Chương : 50
Từ Viêm lớn giọng nói:
- Hay quá, lãnh đạo chờ ở đó đi, tôi qua đón ngay. Đêm nay chúng ta đừng về, tôi mời lãnh đạo ăn đồ nướng.
Tô Mộc không ý kiến:
- Được rồi.
- Chờ tôi mười phút!
Diện tích của huyện Hình Đường không lớn nhưng phong cảnh trong thị trấn khá đẹp. Đặc biệt trong huyện bỏ vốn lớn xây chợ ven sông, chợ đêm thị trấn cũng thành lập. Mùa hè nóng bức, trong huyện thành náo nhiệt nhất là nướng than lò, đi mấy bước là có một tiệm.
Nổi tiếng nhất là bên chợ ven sông, hoàn cảnh tốt, chất lượng ngon, phục vụ tuyệt, bắt mắt nhất chợ đêm huyện Hình Đường.
Từ Viêm cười khui bia, hỏi:
- Như thế nào? Nơi này không tệ đúng không?
- Cũng khá.
Tô Mộc hít mùi nướng tràn ngập trong không khí, cụng ly với Từ Viêm.
Tô Mộc hỏi:
- Có chuyện gì hãy nói đi.
Từ Viêm kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Sao lãnh đạo biết tôi có chuyện tìm lãnh đạo?
Gã chưa nói gì hết, chẳng lẽ Tô Mộc biết thuật đọc tâm?
Tô Mộc cười nói:
- Làm ơn đi, ai đều thấy ra anh có tâm sự. Từ lúc ngồi xuống anh đã bồn chồn, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Lão Từ, chúng ta thân như vậy anh có cần băn khoăn nhiều thế không? Nói đi, có chuyện gì?
Từ Viêm gãi đầu cười:
- Hì hì.
Từ Viêm không giỏi giấu diếm, nghe Tô Mộc vạch tâm sự thì khai thật.
- Lãnh đạo, chuyện là vầy, thật ra không phải đêm nay tôi muốn mời lãnh đạo uống rượu mà có người khác bắt tôi làm. Tôi không dám đắc tội người kia, nên... Lãnh đạo nể mặt tôi gặp người đó được?
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Ai lợi hại vậy? Khiến anh không dám đắc tội?
Từ Viêm thốt ra bốn chữ làm Tô Mộc sặc bia.
- Bố của tôi.
- Bố của anh? Từ cục trưởng?
Tô Mộc biết bố của Từ Viêm là ai, phó cục trưởng cục công an Huyện Hình Đường, Từ Tranh Thành. Một người bị chèn ép, không nắm thực quyền. Từ Quốc Phú là bí thư huyện chính pháp ủy, Tiết Phong là cục trưởng cục công an huyện đều là người phe Tạ Văn, Từ Tranh Thành không chọn đầu phục thì chỉ có nước bị bài xích.
Tô Mộc không ngờ là Từ Tranh Thành nhờ Từ Viêm ra mặt mời hắn uống rượu, vụ gì đây?
Hay là...
Tô Mộc nghiêm túc hỏi:
- Lão Từ, nói cho tôi biết có chuyện gì?
Từ Viêm nhìn vẻ mặt của Tô Mộc, xua tay nói:
- Lãnh đạo đừng hiểu lầm, con người bố tôi chính trực nên đắc tội Tiết Phong, mới bị tẩy chay.
- Mấy hôm trước tôi về nhà có nhắc với bố, nói Lý Nhạc Dân, bí thư thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm đến Thôn Đại Liễu Thụ, nên ông ấy muốn qua lãnh đạo làm quen với Lý bí thư.
- Chuyện là như thế, nếu lãnh đạo không muốn thì cứ xem như tôi không nói gì. Chúng ta uống rượu tiếp đi, thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy.
Quả nhiên là thế.
Tô Mộc híp mắt. Sự kiện Thôn Đại Liễu Thụ mấy ngày trước khiến các tay trùm huyện Hình Đường đắn đo suy nghĩ. Cũng đúng, nếu Tô Mộc đụng chuyện này cũng sẽ suy đoán. Một là bí thư thường ủy thị ủy, một là phó thị trưởng thường vụ, hai người không có quan hệ thân thiết gì nhưng đều nổi nóng vì Tô Mộc. Nếu bảo Tô Mộc và Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa không có liên quan gì thì ai tin?
Dựa thế, cần phải mượn thế.
Trước khi chính thức trưởng thành, Tô Mộc không ngại mượn thế của Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa.
Hơn nữa lúc Tô Mộc rời khỏi huyện ủy, Lâm Song cố ý ghi số phastory, ám thị rõ ràng. Tô Mộc và Tạ Văn đã đối địch ra mặt, không cần che giấu cái gì. Đã đứng vào đội thì làm chuyện cũng rõ ràng dứt khoát.
Tô Mộc suy ngẫm xong nói thẳng:
- Lão Từ, nói kiểu gì vậy? Bố của anh cũng là bác của ta, sao có thể không gặp? Dù anh không nói thì tôi cũng nên đến thăm hỏi. Vậy đi, anh gọi điện mời bác đến đây, tôi hỏi một người xem hắn có rảnh đến uống mấy ly không.
- Được!
Từ Viêm nói liền làm, gọi điện thoại ngay trước mặt Tô Mộc.
Tô Mộc hít sâu, bấm dãy số tư nhân mới lưu trữ buổi trưa.
- A lô?
Đầu dây truyền ra giọng Lâm Song, Tô Mộc hỏi ngay:
- Lâm ca, tôi là Tô Mộc, bây giờ Lâm ca có rảnh không?
Lâm Song cười hỏi:
- Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tô lão đệ. Sao vậy, cậu chưa về Trấn Hắc Sơn sao?
Tô Mộc đáp:
- Chưa, còn trong thị trấn, ở chợ đêm nướng bên chợ ven sông. Mới hẹn Từ cục trưởng cục công an huyện cùng nhậu, không biết Lâm ca có muốn đến uống chung không?
Lâm Song kinh ngạc kêu lên:
- Từ cục trưởng?
Giây lát sau Lâm Song bình tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, cậu ở bên kia chờ chút, tôi sẽ đến rất nhanh.
- Được, tôi chờ Lâm ca.
Tô Mộc cúp máy, kêu lên:
- Lão bản, thêm hai bộ bát đũa.
- Rồi!
Lâm Song mới về nhà, buông điện thoại xuống, ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho Triệu Thụy An, báo cáo sơ vụ việc.
- Huyện trưởng nói xem tôi có nên đi không?
Triệu Thụy An trả lời ngay:
- Đi, sao không đi? Đây là cơ hội của chúng ta, cứ yên tâm uống rượu đi.
Đùa, cơ hội tốt như vậy không biết nắm bắt mới là ngu. Triệu Thụy An không ngờ đầu óc Tô Mộc nhanh nhạy như vậy, mới biểu minh là người mình xong nửa ngày sau đã lôi kéo Từ Tranh Thành. Triệu Thụy An muốn nhúng tay vào cục công an đã lâu nhưng không tìm được kẽ hở xuống tay. Từ Tranh Thành chủ động dựa qua, nếu Triệu Thụy An vận động đúng cách thì rất có thể chấm mút trong cục công an.
- Phúc tướng, tiểu tử này này là phúc tướng của ta!
Đêm nay thị trấn oi bức hơn bình thường, mùa này ở trong nhà là chịu hành hạ. Ngày càng nhiều người đi ra hóng gió uống bia. Chợ đêm chợ ven sông rất nhanh trở nên náo nhiệt. Tô Mộc, Từ Viêm vừa uống vừa trò chuyện, đột nhiên hai nữ nhân ngồi xuống bàn bên cạnh.
Nữ nhân ngồi bàn bên trái mặc hở hang, trang điểm đậm, mắt chớp đưa tình. Váy dài mỏng manh khoác trên người tôn lên vóc dáng gợi cảm nóng bỏng của cô.
Sau khi ngồi xuống nữ nhân quen tay đốt điếu thuốc dành cho nữ hút, già dặn phà khói. Nữ nhân tô môi đỏ chót, quyến rũ nóng bỏng.
Nữ nhân tên Mạnh Kiều, kinh doanh cửa tiệm mỹ phẩm nhỏ trong thị trấn Hình Đường, càng bán càng đắt.
Nữ nhân ngồi đối diện Mạnh Kiều thì trái ngược hẳn. Cô không trang điểm nhưng đoan trang thiên thành. Mày liễu cong cong hình bán nguyệt hấp dẫn, đôi mắt ngập nước linh động. Mũi cao kiều có chút cương cường, da trắng mịn, môi anh đào mọng nước làm người ta muốn hôn. Nữ nhân mặc váy dài màu trắng, cô ung dung ngồi, xinh đẹp như hoa sen trên mặt nước.
Hai nữ nhân xuất hiện làm Tô Mộc ngừng nói chuyện, hắn như bị sét đánh ngây người nhìn nữ nhân đoan trang.
Sao lại là cô ấy? Không lý nào tình cờ như vậy. Tại sao cô ấy xuất hiện ở đây? Chẳng phải cô ấy ghét nhất mấy chỗ lộ thiên thế này sao?
Chuyện gì đây?
Từ Viêm phát hiện Tô Mộc kỳ lạ, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo sao vậy?
- Không có gì, uống tiếp đi.
Miệng Tô Mộc nói vậy nhưng không uống rượu nữa, đốt điếu thuốc, ngồi đưa lưng hướng nữ nhân đoan trang.
Mạnh Kiều tùy tiện nói:
- Lạc Lâm, Lạc đại tiểu thư của ta, rốt cuộc cô nghĩ sao? Nên cho tôi một lời khẳng định đi. Đã kéo dài nhiều ngày, nếu cô còn im lặng thì đừng trách tôi không khách sáo. Hôm nay tôi nói thẳng, nếu cô nghe theo Lương công tử thì dễ xử, còn không chịu chẳng những cô sẽ bị đuổi ra đài truyền hình mà công ty kiến trúc rách nát kia chờ bị sụp đổ đi.
- Hay quá, lãnh đạo chờ ở đó đi, tôi qua đón ngay. Đêm nay chúng ta đừng về, tôi mời lãnh đạo ăn đồ nướng.
Tô Mộc không ý kiến:
- Được rồi.
- Chờ tôi mười phút!
Diện tích của huyện Hình Đường không lớn nhưng phong cảnh trong thị trấn khá đẹp. Đặc biệt trong huyện bỏ vốn lớn xây chợ ven sông, chợ đêm thị trấn cũng thành lập. Mùa hè nóng bức, trong huyện thành náo nhiệt nhất là nướng than lò, đi mấy bước là có một tiệm.
Nổi tiếng nhất là bên chợ ven sông, hoàn cảnh tốt, chất lượng ngon, phục vụ tuyệt, bắt mắt nhất chợ đêm huyện Hình Đường.
Từ Viêm cười khui bia, hỏi:
- Như thế nào? Nơi này không tệ đúng không?
- Cũng khá.
Tô Mộc hít mùi nướng tràn ngập trong không khí, cụng ly với Từ Viêm.
Tô Mộc hỏi:
- Có chuyện gì hãy nói đi.
Từ Viêm kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Sao lãnh đạo biết tôi có chuyện tìm lãnh đạo?
Gã chưa nói gì hết, chẳng lẽ Tô Mộc biết thuật đọc tâm?
Tô Mộc cười nói:
- Làm ơn đi, ai đều thấy ra anh có tâm sự. Từ lúc ngồi xuống anh đã bồn chồn, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Lão Từ, chúng ta thân như vậy anh có cần băn khoăn nhiều thế không? Nói đi, có chuyện gì?
Từ Viêm gãi đầu cười:
- Hì hì.
Từ Viêm không giỏi giấu diếm, nghe Tô Mộc vạch tâm sự thì khai thật.
- Lãnh đạo, chuyện là vầy, thật ra không phải đêm nay tôi muốn mời lãnh đạo uống rượu mà có người khác bắt tôi làm. Tôi không dám đắc tội người kia, nên... Lãnh đạo nể mặt tôi gặp người đó được?
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Ai lợi hại vậy? Khiến anh không dám đắc tội?
Từ Viêm thốt ra bốn chữ làm Tô Mộc sặc bia.
- Bố của tôi.
- Bố của anh? Từ cục trưởng?
Tô Mộc biết bố của Từ Viêm là ai, phó cục trưởng cục công an Huyện Hình Đường, Từ Tranh Thành. Một người bị chèn ép, không nắm thực quyền. Từ Quốc Phú là bí thư huyện chính pháp ủy, Tiết Phong là cục trưởng cục công an huyện đều là người phe Tạ Văn, Từ Tranh Thành không chọn đầu phục thì chỉ có nước bị bài xích.
Tô Mộc không ngờ là Từ Tranh Thành nhờ Từ Viêm ra mặt mời hắn uống rượu, vụ gì đây?
Hay là...
Tô Mộc nghiêm túc hỏi:
- Lão Từ, nói cho tôi biết có chuyện gì?
Từ Viêm nhìn vẻ mặt của Tô Mộc, xua tay nói:
- Lãnh đạo đừng hiểu lầm, con người bố tôi chính trực nên đắc tội Tiết Phong, mới bị tẩy chay.
- Mấy hôm trước tôi về nhà có nhắc với bố, nói Lý Nhạc Dân, bí thư thường ủy thị ủy Thành phố Thanh Lâm đến Thôn Đại Liễu Thụ, nên ông ấy muốn qua lãnh đạo làm quen với Lý bí thư.
- Chuyện là như thế, nếu lãnh đạo không muốn thì cứ xem như tôi không nói gì. Chúng ta uống rượu tiếp đi, thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy.
Quả nhiên là thế.
Tô Mộc híp mắt. Sự kiện Thôn Đại Liễu Thụ mấy ngày trước khiến các tay trùm huyện Hình Đường đắn đo suy nghĩ. Cũng đúng, nếu Tô Mộc đụng chuyện này cũng sẽ suy đoán. Một là bí thư thường ủy thị ủy, một là phó thị trưởng thường vụ, hai người không có quan hệ thân thiết gì nhưng đều nổi nóng vì Tô Mộc. Nếu bảo Tô Mộc và Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa không có liên quan gì thì ai tin?
Dựa thế, cần phải mượn thế.
Trước khi chính thức trưởng thành, Tô Mộc không ngại mượn thế của Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa.
Hơn nữa lúc Tô Mộc rời khỏi huyện ủy, Lâm Song cố ý ghi số phastory, ám thị rõ ràng. Tô Mộc và Tạ Văn đã đối địch ra mặt, không cần che giấu cái gì. Đã đứng vào đội thì làm chuyện cũng rõ ràng dứt khoát.
Tô Mộc suy ngẫm xong nói thẳng:
- Lão Từ, nói kiểu gì vậy? Bố của anh cũng là bác của ta, sao có thể không gặp? Dù anh không nói thì tôi cũng nên đến thăm hỏi. Vậy đi, anh gọi điện mời bác đến đây, tôi hỏi một người xem hắn có rảnh đến uống mấy ly không.
- Được!
Từ Viêm nói liền làm, gọi điện thoại ngay trước mặt Tô Mộc.
Tô Mộc hít sâu, bấm dãy số tư nhân mới lưu trữ buổi trưa.
- A lô?
Đầu dây truyền ra giọng Lâm Song, Tô Mộc hỏi ngay:
- Lâm ca, tôi là Tô Mộc, bây giờ Lâm ca có rảnh không?
Lâm Song cười hỏi:
- Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tô lão đệ. Sao vậy, cậu chưa về Trấn Hắc Sơn sao?
Tô Mộc đáp:
- Chưa, còn trong thị trấn, ở chợ đêm nướng bên chợ ven sông. Mới hẹn Từ cục trưởng cục công an huyện cùng nhậu, không biết Lâm ca có muốn đến uống chung không?
Lâm Song kinh ngạc kêu lên:
- Từ cục trưởng?
Giây lát sau Lâm Song bình tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, cậu ở bên kia chờ chút, tôi sẽ đến rất nhanh.
- Được, tôi chờ Lâm ca.
Tô Mộc cúp máy, kêu lên:
- Lão bản, thêm hai bộ bát đũa.
- Rồi!
Lâm Song mới về nhà, buông điện thoại xuống, ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho Triệu Thụy An, báo cáo sơ vụ việc.
- Huyện trưởng nói xem tôi có nên đi không?
Triệu Thụy An trả lời ngay:
- Đi, sao không đi? Đây là cơ hội của chúng ta, cứ yên tâm uống rượu đi.
Đùa, cơ hội tốt như vậy không biết nắm bắt mới là ngu. Triệu Thụy An không ngờ đầu óc Tô Mộc nhanh nhạy như vậy, mới biểu minh là người mình xong nửa ngày sau đã lôi kéo Từ Tranh Thành. Triệu Thụy An muốn nhúng tay vào cục công an đã lâu nhưng không tìm được kẽ hở xuống tay. Từ Tranh Thành chủ động dựa qua, nếu Triệu Thụy An vận động đúng cách thì rất có thể chấm mút trong cục công an.
- Phúc tướng, tiểu tử này này là phúc tướng của ta!
Đêm nay thị trấn oi bức hơn bình thường, mùa này ở trong nhà là chịu hành hạ. Ngày càng nhiều người đi ra hóng gió uống bia. Chợ đêm chợ ven sông rất nhanh trở nên náo nhiệt. Tô Mộc, Từ Viêm vừa uống vừa trò chuyện, đột nhiên hai nữ nhân ngồi xuống bàn bên cạnh.
Nữ nhân ngồi bàn bên trái mặc hở hang, trang điểm đậm, mắt chớp đưa tình. Váy dài mỏng manh khoác trên người tôn lên vóc dáng gợi cảm nóng bỏng của cô.
Sau khi ngồi xuống nữ nhân quen tay đốt điếu thuốc dành cho nữ hút, già dặn phà khói. Nữ nhân tô môi đỏ chót, quyến rũ nóng bỏng.
Nữ nhân tên Mạnh Kiều, kinh doanh cửa tiệm mỹ phẩm nhỏ trong thị trấn Hình Đường, càng bán càng đắt.
Nữ nhân ngồi đối diện Mạnh Kiều thì trái ngược hẳn. Cô không trang điểm nhưng đoan trang thiên thành. Mày liễu cong cong hình bán nguyệt hấp dẫn, đôi mắt ngập nước linh động. Mũi cao kiều có chút cương cường, da trắng mịn, môi anh đào mọng nước làm người ta muốn hôn. Nữ nhân mặc váy dài màu trắng, cô ung dung ngồi, xinh đẹp như hoa sen trên mặt nước.
Hai nữ nhân xuất hiện làm Tô Mộc ngừng nói chuyện, hắn như bị sét đánh ngây người nhìn nữ nhân đoan trang.
Sao lại là cô ấy? Không lý nào tình cờ như vậy. Tại sao cô ấy xuất hiện ở đây? Chẳng phải cô ấy ghét nhất mấy chỗ lộ thiên thế này sao?
Chuyện gì đây?
Từ Viêm phát hiện Tô Mộc kỳ lạ, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo sao vậy?
- Không có gì, uống tiếp đi.
Miệng Tô Mộc nói vậy nhưng không uống rượu nữa, đốt điếu thuốc, ngồi đưa lưng hướng nữ nhân đoan trang.
Mạnh Kiều tùy tiện nói:
- Lạc Lâm, Lạc đại tiểu thư của ta, rốt cuộc cô nghĩ sao? Nên cho tôi một lời khẳng định đi. Đã kéo dài nhiều ngày, nếu cô còn im lặng thì đừng trách tôi không khách sáo. Hôm nay tôi nói thẳng, nếu cô nghe theo Lương công tử thì dễ xử, còn không chịu chẳng những cô sẽ bị đuổi ra đài truyền hình mà công ty kiến trúc rách nát kia chờ bị sụp đổ đi.