- Phù.
Biết Tô Mộc không chọn kiến trúc Lạc thị vì mình, Lạc Lâm bớt cảm giác tội lỗi nhưng cũng thấy khó chịu. Cảm giác đó đè nặng ngực Lạc Lâm khó chịu, cô bật thốt một câu sau đó mặt đỏ rực.
- Chẳng lẽ em tệ lắm sao? Tại sao không thể vì em?
Tô Mộc nghiêng người nhìn Lạc Lâm, mỉm cười nói:
- Lạc Lâm, anh công nhận em rất ưu tú, là một cô gái xinh đẹp, nhưng chuyện này đúng là không liên quan gì em. Như anh đã nói trong quán trà, chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ, anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ, hy vọng Lạc Lâm cũng vậy. Bây giờ chúng ta chỉ là bạn học, anh đến đây vì tham gia cuộc họp bạn học, hiểu chưa?
Lạc Lâm che giấu không cam lòng:
- Biết rồi.
Tô Mộc cười đổi đề tài:
- Lạc Lâm nói xem đêm nay ai đến? Đừng để lát nữa anh không nhận ra người ta thì quê.
Lạc Lâm nói:
- Đêm nay không bao nhiêu người đến, tất cả sinh sống làm việc trong huyện Hình Đường. Anh cũng biết đến lớp mười một thì em chuyển trường, không nhiều người đến bây giờ còn nhớ em. Cuộc họp này là nhờ Dương Tiểu Thúy giúp đỡ tổ chức.
Biết ngay là vậy!
Dương Tiểu Thúy, trong đầu Tô Mộc nhớ đến thiếu nữ thích cột tóc đuôi ngựa, tính cách hào sảng. Khi đó nói đến quan hệ thì Dương Tiểu Thúy và Tô Mộc khá thân, không ngờ sau khi tốt nghiệp đến bây giờ cô vẫn hoạt bát như vậy, nếu không đã chẳng thể liên lạc với nhiều bạn học.
Lạc Lâm ngồi một bên si mê nhìn nửa mặt Tô Mộc. Là người trước mắt ngày xưa một người một quyền cứu cô ra, khi ấy hắn ngây ngô hơn bây giờ nhiều nhưng khiến Lạc Lâm thấy thoải mái. Tô Mộc hiện tại làm Lạc Lâm rất phức tạp, hắn như quyển sách cổ, cần đọc thật kỹ thật chậm mới nhấm nháp ra hương vị.
Lạc Lâm thầm nghĩ:
- Chuyện quá khứ thật sự đã qua, không nhắc đến nữa sao? Chuyện đã xảy ra ai có thể xóa bỏ? Tô Mộc, anh nghĩ mấy năm qua em sống rất vui vẻ sao? Chỉ là bạn học? Không, em không muốn chỉ là bạn học với anh. Em không tin với vốn liếng của em không thể phá vỡ cục diện bế tắc này!
Lạc Lâm cố ý ưỡn ngực, vẻ mặt quyến rũ tự tin, rất giống nét phong tình của mẹ cô: Nghiêm Xuân Hoa.
Lại là một nữ nhân quyến rũ ma quỷ.
Xe taxi ngừng lại trước tiệm Kim Bích Huy Hoàng, Tô Mộc và Lạc Lâm sóng vai đi ra. Hai người vừa bước vào, cảnh tượng trước mặt làm mặt Lạc Lâm lạnh băng, khóe môi Tô Mộc cong lên.
Không ngờ nhiều năm qua đi, gặp lại người này sẽ ở chỗ như vậy, trong trường hợp này. Nhưng cái tên kia vẫn không bỏ được tật xấu.
Trước cửa Kim Bích Huy Hoàng đứng hai người. Nữ nhân bên trái mặc váy ngắn, đeo dây nịt, tóc bới sau gáy, mang giày thủy tinh tôn lên đôi chân càng trắng thon dài, toát ra hương vị nữ nhân trưởng thành.
Nữ nhân vốn rất đẹp, đôi mắt hoa đào ngập nước, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo toát ra anh khí, đôi mắt chớp chớp làm người ta muốn yêu thương.
Nữ nhân là Dương Tiểu Thúy.
Trải qua xã hội rèn luyện, Dương Tiểu Thúy bây giờ so với trước kia bớt non nớt, tăng phần trưởng thành hấp dẫn.
Dương Tiểu Thúy chán ghét nói:
- Lộ Minh, đừng ba hoa trước mặt tôi nữa, chúng ta quá hiểu nhau. Ngươi có tin là ta vạch mấy chuyện kia của ngươi ra ngay không?
Nam nhân bộ dáng du côn đứng bên cạnh Dương Tiểu Thúy, mặc quần thun đi biển rộng, áo sơ mi đỏ, tay xăm hình con rắn sống động, tóc chải chuốt sáng bóng. Mắt nam nhân xoay tròn nhìn chằm chằm chỗ hõm trước ngực Dương Tiểu Thúy, cười dâm dục.
Bị ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm, cảm giác đó làm người ta khó chịu.
Lộ Minh cười xấu xa nói:
- Ha ha ha, mấy chuyện đó của anh có là gì. Còn em, chuyện anh đã nói m suy nghĩ sao rồi? Anh thấy hai tôi là bạn học cũ nên mới giúp đỡ em, nếu không gật đầu thì đừng trách anh xuống tay độc ác. Em nghĩ tên chồng bất lực kia sẽ giúp được gì cho em sao?