Chương : 12
Huyện Hình Đường nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, tại đây xảy ra chuyện nếu người ta muốn biết thì khó mà giấu. Chuyện phố đồ cổ ngày hôm qua, hôm nay cục giáo dục huyện bày ra nhiệm vụ, rất nhanh sự kiện lan tràn mỗi phòng khoa cơ quan. Mọi người nghe xong không thấy ngạc nhiên gì.
Mọi người cho rằng Tô Mộc chỉ là con kiến nhỏ, kiến mà muốn lay cây to Tạ Văn thì đừng mơ. Trêu vào con ông cháu cha Tạ Minh Hạo, cũng đáng tội Tô Mộc.
Trong huyện, những người không theo phe Tạ Văn còn nghĩ vậy, càng đừng nói đám tay sai của gã. Dương Tùng, trưởng trấn Trấn Hắc Sơn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nịnh nọt.
- Cảm ơn Lưu bí thư nhắc nhở, cứ yên tâm, tôi sẽ làm chuyện này thật đẹp.
Dương Tùng cúp máy, đốt điếu thuốc, người lọt thỏm vào ghế da thật. Trong làn khói bay lên, Dương Tùng híp mắt lại.
- Tô Mộc, ngươi đụng ai không được lại đi trêu vào Tạ thư ký? Miễn ngươi không gây sự thì ta còn định giữ lại ngươi, nhưng lần này ngươi tự tìm chết vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Dương Tùng hút vài ngụm thuốc, gọi điện thoại:
- Dương Hổ, tới chỗ tôi một chuyến.
* * *
Tô Mộc không hay biết đã lớn chuyện, sau khi họp huyện Hình Đường xong hắn trực tiếp ngồi xe trở về Trấn Hắc Sơn.
Cao Bình cho kỳ hạn một tháng, thời gian eo hẹp nếu không tận dụng thật kỹ thì không thể hoàn thành công việc cải tạo trường học Trấn Hắc Sơn.
Tô Mộc đến bên ngoài ủy ban trấn, cười chào Lâm Thần đang mang vẻ mặt sốt ruột:
- Lâm Thần, đứng đây chi vậy?
Lâm Thần vội vàng chạy tới nói:
- Tô trưởng trấn còn có tâm tình cười? Tô trưởng trấn không biết sao? Nguyên Trấn Hắc Sơn đã lộn xộn, Lương thư ký dặn khi nào Tô trưởng trấn về thì tìm Lương thư ký ngay.
Trong ủy ban trấn Lâm Thần là kẻ chân chạy, ai có chuyện là lại sai gã. Từ mặt nào đó thì Tô Mộc làm phó trưởng trấn không nổi tiếng bằng Lâm Thần. Tô Mộc nghe xong không hề hốt hoảng, móc điếu thuốc đưa cho Lâm Thần:
- Lộn xộn? Chuyện gì?
Tô Mộc cười hỏi:
- Nói đi, có chuyện gì?
- Tất cả đều tại Tô trưởng trấn!
Lâm Thần làm gì có tâm tình hút thuốc? Nếu không vì quan hệ với Tô Mộc không tệ, Lâm Thần tuyệt đối không lộ mặt ngay lúc này.
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Tại tôi?
Lâm Thần nhỏ giọng nói:
- Đương nhiên tại Tô trưởng trấn. Chuyện Tô trưởng trấn làm đã truyền về trấn, bây giờ mọi người đều biết Tô trưởng trấn đánh con trai của Tạ thư ký. Không ai muốn dính líu với Tô trưởng trấn, sợ bị Tạ thư ký ghi nhớ. Lão thư ký đang tức giận, Tô trưởng trấn đi qua nhớ cẩn thận chút.
Còn có chuyện này?
Tô Mộc ngây người sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Ngày hôm qua Tô Mộc làm chuyện kia trong thị trấn bây giờ đã đồn khắp huyện Hình Đường. Cũng đúng, trong huyện Hình Đường có ai dám đánh Tạ Minh Hạo? Trừ Tô Mộc ra không có người khác.
Tô Mộc lòng máy động hỏi:
- Chỉ có lão thư ký tìm tôi?
Trong tình huống này càng phải bình tĩnh, học vấn trong Quan Bảng cho hắn biết chỉ khi bình tĩnh thì mới giải quyết được bất cứ khó khăn nào.
Lâm Thần trả lời:
- Không chỉ thế, Dương trưởng trấn cũng kêu tôi chờ ở đây. Dương trưởng trấn nói Tô trưởng trấn về lập tức tìm Dương trưởng trấn ngay, tôi ưu tiên nói đến chỗ lão thư ký trước.
Tô Mộc cười ném điếu thuốc xuống đất:
- Không sao, chúng ta đi.
Tô Mộc hít sâu, dứt khoát leo lên cầu thang.
Lâm Thần theo sau lưng Tô Mộc, bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Thần nhỏ giọng nói:
- Tô trưởng trấn, người huyện Hình Đường đều biết Tạ Minh Hạo là loại người gì, Tô trưởng trấn cần gì vì một người nơi khác đến trêu vào Tạ Minh Hạo? Tôi nghĩ dù là lão thư ký cũng không che chở Tô trưởng trấn được, sau này Tô trưởng trấn sẽ gặp rắc rối to.
Tô Mộc nghe xong rất cảm động. Trong Trấn Hắc Sơn e rằng chỉ có Lâm Thần thấp cổ bé họng là còn nói mấy lời thật lòng thật dạ với hắn. Biết rõ Tô Mộc sắp xui xẻo vẫn không chê, thứ nhất vì Lâm Thần là cán sự nhỏ nên không sợ bị tính sổ, thứ hai vì cá tính của gã là vậy.
Nếu là trước kia Tô Mộc sẽ nói thẳng là tôi nhớ kỹ tình cảm này. Nhưng trải qua Quan Bảng hun đúc, Tô Mộc biết đôi khi nói chuyện cần có nghệ thuật.
Ví dụ bây giờ.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Lâm Thần, tôi biết tấm lòng của anh, yên tâm đi, tôi có chừng mực.
Lâm Thần nhìn bộ dạng Tô Mộc, không hiểu sao nỗi lòng lo lắng thoáng chốc nhẹ hẫng.
Lâm Thần nói:
- Tô trưởng trấn, nói thật thì Tô trưởng trấn làm chuyện này rất tuyệt. Tô trưởng trấn không biết đâu, bao nhiêu người muốn đánh tên khốn Tạ Minh Hạo kia, đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi ủng hộ Tô trưởng trấn!
Tô Mộc cười cười, đến trước cửa văn phòng thư ký, gõ cửa.
Bên trong truyền ra thanh âm:
- Vào đi.
Tô Mộc đẩy cửa vào.
Tô Mộc cười tươi đứng trong văn phòng, hỏi:
- Lão thư ký tìm tôi?
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc chằm chằm năm phút, mãi khi hắn hoảng hốt hé môi muốn nói gì thì Lương Xương Quý bỗng đập bàn cái rầm.
Ầm!
Thanh âm vang khắp văn phòng, thứ đặt trên mặt bàn nhảy lưng tưng.
Lương Xương Quý chỉ vào mũi Tô Mộc, quát to:
- Tô phó trưởng trấn, anh làm giỏi lắm!
Bộ dáng Lương Xương Quý như con sư tử giận dữ.
Biểu tình Tô Mộc bình tĩnh nhìn Lương Xương Quý, hắn biết rõ tính cách của lão thư ký nên không nói dối giải thích cái gì.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Lão thư ký, tôi hiểu lý do lão thư ký tức giận, chắc vì tôi đánh nhóm Tạ Minh Hạo chọc giận Tạ thư ký đúng không?
Lương Xương Quý thở hổn hển nói:
- Cậu cũng biết!? Kêu cậu đi họp thì ngoan ngoãn đi họp là được, vô duyên vô cớ gây rắc rối cho tôi làm gì? Đánh Tạ Minh Hạo? Nguyên huyện Hình Đường này có ai không biết Tạ Minh Hạo là con độc nhất của Tạ Văn? Cậu đánh Tạ Minh Hạo thì chờ bị người ta giải quyết đi!
- Lão thư ký, tôi biết chuyện này tôi làm không bình tĩnh, nhưng nếu cho tôi chọn một lần nữa thì tôi vẫn sẽ làm.
Tô Mộc cười vội đổ ly nước cung kính đặt trên bàn:
- Lão thư ký đừng nóng, ngồi xuống uống miếng nước đi, tức giận vì Tạ Minh Hạo là không đáng, không đáng chút nào.
- Cậu thật là!
Lương Xương Quý bực bội trừng Tô Mộc:
- Biết rõ Tạ Minh Hạo là tên khốn tại sao còn gây sự với hắn?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Lão thư ký, nếu đổi lại là lão thư ký e rằng cũng làm như tôi. Tóm lại chuyện đã làm, bây giờ nói tới nói lui cũng vô dụng. Lão nhân gia đừng giận nữa?.
Lương Xương Quý hung tợn trừng Tô Mộc. Hắn nói đúng, chuyện đã làm, không cứu vãn được, nếu vậy đành xuôi theo dòng nước. Lương Xương Quý vốn định răn dạy Tô Mộc một trận, nhưng nhìn bộ dạng hắn biết hết tất cả, nói gì cũng chỉ tốn nước miếng.
Tận đáy lòng Lương Xương Quý rất tin tưởng Tô Mộc, rất xem trọng hắn. Nếu phải lựa chọn, Lương Xương Quý thà giao Trấn Hắc Sơn vào tay Tô Mộc chứ không phải để cho tên khốn trưởng trấn Dương Tùng chỉ biết chơi trò âm mưu quyền lực, trong lòng không bao giờ nghĩ cho dân chúng.
Cái gọi là yêu nhiều trách cũng nhiều.
Lương Xương Quý uống trà, hỏi:
- Cậu còn quá trẻ tuổi, dễ xúc động. Giúp người ta, người ta vỗ mông chạy đi. Còn cậu thì sao? Đắc tội Tạ thư ký, gây ra một đống rắc rối. Nói đi, vụ trường tiểu học Trấn Hắc Sơn cậu định làm sao? Lấy đâu ra tiền sửa sang phòng?
Sau khi tan họp khuếch đại cục giáo dục huyện Hình Đường, Cao Bình sai người gọi điện thoại thông báo cho chính, phó mười lăm hương trấn. Cho nên Lương Xương Quý biết chuyện mới tức giận như vậy. Lương Xương Quý rõ ràng đây là Tạ Văn mượn tay Cao Bình sửa trị Tô Mộc, chỉ cho một tháng, cố ý dồn hắn vào đường chết.
Mười thôn Trấn Hắc Sơn vì nhân khẩu nên không có bao nhiêu học sinh, để tiết kiệm tài nguyên giáo dục chỉ xây một ngôi trường ngay giữa mười thôn. Học sinh tiểu học đều đến ngôi trường tên Đại Liễu Thụ. Nhưng dù là một ngôi trường, muốn đẩy sập, sửa thành nhà mới tinh sẽ phải tốn số tiền lớn.
Trấn Hắc Sơn tuyệt đối không thể cung cấp số tiền này.
Lý do rất đơn giản, một là Trấn Hắc Sơn vốn nghèo khó không có nhiều tài chính, dù có thì Dương Tùng sẽ không ký tên chi tiền. Muốn trường tiểu học trong vòng một tháng đúng là nói đùa.
Tô Mộc cười nói:
- Lão thư ký, vụ cải tạo nhà xuống cấp tóm lại là vấn đề tiền. Chỉ cần có tiền, không cần đi đâu tìm, mười thôn vận động, các thôn dân biết xây nhà sẽ chen chúc đến.
Lương Xương Quý hầm hừ:
- Nhảm nhí, đương nhiên ta biết.
Mười thôn Trấn Hắc Sơn có nhiều người biết cách xây nhà, không dám nói xây cao ốc nhưng hai tầng thì không thành vấn đề. Trong số đó có vài người quen quản đốc bên ngoài, hoặc đi tìm đội kiến trúc cũng được. Mấy thứ này là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tiền chi.
Không có tiền hết thảy là nói nhảm.
Lương Xương Quý hút thuốc, hỏi:
- Nói đi, cậu định lấy tiền ở đâu?
Tô Mộc cười nói:
- Hiện giờ tôi chưa có manh mối gì, nhưng lão thư ký cứ yên tâm, rồi sẽ có cách.
Vấn đề tiền thì Tô Mộc thầm nghĩ:
- Cùng lắm bán mấy món đồ cổ, dù có phải bỏ tiền túi ra cũng quyết xây phòng học.
Có Quan Bảng trong tay, kiếm chút tiền tiêu dễ như chơi.
Lương Xương Quý bực bội phẩy tay nói:
- Cậu cứ khoác đi, thổi phòng thật to vào. Chờ một tháng sau nếu cậu không làm xong chuyện này ta chờ xem cậu ra sao. Được rồi, đừng đứng đây nữa, thấy cậu là bực mình. Quay về tìm cách giải quyết rắc rối đi.
- Vâng, tôi sẽ tìm cách.
Tô Mộc đứng lên đi ra văn phòng.
Cửa khép lại, Lương Xương Quý ngồi trên ghế lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ vứt cái mặt già này đi nhờ tên nhãi ranh kia hỗ trợ? Ài, trẻ tuổi, còn quá non, xúc động...
Tô Mộc rời khỏi văn phòng thư ký, điều chỉnh tâm tình đi văn phòng trưởng trấn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Dương Tùng đã sớm chuẩn bị chiêu trò làm khó.
Dương Tùng không như Lương Xương Quý lớn tiếng quát mắng, bởi vì gã ước gì Tô Mộc gây sự. Dương Tùng tự cho là mình giỏi mưu kế quyền lực, thích nhất là âm thầm giết người.
Ví dụ như lần này.
Dương Tùng nói thẳng với Tô Mộc là không có tiền, vấn đề trong một tháng cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ gã toàn quyền ủy thác cho Tô Mộc. Nếu đến khi đó không hoàn thành được nhiệm vụ thì Tô Mộc chờ bị cắt cổ đi.
Tô Mộc không quan tâm thái độ của Dương Tùng, cãi lộn với loại người này chẳng những không hợp lễ độ, cũng mất giáo dục.
Tô Mộc ra khỏi văn phòng trưởng trấn cũng sắp đến giờ tan tầm. Tô Mộc dọn dẹp qua loa, đi ra ủy ban trấn, bước ra khỏi cửa trong ánh mắt phức tạp của bao người.
Tô Mộc mới xuất hiện trước cửa thì dưới gốc cây hòe già phía đối diện đậu một chiếc xe việt dã sặc sỡ. Một bóng người nhảy xuống xe, ngoắc tay hướng Tô Mộc.
- Tô Mộc, ở đây!
Mọi người cho rằng Tô Mộc chỉ là con kiến nhỏ, kiến mà muốn lay cây to Tạ Văn thì đừng mơ. Trêu vào con ông cháu cha Tạ Minh Hạo, cũng đáng tội Tô Mộc.
Trong huyện, những người không theo phe Tạ Văn còn nghĩ vậy, càng đừng nói đám tay sai của gã. Dương Tùng, trưởng trấn Trấn Hắc Sơn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nịnh nọt.
- Cảm ơn Lưu bí thư nhắc nhở, cứ yên tâm, tôi sẽ làm chuyện này thật đẹp.
Dương Tùng cúp máy, đốt điếu thuốc, người lọt thỏm vào ghế da thật. Trong làn khói bay lên, Dương Tùng híp mắt lại.
- Tô Mộc, ngươi đụng ai không được lại đi trêu vào Tạ thư ký? Miễn ngươi không gây sự thì ta còn định giữ lại ngươi, nhưng lần này ngươi tự tìm chết vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Dương Tùng hút vài ngụm thuốc, gọi điện thoại:
- Dương Hổ, tới chỗ tôi một chuyến.
* * *
Tô Mộc không hay biết đã lớn chuyện, sau khi họp huyện Hình Đường xong hắn trực tiếp ngồi xe trở về Trấn Hắc Sơn.
Cao Bình cho kỳ hạn một tháng, thời gian eo hẹp nếu không tận dụng thật kỹ thì không thể hoàn thành công việc cải tạo trường học Trấn Hắc Sơn.
Tô Mộc đến bên ngoài ủy ban trấn, cười chào Lâm Thần đang mang vẻ mặt sốt ruột:
- Lâm Thần, đứng đây chi vậy?
Lâm Thần vội vàng chạy tới nói:
- Tô trưởng trấn còn có tâm tình cười? Tô trưởng trấn không biết sao? Nguyên Trấn Hắc Sơn đã lộn xộn, Lương thư ký dặn khi nào Tô trưởng trấn về thì tìm Lương thư ký ngay.
Trong ủy ban trấn Lâm Thần là kẻ chân chạy, ai có chuyện là lại sai gã. Từ mặt nào đó thì Tô Mộc làm phó trưởng trấn không nổi tiếng bằng Lâm Thần. Tô Mộc nghe xong không hề hốt hoảng, móc điếu thuốc đưa cho Lâm Thần:
- Lộn xộn? Chuyện gì?
Tô Mộc cười hỏi:
- Nói đi, có chuyện gì?
- Tất cả đều tại Tô trưởng trấn!
Lâm Thần làm gì có tâm tình hút thuốc? Nếu không vì quan hệ với Tô Mộc không tệ, Lâm Thần tuyệt đối không lộ mặt ngay lúc này.
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Tại tôi?
Lâm Thần nhỏ giọng nói:
- Đương nhiên tại Tô trưởng trấn. Chuyện Tô trưởng trấn làm đã truyền về trấn, bây giờ mọi người đều biết Tô trưởng trấn đánh con trai của Tạ thư ký. Không ai muốn dính líu với Tô trưởng trấn, sợ bị Tạ thư ký ghi nhớ. Lão thư ký đang tức giận, Tô trưởng trấn đi qua nhớ cẩn thận chút.
Còn có chuyện này?
Tô Mộc ngây người sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Ngày hôm qua Tô Mộc làm chuyện kia trong thị trấn bây giờ đã đồn khắp huyện Hình Đường. Cũng đúng, trong huyện Hình Đường có ai dám đánh Tạ Minh Hạo? Trừ Tô Mộc ra không có người khác.
Tô Mộc lòng máy động hỏi:
- Chỉ có lão thư ký tìm tôi?
Trong tình huống này càng phải bình tĩnh, học vấn trong Quan Bảng cho hắn biết chỉ khi bình tĩnh thì mới giải quyết được bất cứ khó khăn nào.
Lâm Thần trả lời:
- Không chỉ thế, Dương trưởng trấn cũng kêu tôi chờ ở đây. Dương trưởng trấn nói Tô trưởng trấn về lập tức tìm Dương trưởng trấn ngay, tôi ưu tiên nói đến chỗ lão thư ký trước.
Tô Mộc cười ném điếu thuốc xuống đất:
- Không sao, chúng ta đi.
Tô Mộc hít sâu, dứt khoát leo lên cầu thang.
Lâm Thần theo sau lưng Tô Mộc, bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Thần nhỏ giọng nói:
- Tô trưởng trấn, người huyện Hình Đường đều biết Tạ Minh Hạo là loại người gì, Tô trưởng trấn cần gì vì một người nơi khác đến trêu vào Tạ Minh Hạo? Tôi nghĩ dù là lão thư ký cũng không che chở Tô trưởng trấn được, sau này Tô trưởng trấn sẽ gặp rắc rối to.
Tô Mộc nghe xong rất cảm động. Trong Trấn Hắc Sơn e rằng chỉ có Lâm Thần thấp cổ bé họng là còn nói mấy lời thật lòng thật dạ với hắn. Biết rõ Tô Mộc sắp xui xẻo vẫn không chê, thứ nhất vì Lâm Thần là cán sự nhỏ nên không sợ bị tính sổ, thứ hai vì cá tính của gã là vậy.
Nếu là trước kia Tô Mộc sẽ nói thẳng là tôi nhớ kỹ tình cảm này. Nhưng trải qua Quan Bảng hun đúc, Tô Mộc biết đôi khi nói chuyện cần có nghệ thuật.
Ví dụ bây giờ.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Lâm Thần, tôi biết tấm lòng của anh, yên tâm đi, tôi có chừng mực.
Lâm Thần nhìn bộ dạng Tô Mộc, không hiểu sao nỗi lòng lo lắng thoáng chốc nhẹ hẫng.
Lâm Thần nói:
- Tô trưởng trấn, nói thật thì Tô trưởng trấn làm chuyện này rất tuyệt. Tô trưởng trấn không biết đâu, bao nhiêu người muốn đánh tên khốn Tạ Minh Hạo kia, đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi ủng hộ Tô trưởng trấn!
Tô Mộc cười cười, đến trước cửa văn phòng thư ký, gõ cửa.
Bên trong truyền ra thanh âm:
- Vào đi.
Tô Mộc đẩy cửa vào.
Tô Mộc cười tươi đứng trong văn phòng, hỏi:
- Lão thư ký tìm tôi?
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc chằm chằm năm phút, mãi khi hắn hoảng hốt hé môi muốn nói gì thì Lương Xương Quý bỗng đập bàn cái rầm.
Ầm!
Thanh âm vang khắp văn phòng, thứ đặt trên mặt bàn nhảy lưng tưng.
Lương Xương Quý chỉ vào mũi Tô Mộc, quát to:
- Tô phó trưởng trấn, anh làm giỏi lắm!
Bộ dáng Lương Xương Quý như con sư tử giận dữ.
Biểu tình Tô Mộc bình tĩnh nhìn Lương Xương Quý, hắn biết rõ tính cách của lão thư ký nên không nói dối giải thích cái gì.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Lão thư ký, tôi hiểu lý do lão thư ký tức giận, chắc vì tôi đánh nhóm Tạ Minh Hạo chọc giận Tạ thư ký đúng không?
Lương Xương Quý thở hổn hển nói:
- Cậu cũng biết!? Kêu cậu đi họp thì ngoan ngoãn đi họp là được, vô duyên vô cớ gây rắc rối cho tôi làm gì? Đánh Tạ Minh Hạo? Nguyên huyện Hình Đường này có ai không biết Tạ Minh Hạo là con độc nhất của Tạ Văn? Cậu đánh Tạ Minh Hạo thì chờ bị người ta giải quyết đi!
- Lão thư ký, tôi biết chuyện này tôi làm không bình tĩnh, nhưng nếu cho tôi chọn một lần nữa thì tôi vẫn sẽ làm.
Tô Mộc cười vội đổ ly nước cung kính đặt trên bàn:
- Lão thư ký đừng nóng, ngồi xuống uống miếng nước đi, tức giận vì Tạ Minh Hạo là không đáng, không đáng chút nào.
- Cậu thật là!
Lương Xương Quý bực bội trừng Tô Mộc:
- Biết rõ Tạ Minh Hạo là tên khốn tại sao còn gây sự với hắn?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Lão thư ký, nếu đổi lại là lão thư ký e rằng cũng làm như tôi. Tóm lại chuyện đã làm, bây giờ nói tới nói lui cũng vô dụng. Lão nhân gia đừng giận nữa?.
Lương Xương Quý hung tợn trừng Tô Mộc. Hắn nói đúng, chuyện đã làm, không cứu vãn được, nếu vậy đành xuôi theo dòng nước. Lương Xương Quý vốn định răn dạy Tô Mộc một trận, nhưng nhìn bộ dạng hắn biết hết tất cả, nói gì cũng chỉ tốn nước miếng.
Tận đáy lòng Lương Xương Quý rất tin tưởng Tô Mộc, rất xem trọng hắn. Nếu phải lựa chọn, Lương Xương Quý thà giao Trấn Hắc Sơn vào tay Tô Mộc chứ không phải để cho tên khốn trưởng trấn Dương Tùng chỉ biết chơi trò âm mưu quyền lực, trong lòng không bao giờ nghĩ cho dân chúng.
Cái gọi là yêu nhiều trách cũng nhiều.
Lương Xương Quý uống trà, hỏi:
- Cậu còn quá trẻ tuổi, dễ xúc động. Giúp người ta, người ta vỗ mông chạy đi. Còn cậu thì sao? Đắc tội Tạ thư ký, gây ra một đống rắc rối. Nói đi, vụ trường tiểu học Trấn Hắc Sơn cậu định làm sao? Lấy đâu ra tiền sửa sang phòng?
Sau khi tan họp khuếch đại cục giáo dục huyện Hình Đường, Cao Bình sai người gọi điện thoại thông báo cho chính, phó mười lăm hương trấn. Cho nên Lương Xương Quý biết chuyện mới tức giận như vậy. Lương Xương Quý rõ ràng đây là Tạ Văn mượn tay Cao Bình sửa trị Tô Mộc, chỉ cho một tháng, cố ý dồn hắn vào đường chết.
Mười thôn Trấn Hắc Sơn vì nhân khẩu nên không có bao nhiêu học sinh, để tiết kiệm tài nguyên giáo dục chỉ xây một ngôi trường ngay giữa mười thôn. Học sinh tiểu học đều đến ngôi trường tên Đại Liễu Thụ. Nhưng dù là một ngôi trường, muốn đẩy sập, sửa thành nhà mới tinh sẽ phải tốn số tiền lớn.
Trấn Hắc Sơn tuyệt đối không thể cung cấp số tiền này.
Lý do rất đơn giản, một là Trấn Hắc Sơn vốn nghèo khó không có nhiều tài chính, dù có thì Dương Tùng sẽ không ký tên chi tiền. Muốn trường tiểu học trong vòng một tháng đúng là nói đùa.
Tô Mộc cười nói:
- Lão thư ký, vụ cải tạo nhà xuống cấp tóm lại là vấn đề tiền. Chỉ cần có tiền, không cần đi đâu tìm, mười thôn vận động, các thôn dân biết xây nhà sẽ chen chúc đến.
Lương Xương Quý hầm hừ:
- Nhảm nhí, đương nhiên ta biết.
Mười thôn Trấn Hắc Sơn có nhiều người biết cách xây nhà, không dám nói xây cao ốc nhưng hai tầng thì không thành vấn đề. Trong số đó có vài người quen quản đốc bên ngoài, hoặc đi tìm đội kiến trúc cũng được. Mấy thứ này là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tiền chi.
Không có tiền hết thảy là nói nhảm.
Lương Xương Quý hút thuốc, hỏi:
- Nói đi, cậu định lấy tiền ở đâu?
Tô Mộc cười nói:
- Hiện giờ tôi chưa có manh mối gì, nhưng lão thư ký cứ yên tâm, rồi sẽ có cách.
Vấn đề tiền thì Tô Mộc thầm nghĩ:
- Cùng lắm bán mấy món đồ cổ, dù có phải bỏ tiền túi ra cũng quyết xây phòng học.
Có Quan Bảng trong tay, kiếm chút tiền tiêu dễ như chơi.
Lương Xương Quý bực bội phẩy tay nói:
- Cậu cứ khoác đi, thổi phòng thật to vào. Chờ một tháng sau nếu cậu không làm xong chuyện này ta chờ xem cậu ra sao. Được rồi, đừng đứng đây nữa, thấy cậu là bực mình. Quay về tìm cách giải quyết rắc rối đi.
- Vâng, tôi sẽ tìm cách.
Tô Mộc đứng lên đi ra văn phòng.
Cửa khép lại, Lương Xương Quý ngồi trên ghế lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ vứt cái mặt già này đi nhờ tên nhãi ranh kia hỗ trợ? Ài, trẻ tuổi, còn quá non, xúc động...
Tô Mộc rời khỏi văn phòng thư ký, điều chỉnh tâm tình đi văn phòng trưởng trấn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Dương Tùng đã sớm chuẩn bị chiêu trò làm khó.
Dương Tùng không như Lương Xương Quý lớn tiếng quát mắng, bởi vì gã ước gì Tô Mộc gây sự. Dương Tùng tự cho là mình giỏi mưu kế quyền lực, thích nhất là âm thầm giết người.
Ví dụ như lần này.
Dương Tùng nói thẳng với Tô Mộc là không có tiền, vấn đề trong một tháng cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ gã toàn quyền ủy thác cho Tô Mộc. Nếu đến khi đó không hoàn thành được nhiệm vụ thì Tô Mộc chờ bị cắt cổ đi.
Tô Mộc không quan tâm thái độ của Dương Tùng, cãi lộn với loại người này chẳng những không hợp lễ độ, cũng mất giáo dục.
Tô Mộc ra khỏi văn phòng trưởng trấn cũng sắp đến giờ tan tầm. Tô Mộc dọn dẹp qua loa, đi ra ủy ban trấn, bước ra khỏi cửa trong ánh mắt phức tạp của bao người.
Tô Mộc mới xuất hiện trước cửa thì dưới gốc cây hòe già phía đối diện đậu một chiếc xe việt dã sặc sỡ. Một bóng người nhảy xuống xe, ngoắc tay hướng Tô Mộc.
- Tô Mộc, ở đây!