Chương 1
"Lách tách" tiếng bật lửa vang lên, châm vào đầu thuốc lá.
Lâu Diên đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật sâu.
Cửa sổ phòng ngủ sát đất phản chiếu lên tình trạng của anh lúc này, trán đẫm mồ hôi lạnh, tóc đen lộn xộn, đôi môi khô khốc tím tái, gương mặt vốn rất thu hút, tràn đầy tự tin cùng mạnh mẽ giờ lại trở nên tái nhợt, xanh xao.
Nhả ra một làn khói thuốc, từng khớp ngón tay rắn rỏi nhưng giờ phút này lại không kiềm chế được khẽ run lên.
Lâu Diên nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đang hằn đỏ phản quang lại trên ô cửa kính. Mùi khói thuốc đã hoàn thành tốt vai trò trấn áp lại nhịp tim đang đập nhanh không dừng, Lâu Diên chuyển tầm mắt quan sát thành phố đang lần lượt lên đèn bên ngoài cửa sổ.
Trong khu dân cư ánh đèn rải rác, trên đường xe cộ chen chúc thành một hàng dài, tiếng còi xe tạo thành một bản giao hưởng, khu thương mại khu san sát chiếu sáng ánh đèn đủ màu sắc, như đang say sưa khiêu vũ.
Học sinh tiểu học tan học vui vẻ chạy quanh dưới nhà, hò hét vui vẻ, vài ông cụ bà cụ đi theo nhìn lũ trẻ chơi đùa, bàn luận về hàng giảm giá trong siêu thị.
Nhưng không một ai biết, chỉ vài giờ sau đó thôi, cuộc sống vốn bình yên, êm ả này sẽ trở thành địa ngục, chào đón một lượng lớn quái vật quay trở lại.
Bắt đầu từ đêm nay, các loài sinh vật khủng khiếp sẽ lần lượt thức dậy khắp nơi, mang đến tai hoạ khôn lường cho loài người.
Giai đoạn đầu, sinh vật lực lượng còn nhỏ yếu, với cả số lượng không nhiều, tin tức hầu như đều bị phong tỏa, ngăn chặn lại, người bình thường cũng không hề biết thế giới đang có biến đổi. Ngay cả khi có tin đồn ở trên mạng cũng đều bị mọi người cho là truyền thuyết đô thị, chẳng ai tin trên đời này thật sự có quỷ quái tồn tại.
Mãi đến khi quái vật khôi phục ngày càng lớn, người chết được càng ngày càng nhiều, thì sự thật tàn khốc này mới chính thức phơi bày trước mặt toàn bộ loài người.
Không tốt là, Lâu Diên biết rõ tối nay sẽ có một ma quái xuất hiện trong toà nhà này.
Nhưng cũng may do ảnh hưởng bởi sức mạnh của quái vật nên loài người sẽ có tỷ lệ nhất định thức tỉnh khả năng thiên phú. Mà bản thân Lâu Diên vào đêm nay cũng sẽ thức tỉnh thiên phú của mình "Nhận thức nguy hiểm", đó là một thiên phú không tồi chút nào, trong tương lai đã giúp cho Lâu Diên có thể tránh đi được rất nhiều nguy hiểm.
Sở dĩ Lâu Diên hiểu rõ những thứ này, là bởi vì anh mới vừa từ trong tuyệt vọng chết chóc sống lại.
"Bang!"
Lâu Diên mặt không biến sắc đấm một phát vào cửa kính, lửa giận trên mặt thiêu đốt, mặt mũi bình tĩnh bỗng nhiên trở nên phá lệ dữ tợn. Thêm nữa từ trong mộng bừng tỉnh dậy, đôi mắt vẫn tràn ngập tơ máu, như là ác quỷ mới vừa từ địa ngục đi lên.
Răng sắp bị nghiến nát, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên rõ nét, Lâu Diên hận không thể chém nát tên nào đó, bọc lấy nồng đậm hận ý và tức giận, gằn từng chữ một: "Phó! Tuyết! Chu! Tao sẽ giết mày!"
"Tao nhất định phải giết mày!!!"
Máu tươi theo nắm đấm chảy xuống, để lại một vết thương đáng sợ.
Đời trước, Lâu Diên thức tỉnh thiên phú "Nhận thức nguy hiểm" sau khi hữu kinh vô hiểm thoát khỏi toà nhà, chạy đi tìm người bạn tốt Lý Tam Tân. Hai người là nhóm đầu tiên nhìn thấy được chân tướng thế giới này, bọn họ cẩn thận chú ý các phương tiện thông tin, kết nối lại từng sự việc nhỏ mà phát hiện ra được việc ma quái sống dậy.
Thế giới này, ở trong bóng tối không thể lường trước được, không ai biết lũ ma quái sẽ đột nhiên xuất hiện ở đâu. Lâu Diên cùng bạn thân tuy đã đề cao cảnh giác, nhưng vẫn là nguy hiểm trùng trùng, nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc.
Liên tục phải đối mặt với sống chết đã khiến hai người tinh thần suy kiệt, mãi cho đến khi tình cờ gặp người được xưng là Đấng cứu thế, nhân loại mạnh nhất Phó Tuyết Chu.
Lần đầu nhìn thấy Phó Tuyết Chu, "Nhận thức nguy hiểm" của Lâu Diên liền phát ra cảnh báo mãnh liệt chưa bao giờ thấy. Cái cảm giác sợ hãi, điên cuồng muốn chạy trốn khỏi Phó Tuyết toát ra khiến trái tim Lâu Diên như bị một bàn tay bóp chặt vậy, tâm trạng kinh hoảng sợ hãi đó vẫn ám ảnh khiến cho Lâu Diên từ ác mộng tỉnh lại liên tiếp trong mấy ngày sau.
Lâu Diên tính cách cứng cỏi, đã quen với địa vị ở phía trên, cho dù sau khi ma quái khôi phục, những ngày tháng kề cận nguy hiểm mài đi ít nhiều sắc bén của bản thân, vẫn không thể khiến anh chịu làm kẻ ở dưới. Nhưng Phó Tuyết Chu thực sự quá mạnh đến không tưởng. Lâu Diên không hề muốn trở thành kẻ khuất phục, cũng sáng suốt hướng Phó Tuyết Chu hạ thấp đầu, anh và bạn thân đi theo hắn, lúc này mới tạm thời được khoảng thời gian bình yên.
Lâu Diên vốn rất tin vào trực giác thiên phú của mình, nên đối với Phó Tuyết Chu dù là mối quan hệ phụ thuộc nhưng anh đều bảo trì duy trì khoảng cách xa nhất có thể. Tuy trong lòng luôn tồn tại cảnh giác, thế nhưng Lâu Diên cũng đã từng rất khâm phục người này.
Ai lại không hâm mộ sức mạnh chứ, Lâu Diên không thể nào phủ nhận rằng Phó Tuyết Chu rất mạnh, cũng giống như mọi người đều coi Phó Tuyết Chu là người sẽ giúp bọn họ kết thúc thời kỳ quái vật phục hồi này. Nhưng đến phút cuối, khi chiến thắng cuối cùng sắp đến, Phó Tuyết Chu lại hủy diệt thế giới, phá nát hy vọng của tất cả mọi người.
Lâu Diên trước khi chết vẫn còn nhớ một màn này, lấy Phó Tuyết Chu làm trung tâm, biển đỏ rực lửa mãnh liệt bao trùm khắp mọi nơi. Ngọn lửa nóng rực đốt cháy hết tất cả, cây cối, các toà nhà và thi thể của con người, không cách nào ngăn cản được, sau vài giây mọi thứ đều biến thành tro tàn trong ngọn lửa hung tàn. Nhiệt độ cao vượt ngoài tầm hiểu biết của con người đã khiến Lâu Diên dường như mất đi nhận thức, thậm chí ngay cả thời gian để phát huy "Nhận thức nguy hiểm" cũng không có.
Lâu Diên cuối cùng chỉ lưu lại một tia ý nghĩ đầy hoảng hốt: Ngọn lửa này có thể sánh ngang với mặt trời đúng không?
Suy nghĩ này đã không thể có đáp án, vào giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt Lâu Diên nhìn thấy Phó Tuyết Châu – là người duy nhất còn đứng trong biển lửa.
Người kia người hơi cúi đầu nhìn lòng bàn tay, tóc dài màu bạc bị sóng nhiệt thổi bay lên trông thật giống ác quỷ, thân ảnh ở trong ngọn lửa vô cùng chói mắt, như ẩn như hiện.
Hắn đang cười.
Tên khốn đó, vậy mà lại cười.
...
Sau một giấc chiêm bao tỉnh lại, Lâu Diên trọng sinh về tới trước khi quái vật sống dậy.
Sợ hãi, tuyệt vọng cùng phẫn nộ trước khi chết đều chuyển biến thành mãnh liệt hận ý hướng về Phó Tuyết Chu. Hơn nữa, khi Lâu Diên nằm mơ, đây cũng không phải là lần đầu Phó Tuyết Chu làm ra loại sự tình này.
Là lần thứ ba, mẹ nhà nó, đây đã là lần thứ ba!
Lâu Diên ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở trong lúc đó phun ra khiến cửa kính nổi lên một tầng sương trắng.
Sương trắng khiến cái bóng dáng cũng biến thành mơ hồ.
Đau đớn theo nắm tay trái truyền đến, Lâu Diên nhắm mắt lại.
Phó Tuyết Chu, Phó Tuyết Chu...
Mình phải nghĩ cách.
Phải nghĩ cách để giết chết tên quái vật đó.
Lại mở mắt ra, Lâu Diên đã khôi phục bình tĩnh. Cởi bộ quần áo ngủ trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, đi vào phòng tắm rửa một cái.
Dòng nước ấm chảy xuống, mái tóc đen sau khi gặp nước có hơi xoăn lại. Hai tay vò loạn mái tóc rồi vuốt ra phía sau, hơi nước bốc lên, nhịp tim đập vững vàng như nhắc nhở rằng bây giờ anh vẫn đang thực sự còn sống.
Còn sống.
Thật là tuyệt diệu cỡ nào.
Sau mười phút, Lâu Diên choàng khăn tắm đi đến tủ quần áo. Trong tủ treo đại đa số đều là tây trang cao cấp, Lâu Diên trong góc tủ tìm ra một bộ đồ tương đối thoái mái ném lên trên giường.
Mặc áo sơ mi, quần tây, Lâu Diên lại kéo ra ngăn tủ bên cạnh, từ một loạt đồng hồ bên trong chọn ra một chiếc chất lượng tốt nhất.
Trong gương phản chiếu lại thân hình người đàn ông vô cùng cân đối, gương mặt không cảm xúc đang đeo đồng hồ dây da màu đen. Dường như cả người Lâu Diên đều toát lên vẻ sắc nét vô cùng, vẻ ngoài và khí chất đều tràn ngập nguy hiểm và nhạy bén giống như con dao vừa mới rời vỏ.
Chỉnh trang xong xuôi, Lâu Diên tìm trong nhà mọi thứ có thể dùng đều bỏ vào trong balo. Một bộ quần áo để thay, bật lửa và đèn pin, hộp thuốc cứu cấp, lương khô, sạc pin và điện thoại, túi tiền cùng một vài thứ hữu dụng khác... Cũng không muốn mang quá nhiều đồ, dù sao cũng dẽ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển, nhưng vật phẩm trọng yếu không thể không mang đi.
Lâu Diên sắp xếp xong liền nhấc lên ước lượng khoảng chừng trên dưới 20kg.
Cũng may bản thân luôn là khách quen của phòng tập gym, cân nặng này với anh cũng dễ dàng.
Hơn tám giờ tối, bên ngoài cửa sổ đường phố đã không còn tắc nghẽn.
Mặt trăng lạnh lùng treo trên không trung.
Lâu Diên giấu hai con dao gọt hoa quả vào bên trong người, sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi trên ghế sopha nhanh chóng ăn uống rồi bình tĩnh chờ đợi lũ quái vật bắt đầu xuất hiện.
Nếu muốn chạy trốn, ngay bây giờ Lâu Diên có thể rời khỏi toà nhà này. Nhưng đời trước Lâu Diên chạy trốn lâu như vậy, hiện giờ anh chỉ muốn ngày càng mạnh lên mà thôi.
"Nhận thức nguy hiểm" không phải là dạng thiên phú tấn công, nó khiến cho Lâu Diên mỗi khi đối mặt nguy hiểm đều lực bất tòng tâm. Muốn sống sót trong thế giới ma quỷ đầy rẫy này, dựa vào "Nhận thức nguy hiểm" là không đủ.
Đặc biêt đời trước, khi bị Phó Tuyết Chu dùng lửa thiêu rụi đến chết, Lâu Diên mới nhận ra, lúc nguy cơ tới quá nhanh quá mạnh, thậm chí ngay cả thời gian thiên phú phản ứng cũng không kịp.
"Chỉ có một biện pháp." Lâu Diên nghĩ.
Đời trước, anh từng nghe qua có một truyền thuyết cấm kỵ.
Truyền thuyết không biết từ khi nào trong miệng ai đó xuất hiện, chỉ có cực ít một bộ phận người nghe qua, Lâu Diên cũng là trùng hợp nghe từ một người theo đuổi mới biết được.
Nghe nói từng có người cùng ma quái dung hợp, thu được năng lực từ ma quái.
Nghe đồn... Phó Tuyết Chu cũng đã từng với ma quái dung hợp qua.
Lâu Diên không biết cái này truyền thuyết là thật hay bịa, nhưng vì tò mò, anh vẫn luôn hỏi như thế nào mới có thể cùng ma quái "dung hợp".
Cho đến lúc chết thì cái tin đồn cũng không được chứng thực, nhưng Lâu Diên vẫn muốn tự mình thử một lần.
Nếu thành công, có thể trở nên mạnh hơn bây giờ, càng có thêm khả năng giết chết Phó Tuyết Chu. Nếu thất bại, cùng lắm thì chết thêm lần nữa, dù sao Phó Tuyết Chu đến cuối cũng sẽ hủy diệt thế giới, chết sớm chết muộn cũng chẳng khác nhau là bao?
Nghĩ đến điều này, Lâu Diên cười lạnh, trong lòng căn bản không hề sợ hãi.
"Ban đầu, sức mạnh của lũ quái vật cũng chưa đáng kể, chắc đều phải trông cậy vào 'Nhận thức nguy hiểm' rồi." Lâu Diên dựa vào ghế sô pha suy nghĩ kế hoạch tiếp theo "Nếu không tranh thủ sớm tìm ra một sinh vật để dung hợp, về sau chúng sẽ ngày càng mạnh lên, mình càng không có cơ hội tới gần chứ đừng nói đến dung hợp."
Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn có lợi cho anh.
Cho dù vì yếu tố nào đó, khiến cho lũ ma quái này mới lúc đầu sức mạnh còn rất non kém, nhưng cũng không biểu thị rằng con nào cũng có thể dung hợp được, cũng không phải là tất cả ma quái đều có thực lực tương đương nhau.
Mục tiêu của Lâu Diên rất rõ ràng: Anh muốn tìm một sức mạnh bây giờ đang bị hạn chế nhưng về sau lại vô cùng cường đại; để có thể sống sót đến gần cực hạn với ma quái này, ít nhất anh phải bảo trụ một cái mạng mới có cơ hội dung hợp ma quái. Nếu thất bại, anh cũng phải bảo đảm lưu lại một tia lý trí cuối cùng có thể tự kết thúc tính mạng, không để chính mình lại trở thành ma quái gây nguy hại cho con người.
Hai điều trước không để cho dễ làm được, nhưng may mà Lâu Diên có" Nhận thức nguy hiểm" thiên phú, có thể thể dựa thiên phú Nhận thức nguy hiểm để phán đoán ma quái sinh vật thực lực cường độ mạnh hay yếu.
Mà điều thứ ba...
Lâu Diên vuốt vuốt con dao trong người.
Đây là lý do mà anh mang theo hai cái.
Một cái cho quái vật, một cái cho chính mình.
Cho dù tự mình kết liễu Lâu Diên cũng không muốn dùng con dao dính đầy máu quái vật đâm vào trong cơ thể — đây là tôn nghiêm cuối cùng dưới tư cách con người.
"Ting, ting, ting."
Điện thoại chuông báo chấn động vang lên.
Đã đến mười hai giờ.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện lên một tầng thật mỏng sương mù màu xám, bao phủ lấy toàn bộ toà nhà.
Lâu Diên đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn từ quốc lộ và trung tâm thương mại đã trở nên mơ hồ không rõ.
Đây là tầng thứ 16, ở độ cao này cũng không ngăn cản được đám sương mù bao trùm, nháy mắt đã bao phủ cả bầu trời.
Lâu Diên nhịp tim trở nên gấp rút, không biết là đang căng thẳng hay là hưng phấn, anh kiên nhẫn đứng, chờ đợi thiên phú thức tỉnh.
Rất nhanh, Lâu Diên liền cảm thấy một trận choáng váng.
Đầu đau như kim đâm, Lâu Diên vịn cửa sổ ngồi xuống dưới đất, cơn đau buốt trong não kéo dài đau suốt một phút đồng hồ, sau đó khả năng thiên phú quen thuộc lần nữa xuất hiện trong đầu.
'Nhận thức nguy hiểm' thức tỉnh!
Lâu Diên đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật sâu.
Cửa sổ phòng ngủ sát đất phản chiếu lên tình trạng của anh lúc này, trán đẫm mồ hôi lạnh, tóc đen lộn xộn, đôi môi khô khốc tím tái, gương mặt vốn rất thu hút, tràn đầy tự tin cùng mạnh mẽ giờ lại trở nên tái nhợt, xanh xao.
Nhả ra một làn khói thuốc, từng khớp ngón tay rắn rỏi nhưng giờ phút này lại không kiềm chế được khẽ run lên.
Lâu Diên nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đang hằn đỏ phản quang lại trên ô cửa kính. Mùi khói thuốc đã hoàn thành tốt vai trò trấn áp lại nhịp tim đang đập nhanh không dừng, Lâu Diên chuyển tầm mắt quan sát thành phố đang lần lượt lên đèn bên ngoài cửa sổ.
Trong khu dân cư ánh đèn rải rác, trên đường xe cộ chen chúc thành một hàng dài, tiếng còi xe tạo thành một bản giao hưởng, khu thương mại khu san sát chiếu sáng ánh đèn đủ màu sắc, như đang say sưa khiêu vũ.
Học sinh tiểu học tan học vui vẻ chạy quanh dưới nhà, hò hét vui vẻ, vài ông cụ bà cụ đi theo nhìn lũ trẻ chơi đùa, bàn luận về hàng giảm giá trong siêu thị.
Nhưng không một ai biết, chỉ vài giờ sau đó thôi, cuộc sống vốn bình yên, êm ả này sẽ trở thành địa ngục, chào đón một lượng lớn quái vật quay trở lại.
Bắt đầu từ đêm nay, các loài sinh vật khủng khiếp sẽ lần lượt thức dậy khắp nơi, mang đến tai hoạ khôn lường cho loài người.
Giai đoạn đầu, sinh vật lực lượng còn nhỏ yếu, với cả số lượng không nhiều, tin tức hầu như đều bị phong tỏa, ngăn chặn lại, người bình thường cũng không hề biết thế giới đang có biến đổi. Ngay cả khi có tin đồn ở trên mạng cũng đều bị mọi người cho là truyền thuyết đô thị, chẳng ai tin trên đời này thật sự có quỷ quái tồn tại.
Mãi đến khi quái vật khôi phục ngày càng lớn, người chết được càng ngày càng nhiều, thì sự thật tàn khốc này mới chính thức phơi bày trước mặt toàn bộ loài người.
Không tốt là, Lâu Diên biết rõ tối nay sẽ có một ma quái xuất hiện trong toà nhà này.
Nhưng cũng may do ảnh hưởng bởi sức mạnh của quái vật nên loài người sẽ có tỷ lệ nhất định thức tỉnh khả năng thiên phú. Mà bản thân Lâu Diên vào đêm nay cũng sẽ thức tỉnh thiên phú của mình "Nhận thức nguy hiểm", đó là một thiên phú không tồi chút nào, trong tương lai đã giúp cho Lâu Diên có thể tránh đi được rất nhiều nguy hiểm.
Sở dĩ Lâu Diên hiểu rõ những thứ này, là bởi vì anh mới vừa từ trong tuyệt vọng chết chóc sống lại.
"Bang!"
Lâu Diên mặt không biến sắc đấm một phát vào cửa kính, lửa giận trên mặt thiêu đốt, mặt mũi bình tĩnh bỗng nhiên trở nên phá lệ dữ tợn. Thêm nữa từ trong mộng bừng tỉnh dậy, đôi mắt vẫn tràn ngập tơ máu, như là ác quỷ mới vừa từ địa ngục đi lên.
Răng sắp bị nghiến nát, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên rõ nét, Lâu Diên hận không thể chém nát tên nào đó, bọc lấy nồng đậm hận ý và tức giận, gằn từng chữ một: "Phó! Tuyết! Chu! Tao sẽ giết mày!"
"Tao nhất định phải giết mày!!!"
Máu tươi theo nắm đấm chảy xuống, để lại một vết thương đáng sợ.
Đời trước, Lâu Diên thức tỉnh thiên phú "Nhận thức nguy hiểm" sau khi hữu kinh vô hiểm thoát khỏi toà nhà, chạy đi tìm người bạn tốt Lý Tam Tân. Hai người là nhóm đầu tiên nhìn thấy được chân tướng thế giới này, bọn họ cẩn thận chú ý các phương tiện thông tin, kết nối lại từng sự việc nhỏ mà phát hiện ra được việc ma quái sống dậy.
Thế giới này, ở trong bóng tối không thể lường trước được, không ai biết lũ ma quái sẽ đột nhiên xuất hiện ở đâu. Lâu Diên cùng bạn thân tuy đã đề cao cảnh giác, nhưng vẫn là nguy hiểm trùng trùng, nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc.
Liên tục phải đối mặt với sống chết đã khiến hai người tinh thần suy kiệt, mãi cho đến khi tình cờ gặp người được xưng là Đấng cứu thế, nhân loại mạnh nhất Phó Tuyết Chu.
Lần đầu nhìn thấy Phó Tuyết Chu, "Nhận thức nguy hiểm" của Lâu Diên liền phát ra cảnh báo mãnh liệt chưa bao giờ thấy. Cái cảm giác sợ hãi, điên cuồng muốn chạy trốn khỏi Phó Tuyết toát ra khiến trái tim Lâu Diên như bị một bàn tay bóp chặt vậy, tâm trạng kinh hoảng sợ hãi đó vẫn ám ảnh khiến cho Lâu Diên từ ác mộng tỉnh lại liên tiếp trong mấy ngày sau.
Lâu Diên tính cách cứng cỏi, đã quen với địa vị ở phía trên, cho dù sau khi ma quái khôi phục, những ngày tháng kề cận nguy hiểm mài đi ít nhiều sắc bén của bản thân, vẫn không thể khiến anh chịu làm kẻ ở dưới. Nhưng Phó Tuyết Chu thực sự quá mạnh đến không tưởng. Lâu Diên không hề muốn trở thành kẻ khuất phục, cũng sáng suốt hướng Phó Tuyết Chu hạ thấp đầu, anh và bạn thân đi theo hắn, lúc này mới tạm thời được khoảng thời gian bình yên.
Lâu Diên vốn rất tin vào trực giác thiên phú của mình, nên đối với Phó Tuyết Chu dù là mối quan hệ phụ thuộc nhưng anh đều bảo trì duy trì khoảng cách xa nhất có thể. Tuy trong lòng luôn tồn tại cảnh giác, thế nhưng Lâu Diên cũng đã từng rất khâm phục người này.
Ai lại không hâm mộ sức mạnh chứ, Lâu Diên không thể nào phủ nhận rằng Phó Tuyết Chu rất mạnh, cũng giống như mọi người đều coi Phó Tuyết Chu là người sẽ giúp bọn họ kết thúc thời kỳ quái vật phục hồi này. Nhưng đến phút cuối, khi chiến thắng cuối cùng sắp đến, Phó Tuyết Chu lại hủy diệt thế giới, phá nát hy vọng của tất cả mọi người.
Lâu Diên trước khi chết vẫn còn nhớ một màn này, lấy Phó Tuyết Chu làm trung tâm, biển đỏ rực lửa mãnh liệt bao trùm khắp mọi nơi. Ngọn lửa nóng rực đốt cháy hết tất cả, cây cối, các toà nhà và thi thể của con người, không cách nào ngăn cản được, sau vài giây mọi thứ đều biến thành tro tàn trong ngọn lửa hung tàn. Nhiệt độ cao vượt ngoài tầm hiểu biết của con người đã khiến Lâu Diên dường như mất đi nhận thức, thậm chí ngay cả thời gian để phát huy "Nhận thức nguy hiểm" cũng không có.
Lâu Diên cuối cùng chỉ lưu lại một tia ý nghĩ đầy hoảng hốt: Ngọn lửa này có thể sánh ngang với mặt trời đúng không?
Suy nghĩ này đã không thể có đáp án, vào giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt Lâu Diên nhìn thấy Phó Tuyết Châu – là người duy nhất còn đứng trong biển lửa.
Người kia người hơi cúi đầu nhìn lòng bàn tay, tóc dài màu bạc bị sóng nhiệt thổi bay lên trông thật giống ác quỷ, thân ảnh ở trong ngọn lửa vô cùng chói mắt, như ẩn như hiện.
Hắn đang cười.
Tên khốn đó, vậy mà lại cười.
...
Sau một giấc chiêm bao tỉnh lại, Lâu Diên trọng sinh về tới trước khi quái vật sống dậy.
Sợ hãi, tuyệt vọng cùng phẫn nộ trước khi chết đều chuyển biến thành mãnh liệt hận ý hướng về Phó Tuyết Chu. Hơn nữa, khi Lâu Diên nằm mơ, đây cũng không phải là lần đầu Phó Tuyết Chu làm ra loại sự tình này.
Là lần thứ ba, mẹ nhà nó, đây đã là lần thứ ba!
Lâu Diên ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở trong lúc đó phun ra khiến cửa kính nổi lên một tầng sương trắng.
Sương trắng khiến cái bóng dáng cũng biến thành mơ hồ.
Đau đớn theo nắm tay trái truyền đến, Lâu Diên nhắm mắt lại.
Phó Tuyết Chu, Phó Tuyết Chu...
Mình phải nghĩ cách.
Phải nghĩ cách để giết chết tên quái vật đó.
Lại mở mắt ra, Lâu Diên đã khôi phục bình tĩnh. Cởi bộ quần áo ngủ trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, đi vào phòng tắm rửa một cái.
Dòng nước ấm chảy xuống, mái tóc đen sau khi gặp nước có hơi xoăn lại. Hai tay vò loạn mái tóc rồi vuốt ra phía sau, hơi nước bốc lên, nhịp tim đập vững vàng như nhắc nhở rằng bây giờ anh vẫn đang thực sự còn sống.
Còn sống.
Thật là tuyệt diệu cỡ nào.
Sau mười phút, Lâu Diên choàng khăn tắm đi đến tủ quần áo. Trong tủ treo đại đa số đều là tây trang cao cấp, Lâu Diên trong góc tủ tìm ra một bộ đồ tương đối thoái mái ném lên trên giường.
Mặc áo sơ mi, quần tây, Lâu Diên lại kéo ra ngăn tủ bên cạnh, từ một loạt đồng hồ bên trong chọn ra một chiếc chất lượng tốt nhất.
Trong gương phản chiếu lại thân hình người đàn ông vô cùng cân đối, gương mặt không cảm xúc đang đeo đồng hồ dây da màu đen. Dường như cả người Lâu Diên đều toát lên vẻ sắc nét vô cùng, vẻ ngoài và khí chất đều tràn ngập nguy hiểm và nhạy bén giống như con dao vừa mới rời vỏ.
Chỉnh trang xong xuôi, Lâu Diên tìm trong nhà mọi thứ có thể dùng đều bỏ vào trong balo. Một bộ quần áo để thay, bật lửa và đèn pin, hộp thuốc cứu cấp, lương khô, sạc pin và điện thoại, túi tiền cùng một vài thứ hữu dụng khác... Cũng không muốn mang quá nhiều đồ, dù sao cũng dẽ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển, nhưng vật phẩm trọng yếu không thể không mang đi.
Lâu Diên sắp xếp xong liền nhấc lên ước lượng khoảng chừng trên dưới 20kg.
Cũng may bản thân luôn là khách quen của phòng tập gym, cân nặng này với anh cũng dễ dàng.
Hơn tám giờ tối, bên ngoài cửa sổ đường phố đã không còn tắc nghẽn.
Mặt trăng lạnh lùng treo trên không trung.
Lâu Diên giấu hai con dao gọt hoa quả vào bên trong người, sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi trên ghế sopha nhanh chóng ăn uống rồi bình tĩnh chờ đợi lũ quái vật bắt đầu xuất hiện.
Nếu muốn chạy trốn, ngay bây giờ Lâu Diên có thể rời khỏi toà nhà này. Nhưng đời trước Lâu Diên chạy trốn lâu như vậy, hiện giờ anh chỉ muốn ngày càng mạnh lên mà thôi.
"Nhận thức nguy hiểm" không phải là dạng thiên phú tấn công, nó khiến cho Lâu Diên mỗi khi đối mặt nguy hiểm đều lực bất tòng tâm. Muốn sống sót trong thế giới ma quỷ đầy rẫy này, dựa vào "Nhận thức nguy hiểm" là không đủ.
Đặc biêt đời trước, khi bị Phó Tuyết Chu dùng lửa thiêu rụi đến chết, Lâu Diên mới nhận ra, lúc nguy cơ tới quá nhanh quá mạnh, thậm chí ngay cả thời gian thiên phú phản ứng cũng không kịp.
"Chỉ có một biện pháp." Lâu Diên nghĩ.
Đời trước, anh từng nghe qua có một truyền thuyết cấm kỵ.
Truyền thuyết không biết từ khi nào trong miệng ai đó xuất hiện, chỉ có cực ít một bộ phận người nghe qua, Lâu Diên cũng là trùng hợp nghe từ một người theo đuổi mới biết được.
Nghe nói từng có người cùng ma quái dung hợp, thu được năng lực từ ma quái.
Nghe đồn... Phó Tuyết Chu cũng đã từng với ma quái dung hợp qua.
Lâu Diên không biết cái này truyền thuyết là thật hay bịa, nhưng vì tò mò, anh vẫn luôn hỏi như thế nào mới có thể cùng ma quái "dung hợp".
Cho đến lúc chết thì cái tin đồn cũng không được chứng thực, nhưng Lâu Diên vẫn muốn tự mình thử một lần.
Nếu thành công, có thể trở nên mạnh hơn bây giờ, càng có thêm khả năng giết chết Phó Tuyết Chu. Nếu thất bại, cùng lắm thì chết thêm lần nữa, dù sao Phó Tuyết Chu đến cuối cũng sẽ hủy diệt thế giới, chết sớm chết muộn cũng chẳng khác nhau là bao?
Nghĩ đến điều này, Lâu Diên cười lạnh, trong lòng căn bản không hề sợ hãi.
"Ban đầu, sức mạnh của lũ quái vật cũng chưa đáng kể, chắc đều phải trông cậy vào 'Nhận thức nguy hiểm' rồi." Lâu Diên dựa vào ghế sô pha suy nghĩ kế hoạch tiếp theo "Nếu không tranh thủ sớm tìm ra một sinh vật để dung hợp, về sau chúng sẽ ngày càng mạnh lên, mình càng không có cơ hội tới gần chứ đừng nói đến dung hợp."
Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn có lợi cho anh.
Cho dù vì yếu tố nào đó, khiến cho lũ ma quái này mới lúc đầu sức mạnh còn rất non kém, nhưng cũng không biểu thị rằng con nào cũng có thể dung hợp được, cũng không phải là tất cả ma quái đều có thực lực tương đương nhau.
Mục tiêu của Lâu Diên rất rõ ràng: Anh muốn tìm một sức mạnh bây giờ đang bị hạn chế nhưng về sau lại vô cùng cường đại; để có thể sống sót đến gần cực hạn với ma quái này, ít nhất anh phải bảo trụ một cái mạng mới có cơ hội dung hợp ma quái. Nếu thất bại, anh cũng phải bảo đảm lưu lại một tia lý trí cuối cùng có thể tự kết thúc tính mạng, không để chính mình lại trở thành ma quái gây nguy hại cho con người.
Hai điều trước không để cho dễ làm được, nhưng may mà Lâu Diên có" Nhận thức nguy hiểm" thiên phú, có thể thể dựa thiên phú Nhận thức nguy hiểm để phán đoán ma quái sinh vật thực lực cường độ mạnh hay yếu.
Mà điều thứ ba...
Lâu Diên vuốt vuốt con dao trong người.
Đây là lý do mà anh mang theo hai cái.
Một cái cho quái vật, một cái cho chính mình.
Cho dù tự mình kết liễu Lâu Diên cũng không muốn dùng con dao dính đầy máu quái vật đâm vào trong cơ thể — đây là tôn nghiêm cuối cùng dưới tư cách con người.
"Ting, ting, ting."
Điện thoại chuông báo chấn động vang lên.
Đã đến mười hai giờ.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện lên một tầng thật mỏng sương mù màu xám, bao phủ lấy toàn bộ toà nhà.
Lâu Diên đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn từ quốc lộ và trung tâm thương mại đã trở nên mơ hồ không rõ.
Đây là tầng thứ 16, ở độ cao này cũng không ngăn cản được đám sương mù bao trùm, nháy mắt đã bao phủ cả bầu trời.
Lâu Diên nhịp tim trở nên gấp rút, không biết là đang căng thẳng hay là hưng phấn, anh kiên nhẫn đứng, chờ đợi thiên phú thức tỉnh.
Rất nhanh, Lâu Diên liền cảm thấy một trận choáng váng.
Đầu đau như kim đâm, Lâu Diên vịn cửa sổ ngồi xuống dưới đất, cơn đau buốt trong não kéo dài đau suốt một phút đồng hồ, sau đó khả năng thiên phú quen thuộc lần nữa xuất hiện trong đầu.
'Nhận thức nguy hiểm' thức tỉnh!