Chương : 23
Điên rồi, không chơi kiểu này. Vì sao tùy tiện mắng một người bị sếp biết? Xui quá mạng!
Trì Quân Phong không rảnh tính sổ với Tô Mộc, gã xoay người chạy lại gần Tô Tuấn Lai.
Trì Quân Phong nhỏ giọng nói:
- Tô cục trưởng, không phải như cục trưởng nghĩ. Xin Tô cục trưởng hãy nghe tôi giải thích, chuyện này là...
Tô Tuấn Lai giận dữ nói:
- Câm mồm, chuyện của anh sau này tôi sẽ tính. Bây giờ ngậm miệng lại, đứng qua một bên!
Lửa giận cháy hừng hực trong người Tô Tuấn Lai.
Trì Quân Phong ơi là Trì Quân Phong, lão tử tốt bụng mang Tạ Minh Hạo đến cho ngươi làm việc, vậy mà dám mắng lão tử trước mắt bao người? Ngươi chán sống rồi! Nếu không phải nghĩ tình vợ của ngươi 'phục vụ' tốt thì lão tử tuyệt đối không thèm nhìn ngươi cái nào!
Trì Quân Phong nóng nảy toát mồ hôi hột, đột nhiên mắt sáng lên xoay người kêu Tạ Minh Hạo:
- Tạ thiếu gia, chuyện này...
Suýt quên Tô Tuấn Lai là cậu ruột của Tạ Minh Hạo, người ta quan hệ cậu cháu. Trì Quân Phong ra mặt vì Tạ Minh Hạo, không thể khiến Tô Tuấn Lai hận gã.
Tạ Minh Hạo cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, có con chó săn tốt như Trì Quân Phong, sau này muốn cua mấy cô hướng dẫn viên du lịch dễ như chơi.
Nghĩ vậy Tạ Minh Hạo tiến lên trước, thì thầm bên tai Tô Tuấn Lai:
- Cậu luôn muốn biết là ai buộc cháu đến Thành phố Thanh Lâm đúng không? Đó, là hắn, Tô Mộc, phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Lão Trì vì trút giận cho cháu nên mới...
Tô Tuấn Lai trừng Trì Quân Phong, phẩy tay nói:
- Đứng qua một bên, nơi này không liên quan đến ngươi.
Trì Quân Phong lau mồ hôi trán, vội đứng sang bên cạnh:
- Vâng vâng!
Một người là cấp trên trực tiếp, một người là công tử núi dựa tương lai, tiểu nhân vật như Trì Quân Phong không muốn vì hiểu lầm mà vuột mất cơ hội.
- Hắn chính là Tô Mộc!
Tô Tuấn Lai nhìn Tô Mộc, mắt xoay tròn. Không ngờ tiểu tử này chính là Tô Mộc, ngang nhiên cùng người ngoài ăn hiếp cháu trai bảo bối của gã trong huyện Hình Đường.
Chuyện này không thể tha thứ.
Tô Tuấn Lai có thể làm cục trưởng xét cho cùng toàn dựa vào cô gái Tô Vân. Không nhờ Tô Vân nói ngọt bên giường Tạ Văn thì Tô Tuấn Lai làm gì có cơ hội được thị trưởng nhìn trúng?
Tạ Văn là phe thị trưởng, huyện thái gia nắm quyền cao, so với gã thì thân phận cục trưởng cục du lịch của Tô Tuấn Lai không đáng là gì.
Tạ Văn không tiện ra mặt đối phó Tô Mộc, Tô Tuấn Lai thì không có nhiều e ngại như thế. Nếu Tạ Văn biết Tô Tuấn Lai gặp Tô Mộc ngay trong địa bàn của gã nhưng không trút giận cho Tạ Minh Hạo, ngoài miệng Tạ Văn không nói nhưng trong bụng thì ghi hận, đường làm quan của Tô Tuấn Lai cũng tàn.
Không được, tuyệt đối không thể để điều này xảy ra!
Giải quyết một phó trưởng trấn vùng núi nghèo khó, chuyện nhỏ như con thỏ. Tô Tuấn Lai tùy tiện tìm một lý do là dễ dàng lấy lại mặt mũi cho Tạ Minh Hạo.
Nghĩ đến đây Tô Tuấn Lai ưỡn bụng phệ, kiêu ngạo liếc qua Tô Mộc.
Tô Tuấn Lai giả bộ không biết hỏi:
- Các anh là ai?
Giờ không cần giấu diếm nữa, Tô Mộc, Chu Chính thản nhiên nói:
- Chu Chính.
- Tô Mộc!
Đã đến một bước này, sống hay chết nghe theo mệnh trời đi.
Trì Quân Phong nhỏ giọng giới thiệu và thanh minh quan hệ với hai người Tô Mộc:
- Tô cục trưởng, Chu Chính và Tô Mộc thuộc huyện Hình Đường. Chu Chính là phó trưởng trấn Trấn Long Tỉnh, Tô Mộc là phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Hai người này cùng tôi đến trường Đảng tham gia hội nghiên cứu và thảo luận. Nhưng tôi không liên quan gì đến bọn họ, mấy ngày nay tôi không ở trong ký túc xá.
Chu Chính tức giận quát:
- Trì Quân Phong, đồ khốn!
Chu Chính không ngờ Trì Quân Phong vô sỉ đến mức này, lời như vậy cũng nói ra khỏi miệng được.
Đã đến tình trạng này, Chu Chính vứt hết mọi băn khoăn. Chu Chính có kinh nghiệm làm lính, bắt gã nhịn loại người như Trì Quân Phong chẳng bằng gã liều mạng. Làm người ta rất tức giận.
Tô Mộc ngăn Chu Chính lại:
- Chu ca đừng xúc động.
Nơi này dù gì là nhà hàng Nhã Trúc, trong Thành phố Thanh Lâm. Tô Mộc đến tham gia trường Đảng tổ chức hội nghiên cứu và thảo luận, nếu gây rắc rối gì thì không dễ ăn nói.
- Tô Mộc, cậu nghe xem hắn nói kiểu gì? Tôi tức quá.
Chu Chính tức giận nói:
- Coi như mắt tôi mù, quen tên khốn như Trì Quân Phong.
- Câm miệng!
Sắc mặt Tô Tuấn Lai âm trầm nói:
- Uổng công các anh là cán bộ, ồn ào trước mắt bao người, còn nhục mạ người khác. Thật không hiểu các anh làm sao nhận việc trưởng trấn được. Tôi sẽ báo cáo với bộ môn liên quan về những gì các anh đã làm, bây giờ rời đi ngay.
Tô Mộc cười khẩy nói:
- Rời đi?
Tô Mộc nhìn Tô Tuấn Lai cố tình đến gây sự, nếu còn nhường nhịn thì hắn không phải là Tô Mộc.
- Tô cục trưởng đúng không? Tôi muốn hỏi chúng tôi nhục mạ những gì? Tô cục trưởng có biết chuyện gì xảy ra không? Không hỏi đỏ xanh đen trắng đã chỉ trích chúng tôi, chẳng lẽ vì Trì Quân Phong là người của Tô cục trưởng nên Tô cục trưởng bao che hắn? Nơi này là nhà hàng Nhã Trúc, không phải nhà Tô cục trưởng, Tô cục trưởng có quyền gì đuổi chúng tôi đi?
Tô Tuấn Lai nghẹn lời:
- Cậu...!
Tạ Minh Hạo lạnh lùng quát:
- Ngươi dám nói chuyện kiểu đó với Tô cục trưởng, không lớn không nhỏ, nhục mạ lãnh đạo cấp trên, buồn cười!
Tạ Minh Hạo không ngờ là Tô Mộc khinh thường liếc gã, trong mắt đầy coi rẻ.
- Tạ Minh Hạo, ngươi có tư cách gì nói câu đó? Ai kia vỗ bàn ăn của người khác trong trường hợp công cộng, về bốn chữ không lớn không nhỏ tôi xin thỉnh giáo người đó giải thích như thế nào.
Tạ Minh Hạo nghẹn lời, mặt đỏ rực:
- Ngươi... Ta...
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Không biết trả lời? Quay về hỏi lại giáo viên của mình đi!
Tô Tuấn Lai rất tức giận:
- Vênh váo, quá kiêu ngạo. Nực cười, một phó trưởng trấn nho nhỏ mà dám càn rỡ như thế, vô tổ chức vô kỷ luật. Loại người này là cặn bã, con sâu trà trộn vào đội ngũ chính phủ chúng ta. Cậu chờ xem, hôm nay tôi phải cho cậu biết tay!
Tô Tuấn Lai chưa từng bực tức như thế này, gã móc điện thoại ra bấm một dãy số.
Tô Tuấn Lai trầm giọng nói:
- Lư sở trường, tôi đang ở Nhã Trúc. Chỗ này có người gây sự, quấy rối trị an xã hội. Lư sở trưởng mang người qua đây giải quyết đi.
Yên lặng, yên tĩnh như chết.
Nguyên đại sảnh yên lặng theo nhóm người khắc khẩu trong góc phòng. Người có thể vào nhà hàng Nhã Trúc ăn cơm không ai đơn giản. Nhìn Tô Tuấn Lai, cục trưởng Thành phố Thanh Lâm tức giận, mỗi người lộ biểu tình xem kịch vui.
Ai nấy đều biết Tô Tuấn Lai là người của thị trưởng, dám chống đối trong địa bàn của gã, không biết thanh niên kia có bối cảnh ghê gớm thế nào.
Tô Tuấn Lai hét to:
- Các cậu chờ đi, tôi sẽ cho các cậu biết tay!
Tạ Minh Hạo kiêu ngạo nói:
- Đúng vậy! Phải dạy cho các ngươi một bài học. Tô Mộc, sao? Ngươi nghĩ không ở trong huyện Hình Đường thì tao không làm gì được mày? Ha ha ha, dù đến Thành phố Thanh Lâm thì tao vẫn tiêu diệt mày được.
Trì Quân Phong không rảnh tính sổ với Tô Mộc, gã xoay người chạy lại gần Tô Tuấn Lai.
Trì Quân Phong nhỏ giọng nói:
- Tô cục trưởng, không phải như cục trưởng nghĩ. Xin Tô cục trưởng hãy nghe tôi giải thích, chuyện này là...
Tô Tuấn Lai giận dữ nói:
- Câm mồm, chuyện của anh sau này tôi sẽ tính. Bây giờ ngậm miệng lại, đứng qua một bên!
Lửa giận cháy hừng hực trong người Tô Tuấn Lai.
Trì Quân Phong ơi là Trì Quân Phong, lão tử tốt bụng mang Tạ Minh Hạo đến cho ngươi làm việc, vậy mà dám mắng lão tử trước mắt bao người? Ngươi chán sống rồi! Nếu không phải nghĩ tình vợ của ngươi 'phục vụ' tốt thì lão tử tuyệt đối không thèm nhìn ngươi cái nào!
Trì Quân Phong nóng nảy toát mồ hôi hột, đột nhiên mắt sáng lên xoay người kêu Tạ Minh Hạo:
- Tạ thiếu gia, chuyện này...
Suýt quên Tô Tuấn Lai là cậu ruột của Tạ Minh Hạo, người ta quan hệ cậu cháu. Trì Quân Phong ra mặt vì Tạ Minh Hạo, không thể khiến Tô Tuấn Lai hận gã.
Tạ Minh Hạo cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, có con chó săn tốt như Trì Quân Phong, sau này muốn cua mấy cô hướng dẫn viên du lịch dễ như chơi.
Nghĩ vậy Tạ Minh Hạo tiến lên trước, thì thầm bên tai Tô Tuấn Lai:
- Cậu luôn muốn biết là ai buộc cháu đến Thành phố Thanh Lâm đúng không? Đó, là hắn, Tô Mộc, phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Lão Trì vì trút giận cho cháu nên mới...
Tô Tuấn Lai trừng Trì Quân Phong, phẩy tay nói:
- Đứng qua một bên, nơi này không liên quan đến ngươi.
Trì Quân Phong lau mồ hôi trán, vội đứng sang bên cạnh:
- Vâng vâng!
Một người là cấp trên trực tiếp, một người là công tử núi dựa tương lai, tiểu nhân vật như Trì Quân Phong không muốn vì hiểu lầm mà vuột mất cơ hội.
- Hắn chính là Tô Mộc!
Tô Tuấn Lai nhìn Tô Mộc, mắt xoay tròn. Không ngờ tiểu tử này chính là Tô Mộc, ngang nhiên cùng người ngoài ăn hiếp cháu trai bảo bối của gã trong huyện Hình Đường.
Chuyện này không thể tha thứ.
Tô Tuấn Lai có thể làm cục trưởng xét cho cùng toàn dựa vào cô gái Tô Vân. Không nhờ Tô Vân nói ngọt bên giường Tạ Văn thì Tô Tuấn Lai làm gì có cơ hội được thị trưởng nhìn trúng?
Tạ Văn là phe thị trưởng, huyện thái gia nắm quyền cao, so với gã thì thân phận cục trưởng cục du lịch của Tô Tuấn Lai không đáng là gì.
Tạ Văn không tiện ra mặt đối phó Tô Mộc, Tô Tuấn Lai thì không có nhiều e ngại như thế. Nếu Tạ Văn biết Tô Tuấn Lai gặp Tô Mộc ngay trong địa bàn của gã nhưng không trút giận cho Tạ Minh Hạo, ngoài miệng Tạ Văn không nói nhưng trong bụng thì ghi hận, đường làm quan của Tô Tuấn Lai cũng tàn.
Không được, tuyệt đối không thể để điều này xảy ra!
Giải quyết một phó trưởng trấn vùng núi nghèo khó, chuyện nhỏ như con thỏ. Tô Tuấn Lai tùy tiện tìm một lý do là dễ dàng lấy lại mặt mũi cho Tạ Minh Hạo.
Nghĩ đến đây Tô Tuấn Lai ưỡn bụng phệ, kiêu ngạo liếc qua Tô Mộc.
Tô Tuấn Lai giả bộ không biết hỏi:
- Các anh là ai?
Giờ không cần giấu diếm nữa, Tô Mộc, Chu Chính thản nhiên nói:
- Chu Chính.
- Tô Mộc!
Đã đến một bước này, sống hay chết nghe theo mệnh trời đi.
Trì Quân Phong nhỏ giọng giới thiệu và thanh minh quan hệ với hai người Tô Mộc:
- Tô cục trưởng, Chu Chính và Tô Mộc thuộc huyện Hình Đường. Chu Chính là phó trưởng trấn Trấn Long Tỉnh, Tô Mộc là phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Hai người này cùng tôi đến trường Đảng tham gia hội nghiên cứu và thảo luận. Nhưng tôi không liên quan gì đến bọn họ, mấy ngày nay tôi không ở trong ký túc xá.
Chu Chính tức giận quát:
- Trì Quân Phong, đồ khốn!
Chu Chính không ngờ Trì Quân Phong vô sỉ đến mức này, lời như vậy cũng nói ra khỏi miệng được.
Đã đến tình trạng này, Chu Chính vứt hết mọi băn khoăn. Chu Chính có kinh nghiệm làm lính, bắt gã nhịn loại người như Trì Quân Phong chẳng bằng gã liều mạng. Làm người ta rất tức giận.
Tô Mộc ngăn Chu Chính lại:
- Chu ca đừng xúc động.
Nơi này dù gì là nhà hàng Nhã Trúc, trong Thành phố Thanh Lâm. Tô Mộc đến tham gia trường Đảng tổ chức hội nghiên cứu và thảo luận, nếu gây rắc rối gì thì không dễ ăn nói.
- Tô Mộc, cậu nghe xem hắn nói kiểu gì? Tôi tức quá.
Chu Chính tức giận nói:
- Coi như mắt tôi mù, quen tên khốn như Trì Quân Phong.
- Câm miệng!
Sắc mặt Tô Tuấn Lai âm trầm nói:
- Uổng công các anh là cán bộ, ồn ào trước mắt bao người, còn nhục mạ người khác. Thật không hiểu các anh làm sao nhận việc trưởng trấn được. Tôi sẽ báo cáo với bộ môn liên quan về những gì các anh đã làm, bây giờ rời đi ngay.
Tô Mộc cười khẩy nói:
- Rời đi?
Tô Mộc nhìn Tô Tuấn Lai cố tình đến gây sự, nếu còn nhường nhịn thì hắn không phải là Tô Mộc.
- Tô cục trưởng đúng không? Tôi muốn hỏi chúng tôi nhục mạ những gì? Tô cục trưởng có biết chuyện gì xảy ra không? Không hỏi đỏ xanh đen trắng đã chỉ trích chúng tôi, chẳng lẽ vì Trì Quân Phong là người của Tô cục trưởng nên Tô cục trưởng bao che hắn? Nơi này là nhà hàng Nhã Trúc, không phải nhà Tô cục trưởng, Tô cục trưởng có quyền gì đuổi chúng tôi đi?
Tô Tuấn Lai nghẹn lời:
- Cậu...!
Tạ Minh Hạo lạnh lùng quát:
- Ngươi dám nói chuyện kiểu đó với Tô cục trưởng, không lớn không nhỏ, nhục mạ lãnh đạo cấp trên, buồn cười!
Tạ Minh Hạo không ngờ là Tô Mộc khinh thường liếc gã, trong mắt đầy coi rẻ.
- Tạ Minh Hạo, ngươi có tư cách gì nói câu đó? Ai kia vỗ bàn ăn của người khác trong trường hợp công cộng, về bốn chữ không lớn không nhỏ tôi xin thỉnh giáo người đó giải thích như thế nào.
Tạ Minh Hạo nghẹn lời, mặt đỏ rực:
- Ngươi... Ta...
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Không biết trả lời? Quay về hỏi lại giáo viên của mình đi!
Tô Tuấn Lai rất tức giận:
- Vênh váo, quá kiêu ngạo. Nực cười, một phó trưởng trấn nho nhỏ mà dám càn rỡ như thế, vô tổ chức vô kỷ luật. Loại người này là cặn bã, con sâu trà trộn vào đội ngũ chính phủ chúng ta. Cậu chờ xem, hôm nay tôi phải cho cậu biết tay!
Tô Tuấn Lai chưa từng bực tức như thế này, gã móc điện thoại ra bấm một dãy số.
Tô Tuấn Lai trầm giọng nói:
- Lư sở trường, tôi đang ở Nhã Trúc. Chỗ này có người gây sự, quấy rối trị an xã hội. Lư sở trưởng mang người qua đây giải quyết đi.
Yên lặng, yên tĩnh như chết.
Nguyên đại sảnh yên lặng theo nhóm người khắc khẩu trong góc phòng. Người có thể vào nhà hàng Nhã Trúc ăn cơm không ai đơn giản. Nhìn Tô Tuấn Lai, cục trưởng Thành phố Thanh Lâm tức giận, mỗi người lộ biểu tình xem kịch vui.
Ai nấy đều biết Tô Tuấn Lai là người của thị trưởng, dám chống đối trong địa bàn của gã, không biết thanh niên kia có bối cảnh ghê gớm thế nào.
Tô Tuấn Lai hét to:
- Các cậu chờ đi, tôi sẽ cho các cậu biết tay!
Tạ Minh Hạo kiêu ngạo nói:
- Đúng vậy! Phải dạy cho các ngươi một bài học. Tô Mộc, sao? Ngươi nghĩ không ở trong huyện Hình Đường thì tao không làm gì được mày? Ha ha ha, dù đến Thành phố Thanh Lâm thì tao vẫn tiêu diệt mày được.