Chương : 54
- Lớn lối vậy?
Một người đi ra từ sau lưng Từ Tranh Thành, sắc mặt khó xem quét mọi người.
Người đó nhìn Lương Thiên chằm chằm, bình tĩnh hỏi:
- Cậu thuộc bộ phận nào?
- Tôi...
Lương Thiên liên tục biến sắc mặt, gã dám nói chuyện càn quấy với Từ Tranh Thành nhưng không dám khiêu khích uy nghiêm người trước mặt, vì sau lưng người đó đại biểu huyện trưởng huyện Hình Đường.
Lâm Song lạnh nhạt nói:
- Không nói nên lời đúng không? Triệu Tứ Hải, bây giờ ngươi mang hết đám người này đi, ngày mai trước khi đi làm huyện trưởng muốn nhìn kết quả điều tra sự kiện.
- Tuân lệnh!
Triệu Tứ Hải biết đêm nay trừ phi kéo ra đại nhân vật Lương Trung Hòa nếu không chuyện đến đây là chấm dứt. Lâm Song tỏ thái độ không gây lớn chuyện, nếu Triệu Tứ Hải không thừa dịp này nhanh chóng rời khỏi đất thị phi, hai bên trở mặt lúc đó gã sẽ là vật hy sinh.
Triệu Tứ Hải đá lông nheo với Lương Thiên:
- Mang đi hết!
Cảnh sát đưa đám người Lương Thiên đi, Mạnh Kiều cũng không ngoại lệ.
Trước khi đi Lương Thiên hung tợn trừng Tô Mộc, Lạc Lâm, nhe răng cười tỏ vẻ gã sẽ ghim chuyện này.
Một đợt sóng gió kết thúc như thế.
Tô Mộc tiến lên trước, cười nói:
- Lâm ca, Từ cục trưởng, các người đã đến. Thật có lỗi đã để hai người thấy cảnh này.
Lâm Song cố ý vô tình liếc hướng Lạc Lâm, mỉm cười nói:
- Không sao. Rừng lớn có đủ loại chim, con chim nào không nghe lời đánh rơi là được.
Từ Tranh Thành cười tủm tỉm:
- Đúng vậy! Đánh rơi là được!
Tô Mộc dò hỏi:
- Hai vị, chỗ này đã lộn xộn như vậy không thể yên ổn nhậu, hay chúng ta đổi nơi khác?
Từ Tranh Thành hỏi:
- Không thành vấn đề, tôi biết một chỗ nướng khá ngon, chúng ta đi không?
Lâm Song cười nói:
- Tôi không có ý kiến.
Tô Mộc quyết định:
- Vậy chúng ta đi.
Tô Mộc nhìn bên cạnh ánh mắt giao nhau với Lạc Lâm ngập ngừng muốn nói.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Lạc Lâm, rắc rối đã giải quyết, cô trở về đi.
Lạc Lâm cắn môi nói:
- Cảm ơn.
- Đừng khách sáo.
Tô Mộc nói xong cùng Từ Viêm rời đi, hắn không muốn nói nhiều với Lạc Lâm. Đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, không cần thiết ngoái đầu nhìn lại.
Nhưng đôi khi chuyện đã xảy ra muốn xem nó như chưa từng có thì rất khó.
Lạc Lâm nhìn bóng lưng Tô Mộc, mắt chớp chớp, gò má hây hồng. Lạc Lâm cất bước rời đi.
Từ Tranh Thành giới thiệu quán nướng có phong cách đặc biệt, vị trí hơi hẻo lánh, không bao nhiêu khách nhưng trúng ý nhóm người. Không khí yên lặng, bốn người ngồi xuống.
Lâm Song mỉm cười nói trước:
- Tô lão đệ nói đi, có chuyện gì? Hôm nay không giống phong cách của cậu, anh hùng cứu mỹ nhân nhưng không diễn đến màn cuối, nếu cậu không nháy mắt thì tôi tuyệt đối cho Triệu Tứ Hải, Lương Thiên bài học.
Tô Mộc đốt điếu thuốc, cười cười:
- Lâm anh, chỉ xử mình Lương Thiên có gì vui? Chúng ta làm lớn chuyện mới thú vị.
Lòng Lâm Song máy động:
- Ý cậu là...
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Từ Viêm, tìm cách moi thông tin từ miệng Mạnh Kiều, tôi không tin Mạnh Kiều không biết gì. Lương Thiên khiến Mạnh Kiều ra mặt giải quyết thay mình nghĩa là địa vị của cô ta không thấp.
- Nếu có thể thì xin Từ cục trưởng hỗ trợ giám thị Lương Thiên, tôi tin hắn làm chuyện không sạch sẽ.
- Không động thì thôi, đã hành động thì phải nhổ tận gốc bọn họ. Miễn chúng ta bắt được những chứng cứ này, tôi tin Lương bộ trưởng sẽ hiểu sau này nên làm sao.
Lâm Song nghiêng đầu hỏi:
- Từ cục trưởng?
Từ Tranh Thành trầm giọng nói:
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
- Phận sâu đo chỉ cầu co duỗi, long xà cầu sinh.
Từ Tranh Thành có thể trở thành phó cục cục trưởng công an huyện Hình Đường, bản thân gã không đơn giản. Tiết Phong nắm giữ quyền to, tẩy chay Từ Tranh Thành, gã vẫn gắng gượng không ngã, âm thầm nuôi dưỡng thân tín càng chứng tỏ gã mưu trí hơn người.
Từ Tranh Thành đúng là rất lợi hại.
Từ Tranh Thành chờ một cơ hội vùng lên, trước khi cơ hội đến gã thà chịu đựng Tiết Phong bài xích mình, chịu đựng đám người trong cục công an rẻ rúng mình. Những tin đồn thì Từ Tranh Thành xem như rèn luyện ý chí. Sự thật chứng minh Từ Tranh Thành thành công, gã đã chờ được cơ hội.
Tô Mộc là quý nhân của gã.
Thử nghĩ xem Triệu Thụy An nếu có thể đè đầu Lương Trung Hòa, trong thường ủy huyện ủy sẽ thêm một phiếu, quyền nói chuyện nặng hơn. Nghĩa là Triệu Thụy An có quyền lực đối chọi với Tạ Văn, nếu dùng đúng thủ đoạn thì Từ Tranh Thành thuận thế trở thành cục trưởng công an không khó khăn gì.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Song cười nói:
- Lão Từ, trong thị luôn quan tâm chuyện của cục công an, sáng mai có rảnh anh đi qua báo cáo công tác đi.
Đến rồi!
Từ Tranh Thành biết đây là Triệu Thụy An tung cành ô - Liu, gã vội nói:
- Được được, ngày mai tôi sẽ đi huyện ủy báo cáo với huyện trưởng.
Lâm Song cười nói:
- Được rồi, lão Từ, bây giờ không phải lúc đi làm, đừng nghiêm túc như vậy. Vị này chắc là công tử nhà anh? Quả nhiên là khí vũ hiên ngang, không uổng là người nhà của lão Từ.
Lâm Song là thư ký của Triệu Thụy An, bất cứ lúc nào cũng phải phục vụ vì Triệu Thụy An, cố gắng lôi kéo nhiều người vào phe Triệu Thụy An. Đây là lý do Triệu Thụy An đồng ý Lâm Song đến buổi nhậu này.
Còn Tô Mộc? Hắn biết rõ điều này, Tô Mộc biết Triệu Thụy An muốn nuôi người của mình trong cục công an. Từ Tranh Thành thì muốn dựa vào núi Triệu Thụy An, nên Tô Mộc giật dây bắc cầu. Sự thật chứng minh Tô Mộc làm đúng.
Từ Tranh Thành cười nói:
- Đây là con trai của tôi, Từ Viêm.
Tô Mộc vun vào:
- Lâm anh, bây giờ Từ Viêm là sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn chúng tôi, lần trước Lý bí thư còn khích lệ hắn.
Lý bí thư ý chỉ Lý Nhạc Dân, bí thư thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm. Lâm Song nghe vậy cười càng tươi.
- Là hạt mầm tốt, phải bồi dưỡng. Lão Từ, không phải tôi trách anh, giờ là thời đại nào rồi, anh không thể cất giấu như thế. Nên biết ngoại cử không tị cừu, nội cử không tị thân (dùng người bên ngoài không sợ địch, dùng người bên trong không sợ thân), giống như Từ Viêm nên đề bạt hắn, bọn họ ngồi vào vị trí thích hợp mới phục vụ tốt cho xã hội hơn.
Từ Tranh Thành ồm ồm nói:
- Đúng đúng, Từ Viêm, không biết kính Thư ký Lâm một ly?
Từ Viêm bưng ly rượu lên:
- Thư ký Lâm, xin kính một ly!
Lâm Song nể tình uống cạn:
- Tốt, tôi uống ly này!
Mọi người là nam nhân, có vài câu nói không kiêng nể gì, lại xác định cùng một chiến tuyến, không có nhiều kiêng dè. Nói mấy câu tục tĩu qua đi, quan hệ cả đám rất nhanh thân thiết hơn, cười nói hài hòa.
Tô Mộc biết Lâm Song làm như vậy vì Triệu Thụy An kêu, chuyện đêm nay giải quyết như thế này là hắn muốn tặng quà cho Triệu Thụy An. Trong thường ủy huyện ủy, nếu nói bây giờ ai dễ lôi kéo nhất thì đó là Lương Trung Hòa.
Chỗ dựa của Lương Trung Hòa lúc trước ở Thành phố Thanh Lâm, nhưng đối phương vì tham ô đã bị miễn chức. Lương Trung Hòa mất chỗ dựa, bất đắc dĩ hợp tác với Tạ Văn. Nhấn mạnh, là hợp tác, không phải đầu vào. Làm quan đến mức này không thật sự trung thành một dạ. Cũng vì vậy Lương Trung Hòa trở thành kẻ giữa Tạ Văn và huyện Hình Đường chứ không phải tay sai chỉ biết nghe sai.
Một người đi ra từ sau lưng Từ Tranh Thành, sắc mặt khó xem quét mọi người.
Người đó nhìn Lương Thiên chằm chằm, bình tĩnh hỏi:
- Cậu thuộc bộ phận nào?
- Tôi...
Lương Thiên liên tục biến sắc mặt, gã dám nói chuyện càn quấy với Từ Tranh Thành nhưng không dám khiêu khích uy nghiêm người trước mặt, vì sau lưng người đó đại biểu huyện trưởng huyện Hình Đường.
Lâm Song lạnh nhạt nói:
- Không nói nên lời đúng không? Triệu Tứ Hải, bây giờ ngươi mang hết đám người này đi, ngày mai trước khi đi làm huyện trưởng muốn nhìn kết quả điều tra sự kiện.
- Tuân lệnh!
Triệu Tứ Hải biết đêm nay trừ phi kéo ra đại nhân vật Lương Trung Hòa nếu không chuyện đến đây là chấm dứt. Lâm Song tỏ thái độ không gây lớn chuyện, nếu Triệu Tứ Hải không thừa dịp này nhanh chóng rời khỏi đất thị phi, hai bên trở mặt lúc đó gã sẽ là vật hy sinh.
Triệu Tứ Hải đá lông nheo với Lương Thiên:
- Mang đi hết!
Cảnh sát đưa đám người Lương Thiên đi, Mạnh Kiều cũng không ngoại lệ.
Trước khi đi Lương Thiên hung tợn trừng Tô Mộc, Lạc Lâm, nhe răng cười tỏ vẻ gã sẽ ghim chuyện này.
Một đợt sóng gió kết thúc như thế.
Tô Mộc tiến lên trước, cười nói:
- Lâm ca, Từ cục trưởng, các người đã đến. Thật có lỗi đã để hai người thấy cảnh này.
Lâm Song cố ý vô tình liếc hướng Lạc Lâm, mỉm cười nói:
- Không sao. Rừng lớn có đủ loại chim, con chim nào không nghe lời đánh rơi là được.
Từ Tranh Thành cười tủm tỉm:
- Đúng vậy! Đánh rơi là được!
Tô Mộc dò hỏi:
- Hai vị, chỗ này đã lộn xộn như vậy không thể yên ổn nhậu, hay chúng ta đổi nơi khác?
Từ Tranh Thành hỏi:
- Không thành vấn đề, tôi biết một chỗ nướng khá ngon, chúng ta đi không?
Lâm Song cười nói:
- Tôi không có ý kiến.
Tô Mộc quyết định:
- Vậy chúng ta đi.
Tô Mộc nhìn bên cạnh ánh mắt giao nhau với Lạc Lâm ngập ngừng muốn nói.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Lạc Lâm, rắc rối đã giải quyết, cô trở về đi.
Lạc Lâm cắn môi nói:
- Cảm ơn.
- Đừng khách sáo.
Tô Mộc nói xong cùng Từ Viêm rời đi, hắn không muốn nói nhiều với Lạc Lâm. Đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, không cần thiết ngoái đầu nhìn lại.
Nhưng đôi khi chuyện đã xảy ra muốn xem nó như chưa từng có thì rất khó.
Lạc Lâm nhìn bóng lưng Tô Mộc, mắt chớp chớp, gò má hây hồng. Lạc Lâm cất bước rời đi.
Từ Tranh Thành giới thiệu quán nướng có phong cách đặc biệt, vị trí hơi hẻo lánh, không bao nhiêu khách nhưng trúng ý nhóm người. Không khí yên lặng, bốn người ngồi xuống.
Lâm Song mỉm cười nói trước:
- Tô lão đệ nói đi, có chuyện gì? Hôm nay không giống phong cách của cậu, anh hùng cứu mỹ nhân nhưng không diễn đến màn cuối, nếu cậu không nháy mắt thì tôi tuyệt đối cho Triệu Tứ Hải, Lương Thiên bài học.
Tô Mộc đốt điếu thuốc, cười cười:
- Lâm anh, chỉ xử mình Lương Thiên có gì vui? Chúng ta làm lớn chuyện mới thú vị.
Lòng Lâm Song máy động:
- Ý cậu là...
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Từ Viêm, tìm cách moi thông tin từ miệng Mạnh Kiều, tôi không tin Mạnh Kiều không biết gì. Lương Thiên khiến Mạnh Kiều ra mặt giải quyết thay mình nghĩa là địa vị của cô ta không thấp.
- Nếu có thể thì xin Từ cục trưởng hỗ trợ giám thị Lương Thiên, tôi tin hắn làm chuyện không sạch sẽ.
- Không động thì thôi, đã hành động thì phải nhổ tận gốc bọn họ. Miễn chúng ta bắt được những chứng cứ này, tôi tin Lương bộ trưởng sẽ hiểu sau này nên làm sao.
Lâm Song nghiêng đầu hỏi:
- Từ cục trưởng?
Từ Tranh Thành trầm giọng nói:
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
- Phận sâu đo chỉ cầu co duỗi, long xà cầu sinh.
Từ Tranh Thành có thể trở thành phó cục cục trưởng công an huyện Hình Đường, bản thân gã không đơn giản. Tiết Phong nắm giữ quyền to, tẩy chay Từ Tranh Thành, gã vẫn gắng gượng không ngã, âm thầm nuôi dưỡng thân tín càng chứng tỏ gã mưu trí hơn người.
Từ Tranh Thành đúng là rất lợi hại.
Từ Tranh Thành chờ một cơ hội vùng lên, trước khi cơ hội đến gã thà chịu đựng Tiết Phong bài xích mình, chịu đựng đám người trong cục công an rẻ rúng mình. Những tin đồn thì Từ Tranh Thành xem như rèn luyện ý chí. Sự thật chứng minh Từ Tranh Thành thành công, gã đã chờ được cơ hội.
Tô Mộc là quý nhân của gã.
Thử nghĩ xem Triệu Thụy An nếu có thể đè đầu Lương Trung Hòa, trong thường ủy huyện ủy sẽ thêm một phiếu, quyền nói chuyện nặng hơn. Nghĩa là Triệu Thụy An có quyền lực đối chọi với Tạ Văn, nếu dùng đúng thủ đoạn thì Từ Tranh Thành thuận thế trở thành cục trưởng công an không khó khăn gì.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Song cười nói:
- Lão Từ, trong thị luôn quan tâm chuyện của cục công an, sáng mai có rảnh anh đi qua báo cáo công tác đi.
Đến rồi!
Từ Tranh Thành biết đây là Triệu Thụy An tung cành ô - Liu, gã vội nói:
- Được được, ngày mai tôi sẽ đi huyện ủy báo cáo với huyện trưởng.
Lâm Song cười nói:
- Được rồi, lão Từ, bây giờ không phải lúc đi làm, đừng nghiêm túc như vậy. Vị này chắc là công tử nhà anh? Quả nhiên là khí vũ hiên ngang, không uổng là người nhà của lão Từ.
Lâm Song là thư ký của Triệu Thụy An, bất cứ lúc nào cũng phải phục vụ vì Triệu Thụy An, cố gắng lôi kéo nhiều người vào phe Triệu Thụy An. Đây là lý do Triệu Thụy An đồng ý Lâm Song đến buổi nhậu này.
Còn Tô Mộc? Hắn biết rõ điều này, Tô Mộc biết Triệu Thụy An muốn nuôi người của mình trong cục công an. Từ Tranh Thành thì muốn dựa vào núi Triệu Thụy An, nên Tô Mộc giật dây bắc cầu. Sự thật chứng minh Tô Mộc làm đúng.
Từ Tranh Thành cười nói:
- Đây là con trai của tôi, Từ Viêm.
Tô Mộc vun vào:
- Lâm anh, bây giờ Từ Viêm là sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn chúng tôi, lần trước Lý bí thư còn khích lệ hắn.
Lý bí thư ý chỉ Lý Nhạc Dân, bí thư thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm. Lâm Song nghe vậy cười càng tươi.
- Là hạt mầm tốt, phải bồi dưỡng. Lão Từ, không phải tôi trách anh, giờ là thời đại nào rồi, anh không thể cất giấu như thế. Nên biết ngoại cử không tị cừu, nội cử không tị thân (dùng người bên ngoài không sợ địch, dùng người bên trong không sợ thân), giống như Từ Viêm nên đề bạt hắn, bọn họ ngồi vào vị trí thích hợp mới phục vụ tốt cho xã hội hơn.
Từ Tranh Thành ồm ồm nói:
- Đúng đúng, Từ Viêm, không biết kính Thư ký Lâm một ly?
Từ Viêm bưng ly rượu lên:
- Thư ký Lâm, xin kính một ly!
Lâm Song nể tình uống cạn:
- Tốt, tôi uống ly này!
Mọi người là nam nhân, có vài câu nói không kiêng nể gì, lại xác định cùng một chiến tuyến, không có nhiều kiêng dè. Nói mấy câu tục tĩu qua đi, quan hệ cả đám rất nhanh thân thiết hơn, cười nói hài hòa.
Tô Mộc biết Lâm Song làm như vậy vì Triệu Thụy An kêu, chuyện đêm nay giải quyết như thế này là hắn muốn tặng quà cho Triệu Thụy An. Trong thường ủy huyện ủy, nếu nói bây giờ ai dễ lôi kéo nhất thì đó là Lương Trung Hòa.
Chỗ dựa của Lương Trung Hòa lúc trước ở Thành phố Thanh Lâm, nhưng đối phương vì tham ô đã bị miễn chức. Lương Trung Hòa mất chỗ dựa, bất đắc dĩ hợp tác với Tạ Văn. Nhấn mạnh, là hợp tác, không phải đầu vào. Làm quan đến mức này không thật sự trung thành một dạ. Cũng vì vậy Lương Trung Hòa trở thành kẻ giữa Tạ Văn và huyện Hình Đường chứ không phải tay sai chỉ biết nghe sai.