Chương : 61
Lương Xương Quý nhìn mọi người, cười nói:
- Đầu tiên chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh Lâm phó trưởng trấn, Mã phó trưởng trấn đến!
Bốp! Bốp! Bốp!
Trong tiếng vỗ tay, Tô Mộc giơ tay nói:
- Lão bí thư, có người không quen thuộc hai vị trưởng trấn, hay để Lâm chủ nhiệm của chúng ta giới thiệu một chút?
- Tốt!
Lương Xương Quý liếc mắt qua, Lâm Thần vội đứng dậy lấy tư liệu đã sưu tầm được ra, phát các phần tài liệu đặt trước mặt mọi người.
Lâm Thần nghiêm túc nói:
- Trước khi đến Trấn Hắc Sơn, Lâm phó trưởng trấn đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục nông nghiệp huyện Hình Đường. Về mặt kiến thiết nông nghiệp có chút thành tựu, rõ ràng nhất là...
Lâm Thần giới thiệu một cách máy móc, Tô Mộc và mọi người yên lạng lắng nghe. Trấn kỷ ủy thư ký Đổng Hướng Thụy, trấn ủy phó thư ký Trương An bưng tách trà nhâm nhi, có vẻ rất lõi đời.
- Trên đây là tư liệu về Lâm phó trưởng trấn, tiếp theo tôi...
Lâm Thần định giới thiệu Mã Tường nhưng ai ngờ Lâm Phong Hợp phẩy tay ngắt lời gã.
Lâm Phong Hợp vênh váo nói:
- Bí thư Lương, Tô trưởng trấn, trước khi tôi đến đây Tạ bí thư có nói phải giảm bớt gánh nặng công tác cho Tô trưởng trấn, phát huy tác dụng giúp đỡ của phó trưởng trấn. Tôi nghĩ nếu có thể thì Tô trưởng trấn hãy giao quá trình xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ cho tôi phụ trách đi, tôi bảo đảm sẽ không để xảy ra vấn đề gì.
Cướp quyền sao? Ỷ vào Tạ Văn chống lưng nên gây sự, muốn phân cách quyền lực trong tay Tô Mộc, gầy dựng uy tín cho mình?
Không làm theo phép tắc, há mồm ngậm miệng gọi Tạ bí thư, Lâm Phong Hợp nhà ngươi nghĩ chỗ này là nhà ngươi sao? Muốn chơi thế nào tùy ý ngươi?
Lâm Phong Hợp nói mấy câu đã đắc tội đám người Trấn Hắc Sơn. Sắc mặt Lương Xương Quý âm trầm, chửi thầm trong bụng.
Tạ Văn nhà ngươi tìm phó trưởng trấn cho Trấn Hắc Sơn là phường giá áo túi cơm não rỗng làm việc không hiểu chuyện. Phó cục trưởng gì, tôi phi!
Tô Mộc uống hớp trà, bình tĩnh nói:
- Lâm phó trưởng trấn, tôi nghĩ vấn đề phân công chờ chút nữa sẽ nói. Đây là chuyện của thị ủy ban trấn, không cần thiết nói ra tại đây. Bây giờ để Lâm chủ nhiệm tiếp tục giới thiệu đi.
Vốn định cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi tiện đưa mặt lên cho tôi tát vậy tôi không khách sáo. Tát mặt ai chẳng giống nhau, sợ gì ngươi?
Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Mộc chứa sát ý dữ dằn. Phó trưởng trấn, Tô Mộc đang nhắc nhở Lâm Phong Hợp chỉ là một phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn, sắp xếp công tác cho gã hoàn toàn do trưởng trấn làm. Khi không cần thiết Lâm Phong Hợp tốt nhất là đừng múa trước mặt hắn.
Lương Xương Quý lên tiếng:
- Đúng vậy! Đây là chuyện Tô trưởng trấn quản lý, Tô trưởng trấn sắp xếp là được. Lâm chủ nhiệm tiếp tục đi!
Lâm Thần liếc Lâm Phong Hợp một cái, tiếp tục bảo:
- Tốt, vậy tôi xin tiếp tục giới thiệu. Mã phó trưởng trấn trước khi đến đây là phó cục trưởng cục văn hóa huyện Hình Đường, rất rành về mặt tuyên truyền văn hóa.
Tôi là người của Tô trưởng trấn, nhà ngươi càn rỡ như thế chẳng những bẽ mặt Tô trưởng trấn, còn đắc tội Bí thư Lương. Trong tình huống này tôi sợ gì ngươi?
Lâm Phong Hợp không dây dưa tiếp, gã nói xong ngồi xuống.
Lâm Thần giới thiệu xong hết, Mã Tường mỉm cười đứng dậy:
- Tôi đã đến Trấn Hắc Sơn tức là một cục gạch trong thị trấn này. Lão bí thư, Tô trưởng trấn kêu tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, bảo đảm không nói hai lời.
Mã Tường tỏ thái độ rõ ràng, cười rất thân thiện.
Mọi người không nói chuyện, Lâm Phong Hợp tiếp tục chen lời:
- Mã phó cục trưởng nói vậy là hay. Anh là cục gạch muốn chuyển đi đâu cũng được, vậy anh phụ trách công tác khoa giáo văn vệ trong thị trấn đi. Nghe nói trước kia Tô trưởng trấn chúng ta quản lý mảng này, nói sao thì anh cũng nên phân ưu cho trưởng trấn đúng không?
Lương Xương Quý không nhịn được nữa vỗ bàn cái rầm.
Ầm!
Lương Xương Quý hoàn toàn xứng đáng làm lão bí thư Trấn Hắc Sơn, chưa từng có ai khiến lão chịu uất ức, cá tính lão là nghĩ gì nói nấy.
Lâm Phong Hợp nhà ngươi một, hai lần thì thôi cho qua, ta nể mặt Tạ Văn không so đo với ngươi. Nói năng bỗ bã riết rồi nghiện, mới đến đã hoa tay múa chân công tác trong trấn. Ngươi là thứ gì? Một phó trưởng trấn lại can thiệp quyền lực trưởng trấn, chưa thấy kiểu ăn nói khó coi như vậy.
Tô trưởng trấn không chút khách sáo nói:
- Lâm phó trưởng trấn, xin hãy chú ý lời nói của mình, nơi này không phải cục nông nghiệp.
Mã Tường mỉm cười nói:
- Tôi nghĩ Lâm phó trưởng trấn còn chưa thay đổi quan niệm. Bây giờ tôi không phải Mã phó cục trưởng, người cũng không phải Lâm phó cục trưởng mà là phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Là một thành viên nơi này, nếu còn nghĩ mình là cục trưởng thì khó mà công tác.
Lâm Phong Hợp đỏ mặt nói:
- Tại tôi sốt ruột muốn sớm bắt tay vào công tác.
Lâm Phong Hợp không ngờ chiêu bài Tạ Văn không dùng được, nhưng gã dù gì là phó cục trưởng, nhanh chóng tìm bậc thang leo xuống.
Tô Mộc nhìn cảnh này, đáy mắt lóe tia cười nhạt.
Tô Mộc mở miệng nói:
- Vậy sao? Tôi vốn định chút nữa sắp xếp công tác, dù sao đang ở trước mặt lão bí thư. Nếu Lâm phó trưởng trấn sốt ruột như vậy tôi sẽ điều chỉnh lại công tác.
Lương Xương Quý mỉm cười nói:
- Mời Tô trưởng trấn nói.
Tô Mộc phun một tràng:
- Lâm Thần từng là phó chủ nhiệm chính Đảng, anh ta rõ ràng công tác của mình nhất, tôi không nói nhiều.
- Mã trưởng trấn trước kia công tác ở cục văn hóa huyện, chắc bản lĩnh cứng. Từ giờ Mã trưởng trấn phụ trách khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn, các công tác bộ môn như sở dân chính, sở nông y, trạm lâm nghiệp.
- Còn về Lâm phó trưởng trấn trước kia là phó cục trưởng cục nông nghiệp, chắc rất rành về nông nghiệp. Vậy Lâm phó trưởng trấn phụ trách sở nông nghiệp.
- Đương nhiên mấy công tác này công tác chỉ là đại khái, cụ thể thì chút nữa tôi sẽ kêu Lâm chủ nhiệm phổ cập rõ ràng. Không biết hai vị có ý kiến gì không? Lão bí thư có gì bổ sung không?
Dao đâm vào màu hồng, nhát nào cũng thấy máu.
Lâm Phong Hợp nhà ngươi rất lợi hại đúng không? Được, ta cho ngươi phụ trách nông nghiệp. Nông nghiệp trong Trấn Hắc Sơn cơ bản bằng không, khắp nơi toàn là núi lớn, ngươi đi đâu kiếm nhiều đất dư để phát triển nông nghiệp? Công tác sở sinh kế thì trong Trấn Hắc Sơn dân chúng thô bạo, ngươi nghĩ người không có chút uy vọng thì có thể phụ trách được sao?
Lương Xương Quý lạnh nhạt nói:
- Đảng ủy lo nhân sự, đây là chuyện của ủy ban trấn, tôi không có gì bổ sung.
Lương Xương Quý mở cờ trong bụng.
Lâm Phong Hợp nghĩ có Tạ Văn chống lưng, muốn ăn hiếp Tô Mộc trẻ tuổi. Cho ngươi biết, nằm mơ đi! Người ta có thủ đoạn lợi hại hơn ai hết, sau này ngươi từ từ sẽ biết.
Mã Tường cười nói:
- Tôi không có ý kiến, kiên quyết phục tòng lãnh đạo sắp xếp.
Công tác vòng ngoài như khoa giáo văn vệ không phải ai muốn làm cũng được, huống chi Tô Mộc rất có thành ý, lấy mấy bộ môn không tệ cho Mã Tường, tốt hơn Lâm Phong Hợp nhiều.
Lâm Phong Hợp tức giận nói:
- Tôi không có ý kiến.
- Đầu tiên chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh Lâm phó trưởng trấn, Mã phó trưởng trấn đến!
Bốp! Bốp! Bốp!
Trong tiếng vỗ tay, Tô Mộc giơ tay nói:
- Lão bí thư, có người không quen thuộc hai vị trưởng trấn, hay để Lâm chủ nhiệm của chúng ta giới thiệu một chút?
- Tốt!
Lương Xương Quý liếc mắt qua, Lâm Thần vội đứng dậy lấy tư liệu đã sưu tầm được ra, phát các phần tài liệu đặt trước mặt mọi người.
Lâm Thần nghiêm túc nói:
- Trước khi đến Trấn Hắc Sơn, Lâm phó trưởng trấn đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục nông nghiệp huyện Hình Đường. Về mặt kiến thiết nông nghiệp có chút thành tựu, rõ ràng nhất là...
Lâm Thần giới thiệu một cách máy móc, Tô Mộc và mọi người yên lạng lắng nghe. Trấn kỷ ủy thư ký Đổng Hướng Thụy, trấn ủy phó thư ký Trương An bưng tách trà nhâm nhi, có vẻ rất lõi đời.
- Trên đây là tư liệu về Lâm phó trưởng trấn, tiếp theo tôi...
Lâm Thần định giới thiệu Mã Tường nhưng ai ngờ Lâm Phong Hợp phẩy tay ngắt lời gã.
Lâm Phong Hợp vênh váo nói:
- Bí thư Lương, Tô trưởng trấn, trước khi tôi đến đây Tạ bí thư có nói phải giảm bớt gánh nặng công tác cho Tô trưởng trấn, phát huy tác dụng giúp đỡ của phó trưởng trấn. Tôi nghĩ nếu có thể thì Tô trưởng trấn hãy giao quá trình xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ cho tôi phụ trách đi, tôi bảo đảm sẽ không để xảy ra vấn đề gì.
Cướp quyền sao? Ỷ vào Tạ Văn chống lưng nên gây sự, muốn phân cách quyền lực trong tay Tô Mộc, gầy dựng uy tín cho mình?
Không làm theo phép tắc, há mồm ngậm miệng gọi Tạ bí thư, Lâm Phong Hợp nhà ngươi nghĩ chỗ này là nhà ngươi sao? Muốn chơi thế nào tùy ý ngươi?
Lâm Phong Hợp nói mấy câu đã đắc tội đám người Trấn Hắc Sơn. Sắc mặt Lương Xương Quý âm trầm, chửi thầm trong bụng.
Tạ Văn nhà ngươi tìm phó trưởng trấn cho Trấn Hắc Sơn là phường giá áo túi cơm não rỗng làm việc không hiểu chuyện. Phó cục trưởng gì, tôi phi!
Tô Mộc uống hớp trà, bình tĩnh nói:
- Lâm phó trưởng trấn, tôi nghĩ vấn đề phân công chờ chút nữa sẽ nói. Đây là chuyện của thị ủy ban trấn, không cần thiết nói ra tại đây. Bây giờ để Lâm chủ nhiệm tiếp tục giới thiệu đi.
Vốn định cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi tiện đưa mặt lên cho tôi tát vậy tôi không khách sáo. Tát mặt ai chẳng giống nhau, sợ gì ngươi?
Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Mộc chứa sát ý dữ dằn. Phó trưởng trấn, Tô Mộc đang nhắc nhở Lâm Phong Hợp chỉ là một phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn, sắp xếp công tác cho gã hoàn toàn do trưởng trấn làm. Khi không cần thiết Lâm Phong Hợp tốt nhất là đừng múa trước mặt hắn.
Lương Xương Quý lên tiếng:
- Đúng vậy! Đây là chuyện Tô trưởng trấn quản lý, Tô trưởng trấn sắp xếp là được. Lâm chủ nhiệm tiếp tục đi!
Lâm Thần liếc Lâm Phong Hợp một cái, tiếp tục bảo:
- Tốt, vậy tôi xin tiếp tục giới thiệu. Mã phó trưởng trấn trước khi đến đây là phó cục trưởng cục văn hóa huyện Hình Đường, rất rành về mặt tuyên truyền văn hóa.
Tôi là người của Tô trưởng trấn, nhà ngươi càn rỡ như thế chẳng những bẽ mặt Tô trưởng trấn, còn đắc tội Bí thư Lương. Trong tình huống này tôi sợ gì ngươi?
Lâm Phong Hợp không dây dưa tiếp, gã nói xong ngồi xuống.
Lâm Thần giới thiệu xong hết, Mã Tường mỉm cười đứng dậy:
- Tôi đã đến Trấn Hắc Sơn tức là một cục gạch trong thị trấn này. Lão bí thư, Tô trưởng trấn kêu tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, bảo đảm không nói hai lời.
Mã Tường tỏ thái độ rõ ràng, cười rất thân thiện.
Mọi người không nói chuyện, Lâm Phong Hợp tiếp tục chen lời:
- Mã phó cục trưởng nói vậy là hay. Anh là cục gạch muốn chuyển đi đâu cũng được, vậy anh phụ trách công tác khoa giáo văn vệ trong thị trấn đi. Nghe nói trước kia Tô trưởng trấn chúng ta quản lý mảng này, nói sao thì anh cũng nên phân ưu cho trưởng trấn đúng không?
Lương Xương Quý không nhịn được nữa vỗ bàn cái rầm.
Ầm!
Lương Xương Quý hoàn toàn xứng đáng làm lão bí thư Trấn Hắc Sơn, chưa từng có ai khiến lão chịu uất ức, cá tính lão là nghĩ gì nói nấy.
Lâm Phong Hợp nhà ngươi một, hai lần thì thôi cho qua, ta nể mặt Tạ Văn không so đo với ngươi. Nói năng bỗ bã riết rồi nghiện, mới đến đã hoa tay múa chân công tác trong trấn. Ngươi là thứ gì? Một phó trưởng trấn lại can thiệp quyền lực trưởng trấn, chưa thấy kiểu ăn nói khó coi như vậy.
Tô trưởng trấn không chút khách sáo nói:
- Lâm phó trưởng trấn, xin hãy chú ý lời nói của mình, nơi này không phải cục nông nghiệp.
Mã Tường mỉm cười nói:
- Tôi nghĩ Lâm phó trưởng trấn còn chưa thay đổi quan niệm. Bây giờ tôi không phải Mã phó cục trưởng, người cũng không phải Lâm phó cục trưởng mà là phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Là một thành viên nơi này, nếu còn nghĩ mình là cục trưởng thì khó mà công tác.
Lâm Phong Hợp đỏ mặt nói:
- Tại tôi sốt ruột muốn sớm bắt tay vào công tác.
Lâm Phong Hợp không ngờ chiêu bài Tạ Văn không dùng được, nhưng gã dù gì là phó cục trưởng, nhanh chóng tìm bậc thang leo xuống.
Tô Mộc nhìn cảnh này, đáy mắt lóe tia cười nhạt.
Tô Mộc mở miệng nói:
- Vậy sao? Tôi vốn định chút nữa sắp xếp công tác, dù sao đang ở trước mặt lão bí thư. Nếu Lâm phó trưởng trấn sốt ruột như vậy tôi sẽ điều chỉnh lại công tác.
Lương Xương Quý mỉm cười nói:
- Mời Tô trưởng trấn nói.
Tô Mộc phun một tràng:
- Lâm Thần từng là phó chủ nhiệm chính Đảng, anh ta rõ ràng công tác của mình nhất, tôi không nói nhiều.
- Mã trưởng trấn trước kia công tác ở cục văn hóa huyện, chắc bản lĩnh cứng. Từ giờ Mã trưởng trấn phụ trách khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn, các công tác bộ môn như sở dân chính, sở nông y, trạm lâm nghiệp.
- Còn về Lâm phó trưởng trấn trước kia là phó cục trưởng cục nông nghiệp, chắc rất rành về nông nghiệp. Vậy Lâm phó trưởng trấn phụ trách sở nông nghiệp.
- Đương nhiên mấy công tác này công tác chỉ là đại khái, cụ thể thì chút nữa tôi sẽ kêu Lâm chủ nhiệm phổ cập rõ ràng. Không biết hai vị có ý kiến gì không? Lão bí thư có gì bổ sung không?
Dao đâm vào màu hồng, nhát nào cũng thấy máu.
Lâm Phong Hợp nhà ngươi rất lợi hại đúng không? Được, ta cho ngươi phụ trách nông nghiệp. Nông nghiệp trong Trấn Hắc Sơn cơ bản bằng không, khắp nơi toàn là núi lớn, ngươi đi đâu kiếm nhiều đất dư để phát triển nông nghiệp? Công tác sở sinh kế thì trong Trấn Hắc Sơn dân chúng thô bạo, ngươi nghĩ người không có chút uy vọng thì có thể phụ trách được sao?
Lương Xương Quý lạnh nhạt nói:
- Đảng ủy lo nhân sự, đây là chuyện của ủy ban trấn, tôi không có gì bổ sung.
Lương Xương Quý mở cờ trong bụng.
Lâm Phong Hợp nghĩ có Tạ Văn chống lưng, muốn ăn hiếp Tô Mộc trẻ tuổi. Cho ngươi biết, nằm mơ đi! Người ta có thủ đoạn lợi hại hơn ai hết, sau này ngươi từ từ sẽ biết.
Mã Tường cười nói:
- Tôi không có ý kiến, kiên quyết phục tòng lãnh đạo sắp xếp.
Công tác vòng ngoài như khoa giáo văn vệ không phải ai muốn làm cũng được, huống chi Tô Mộc rất có thành ý, lấy mấy bộ môn không tệ cho Mã Tường, tốt hơn Lâm Phong Hợp nhiều.
Lâm Phong Hợp tức giận nói:
- Tôi không có ý kiến.